Nhìn từng cơn gió lạnh thổi qua khi đang nhặt củi, Dư Lộ không khỏi
nghĩ, nếu cô là nữ chủ, cuộc sống bây giờ sẽ từ bối cảnh cung đình hầu
tước sang sinh hoạt bình dân, chỉ không biết là, ở bối cảnh cung đình
hầu tước thì có hai nam nhân bên người, đến bây giờ, không biết nam nhân tốt ở đâu, lúc nào xuất hiện.
Nếu như là ở Đào Hoa Thôn này, đều là người nghèo khổ, cô phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Dùng biện pháp nào thì được nhỉ?
Bán thổ sản? Cô không biết thổ sản nào. Thêu thùa? Chắc tay nghề của cô còn không bằng Tưởng Ngọc Mai được. Giặt quần áo cho người ta? Cô cũng
không làm được chuyện khổ cực như vậy, với cả nơi như Đào Hoa Thôn cũng
không có tiền để thuê người giặt giùm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Lộ
thấy mình có hai con đường để đi. Một là đợi mọi chuyện bình ổn lại rồi
bán trân châu đi để đổi bạc, đến lúc đó tìm mua cái cửa hàng, mời chưởng quầy đến trông giùm.
Một cách khác, ở hiện đại cô ăn rất nhiều
đồ ăn ngon, cho dù không biết làm nhưng vẫn có thể nhớ lại được. Thời
này điểm tâm vẫn chưa có, nếu cô có thể làm được dù chỉ tám phần thì
cũng bán được rồi.
Nhưng hai cách này đều không thích hợp để bắt
đầu ở hiện tại, phải chờ mùa đông đi qua, đến mùa xuân, Tiêu Duệ và Trần Chiêu không tìm được mình, mọi chuyện im ắng xuống thì cô mới lên kế
hoạch thật tốt được. Cũng may giờ ở nông thôn, mặc dù bạc trong tay cô
không nhiều, nhưng với trình độ cuộc sống hiện tại thì vẫn có thể duy
trì được một năm rưỡi nữa.
Ba người tìm củi rất nhanh, chỉ chốc
lát cũng đã thu thập được ba đống cành cây nhỏ. Tưởng Ngọc Mai cõng một
bó, Tôn Vân Hạo cũng ôm một bó, còn dư lại là do Dư Lộ gánh, cái gánh
cũng mượn từ Tưởng gia.
Tìm cũng được nhiều củi, Tưởng Ngọc Mai
hát dọc đường về. Tuy Tôn Vân Hạo vẫn im lặng không nói, nhưng tay thì
kéo góc áo Dư Lộ thật chặt, một tấc cũng không rời. Dư Lộ thấy, hình như mọi chuyện cũng không tệ lắm, có lẽ từ lúc cô trốn đi thì mọi việc đều
thuận lợi, gặp một nhà Tưởng gia này khiến cô thấy sống cuộc sống thế
này cũng không tồi.
Lúc về, thời gian vẫn còn sớm, ba người lại
đi một chuyến nữa, cho đến khi củi chất gần đầy phòng bếp nhỏ mới dừng
lại, Dư Lộ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Điểm không tốt duy nhất khi đến nông thôn là không có gạo ăn. Dù buổi trưa thì cũng chỉ có mỗi hai lựa chọn, bánh cao lương* hoặc bánh bao đen*. Vì trước đó có nhờ Tưởng Đại Sơn mua thịt heo và cải trắng, bữa trưa
hôm nay Dư Lộ cũng chuẩn bị qua loa, chỉ có hai cái bánh cao lương nóng
và một cái bánh bao đen và thêm rau ngâm của Tưởng gia.
*bánh cao lương:
Cơm nước xong xuôi, chén bát cũng rửa xong thì cha con Tưởng Đại Sơn cũng
vừa về. Vì Dư Lộ mua không ít cải trắng, một mình Tưởng Ngọc Mai cầm
không hết nên Tưởng Ngọc Đào cũng mang qua giúp.
