Hai ngày sau, Đồng Sinh Hiên một lần nữa đổi tên là "Tể An huyện chủ
phủ", mở cửa chính, cửa nhỏ Phượng phủ bị Phượng Vũ Hoành chận lại, đã
nhỏ nay càng nhỏ hơn.
Phượng Cẩn Nguyên nỗ lực áp chế tin tức
không cho truyền đi, nhưng không quá ba ngày, việc hắn cùng Diêu thị ly
hôn vẫn truyền khắp kinh thành đến mức xôn xao, trong quán trà người kể
chuyện thiếu chút nữa là giảng dạy Phượng phủ hắn, ngay cả ăn mày bên
đường cũng nói một hai câu về chuyện ly hôn này.
Mà cùng chuyện "Thừa tướng ly hôn" còn một chủ đề khác song song—— Bộ Thông mất tích.
"Nghe nói Bộ đại nhân Bộ Bạch Kỳ đi về phía đông tìm Bộ Thông, hôm qua Bộ gia nhận được thư từ dịch quán nói đến nay vẫn chưa tìm được.” Vong Xuyên
vừa chải đầu cho Phượng Vũ Hoành vừa kể cho nàng nghe mấy việc xảy ra
gần đây mà nàng nghe được.
Phượng Vũ Hoành liền không hiểu: "Vì sao Bộ đại nhân muốn đi về phía đông tìm?"
Vong Xuyên nói: "Bởi vì Bộ Thông là tướng quân đóng giữ phía đông, hắn muốn đi cũng nên đi về phía đông."
Phượng Vũ Hoành không cho rằng như thế: "Đầu tiên phải hiểu tại sao hắn (BT) phải đi, còn có lần cuối cùng gặp hắn là ở đâu."
Cái này Vong Xuyên hiểu nhưng: "Lần cuối cùng thấy hắn là khi chúng ta trên đường trở về từ Phượng Đồng huyện, hắn bắn xe ngựa Phượng gia cùng
Phượng tướng quân ầm ĩ một trận, sau đó kéo dải lụa trắng nói là tiễn
tiểu thư một đoạn.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói: “Vậy còn
không rõ sao. Đã như thế thì hắn không có khả năng trở về đại doanh phía đông. Bộ Thông không ngốc, ta và ngươi đều hiểu, phủ đệ của Phượng gia, Bộ Thông muốn đối phó căn bản không cần phải điều động binh mã đi Đông
Doanh. Chúng ta nghĩ như thế không có nghĩa là mọi người đều nghĩ như
thế.”
"Ý của tiểu thư là Bộ Thông vẫn còn ở bên Phượng Đồng huyện?"
"Hẳn là đi về phía đó nhưng chẳng phải vì tìm ta." Nàng sờ cái khuyên hình
tiểu linh đang, trong bụng cũng suy được Bộ Thông đang tính toán gì.
Vong Xuyên cũng không hỏi lại, mà chính mình động não suy nghĩ, chỉ trong
chốc lát đã "A..." một tiếng, mở miệng nói: "Chẳng lẽ hắn có mục đích
khác? Tìm kiếm tiểu thư chỉ là trên danh nghĩa?"
Phượng Vũ Hoành
gật đầu: "Hẳn là như vậy. Thế nhưng không thể chắc chắn, chiếu theo
chuyện ngày hôm đó các ngươi kể lại, hắn cũng muốn tìm ta nhưng đồng
thời có chuyện khác quan trọng hơn muốn làm, mà chuyện kia tám phần mười là không thể cho người khác biết.”
"Bộ đại nhân đi về phía đông
tìm hắn, cũng hẳn là làm cho người khác nhìn." Vong Xuyên kéo sợi tóc
rối cuối cùng cho nàng, vỗ vỗ vai nàng: “Nô tỳ chải như thế tiểu thư
thấy hài lòng không?”
Phượng Vũ Hoành chưa bao giờ để ý chuyện
chải tóc này, với nàng mà nói, tùy tiện quấn ra sau là được rồi, nhưng
Vong Xuyên mỗi ngày kiên trì phải chải cho nàng còn thường xuyên thay
đổi kiểu tóc làm cho tâm tình Phượng Vũ Hoành tốt lên không ít.
