Thân thể dài gần trăm trượng, hiện đầy lân giáp ngăm đen, mà phía dưới lân giáp dường như có từng đường chỉ đỏ mơ hồ hiện ken.
Có câu là rồng cưỡi mây, hổ theo gió.
Lúc này thân hình dài trăm trượng của Giao Long đã trồi lên mặt nước, nó gào thét đong đưa thân thể của mình ở phía chân trời, trong miệng
thỉnh thoảng từng hồi gào rú rung trời.
Tuyết mịn vốn đang rơi lả tả cùng lúc này chợt dừng lại, mây đen đầy
trời đột nhiên tụ họp về phía trên đỉnh đầu con Giao Long kia, từng
đường điện mãng màu đỏ tích lũy bên trong tầng mây, thỉnh thoảng phát ra nhiều tiếng trầm đục cực lớn.
Cảnh tượng kia thực sự quỷ dị đến cực hạn, giống như tận thế buông xuống, trụ trời muốn gãy vậy.
Phán quan áo đỏ đã bay đến trên đỉnh đầu con Giao Long kia, áo mãng
bào bay phất phới trong gió đêm. Mà lúc này y chắp hai tay trước ngực,
sau đó một cỗ khí thế đẩy ra, tay hắn kết ra mấy đường thủ ấn, mà theo
mỗi cái thủ ấn được kết xuất, chính là từng đường sắc lệnh màu máu thẫm
tuôn ra từ dưới áo bào đỏ, quay chung quanh thân thể y.
"Hai vị giúp ta." Y hét một tiếng thật to, hai con ngươi mở thật lớn, bên trong tròng mắt giăng đầy tơ máu.
Mà hai vị Hắc Bạch Vô Thường dưới người nghe vậy càng không dám có
chút ngỗ nghịch, chỉ thấy bọn họ cũng đang kết ra mấy cái thủ ấn, hai cỗ Chân Nguyên cùng lúc này tuôn ra từ trong cơ thể họ, bay vào bên trong
thân thể của Phán quan áo đỏ, dường như cũng nhận được sự giúp sức này,
khí thế quanh người y lại tiếp tục được kéo lên một cao độ mới.
Chỉ thấy lúc đó áo đỏ trên người y phồng lên thật căng, tóc dài cũng bị thổi tung rối bời.
Trong mắt y lóe lên thần quang, quát to: "Thiên Ma trấn Đại Yêu!"
Tiếng như Lôi Đình, thế như Thái Sơn.
Những sắc lệnh màu đỏ thẫm kia như những đường sáng ngay lập tức từ
quanh người Phán quan thoát khỏi thân thể mà ra, tụ hợp lại với nhau,
hóa thành một cái đại ấn màu đỏ như máu, mang theo vô thượng uy nghiêm
đè xuống đỉnh đầu Giao Long kia.
Rống!
Giao Long quanh người đều là lân giáp màu đen dường như cũng cảm nhận được, cùng lúc này phát ra một tiếng rồng ngâm cực lớn, thân thể của nó bắt đầu lắc lư không ngừng trên không trung, ý đồ giãy giụa thoát khỏi
sự trấn áp của đại ấn kia.
Thế nhưng bên trong đại ấn mà Phán quan gọi ra dường như có ẩn chứa
một chút lực lượng mà Giao Long cực kỳ sợ hãi, Giao Long vốn mạnh mẽ vô
cùng ở dưới sự trấn áp của đại ấn, khí thế trên người lại uể oải ra vài
phần.
Oanh!
Thanh âm sấm sét tích lũy ở phía chân trời lại lớn thêm vài phần.
Dường như đang phô bày ra sự bất mãn và đau đớn trong lòng Giao Long lúc này.
Thân thể của nó bắt đầu trầm xuống, ấn đỏ cực lớn tựa như một ngọn
núi nặng đặt ở trên người nó, bất kể nó giãy giụa như thế nào đều không
thể ngăn cản vận mệnh mình bị đè xuống. Ngược lại loại giãy giụa này
khiến lân giáp trên người nó không ngừng tróc ra, từng đường máu màu đỏ
thuận theo miệng vết thương chảy ra, khí tức quanh người nó cũng theo đó càng thêm uể oải.
