Lý ma ma quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nàng, mở miệng khuyên bảo:
“Nhị tiểu thư, chuyện như vậy không được đâu, Diêu di nương là chủ tử,
hạ nhân làm sao có thể mặc xiêm y của chủ tử. Huống hồ là đi thỉnh
an lão thái thái, nếu để lão thái thái phát hiện sẽ là tội lớn.”
“Trộm xuyên mới không hợp quy củ, chủ tử thưởng chính là chuyện vinh dự.”
Phượng Vũ Hoành hoàn toàn không đếm xỉa tới lời của bà, dùng lời lẽ hùng hồ cự tuyệt, “Ta là chủ tử, không có bản lĩnh thưởng cho hạ nhân đồ
tốt, chỉ đành mượn hoa hiến phật. Tiếc rằng thân hình ta quá nhỏ, nếu
không bộ kia cũng sẽ thưởng cho Bảo Đường tỷ tỷ.”
Bảo Đường vừa nghe, liền nhanh chóng xua tay: “Nô tỳ không dám, nhị tiểu thư nên giữ lại cho bản thân mặc.”
Nàng gật đầu, “Ân, nhưng đồ tốt không thể độc hưởng, ta phải suy nghĩ thật
kỹ nên đưa cho ai.” Nói xong liền quay người ra khỏi phòng, còn ném lại
một câu: “Mãn Hỉ cũng mau đi thay đồ, đi theo ta thỉnh an tổ mẫu.”
Lão thái thái ở Thư Nhã Viên, cách xa Liễu Viên như mười vạn tám ngàn dặm.
Mãn Hỉ đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa giải thích với nàng: “Lão thái
thái trước đây ở tại Minh Huy đường, Đại phu nhân cho sửa lại mấy khu
vườn sau khi nhị tiểu thư rời phủ, lão thái thái liền cảm thấy Thư Nhã
viên tốt hơn nên chuyển tới đấy, Minh Huy đường thì để cho Tam di nương
An thị ở.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, bước chân tăng nhanh một chút.
“Nhị tiểu thư không cần quá vội, hiện tại vẫn còn sớm, lão thái thái có thói quen ngủ nướng, sẽ không dậy quá sớm.”
Nàng bĩu môi, “Ta không phải vội vã đi gặp nàng, chỉ muốn ngươi cũng đi
nhanh một chút, phải ra nhiều mồ hôi thì y phục mới phai màu nhanh hơn.”
Vóc người của Mãn Hỉ gần giống Diêu thị, nếu không phải chất lượng của bộ đồ nàycó vấn đề, nàng mặc vào hiển nhiên rất đẹp mắt.
“Nghe này, chốc nữa tới chỗ lão thái thái, ngươi cứ chiếu theo quy củ ngày
thường mà làm, cần nói gì thì nói đó, không nên để cho người nhìn ra sơ
hở.” Nàng nhắc nhở Mãn Hỉ,“Việc y phục này có vấn đề chính là thứ mà
chúng ta muốn để cho người ta xem, nếu như ngươi biểu hiện không chút
bài xích, vậy mới có vấn đề?.”
Mãn Hỉ gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã biết.” Suy nghĩ thêm, lại không khỏi lo lắng nói: “Đại phu
nhân tuy đối với hạ nhân hay trách móc nặng nề, nhưng đối với Kim Ngọc
Mãn Đường bốn người chúng ta vẫn để tâm, nhất là Lý ma ma. Chuyện này
của chúng ta này, Lý ma ma nhất định đã chạy sang nói cho Đại phu nhân
hay, ngài làm như vậy... Có khi nào chọc Đại phu nhân mất hứng?”
Phượng Vũ Hoành bật cười, “Ta lúc nào để bà ta mất hứng? Hôm qua vừa về đến bà ta liền chửi ta, nếu không phải nữ nhi của bà ta ngăn cản, không biết
còn bao nhiêu lời khó nghe nói ra? Ta mới vào phủ cũng không sợ, chẳng
nhẽ ngủ quá một giấc, bản lĩnh của bà ta sẽ lập tức tăng tiến hay sao?”
