Sự việc nháo tới mức
này, lão thái thái lại không tỏ thái độ thì có chút không được thích
đáng, dù nói thế nào, trước đây nàng cũng thật tâm thuơng yêu Phượng Vũ
Hành, lúc trước Phượng Cẩn Nguyên muốn kết hôn cùng Diêu thị cũng là
nàng tự mình gật đầu đồng ý.
Khi đó Diêu gia là có quan hệ
thân thuộc gần gũi với vua nhất, Phương gia ở kinh thành không có nửa
điểm căn cơ lại cưới được Diêu gia trưởng nữ, tuyệt đối là trèo cao. Về
phần tại gia tộc, Thẩm thị chiếu cố nàng nhiều năm, nàng chỉ yêu cầu
Phượng Cẩn Nguyên thu vào cửa làm thiếp.
Mặc dù về sau bụng
Diêu thị không hăng hái, vào phủ vài năm đều chưa có thai, ngược lại là
để Thẩm thị sinh ra trưởng tử trưởng nữ. Thế nhưng dù sao cũng chẳng
phải con vợ cả, Lão thái thái không chút nào yêu thương. Đến khi Diêu
thị sau này sinh ra Phượng Vũ Hành, mới thấy mặt cười của lão thái thái, sau đó lại sinh Phượng Tử Duệ, thì nàng vui mừng càng sâu.
Tiếc thay tiệc vui chóng tàn, Diêu gia bất chợt gặp nan, trong một đêm liền
bị giáng cấp, cuối cùng toàn tộc bị đưa đến Hoang Châu.
Phượng gia đêm đó liền có hành động, đuổi Diêu thị xuống hạ đường, đỡ Thẩm thị lên làm chính thất.
Bây giờ nhớ tới, Diêu gia đắc tội vẫn chưa liên lụy đến Phượng gia, mà
Phượng gia đối mẹ con Diêu thị ba người, lại làm tâm người khác thấy
lạnh lẽo.
Trong lòng lão thái thái nghĩ chuyện, bộ mặt biểu
tình cũng theo đó phong phú vô cùng. Phượng Phấn Đại cùng Phượng Tưởng
Dung xem không hiểu, Phượng Trầm Ngư nhưng nhìn đến hãi hùng khiếp vía.
Rất rõ ràng, lão thái thái nhìn về phía Phượng Vũ Hành tầm mắt dần bớt đi
sự căm ghét, lại thêm phần thương tiếc. Nếu như để mặt như vậy, tiếp tục phát triển thêm nữa, chỉ sợ phong thủy của Phượng phủ lại có sự thay
đổi.
Không được!
" Tổ mẫu." Nàng nhẹ giọng mở
miệng, đánh gãy tâm tư của lão thái thái: " Nhị muội từ nhỏ đi theo Diêu đại nhân học không ít bản lĩnh, Trầm Ngư vừa mới ngẫm lại, theo lời
nàng nên thử một lần cách giảm bớt đau lưng. Còn nữa, hiện tại Diêu di
nương mang theo Nhị muội cùng Tử Duệ cũng trở về kinh thành, vậy chúng
ta cùng Diêu gia qua lại cũng nên nói lại một chút, Trầm Ngư sẽ nói lại
với mẫu thân, cuối năm nhớ vì Diêu gia chuẩn bị một phần lễ."
" Không thể!" Lão thái thái bỗng chốc vì lời của Phượng Trầm Ngư mà tỉnh
táo lại, Diêu gia là hoàng thượng tự mình định tội, ai dám cùng bọn họ
có qua lại, đây chẳng phải tát vào mặt hoàng thượng sao?" Diêu thị hồi
phủ cùng Diêu gia không có nữa điểm quan hệ, cũng không có quy củ nào
quy định phu gia phải cho nhà mẹ đẻ của thiếp thất một phần lễ. Việc này không nên nhắc lại. " Vung tay lên, liền bỏ qua.
Phượng Vũ
Hành cũng không để ý, trong phủ này nàng được hay không được trưởng bối
bảo vệ, đối với nàng mà nói không có gì khác biệt. Ngược lại là nàng,
trừ bỏ Diêu thị cùng Tử Duệ ra, ước gì trong ngôi phủ này bớt đi chút lo lắng. Đầu tiên muốn tính triệt để, cũng không uổng nguyên chủ chết ở
sơn thôn đổi nàng tân sinh.