"Bộ gia xưa nay đều cảm thấy bản thân thông minh, người ngoài chỉ là kẻ
ngốc." Nàng một bên hướng Vong Xuyên đưa tay là dấu ok nhưng Vong Xuyên
không hiểu, một bên nói chuyện Bộ Thông: “Thủ đoạn như vậy có thể lừa
được một số người, nhưng đối với những lão hồ ly tinh kia mà nói không
có chút tác dụng nào. Ta tin ngoài chúng ta ra, hoàng thượng cũng với
bọn Huyền Thiên Minh nhất định cũng đoán được, chỉ có điều cho Bộ Thông
một ít thời gian để xem đến cùng là hắn muốn làm gì.”
Hai người
đang nói chuyện, bên ngoài Thanh Sương đi vào. Nha đầu này phải ở Đồng
Hiên Sinh không được đi Phượng Đồng huyện, Phượng Vũ Hoành sắp xếp chu
toàn ở trong sân này để coi nhà.
"Tiểu thư lại có một nhóm lễ vật được nâng vào đây, đây là danh mục quà tặng, mời tiểu thư xem qua."
Thanh Sương đưa một tờ danh sách cho Phượng Vũ Hoành, sau đó lui lại sau hai bước, cung kính đứng bên cạnh.
Từ lúc Đồng Sinh Hiên đổi tên là Huyện chủ phủ và mở cửa chính, người đến chúc mừng vẫn cứ không
ngừng, ngày thứ nhất thì căn bản là trong cung bày tỏ, không ngừng có
thứ tốt đưa đến, từ Hoàng thượng đến Hoàng hậu lại tới Vân Phi cùng với
các tiểu phi tiểu tần tiểu tiệp dư, kiện lớn có các loại gia cụ, nhỏ thì có các loại nữ trang, còn có vải vóc xiêm y; ngày thứ hai, thì các vị
hoàng tử tặng lễ vật, gì cũng có đủ kiểu đủ dáng; ngày thứ ba là các nữ
quyến của các đại nhân trong kinh thành đến bày tỏ chút tâm ý, đưa lễ
vật không tính là quý giá nhưng cũng rất tốt. Nay đến ngày thứ tư, đến
tặng lễ vật là gia quyến của các quan dưới tứ phẩm, độ trân quý cũng
giảm, dù sao bọn họ cũng là quan phẩm có hạn, thực sự không thể đưa ra
lễ vật tốt nào.
Ba ngày trước, Phượng Vũ Hoành tự mình tiếp đãi, quả thực làm cho nàng mệt đến ngất ngư, hôm nay Thanh Sương liền tự
mình làm chủ, không có mời nàng tới, chỉ nhớ kỹ danh mục quà tặng được
đưa tới. Đám người tặng lễ vật cũng biết địa vị của mình thấp, không
đáng để huyện chủ tự mình tiếp kiến, có thể tặng lễ vật cũng không phải
chuyện dễ, còn thưởng cho Thanh Sương không ít đồ tốt.
Phượng Vũ
Hoành quét mắt đại khái qua danh mục quà tặng, cảm thấy không có vấn đề
gì, trả lại cho Thanh Sương, nói cho nàng biết: "Từ hôm nay trong đám lễ vật đưa tới chọn ra một ít, thưởng cho tất cả hạ nhân trong phủ chúng
ta. Về phần thưởng cái gì, ngươi căn cứ vào tuổi các nàng, thích gì thì
chọn thôi, ghi nợ là được, chờ Thanh Ngọc hồi phủ thì báo lại cho nàng
ấy.”
Thanh Sương nhanh chóng tạ ân, sau đó lắc đầu nói: "Tiểu
thư, không cần chọn trong đám lễ vật kia, hôm nay nô tỳ được tặng không
ít đồ tốt, các vị tiểu thư, phu nhân nhìn không cũng khen tặng cho nô
tỳ, thứ gì cũng tốt, nô tỳ không dám hưởng một mình, vốn chỉ nghĩ nhận
thay tiểu thư, thỉnh tiểu thư cho nô tỳ chia cho mọi người.”