Biết thời gian
qua Dư Lộ sống cũng không tốt, thịt Tưởng Đại Sơn mua đều là mỡ nhiều
nạc ít vì thịt mỡ còn có thể dùng để thắng mỡ. Tóp mỡ còn lại sau khi
thắng cũng có thể dùng để xào rau, ăn với rau hẹ hoặc làm vằn thắn đều
được. Đây xem như món mà người nhà nông thích nhất.
Dư Lộ mua mấy thứ này, ngoại trừ việc để bồi bổ cho cô và Tôn Vân Hạo ra thì còn để
đưa cho Tưởng gia một ít. Từ lúc cô gặp họ, họ đều giúp cô mấy việc cô
không làm được. Cô phải cảm ơn họ, nếu không lòng sẽ thấy băn khoăn mất.
Đồ ăn đã mua về, nhưng mỡ nhiều thịt lại ít, Dư Lộ cũng không biết phải
làm sao, cuối cùng cô gọi Tưởng Ngọc Mai lại. Đừng nhìn nàng ấy chỉ mới
mười một tuổi, trình độ của nàng ấy trong mấy việc nhà này ăn đứt Dư Lộ. Có nàng, Dư Lộ học thắng mỡ thế nào, cách chứa, còn biết được thì ra số mỡ sau khi thắng ăn lại ngon đến vậy.
Bảo quản số mỡ vừa thắng
xong, thấy trời không còn sớm, Dư Lộ lại bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Tưởng Ngọc Mai làm mẫu, Dư Lộ và Tôn Vân Hạo đứng đằng sau học. Đầu tiên là
cắt thịt, hầm củ cải, rồi xào đĩa thịt, lại nấu thêm nồi cháo, hâm nóng
hai cái bánh bao, một bữa tối phong phú đã nấu xong.
Tưởng Ngọc Mai chỉ phụ trách dạy, cũng không chịu ở lại ăn cùng. Bên này vừa làm cơm tối xong thì nàng liền về ngay.
Dư Lộ múc một nửa hai món vừa nấu vào hai cái tô, cùng Tôn Vân Hạo mang sang cho Tưởng gia.
Ở Đào Hoa Thôn, nhà hàng xóm làm đồ ăn ngon xong mang sang cho nhà bên
cạnh là chuyện thường. Tưởng đại tẩu cũng không khách khí mà cầm lấy. Dư Lộ còn chưa ăn tối, dắt Tôn Vân Hạo về luôn.
Cô vừa đi, người Tưởng gia liền lấy cô làm nhân vật chính để trò chuyện.
Tưởng Ngọc Mai nói: "Lục tỷ tỷ ngốc lắm, cách thắng mỡ mà cũng không biết,
con dạy cả chiều tỷ ấy mới học xong. Ngay cả hai món này đều do con đứng bên cạnh dạy, nếu không tỷ ấy cũng không làm được đâu."
Đương nhiên Dư Lộ không dám nói tên thật của mình nên nói mình họ Lục.
Tưởng Đại Sơn nhìn nữ nhi cười, khen: "Ngọc Mai nhà ta giỏi lắm."
Tưởng đại tẩu không khỏi trợn mắt, nói: "Khuê nữ nhà ai trong thôn mà chả
không biết. Ngọc Mai biết là đúng rồi, ngươi còn khen nữa, khen hoài
khiến nó đắc ý, cho mình có bản lĩnh lớn rồi không học hành nghiêm túc
thì sao." Vừa nói vừa thở dài, "Lục nương tử này cũng không dễ dàng,
thời còn làm cô nương thì được thiên kiều vạn sủng, lúc gả cũng gả cho
người giàu có. Nhưng ai nghĩ được thiên hữu bất trắc, bây giờ phải độc
thân mang đứa nhỏ sống sót. Ngày xưa chưa hề phải làm gì cả, giờ khổ cực như vậy, cũng không biết nàng ấy có chịu đựng được không."
