Dịch Thần dẫn đoàn người lên lầu hai. Vừa vào phòng, Tiêu Dật liền
ngọ nguậy, trong miệng càng không khách khí mắng Trần Chiêu: “Đồ chó
này, còn không mau buông gia ra!”
Người của hắn vẫn ở dưới lầu,
một mình lên đây, coi như cho Tiêu Duệ mặt mũi. Nhưng Trần Chiêu là thị
vệ của Tiêu Duệ, tự nhiên là muốn nghe theo Tiêu Duệ. Nghe xong lời này, tay hắn vẫn ghìm chặt, nhìn về phía Tiêu Duệ, dùng ánh mắt hỏi ý của
hắn.
Tiêu Duệ phất phất tay, lúc này Trần Chiêu mới buông ra.
Tiêu Dật chờ hai tay thoải mái hơn rồi quay đầu đá Trần Chiêu một cái, “Đồ
chó, ra tay không biết nặng nhẹ. Làm gia bị thương, Thất ca làm thịt
ngươi giờ!”
Thiên địa quân hôn sư*, trừ trời đất ra chính là
quân. Dù Tiêu Dật có quá đáng hơn nữa, Trần Chiêu cũng không đặt trong
lòng. Chịu sự giáo dục từ nhỏ, đạo làm quân thần, chủ tớ chi tranh, tuy
hắn là nô bộc của Tiêu Duệ, nhưng đồng thời cũng là nô bộc của Tiêu Dật.
*Thiên địa quân hôn sư – 天地君亲师: các đối tượng thờ cúng, tế lễ của nhà Nho
Trung Quốc: tế trời, tế đất, tế quân, tế tổ, tế thánh hiền.
“Được rồi!” Tiêu Duệ rất chướng mắt người đệ đệ này, “Đệ đoán là ta sắp tới, nên cố ý làm cho ta xem?”
Những người ở lại trong phòng đều là tâm phúc của Tiêu Duệ, Tiêu Dật cũng
không cần lo lắng gì khác, tiến lên ngồi cạnh Tiêu Duệ, tự rót chén trà
từ từ uống.
“Cũng không phải vậy, đệ nghĩ huynh đã sớm đi rồi.”
Nói xong, thấy Tiêu Duệ không để ý tới mình, hắn cười vô lại: “Lại nói,
chuyện này cũng đâu có trái lệ. Thực sắc tính dã*, chỉ chơi mấy cái nữ
nhân thôi mà, cũng đâu có làm gì khác. Đệ nói chứ Thất ca, huynh đừng có tự hạn chế như vậy chứ, kìm nén quá mức rồi thành bệnh, lúc đó muốn
khóc cũng không còn kịp đâu.”
*Thực sắc tính dã – 食色性也: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Là nam nhân, thì không ai muốn phương diện kia của mình bị chê. Tiêu Dật
vừa mở miệng chính là nói chuyện này, cho dù Tiêu Duệ biết phẩm tính của đệ đệ, lúc này cũng không nhịn được, cầm ly trà trước mặt ném vào mặt
hắn.
Tiêu Dật hiểm hiểm tránh ra, chén trà đập vào vách tường
đằng sau vỡ ra. Hắn thu lại nụ cười trên mặt, phất tay với người bên
ngoài, đuổi mấy người Trần Chiêu đi xuống.
Mọi người lui ra, nét
mặt hắn nghiêm túc, tận lực đè thấp giọng nói xuống: “Thất ca huynh bực
cái gì vậy? Huynh cũng không phải không biết, bây giờ Thái tử, lão Tam,
lão Ngũ đều nhìn đệ chằm chằm, nếu đệ không làm như vậy, sao tiêu tan sự nghi ngờ của bọn họ được?”
Tiêu Duệ nói: “Ngươi giả vờ giả vịt cũng không sao, nhưng ngươi có biết vì sao lần này phụ hoàng cũng kêu ngươi đi cùng không?”
Vì sao, còn có thể vì sao chứ?
Tiêu Dật lờ đi, nói: “Đây là do ân sủng, ít nhất chứng minh trong lòng phụ
hoàng có đệ, cho tụi chó kia không dám coi thường đệ.”
Tiêu Duệ lạnh lùng chế giễu: “Nếu như thế, vậy lúc trước trong lòng phụ hoàng là không có ngươi?”
Mùa hè sắp hết, pử kinh thành vào thu liền lạnh, Thừa Nguyên Đế mang theo
mấy Hậu Phi đi nghỉ mát sắp hồi cung, nhưng lúc này vẫn rất nóng. Hạ chỉ cho người tới đón, tự nhiên xem là ân sủng, nhưng đây cũng là một việc
cực nhọc.
