Sắc mặt của Tiêu Duệ và Dư Lộ đều không tốt lắm, điều này khiến mấy hạ nhân sợ hãi. Im lặng dọn thức ăn lên, thấy hai người không dặn thêm điều gì, Hương Lê và Thạch Lưu cùng lui ra ngoài.
Đầu gối Dư Lộ còn hơi
đau. Lúc ở trong cung thì đã rất đau rồi, cô đoán nó đã bị rách da, chỉ
là bây giờ việc chiếm đầy tâm trí cô là làm như thế nào để tự vệ nên
không còn tâm trạng đi quan tâm vết thương nho nhỏ này, cơm cũng nuốt
không trôi.
Tiêu Duệ gắp cho Dư Lộ miếng đậu phụ đặt vào chén, "Sao thế, vẫn còn sợ hả?"
Dư Lộ gắp lên ăn, hàm hồ phủ nhận, "Không phải, ta đang suy nghĩ, hình như hôm nay nương nương không có ác ý gì với ta, nhưng nếu đã như vậy thì
sao lại đột nhiên gọi vào cung chứ?"
Hơn nữa, sau đó còn gọi Lâm Thục, thậm chí còn đánh Lâm Thục.
Cô nuốt miếng đậu trong miệng xuống, nói: "Hơn nữa nương nương còn hỏi ta
chuyện giữa ngươi và Vương phi, ta không nói, hình như bà ấy cũng không
tức giận lắm, chỉ là khi Vương phi vào sau đó thì lại bị tát một cái."
Cái tát kia không hề nhẹ, Tiêu Duệ cũng thấy dấu tay trên mặt Lâm Thục. Lâm Thục là Vương phi, mẫu phi không thể để người khác động nàng ta được,
cho nên chắc là mẫu phi tự mình đánh.
Chẳng lẽ mẫu phi đã biết chuyện gì rồi?
Đã biết cũng không sao, dù sao đó cũng là mẹ ruột của mình, chuyện như vậy bà ấy sẽ không nói cho bên ngoài biết.
"Các ngươi đều bị gọi vào cung là vì Tiêu Dật lắm miệng nói vài câu trước
mặt mẫu phi, mà nó vốn không định nhằm vào ngươi đâu, là Lâm Thục cơ."
Tiêu Duệ nói, chân mày lại xoắn lại, "Chắc là Minh Nguyệt nói gì đó nên
Tiêu Dật ra mặt cho Minh Nguyệt."
"Minh Nguyệt làm như vậy thì
cũng có thể hiểu được thôi. Dù sao Vương phi đúng là đã quá quắt với
nàng ấy." Đối với Minh Nguyệt, báo thù là chuyện bình thường.
Dư
Lộ không cảm thấy điều Minh Nguyệt làm có điều không đúng. Trước đây
nàng ấy đồng ý đi với Tiêu Dật chính là vì mục đích này, chỉ là không
nghĩ rằng lần này cô lại xui xẻo, nằm cũng trúng đạn.
Bây giờ
Minh Nguyệt đều đã theo Tiêu Dật, lần này cũng vì muốn nhằm vào Lâm
Thục, đương nhiên Tiêu Duệ sẽ không quản nhiều. Hắn gật đầu, tỏ vẻ sẽ
không hỏi tiếp.
Qua ngày hôm nay, Tiêu Duệ bỗng bận rộn lên,
thường xuyên trở về lúc đã rất khuya, vừa về liền nằm xuống ngủ luôn,
ngay cả thời gian nói chuyện với Dư Lộ cũng không nhiều.
Hắn vội
vàng, Dư Lộ cũng không nhàn hạ. Cô kêu Hương Lê tập trung tất cả hạ nhân của Tầm Phương viện lại, sau đó chọn hai bà vú già trông cao lớn để hai người ấy đứng canh ngoài cửa. Sau này nếu cô có ra khỏi phủ, ngoại trừ
mang hai nha hoàn thì cô sẽ mang thêm hai người này nữa. Cho dù thế nào, hai người này là ở Tầm Phương viện, cũng biết thái độ của Tiêu Duệ đối
với cô, nếu sau này cô có gặp chuyện gì thì cũng có thể giúp được một
hai.
Chẳng qua, đây chỉ là hạ sách mà thôi.
Bởi vì chuyện
lần này, lúc Tôn Vân Hạo được mang đến, cô không có hào hứng gì nhiều.
