Phượng Vũ Hành bắt đầu thấy nhức đầu. Thất điện hạ là cái quỷ gì?
Nhìn nha đầu kia trước mặt, trong đầu nàng sắp xếp lại một chút tin tức cổ
đại, nếu là ở trong cung, đây là cung nữ à? Chả trách quy củ thực hiện
cao hơn so với hạ nhân trong Phượng phủ không ít.
Tiểu cung nữ
như hiểu suy nghĩ trong lòng Phượng Vũ Hành, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi
cười chuyên nghiệp, phổ cập cho nàng kiến thức hoàng thất: "Thân mẫu của thất điện hạ là Chiêu phi, đáng tiếc, khi điện hạ ra đời đã bị chứng
băng huyết nên qua đời. Vân phi nương nương liền ôm thất điện hạ vào
Nguyệt Hàn cung nuôi dưỡng, mãi cho đến khi thất điện hạ trưởng thành
mới tự lập phủ."
Nàng gật đầu, đã hiểu, nói như thế, thất điện hạ và Huyền Thiên Minh đều là đứa trẻ của Vân phi, chẳng qua một là ân
sinh, một là ân dưỡng.
"Ta được đưa vào trong cung khi nào?" Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, trời
đã bắt đầu tối. "Một người cùng ta tiến cung thì sao?" Nàng nhớ đến
Hoàng Tuyền, lại nghĩ mình vào cung không biết Huyền Thiên Minh có biết
hay không, vội hỏi lại ngay: "Ngự vương điện hạ đâu?"
Tiểu cung
nữ kiên nhẫn giải đáp cho nàng: "Cô nương tiến cung buổi trưa, thất điện hạ đưa về còn có Hoàng Tuyền cô nương và một xa phu. Ngự vương điện hạ
cũng đến thăm cô nương, nói với nô tỳ chờ cô nương tỉnh thì báo cho
ngài, chuyện bên ngoài hắn đã xử lý tốt, xin cô nương an tâm nghỉ ngơi."
Phượng Vũ Hành yên lòng, nếu Huyền Thiên Minh nói đã xử lý, vậy nhất định có
thể xử lý thỏa đáng, dù sao nàng không muốn lúc trở lại phủ còn đối mặt
với mấy người thay nhau thẩm vấn. Quan niệm của người cổ đại đúng là như đòi mạng, nếu đặt ở thế kỷ XXI, đi chơi đến nửa đêm mới về nhà cũng
chưa tính là gì.
Khi nói chuyện, lại có tiểu cung nữ nhẹ bước
đến, trong tay nâng một đôi giày, hành lễ với nàng, để đôi giày xuống
rồi nói: "Mời cô nương đổi giày rồi đến Nguyệt đài, Vân phi nương nương
cho mời", rồi lui xuống.
"Cô nương thử xem có vừa chân không."
Tiểu cung nữ giúp Phượng Vũ Hành đi giày, "Chân trái là mới làm, thất
điện hạ phân phó lúc làm không cần dùng nguyên liệu mới, như vậy sẽ
không có vẻ quá đột ngột."
Phượng Vũ Hành thầm nghĩ thất điện hạ
kia đúng là cẩn thận, giày mới làm đi vào rất vừa, hoa văn trên mặt nếu
không cẩn thận phân biệt, còn đúng là nhìn không ra thật giả. Chỉ trong
một buổi chiều thợ có thể làm ra như vậy, thật sự rất khó.
"Vừa
chân." Nàng đứng lên chủ động cầm y phục đã được xức hương liệu muốn tẩy rửa, "Giúp ta chuẩn bị nước rửa mặt chải đầu một chút, ta thay đồ rồi
chúng ta nhanh chóng đi gặp Vân phi nương nương. Đúng rồi, gọi Hoàng
Tuyền tới."
Tiểu cung nữ gật đầu đồng ý, hành lễ rồi rời đi.
Trong chốc lát Hoàng Tuyền đã chạy vào, thấy Phượng Vũ Hành đang mặc y phục nhanh chóng đến giúp.
"Tiểu thư thật sự đã dọa chết nô tỳ." Cho tới giờ trong lòng Hoàng Tuyền còn sợ hãi, "Ngài không biết bơi còn nhảy xuống sông!"
