Lời của Huyền Thiên Ca làm Phượng Cần Nguyên hốt hoảng, hắn đối với cái
chức huyện chủ bất ngờ này có chút nghi ngờ, lại nghe Huyền Thiên Ca nói thế, lập tức hắn sinh ra một loại cảm giác không tốt.
Chẳng lẽ...
Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên lắc đầu, không thể!
Trong lúc hắn mải suy nghĩ, hoàng đế đã tọa vị. Tất cả mọi người trên đảo, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Thiên Vũ đảo mắt, tất cả mọi người lập tức cảm thấy một trận khí lạnh quét qua đỉnh đầu. Đặc biệt là Phượng Cẩn
Nguyên, cứ cảm thấy ánh mắt hoàng thượng dừng ở trên đầu hắn một hồi
lâu, ép hắn đến nghẹt thở.
Đám người lúc này mới đứng lên, sau đó theo nhìn Đế hậu ngồi xuống, cũng quay lại vị trí của mình.
Vừa mới ngồi xuống, chợt nghe được Thiên Vũ mở miệng, thần sắc quan tâm hỏi Phượng Cẩn Nguyên: “Phượng ái khanh đã rời kinh nhiều ngày, chuyện tế
tổ như thế nào rồi?”
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng đứng lên, cung kính đáp lời: “Tạ hoàng thượng quan tâm, quê nhà hiện rất tốt.”
Thiên Vũ nheo mắt gật đầu: “Ân, vậy thì tốt. Gần đây trong triều sự vụ bận
rộn, trẫm trong triều cũng không hỏi thăm ngươi, vừa vặn lúc này hỏi
thăm ngươi. Biết tất cả đều tốt, trẫm an tâm.” Nói xong, ánh mắt liền
lại dò xét trên sân, quay một vòng lại trở về trên người Phượng Cẩn
Nguyên, buồn bực hỏi: “Đứa con dâu kia của Trẫm đâu?”
Phượng Cẩn
Nguyên vừa nghe đã đau đầu, thầm nhủ hoàng thượng, người không phải là
đang cố ý sao, lẽ nào Phượng Vũ Hoành chết mà người không biết?
Hắn trộm liếc mấy vị hoàng tử ngồi gần hoàng thượng, chớp mắt liền nhìn đến gương mặt mang chiếc mặt nạ vàng kia.
Nhiều ngày như vậy, sao Cửu hoàng tử một chút động tĩnh cũng không có? Vũ
Dương quận chúa đều làm ầm ĩ mấy trận, hắn lại giống như người không có
việc gì, quả thực kỳ lạ.
“Hoàng thượng.” Tuy không muốn nói đến
chuyện này, nhưng không mở miệng không được, đây là Hoàng thượng, Phượng Cẩn Nguyên biết rõ, Hoàng thượng muốn dựa vào buổi cung yến này tính sổ với hắn: “Lúc thần hồi hương tế tổ, tổ trạch bất ngờ nổi lửa, đích nam
cũng thứ nữ của thần đều…chết trong trận cháy lớn kia.”
Hắn vừa
nói vừa giơ tay lau mặt, nhìn trông có vẻ thương tâm, nhưng vừa quay
sang thì thấy Huyền Thiên Minh không khách khí chút nào hừ lạnh hắn một
tiếng.
Thiên Vũ lắc đầu, nói thẳng: “Phượng ái khanh, đừng nói
đùa với trẫm, đứa con dâu kia của trẫm văn võ song toàn, sao trong phòng bốc cháy lại không chạy ra được? Không thể nào!”
Phượng Cẩn
Nguyên trực tiếp quỳ xuống đất, sắc mặt bi ai: “Hoàng thượng, thần cũng
hi vọng đây chỉ là lời nói đùa, thế nhưng... là sự thật!”
Thiên
Vũ nói vẻ không tin: “Nếu đích nam cùng thứ nữ thật sự chết, vậy tại sao ngay cả tang sự ngươi cũng không làm? Phượng ái khanh, không cần nói
giỡn những chuyện như thế!”
“Hồi hoàng thượng, tang sự đã xử lý ở tổ trạch, sau khi hồi kinh cũng không có làm lại. Bọn hắn dù nói thế
nào cũng là tiểu bối, cho nên thần mới không làm lớn.”