Mãn Hỉ chưa bao giờ gặp qua người nào giống như Phượng Vũ Hành, một mặt cảm thấy mới mẻ, một mặt lại cảm thấy vô cùng đã nghiền.
Có hạ nhân nào lại không oán hận chủ tử mình một chút, hơn nữa bộ dáng của Đại phu nhân như thế, cho dù Kim Ngọc Mãn Đường có mạnh hơn người khác
một chút, nhưng thực tế cũng không có nhiều chỗ tốt . Bây giờ Phượng Vũ
Hoành vừa nói như thế, Mãn Hỉ trong lòng cảm thấy thoải mái!
“Nhị tiểu thư nói đúng lắm.”
“Chẳng qua đại tiểu thư của các ngươi, vẫn có một chút đầu óc, không giống
Phượng Phấn Đại.” Nàng nhớ tới Phượng Trầm Ngư hôm qua trong chính
đường, nhớ tới đối phương mang theo mặt từ bi rồi lại mở lời nói trên
giúp Thẩm thị kín kẽ không một lỗ hổng, xem ra vị đại tỷ này có chút đầu óc hơn phân nửa là di truyền từ cha nàng. Hai người các nàng ở giữa đấu tranh, chỉ sợ thật đúng là phí chút tinh lực.
Có thể nói thế
nào? Vua thì cũng thua thằng liều! Nàng-Phượng Vũ Hành không có thứ gì,
chẳng quan tâm gì, nhưng Phượng Trầm Ngư bất đồng, nàng ta là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, thanh danh hiền lương thục đức vang xa, chuyện gì cũng có Phượng phủ chống lưng, lòng tự ái rất cao, nàng ta sao có thể tự do
hành động như nàng.
Một người có quá mối lo lắng sẽ không thể tự
do hành động, huống chi Phượng Vũ Hành nàng từ xưa đến nay cũng không
ngại phiền phức, chỉ sợ không có chuyện gì để làm thôi, bởi nếu như vậy
nhân sinh sẽ rất đơn điệu, nhàm chán.
Hai người đi gần nửa canh
giờ, trên đường đi qua hai ngã rẽ, đến khi trên cổ tay Mãn hỉ đã nhuộm
màu, hai người mới đến Thư Nhã đường.
Mới vừa vào viện đã đụng
phải Phượng Trầm Ngư, Phượng Trầm Ngư hôm nay mặc một váy lụa sắc tím,
trên váy thêu hoa lan thanh lệ,trên cánh tay choàng lụa mỏng xanh biếc,
hông nhuyễn mang một bó, khiến cho vóc dáng cao gầy lại thêm cao vài
phần.
Nàng không vì chuyện hôm qua mà tỏ ra chút hiềm khích đối
với Phượng Vũ Hành, ngược lại chủ động tiến tới cầm tay nàng quan tâm:
“Nhị muội muội tối qua ngủ ngon giấc không? Tuy Liễu Viễn có chút xa
nhưng là nơi yên tĩnh nhất trong phủ, trước kia ta thích chỗ đó nhưng
xin phụ thân mấy lần cũng không cho ta ở. Xem ra phu thân vẫn đau lòng
vì Nhị muội muội rất nhiều.”
Lúc nàng nói chuyện ánh mắt rất chân thành, dù ai nhìn đều thấy giống tỷ tỷ tốt bụng quan tâm tiểu muội. Hạ
nhân ở Thư Nhã viên thấy đại tiểu thư như vậy, trên mặt đều nổi lên sự
kiêu ngạo, trong phủ có được chủ tử như vậy, làm hạ nhân cũng thấy mở
mày mở mặt.
Chỉ là dưới sự chân thành này không biết còn giấu cái quỷ gì, một đóa Bạch Liên Hoa thuần khiết trong mắt phượng Vũ Hành cũng không bằng cây nắp ấm.