Đem vẻ hốt hoảng của cô thu vào trong mắt, khóe mắt Đường Mặc Trầm khẽ cong.
Nha đầu chết tiệt, nghĩ anh không đoán ra à.
Diệp Thiên Thanh cho dù cố ý nhằm vào cô nhưng sẽ không ngốc nghếch đến địa bàn anh gây chuyện trắng trợn như vậy.
Huống chi tính tình Bùi Vân Khinh như vậy, người khác khi
dễ cô một lần thì cô sẽ trả lại gấp đôi, thế nào ngoan ngoãn là
người đi xin lỗi chứ?
“Em không cần sợ hãi như vậy, anh không có ý tứ trách cứ, hôm nay có thể ép cô ta đến thất thố, coi như
là anh không uổng công dạy dỗ.”
Quả nhiên là người thông minh!
Nhìn bộ dáng ở trên yến hội của anh, thế mà giọt nước nhỏ chưa rơi rớt, một chút không có sơ hở.
Biết rõ Bùi Vân Khinh là cố ý đào hố cho Diệp Thiên Thanh rơi xuống, anh còn muốn cố ý đạp thêm hai chân.
Vốn tưởng rằng mình phúc hắc nhưng so với cô, vị này còn đen hơn.
Nhai nhai lung tung hai cái, dùng sức nuốt thịt viên trong miệng xuống, Bùi Vân Khinh vội vàng biện minh cho mình.
“Diệp Thu Sinh nhất định tham gia tranh cử, đến lúc đó đối thủ lớn nhất của
chú nhỏlà ông ta, Diệp Thiên Thanh phía sau tiếp cận anh nhất định
là không có ý tốt, em đương nhiên không thể để cô ta thực hiện được.”
Đường Mặc Trầm nheo mắt “Em biết anh muốn tranh cử?”
Tổng thống tiên sinh tim anh nói chuyện, đề nghị anh tham gia tranh cử, trừ
bỏ tổng thống cùng Ôn Tử Khiêm không có bất kỳ người nào biết, ngay
cả anh cũng không có quyết định cuối cùng, Bùi Vân Khinh làm thế nào
biết anh muốn tranh cử.
“Chú nhỏ chỉ huy tam quân, uy danh bên
ngoài, tham gia tranh cử không phải rất bình thường sau, huống chi… Trừ
bỏ anh ở ngoài, còn ai xứng đáng lãnh đạo đất nước này?”
một câu này, Bùi Vân Khinh cùng không phải khen anh.
Đường Mặc Trầm giữ hai nhiệm kỳ tổng thống, thời gian là tám năm, dựa vào
thông minh cùng thủ đoạn mạnh mẽ của anh, không chỉ làm cho kinh tế đất
nước phát triển mà ở trên địa vị quốc tế cũng tăng lên đáng kể, những
điều này đều là công lao của anh, đây cũng không phải cô thuận
miệng nói lung tung.
cô bé kia không phải luôn giận anh sao, chẳng lẻ cũng quan tâm chuyện của anh?
Đáy mắt Đường Mặc Trầm hiện lên vẻ ôn nhu.
“Em hy vọng anh tranh cử sao?”
Cuộc đời anh luôn luôn tự quyết định, chưa bao giờ sẽ hỏi đề nghị hay ý kiến bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ đột nhiên lại hỏi ý kiến của cô.
“Dĩ nhiên!” Bùi Vân Khinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu tình nghiêm túc
“Chú nhỏcó năng lực như thế vì sao không tham gia, chẳng lẻ anh hy vong
Diệp Thu Sinh bại hoại như vậy đến lãnh đạo đất nước này? Chú nhỏ, quốc
gia này cần anh!”
Biểu hiện trên trong nước là ổn định
nhưng rõ ràng Bùi Vân Khinh biết lúc này Trung Quốc đã là dậy sóng, hai
năm kế tiếp chính là mưa gió bấp bênh, cần một người ý chí kiên cường và hi sinh để ngăn cản cơn sóng dữ mà anh thích hợp là người làm tổng
thống nhất.
Đường Mặc Trầm âm thầm kinh ngạc.
anh chỉ nhất thời dâng lên cảm hứng nhưng cô bé này lại nói ra những lời cùng ngài tổng thống không sai biệt.
không nghĩ đến, Bùi Vân Khinh thậm chí có thể lý giải như vậy!
anh đúng là hục hặc với chính trị cũng không có hứng thú, nếu
để anh chọn thì càng thích quay về bộ đội chỉ huy quân đội,
nếu không phải tổng thống tiên sinh bày ra đại cục của đất nước tới
khuyên anh, thậm chí anh cũng sẽ không cân nhắc tranh cử.
Ý thức
được mình có chút nghiêm túc, Bùi Vân Khinh sợ anh nhìn ra sơ hở, lập
tức đưa lên khóe môi một nụ cười “Là em thuận miệng nói bừa, mặc kệ
chú nhỏ quyết định như thế nào, em sẽ ủng hộ vô điều kiện.”
Chuông điện thoại di động từ bên ngoài truyền vào, biết là điện thoại của cô,
Bùi Vân Khinh vội vàng để chén cơm xuống đi ra bên ngoài, lấy điện thoạt từ trong túi sách.
Nhìn trên màn hình, tiểu thiếu gia Ninh gia – điện thoại Ninh Trạch Thiên, trái tim nhỏlại là một trận nhảy loạn.