Tiêu Duệ cũng không nhắc nhở, chỉ mắt lạnh nhìn Định Quốc Công, chờ Định Quốc Công hồi hồn lại.
Đã tỉnh táo lại, Định Quốc Công nháy mắt liền cân nhắc được mất. Minh
Nguyệt đúng là con gái ông, nhưng mười Minh Nguyệt cũng không bằng một
Thục Tỷ Nhi.
Đương nhiên ông sẽ không nói chân tướng cho Tiêu
Duệ, chỉ thành khẩn xin lỗi với hắn: "Vương gia muốn thế nào cũng được,
thần không dám nhiều lời. Nhưng việc này đúng là Thục Tỷ Nhi đã mắc phải lỗi lầm to lớn, đây đều do thần không biết dạy con, chỉ mong Vương gia
không so đo với Thục Tỷ Nhi, thần... thần xin nhận lỗi với Vương gia."
Ông nói, hai chân hơi hơi run đứng lên, chắp tay bái Tiêu Duệ.
Nếu bàn về thân phận, Tiêu Duệ nhận không sao, nhưng bình thường làm gì có
con rể so đo như vậy với cha vợ chứ. Nếu Tiêu Duệ không thèm để ý, lúc
này nên nâng Định Quốc Công dậy mới đúng.
Nhưng hắn vẫn ngồi đấy, chỉ lạnh lùng nhìn Định Quốc Công khom người. Thấy ông ta đứng lâu đến
mức run cả người lên, Tiêu Duệ mới lên tiếng.
Định Quốc Công vội ngẩng đầu nhìn lên.
Tiêu Duệ cũng không thừa nước đục thả câu, hơi nghiêng người về phía trước:
"Quốc Công gia cảm thấy, Vương phi làm ra chuyện như vậy thì có nên phạt hay không?"
"Nên! Đương nhiên là nên! Phải phạt nó nặng vào, để
cho nó nhớ mới được!" Gần như không suy nghĩ, Định Quốc Công lập tức
kích động hô: "Không chỉ có Vương gia muốn phạt, thần cũng phải gọi nó
về để mắng cho nó một trận mới được!"
Thứ Tiêu Duệ muốn chính là
thái độ này của Định Quốc Công, đây cũng coi như là chứng cứ. Lâm Thục
làm ra chuyện ghê tởm như vậy, sau này nếu hắn không vào phòng của Lâm
Thục, bản thân Lâm Thục không dám nói gì, Định Quốc Công cũng không dám
ra mặt cho nàng ta.
Hắn đứng dậy, phất nhẹ tay, nói: "Quốc Công
gia ngồi xuống nghỉ ngơi đi, bản vương còn có việc nên đi trước. Còn
chuyện phạt Vương phi, không cần Quốc Công gia phải lo lắng."
Định Quốc Công còn tưởng hôm nay Tiêu Duệ tới là để hưng sư vấn tội*, ai ngờ nó lại sấm to mưa nhỏ như thế này, giống như chỉ nói cho ông biết chứ
không có ý định nghiêm phạt.
* 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là
phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn
chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa
chất vấn và "xử lý" đối thủ.
Định Quốc Công vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì thái độ lúc này của Tiêu Duệ, còn sợ vì lo Tiêu Duệ còn có chiêu sau.
Tiêu Duệ vốn định đi thật, đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng.
Định Quốc Công không tốn thời gian để nghĩ nhiều nữa, vội vàng nhấc chân
đuổi theo, thẳng đến lúc Tiêu Duệ lên xe ngựa, ông mới đứng cạnh xe ngựa hỏi: "Vương gia, phu nhân của thần mới sinh con cho nên càng nhớ Vương
phi hơn, không biết phu nhân của thần có thể tới cửa để bái kiến Vương
phi không?"
Tiêu Duệ cười nhạt, tên cáo già Định Quốc Công này đang thử xem hắn có giam lỏng Lâm Thục hay không đây.
Hắn vén rèm lên, nói: "Đương nhiên là được. Chẳng qua, chỉ sợ thân thể của
Quốc Công phu nhân lúc này không được tiện cho lắm, chi bằng Quốc Công
gia đến Vương phủ nhận Vương phi trở về đi, cũng vơi đi phần nào nỗi nhớ con của Quốc Công phu nhân."