Cũng may cuộc sống ở tiền viện của Tôn Vân Hạo không tệ lắm, trở về được mấy ngày, cậu bé không gầy đi mà còn cao hơn chút.
Tôn Vân Hạo
rất vui khi gặp Dư Lộ, không có chút cảm giác xa cách nào, "Nương, con
có theo chân thị vệ ở tiền viện của Vương gia đi học võ. Thôi gia gia
cạnh Vương gia còn hỏi con có muốn đi đọc sách hay không, nói là sẽ mời
cho con một tiên sinh đến Vương phủ dạy con. À đúng rồi, con còn có một
tiểu viện riêng nữa, còn có hai tiểu tư* hầu hạ con!"
*Tiểu tư: tên sai vặt.
Đây đúng là cuộc sống còn tốt hơn lúc cha mẹ cậu còn sống.
"Nương, đây đều là phân phó của Vương gia sao?" Tôn Vân Hạo chớp mắt nhìn Dư
Lộ, "Về sau con sẽ học võ thật tốt, học cho giỏi, trưởng thành rồi con
sẽ báo đáp ngài và Vương gia!"
Cậu không muốn rời đi. Đây là một cơ hội, ở lại, tương lai của cậu sẽ tốt hơn.
Dư Lộ nhìn mắt của Tôn Vân Hạo, nơi đó ánh lên thứ không thuộc về tuổi của cậu. Chẳng qua, ai bảo cậu không có cha mẹ từ nhỏ cơ chứ. Đứa nhỏ không có người thân từ nhỏ thường sẽ trưởng thành sớm, biết lo liệu mọi việc.
Dư Lộ sờ đầu cậu, "Nương không cần con báo đáp, chỉ mong con có thể sống thật tốt là được."
Buổi trưa Tiêu Duệ thường không trở về. Dư Lộ để Tôn Vân Hạo ở lại ăn cơm
trưa, phảng phất như hai người trở về lúc còn ở Đào Hoa Thôn, lúc ăn món ngon đầu bếp Thành Vương phủ tỉ mỉ nấu thì lại nhớ về món củ cải hầm
thịt heo và bánh trứng cuộn thơm giòn.
Dư Lộ nổi hứng, vừa lúc vì Tiêu Duệ đến nên Tầm Phương viện có sẵn phòng bếp nhỏ, cô dẫn Tôn Vân
Hạo đến đấy, tự tay làm món củ cải hầm thịt heo, thịt nhiều củ cải lại
thiếu, tên món ăn cũng nên đảo ngược lại.
Rồi lại đánh trứng gà
làm rất nhiều cái bánh trứng cuộn thơm giòn, tuy đã lâu không làm nhưng
tay nghề lại không mất, lúc đầu cô chỉ làm không tốt một hai cái, những
cái sau càng ngày càng tốt hơn.
Cô vừa làm Tôn Vân Hạo vừa ăn,
đợi cô dừng tay, Tôn Vân Hạo đã ăn khá no rồi. Nhưng vì Dư Lộ còn chưa
ăn nên Tôn Vân Hạo rất nể tình, giúp Dư Lộ bưng đĩa bánh trứng cuộn đi
lên phòng với Dư Lộ.
Không nghĩ tới Tiêu Duệ lại đã trở về.
Tuy lúc nãy Tôn Vân Hạo tỏ vẻ rất cảm kích Tiêu Duệ nhưng khi thấy người thật, cậu nhóc lập tức giống như chuột thấy mèo.
Cậu bưng đĩa bánh trứng cuộn, ỷ vào tuổi còn nhỏ, lập tức trốn đến phía sau Dư Lộ.
Thằng nhóc này!
Dư Lộ hứng lấy ánh mắt khó hiểu của Tiêu Duệ, đặt đĩa thịt lên bàn, xoay người, trên mặt lướt qua một nụ cười.
"Gia đã về rồi?" Cô nói: "Dùng bữa trưa chưa?"
"Còn chưa đâu." Tiêu Duệ nói, đi đến ngồi cạnh một bên bàn, ngẩng đầu nhìn Tôn Vân Hạo không còn chỗ trốn, "Ngồi xuống ăn."
Trong tay Tôn Vân Hạo còn đang bưng đĩa bánh trứng cuộn, run run rẩy rẩy đặt đĩa bánh lên bàn.
