Có lẽ do đói quá nên ăn không ngon nữa, Dư Lộ chỉ ăn hai miếng cơm tối liền không ăn nữa.
Hương Lê thu dọn đồ ăn mang xuống. Thạch Lưu lại đi tới, nửa quỳ bên người Dư Lộ, một lúc lâu vẫn không thấy nói gì.
Dư Lộ không khỏi mỉm cười, Thạch Lưu đang lo lắng cho cô sao?
Cô quay đầu cười với Thạch Lưu: "Sao thế, sao lại có vẻ mặt đó, giống như là ta đang bắt nạt ngươi ấy."
Thạch Lưu lại cười không nổi, "Chủ tử..."
Dư Lộ hít sâu một hơi, kéo nàng đứng dậy, nói: "Minh Nguyệt có giao bài
cho ta, ngươi qua đây nhìn xem ta thêu hoa sen thế nào. Bây giờ hoa sen
còn chưa nở, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng, ta thấy ta thêu không
được tốt lắm."
Dư Lộ không đề cập tới, Thạch Lưu cũng không dám
nói nữa, đi lấy bức thêu hình hoa sen của Dư Lộ khen một hồi. Thật ra có chuyện này để phân tán sự chú ý, giúp Dư chử tử không nghĩ về việc
Vương gia bị Vương phi gọi đi, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn đi?
Thạch Lưu cầm bán thành phẩm góp vui, "Chủ tử, ngài đang thêu khăn tay sao?
Chờ ngài thêu xong rồi, có thể thưởng cho nô tỳ không?"
"Được." Dư Lộ đồng ý, "Chỉ cần ngươi không ngại, ta liền cho ngươi."
Thạch Lưu cười nói: "Nô tỳ đương nhiên là không ngại rồi. Khăn tay do chủ tử
làm, nô tỳ nhất định sẽ bảo quản thật tốt, làm đồ gia truyền, sau này
truyền cho con trai và con gái của nô tỳ!"
Hương Lê đi tới, trêu
ghẹo Thạch Lưu, "Không biết xấu hổ nha, lúc này mới bao nhiêu mà đã nghĩ đến con cái rồi. Nếu là con trai thì cần cái khăn tay làm gì? Vả lại,
Dư chủ tử thưởng ngươi cái khăn, chẳng lẽ ngươi lại cắt đôi ra, con trai nửa mảnh con gái nửa mảnh sao?"
"Ai cần ngươi lo! Chẳng lẽ không thể truyền cho con dâu của ta sao?" Thạch Lưu hừ nói, ôm cánh tay Dư
Lộ, "Chủ tử, chắc chắn nàng ấy ghen tỵ với nô tỳ rồi. Ngài nhất định
phải đồng ý với nô tỳ, cái khăn này chỉ thưởng cho nô tỳ chứ không
thưởng cho nàng ấy!"
Hương Lê qua đây muốn đánh Thạch Lưu, Thạch
Lưu vội vàng trốn sau lưng Dư Lộ. Hương Lê không dám làm Dư Lộ bị
thương, đành phải cười mắng Thạch Lưu, "Ngươi được lắm, có gan thì mau
ra đây, trốn sau lưng chủ tử để làm gì?"
Thạch Lưu đỡ vai Dư Lộ, lộ ra khuôn mặt nhăn nhó, "Không ra không ra, không có bản lĩnh, ngươi làm gì được ta nào?"
Hai người hì hì đùa giỡn, khiến chút phiền muộn trong lòng Dư Lộ biến mất.
Nửa canh giờ gần trôi qua, thấy Tiêu Duệ vẫn chưa trở lại, Dư Lộ gọi người
đưa nước đến, cô muốn tắm rửa. Thạch Lưu vẫn còn lo cho Dư Lộ, yêu cầu
đến hầu hạ Dư Lộ. Dư Lộ không chịu, cô đã quen tự làm rồi, nếu có người
đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì cô xấu hổ chết mất.
Cô dứt khoát từ chối Thạch Lưu, còn khóa trái cửa phòng chính lại.
Bây giờ, cửa sau của phòng cô đã bị chắn bởi bức tường, mấy nha hoàn cũng không lo việc cô sẽ chạy trốn nữa.