Lâm phu nhân mới sinh con, còn chưa ở cữ xong, đương nhiên không tiện ra cửa. Chỉ là Định Quốc Công nghe
xong lời này liền hiểu được tầng ý khác bên trong. Cả điều này Vương gia cũng nghĩ đến, hẳn là Vương gia không có bực Thục Tỷ Nhi thật.
Nhưng nếu không tức Thục Tỷ Nhi thì chẳng lẽ lại tức Minh Nguyệt?
Thừa dịp này gọi Minh Nguyệt về cũng được. Cũng không thể vẫn để nó ở Vương
phủ khiến Vương gia chướng mắt, đỡ phá hủy nhân duyên của Thục Tỷ Nhi.
"Vương gia, để thần phái người bắt cái con nha hoàn ti tiện kia lại đi!" Định
Quốc Công nói: "Nha hoàn đại nghịch bất đạo như vậy, hẳn thần phải cho
đánh vài chục đại bản rồi bán đi mới đúng, đỡ cho sau này có người học
theo, hủy hoại danh tiếng Lâm gia của thần, đồng thời đỡ bẩn mắt của
Vương gia."
Tên cáo già này, đúng là biết vuốt mông ngựa mà!
Hắn chỉ tỏ vẻ không so đo với Lâm Thục thôi mà tên cáo già này lại nói
thành Minh Nguyệt ti tiện, nếu không kêu ông ta dừng lại thì thể nào ông ta cũng nói rằng vì Minh Nguyệt muốn bò giường của hắn nên mới bỏ thuốc cho cả hai.
Lâm Thục thì không có chút lỗi nào cả.
Tiêu
Duệ buông rèm, nói: "Quốc Công gia sốt ruột thay con gái, việc này có
thể hiểu được, nhưng vì vậy mà lại tùy ý đổi trắng thay đen thì không
tốt cho lắm đâu."
Thôi Tiến Trung là người hiểu đúng ý Tiêu Duệ
nhất. Hắn buông rèm xuống nghĩa là không muốn nói chuyện với Định Quốc
Công nữa, nên chờ hắn vừa dứt tiếng, lão liền vừa bảo mã phu vừa cười
với Định Quốc Công, mình thì cũng leo lên xe ngựa.
Roi ngựa vung cao cao, Định Quốc Công còn chưa kịp hiểu ý của Tiêu Duệ, mã phu đã đánh xe ngựa đi xa.
Ông cân nhắc lời của Tiêu Duệ một lần lại một lần, rốt cuộc hiểu Tiêu Duệ
giận Thục Tỷ Nhi thật. Chỉ là... nếu giận, vì sao Tiêu Duệ lại không
trừng trị gì vậy?
Hay là, hắn đã trừng trị trong ngầm rồi?
Nếu là thật, vậy thì phải mau đón Thục Tỷ Nhi trở về mới được! Định Quốc
Công vội vàng quay người vào phủ, đi nhanh đến tiểu viện nơi Lâm phu
nhân ở.
Hôm nay, Huệ Phi có chút bực dọc.
Tối qua Tiêu Dật có đến nơi này dùng cơm, méo mặt cả đêm; sáng sớm hôm nay lại qua đây,
cũng méo mặt tiếp. Hỏi gã vì sao thì gã lại không chịu nói, cứ ngồi đấy
không chịu đi, khiến lòng bà vừa lo lắng vừa bực bội.
Ngũ Công
chúa Tiêu Văn cũng ở đấy. Thấy bộ dạng sốt ruột của mẫu phi, nàng kéo
Tiêu Dật ra khỏi đại điện, đi đến vườn hoa bên ngoài.
"Cửu ca,
rốt cuộc là huynh bị sao thế? Nửa chết nửa sống, không có việc gì thì ra ngoài cung chơi đi, huynh khiến mẫu phi lo lắng kìa." Tiêu Văn nhịn
không được oán giận.
Tiêu Dật nhìn muội muội, lại nhìn cửa đại điện, hít sâu một hơi.