“Phượng
đại nhân.” Trong các hoàng tử có người mở miệng, không phải Huyền Thiên
Minh, cũng chẳng phải Huyền Thiên Hoa, mà là Nhị hoàng tử, Nguyên vương Huyền Thiên Lăng: “Đệ muội của bổn vương là người biết điều, thành
thật, người làm cha như ngươi cũng không thể đặt điều nguyền rủa như thế chứ?”
Phượng Cẩn Nguyên nghe lời này, lập tức nhớ tới nguyệt
tịch ngày ấy chuyện Phượng Vũ Hoành cứu tiểu hoàng tôn, cũng lập tức
hiểu được, trong đám hoàng tử này, Phượng Vũ Hoành không chỉ có giao
tình với Thất hoàng tử cùng Cửu hoàng tử.
Mồ hôi trên trán bắt
đầu đổ, Thiên Vũ đế lúc này ngoài dự kiến lên tiếng giảng hòa: “Không
nói cái này, Phượng ái khanh là người luôn luôn gàn bướng, vất vả lắm
mới nói đùa cùng chúng ta, chúng ta không thể không động viên. Cung yến
hôm nay là trẫm vì Tể An huyền chủ mới phong mà làm, huyện chủ trước đó
vài ngày bị kinh hãi, các vị ái khanh cần phải khuyên giải an ủi mới
đúng.”
Đám người lập tức trả lời: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Thiên Vũ thoả mãn gật đầu, hướng Chương Viễn nói: “Đi mời huyện chủ đến đây đi!”
Chương Viễn lập tức chạy đi truyền lời, không lâu lắm, thì thấy lúc này có một chiếc đang tới. Thuyền nhỏ kia dùng màn trướng Nhuyễn Yên la, bên trong có một cô gái đang ngồi, xiêm y lộng lẫy, đang lẳng lặng nhìn mọi
người.
Trong lúc nhất thời, có một số ánh mắt bị Nhuyễn Yên la
trên thuyền đình hấp dẫn, thế cho nên bỏ quên nữ tử vốn nên là vai chính kia.
Thế nhưng cũng có nhiều người đang chăm chú nhìn nữ tử
trong thuyền, hoa phục đại phấn, trán rủ đá ngọc, rõ ràng là huyện chủ
hoá trang. Trong lòng nàng còn ôm một con mèo, màu xám tro, đầu to mặt
tròn, lại có một đôi ánh mắt như có thể dò xét lòng người.
Chân
Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút mềm nhũn, không chỉ có hắn, chân Trầm Ngư cùng Phấn Đại cũng run rẩy theo. Đặc biệt là Phấn Đại, y như gặp quỷ
vậy, một tay bịt kín miệng sợ mình sẽ hét lên.
Đến Tưởng Dung
cũng ngạc nhiên bước tới trước vài bước, chính mình bất giác lại đi đến
giữa đám người, chỉ thấy chiếc thuyền kia chậm rãi tới thì trong lòng
vui mừng khôn xiết.
Nhị tỷ nàng, thì ra huyện chủ Hoàng thượng tấn phong là Nhị tỷ của nàng!
Tưởng Dung cuối cùng cũng hiểu câu nói trước kia của Huyền Thiên Hoa là có ý gì, thì ra Nhị tỷ nàng thật sự không chết!
Rốt cục, chiếc thuyền đến ven bờ, lập tức có hai cung nữ tiến lên đỡ lấy,
chỉ thấy nữ tử kia thịnh trang vững vàng rời thuyền, từng bước từng bước đi về phía trước.
Lúc này đám người này mới nhận ra, Tể An huyện chủ được tấn phong chính là đứa con dâu mà hoàng thượng vừa nhắc tới!
Nhị tiểu thư Tả tướng đại nhân!
Những người vừa rồi nói Phượng
Cẩn Nguyên nén bi thương đều dồn dập nhìn hắn với ánh mắt chất vấn, thậm chí có người nhanh miệng hỏi: “Phượng tướng, không phải ngài nói nữ nhi ngài bị lửa thiêu chết rồi sao?”
“Uổng công ta còn chảy nhiều nước mắt như thế, cư nhiên thật sự là đang đùa giỡn chúng ta!”
