Lâu Minh chờ Trần Ngư ăn no xong mới bắt đầu hỏi cô về sự việc vừa rồi.
“Lúc nãy ở công viên nhỏ, em đã chiến đấu với cái gì vậy?” anh biết rõ là có cái gì đó đã tấn công Trần Ngư nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, cảm giác
này thực sự là ‘hỏng bét’.
“Chắc là một con ác ma đó.” Trần Ngư cũng không chắc chắn lắm.
“Chắc là?” Lâu Minh khó hiểu nhìn Trần Ngư.
“Em cũng không biết chắc nữa.” Trần Ngư giải thích “Từ khi tám tuổi
em đã theo ông nội đi bắt ma, đãthấy vô số hồn ma, kể cả cương thi em
cũng đã gặp hai lần rồi, nhưng cái vật em gặp tối nay đúng là lần đầu
tiên mới thấy. Nhìn thì giống ác ma nhưng lại có chút gì đó không giống”
“Có chút không giống? Chỗ nào không giống?” Lâu Minh hỏi
“Chúng ta gọi là ác ma chính là chỉ hồn phách của con người sau khi chết nhưng bởi vì oán niệm và ác khí trong người, không muốn đầu thai, cuối cùng
lưu lại thế giới con người gọi là ác ma. Bọn chúng thường có từ thời xa
xưa, oán khí có thể nhiều hoặc ít nhưng đã hấp thu các loại hơi thở (khí tức) đặc biệt như là ác khí hoặc sát khí mà ngày càng lớn mạnh hơn.
Nhưng bọn chúng có một đặc điểm chung không bao giờ thay đổi, đó chính
là ma khí trên người, như chúng ta thường nói là tử khí hoặc khí âm.”
Trần Ngư giải thích “Nhưng con ác ma hôm nay vô cùng đặc
biệt, trên người nó cũng có ác khí dày đặc, cũng là ở trạng thái hồn
phách, nhưng kỳ quái ở chỗ là trên người nó còn mang theo sinh khí. Cái
gọi là sinh khí …”
“anh biết, chỉ có người sống mới có sinh khí.” Lâu Minh có thể hiểu điều này.
“Đúng thế, sau khi chết, hồn ma không thể nào có sinh khí được, nhưng con ác
ma tối nay, trên người nó không chỉ có sinh khí mà sinh khí này còn vô
cùng dày đặc, gần giống như một người bình thường.” Trần Ngư tiếp
tục nói “Sinh khí là tiêu chí quan trọng để một Thiên Sư có thể phán
đoán một người sống hay chết, gần giống như một bác sĩ dùng nhịp tim để
phán đoán một người chết hay chưa.”
“Nên người này trong mắt
em, hắn không phải hồn ma, cũng không phải con người, cũng không phải
cương thi.” Trần Ngư hoang mang “Là loại mà em chưa từng gặp bao giờ,
hơn nữa còn hết sức hung bạo.”
Lâu Minh nghĩ đến thời điểm đánh
nhau đó, Trần Ngư vô cùng trầy trật, nhịn không được lo lắng hỏi “Vậy
sau này em có gặp nguy hiểm gì nữa không?”
“Chắc là không đâu.” Trần Ngư lạc quan nói “Hình như mục tiêu của hắn là Đồng Triều, không có liên quan gì đến em.”
“Vậy sau này em đừng có giao tiếp với cậu ta nữa.” Lâu Minh suy tư một lúc rồi nói.
“Tất nhiên rồi, em vì kiếm của cậu ta có hai mươi vạn mà suýt nữa thì mất
hết của cải (táng gia bại sản), một túi bùa của em mà chỉ còn lại có hai tấm, anh có biết trị giá bao nhiêu tiền không?” Trần Ngư nhớ đến việc
này, trái tim lại bắt đầu đau đớn “Nếu cậu ta lại tới tìm em, em sẽ tính hết tổn thất lần này lên đầu cậu ta.”
Lâu Minh dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ một chút lại hỏi “Em vừa nói là em đã gặp qua cương thi rồi?”
“Đúng thế, em nhớ em nói với anh rồi mà, lúc ở trường học í.” Trần Ngư nhắc.
Có tin tôi thu anh không!