Tiêu Văn cũng gấp, đập mạnh lên vai Tiêu Dật, "Nói đi! Chuyện gì mà không
thể nói với mẫu phi, nói với muội được không? Muội không nói cho ai hết, giữ bí mật cho huynh!"
Đây chính là chuyện mất mặt đó!
Nhưng... nhưng mà trong lòng gã đúng là không dễ chịu thật!
Tiêu Duệ kéo Tiêu Văn, ghé sát tai nàng, cắn răng nói: "Đều là tên khốn Tiêu Duệ kia! Lần trước huynh và hắn ta xuất cung, nhìn trúng một nha hoàn
bên người hắn. Huynh cũng nói với nha hoàn kia rồi, trở về sẽ nói với
Thất tẩu là muốn nàng ấy, nhưng ai biết được hôm qua huynh đến, Thất tẩu lại nói nàng ấy đã bị Thất ca ngủ rồi!"
Cái gì mà ngủ hay không ngủ, đúng là tục tĩu mà!
Tiêu Văn lườm ca ca, sau lại tò mò, "Nha hoàn gì thế? Là của hồi môn của
Thất tẩu hả? Đẹp lắm à? Đẹp hơn cả nha hoàn Dư Lộ mẫu phi thưởng lúc
trước sao?"
Tiêu Dật lắc đầu, "Không cùng một loại hình. Đúng là
nha hoàn hồi môn của Thất tẩu. Nha hoàn kia có khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất đáng yêu, khiến người khác rất thích." Nói xong, Tiêu Dật lại tiếc
nuối thở dài.
Tiêu Văn nói: "Thất ca đúng là biết hưởng thụ mà!
Chỉ là, chắc Thất ca cũng chỉ hứng khởi nhất thời thôi đi?" Nàng thấp
giọng, lặng lẽ nói: "Không phải huynh nói, trước kia Thất ca còn đuổi
theo Dư Lộ, mang nàng ta về như bảo bối sao, hẳn là rất thích mới đúng,
sao có thể vừa mang về liền mất hứng thú được. Muội thấy, hay là huynh
cứ chờ đi, chờ Thất ca hết hứng thú với nha hoàn kia rồi huynh lại đi
hỏi."
Phải chờ tới khi nào?
Hơn nữa, ai biết hắn là hứng thú nhất thời hay là thích Minh Nguyệt như thích Dư Lộ chứ?
Tiêu Dật cũng không muốn chờ. Gã hỏi Tiêu Văn: "Muội nói xem, huynh đến chỗ
Thất ca đoạt người được không? Nếu hắn tức giận, huynh nói là mẫu phi
phân phó, mẫu phi sợ hắn quá gần nữ sắc, sợ có hại cho hắn!"
Tiêu Văn kinh ngạc nhìn Tiêu Dật, "Huynh không ngại? Một nha hoàn thân thể đã ô uế, huynh còn muốn?"
Tiêu Dật biến sắc, có chút khó chịu.
Tiên Văn vội hỏi: "Được được được, coi như muội chưa nói gì. Tiền triều có
quả phụ đã gả hai lần mà vẫn có thể lên làm Hoàng hậu được, biết đâu nha hoàn này có thể làm trắc phi của huynh. Đi thôi đi thôi, muội ở bên mẫu phi cho, nếu Thất ca có tới thật thì muội giúp huynh cào hắn!"
Lúc này sắc mặt Tiêu Dật mới vui vẻ, nói: "Được, đây chính là muội nói đó, huynh đi đây!"
Tiêu Văn thân thiết với Tiêu Dật từ nhỏ. Lúc trở về, nghe Huệ Phi hỏi, nàng
cũng rất nghĩa khí lắc đầu, chỉ thoái thác là không biết.
Huệ Phi không còn cách nào, đành phải mặc kệ.
Bà còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, giờ cũng kéo dài tận một năm rồi mà phủ đệ của Tiêu Dật vẫn chưa xây xong, nếu cứ vậy thì chỉ lo Hạ gia
sẽ nóng nảy. Đây chính là hôn sự đã được định ra từ nhỏ, Hạ gia thì
không sao, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ mất hứng.
