Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái: “Thất ca, ngươi giúp ta cầu xin hắn
đi, ta không muốn hắn chém cánh tay của các nàng Vong Xuyên, ta sẽ nói
cho ngươi biết.”
Huyền Thiên Minh đưa tay nhéo mặt nàng: “Từ khi nào ngươi học được thói ra điều kiện với ta? “
Nàng cười hì hì, hắn bóp không đau chút nào, mang thói vẻ mặt ám muội: “Thật không thể trách các nàng được, ngươi cũng không nên tức giận a! “ Lại
nhìn Huyền Thiên Hoa nói: “Bên dưới giường của Tổ trạch Phượng gia có
gầm, khi ta phát hiện ngọn nến đang cháy có vấn đề liền nhảy xuống gầm
giường trốn, sau đó liền ngất xỉu. Lúc tỉnh lại chợt nghe tiếng nói
chuyện của Thất ca, lúc này mới bò ra.“
Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, chỉ cười không nói.
Dưới đáy giường Tổ trạch Phượng gia lấy đâu ra gầm? Nơi hắn tự mình tìm làm
sao lại không biết? Hắn chỉ là không đành lòng vạch trần nàng, nha đầu
này cứ tưởng như thế có thể bảo mật bí mật của mình, vậy thì tùy nàng
vậy!
Hắn chỉ không trách được Huyền Thiên Minh sủng ái nha đầu
luôn tùy hứng làm bậy như thế này, thật ra thì thành tâm chiều một
người, cảm giác cũng không tệ lắm.
“Nếu như ám vệ ở đấy cũng
giúp được như khi có bọn ta ở đó, còn cần ta đến làm gì?” Huyền Thiên
Minh đối với chuyện này vô cùng để bụng: “Nếu không ta đổi người cho
ngươi, để Bạch Trạch đi theo, ngươi thấy sao?”
Ở bên ngoài xe,
Bạch Trạch vém một góc rèm thò đầu vào: “Chủ nhân, thuộc hạ còn không
thể mang ngài bình an ra đại sơn tây bắc, thì làm gì có khả năng bảo vệ
vương phi?”
Phượng Vũ Hoành cũng gật đầu: "Đúng, loại ám vệ ngu ngốc như thế này, ta mới không cần.”
Bạch Trạch giơ nắm đấm hướng về phía Phượng Vũ Hoành, sau đó hạ màng xuống quay ra.
"Huyền Thiên Minh!" Phượng Vũ Hoành lại thẳng thắn sừng sộ lên: “Ta nói là ta
thích Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền cả ngày ở bên cạnh ta, thích Ban Tẩu
lâu lâu đấu khẩu với ta, ngươi bây giờ chẳng phải là đuổi hết người ta
thích bên cạnh ta đi sao? Ngươi còn muốn ta gả cho ngươi sao? Ngươi cứ
bá đạo như vậy sao? Vậy ta cũng không gả cho ngươi nữa? Ngươi cũng tới
thu hồi sính lễ đi.”
Huyền Thiên Minh nhíu mày, tiểu nha đầu này lại trở mặt? Coi như hắn sợ nàng!
"... Vậy nghe lời ngươi a!" Hắn thật sự sợ nàng.
Huyền Thiên Hoa ngồi một bên cũng không nhịn cười được nữa, khẽ cười thành
tiếng, sau đó gật đầu với Phượng Vũ Hoành với ánh mắt tán dương.
Không lâu lắm, bên ngoài truyền tới giọng của Ban Tẩu: "Điện hạ, thức ăn đã mua về rồi."
Phượng Vũ Hoành hai mắt sáng ngời, cướp lời mở miệng nói: "Mau! Mau cầm vào! Ta đói quá rồi! "
Người bên ngoài hơi run run, lập tức xốc mành tiến vào trong xe ngựa. Trong
một khắc nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt lãnh huyết vô tình của Ban Tẩu từ trước tới giờ, chợt hiện lên từng trận chua xót. Hắn cầm
trong tay một bọc thức ăn lớn vừa để phịch xuống một tiếng đặt xuống
bàn, liền lui về phía sau mấy bước, quỳ xuống: “Thuộc hạ thất trách, xin chủ nhân xử phạt.”
Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Ban Tẩu, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp tiểu tử này lại gầy đến độ nhận không ra, người cũng đen đi nhiều, tóc cũng không đến nổi rối loạn, nhưng dường đi già
đi hẳn.
Nàng mở miệng nói: "Ban Tẩu, ngươi ngẩng đầu lên."
Người Ban Tẩu chợt run lên, không chịu nghe theo.
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận: " Ngươi đã gọi ta chủ nhân, vì sao ta kêu ngẩng đầu lên ngươi không nghe?”
Ban Tẩu có chút do dự, quá nửa ngày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Phượng Vũ Hoành nhìn kĩ, trên mặt của hắn lại xuất hiện một vết sẹo trước giờ chưa thấy.