Tình cảnh lúc hai người mới gặp nhau, Lâu Minh vẫn nhớ như in hình ảnh
này. anh cười khẽ “anh còn cho là lúc đó em chỉ dọa anh thôi chứ.”
Bộ dáng của cô nhóc lúc đó mặc dù dữ dằn nhưng mà nhìn qua là biết đang cố ý dọa anh. rõ ràng là vẽ bùa mà tốn hết linh lực nhưng mà còn lên mặt
giả bộ rất nhẹ nhàng.
“anh cũng nhìn ra?” Trần Ngư hơi ngượng
ngùng thừa nhận “Đúng là lúc đó em cố ý dọa anh. Lúc ở lễ khai giảng em
thấy anh thả sát khí ra, nói thật, lúc đó mà đánh nhau thật thì chắc em
phải tìm ông em đến, em đánh không lại anh.”
“Ông em … giờ đang ở đâu?” Lâu Minh cứng người lại, vờ lơ đãng hỏi.
“Chắc là ông vẫn ở thôn Đại Mộc chứ đâu, chờ đến khi em nghỉ đông về thăm
ông, em sẽ hỏi ông về chuyện của anh, xem có biện pháp nào tiêu trừ sát
khí trên người anh không.” Trần Ngư nói.
Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp nhìn Trần Ngư, anh không nói với cô, ông của cô đã rời khỏi thôn Đại
Mộc từ sớm rồi, nhưng tấm lòng của cô nhóc vẫn làm anh cảm thấy ấm áp.
“Trước kia, em cảm thấy ông là một lão già không đáng tin chút nào, nhưng sau
khi rời xa ông, em mới chợt nhận ra, thật ra ông ấy rất lợi hại.” Trần
Ngư nói “Trước đây ông ấy nói với em, khi còn trẻ ông đãlăn
lộn trên giang hồ là một nhân vật lợi hại đến mức nào, kiến thức rộng
rãi đến nhường nào. Em còn cho là ông ấy đang khoác lác, bây giờ xem ra
có khi là ông ấy nói thật. Cho nên không chừng ông em cũng đã gặp tình
huống giống như anh rồi, dù sao ông ấy đã thu rất nhiều cương thi nha.”
“Tình trạng của anh và thu cương thi thì có quan hệ gì?” Lâu Minh nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì hơi thở của anh rất giống với cương thi.” Trần Ngư nói “Lúc em ở bên ngoài biệt thự Hàn Sơn, khi bỗng nhiên cảm nhận được sát khí của anh em còn tưởng là mình gặp một con cương thi nữa đó.”
Đây là lần đầu
tiên Lâu Minh nghe được lời đánh giá về mình như vậy, tâm tình có chút
vi diệu: thì ra hơi thở của mình rất giống với cương thi à? Chẳng
trách sẽ làm hại người khác.
“Bùa chú của em a, lúc đầu em có
đầy một túi bùa luôn.” Trần Ngư thấy Lâu Minh không nói chuyện, thìlấy
túi vải qua kiểm tra mình còn thừa bao nhiêu tài sản. Mặc dù cô vẫn
biết rõ chỉ còn hai lá bùa, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thực sự chỉ
còn hai lá bùa, vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Lâu Minh lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ của Trần Ngư, chợt nhớ đến hai lá
bùa anh đã tìm thấy dưới bàn trà, liền hỏi “Vì sao em lại đặt hai lá bùa dưới bàn trà?”
Trần Ngư đang bi thương chợt cứng người lại, sau
đó đột ngột đứng lên nói “À..., Hình như là hơn mười giờ rồi, em phải về ngủ đây, anh Ba, ngủ ngon nha.” nói xong thì khập khễnh bước ra cửa.
Nhóc con lừa đảo! Lâu Minh cũng không ngăn Trần Ngư, dặn dò Điền Phi đang trực bên ngoài “Điền Phi, đưa Trần Thiên Sư về.”
“rõ!”
“Sau đó cho người kiểm tra lại phòng ở một chút, xem Trần Thiên Sư của chúng ta có đặt mấy cái bùa chú gì đó ở chỗ khác hay không.” Lâu
Minh nói xong làm bộ đứng lên chuẩn bị lên lầu.
