Thời gian một tuần nữa lại trôi qua, Tết Nguyên
tiêu cũng đã qua, người nằm viện đãlâu – Trần Dương đã được bác sĩ quyết định cho xuất viện. Đại học Đế Đô sẽ khai giảng vào ngày mai nhưng ngủ
hơn nửa tháng qua – Lâu Minh vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Nhanh thôi,
chắc là khoảng một hai ngày nữa.” Vì Lâu Minh vẫn còn hôn mê nên mấy
ngày nay, ngày nào ông Ngô cũng đến xem một chút.
Vậy có nghĩa là sắp tỉnh lại rồi sao? Mao đại sư và bộ trưởng Lâu nghe thế thì yên lòng.
“Ngô đại sư, người tôi cho đi khắp nơi tìm pháp khí đã đem về rồi, ngài kiểm tra xem có thể dùng hay không.” Nửa tháng trước, bộ trưởng Lâu đã cho
người đi các nơi vơ vét các loại pháp khí, đêm qua vừa mới về tới.
“Ừ.” Ông Ngô nhẹ gật đầu, đi theo bộ trưởng Lâu và Mao đại sư xuống lầu một.
Bọn họ vừa đi, trong phòng chỉ còn một mình Trần Ngư. Trong thời gian Lâu
Minh hôn mê, ngày nào Trần Ngư cũng đến thăm, có khi chỉ là để
ngồi một lát, có khi cô ngồi ngơ ngẩn cả giờ.
Mấy ngày nay có khả năng lúc nào Lâu Minh cũng có thể tỉnh lại nên cả ngày cô đều ngồi ở
đây, cô muốn khi Lâu Minh mở mắt là có thể nhìn thấy cô.
Trần Ngư chống hai tay lên cằm, ngắm nghía thật kĩ Lâu Minh còn đang hôn mê, chỉ cảm thấy anh Ba nhà mình quả thật là càng nhìn càng đẹp mắt, đẹp trai
hơn nhiều so với tất cả những người đàn ông mà cô đã được gặp,
thực sự không hổ là người mà Trần Ngư cô coi trọng.
anh Ba chẳng
những đẹp trai mà còn vô cùng thông minh, khắp nơi trong nhà đều là
sách. Ánh mắt Trần Ngư đảo qua mấy cuốn sách Lâu Minh để ở đầu giường,
nghĩ thầm chắc là mấy cuốn sách anh đọc trước khi đi ngủ. Trần Ngư tò mò cầm lấy một cuốn, mở ra, phát hiện là một quyển thơ hiện đại, tự nhủ
chắc đây là sách Lâu Minh thích, thế là cầm say sưa đọc.
==
Phòng khách dưới lầu một treo sáu món pháp khí, trong đó bốn món là vũ khí
chiến đấu là kiếm đồng và kiếm gỗ đào, món thứ năm là một la bàn, món
thứ sáu là một cái ngọc bội.
Ông Ngô ghét bỏ đảo qua sáu món pháp khí, ánh mắt dừng lại trên chiếc ngọc bội “Cái này có thể dùng tạm.”
“Chỉ có thể dùng được một cái thôi sao?” Sáu món pháp khí này đều là bộ
trưởng Lâu vơ vét khắp cả nước, dùng số tiền rất lớn mua về, vậy mà chỉ
có thể dùng được có mộtcái.
“Trước đó tôi cũng đã nói, sát khí
trong cơ thể Lâu Minh không phải bình thường, cần pháp khí có phẩm cấp
vô cùng cao mới được. Cái ngọc bội kia cũng không phải là tốt lắm, chỉ
có thể dùng tạm mà thôi.” Ông Ngô giải thích “Còn mấy cái còn lại, nếu
cố ý dùng để chứa sát khí, chắc chắn sẽ bị vỡ nát.”
“Vậy … đã đủ chưa?” Khi bộ trưởng Lâu hỏi câu này, dường như không khí trong ngực bị nghẹn lại.
“Chưa đủ!” Quả nhiên là ông Ngô lắc đầu nói “Mặc dù tôi không biết sát khí
trong linh hồn của Lâu Minh có thể tách rời ra được nhiều hay ít, nhưng
mọi người vẫn nên chuẩn bị nhiều pháp khí một chút, dù sao đến lúc
thực hiện việc tách sát khí ra, có nhiều pháp khí vẫn hơn là không đủ
pháp khí để chứa đựng sát khí.”