Phượng Vũ Hành trợn mắt, "Không nhảy xuống sông thì chờ tên độc bắn chết?" Nói đến tên độc, tinh quang trong mắt chợt lóe.
Rốt cuộc là ai muốn đưa nàng vào chỗ chết vậy?
"Đúng rồi." Nàng nhỏ giọng hỏi Hoàng Tuyền: "Thất điện hạ là chuyện gì? Vì sao hắn có thể cứu chúng ta?"
Hoàng Tuyền vỗ vỗ ngực, "Nói cũng khéo, mấy tháng trước thất điện hạ phải ra
tỉnh ngoài, hôm nay vừa mới hồi kinh, lúc đi là đi đường thủy. Chúng ta
chạy trốn tới bờ sông căn bản không chú ý trên sông còn có một con
thuyền, cũng may gặp được thất hoàng tử, bằng không hôm nay... chỉ sợ
chạy trời không khỏi nắng." Hoàng Tuyền nói xong, cúi đầu, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.
Nàng do chủ tử phái tới bảo vệ Phượng Vũ
Hành, nhưng Phượng Vũ Hành bị người ép nhảy sông dưới mí mắt nàng, việc
nàng nếu chủ tử truy cứu, nàng khó thoát tội chết.
Phượng Vũ Hành biết tâm tư nàng, vỗ nhẹ vai của nàng, nói: "Không sao, không trách
ngươi, bên điện hạ ta sẽ nói với hắn, ngươi đừng để trong lòng."
Âm thanh của Hoàng Tuyền có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: "Đa tạ tiểu thư."
Phượng Vũ Hành thu thập xong, thì được tiểu cung nữ dẫn đi, dẫn theo Hoàng Tuyền đến Nguyệt đài gặp Vân phi.
Chỉ là vừa mới ra khỏi cửa tẩm điện, thì nghe được một khúc đàn tựa như âm trời tao nhã, du dương trong suốt, thanh dật vô câu.
Mặc dù Phượng Vũ Hành không hiểu nhạc lý, nhưng cũng có thể phân biệt được
là tốt hay xấu, tiếng đàn này lọt vào tai nhè nhẹ đi vào lòng người, chỉ sợ dùng thêm một phần công lực thì sẽ làm người say mê trong đó.
Hiển nhiên Hoàng Tuyền không xa lạ tiếng đàn như vậy, thầm nói: "Là thất điện hạ."
Nàng giật mình, từ âm thanh tìm kiếm, quả nhiên, trong viện, dưới tán cây
hòe già, một nam tử ngồi khoanh chân đánh đàn, áo xanh tóc đen, không
vấn không buộc, lại không có chút phóng túng nào, ngược lại đến là xuất
trần thanh dật tao nhã.
Hình như thấy có người nhìn chăm chú, nam tử kia từ từ thu âm, ung dung để một khúc âm này kết thúc, sau đó để
đàn sang một bên, đứng dậy, thản nhiên cười với Phượng Vũ Hành.
Tướng mạo như tranh vẽ, tựa như những đóa sen trên nền của tẩm cung, làm an lòng tâm người, tĩnh lòng hồn phách.
Phượng Vũ Hành dẫn Hoàng Tuyền quỳ gối hành lễ: "Bái kiến thất điện hạ, đa tạ điện hạ cứu mạng."
Thất điện hạ Huyền Thiên Hoa, là con trai thứ bảy của hoàng đế Thiên Võ,
cùng được Vân phi nuôi nấng, tính cách lại đối lập hoàn toàn với cửu
điện hạ Huyền Thiên Minh.
Huyền Thiên Minh là tùy hứng làm bậy, ngạo thế cô lập, Huyền Thiên Hoa này thì thanh ninh nho nhã, là người hiền lành.
Hai người không phải huynh đệ ruột lại hơn hẳn huynh đệ ruột, Huyền Thiên
Hoa sủng ái và dung túng Huyền Thiên Minh hoàn toàn không thua phụ hoàng và mẫu phi bọn hắn.