Tưởng Đại Sơn cười, không tức giận vì lời nói của vợ mình.
Tưởng Ngọc Mai nói tiếp: "Con thấy Lục tỷ tỷ cũng đâu có khổ sở, tỷ ấy rất
vui vẻ. Hôm nay lúc đi lượm củi về con còn dạy tỷ ấy hát nữa cơ. Còn
Tiểu Vân Hạo, nhìn luôn không vui, không nói câu nào, chỉ là luôn bám
theo Lục tỷ tỷ."
Tưởng đại tẩu còn định nói gì thêm, Tưởng Ngọc
Đào vẫn luôn im lặng ăn cơm bỗng ngẩng đầu nói: "Nếu nhà mẹ đẻ Lục nương tử tốt như vậy, nhà chồng nàng có chuyện, sao không về nhà mình mà lại
phải nghìn dặm xa xôi tìm cô cô đứa nhỏ làm gì?"
Tưởng đại tẩu sửng sốt, liếc Tưởng Đại Sơn một cái. Hai người đều chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Tưởng Ngọc Mai không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp trả lời: "Vậy chắc
chắn là do nhà mẹ đẻ cũng thất thế thôi chứ sao. Nếu không, ai nguyện ý
có phúc không hưởng mà chạy đi chịu khổ chứ. Đại ca, huynh đọc sách cho
lắm vào rồi thành con mọt sách, điều này mà cũng không nghĩ ra."
Lời con gái nói khiến Tưởng đại tẩu thả lỏng lại. Tưởng Đại Sơn cũng cảm
thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều. Chỉ có Tưởng Ngọc Đào không tin lời
muội muội, hắn há miệng, định nói Lục nương tử và Tôn Vân Hạo không hề
giống như hai mẹ con, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn không nói gì.
Mặc kệ quan hệ của hai người là thế nào, việc hai người nương tựa lẫn nhau
lại là thật. Nếu đã nói là hai mẹ con, người Đào Hoa Thôn cũng tin tưởng điều ấy, hắn mà nói ra, chỉ sợ khiến Lục nương tử và Tôn Vân Hạo còn
khó khăn hơn.
Giờ trong nhà rất nghèo, hắn không muốn đi thư viện nữa mà muốn ở nhà, chi bằng lúc nào lén tìm Lục nương tử để hỏi, chỉ
cần nàng ấy không có ý xấu, không làm cả nhà gặp họa, cho nàng ở lại
cũng được.
Năm ngày, tròn năm ngày rồi.
Sức lực một người là không đủ, hắn tìm không ít dân địa phương để hỗ trợ nhưng vẫn không tìm thấy tin tức của Dư Lộ.
Thuyền đi đến kinh thành vẫn luôn bị hắn nắm giữ, nhưng đây không phải là kế
lâu dài. Dù người trên thuyền không đến mức bạo động phản kháng thì hắn
cũng không thể kéo dài quá lâu. Kinh thành vẫn chưa có tin gì truyền
đến, hắn cũng không biết tình huống ở Dương Châu và kinh thành. Ở Kim
Lăng thêm một ngày, hắn liền thêm một phần nguy hiểm.
Trong đêm, Trần Chiêu mở cửa sổ, lặng nghe tiếng nước dưới thuyền.
Hắn không biết Dư Lộ đi nơi nào, nhưng hắn biết Dư Lộ cố ý thoát khỏi hắn.
Vì rời đi mà không tiếc tổn thương bản thân, không tiếc nhảy vào dòng
nước lạnh trong ngày đông giá rét, rõ ràng nàng lại là người vì tới kinh nguyệt mà đau đến không ngủ được!
