Man Hoang sơn mạch cách Thiên Long Thành hai ngày đi đường, bên trong
Man Hoang sơn mạch là một khố báu vật tự nhiên. Linh thảo, linh thú,
động phủ của cường giả khi tạ thế.....vô số cở hội để trở mình trong một đêm. Nhưng bên trong sơn mạch cũng tràn đầy sát cơ, chỉ cần bất cẩn một cái thì cũng sẽ mất mạng, bởi vì không chỉ là linh thú sẽ công kích
nhân loại, còn có chuyện giữa nhân loại công kích lẫn nhau càng làm
thường gặp, nếu như không có thực lực đủ chấn động, hoặc là tổ chức
thành đoàn thể cùng nhau đi vào, mười phần sẽ chết ở trong Man Hoang sơn mạch này.
Man Hoang sơn mạch được chia năm vòng, vòng ngoài thứ
năm và thứ tư là nơi mà các đệ tử học viện thường làm nhiệm vụ, dong
binh đoàn tìm kiếm linh thảo hay săn linh thú để đổi tiền. Từ vòng ba
trở lên thì phải ít nhất là Linh Hải Cảnh mới đủ sức bảo mạng vì từ đây
đều là inh thú nhị giai trở lên và có người nói là trung tâm sơn mạch có xuất hiện linh thú ngũ giai, mặc dù đây chỉ là lởi đồn nhưng vẫn có
nhiều người tin.
Sau hai ngày đi đường thì Lý Hàn cũng đã đến sơn mạch này. Đứng ở bên ngoài thì hắn đã nghe thấy những tiếng gầm rú của
linh thú, xem ra nơi này đúng là một nơi tràn đầy nguy hiểm. Lúc Lý Hàn
đến đây thì trời đã tối rồi nên hắn không có đi vào vì ban đêm là lúc
săn mồi của nhiều linh thú. Ở sơn mạch này, bất kể là bên ngoài hay là
chỗ sâu. Nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày cùng ban đêm trong một ngày
tương đối lớn, không nổi lửa mà nói, võ giả bình thường căn bản không
chịu đựng được.
Hắn đốt lửa lấy cái nồi mà hắn đã mua ở trấn Vạn
Liên đặt lên, rồi cho chỗ thịt vào rồi nêm nếm gia vị. Một lát sau thì
trong nồi truyền ra mùi thơm của thịt làm Lý Hàn phải nuốt nước bọt, hắn đợi một lát thì mới thịt trong nồi ra, hắn vừa ăn thịt vừa uống rượu
cho ấm người. Hắn xong thì hắn nhanh chóng tìm gốc cây nào đó rồi lên đó nghỉ ngơi một đêm.
Một đêm rất nhanh qua đi, Lý Hàn đi tìm địa
phương Thanh Mi Lộc thường xuất hiện được cung cấp trên giấy. Lý Hàn đi
nửa ngày tới một sơn cốc u tĩnh, một dòng suối nhỏ xuyên thẳng sâu trong sơn cốc.
Bên cạnh dòng suối nhỏ có một đầu Thanh Mi Lộc lớn như
đầu trâu rừng đang ăn thực vật không biết tên. Sừng của Thanh Mi Lộc
thật lớn, tản ra hàn quang như đao, đuôi to vung vẩy không ngừng. Thanh
Mi Lộc khi trưởng thành thường có thực lực Luyện Huyết hậu kỳ nên đối
với Lý Hàn thì chuyện này đơn giản.
Lý Hàn nhìn một lát rồi nhảy ra hướng đầu Thanh Mi Lộc kia vọt tới.
Mặc dù là linh thú ăn thực vật nhưng cũng không phải dạng hiền lành gì,
phát hiện Lý Hàn tới gần liền phát ra tiếng rống, bốn chân bức tốc dùng
góc nhọn trên đỉnh đầu hướng Lý Hàn đâm tới.
Lý Hàn cười dài một tiếng, đấm Cửu Tinh Quyền hướng về Thanh Mi Lộc.
Lúc này hắn không giữ lại mà tung ra toàn bộ.
Oanh!
Quyền đầu cùng sừng nhọn va chạm nhau, lực lượng song phương công tới, tuy
rằng lực lượng mãnh thú mạnh mẽ nhưng kém một cảnh giới, dưới một chiêu
liền phân ra thắng bại.
Sừng của Thanh Mi Lộc bị nổ nát, thiết quyền của Lý Hàn như chẻ tre trực tiếp nện vào đầu nó.
Ba!
Đầu của nó bị đánh vỡ, tứ chi run lên, ầm ầm ngã quỵ.
Trên người Thanh Mi Lộc ngoài trừ cái đuôi và cái sừng có giá trị ra thì
thịt của nó cũng rất ngon, có thể lấy đem đi bán cho tửu lâu. Nên Lý Hàn sau khi cắt đuôi nai thì hắn cũng xẽ lấy một đùi nai để dùng. Làm xong
thì hắn bắt đầu vận dụng công pháp đệ hấp thụ âm dương nhị khí. Hấp thụ
xong thì hắn dùng lửa thiêu xác để che dấu tung tích. Ba ngày sau, Lý
Hàn tổng cộng đánh chết bảy con Thanh Mi Lộ, trong đó năm con Luyện
Huyết sơ kỳ, hai con Luyện Huyết trung kỳ. Hắn tính tiếp tục đi săn thì
thấy trời chuyển sắc, xem ra là sắp mưa nên hắn nhanh chóng tìm chỗ trú.
