Dưới thân mình là một thân thể mềm mại, mà đôi tay mình thì đè trước
ngực nàng ấy. Một nam nhân đè một nữ nhân, còn có thể làm gì nữa?
Tiêu Duệ thấy Dư Lộ thật nực cười. Vào phủ hắn, chính là người của hắn,
chẳng lẽ nàng ấy không có giác ngộ như vậy? Nhưng mà…lâu như vậy mình
cũng không đụng nàng ấy, sao hôm nay lại như bị ma xui quỷ khiến vậy,
không nhịn được.
Tiêu Duệ cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dư Lộ.
Có lẽ nàng ấy bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to, môi hơi mím
lại, bộ dạng sợ hãi lại không dám phản kháng. Nhất định nàng ấy không
biết, bộ dạng này của nàng, càng khiến hắn muốn làm ra cái gì đó hơn,
bởi vì chỉ nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, hắn đã cảm thấy không nhịn được.
Tay Tiêu Duệ chống xuống nhuyễn tháp, chậm rãi nằm
xuống, nhẹ nhàng ngậm môi Dư Lộ, mới mở miệng nói: “Tiểu Lộ Nhi, ngươi
theo ta, cũng không ngắn đúng không?”
Tim Dư Lộ đập nhanh hơn,
tay nắm chặt để giữa hai người, cần phải kiềm chế lắm mới không đập vào
mặt hắn. Trong truyện, nguyên chủ động tâm với Tiêu Duệ trước, thậm chí
nàng ấy chuốc say Tiêu Duệ, chủ động hiến thân. Nhưng vì sao khi cô tới, cô cũng không có làm gì hết, mà Tiêu Duệ lại chủ động muốn làm gì đó?
Đúng vậy, cô là một tiểu thiếp, một cái đồ chơi không ra gì. Ở trong mắt nam nhân, ngủ cô là niềm hạnh phúc của cô, nhưng cô đâu có muốn. Có thể yên lành làm một con người đích thực thì ai muốn đi làm một cái đồ chơi?
Ai nguyện ý đi làm tiểu thiếp, ai nguyện ý bị vây trong hậu trạch tranh giành tình nhân?
Ai không muốn có một người nam nhân, trên thân thể và tinh thần đều sạch sẽ, trong lòng chỉ có mình?
Nhưng Tiêu Duệ thì sao, trong lòng thì hắn có Bạch nguyệt quang, về thân thể
thì đã có hai nữ nhân. Về sau còn có Vương phi, trắc phi, còn có nữ
chính bị Vương phi bức đưa cho hắn để tranh thủ tình cảm, mà hắn cũng sẽ thích nữ chính trong lúc ở chung với nàng ấy.
Một cái nam nhân
về thân thể và tinh thần đều thuộc người khác như vậy, Dư Lộ có thể vì
tự do mà hùa theo ý hắn, thậm chí có thể tha thứ hắn lâu lâu ôm ấp ăn
đậu hũ, nhưng để cô cam tâm tình nguyện nằm dưới người hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, điểm này Dư Lộ không làm được.
Ít nhất bây giờ cô không làm được.
Dư Lộ cắn răng thật chặt, muốn cự tuyệt, nhưng lại không dám cự tuyệt.
Việc này không phải mấy việc ngày thường kia, coi như làm quá một ít cũng
không sao, chỉ cần Tiêu Duệ lưu ý khuôn mặt này của cô là có thể không
tính toán với cô. Nhưng đây là cự tuyệt một người nam nhân, việc này
dính dáng đến mặt mũi của nam nhân, nhất là nam nhân cao cao tại thượng
như vậy, bị cự tuyệt, là chuyện mà hắn không tiếp thu được.
Sắc mặt Dư Lộ càng trắng hơn, cái trán cũng từ từ chảy mồ hôi, hàm răng cắn thật chặt.
Tiêu Duệ nhìn thẳng vào mắt cô.
Giờ khắc này, hình ảnh biểu tỷ Ngu Văn chậm rãi hiện ra trong đầu hắn, tựa
hồ nhập với hình ảnh Dư Lộ thành một. Hắn biết nàng ấy không muốn. Tuy
khi đó nàng ấy còn nhỏ, không có ý trung nhân, nhưng với một cô nương
mười mấy tuổi mà nói, trong cung có mẫu phi, có hắn và có Cửu đệ, đây
đều là người thân của biểu tỷ, sao nàng lại nguyện ý ly khai những người này để đến một nơi xa ngàn dặm để thành hôn với một đại hán cộc cằn thô lỗ được.