"Một cái nhấc tay, không cần đa lễ." Huyền
Thiên Hoa thản nhiên mở miệng, âm thanh như gió mát lại ấm áp. "Cửu đệ
khó có tâm tư lấy vợ, ta cao hứng thay cho các ngươi."
Huyền Thiên
Hoa này nhiều năm trước được Thiên Võ đế phong làm Thuần vương, nhưng
hắn lại không lấy vương vị tự cho mình là đúng, vẫn theo thói quen xưng
là "ta".
"Đi thôi, mẫu phi còn đang chờ, ta đi cùng các ngươi."
Hắn nói một câu, rồi quay người đi về phía trước, Phượng Vũ Hành dẫn
Hoàng Tuyền đi theo, chỉ cảm thấy bóng dáng thanh dật xuất trần kia với
chỗ hoàng cung này đúng là không hợp.
Nguyệt đài là nơi cao nhất
trong hoàng cung, nghe nói năm đó vì nghênh đón Vân phi vào cung, Hoàng
đế Thiên Võ xây dựng riêng. Liền lập Nguyệt Hàn cung tại đây, lấy Nguyệt đài để Vân phi dùng.
Lúc Phượng Vũ Hành đến đó, Vân phi đang
ngồi ở Nguyệt đài uống nước hoa quả, rõ ràng là nữ nhân đã ba mươi sáu,
ba mươi bảy tuổi, lại bảo dưỡng nhan sắc ngay cả nữ tử hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng không sánh bằng. Phượng Vũ Hành không thể không cảm thán
cách dưỡng nhan của cổ đại, xem ra không phải mỗi một môn thủ nghệ càng
ngày càng tiến bộ.
Huyền Thiên Hoa dẫn đầu tiến lên từng bước,
quỳ một gối xuống hành lễ trước mặt Vân ph, cung kính thân thiết nói:
"Nhi thần vấn an mẫu phi."
Phượng Vũ Hành nhanh chóng dẫn theo
Hoàng Tuyền đồng loạt quỳ xuống, nói: "Dân nữ Phượng Vũ Hành, bái kiến
Vân phi nương nương, nương nương vạn an."
Dư quang của nàng ném
sang một nơi bên cạnh, thấy Trầm thị đang quỳ cạnh cột trong đại điện,
sống lưng thẳng tắp, thân mình lại run lên.
"Đứng lên đi, mặt đất rất lạnh, đừng quỳ." Âm than Vân phi thanh thúy lưu loát, giờ phút này
nàng hoàn toàn không có vẻ lười biếng ngồi trong Nguyệt đài uống nước
hoa quả.
Huyền Thiên Hoa đứng lên trước, Phượng Vũ Hành đứng lên sau, Hoàng Tuyền cũng đứng dậy, lui về phía sau vài bước đứng ở một bên.
Vân phi từ trên đài cao đi xuống, làm váy lộng lẫy kéo dài, rải từng bậc thang, xinh đẹp làm lòng người say mê.
Phượng Vũ Hành nghĩ, Hoàng đế hẳn là cực sủng phi tử này, tuy nàng nhìn quen
tướng mạo khuynh thành của Phượng Trầm Ngư, cũng không thể không sợ hãi
than lên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
"Mẫu phi đến bên này ngồi đi." Huyền Thiên Minh tự nhiên tiến lên trước thay cung
nữ, nâng Vân phi đến ngồi vào nhuyễn y, lại đưa mâm đựng trái cây mà
cung nữ đang cầm đặt trên chiếc bàn ngọc lưu ly trước mặt nàng.
Tay Vân phi bóc vỏ một quả nhỏ cho vào miệng, lúc này mới lại mở miệng, là
hỏi Huyền Thiên Hoa: "Để ngươi dạy đàn cho con dâu tương lai của ta,
ngươi dạy thế nào đây?"
Phượng Vũ Hành vừa nghe lời này, trong
lòng đã tính toán, nhanh chóng bước lên hành lễ đáp: "Dân nữ cực kỳ ngu
dốt, từ trưa đến giờ cũng không học được nửa phần dáng vẻ của thất điện
hạ." Lần này Vân phi tìm cho nàng lý do mất tích rất tốt, nàng sao có
thể không biết tốt xấu.