Dường như bị trấn áp, đã trở thành một sự thật phũ phàng.
Về điểm này, ít nhất trong đầu vị Phán quan áo đỏ kia đã nghĩ như vậy.
Mà mắt thấy thân hình Giao Long muốn chìm vào đáy sông một lần nữa, đột nhiên trong đôi mắt nó lại nổi lên một đường máu tươi.
Oanh!
Lại thêm một tiếng nổ vang.
Sấm rền trên tầng mây vào lúc này mãnh liệt thoát khỏi mây đen, hóa
thành một đường điện mãng màu đỏ sậm, nhanh chóng đuổi giết tới trước
mặt Phán quan áo đỏ kia.
Biến cố như vậy thực sự quá đột ngột, mà tốc độ của sấm sét lại nhanh như thiểm điện, ngay cả tên Phán quan kia lúc này cũng không hề có phản ứng nào, sững sờ nhìn điện mãng kia đánh xuống.
Phốc!
Khí thế quan người Phán quan trì trệ, y phun ra một ngụm máu tươi,
thần tình ngay lập tức uể oải. Mà hai vị Hắc Bạch Vô Thường truyền chân
nguyên cho y lại càng nhận phải liên quan, đồng loạt phun ra máu tươi.
Mắt thấy đại ấn sẽ trấn áp Giao Long xuống đáy sông vào lúc này lại
bởi vì ba người bị thương nặng mà phát ra một hồi lay động, cuối cùng
tiêu tán ở trong thiên địa.
Giao Long một lần nữa có được tự do chợt phát ra một tiếng gầm thét,
tiếng gầm kia cực lớn, gần như khiến nước sông dưới người chảy ngược.
"Đi!"
Phán Quan cùng Hắc Bạch vô thường khi phục hồi tinh thần lại biết rõ
mọi chuyện đã không thể che giấu, lập tức hét lớn một tiếng, liền muốn
rút lui khỏi nơi đây.
Nhưng Giao Long sao có thể để cho ba người suýt trấn áp bản thân có cơ hội rời đi dễ dàng như vậy?.
Nó khép loại đuôi cánh, thân thể cao lớn chẳng những trở nên cồng kềnh, trái lại càng thêm linh hoạt.
Ba người đang muốn bỏ chạy nhưng vẫn chưa kịp triển khai tư thế,
miệng lớn dính máu của con Giao Long kia đã kề sát người, chỉ nghe ba
tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phán quan cùng Hắc Bạch Vô Thường của Sâm La Điện liền thành món ngon đầu tiên sau khi xuất thế của Giao Long
kia, bị nhai thành bã vụn rồi nuốt vào trong bụng.
Mà Giao Long đã hưởng qua tư vị của thịt người dường như vẫn chưa hề
thỏa mãn, ánh mắt nó rơi vào đám người Từ Hàn vốn đã chiến thành một
đoàn cách đó không xa.
Lại có một tiếng rồng ngâm vang lên, nó liền mãnh liệt lao đến chỗ mọi người.
...
Từ Hàn rút kiếm cứng rắn tiếp nhận một đao của một Tu La áo tím, cho
dù hắn đã vận chuyển lực lượng từ kim đan quỷ dị bên trong thân thể tới
cực hạn, một kích này vẫn khiến tâm thần hắn rung chuyển, khí huyết bên
trong thân thể cuồn cuộn.
Ngày đó quả cầu màu tím xuất hiện bên trong thân thể khiến Từ Hàn ý
thức được đó là một cái thiên đại cơ duyên, hắn không muốn buông tha,
rơi vào đường cùng, chỉ có thể nuốt viên Đại Hoang đan vào để luyện hóa
cánh tay Yêu.
Hắn đương nhiên không phải bởi vì cái lợi cực nhỏ trước mắt mà đánh
mất hoàn toàn sức phán đoán, rốt cuộc là cơ duyên trọng yếu hay là luyện hóa cánh tay Yêu kia trọng yếu, Từ Hàn hiển nhiên hiểu rõ điểm này.