Dư Lộ còn có chút ngượng ngùng nhưng hoàn toàn không có sợ hãi. Cô kêu Hương Lê mang thêm vài món đến rồi vỗ vai Tôn Vân Hạo.
Tiêu Duệ cầm cái bánh trứng cuộn lên trước, bề ngoài rất được. Hắn nhìn chăm chằm Dư Lộ, cắn một cái. Vừa thơm vừa giòn, lại dễ ăn, mùi vị cũng rất
khá.
"Ngon không?" Dư Lộ nhìn hắn.
Tôn Vân Hạo nghe vậy ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Tiêu Duệ, cậu lại vội cúi đầu xuống.
Tiêu Duệ thản nhiên nói: "Tạm được."
Đồ ăn mới gọi được đưa lên bàn. Tiêu Duệ cầm bát cơm, gắp miếng thịt heo
Dư Lộ nấu. Thật ra mùi vị của món này ngon hơn hồi ở Đào Hoa Thôn rất
nhiều, nhưng đối với Tiêu Duệ thì nó chỉ tốt hơn khó nuốt xuống được
chút thôi. Thế nên hắn ăn sang món khác, không gắp đồ ăn trong đĩa thịt
heo ấy lần nào nữa.
Dư Lộ oán thầm trong lòng, cuối cùng cô và Tôn Vân Hạo mỗi người ăn hai ba miếng liền không muốn gắp tiếp nữa.
Ăn xong, Tôn Vân Hạo đứng dậy muốn cáo từ.
Tiêu Duệ lại gọi cậu lại, cũng không nói gì thêm mà chỉ bảo cậu đứng đợi.
Chờ hạ nhân mang đồ ăn dư lui xuống hết, hắn và Dư Lộ đến phòng chính,
Thôi Tiến Trung mang một nha hoàn và hai bà tử đi vào.
Ba người vào cửa không hành lễ với Tiêu Duệ trước mà lại cung kính hành lễ với Dư Lộ, "Nô tỳ Phúc Quất ra mắt chủ tử."
"Nô tỳ Tào thị, nô tỳ Kiều thị ra mắt chủ tử." Sau khi nha hoàn tên Phúc Quất hành lễ, hai bà tử nhìn tầm thường cũng thi lễ.
Phúc Quất? Trước kia Tầm Phương viện của Dư Lộ có một nha hoàn tên Phúc
Quất, chỉ là sau đó bị bệnh nên bị chuyển ra ngoài, rồi cũng không thấy
trở lại nữa.
Nhưng đó là Phúc Quất này sao?
Lúc Dư Lộ tới
Phúc Quất đã chuyển ra ngoài, cô cũng không biết được. Chỉ là không nói
đến Phúc Quất, với Tào thị và Kiều thị này, cô có thể khẳng định cô hoàn toàn không biết họ là ai.
Dư Lộ gật đầu với ba người, sau đó nhìn Tiêu Duệ, ý hỏi là sao.
Tiêu Duệ nói: "Sau này ba người này sẽ theo hầu bên cạnh ngươi. Nếu ở nhà
thì họ sẽ ở trong sân. Nếu ra ngoài, ngươi mang theo một nha hoàn khác,
sau đó mang theo Phúc Quất, thân thủ của ba người họ cũng không tệ."
Thì ra mấy ngày nay hắn bận rộn vì chuyện này sao?
Đây là đang khiến cô yên lòng.
Dư Lộ không biết cảm giác trong lòng là gì, nhưng có thể khẳng định rằng
trong đó có một chút áy náy. Cho tới nay đều là Tiêu Duệ móc tim móc
phổi đối xử tốt với cô, nhưng cô thì lại không như vậy.
Cô gật đầu, có người ngoài ở đây, cô cũng không biết nên nói cái gì.
Tiêu Duệ cho ba người đi xuống, đứng dậy bảo Tôn Vân Hạo đi ra ngoài với hắn.
Dư Lộ theo bản năng định hỏi đi làm gì, nhưng nghĩ đến trước đó Tiêu Duệ
có thể an bài cho Tôn Vân Hạo như vậy, bây giờ hẳn không phải làm điều
xấu gì. Trong khi đó cô lại bắt đầu lo lắng cho Tôn Vân Hạo mà nghi ngờ
Tiêu Duệ.
