Đứa nhỏ này sau khi nghe Từ Hàn chính là Thiếu phủ chủ Thiên Sách phủ thì thái độ lại trái ngược trước đó, nằng nặc muốn làm cận vệ của hắn.
Từ Hàn hỏi thăm nguyên do, thiếu niên liền không chút nghĩ ngợi nói: "bởi vì ngươi là đại anh hùng."
Từ Hàn nghi hoặc, hắn tự cảm thấy cả đời này của mình, hắn chưa từng làm bất cứ hành động nào có thể gánh chịu nổi hai chữ này.
Mãi đến khi Tô Mộ An nói ra ý nghĩ trong đầu gã, Từ Hàn mới không nhịn được cười lên.
"Thiên Sách phủ đều là người tốt, cho nên người có thể làm tới Phủ
chủ, đương nhiên là người tốt bên trong người tốt, vậy chắc chắn là đại
anh hùng."
Từ Hàn trước đó đã biết được logic khác hẳn với thường nhân của đứa
nhỏ này, tất nhiên sẽ không tiếp tục tranh biện, hắn hỏi thăm chuyện của phụ thân Tô Mộ An một phen, lại xác minh cùng Lộc tiên sinh một cái,
cho nên mới biết được mọi chuyện.
Tô Mộ An thực sự có một người cha tên là Tô Cổ Ngụy, hình như còn là
người cũ Mục gia quân năm đó. Tại trước khi vụ án Mục vương nghịch án
phát sinh, bởi vì mẹ già trong nhà bệnh tình nguy kịch cho nên mới bất
đắc dĩ từ đi chức vụ trong quân, lúc này mới trốn qua một kiếp, tuy
nhiên trước đó vài ngày đã bị Trường Dạ ty lấy tiếng tội phạm đang lẩn
trốn áp bắt trở về Trường An.
Từ Hàn sau khi hiểu rõ đến điều này lập tức an tâm, dứt khoát cho Tô Mộ An trở thành "Hộ vệ" trên danh nghĩa của mình.
Tô Mộ An đạt được vinh hạnh đặc biệt dạng này, có thể nói xuân phong
đắc ý, mấy ngày liên tục trên mặt đều treo ý cười không khép lại được,
đám người thấy được cũng không nhịn được cười lên, thầm cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị.
. . .
Đám người đi vội ba ngày đường, hành quân trọn vẹn ba trăm dặm, thế
nhưng khoảng cách Trường An vẫn còn có lộ trình bảy tám ngày như cũ.
Ngày hôm đó bọn hắn như thường lệ lên đường, Diệp Hồng Tiên đi sau
lưng Từ Hàn nhìn thiếu niên bên người hắn, chính là cậu bé cõng đao kiếm không hề tương xứng với thể hình của mình kia, chợt hào hứng, hỏi:
"Tiểu An An, có thể cầm đao kiếm này của ngươi cho ta xem một chút
được không?"
Tô Mộ An đang còn vẻ mặt ý cười nghe vậy, lập tức trên mặt lộ vẻ cảnh giác, gã cảnh giác nhìn Diệp Hồng Tiên phía sau lưng mình, trợn to
tròng mắt, hung hăng ngúc ngắc đầu.
"Thế nào, chẳng lẽ lại còn là bảo bối?" Diệp Hồng Tiên thấy gã như
thế liền có lòng muốn trêu cợt một phen. Nàng làm ra vẻ mặt tràn đầy vẻ
chế nhạo đánh giá đôi đao kiếm kia một phen từ trên xuống dưới, nhếch
miệng."Rách rưới, cũng không có gì đặc biệt a."
Lời này nói ra lập tức đã dẫm vào chân đau của tiểu gia hỏa.
"Chỗ nào rách tung toé đấy, cha ta nói đây chính là đồ vật truyền
thừa của tổ tiên, là thần binh lợi khí mà cha già cha già cha già. . .
cha già lưu lại." Cậu bé bẻ ngón tay lại, nói liên tục mười bảy tiếng
lão cha.