Sở dĩ hắn làm như vậy, là vì trước đó Phu Tử đã nói cho hắn hiểu về đặc tính cũng như công hiệu của Đại Hoang đan.
Đại Hoang đan ẩn chứa dược lực cực lớn, đồng thời cũng có đặc tính
trấn áp Yêu khí. Hai thứ này cũng không phải là hợp hai làm một mà chia
ra riêng biệt. Nhưng cánh tay Yêu kia cực kỳ cường đại, cần đặc tính
chấn nhiếp Yêu khí đồng thời cũng cần lực lượng đủ để chống lại nó, mới
có thể luyện hóa một cách triệt để. Nhưng tu vi Từ Hàn cũng không cao,
mà dược lực của Đại Hoang đan lại hoàn toàn có thể đền bù được chỗ thiếu hụt này, mặc dù không đủ để luyện hóa hoàn toàn cánh tay Yêu, nhưng lại có thể trấn áp nó tạm thời, chờ Từ Hàn tu luyện tới cảnh giới đầy đủ
cường đại sẽ luyện hóa nó triệt để.
Mà quả cầu màu tím kia có thể trợ giúp Từ Hàn sáng lập ra càng nhiều
khiếu huyệt nữa, chỗ tốt mà chuyện này mang tới đủ để cho Từ Hàn có được nội tình cường đại hơn, đến nỗi có thể lấy biến đổi về lượng mang đến
biến đổi về chất, sinh ra biến hóa càng lớn hơn. Bởi vậy, Từ Hàn mới vận dụng dược lực của Đại Hoang đan trợ giúp quả cầu màu tím kia xây dựng
lên khiếu huyệt, mà những lực lượng có thể trấn áp Yêu khí thì bị hắn
tập trung tại cánh tay phải, mặc dù không thể gia cố cánh tay phải đặc
biệt này như trước kia, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không có việc gì. Chỉ cần Từ Hàn tu luyện nhanh một chút, muốn loại trừ phiền toái mà cánh tay Yêu mang đến cũng không phải là không có khả năng.
Theo ý nào đó bên trên mà nói, Từ Hàn đã thành công với cách làm của mình.
Trong cơ thể hắn có khoảng 365 cái khiếu huyệt, gần gấp ba so với
người bình thường, mà theo khiếu huyệt của hắn do quang cầu màu tím sáng lập ra, dung lượng của nó cũng gấp ba lần khiếu huyệt của tu sĩ bình
thường.
Dù tu vi chỉ Đan Dương cảnh, dung lượng chân khí trong cơ thể hắn đã
gấp chín lần tu sĩ cùng cảnh giới. càng không cần nói tới miếng Nội Đan
màu vàng kia rốt cuộc là vật gì rồi. Từ Hàn tính toán tổng sản lượng của chân khí cộng lại, chỉ sợ đã vượt xa tu sĩ Tam Nguyên cảnh bình thường.
Mà cũng chính vì dựa vào điểm này, Từ Hàn mới có vốn liếng để chống lại tu sĩ Tử Tiêu cảnh.
Song phương lúc này đã quần chiến thật lâu, mặc dù trước đó Phương Tử Ngư đã chém giết gần nửa Tu La của Sâm La Điện, nhưng cô cũng bởi vậy
mà tiêu hao cực lớn, sức chiến đấu đã là mười chỉ còn một, cộng thêm
chiến lực cao tầng bên phe mình thực sự quá ít, trong trận đánh lâu dài
này đã dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rồng ngâm cực lớn vang lên, song phương
vẫn đang còn lâm vào trong cuộc chém giết dưới sự áp chế của thanh âm
cực lớn này đều ngừng lại.
Sau đó chỉ thấy một cái bóng đen khổng lồ kéo tới, mấy vị Tu La trọng thương nằm ở phía sau vào lúc này liền phát ra một hồi tiếng kêu thảm
thiết tê tâm liệt phế, lập tức bị bóng đen kia nuốt vào trong bụng.