Độ ấm vừa đủ, Dư Lộ cởi xiêm y ngồi vào thùng gỗ to. Dòng nước ấm bao lấy
toàn thân, thoải mái đến mức khiến cô nhịn không được kêu ra tiếng. Cũng chỉ có lúc này thôi, đến khi qua ít ngày nữa là vào hạ, trời nóng lên,
chắc chắn sẽ không dễ chịu lắm. Cũng không biết năm nay Tiêu Duệ còn đi
sơn trang nghỉ mát không nhỉ?
Nghĩ đến Tiêu Duệ, Dư Lộ không khỏi bất đắc dĩ, sao lại nghĩ đến hắn rồi?
Lâu như vậy mà không thấy hắn qua đây, có phải tối nay sẽ ở lại Chính viện không?
Xem ra quả nhiên không giống như trong truyện. Ở trong truyện, Lâm Thục
cũng không có nghĩ thông suốt nhanh như vậy, nguyện ý chủ động tìm Tiêu
Duệ ngủ. Nhớ rõ bên trong viết, hình như là bụng Minh Nguyệt đã lớn, Lâm Thục bỗng nhiên phát giác Tiêu Duệ sủng ái Minh Nguyệt hơi quá độ, sợ
sau này Minh Nguyệt có con trai thì càng được sủng ái hơn, khi đó sẽ đè
ép nàng một đầu, cho nên mới chủ động cầu hoan với Tiêu Duệ, cuối cùng
có bầu.
Chỉ là, Lâm Thục thực sự là một nữ nhân vừa đáng thương
vừa đáng hận. Có bầu là chuyện tốt, nhưng cuối cùng nàng cũng không qua
được cửa ải khó khăn là sinh con, lại gặp phải chuyện khó sinh, một xác
hai mạng.
Nhớ là trong truyện viết lúc đó Lâm Thục còn chưa tới hai mươi, vẫn còn trẻ tuổi như vậy.
Dư Lộ nghĩ, không khỏi thở dài. Lúc này Lâm Thục chủ động cũng tốt, nếu
nàng ấy có thể chịu trả giá, chịu làm một người vợ hiền, có lẽ sẽ không
bức bách Minh Nguyệt nữa. Tuy không được làm Vương phi, nhưng tin rằng
Minh Nguyệt chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Không đúng! Dư Lộ bỗng nhiên đập vào thùng gỗ một cái.
Không đúng, không đúng, đầu tiên Lâm Thục gọi Minh Nguyệt đi, sau đó lại tới
mời Tiêu Duệ, vẫn là mời với thái độ rất kiên quyết! Chẳng lẽ, tối hôm
nay nàng ấy định làm giống như trong truyện, bỏ thuốc cho Tiêu Duệ và
Minh Nguyệt, để hai người trở thành một đôi sao?
Minh Nguyệt!
Nghĩ đến Minh Nguyệt, Dư Lộ lập tức nhảy ra khỏi thùng gỗ, cũng không kịp
lau nước trên người, ba chân bốn cẳng mặc xiêm y rồi khoác áo ngoài vô.
Cô vừa chạy đến trong viện, Hương Lê và Thạch Lưu đứng canh ở ngoài liền lập tức đi theo.
"Dư chủ tử, sao vậy ạ?" Hương Lê hỏi.
Thạch Lưu kéo cánh tay cô lại, nhận ra tay áo là ướt, lập tức sợ hãi kêu lên: "Dư chủ tử, ngài đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao, tay áo ngài
ướt hết cả rồi, bây giờ ngài định đi đâu vậy?"
Dư Lộ gấp muốn chết, tuy nhiên lại không thể trực tiếp nói chuyện này ra, chỉ nói: "Đi Chính viện, ta muốn đi Chính viện!"
Đi Chính viện? Vương gia đi Chính viện, Dư chủ tử đang muốn qua tìm Vương
gia sao? Vương phi mới kêu người đi, Dư chủ tử lại đi qua như vậy, Vương phi sẽ nổi giận!
Hương Lê và Thạch Lưu vội vàng kéo Dư Lộ lại.