Nàng một lần nữa ngồi trở lại,
bên trên cái ghế của Phấn Đại lại hơi di chuyển sang bên ngoài, hai
người không cẩn thận đụng tới một góc áo, Phấn Đại ghét bỏ lấy khăn ra
phủi phủi, sau đó thu hồi khăn, nhìn Phượng Vũ Hành chớp mắt.
Nàng nháy mắt mấy cái, cũng cầm khăn ra vỗ vỗ góc áo ấy hai cái, sau đó vừa xoay lại đưa khăn cho Mãn Hỉ: " Đem ném ra ngoài. "
Phấn Đại nhìn thấy mặt đều xanh rồi, lại không có biện pháp nào với Nhị tỷ tỷ này, chỉ đành ngồi trên ghế ai oán vặn ngón tay.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, cách thật xa liền
nghe có người kéo ra giọng hô một câu: " Lão thái thái làm sao?"
Là Thẩm thị.
Lão thái thái không thích nhất loại nữ nhân như Thẩm thị chanh chua lại
khoe khoang, chính mình mất mặt còn chưa tính, lại còn kéo nàng vào. Cái gì gọi là làm sao? Bây giờ là giờ là giờ gì? Đây là gọi cho ai nghe
đây?
Phượng Trầm Ngư thấy sắc mặt lão thái thái khó coi,
nhanh chóng đứng dậy đi đến, kéo Thẩm thị đã nói câu: " Mẫu thân giỏi
nhất là chọc cho tổ mẫu vui vẻ." Khi đang nói chuyện, thấy được Thẩm thị cầm trong tay một chuỗi niệm châu phỉ thúy, xưa nay không thấy nàng cầm qua, hiển nhiên là mới vào trong tay. Kia phỉ thúy tinh xảo đặc sắc,
cũng là loại thủy tinh quý giá nhất.
Trầm Ngư nhớ tới hôm qua buổi chiều tiểu cữu cữu đến trong phủ một chuyến, mỗi lần tiểu cữu cữu
đến đều đưa cho mẫu thân không thiếu đồ tốt, vật này chắc là hôm qua đưa tới .
Tâm tư nàng nghĩ một cái, lập tức mở miệng nói: " Đây
là niệm châu mẫu thân hôm qua nói muốn tặng cho tổ mẫu sao? Lại là thủy
tinh loại tốt nhất, đồ vật quý giá như vậy thật sự chỉ có tổ mẫu mang
mới cầm mới thích hợp nhất đây! "
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người sửng sốt, Thẩm thị cũng ngốc. Xem xét vật trong tay, lại nhìn
Phượng Trầm Ngư lén liếc mắt ra hiệu với nàng, liền biết lúc mình còn
chưa tới trong phòng này, nhất định là có chuyện phát sinh. Suy nghĩ
thêm vừa rồi Lý ma ma vụng trộm chạy tới bẩm báo với nàng chuyện ở Liễu
Viên từ hôm qua đến sáng nay một ít chuyện lớn nhỏ, ánh mắt “vèo” một
cái , liền bắn đến hướng Phượng Vũ Hành ngồi.
Nhất định là nha đầu này chọc phá!
Lý ma ma vừa đến bẩm báo chuyện nàng còn không tin lắm, trong ấn tượng của nàng mẹ con Diêu thị không phải loại có tính khí sẽ phản kích, không
ngờ ở trong núi mấy năm liền đổi tính rồi?
Phượng Trầm Ngư
thấy Thẩm thị sững sờ, vụng trộm nhéo cánh tay nàng: " Mẫu thân còn đứng ngây ra đây làm gì, mau để tổ mẫu nhìn thử nha! "
Thẩm thị khẽ cắn răng, đau lòng muốn chết !
Hôm qua đệ đệ Thẩm Lạc vừa đưa tới đồ tốt, bà vừa mới mang nào ngờ lại phải chấp tây tặng người, bà làm sao nuốt xuống được cục tức này.
Thế nhưng không nuốt cũng phải nuốt, nếu như là tặng cho người khác, cho dù là Phượng Cẩn Nguyên lên tiếng, bà cũng sẽ không đưa. Nhưng Phượng Trầm Ngư mở miệng liền không giống, nữ nhi này là toàn bộ hi vọng của bà,
thậm chí còn quan trọng hơn tên nhi tử, càng là không chịu thua kém.
Huống chi Trầm Ngư từ trước đến giờ là cái nha đầu có chủ ý, cũng sẽ
không ngồi không như vậy, nàng đã nói cho, đó nhất định là có phải cho
đạo lý.