Rống!
Giao Long sau khi nuốt mấy tên Tu La lại phát ra từng tiếng gào rú về phía mọi người, hiển nhiên những huyết nhục này hoàn toàn không thể
thỏa mãn bụng đói đang kêu vang của nó. Thân thể khổng lồ của nó cong
lên, đẩy ra Long uy làm cho người ta sợ hãi từ tận tâm hồn.
Cho dù đám Tu La vốn tâm trí kiên định, dưới long uy này cũng thân
thể không kìm được mà run rẩy, từ lâu đã quên đám người Từ Hàn ở trước
mặt.
"Đi mau!" Từ Hàn dù sao cũng đã được chứng kiến vị Đại Quân Yêu tộc
trên núi Đại Uyên, hắn rốt cuộc là người phục hồi tinh thần lại trước
tiên, vội vàng quát to với mọi người. Mặc dù chẳng biết tại sao con Giao Long này lại xuất hiện đúng lúc như vậy, nhưng nhân vật mạnh mẽ như
Phán quan hay hai vị Vô Thường đều phải nuốt hận tại chỗ, vậy nó sao có
thể là vật mà bọn hắn có thể chống lại?
Dứt lời hắn liền lôi kéo mọi người ở bên vội vàng chạy về phía xa xa.
Miệng con Giao Long kia cùng lúc đó mở ra, đám Tu La chung quanh vốn
đã không còn can đảm liền cảm thấy một cỗ lực hút truyền đến, thân thể
của bọn chúng không tự chủ được bay vào trong miệng Giao Long, làm mồi
ngon cho nó.
Mọi người dưới sự phản ứng rất nhanh của Từ Hàn tuy đã tránh được một kiếp những vẫn chưa kịp chạy quá xa, thân thể cực lớn của con Giao Long đã đuổi theo, giọt máu đang không ngừng rơi từ miệng nó, hai mắt đỏ
tươi ngăn cản đường tiến của mọi người.
Đây chính là một con rồng!
Dù chỉ là Giao Long, nhưng chỉ Long uy từ trên người nó đổ xuống liền đủ để cho khí tức trong cơ thể mọi người hỗn loạn, chiến lực có thể thi triển đã là mười không còn một. Bọn hắn sao có thể đối kháng với tồn
tại như vậy?
Bởi vậy sắc mặt mọi người vào lúc này đều trở nên cực kỳ khó coi.
"Giao Long? Yêu Long ư." Nhưng vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng nói khẽ.
Thanh tuyến kia vừa nhu hòa vừa thanh tịnh.
Giống như là gió xuân tháng ba, tinh khiết mà vô thành, rồi lại thấm vào lòng người.
Mọi người vốn trong lòng đã tràn đầy sợ hãi vào lúc đó lại sững sờ,
nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy vị đại sư huynh của Đại Hoàn Phong là
Phượng Ngôn lúc này đang mỉm cười nhìn con Giao Long đang không ngừng
gào thét trên đỉnh đầu mình.
"Nếu là Yêu." Phượng Ngôn vẫn bảo trì phong độ như xưa trước uy áp
của con Giao Long kia, sau khi nói xong như vậy, y chậm rãi bước chân
ra.
Quần áo của y căng phồng dưới tác động mà sóng gió con Giao Long kia
tạo ra, thân hình nhỏ bé và yếu ớt thẳng tắp giống như một cây trường
thương.
Y vẫn là đại sư huynh của Đại Hoàn Phong, Từ Hàn không thể cảm nhận được một chút nội tức chấn động trong cơ thể y.
Nhưng vào lúc đó, một ánh sáng màu bạch phát ra từ trong cơ thể y, tia sáng kia giống như Phượng Ngôn vậy.
Nhu hòa, ấm áp.
Mà sâu bên trong lại cất giấu một cỗ uy nghiêm không hề nao núng!
"Vậy Phượng Ngôn này muốn thử xem."
"Rốt cuộc so với Đại Yêu, Yêu Long có gì khác biệt?."