Phượng Cẩn Nguyên khó cãi, hắn ở Phượng Đồng huyện tìm Phượng Vũ Hoành lâu như vậy cũng không tìm thấy, ai có thể nghĩ tới nha đầu này cư nhiên lại
hồi kinh, còn vào trong hoàng cung, còn được tấn phong làm huyện chủ?
Mắt thấy Phượng Vũ Hoành muốn đi ngang qua hắn, Phượng Cẩn Nguyên chột dạ cúi thấp đầu, thân mình cũng xoay vặn vào bên trong.
Quả thực có chút khó xử, không biết nên đối mặt với nữ nhi này ra sao, tuy
nói sau đám cháy hắn thật sự có phái người đi tìm, nhưng không có tận
lực tìm kiếm, người khác không biết nhưng trong lòng Phượng Cẩn Nguyên
hiểu rõ nhất. Huống chi, người vốn chỉ mất tích nhưng hắn một mực lại
khẳng định đã chết, nếu như hoàng thượng ở chỗ này truy cứu hắn tội khi
quân, vậy hắn nên làm thế nào mới tốt?
Trong đầu Phượng Cẩn
Nguyên lập tức có nhiều suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ đều là vì Phượng Vũ
Hoành “hồi sinh”. Hắn cắn răng thầm thở dài, quả nhiên người xưa nói rất hay, ngươi càng hi vọng ai đó chết, thì người đó càng sống lâu. Ngươi
càng hi vọng ai đó sống khỏe mạnh, thì người đó vẫn có thể ngoài ý muốn
không còn sống.
Trong lòng hắn là hy vọng nữ nhi này đã chết,
tiếc thay, chuyện phát sinh trên người Phượng Vũ Hoành, mỗi một việc,
mỗi một chuyện đều vĩnh viễn không thể dùng lí lẽ thường để suy luận.
“Con dâu khấu kiến phụ hoàng, khấu kiến Hoàng hậu nương nương, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.” Nói một câu,
Phượng Vũ Hoành đã quỳ đến trong sân, đối với Thiên Vũ đang ngồi trên
ghế dập đầu ba cái. Con mèo kia được nàng ôm vào lòng cũng không nhúc
nhích.
Thiên Vũ cười híp mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “Có còn nói
con dâu của trẫm chết rồi nữa không, thế nào, Phượng ái khanh, ngay cả
nữ nhi của mình sống hay chết cũng không biết?”
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng quỳ xuống: “Thần không dám!”
“Không dám?” Thiên Vũ giận dữ: “Phượng Cẩn Nguyên! Tổ trạch bị cháy cái này
trẫm không trách ngươi, nữ nhi của ngươi có phải bị thiêu chết hay
không, ngươi ngay cả tra cũng không tra liền báo tang, đến cùng là ngươi muốn làm gì? Không biết ngươi có nhớ được nàng ấy là con dâu của trẫm
không?”
Thiên Vũ càng nói càng kích động, nói xong lời cuối, cầm cốc lưu ly trên tay hướng theo mặt Phượng Cẩn Nguyên đang quỳ ném qua.
Chiếc cốc lưu ly kia bất thiên bất ỷ, miễn cưỡng nện vào trên trán Phượng Cẩn Nguyên, trong nháy mắt thấm một mảnh máu.
Mọi người tại đây cũng không dám lên tiếng, không dám thở mạnh. Trầm Ngư,
Phấn Đại, Tưởng Dung ba người thấy thế cũng không thể mặc kệ, dồn dập
đứng dậy quỳ xuống.
Tầm mắt Phượng Cẩn Nguyên bị vết máu nhuộm mơ hồ, nhưng một lời cũng không dám nói, chỉ quỳ run rẩy, trong đầu nghĩ
đến Bộ thượng thư chết thảm trên cung yến lần trước, từng sợi tóc của
hắn đều đổ mồ hôi lạnh.
May mà Thiên Vũ không tiếp tục so đo với
hắn, ngược lại là quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, nói một câu trực tiếp
thay đổi Phượng gia—— “Nay phong Phượng Vũ Hoành làm đích nữ Phượng gia
vì là Tể An huyện chủ, ban thưởng Bình Châu Tế an huyện cả huyện đất
phong, hiện trạch viện Đồng Sinh Hiên đổi thành phủ quận chúa, mở cửa
chính, Tể An huyền chủ có quyền ra vào!”