Cô nhịn xuống không hỏi, chờ Tiêu Duệ đi ra rồi mới gọi Tôn Vân Hạo qua, nói: "Đừng sợ, nếu Vương gia có nói gì với con thì cứ
thành thật trả lời là được, không sao đâu."
Tôn Vân Hạo gật đầu, sau đó đi ra với vẻ mặt đau khổ.
Tầm nửa canh giờ sau, cửa thư phòng mới mở ra.
Tôn Vân Hạo đi ra. Cậu đi được một lát, dừng lại quay đầu nhìn hướng Tầm
Phương viện, một lát sau cậu mới siết chặt nắm đấm và quay người đi
tiếp.
Đúng vậy, có thể nói mạng của cậu là mẹ nuôi cho.
Nếu không có mẹ nuôi, trong tình huống ông không tìm được cô cô, hy vọng sống sót của một đứa nhỏ như cậu không cao lắm.
Mẹ uôi không chỉ cho cậu mạng sống thứ hai mà còn dẫn cậu đến kinh thành,
đến một nơi như Thành Vương phủ, điều này lại cho cậu thêm một cuộc sống mới. Từ nay về sau, mẹ nuôi không chỉ là trưởng bối của cậu mà còn là
ân nhân của cậu. Đời này, cậu không chỉ cần phải hiếu thuận với mẹ nuôi
mà còn phải dùng hết toàn lực để trở về báo đáp và bảo vệ mẹ nuôi!
Tôn Vân Hạo đi ra, Thôi Tiến Trung lại dẫn một người khác vào.
Người này vừa vào phòng, cửa thư phòng lập tức khép lại.
Tiêu Duệ đứng dậy, chủ động dẫn người tới ngồi xuống.
Người này tên là Vu Quốc Đống, Trường Bình Hầu Vu Quốc Đống, trông như không
làm việc gì đứng đắn, nhưng thật ra trong ngầm lại giống như Tiêu Duệ,
đều là người thích tiền bạc.
Chỉ là bạc đến bên Tiêu Duệ, một nửa sẽ vào túi của Tiêu Duệ, nửa còn lại đưa cho Thái tử. Còn Vu Quốc Đống
thì nửa số bạc vào túi riêng, nửa còn lại đưa cho Đại Hoàng tử Tiêu
Viêm.
Chẳng qua hắn là đưa ngoài sáng, còn Vu Quốc Đông thì đưa trong tối.
Thế cục bây giờ không rõ ràng lắm nhưng theo Tiêu Duệ, trong số những người cạnh tranh, khả năng đi lên chiếc ghế lớn kia của Thái tử và Tam Hoàng
tử do Hoàng Hậu nương nương sinh ra cùng chiếm năm phần mười, của Đại
Hoàng tử trấn thủ biên cương do Trương Phi sinh ra là ba phần, còn hai
phần còn lại là nằm trong tay những huynh đệ khác.
Ngoài mặt,
Thái tử và Tam Hoàng tử hòa hợp, nhưng còn bên trong, nếu thật không
muốn đi lên chỗ kia, trừ phi là tự biết mình không ngồi được, nếu không
thì là giống như Tiêu Duệ, chỉ thích bạc chứ không thích vị trí kia. Vậy nên tuy nói Thái tử và Tam Hoàng tử chiếm năm phần mười nhưng nếu thật
sự tính ra thì mỗi người chỉ chiếm một nửa của năm, còn ít hơn cả Đại
Hoàng tử.
Bây giờ tìm đến Vu Quốc Đống đúng là biện pháp có thể
vẹn toàn đôi bên, không chỉ ngầm đầu phục Đại Hoàng tử mà còn có thể
giải quyết vấn đề xuất thân của Dư Lộ.
Nếu nàng là cô nương của
phủ Trường Bình Hầu, mặc kệ là con của Chính thê hay thiếp thất thì đều
có thể cầu được vị trí trắc phi.
Vu Quốc Đống đại khái biết được
Thành Vương tìm ông vì việc gì. Đây cũng là nguyên nhân ông chủ động tới cửa hôm nay, có người lộ ra, Thành Vương nguyện ý lấy năm cửa hàng buôn bán vô cùng tốt ở đường Đông để đổi lấy thân phận của một nữ nhân. Năm
cái cửa hàng, vậy có thể nói là một ngày thu một đấu vàng, Vu Quốc Đống
đã thèm hồi lâu, giờ có cơ hội, đương nhiên không thể buông tha.