Huyền Thiên Hoa vẫn thản nhiên cười như
cũ, mở miệng nói: "Đệ muội sao lại ngu dốt, là cầm luật của ta quá tùy
tính, không có kết cấu."
Phượng Vũ Hành không nói gì. Đây là quy
củ tổ truyền của Huyền gia sao? Đều nhận thức ruột thịt như vậy? Bên kia một câu đều vương phi, đến đây lại là con dâu tương lai hoặc đệ muội,
hoàn toàn không xem nàng là người ngoài!
Vân phi cẩn thận đánh
giá Phượng Vũ Hành, trên mặt không thấy có biểu tình gì, không lạnh
không nóng, nhưng lời nói ra hoàn toàn đều thiên vị nàng: "Ngươi đừng
một câu đều xưng dân nữ, nếu bản cung đã nhận thức con dâu là ngươi,
ngươi cứ giống Minh nhi và Thiên Hoa gọi ta một tiếng mẫu phi. Gọi Thiên Hoa là thất ca đi."
Phượng Vũ Hành nhanh chóng quỳ trên đất,
"Dân nữ không dám." Cái này đối với người cổ đại là thiên ân đại điển,
nàng vô công chịu lộc, người ta dựa vào cái gì mà đối tốt với nàng như
vậy?
"Có gì không dám." Âm thanh của Vân phi vẫn thanh thúy như
cũ, còn cố ý cao thêm vài phần, làm mọi người trong điện đều nghe thấy,
bao gồm cả Trầm thị. "Đã nhận đại sính chi lễ của Minh nhi, thì bản cung đã nhận thức con dâu ngươi. Bản cung mặc kệ ngươi là cháu ngoại tội
thần, tổ tiên ngươi tuy là tặc nhân phạm thượng, chỉ cần Minh nhi vui,
bản cung coi ngươi là đứa trẻ của mình."
Trong lòng Phượng Vũ
Hành cảm kích, nàng biết Vân phi tỏ thái độ để Trầm thị nghe thấy. Hóa
ra, đứng ở sau lưng nàng không chỉ là một tòa Ngự vương phủ Huyền Thiên
Minh, ngay cả mẫu thân hắn đều có thể che chở hắn đến tận đây, có thân
nhân như vậy, cuộc đời này không uổng phí.
"Con dâu dập đầu tạ đại ân mẫu phi." Một cái dập đầu xuống, thành tâm thành ý.
Vân phi vừa lòng nhẹ gật đầu, Huyền Thiên Hoa tự mình đỡ nàng dậy, Phượng Vũ Hành lại nói: "Đa tạ thất ca."
Huyền Thiên Hoa chỉ cười nhưng không nói.
Đến lúc này Vân phi mới cẩn thận đánh giá Phượng Vũ Hành, từ đầu đến chân,
cuống cùng dừng ở trên mặt còn rất tỉ mỉ, sau một lúc lâu, lại nói: "Ừ,
là đứa trẻ của Diêu gia." Nàng chỉ vào ghế bên người, "Ngồi đi."
Phượng Vũ Hành nói lời cảm tạ, chân thành ngồi xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng.
Vân phi cảm thấy hài lòng vài phân.
"Cuộc sống trong nhà thế nào?" Giống như bàn chuyện nhà, bỗng nhiên, Vân phi hỏi một câu như vậy.
Nàng mỉm cười đáp: "Điện hạ tặng cho con dâu một tòa nhà, con dâu gọi nó là Đồng Sinh hiên, ở rất tốt."
Trong ánh mắt Vân phi khen ngợi, lại hỏi: "Huynh đệ tỷ muội có thân thiết hòa thuận không?"
Nàng lại đáp: "Bào đệ Tử Duệ năm nay đã sáu tuổi, thập phần thông minh thân thiết."
Vân phi cúi người về phía trước: "Người thân trong nhà cũng khỏe?"
Trên mặt Phượng Vũ Hành hiện ra vẻ cô đơn: "Ở Hoang Châu xa xôi, đã nhiều năm không gặp."
Vân phi bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt khó nén ý cười, nhìn Phượng Vũ Hành
không khỏi gật đầu, rồi nói ba tiếng: "Được! Được! Được!"