Hắn đi một lát thì phát hiện sườn núi phía trước có một hang động, hắn
nhanh chóng chui vào trú mưa. Sau khi chui vào, Lý Hàn mới phát hiện
động này lại còn sâu, một mảnh đen như mực, căn bản nhìn không thấy. Hắn vừa vào động thì ngoài trời đã mưa tí tách, một lát sau thì càng trở
nên dữ dội, nhìn vậy thì hắn biết trời sẽ không tạnh mưa ngay. Hắn cảm
thấy nhàm chán liền quyết định đi thăm dò cái động này xem thử coi rốt
cuộc nó sâu bao nhiêu.
Lý Hàn đốt lửa rồi tiếp tục đi sâu vào hang động.
Càng vào bên trong thì không gian bên trong càng rộng mở. Đi mười mấy phút,
vẫn không có bất kỳ ý tứ đi đến cuối, tính cách của hắn là làm gì phải
làm đến cùng nên hắn quyết định đấu cùng sơn động này, thế nào cũng phải đi đến tận cùng!
Đi thêm nửa canh giờ thì phía trước đột nhiên
một đạo ánh sáng, Lý Hàn thấy vậy liền nhanh đi qua nhưng hắn lấy kiếm
ra để đề phòng bất trắc.
Lại đi thêm vài bước, ánh sáng càng ngày càng sáng, hiện ra một cái cửa động.
Khi hắn cất bước ra, trước mắt lập tức rộng mở trong sáng, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, đây đúng là một tòa u cốc.
Lý Hàn ngẩng đầu nhìn trời, không biết khi nào mưa to ngừng lại, cỏ xanh
trong cốc dính đầy giọt nước mưa, càng lộ vẻ xanh tươi, tản phát ra một
cỗ khí tức dạt dào sinh cơ. Sơn cốc không lớn, phạm vi chừng trăm thước, bốn bề toàn núi, là một tòa tuyệt cốc. Vách núi dốc đứng, chỉ sợ linh
vượn cũng khó mà leo đến đỉnh núi.
Phía tây vách núi có một ao
nhỏ, bên hồ có một cây đại thụ, tán cây hoàn toàn che khuất ao, lá cây ở trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm xào xạc.
Khi ánh mắt đảo qua dưới đại thụ, con ngươi Lý Hàn không khỏi co lại.
Một cỗ thi thể!
Hắn thở ra một hơi, ngay cả giết người thì hắn cũng đã làm rồi thì sao hắn
lại sợ một cỗ thi thể cơ chứ. Hắn đi đến thi thể thì thấy đầy đủ đầu, cổ xương, Lý Hàn đẩy ra quần áo thi thể, chỉ thấy vị trí nơi ngực bị chặt 3 cây xương sườn, xương gãy còn rơi trên mặt đất, chớp động vẻ trong
suốt, vô cùng trắng nõn.
- Người này khi còn sống hẳn là bị đánh
chấn thương nội phủ, sau đó trốn đến nơi này, bị thương nặng không trị
liệu được mà chết!
- Điểm ấy có thể chứng minh từ trên quần áo
hắn hoàn chỉnh, nếu là lợi khí đâm thủng, không thể nào không lưu lại
vết thủng trên quần áo! Mà địch nhân của hắn nếu truy tới đây, trước khi hắn chết cũng không có khả năng bảo trì cái tư thế này!
- Từ hình dạng cốt xem, đây rõ ràng là bị một quyền oanh phá!
Lý Hàn lấy đi một đoạn xương gãy, dùng sức một chút, xương gãy lại cứng
cỏi thần kỳ, không nhúc nhích tí nào. Hắn liền dùng toàn lực nhưng khúc
xương chẳng hề hấn gì, lúc Lý Hàn không chú ý thì trên cỗ thi thể phát
ra một tia sáng rồi tia sáng ấy nhanh chóng chui vào người Lý Hàn. Cả
người Lý Hàn chấn động, từ bên trong thức hải của hắn hiện lên một giọng nói già nua:
- Hahaha, ông trời xem như cũng còn thương xót ta.
Lúc ta sắp không trụ nổi nữa thì đưa tên tiểu tử này đến đây để ta sống
lại lần nữa. Tiểu tử, mặc dù lão phu đã chết mấy ngàn năm nhưng không
phải thứ khiến hôi như ngươi phản kháng lại, ngoan ngoãn nhường thân thể này lại cho lão phu. Lão phu có thể niệm tình cho ngươi đi đầu thai,
nếu không thì lão phu sẽ đánh cho ngươi hình thần câu diệt vĩnh bất siêu sinh.