Nhưng mà, dù nàng ấy không muốn đi, nhưng nàng ấy cũng
không dám cự tuyệt, thậm chí không dám biểu lộ ra. Ngày nàng ấy đi, hắn
trốn ở phía sau đoàn người để nhìn trộm. Biểu tỷ Ngu Văn vẫn mở to hai
mắt, không rơi lấy một giọt lệ.
Tiêu Duệ lại cúi đầu nhìn Dư Lộ, bỗng nhiên buông lỏng nàng ra, đứng lên.
Hắn sửa lại ống tay áo, cũng không nhìn Dư Lộ lần nữa, xoay người đi ra
ngoài. Vừa đi, hắn vừa cười nhạo mình trong lòng, có phải hắn bị điên
rồi không, nữ nhân này, lúc khóc hắn không nỡ, không khóc hắn cũng không bỏ được.
Nàng đã là nữ nhân của hắn, còn giả vờ, là muốn cái gì?
Nữ nhân nào chả muốn bò lên giường hắn, sao nàng ấy phải sợ thành như vậy!
Thôi Tiến Trung theo Tiêu Duệ vào thư phòng, cũng sắp đến giờ ăn tối, lúc
này vào thư phòng làm gì? Sắc mặt Tiêu Duệ không tốt, lão cũng không dám hỏi, thẳng đến Đào di nương Tạ di nương được tin, phái nha hoàn qua mời Tiêu Duệ đến dùng bữa tối, Thôi Tiến Trung mới dám gõ cửa, đi vào nhỏ
giọng bẩm báo.
“Không cần, ăn trong thư phòng, ngươi tùy tiện gọi mấy món là được.” Tiêu Duệ khoát tay, thản nhiên phân phó.
Thôi Tiến Trung nghiêm mặt đi ra, lắc đầu với Bạch Lộ Hồng Châu, rồi kêu
tiểu thái giám tới, gọi mấy món ăn để tiểu thái giám đi trù phòng lấy.
Tầm Phương viện, trước mặt Dư Lộ là bàn lớn tràn đầy đồ ăn, nhưng mà Dư Lộ
không có tâm trạng gì để ăn. Cô cố gắng ăn nhiều để mập thành như vậy,
lúc nằm xuống thịt trên bụng cũng có thể bóp được, nhưng vì cái gì, Tiêu Duệ lại một điểm đều không ngại?
Dư Lộ thở dài, máy móc gắp miếng thịt kho tàu.
Tiêu Duệ lại sắc mặt không tốt ly khai Tầm Phương viện, bọn hạ nhân đều đoán được, tất nhiên là Dư chủ tử lại chọc giận Vương gia rồi. Nhưng lúc này không ai lo lắng, trên mặt Hương Lê vẫn có nụ cười, vô cùng yên tâm.
Thạch Lưu từ bên ngoài vào, cười nói với Dư Lộ: “Vương gia đi thư phòng, đang ở thư phòng dùng bữa. Đào di nương và Tạ di nương đều phái người qua
mời, nhưng Vương gia chưa từng để ý.”
Dư Lộ không nóng không lạnh, cô không có hứng thú.
Ăn cơm, tuy mưa đã tạnh, nhưng Dư Lộ cũng không có tâm trạng đi tản bộ
tiêu thực. Rửa mặt sớm, liền ổ trong giường lo lắng đề phòng. Cũng may,
buổi tối Tiêu Duệ cũng không có tâm huyết dâng trào tới đây lần nữa.
Tiêu Duệ lâm triều xong liền gọi người mang hai giỏ lê lấy từ sơn trang đi
Định Quốc Công phủ. Định Quốc Công không ở nhà, trưởng tử của Định Quốc
Công, cũng là đệ đệ của Vương phi tương lai, tiểu cữu tử* của hắn tiếp
đãi.
*tiểu cữu tử: em vợ.
Tiểu cữu tử tuổi không lớn lắm,
lại là trưởng tôn của Lâm gia, từ nhỏ rất được cưng chiều, nên hắn không chỉ không sợ Tiêu Duệ mà còn rất tự hào vì có tỷ phu là Vương gia, mới
ngồi xuống với Tiêu Duệ liền nháy mắt liên tục với người hầu thiếp thân, kêu người đi mời Lâm Thục.
Minh Nguyệt được tin, ngạc nhiên vào
phòng, “Cô nương, Thành Vương tới, đang ở tiền viện nói chuyện với Thế
tử gia. Chỉ là Thế tử gia kêu người đến, mời cô nương đi gặp mặt Thành
vương một lát.”
Lâm Thục là tiểu thư khuê các đích thực, khi chưa được tứ hôn, cũng không có nhìn Tiêu Duệ thật kĩ. Vẫn là sau khi tứ hôn thấy mấy lần, mỗi lần gặp, lại thêm mấy phần thích với phu quân tương
lai.