Dư Lộ không đợi các nàng khuyên cũng đã giật mình phản ứng lại. Cô dừng
bước, cả người có chút ngơ ngác. Làm sao bây giờ, nếu như không đi, nếu
như không đi thì cuộc sống sau này của Minh Nguyệt sẽ giống như trong
truyện vậy. Đầu tiên là không muốn, nhưng từ từ rồi sẽ thích Tiêu Duệ.
Về sau, Tiêu Duệ mang nàng ra ngoài nhưng lại xảy ra chuyện, nàng hết
lòng hết dạ chăm sóc cho Tiêu Duệ, cuối cùng hai người hoàn toàn trở
thành một đôi.
Hai người trở thành một đôi, cô liền có tự do!
Tự do mà cô luôn mong chờ đó!
Mình không đi, mình không đi. Dư Lộ bỗng nhiên bỏ tay Hương Lê và Thạch Lưu
ra, quay đầu đi trở về. Đi vào phòng, cô lập tức đóng cửa lại.
Nhưng ở trong phòng, cô vẫn luôn ngồi không yên, trong lòng không bình tĩnh lại được.
Trước mắt lúc thì hiện lên hình ảnh của Minh Nguyệt, lúc lại hiện lên hình bóng của Tiêu Duệ.
Minh Nguyệt đang nói không muốn, Tiêu Duệ đang bày tỏ cõi lòng với cô.
Không được! Dư Lộ bỗng nhiên đứng dậy!
Một người có thích mình thật lòng hay không, mình có thể cảm nhận được.
Tiêu Duệ là thích cô thật, nếu hắn bị Lâm Thục tính kế cho lên giường
với Minh Nguyệt, có thể hắn sẽ không làm gì với Lâm Thục có thân phận
cao quý, nhưng với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt sẽ là người thứ nhất không
có kết quả tốt.
Nếu như vậy, Minh Nguyệt không chỉ không làm Vương phi được mà còn có thể sẽ bỏ mạng!
Cô không thể ích kỉ như vậy, vì có thể tự do mà trơ mắt nhìn Minh Nguyệt
phải chịu tội như thế. Lại nói, Lâm Thục cũng không làm chuyện tốt gì,
coi như cuối cùng Minh Nguyệt có thể trở thành Vương phi đi, nhưng bây
giờ rõ ràng là nàng ấy không muốn. Nếu một người đã không muốn, dù địa
vị có cao hơn, được sủng ái nhiều hơn, cũng chưa chắc sẽ thích được.
Dư Lộ lại mở cửa. Cô trầm ổn phân phó Hương Lê đi tìm Thôi Tiến Trung, lại bảo Thạch Lưu đi kêu mấy bà tử thô sử* đến, đoàn người ra Tầm Phương
viện đi hướng Chính viện.
*Bà tử thô sử: Mấy người hay làm việc nặng.
Thạch Lưu sợ muốn chết, "Chủ tử, chúng, chúng ta như vậy là để làm gì?" Dẫn
theo nhiều người đến Chính viện như vậy, chẳng lẽ là muốn đánh lộn với
Vương phi?
Dư Lộ nói: "Đến lúc đó, các ngươi nghe theo sự phân
phó của ta là được." Cô dừng chân lại, nói với những người đi theo: "Các ngươi yên tâm, thường ngày Vương gia đối xử với ta như thế nào các
ngươi cũng biết rồi đấy. Lát nữa dù thế nào cũng không cần phải sợ, có
ta ở đây, ta sẽ che chở các ngươi."
Dư Lộ được sủng ái chừng nào, có thể người ngoài không biết, nhưng hạ nhân của Tầm Phương viện không
ai không biết. Dư Lộ thốt ra lời này, cả Thạch Lưu cũng không sợ nữa.
Đúng vậy, có chủ tử ở đây, Vương gia sẽ không làm gì mọi người đâu.
Đến cửa viện, Thôi Tiến Trung cũng hổn hển chạy tới.
"Dư chủ tử, ngài đang làm gì vậy?" Tiêu Duệ giả bệnh không ra ngoài, vẫn
luôn ở lại Tầm Phương viện, Thôi Tiến Trung cũng nghỉ ngơi, không cần
hầu cận bên cạnh Tiêu Duệ. Vừa nghe xong lời Hương Lê nói, lão liền chạy nhanh đến đây, chạy đến gần đứt hơi luôn.