Trần Ngư đã bước
đến cửa chợt đứng hình, chỉ dùng một giây đã nhảy trở lại bên người Lâu
Minh, hai tay ôm lấy tay Lâu Minh, vẻ mặt cầu xin nói “anh Ba, em sai
rồi. Em không nên vụng trộm lợi dụng sát khí của anh để nghiên cứu bùa
trừ ma mới. Em không nên vì muốn độc chiếm tiền trừ ma mà giấu
diếm anh.”
Lâu Minh nhíu mày lại, nhìn bàn chân cô nhóc mới được băng bó kĩ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“anh … anh đừng giận em được không? Cùng lắm thì sau này tiền trừ ma em chia cho anh ba phần?” Trần Ngư thấy Lâu Minh vẫn cau mày, cuối cùng cắn răng, nhịn
đau nói “Đêm nay có thể đuổi con ác ma kia, hai lá bùa huyền sát có tác
dụng rất lớn, em chuyển cho anh chín mươi vạn, chuyển liền bây giờ nha.”
Trần Ngư nói xong liền lấy điện thoại di động ra, định chuyển tiền cho Lâu Minh “anh Ba, số tài khoản của anh là bao nhiêu?”
Lâu Minh không nói lên lời nhìn Trần Ngư, duỗi tay ra xách cô nhóc lên, đặt lên ghế sô pha “Chân em đang bị thương đừng có đứng lâu, khi đi cũng
đừng có mạnh bạo quá."
“Ấy …” Trần Ngư ngơ ngác.
“Em vừa nói là em lợi dụng sát khí của anh để nghiên cứu bùa trừ ma mới?” Lâu Minh lại ngồi xuống “Cụ thể là gì?”
“không phải là em đã nói với anh em đã gặp được hai cương thi sao?” Trần Ngư nhỏ giọng nói.
“Em còn nói là hơi thở của anh và cương thi rất giống nhau.” Chuyện này vừa mới nói xong, Lâu Minh còn nhớ kĩ.
“Thực ra, trước đây mỗi lần bắt được cương thi xong, ông lão … cũng chính là
ông nội em, sẽ khôngđánh chết ngay, mà trói chúng lại nuôi.”
“Nuôi?” Đối với phẩm vị (thưởng thức) của ông Ngô, không hiểu sao Lâu Minh có chút khó chịu.
“Đây là ông nội em muốn lợi dụng sát khí trên người cương thi để chế tạo ra
bùa huyền sát.” Trần Ngư giải thích “Mặc dù cương thi và ác ma đều là
sau khi người chết biến thành, trên thân thể cũng tụ lại âmkhí và sát
khí nhưng ở cương thi thì những khí này có nhiều hơn ở ác ma. Nhìn dưới
góc độ chuỗi sinh vật mà nói, cương thi là mắt xích cao cấp nhất trong
thế giới vong linh.”
“Ý của em là, cương thi có thể đánh chết ác
ma?” Lâu Minh có thể hiểu nhưng vẫn chưa rõ ràng “Nhưng mà trước đây em
cũng nói là, sát khí trên người anh sẽ làm tăng sức mạnh của ác ma lên
mà.”
“Nhưng mà cũng phải tuy theo cường độ nữa, năng lượng to lớn đến một mức độ nhất định thì ác ma cũng không dám hấp thu nữa.” Trần
Ngư nói “Em nói cho anh nghe, nếu anh cởi nút ngọc ra, chạy bên
ngoài một vòng, đừng nói người ta không dám đến gần anh mà ngay cả ma
cũng chẳng dám nữa là. Đối với hồn ma mà nói thì anh như một nhà máy
điện nguyên tử của con người. Hàng ngày chúng ta sử dụng điện, lượng
điện đó là do nhà máy điện nguyên tử sản xuất ra nhưng chỉ với một phần
vô cùng nhỏ bé. Mỗi người dùng một chút, thì đó là ích lợi đối với nhân
dân, nhưng nếu đưa cho anh một mức điện áp vô cùng lớn, anh có dám
dùng không?”
Trần Ngư giải thích đơn giản dễ hiểu, Lâu
Minh đã hiểu rõ “nói cách khác, nếu vừa rồi anh ra ngoài, cái con giống
ác ma kia sẽ sợ anh?”
“Đúng đó.” Trần Ngư đắc ý nói “anh cũng
nhìn thấy mà, hai lá bùa huyền sát của em dán lên người nó là nó chạy
mất dép, còn không phải là do sợ sát khí trên người anh sao.”