Phượng Vũ Hoành đối với Thanh Sương hiểu chuyện thì vô cùng hài lòng, nhưng
cái này là của nàng ấy, nàng không nhận, đây là quy tắc làm chủ tử của
nàng.
"Nếu là thưởng cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy, đồ tốt không sợ nhiều, một ngày nào đó ngươi lập gia đình, coi như tích chút đồ cưới
cho mình, đồ thưởng đó cứ chọn trong rương, ngươi cũng có phần.”
Thanh Sương cảm động, Phượng Vũ Hoành lại hào phóng lại tốt bụng như thế,
lúc trước nàng được Thanh Ngọc chọn vào phủ không hề nghĩ đến sẽ được
như thế này.
Lúc này quỳ xuống dập đầu với Phượng Vũ Hoành: "Nô tỳ tạ đại ân của tiểu thư."
"Đứng lên đi, nơi này của ta không có quy củ gì, ngươi là do Thanh Ngọc chọn, ta tin ngươi.” Một câu nói, không chỉ thu được tâm Thanh Sương, cũng
cho Thanh Ngọc uy tín. Đến cùng những hạ nhân này nàng muốn Thanh Ngọc
quản, nàng biết, phải xây dựng uy tín của Thanh Ngọc, thế này mình mới
có thể bớt lo.
Sau khi Thanh Sương tạ ân thì lui ra ngoài chuẩn
bị các phần thưởng, trong phòng chỉ còn lại nàng và Vong Xuyên, bất
chợt, cửa đang mở thoáng lại bị đóng ầm lại. Phượng Vũ Hoành bị dọa giật mình, tuy nhiên lập tức phản ứng kịp, bất đắc dĩ nói: “Ban Tẩu! Lần sau ngươi có thể ra ngoài ánh sáng gặp ta được không?”
Vong Xuyên cũng không nói gì, làm cái gì mà ban ngày lại như quỷ.
Trước mắt hai người lóe lên, Ban Tẩu quả nhiên xuất hiện.
"Giữa mùa đông mở cửa ra vốn lạnh, thuộc hạ giúp chủ tử đóng lại không được
sao?" Gương mặt hắn lạnh lùng mắt trợn trắng, sau đó rất nhanh đã nghiêm mặt, đối với Phượng Vũ Hoành nói: "Bánh Bao chết rồi."
"Cái gì?" Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên đứng lên: “Ngươi nói thật chứ?” Sau ngày
cung yến ấy, Hoàng thượng khóc lóc van nài lưu lại Bánh Bao, nói là cho
hắn mượn nuôi hai ngày. Lúc ấy, nàng cảm thấy Hoàng thượng nhất định là
mượn Bánh Bao để biểu đạt nổi nhớ với Vân phi nên đáp ứng ngay lập tức,
ai nghĩ tới mới mấy ngày, cư nhiên nói Bánh Bao chết rồi.
"Chủ tử ngươi nén bi thương." Ban Tẩu nhìn dáng vẻ của Phượng Vũ Hoành, thật sự không biết nên nói cái gì, nhẫn nhịn nửa ngày rồi nói một câu như vậy.
Vong Xuyên tức giận đến giậm chân: "Nén bi thương gì, ngươi nhanh nói xem nó chết như thế nào?"
"Nghe nói là sau cung yến thì bất chợt phát điên, không chỉ nhảy nhót lung
tung còn tự ném chính mình xuống đất, tự mình va đầu vào cột nhà. Vừa
mới đầu Hoành thượng còn tưởng hắn không quen chỗ lạ còn cho người tìm
chút đồ chơi của Vân phi hay cho nó chơi về, nhưng nó gặp người là cắn.
Đám hạ nhân không dám để Hoàng thượng lại gần, lại không dám đánh Bánh
Bao, chỉ đành tìm lồng sắt rồi nhốt lại. Hoàng thượng không cho người
báo với người và Vân phi, sợ Bánh Bao bị đem đi, ai ngờ mới mấy ngày,
Bánh Bao cư nhiên chết rồi.”