Điều Dư Lộ biết đều từ truyện mà ra, cô không thể nói chân tướng cho Thôi Tiến Trung được,
nhưng tình huống khẩn cấp, cô không biết giải thích thế nào, đành gọi
Thôi Tiến Trung đến, ghé sát tai lão nhẹ giọng nói: "Vương gia thông
báo, nếu chờ lâu mà không thấy hắn về thì để ta qua đây tìm người."
Thôi Tiến Trung không phải trẻ lên ba, đương nhiên là không tin, "Dư chủ tử, ngài có chuyện gì thì trực tiếp nói cho nô tài luôn đi. Ngài nói như
vậy, nô tài không dám tin." Đây chính là muốn xông vào sân của Vương
phi, Thôi Tiến Trung không có lá gan lớn như vậy.
Dư Lộ nói: "Ngươi không tin sao? Vậy ngươi hẳn phải biết, tại sao Nhị cô nương Nhiễm gia lại chết bệnh chứ?"
Thôi Tiến Trung biến sắc, không nói gì.
Lão đương nhiên biết, bởi vì Vương gia nhập ma vì Dư chủ tử, không chạm vào nữ nhân khác, cũng không muốn có thêm trắc phi. Nhưng mà... Vương gia
sẽ vì Dư chủ tử mà không chạm Vương phi sao? Lẽ nào ngài ấy không muốn
con trai trưởng?
Dư Lộ lạnh mặt, "Thôi Tiến Trung! Ta cứ nói như
vậy, ngươi có đi hay không thì tùy ngươi, nhưng nếu sau đó Vương gia
giận ngươi, ta sẽ không nói giúp cho ngươi lấy một chữ, ngược lại, ta
còn có thể sẽ bỏ đá xuống giếng nữa!"
Thôi Tiến Trung cũng không
dám lấy việc này ra đùa, lão hạ quyết tâm, nói: "Dư chủ tử, chuyện này
là ngài dẫn đầu. Nếu Vương gia có giận, ngài có thể bảo vệ nô tài chứ?"
"Đương nhiên có thể!" Dư Lộ tàn nhẫn nói: "Nếu ta không bảo vệ ngươi được, ta sẽ là người đầu tiên chết trước mặt ngươi!"
Đáng giá! Vương gia thích Dư chủ tử như vậy, sao lại cam lòng để nàng ấy
chết được. Còn nếu nàng ấy chết thật, vậy mình cũng không thua thiệt, vì có người đi cùng mình xuống địa ngục.
"Vâng, nô tài sẽ tin ngài một lần!" Thôi Tiến Trung nói, lập tức tiến lên gõ cửa Chính viện.
Lâm Thục đang bất an đi tới đi lui trong phòng, nghe hạ nhân báo là có Dư
Lộ và Thôi Tiến Trung tới, lập tức cáu giận vỗ bàn một cái, "Đuổi đi!
Đuổi bọn họ đi!"
Minh Phương lĩnh mệnh đi qua. Nàng không dám làm gì với Thôi Tiến Trung, nên trực tiếp mở miệng mắng Dư Lộ: "Cái thứ hạ
đẳng gì vậy chứ, không muốn sống nữa sao, nơi ở của Vương phi mà ngươi
cũng dám càn rỡ? Thừa lúc Vương phi còn chưa tức giận, các ngươi vẫn là
cút nhanh đi!"
Dư Lộ tận lực bỏ qua lời mắng của Minh Phương,
nói: "Vương gia đâu? Vương gia để cho ta tới, nói là có chuyện quan
trọng muốn an bài ta đi làm. Ta không muốn quấy rối Vương phi, chỉ mong
Minh Phương cô nương dàn xếp, để cho ta gặp Vương gia một mặt."
Minh Phương nghe được Dư Lộ nhắc tới Tiêu Duệ, sắc mặt nhất thời đại biến.
Thôi Tiến Trung vừa lúc lao tới cho Minh Phương một cái tát, "Thứ chó má gì, đường của Dư chủ tử mà ngươi cũng dám cản! Đây chính là Vương gia phân
phó, ta thấy ngươi chán sống rồi đúng không!"