“Vậy sao lúc nãy em không nói anh ra giúp em?” Nếu Lâu Minh biết mình ra ngoài sẽ làm ác ma sợ thìanh đã chạy ra rồi.
“không được nha, ở đây là trong thành phố, có rất nhiều người bình thường.” Trần Ngư không chút nghĩ ngợi trả lời.
Lâu Minh sững người lại, rồi cười khổ, suýt nữa quên mất, mình là kẻ mà cả người và ma đều không thể lại gần.
“anh Ba …” Giọng nói Trần Ngư bỗng nhiên trở nên nịnh nọt.
“Sao thế?” Lâu Minh hỏi.
“anh xem …. Chuyện bùa huyền sát em đã nói rõ với anh rồi, dù sao nó cũng chỉ
hấp thu sát khí thừa trên người anh thôi, sau đó qua biến đổi của bùa
chú thì có thể dùng để đấu lại với ác ma, nó cũng không gây ảnh hưởng gì xấu với anh. anh có thể … có thể cho em tiếp tục vẽ bùa huyền sát rồi
để ở nhà anh không.” Trần Ngư lấy tay níu vạt áo của Lâu Minh, đôi mắt
to chớp chớp tỏa sáng lấp lánh.
“Em muốn học ông nội em, coi anh giống như cương thi mà nuôi?” Lâu Minh nhíu mày.
“Sao thế chứ … anh cũng không phải là cương thi … anh là anh Ba của em nha …” Trần Ngư mặt dày xán đến.
Tâm trạng Lâu Minh tốt hẳn lên, anh cố ý đùa cô nhóc mê tiền này “Em nói em sẽ chia cho anh ba phần tiền trừ ma?”
“Nếu em sử dụng bùa huyền sát, em sẽ chia cho anh ba phần.” Trần Ngư nhịn đau nói.
nói cách khác, nếu không sử dụng thì không chia, tính toán thật rõ ràng.
Thực ra, dù Trần Ngư không chia tiền cho anh, Lâu Minh cũng không ngăn
cản cô nhóc này chế tạo bùa huyền sát, trừ ma nguy hiểm như vậy, nếu có
thêm biện pháp bảo vệ cô thì quá tốt. Với lại, sát khí của anh, chắc
cũng chỉ có thể có tác dụng như thế mà thôi.
“Sau này, để bùa ở đây không cần giấu diếm như thế.” Lâu Minh nói.
Mắt Trần Ngư sáng lên, vui mừng nói “anh đồng ý rồi hả? Tốt quá, anh yên
tâm, sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền, anh đi theo em sẽ thành tỉ phú
(nguyên tác: đại thổ hào) cho coi.”
“Vậy nhờ cả vào em.”
“Vậy anh Ba, em có thể để bùa ở phòng ngủ của anh không, lúc anh đang ngủ sẽ là lúc
bùa chú hấp thu sát khí, tốt nhất là em sẽ để trên giường, cách anh gần
nhất. Còn ở phòng sách nữa, em thấy bình thường anh ở phòng sách rất
lâu, em cũng để ở đó mấy lá, được không anh?” Khi Trần Ngư để hai lá bùa dưới bàn trà, cô đã cân nhắc đến những khả năng này, nhưng lúc
đó cô không dám tự tiện như thế. Chẳng qua, bây giờ hai người đã có quan hệ hợp tác (ba phần thu nhập cho anh Ba), anh Ba chắc là không từ chối
đâu nhỉ.
“Vậy có muốn dán mấy lá lên người anh không?” Lâu Minh dở khóc dở cười.
“Tốt quá, để trên người anh Ba thì bùa huyền sát sẽ có sát khí mạnh nhất,
em sẽ để dành làm con át chủ bài (lá bùa sử dụng cuối).” Trần Ngư
càng nói càng phấn khích “Bây giờ em sẽ về vẽ mấy cái, ngày mai em đưa
tới.”
thật là được đằng chân lân đằng đầu (một tấc lại tiến thêm một thước)! Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Thất: không ngờ Tam thiếu nhà chúng ta chẳng những có thể thiết kế vũ
khí cho con người, mà ngay cả giới Vong Linh cũng có thể HOLD luôn.