Ông cũng không dám khinh thường. Mấy Hoàng tử này, mỗi người nhìn đều bình
thường nhưng nếu muốn đối phó ông, chỉ cần giậm chân một cái là được.
Ông chỉ ngồi một phần ba cái ghế, hơi nghiêng người về phía trước, mang
trên mặt một nụ cười thân thiện nói: "Vương gia, người khôn không nói
lời mập mờ, tại hạ liền nói thẳng, không biết tại hạ có thể giúp sức gì
cho Vương gia?"
Tiêu Duệ đưa tay ra hiệu mời ông uống trà, đợi
ông ta uống trà xong thì mới mở miệng, "Bản vương nghe nói, năm rồi Hầu
gia phu nhân mới sinh cho ngươi một con gái?"
Trường Bình Hầu Vu
Quốc Đống có phu nhân rất biết sinh. Bà đã sinh cho ông năm người con
trai trưởng. Bởi thế ông ta vội vàng đi kiếm tiền, di nương thông phòng
gì gì đó cũng không có thời gian đi ngủ, cho nên phủ Trường Bình Hầu
không có thứ tử và thứ nữ. Nhưng nói đến con gái, đúng là ông từng có
một đứa thật, chẳng qua đứa bé kia mới được sinh ra hơn một tháng liền
mất.
Vì chuyện này mà phu nhân của ông đau lòng rất lâu, sau đó
cũng không mang thai nữa. Chỉ là có năm đứa con trai là đủ rồi, nếu ông
không kiếm nhiều bạc thì sẽ không đủ chia cho năm đứa con này, cho nên
cho tới giờ ông không tính đi tìm nữ nhân khác.
Thấy Thành Vương
nhắc đến đứa con gái chết sớm kia... Vu Quốc Đống nhìn Tiêu Duệ, hai mắt lóe lên, bỗng nhiên vỗ bắp đùi cái bốp: "Đúng rồi, đúng là tại hạ có
đứa con gái thật! Nhưng mà, năm nay nó bao nhiêu tuổi, tại hạ làm cha mà không nhớ ra được, đúng là không xứng chức mà!"
Đến rồi! Tiêu
Duệ cười nói: "Nhìn niên kỷ của năm thiếu gia của quý phủ, hẳn con gái
ngươi năm nay cũng được mười bảy tuổi rồi đi?"
"Đúng rồi, đúng là mười bảy tuổi rồi!" Vu Quốc Đống vội vàng phụ họa.
Tiêu Duệ hỏi hắn:" Vậy sao ta chưa từng nghe nói, cũng không gặp đứa con gái này của ngươi nhỉ? Chớ không phải là lúc sinh ra có gì không ổn nên bị
đưa đến nơi nào đấy chứ?"
Vu Quốc Đống thở dài, "Ai, đúng thế.
Đứa bé kia thể yếu từ nhỏ, tại hạ và,ẫu thân của nó chỉ có một đứa con
gái, đương nhiên phải vô cùng cưng chiều. Có vị đại sư đắc đạo nói, nha
đầu kia phải được nuôi ở bên ngoài đến năm mười bảy tuổi thì mới được
trở về, nếu không... sợ là không tốt. Cho nên tại hạ đưa nó đến nhà cũ
của phu nhân tại hạ là phủ Tô Châu, gần đây cũng tính đi đón nó."
Tiêu Duệ thỏa mãn gật đầu, cách giải thích này cũng được. Phủ Tô Châu xa như vậy, dù cố ý tra thì cũng tra không rõ. Còn ở kinh thành, lúc trước Dư
Lộ luôn ở trong cung, chỉ cần chú ý sao cho không bị người trong cung
nhìn thấy là được, cũng không có gì đáng ngại.
Dung mạo bây giờ
của nàng ấy cũng có chút khác biệt với lúc trước, thân thể cũng nảy nở
hơn, đến lúc đó chỉ cần hóa trang chút trên mặt là có thể giấu được.
Tiêu Duệ tiếp lời: "Mười bảy tuổi, vậy có đính hôn chưa?"
Vu Quốc Đống vốn chờ những lời này. Ông cười ha hả, nói: "Còn chưa, nhưng giờ tại hạ đang vội tìm mối hôn sự tốt cho nó đây."