Mặc dù Thôi Tiến
Trung là một thái giám già nhưng sức lực không phải giả, Minh Phương lại không phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất. Thôi Tiến Trung cũng
không để ý nàng, cầm đầu xông vào trong viện. Mấy hạ nhân ra ngăn thấy
Minh Phương té trên đất không có phản ứng, cũng không nghiêm túc cản lại nữa, mấy người thuận lợi đi vào Chính viện.
Lúc Lâm Thục nhận
được tin, mấy người đã đến cửa phòng chính. Lâm Thục giận run người, từ
Minh Hà Minh Tâm đỡ, chống thân ra đón.
Nàng vốn có chút chột dạ, lại nhìn thấy Thôi Tiến Trung cung kính với Dư Lộ, mà Dư Lộ tuy có vẻ
mặt lo lắng nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế mười phần, đúng là
khiến nàng tức giận đến không biết nói gì. Nàng vốn muốn đi tới cho Dư
Lộ mấy cái tát, nhưng nhận sự giáo dục từ nhỏ, thân phận lại cao quý,
điều này khiến nàng căn bản không thể hạ thấp bản thân đi làm loại
chuyện này.
"Ngươi làm cái gì? Muốn phản rồi à?" Nàng nhìn chằm chằm Dư Lộ, lạnh giọng hét lớn.
Dư Lộ đồng tình với Lâm Thục, nhưng cũng coi thường Lâm Thục. Cô quỳ gối
hành lễ, nói: "Hồi Vương phi, Vương gia phân phó thiếp qua đây, nói là
có chuyện quan trọng cần thiếp đi làm, cũng xin Vương phi dàn xếp, để
thiếp gặp Vương gia một mặt."
Lâm Thục thấy da mặt nàng dày như
vậy, tức giận không nói nên lời. Minh Hà đau lòng chủ tử, chen miệng
nói: "Vương gia đang ở trong phòng ngủ, chỉ là hắn không muốn thấy
ngươi, ngươi còn không mau lui!"
Dư Lộ vốn không dám kết luận,
nhưng đầu tiên là Minh Phương, sau đó là Minh Hà, cô đã có thể khẳng
định, chỉ sợ bây giờ Tiêu Duệ thực sự không cách nào tự quyết định được. Cô tiến lên một bước, sợ đến Lâm Thục muốn lui về sau, cô trực tiếp đưa tay kéo lại Lâm Thục, nhanh chóng lên tiếng: "Do Vương gia không muốn
thấy ta, hay là Vương gia bị người khống chế, không thể gặp ta? Vương
phi, lá gan của ngươi không khỏi quá lớn chút!"
Cả người Lâm Thục lập tức mềm nhũn, Minh Hà Minh Tâm vội vàng đỡ nàng.
Thừa dịp này, Dư Lộ đánh mắt cho Thạch Lưu và Hương Lê, mình thì cầm đầu,
Thôi Tiến Trung ở sau, trực tiếp xông vào. Đến phòng ngủ, bên trong rỗng tuếch, cô lại vội vàng chạy sang phòng bên cạnh, quả nhiên cửa phòng bị khóa từ bên ngoài.
Thôi Tiến Trung nhấc chân định đá, Dư Lộ vội ngăn cản lão lại. Không biết tình huống bên trong, thật đúng là không dám đá cửa.
Thạch Lưu chạy chậm tới, đưa chìa khóa cho Dư Lộ.
Tay Dư Lộ run run, mở cửa ra. Thạch Lưu và Thôi Tiến Trung đều quay lưng
không dám nhìn, Dư Lộ bước vào. Trong phòng không có ánh đèn, Dư Lộ
không thấy rõ cái gì nhưng lại có thể ngửi thấy mùi máu tươi rất đậm.
Dư Lộ nhắm mở mắt mấy lần, lúc này mới thấy có một bóng người ngồi xổm ở
góc tường. Cô tiến lên hai bước, thử dò xét, "Minh Nguyệt?"
"Tiểu Lộ Nhi?" Minh Nguyệt không trả lời cô, một bên kia lại truyền đến tiếng nói thật trầm của Tiêu Duệ.