Nàng sợ hắn, vô cùng sợ hắn,
sợ đến mức chỉ cần có thể rời khỏi hắn liền không tiếc gây thương tổn
cho bản thân. Vì sao? Có phải nàng đã biết gì không? Nàng biết...bản
thân sẽ hại nàng sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Trần Chiêu sâu hơn, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Đúng vậy, bản thân mình sẽ hại nàng.
Ngay từ đầu, mình đã muốn giết nàng.
Sau lại, mình muốn bán nàng vào kỹ viện.
Cho nên, nàng đã sớm phát hiện sao, phát hiện mình không thật lòng? Cho
nên, tối ngày ấy không phải nàng đang hỏi hắn, chẳng qua nàng đang nói
với bản thân mà thôi. Nàng đã sớm biết hắn muốn hại nàng!
Mình...muốn hại nàng thật sao?
Trần Chiêu nhìn mặt nước, không biết câu trả lời.
Hận đấy, có hận chứ. Đời trước bản thân phải chịu khổ vì nàng, lúc nàng âm
thầm câu dẫn hắn thì hắn liền hiểu, hắn phải trả toàn bộ lại cho nàng,
cho nàng biết hắn lợi hại. Nhưng mà, nếu hận, vì sao khi nàng trốn đi,
biết một nữ nhân một thân một mình như nàng sẽ phải gặp các loại nguy
hiểm, hắn lại lo lắng như vậy, sợ hãi như thế?
Tại sao hắn phải lo cho nàng?
Vì sao biết rõ nếu tiếp tục ở lại, ở thêm một ngày sẽ thêm phần nguy hiểm, tại sao hắn vẫn muốn ở lại, tại sao không lập tức khởi hành đến Dương
Châu chứ?
Thật ra Trần Chiêu đã sớm biết đáp án rồi. Lúc phát
hiện Dư Lộ không thấy, mà trong phòng lại hỗn loạn và có vết máu là hắn
đã biết. Hắn thích nàng, thích kẻ thù ở kiếp trước!
Đây là không nên.
Nếu hắn thích kẻ thù kiếp trước, người hắn thấy có lỗi nhất là chính mình, chính mình ở cả hai đời.
Không phải, hắn căn bản không có thích nàng, hắn chỉ cảm thấy khó chịu. Rõ
ràng hắn muốn nàng phải chịu hết mọi sự đày đọa theo kế hoạch của mình,
giờ nàng chạy thoát, cảm giác dằn vặt trong lòng hắn cũng biến mất, giờ
hắn đang thấy khó chịu.
Bỗng nhiên Trần Chiêu nắm song cửa sổ
thật chặt, đúng rồi, nhất định là như vậy. Hắn muốn tìm được nàng, đợi
hắn đến Dương Châu, biết mọi chuyện là thế nào, rồi hắn sẽ trở về, cho
dù phải lật cả thành Kim Lăng hắn cũng phải tìm ra nàng!
Hắn muốn báo thù, muốn nhìn nàng phải nhận hết mọi giày vò trước mặt bản thân!
Trần Chiêu đập thật mạnh vào song cửa rồi xoay người đi. Con thuyền ngừng năm ngày lại lướt đi lần nữa trong màn đêm.
Thành Kim Lăng, trong một căn phòng khách sạn ở chốn phồn hoa náo nhiệt nhất
trong thành, Thôi Tiến Trung thấp giọng hồi bẩm với Tiêu Duệ: "Người
cũng đã trở về, hiện tại liền gọi vào ạ?"
Ánh nên trong phòng mờ nhạt, khuôn mặt Tiêu Duệ nhìn không rõ lắm, hắn hỏi ngược lại: "Có tin tức?"
Thôi Tiến Trung biết không phải đang hỏi về Trần Chiêu mà là hỏi về Dư chủ tử. Lão vội đáp lời: "Đúng vậy, có tin tức."
Bỗng nhiên Tiêu Duệ không muốn biết nữa.