Tuy nàng thấy chỉ cần làm chính thê thật tốt là được, nhưng
nếu có thể, nàng vẫn muốn lưỡng tình tương duyệt hơn. Vậy nên nghe xong
lời này nàng liền lập tức đứng dậy, lục tung tủ đồ tìm y phục mới mặc
vào, ra cửa rồi, lại thấy hối hận.
“Minh Nguyệt, ta không đi
được.” Nàng ấy bỗng đổi chủ ý, “Ngươi đi đi, ngươi đi giúp ta xem hắn
một chút. À đúng rồi, giúp ta đưa quà sinh nhật cho hắn nữa.”
Minh Nguyệt vội la lên: “Cô nương, tại sao vậy? Vương gia vừa trở về là đi
gặp ngài, đây là coi trọng ngài, không phải ngài nên đi gặp hắn một chút sao? Còn có quà sinh nhật, sinh nhật Vương gia còn mấy ngày nữa mà,
ngài không tính lúc đó hẹn Vương gia ra ngoài, tự mình đưa quà cho hắn
sao?”
Nam nữ đã có hôn ước, lúc sinh nhật đưa quà cho nhau là
bình thường. Minh Nguyệt cũng hiểu được, trước giờ cô nương và Thành
Vương chưa nói qua mấy câu, nếu trước khi thành thân có thể ở chung một
lát, tự nhiên là có lợi cho việc sống chung giữa phu thê sau này.
Lâm Thục suy nghĩ một chút, lại lắc đầu như cũ, nói: “Không cần, hắn vừa đi là một tháng, trở về đến đây một chuyến, về tình về lý đều đúng. Còn
quà sinh nhật, ta là thê tử tương lai của hắn, không cần thiết phải lấy
lòng hắn. Vả lại, chúng ta còn chưa thành thân, hắn vừa đến ta liền gấp
gáp đi nhìn hắn, thứ nhất có thể hắn sẽ xem thường ta, thứ hai sẽ cảm
thấy Lâm gia chúng ta không có lễ nghĩa.”
“Trời ạ…” Minh Nguyệt
bất đắc dĩ, đành phải trở về với Lâm Thục, “Cô nương cũng thật là, giữa
phu thê sao phải tính toán chi li như vậy. Không nói người khác, ngài
nhìn lão gia với phu nhân chúng ta đi, tình cảm bọn họ tốt, đâu cần chú ý đến mấy điều này.”
Vẻ mặt Lâm Thục hoảng hốt, than thở: “Nam
nhân trên cõi đời này, có mấy người được như phụ thân?” Dứt lời lại nhìn Minh Nguyệt, nghĩ sau này nàng nhất định sẽ tìm cho Minh Nguyệt một nam nhân không tệ, liền cũng dạy nàng ấy: “Minh Nguyệt, ngươi cũng đừng
ngốc như vậy, nam nhân á, không thể nuông chiều. Ngươi càng tốt với hắn, hắn càng không coi ngươi ra gì.”
Minh Nguyệt cau mày lại, cũng
không ủng hộ lời này: “Cô nương, nô tỳ lại thấy cảm tình là cần dùng
tình cảm thật để đổi. Mình muốn cái gì từ một người, thì cần dâng hết
thảy của bản thân ra mới đúng. Tựa như lão gia và phu nhân vậy. Lão gia
thích phu nhân, trong lòng phu nhân cũng chỉ có lão gia. Chỉ có như vậy
thì tình cảm mới thâm hậu được chứ.”
Lâm Thục cầm bộ đồ y phục
mình làm đi ra, vỗ nhẹ một cái liền nhét vào lòng Minh Nguyệt, thấp
giọng nói: “Nha đầu ngốc, ngươi chỉ nhìn Nhị thẩm Tam thẩm liền biết,
nam nhân, cũng không phải như ngươi nói dùng thật tình đi đổi liền có
thể thật tình đối tốt với ngươi. Nói không chừng, ngươi cứ thổi phồng
cái thật tình như vậy, chờ có ngày cái người ngươi tin lại thọc ngươi
một dao.”
Nàng nói rồi đột nhiên đâm bụng Minh Nguyệt một cái,
Minh Nguyệt hoảng sợ, sau lại cười: “Cô nương lại dọa nô tỳ, nô tỳ không để ý tới ngài nữa!”
Lâm Thục cười vỗ vỗ vai nàng ấy: “Được rồi,
mau đi đi. Chỉ là nếu có rảnh, ngươi cũng ngẫm lại lời của ta đi, đừng
có cái gì cũng không hiểu. Phủ ta có sẵn ví dụ cả đấy.”