Trời nóng bức thế này, phải đi cả ngày lẫn đêm, cổ đều
nổi đầy rôm. Mấy năm trước Hoàng thượng đi nghỉ mát, nếu không gọi hắn
đi cùng thì cũng là không để hắn tới đón. Năm nay lại kêu hắn đi đón,
chẳng lẽ trong đó không có gì khác lạ?
Nhưng cái đệ đệ thích tự cho là đúng này, một điểm đều không nhìn ra!
Như vậy cũng dám nghĩ đi tranh cái chỗ kia, Tiêu Duệ đều phải tức cười vì sự ngu xuẩn của hắn.
Tiêu Dật rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng, hắn không khỏi có chút
khẩn trương, “Làm sao vậy? Là, là bên kia xảy ra chuyện gì?” Không phải
là phụ hoàng không được đi?! Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Tiêu Dật
trắng nhợt, luống cuống cả người.
May là Tiêu Duệ không biết
thuật đọc tâm, không biết suy nghĩ của đệ đệ, chỉ thản nhiên nói: “Là
Thái Hậu lão nhân gia, lớn tuổi, mùa đông đốt địa long thì còn chịu
được, nhưng mùa hè thì không dám dùng quá nhiều đá, lúc này mới khổ
thực. Có tin nói, bây giờ sợ không qua được.”
Thì ra không phải
phụ hoàng! Tiêu Dật buông lỏng toàn thân, nhưng sau đó lại căng thẳng
lại, cho dù hắn với Thái Hậu không có tình tổ tôn gì, nhưng nếu Thái Hậu thực sự không chịu nổi, mà trên đường đi hắn còn trắng trợn chơi gái,
tội đó còn nặng hơn!
Hắn không khỏi oán Tiêu Duệ: “Nếu Thất ca biết tin sao không thông tri đệ đệ một tiếng, suýt nữa hại đệ gây ra đại họa.”
Tiêu Duệ bị tức đến cười, đây quả là tự mình ngu xuẩn mà còn không biết, cho rằng mình có lý. Hắn đứng dậy đi rửa mặt, không muốn để ý người đệ đệ
này nữa.
Tiêu Dật cũng ngượng ngùng, biết mình làm vậy là không
đúng, không dám nói gì với ca ca, yên lặng đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng lúc nhìn Tiêu Duệ thay y phục lại không nhịn được, đề nghị: “Thất
ca, đệ mang rất nhiều nữ nhân, bỏ đi lại tiếc, hay là cho huynh mượn hai người, hầu ngươi thay y phục đi. Nhìn huynh xem, không mang nữ nhân thì thôi, nha hoàn cũng không mang, đúng là…”
Tiêu Duệ vừa mới cởi
cái vớ dưới chân, nghe tên khốn này nói như vậy, vo vớ lại thành một
cục, nhằm ngay mặt hắn mà ném. Tốt, trúng ngay cái miệng đang mở to của
hắn..
Tiếng nói bỗng im bặt, sau đó là tiếng Tiêu Dật vừa chạy ra ngoài vừa nôn khan.
Tiêu Duệ lẳng lặng ngồi một bên giường, qua một lúc lâu, đưa tay sờ môi mình.
Mới chỉ có một ngày, hắn cũng không nhớ rõ lúc đôi môi đụng nhau là mùi vị
gì nữa, nhưng hắn không hối hận. Có Tiêu Dật ở, không mang theo nàng ấy
đi ra là đúng. Hay là chờ trở về đi! Chờ về rồi, hy vọng nàng ấy không
lại chọc hắn bực mình.
Dư Lộ làm một tiếp thiếp, một cái tiểu
thiếp không phải nữ chính, cơ hội ra cửa cũng không có, làm sao biết bên ngoài có chuyện gì, nên dứt khoát cũng không thèm để ý.
Tiêu Duệ không ở nhưng Thôi Tiến Trung lại lưu lại. Có hắn ở, toàn phủ không ai
dám chậm trễ Dư Lộ. Đuổi hai người Đào Tạ mấy lần, cuối cùng Dư Lộ cũng
chiếm được bình tĩnh, suốt ngày không phải ăn ngon, ngồi thêu thùa, đợi vào tháng chín, trời thu tới, lúc chiều tà lại ra vườn tản bộ.
Từ lúc Tiêu Duệ đi, tâm trạng cô chỉ hậm hực một lát rồi cũng bình thường
lại. Nếu ăn nhiều mà không vận động, thân thể này liền không xong, nên
tuy cô ăn nhiều, nhưng cũng nhớ phải thường xuyên di chuyển. Cho dù có
mập lên cũng phải làm một cái mập mạp khỏe mạnh, linh hoạt.