Từ lúc Dư Lộ chạy trốn đến giờ, tâm tình của hắn cũng trải qua nhiều lần
biến hóa, từ cảm giác tức giận lúc đầu đến cuối cùng là lo lắng, từ cảm
giác vui vẻ vì biết nàng có thể chung sống hòa bình với Tạ thị Đào thị
đến sự hoài nghi. Trải qua nhiều lần biến hóa như vậy, bỗng nhiên hắn
không dám xác định.
Nếu Dư Lộ thực sự vì không muốn cùng hầu hạ
hắn nên mới rời đi, cùng lắm thì hắn dạy dỗ nàng một trận liền có thể
tha thứ cho nàng. Nhưng nếu...nếu nàng rời đi vì thích người khác, hồng
hạnh ra tường, thậm chí đến nỗi đã thành nữ nhân của người khác, vậy
hắn...
Hắn sẽ làm thế nào?
Hắn sẽ giết nam nhân của nàng
trước mặt nàng rồi giết nàng, sau đó...Hắn có thể giết nàng thật sao?
Nàng làm ra sự việc đáng chết này, nhưng lòng hắn vẫn luôn lo lắng và
tưởng niệm. Hắn thực sự, có thể làm vậy được sao?
Thời gian Tiêu Duệ im lặng hơi lâu, Thôi Tiến Trung không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: "Vương gia?"
Tiêu Duệ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Thôi Tiến Trung, hỏi: "Ngươi nói, Dư thị và Trần Chiêu chạy trốn là vì nguyên nhân gì?"
Vấn đề này sao lão dám trả lời chứ. Thôi Tiến Trung biến sắc, định quỳ xuống.
"Ngươi đứng nói." Tiêu Duệ dừng động tác của hắn lại.
Lòng Thôi Tiến Trung khó xử muốn chết, lão thật không biết phải trả lời thế
nào. Đương nhiên lão muốn nói lời dễ nghe chút, nhưng nếu nói xong, cuối cùng lại bị đánh mặt*, có lẽ nào Vương gia cũng sẽ xử phạt hắn dưới cơn nóng giận không?
*đánh mặt: ý là cứ chắc chắn rằng một chuyện sẽ thế này, nhưng cuối cùng lại là ngược lại.
"Nô, nô tài không biết." Hắn không dám nói, "Nô tài không biết thật! Nô tài
chỉ là một hạ nhân, không dám phỏng đoán tâm tư của chủ tử."
Tiêu Duệ "À" một tiếng, phất tay với hắn.
Thôi Tiến Trung vội vàng chạy ra ngoài kêu hai thị vệ đi tìm hiểu về tới,
xong việc hắn cũng chỉ dám đứng ngoài cửa, không muốn đi vào trong.
Tiêu Duệ hỏi hai người ở dưới: "Thế nào, tìm ra cái gì?"
Một thị vệ nói: "Trần Chiêu quả thật là ở thành Kim Lăng, nhưng cũng chỉ có mỗi một mình hắn, nhìn hắn cũng không giống như bị bệnh, cũng có thể
vừa mới hết xong."
Một thị vệ khác nói: "Thuộc hạ thăm dò thấy Dư chủ tử mang theo một đứa bé rời khỏi thành, chỉ là sau đó rồi đi nơi
nào thì tạm thời chưa biết được."
"Đứa bé?" Tiêu Duệ không khỏi cất cao giọng.
Thị vệ kia vội nói: "Là một đứa bé tầm bảy tám tuổi. Ông đứa bé này bất
hạnh đã chết, có lẽ Dư chủ tử thấy đứa bé kia đáng thương nên thu dưỡng
nó."
Tiêu Duệ gật đầu, không khỏi cảm thấy mình nghĩ nhiều. Coi
như Dư Lộ có theo người khác thật thì cũng mới gần hai tháng, cũng không có khả năng đã sinh ra một đứa bé.