Mấy ngày nay ở chung đã khiến đám người sớm bị phương pháp tự sự hơi
một tí liền khiêng ra mười bảy tiếng cha già của nam hài giày vò đến
trong đầu thấy đau. Diệp Hồng Tiên liên tục khoát tay, cũng không muốn
tranh luận việc này cùng một đứa bé."Tốt tốt tốt, là bảo bối, là bảo bối là được."
"Vậy ngươi cho ta nhìn một chút để mở mang tầm mắt, ta chắc chắn sẽ
không đoạt đồ vật của ngươi. Ta thế nhưng là người Thiên Sách phủ, là
người tốt." Diệp Hồng Tiên tiếp tục nói, trong mắt lộ ra ý cười giảo
hoạt giống như hồ ly.
Bộ dáng như vậy thực sự khiến đám người quanh mình buồn cười một
trận, nhưng cũng không nói ra mà ngược lại nhiều hứng thú xem tình hình
lần này, dù sao trên đường đi khô khan quả thực nhàm chán, có gia hỏa
nhỏ như Tô Mộ An ở đây lại làm cho đám người mang đến không ít sung
sướng.
Tô Mộ An nghe vậy sững sờ, gã nghiêng đầu đánh giá Diệp Hồng Tiên
trước mắt một phen từ trên xuống dưới, đạo lý kia hiển nhiên là không
sai, thế nhưng là khuôn mặt đầy ý cười của Diệp Hồng Tiên quả thực để
cho gã có chút bất an.
Gã cảm thấy tình thế khó xử, sau khi nghĩ một lát lại chợt nhớ lại cái gì, quả quyết lắc đầu.
Diệp Hồng Tiên thấy gã như thế, lập tức cao giọng nói: "Ngươi sao có thể keo kiệt như vậy, ta chỉ nhìn một chút mà thôi."
"Cha ta nói đao kiếm là trọng khí sát phạt, không thể tuỳ tiện sử
dụng, đã dùng thì chắc chắn uống máu tươi." Tô Mộ An ra vẻ thành thật
nói."đây chính là cha già cha già cha già đấy. . ."
Thấy gã lại muốn liên tiếp nói ra hơn mười vị cha già, Diệp Hồng Tiên lập tức hoảng hồn, nàng lắc đầu liên tục: "Tốt tốt, không nhìn cũng
không nhìn."
Mọi người xung quanh thấy Diệp Hồng Tiên xưa nay cơ linh cổ quái vẫn
phải ăn nghẹn trên người Tô Mộ An này, lập tức phát ra một trận cười
vang, khiến thiếu nữ tức giận đến hung hăng dậm chân.
Chỉ có vị Tô Mộ An kia vẻ mặt khó hiểu, đưa tay gãi gãi sau gáy của mình.
. . .
Một đoàn người ở trước hoàng hôn giáng lâm, đi tới Ninh Giao thành.
Gần như không hề khác biệt cùng Thái thú Diêm Hồ thành, quân coi giữ
Ninh Giao thành này sau khi nghe thân phận đám người, đầu tiên là giật
mình, lập tức mới khôi phục, sau đó lại đổi một bộ thần sắc nịnh nọt,
liên tục không ngừng an bài chỗ ở cho đám người.
"Từ huynh! Từ phủ chủ!" Nhưng ngay lúc đám người đang muốn vào thành, sau lưng lại chợt truyền đến một tràng gọi với.
Từ Hàn sững sờ, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy nơi xa có mấy cái bóng người, đang phong trần mệt mỏi chạy đến.
Từ Hàn nhíu mày, ngưng mắt nhìn qua người đến kia, hắn cảm thấy người kia có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc
đã từng gặp ở nơi nào, mà nhìn bộ dáng của những người kia, trên thần
sắc dường như còn có chút chật vật, giống như chạy nạn từ nơi nào đó mà
đến.
"Là Thiếu chủ Thiên Đấu thành, Nhạc Thành Bằng." Lúc này Lộc tiên sinh ở bên ghé sát bên tai Từ Hàn, nhẹ giọng nói.