Với
cả, dù đã chết tâm, nhưng Dư Lộ vẫn muốn quan sát kĩ mấy cái viện trong
Vương phủ, suy tính đường chạy trốn. Cơ hội đều đến với người có chuẩn
bị, mặc dù trong thời gian ngắn là không trốn được, nhưng chờ nữ chính
tới là có cơ hội.
Trong truyện nữ chính thiện lương như vậy, lúc
cô đi, nếu Tiêu Duệ tức giận đến muốn giết hạ nhân ở Tầm Phương viện, có nữ chính ở, tất nhiên có thể khuyên hắn được.
Chớp mắt đã qua
hơn hai mươi ngày. Mắt thấy đã đến cuối tháng chín, Tiêu Duệ nói cuối
tháng chín về, mà vừa lúc sinh nhật hắn ở đầu tháng mười, nên Dư Lộ vui
vẻ tự tại hơn hai mươi ngày, bắt đầu thấy nôn nóng bất an.
Một
bên là vì hà bao của cô mới chỉ làm phần đầu, mặt khác, nghĩ đến việc
mình phải thỏa hiệp lưu lại, dù không gặp Tiêu Duệ thì cũng muốn đánh
hắn bể đầu rồi.
Mà lúc này Định Quốc Công phủ lại phái người đến.
Người tới là đại nha hoàn của Thành Vương phi tương lai Lâm Thục, tên là Minh Nguyệt. Lúc Dư Lộ ở trong phòng nghe được tin này từ Thạch Lưu, lập tức ném hà bao đứng dậy.
Thạch Lưu ngây ra nhìn chủ tử, “Chủ tử, làm sao vậy?”
Hương Lê cũng khẩn trương, “Chủ tử, ngài đừng để ý, cho dù sau này Vương phi
vào phủ, trong lòng Vương gia vẫn luôn có ngài.” Từ lúc nghe Anh Đào nói thế, Hương Lê cũng cảm thấy Vương gia thích chủ tử nhà mình.
Dư
Lộ đâu có ghen, cô là kích động có được không. Minh Nguyệt, là Minh
Nguyệt đó! Thiếp thân nha hoàn của đại cô nương Định Quốc Công phủ Lâm
Thục, ngoại trừ là nha hoàn hầu hạ Lâm Thục hơn mười năm, nàng ấy còn là tỷ tỷ thứ xuất của Lâm Thục, còn là Thành Vương phi tương lai, tập hợp
quang hoàn của nữ chính kiêm chức nữ chính đại nhân được không!
Nữ chính xuất hiện!
Thời gian hạnh phúc của cô còn xa không?
Dư Lộ kích động muốn khóc, cầm lấy tay Thạch Lưu, giọng run run hỏi: “Ngươi, ngươi có thể hỏi ra, nàng ấy tới làm gì chưa?”
Thạch Lưu giật mình, lắp ba lắp bắp hỏi: “Không biết, Thôi Tiến Trung đi tiếp đãi nàng ấy, không biết nói cái gì.”
Dư Lộ cũng không biết. Cô cũng không nhớ rõ trong truyện có đoạn này hay
không, nhưng cô quá kích động quá vui vẻ, mặc dù biết là không nên,
nhưng hiện tại cô rất muốn đi xem nữ chính.
Không nói cái khác, chỉ vì để nữ chính biết cô là một nữ nhân hiền lành không muốn ở chung với nam chính là được!
Cô ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nói: “Chà, trời thu hôm nay thật đẹp, ta muốn đi ra ngoài dạo dạo một chút, đi đến hoa viên thôi.”
Hương Lê nhìn trời, nắng thì còn gắt, khí trời còn đang oi bức mà.
Thạch Lưu nhìn trời, thấy bản lĩnh trợn mắt nói dối của chủ tử nhà mình lại tiến bộ.
Hai nha hoàn, một trái một phải đỡ Dư Lộ ra Tầm Phương viện, không nghĩ tới vừa tới cửa liền gặp Thôi Tiến Trung sắc mặt không tốt cùng với một nha hoàn vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, chân mày lá liễu, khuôn mặt tròn tròn, thoạt nhìn rất là dễ gần.
Dư Lộ thầm nghĩ: Đây là nữ chính đi!
Thôi Tiến Trung tiến lên hành lễ với Dư Lộ: “Dư chủ tử tốt, ngài đang định
đi đâu thế. Hôm nay Định Quốc Công phủ phái người qua đây, là nha hoàn
Minh Nguyệt của Vương phi. Lão nô đang tính dẫn nha đầu đó qua gặp ngài
đây.”
Lúc Thôi Tiến Trung đang nói, Minh Nguyệt tiến lên một bước, cong lên khóe miệng quan sát Dư Lộ từ trên xuống.