Trong lòng Phượng Vũ Hoành khó chịu, Bánh Bao đặc biệt đáng yêu, lại cực hiểu tính người, nàng ôm không nỡ
buông tay. Vốn để ở chỗ Hoành thượng cũng lắm là tám đến mười ngày thì
đón về, thậm chí nàng còn cho Thanh Linh mang theo một đám nha đầu làm
rất nhiều y phục cho Bánh Bao, chỗ ở cũng làm liền ba cái, ai nghĩ được
cư nhiên lại nghe tin dữ như vậy.
"Bánh bao không thể vô duyên vô cớ phát điên, ta tuyệt đối không tin!" Đáy lòng Phượng Vũ Hoành dâng
lên một cỗ tức giận, đối với người hạ thủ còn chưa đủ, hiện tại mèo cũng không tha sao? "Thi thể đâu?" Nàng hỏi Ban Tẩu: "Thi thể hiện tại đâu?"
"Vẫn còn trong cung, Thất điện hạ nói, nếu chủ tử muốn, ngài ấy đưa tới cho người."
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Phượng Vũ Hoành hai mắt híp lại thành một cái khe:
"Ta phải hỏi Bánh Bao một chút, rốt cuộc là ai hạ độc thủ với nó."
Ban Tẩu gật đầu: "Chủ tử chờ trong phủ, ta đi một lát rồi về.” Nói xong liền biến mất.
Vong Xuyên đỡ Phượng Vũ Hoành về chỗ ngồi, chậu than trong phòng cháy cũng không ấm được bao nhiêu.
"Tiểu thư cho là có người động tay động chân?"
Phượng Vũ Hoành lắc đầu: "Cơ bản vốn không có cơ hội." Nàng cấp tốc nhớ lại
ngày ấy từ lúc nàng mang theo Bánh Bao đến lúc đưa cho Hoành thượng
không có chuyện gì xảy ra, lẽ ra Banh Bao trong tay Hoành thượng sẽ
không xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không ai có lá gan lớn và bản lãnh
cao như vậy động tay động chân trước mặt thiên tử.
Nhưng bất kể
nghĩ thế nào, nàng cũng không cho rằng thời điểm Bánh Bao đi với mình có người khác tiếp cận nó. Nghĩ tới nghĩ lui, đầu mối duy nhất chính là nó từng cắn đứt ngón tay của Bộ Nghê Thường, chỉ có chuyện đó phát sinh là nàng không thể khống chế.
"Ngón tay..." Nàng theo bản năng nói, cứ như bị cái gì đó tóm lấy, suy đoán lờ mờ, nhưng vẫn thiếu chứng cứ.
"Tiểu thư người nói cái gì?" Vong Xuyên nghe không hiểu lời nàng.
Phượng Vũ Hoành nói cho nàng biết: "Ngày cung yến đó Bánh Bao cắn đứt ngón tay của Bộ Nghê Thường, nếu như ta đoán không sai, vấn đề hẳn là nằm ở đó.” Xem ra, nàng phải khám nghiệm tử thi cho Bánh Bao.
Sau khi
Phượng Vũ Hoành ăn cơm trưa thì Ban Tẩu trở lại, chưa thấy người, chỉ
nghe trong không khí truyền đến: “Thất điện hạ tự mình mang Bánh Bao
đến.” Sau đó, hạ nhân gác cổng truyền lời: “Thuần Vương điện hạ cầu kiến tiểu thư."
Chờ lúc nàng đi tới tiền viện, chỉ thấy Huyền Thiên Hoa một thân trường bào nguyệt sắc mang theo một cái hộp gỗ từ ngoài cửa phủ đi vào. Nàng bước
nhanh về phía trước, nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chặp cái hộp gỗ ấy.
Chợt nghe Huyền Thiên Hoa khẽ mở miệng, nói với nàng: "Chuyện này nếu như
ngươi có thể tìm được chứng cứ, chỉ sợ Bộ gia chết đến nơi rồi.”