Phượng Cẩn Nguyên trong đầu ong ong một trận, có chút không hiểu cách làm của Hoàng thượng.
Phượng Trầm Ngư cũng vì câu nói vừa thốt ra của Thiên Vũ thì ngẩng phắt đầu
lên, buột miệng nói: “Hoàng thượng ngài nói sai rồi! Phượng Vũ Hoành
không phải là đích nữ!”
Thiên Vũ phiền chán nhìn Trầm Ngư chớp
mắt, không lên tiếng, hắn khinh thường nói chuyện với một nữ nhân không
dính dáng, Hoàng hậu ngồi ở bên trên lại rất biết thời cơ nói thay, nhìn Phượng Trầm Ngư nói: “Trước mặt Hoàng thượng, há cho phép ngươi làm càn nói bậy?”
Thiên Vũ lúc này mới hứng thú hỏi Trầm Ngư một câu: “Sao vậy? Ngươi đối lời của trẫm, có gì không vừa ý?”
Trầm Ngư lúc này phản ứng lại, ý thức được mình buột miệng nói quá nhanh, cư nhiên hò hét với Hoàng thượng, nhanh chóng dập đầu trên đất, lên tiếng: “Dân nữ không dám!”
“Hừ!” Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: “Trước kia Phượng gia đón độc nữ Diêu gia vào cửa, cả thái hậu cũng ban thưởng,
Phượng Vũ Hoành làm sao lại không phải là đích nữ? Phượng Cẩn Nguyên,
trẫm muốn hỏi ngươi…ngươi muốn trẫm thừa nhận chính thê và đích nữ hiện
tại của ngươi, cố ý nâng thiếp lên thê, thừa nhận nữ nhi thứ thiếp sinh
là đích nữ, bất chấp kháng chỉ?”
Phượng Cẩn Nguyên biết mình vốn
không có sự lựa chọn, liên quan đến chuyện Diêu thị, hắn cùng lão thái
thái sớm đã có cân nhắc, chỉ sợ trước kia là đoán sai thánh ý, những năm qua hoàng thượng lại đổi ý. Nói chung, hiện tại hắn không được lòng tất cả mọi người.
“Đương nhiên... Thần có cùng suy nghĩ với hoàng thượng.” Hắn bất đắc dĩ đáp.
Trầm Ngư chỉ cảm thấy đầu óc “Ầm” nổ tung, thân mình lay động té xuống đất,
vốn dĩ vì rơi xuống nước mà thân nàng có chút phong hàn, run cầm cập
nhưng cũng không khiến mọi người đồng ý chút nào.
Đối với chuyện
trước kia của Diêu gia, chỉ cần là người trong kinh thành thì ai cũng
biết, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều khinh bỉ Phượng Cẩn Nguyên. Nữ nhi của người ta gả cho ngươi... Phượng gia ngươi lại dựa
vào Diêu gia vững chân đứng ở kinh thành, sao? Chỉ đành chung lúc quang
vinh mà không dám chung khổ nạn?
Phượng Vũ Hoành quỳ trên mặt đất nhìn hai người Phượng Cẩn Nguyên cùng Trầm Ngư, trong lòng không khỏi
cười gằn. Chờ xem, các ngươi c không phải chỉ bị báo ứng những cái này.
“Con dâu đa tạ hoàng thượng làm chủ! Con dâu thay mẫu thân Diêu thị đa tạ
đại ân của hoàng thượng!” Phượng Vũ Hoành dập đầu trên đất, chân thành
cảm tạ.
Khôi phục vị trí chủ mẫu Diêu thị, đây là ngoài kế hoạch
của nàng, cũng là chủ ý của Thiên Vũ. Nhưng nàng biết, trong ống tay áo
mình giữ thư hòa ly kia, Thiên Vũ làm như thế, chính là muốn giúp nàng
và Diêu thị tìm lại mặt mũi, mặc dù hoà ly, nhưng là từ vị trí chủ mẫu
Phượng gia mà hòa ly. Thế này, mới không làm Diêu gia thất vọng, mấy đời kiêu ngạo “Nam không nạp thiếp, nữ không thành thiếp”.