Dù sao, Hạ Mộng Oánh có một người cha đã chết trận sa trường!
Dư Lộ đang chờ bữa trưa thì hạ nhân tới hồi bẩm, nói Tiêu Dật đến. Vương
gia không ở nhà, Vương phi lại bị giam lỏng, hạ nhân không biết làm sao, đành phải đến Tầm Phương viện báo.
Dư Lộ không để trong lòng, trực tiếp nói với quản gia: "Không gặp, nói Vương gia không có ở nhà, không có ai chiêu đãi."
Vẻ mặt quản gia đầy uất ức, "Tiểu nhân cũng nói như vậy rồi, nhưng Cửu
Hoàng tử vẫn hùng hổ muốn xông vào. Tiểu nhân thực sự không còn cách nào nên mới đến cầu kiến ngài. Mà Cửu Hoàng tử đến Vương phủ cũng vì muốn
gặp ngài chứ không phải ai khác."
"Ta?" Dư Lộ kinh ngạc.
Cô và Cửu Hoàng tử không có bất kì quan hệ gì, sao Cửu Hoàng tử phải gặp
cô? Nghĩ đến vẻ mặt không vui của Tiêu Duệ khi cô nhắc đến Cửu Hoàng tử, Dư Lộ càng không muốn gặp hơn. Đây không phải là trực tiếp khiến Tiêu
Duệ hiểu lầm sao?
"Không gặp!" Dư Lộ quả quyết cự tuyệt, "Các
ngươi đuổi người đi hay cho người tiến vào, đó là chuyện của các ngươi.
Nhưng nếu các ngươi dám thả hắn vào Tầm Phương viện, các ngươi tự biết
Vương gia sẽ xử lí các ngươi thế nào."
Vẻ mặt quản gia khó chịu.
Hắn còn nghĩ Dư chủ tử ở Tầm Phương viện này có xuất thân là cung nữ,
trải đời ít, biết đâu có thể lừa nàng ta đi gặp Cửu Hoàng tử được. Nếu
sau này Vương gia có tức giận hỏi, vậy cũng không phải là trách nhiệm
của họ, nhưng ai biết, Dư chủ tử này lại cứ luôn miệng từ chối như vậy.
Quản gia còn muốn khuyên, nhưng nhìn vẻ mặt rất không vui của Dư Lộ, đành phải im lặng.
Hắn vừa đi, Dư Lộ liền nghĩ tới Minh Nguyệt. Hình như Tiêu Dật rất thích
Minh Nguyệt cho nên hôm nay đến đây là để gặp nàng ấy đi?
Dư Lộ
do dự, cảm thấy không cần nói chuyện này với Minh Nguyệt. Giờ nàng ấy
còn đang bị thương, mà Tiêu Dật cũng không thể giống như Tiêu Duệ, có
thể cho Minh Nguyệt một thân phận. Minh Nguyệt không muốn đi theo Tiêu
Duệ, vậy sao lại muốn đi theo Tiêu Dật được.
Nghĩ đến những chi
tiết trong truyện về vị đại tướng quân tương lai này, gã cứng đầu không
chịu thành thân cho đến khi vị hôn thê có thân thể ốm yếu mất, hình như
sau này còn cưới con gái của một vị công chúa, cũng chính là biểu muội
của gã thì phải?
Chỉ là Tiêu Dật trong truyện rất hoa tâm. Trước
khi thành thân thì phong lưu, sau khi thành thân, mặc dù đã cưới Vương
phi rồi nhưng khi đi đóng quân ở Tây Bắc, mỗi lân đi lại nạp thêm một cô tiểu thiếp có dung mạo xinh đẹp. Thôn cô cũng được, gia kỹ người khác
biếu cũng thế, hay là di nương xinh đẹp của quan viên, chỉ cần nhìn
trúng, không hỏi thân phận không hỏi tính danh, gã đều phải mang về nhà
hết.
Trong sách còn có đoạn thế này: sau khi gã đánh trận trở về, theo sau gã là thiên quân vạn mã và một nhóm nương tử.
Nam nhân như vậy, đương nhiên là không thể đưa cho Minh Nguyệt được.