Bộ trưởng Lâu nhíu nhíu mày nói “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ cho người tiếp tục tìm.”
“Bộ trưởng Lâu, ngài cũng đừng nóng vội, pháp khí vốn là khó tìm.” Mao đại
sư nói“Hôm qua, giới mua bán trong huyền học mới đưa ra mấy món pháp khí có phẩm cấpkhông tệ lắm, tôi đã dò hỏi để bọn họ đưa đến cho tôi xem,
chắc ngày mai sẽ có, phẩm cấp còn tốt hơn so với ngọc bội này.”
“Quá tốt rồi.” Bộ trưởng Lâu nghe được tin tức tốt, vẻ mặt hớn hở hẳn lên.
Ông Ngô nghe vậy cũng gật đầu, rồi nhìn trợ lý Hà Thất đang đứng bên cạnh “Cái trâm đâu?”
Ông Ngô đem trâm cài tóc về nghiên cứu một ngày, sau đó lại phát hiện trâm
cài tóc bị thiếu linh khí nên hôm sau đưa cho Trần Ngư đem đến biệt thự
để.
“Tiểu thư Trần Ngư nói trâm cài tóc cần bổ sung linh khí nên
chúng tôi đã để nó ở mắt trận pháp, để tôi đi lấy.” Hà Thất nói rồi quay người ra khỏi phòng khách. Trận pháp Tụ Linh trận được bố trí cạnh hòn
núi giả bên ngoài phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, Hà Thất cầm một hộp gỗ tử đàn màu đỏ vào, rất cung kính đưa cho ông Ngô.
Ông Ngô đưa tay cầm, mở hộp ra để lộ cây trâm cài tóc đen nhánh. Kiểu dáng
cây trâm vô cùng đơn giản, chỉ có một viên trân châu đen nằm ở phần đầu. Thân cây trâm đen nhánh không biết làm từ vật liệu gì, sau khi được bổ
sung linh khí, viên trân châu nằm trên đầu trâm đang tỏa ra ánh sáng
lung linh. Nhớ đến linh quang bảy màu hôm đó, chắc là từ viên trân châu
này chiếu ra.
“Linh Khí này cũng có thể dùng để tách rời sát khí cho Lâu Minh.” Mao đại sư trông thấy trâm cài tóc thì nói.
“Tất nhiên là Linh Khí này có thể, nhưng mà …” Ông Ngô nói “Đây là đồ vật
duy nhất có thể làm sạch sát khí cho Lâu Minh, ông nhất định muốn dùng
nó để phân tách sát khí sao?”
Bị ông Ngô nhắc như thế, Mao đại sư liền lắc đầu. Tất nhiên là Linh Khí có thể dùng để phân tách sát khí
của Lâu Minh, nhưng phân tách sát khí cũng chỉ có thể giảm bớt sát khí
trong người Lâu Minh mà thôi, cũng không thể giải quyết triệt để. Giữ
lại món Linh Khí này để khi sát khí trong người Lâu Minh bùng
phát thì có thể dùng để lọc sạch, so với việc dùng nó để phân tách sát
khí thì càng có giá trị hơn.
Ông Ngô xác định linh khí trong trâm cài tóc đã được khôi phục thì lại thả vào hộp gỗ, đưa cho Hà Thất “Cậu
tiếp tục để ở đó đi. Khi nào cần phân tách sát khí thì có thể dùng.”
“?” Mao đại sư nghi ngờ nhìn ông Ngô, vừa rồi ý của ngài không phải là đừng nên dùng nó để chứa đựng pháp khí hay sao?
“Để đề phòng vấn đề ngoài ý muốn phát sinh.” Ông Ngô giải thích.
Nghe thấy mấy chữ ‘ngoài ý muốn’, sắc mặt của ba người đều biến đổi. Khi lần đầu tiên ông Ngô nói đến chuyện phân tách sát khí, ông Ngô
cũng đã nói tỷ lệ phần trămkhông thể là một trăm phần trăm, có thể phát
sinh ngoài ý muốn nhưng bọn họ đều lựa chọn không nghĩ đến vấn đề này.
Vẻ mặt Hà Thất nặng nề nhận lại hộp gỗ, đem trâm cài tóc để lại trong mắt trận pháp.