Nói rồi thì lão đẩy nhanh tốc độ thâu tóm thân xác Lý Hàn, Lý Hàn cảm thấy đầu như muốn nứt ra nhưng hắn không kêu lên mà tập
trung giữ vẫn tinh thần của mình. Khi lão sắp đánh tan đạo tin thần cuối cùng của Lý Hàn thì Âm Dương tháp trong thức hải Lý Hàn run lên một
cái. Một đạo kim quang từ tháp tỏa ra cuốn lấy lão đầu, lão đầu thấy vậy liền muốn cấp tốc rời đi, nhưng đạo kim quang này không cho lão đầu ly
khai. Lão cố gắng dãy dụa, thậm chí là bạo nổ nguyên hồn của bản thân để đồng quy vu tận với Lý Hàn nhưng cũng không thành công.
Cuối
cùng lão cũng bị đạo kim quang đó hòa tan, nguyên hồn của lão thì được
Âm Dương tháp dùng để tẩm bổ thức hải của Lý Hàn giúp thức hải của mở
rộng, gia tăng độ ngộ tính của hắn lên. Những ký ức của lão đầu này cũng được Lý Hàn hấp thụ, lúc này Lý Hàn mới thở phào. Nhờ có Âm Dương tháp
nếu không bị người khác đoạt xác mất rồi, nghĩ đến đó thôi cũng làm hắn
đổ mồ hôi hột.
Lý Hàn bắt đầu xem xét những ký ức của lão đầu
này. Ba ngày qua đi, hắn mới xem hết những ký ức của lão đầu này. Những
ký ức như vô dụng thì được hắn bỏ qua, hắn chỉ xem những ký ức có nội
dung có ích với mình. Lão đầu này tên là Trương Tuấn, khi sống lão có
thực lực Linh Anh Cảnh ngũ trọng thiên. Mặc dù lão có thực lực cao nhưng ai cũng ghét lão vì lão là một tên tiểu thâu và là một tên dâm tặc. Hắn đã ăn cướp và gian dâm nhiều thiếu nữ khi lão còn sống nhưng mỗi khi bị người truy sát thì lão đều thoát được. Lần cuối thì lão nổi gan lớn, đi gian dâm lão bà của cường Linh Thần Cảnh. Mặc dù gian dâm thành công
nhưng cũng bị cường giả này phát hiện, lão bị vị cường giả đó đánh một
quyền khiến lão bị trọng thương.
Lão nhanh chóng cắm đầu bỏ chạy, cuối cùng chạy đến chỗ sơn cốc này. Lúc đến đây thì lão không đủ sức để trị thương và xuất thần anh để đoạt xác người khác nữa nên lão đành
dùng bí pháp nuôi dưỡng thần anh để coi thử có ai đến đây không để đoạt
xác. Một lần đợi là mấy ngàn năm, cuối cùng cũng có người đến. Nhưng ai
ngờ Lý Hàn lại có Âm Dương Tháp nên lão phải biến mất một cách uất ức
như vậy.
Sỡ dĩ lão có thể trốn thoát nhiều cuộc truy sát như vậy
là vì lão có hai lá bài này. Một là một bộ thân pháp Thiên cấp Lưu Tinh
Thiên Quang Bộ, luyện đến đại thành thì chỉ trong chớp mắt đã đi được
ngàn dặm, hai là một bộ bí pháp giúp lão có thể phân thân ra, phân thân
này giống như người thật và có thể phân ra bao nhiêu là phụ thuộc vào
linh lực của bản thân người sử dụng. Như lão khi còn sống thì có thể
cùng lúc phân ra hai mươi phân thân và điều đặc biệt của bí pháp này là
khi phân thân chết đi thì nó vẫn sẽ gửi lại những thông tin mà phân thân thu nhập được về cho bản thể.
Xem như làn này hắn Nhân họa đắc
phúc vì hắn đã có thêm hai lá bải bảo mệnh và ký ức quý báu của lão. Lão là một kẻ tiểu thâu nên bất cứ linh quả dị thảo, bảo vật có giá trị thì lão đều biết hết nên đối với một người muốn trở thành một Linh Dược sư
như Lý Hàn thì trợ giúp hắn rất nhiều. Thật ra là trong nhẫn trữ vật của hắn cũng có một hai bộ thân pháp nhưng trình tự của hắn quá thấp nên
không thể học được nên nay lại có bộ thân pháp này thì cơ hội sống của
hắn được tăng cao.
Hắn quyết định sẽ ở đây tu luyện hai thứ này.
Sau bảy ngày tu luyện thì hắn mới tu luyện được một chút của Lưu Tinh
Thiên Quang Bộ, nếu hắn dùng cái này mà đi chuyển thì chỉ được nửa phút
là hắn cạn kiệt linh lực nên chỉ khi trong trường hợp nguy hiểm đến tính mạng mới dùng đến còn bí pháp phân thân thì lúc này nhiều nhất hắn chỉ
phân thân ra được hai người, không phải hắn không muốn hơn mà do linh
lực của hắn chi đủ phân ra hai người mà thôi.