Dư Lộ còn đang suy nghĩ, bên ngoài chợt ầm ĩ náo loạn lên, Thạch Lưu kinh
hoảng chạy vào, "Chủ tử, không xong, Cửu Hoàng tử xông vào!"
Dư
Lộ biến sắc. Cô đã nói như vậy, mấy hạ nhân đương nhiên không dám thả
lỏng, như vậy mà Tiêu Dật còn xông vào được, có thể thấy gã đã quyết tâm rồi.
Dư Lộ vội hỏi: "Hương Lê có còn ở bên Minh Nguyệt không?"
Thạch Lưu gật đầu, "Có."
Dư Lộ vốn muốn kêu Thạch Lưu cũng đi qua, nhưng nghĩ lại, miệng Thạch Lưu
cũng không kín lắm, không thể cho nàng ấy đi được. Cô bèn nói: "Như vậy
đi, ngươi dẫn mấy hạ nhân trong viện đi đi, đừng để cho họ nói Minh
Nguyệt đang ở đâu, ta sẽ qua gặp Cửu Hoàng tử."
Minh Nguyệt? Lại là có liên quan với Minh Nguyệt?
Thạch Lưu vội vã gật đầu, xoay người chạy. Dư Lộ nhấc váy lên, đi nhanh ra
cửa phòng chính. Vừa đến cửa viện, cô đã thấy Tiêu Dật xông vào với hai
thị vệ hai bên.
Dư Lộ mặt lạnh nhìn gã, không mở miệng trước.
Tiêu Dật vốn muốn hỏi, nhưng giờ cũng có thị vệ của Vương phủ. Nếu hắn trực
tiếp hỏi như vậy mà vẫn không mang Minh Nguyệt đi được thì sợ sau này
nàng ấy ở Vương phủ sẽ không dễ chịu lắm.
Gã nhìn Dư Lộ, nói: "Tiểu Thất tẩu, đệ có chuyện quan trọng muốn nói lý với tẩu."
Dư Lộ cười nhạt, "Thiếp không nhận nổi xưng hô này của điện hạ. Vương gia
của chúng ta không có nhà, nếu điện hạ có việc, hẳn là nên đến ngoại
viện uống trà chờ Vương gia về thì đúng hơn."
Tiêu Dật nhướng mày, rất không thích lời này của Dư Lộ.
Gã giận tái mặt, "Thế nào, tiểu Thất tẩu đang uy hiếp đệ sao?"
Gã biết chuyện Dư Lộ chạy trốn bị bắt trở về. Nếu gã lan truyền chuyện này ra ngoài, Dư Lộ sẽ không chịu được đâu đấy. Dù có Thất ca che chở, khi
phụ hoàng ban chết thì vẫn phải chết, chỉ là, nếu làm như vậy thật thì
sẽ trở mặt thành thù với Thất ca.
Thì tính sao, Thất ca ngủ nữ nhân của gã, vậy cũng đủ thành thù rồi.
Dư Lộ trầm mặc, nên nghênh Tiêu Dật vào, khiến Tiêu Duệ hiểu lầm hay là
tin tưởng Tiêu Duệ có thể bảo vệ mình mà không để ý đến uy hiếp của Tiêu Dật đây?
Về lý trí, cô nên chọn cách sau.
Nhưng về tình cảm, cô không muốn cho Tiêu Duệ chút xíu bất trinh gì.
Cô trầm ngâm, trên mặt lộ vẻ giằng co.
Tiêu Dật nhìn chằm chằm mặt cô, hai mắt từ từ thay đổi. Trên đường từ Kim
Lăng trở về, Tiêu Duệ vẫn luôn bảo vệ Dư Lộ quá tốt, gã cũng từng nhìn,
nhưng chỉ là thỉnh thoảng lướt qua một hai mà thôi. Đây đúng là lần đầu
tiên hai người mặt đối mặt như vậy.
Hơn nữa, lúc này nàng ta còn mập mạp hơn lúc ở Đào Hoa Thôn một tí, mặt mũi này... sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ?
"Tiêu Dật, ngươi đang làm gì?!"
"Biểu tỷ Ngu Văn! Dung mạo của ngươi giống biểu tỷ Ngu Văn!"