Từ Hàn ngẩn người, lúc này mới nghĩ tới, là ở trên trận đại hội trong Linh Lung các có nhìn liếc qua một chút, thế nhưng hai người cũng không có quá nhiều lần gặp nhau, bởi vậy Từ Hàn mới nhất thời không thể nhớ
tới.
Từ Hàn ngược lại nghe thấy một chuyện về vị Thiếu thành chủ này,
ngoại trừ có chút bất học vô thuật, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu,
giờ phút này gã vội vã chạy đến, Từ Hàn hiển nhiên không thể tránh mà
không thấy, liền dứt khoát liếc mắt ra hiệu với vị Thái thú bên người
mình, đối phương cực kì hiểu ý lui sang một bên, một đám người thì đứng
chỗ cửa thành, chờ đợi vị Thiếu thành chủ này đến.
Chờ đối phương đi tới trước mặt, đám người lúc này mới có thể thấy rõ ràng bộ dáng của bọn họ.
Trên quần áo của Thiếu thành chủ Nhạc Thành Bằng có nhiều chỗ thủng,
nam tử áo đen đi theo sau lưng dường như còn mang theo thương thế, đi
lại nặng nề, mà một đám tùy tùng sau cùng lại càng đầy bụi đất, đã không còn thấy nửa điểm tiêu sái cùng phiêu dật của kiếm khách Thiên Đấu
trong truyền thuyết.
"Hóa ra là Nhạc huynh." Mặc dù mò không ra ý đồ đến của đối phương, nhưng Từ Hàn vẫn cực kì khách khí hành lễ với gã.
"Ha ha, đây rồi, đây rồi." Ngược lại Nhạc Thành Bằng lúc này lại
không chút tự giác là Thiếu chủ Thiên Đấu thành nào, gã cực kì tùy ý cho qua một phen. Thế nhưng dường như một đoạn thời gian này đi đường cực
kỳ vội vàng xao động, lúc này lại càng như quen biết đưa tay đặt ở bả
vai Từ Hàn, ôm lấy người thở hổn hển.
"Nhạc huynh không phải đại biểu Thiên Đấu thành làm khách ở Linh Lung các sao? Sao có thể chật vật như thế này? Không biết đã gặp phải tai
họa gì?" Từ Hàn đương nhiên nhìn ra dị dạng của đối phương, hắn lập tức
ân cần hỏi han.
Đáy lòng cũng âm thầm kỳ quái, danh hào Nhạc Phù Dao Thiên Đấu thành
thế nhưng là đại năng Kiếm Tiên nổi tiếng, sao có tặc nhân nào không có
mắt dám xuống tay với bọn họ?
Đám người nghe vậy vào lúc đó đều đưa ánh mắt đã rơi vào trên người
Nhạc Thành Bằng, hiển nhiên cũng vô cùng hiếu kỳ đối với việc này.
"Đừng nói nữa." Lúc này Nhạc Thành Bằng dường như cũng đã khôi phục
một chút."Lão yêu quái Tư Không Bạch kia, không nghĩ chuyện tốt gì, lại
nghĩ đến việc muốn tìm Hình Thiên kiếm gì đó, giết hoàng đế lão nhi."
"Chúng ta không tuân theo, còn trực tiếp cầm tù."
"May mắn đám người Ninh chưởng giáo phát sinh xung đột, đánh nhau
cùng một chỗ, ta đây mới trốn thoát tại dưới sự bảo hộ của Dư Thống
lĩnh."
"Cái gì?" Gã vừa dứt lời ấy, trong đám người liên tục vang lên tiếng kinh hô.
"Vậy Ninh Trúc. . . Ninh chưởng giáo thì sao?" Mà còn không đợi Từ
Hàn đặt câu hỏi, Phương Tử Ngư ở trong đám người đã phóng ra, vội vàng
hỏi.
"Mưa quá lớn cho nên không thể thấy rõ ràng, thế nhưng dường như đã chết rồi." Nhạc Thành Bằng cau mày nghĩ lại rồi nói.
Lời này vừa rơi xuống, sắc mặt Phương Tử Ngư lập tức tái đi, liền
trực tiếp ngã xuống đất ở bên trong tiếng kinh hô của đám người.