Thẩm thị ổn định tâm thần một chút, cầm niệm châu
trong tay, rốt cục cũng nghĩ thông suốt một chút, nhanh chân tiến lên,
cười nhẹ nhàng chuyển hạt châu đến trước mắt lão thái thái: " Lão thái
thái, mới vừa rồi là đùa cho mẫu thân vui lên. Ngài nhìn, tiểu thê tử
mang cho mẫu thân đồ tốt đến rồi! "
Lão thái thái thời điểm
nghe được Trầm Ngư nói đến phỉ thúy thủy tinh cực tốt cũng đã động tâm,
ngay lập tức không tính đến vừa rồi Thẩm thị kia kêu to một tiếng, hai
mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chuỗi hạt châu kia.
Thẩm thị tâm đều đau đến mức co rút rồi, nhưng vẫn phải giả vờ cao hứng để giới
thiệu: " Cái này rốt cuộc có bao nhiêu quý hiếm ta cũng nói không rõ
ràng được, nhưng hôm qua đệ đệ nhà mẹ ta tới phủ nhìn ta, trước kia đều
là mang nhiều chút đồ tốt, lần này cũng như thế đồng dạng là đồ tốt.
Nghĩ đến, nếu không phải cực kỳ trân quý, giống như hắn vậy- người làm
việc ổn thỏa là tuyệt đối sẽ không cầm cái gì không tốt đến đây để làm
quà tặng."
Lời nói này rất rõ ràng, trước đây đưa một đống lớn,
mọi thứ đều tốt. Lần này chỉ tặng đồ như vậy, cũng là giống như trước
đều là đồ tốt.
Lão thái thái sao có thể không hiểu, miệng mừng rỡ cười cũng không khép lại được . Niệm châu nâng niu trong tay y hệt thổi phồng thành vật phẩm trân bảo kham hiếm, khiến lão còn kém điểm không
có đi hôn một hai cái .
Phượng Vũ Hành từng thấy người tham của,
nhưng chưa từng thấy này toàn gia mẹ chồng, nàng dâu đều tham tiền như
thế . Nếu không tại sao nói giữa hai người quan hệ nếu muốn lâu dài tiếp tục giữ vững , duy có lợi ích mới đúng đáng tin nhất.
Nhưng nàng không thể để cho đám người này rất thư thái , hôm nay đi tới nơi này
sân có thể không phải thật vì thỉnh an , nàng là ôm tâm tư tới muốn
khiến cho đám người này chịu ấm ức.
Vì thế liếc nhìn đi theo Thẩm thị sau lưng nha hoàn Kim Trân, chỉ thấy nha đầu này ban ngày cũng
không thấy nóng sao , cuối cùng xuyên chiếc gấm cao cổ tôn lên .
Này đến cũng được , chỉ coi tiểu nha hoàn thích chưng diện , chủ tử cũng
nuông chiều , chỉ là cổ áo có cao đến mấy cũng không ngăn được một đạo
hồng ngân như ẩn như hiện ở cổ.
Dấu hôn sao?
Nàng lại cẩn thận xem xét, ân, thật đúng là dấu hôn .
Vì thế khẽ cười trộm, một động tác này nhưng vừa vặn bị Phượng Tưởng Dung
nhìn đến, tiểu cô nương run rẩy toàn thân, theo bản năng sẽ dùng khửu
tay trong lúc đụng phải Phượng Vũ Hành thoáng cái .
Phượng Tưởng Dung cổ thật lâu dũng khí, cuối cùng cũng lên tiếng: " Nhị , Nhị tỷ tỷ , ngươi...ngươi muốn làm gì ? "
Nàng khẽ cười, " Người đói bụng phải ăn cơm , khát liền muốn uống nước, đồng dạng, không y phục mặc nhưng là giống như người muốn quần á . Các nàng
tưởng lừa gạt vụ này, ta cũng không làm . "
Nói xong, trực tiếp đứng lên, chạy Kim Trân bước đi qua đi .
Phượng Tưởng Dung đương nhiên không biết nàng đến cùng có tính toán gì, thế
nhưng theo bản năng vì Kim Trân mặc niệm câu:Tự cầu phúc. Sau đó thì
bưng nước trà, thật chuẩn bị xem cuộc vui .
Phượng Trầm Ngư cũng
nhìn thấy động tác của nàng, chưa kịp đặt câu hỏi, chợt nghe Phượng Vũ
Hành kinh ngạc nói câu: " Thì ra vải áo bên chỗ mẫu thân cũng là dễ
phai màu như vậy nha! "