Vết sẹo kia rõ ràng là mới bị, ước chừng dài hai tấc, vết thương còn chưa
đóng vẩy, bong thịt ra ngoài, còn rỉ máu, thoạt mới nhìn còn giật mình.
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, nhìn đến nửa ngày mới hỏi hắn: "Là ai làm ngươi bị thương?”
Ban Tẩu cúi đầu không nói.
Huyền Thiên Minh kéo tiểu nha đầu về phía ngực mình, vừa giúp nàng gỡ bọc
thức ăn, vừa nói: “Là chính bản thân hắn tự mình làm, hắn nói chuyện lần này nếu như ngươi không chịu tha thứ, hắn cùng Vong Xuyên và Hoàng
Tuyền, ba người sẽ lấy cái chết để tạ tội. Còn nếu như ngươi tha thứ cho hắn thì vết sẹo kia tính là giáo huấn cho chính mình.”
“Ngươi
là đồ ngốc à?” Phượng Vũ Hoành cũng không còn gì để nói. “Phải chăng tất cả nam nhân đều thích chơi trò này? Gặp chút chuyện là lấy dao rạch mặt mình, rất thú vị sao?”
Huyền Thiên Minh bĩu môi: "Ngươi nói thế khẳng định là vô vị."
"Vô vị còn nói?"
"Hắn ngốc mà."
Vương nhất phi một hỏi một đáp, chợt nghe Ban Tẩu hít mũi một cái. Sau đó quay đầu đi chỗ khác, giơ tay lên mặt nhanh chóng lau.
Phượng Vũ Hoành trong bụng nổi giận, đây là một ám vệ kiêu ngạo cỡ nào, trước
giờ nàng chưa từng thấy ai có thể là đối thủ của Ban Tẩu. Có hắn bảo vệ
bên cạnh, nàng mặc kệ ở bất cứ đâu đều cảm thấy an toàn. Hắn thường
xuyên sẽ cãi tay đôi với nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ giễu cợt nàng vài ba câu, thế nhưng Phượng Vũ Hoành biết, Ban Tẩu là thật tâm trung thành
với nàng, toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng. Nếu không có Ban Tẩu, chỉ riêng ở Phổ Độ tự lần đó, nàng nhất định đã gặp nguy hiểm.
"Ban Tẩu."
Nàng mở miệng gọi hắn: "Chuyện lần này không thể trách ngươi, là ta bản
thân muốn trốn không cho người khác phát hiện, ngươi không cần tự làm
thương bản thân mình, càng không cần phải hy sinh tính mạng mình, Vong
Xuyên cùng Hoàng Tuyền cũng giống như vậy. Thân thể, da tóc con người là do cha mẹ ban, cho dù cha mẹ các ngươi không còn, các ngươi cũng không
được coi thường tính mạng mình như thế. Ai nấy cũng bình đẳng như nhau,
bất kể hoàng tộc hay dân chúng, chỉ cần không vi phạm luật pháp, trên
đời này cũng không nên có người nắm giữ tính mạng của kẻ khác. Ta mặc kệ chỗ khác có giống thế không, nhưng ít ra các ngươi đi theo ta, ta tính
như thế. Huống chi, ta xem Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên là người nhà,
không phải hạ nhân.”
Nàng nói mấy câu, không chỉ mình Ban Tẩu lờ mờ khó hiểu, cũng làm cho hai người Huyền Thiên Minh và Huyền Thiên Hoa phải suy nghĩ lại.
Ai nấy cũng bình đẳng?
Sao có thể! Bọn hắn từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ khác.
Thiên hạ này là phân giai cấp, nếu không tại sao lại có người giàu, người nghèo?
Ban Tẩu càng không dám đồng ý với nàng, nhưng trong lòng cũng vạn phần cảm
động, nặng nề dập đầu trên đất, nói: “Đa tạ chủ nhân tha chết.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ thở dài, muốn tranh luận bình đẳng với các quý tộc hạ nhân thời phong kiến, thật sự là rất khó khăn.
"Mau đứng dậy đi." Nàng hướng Ban Tẩu nói: "Hiện tại trong tay ta không có
thuốc gì, chờ đến khi hồi kinh ta sẽ tự mình chế thuốc giúp ngươi trị
vết thương trên mặt, chí ít cũng không để lại quá nhiều dấu vết.”
Ban Tẩu gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Không cần, ta ít khi xuất hiện trước mặt người khác, không ai nhìn thấy ta."
Phượng Vũ Hoành lắc đầu: "Sớm muộn gì cũng phải cưới vợ cho ngươi."
Ban Tẩu kinh ngạc há to miệng, ngay cả Huyền Thiên Minh cũng không ngoại lệ, hỏi nàng: "Đi theo ngươi được đối xử tốt thế sao?”
Nàng dùng sức gật đầu: "Đương nhiên, chẳng những muốn cưới vợ cho hắn, còn
phải phát lì xì. Rồi này nọ…" Nàng ngẩng đầu mình lên: "Trước mắt vẫn là để ta ăn một chút, nếu không lại đói đến té xỉu.”
Huyền Thiên
Minh sủng nịch mà nhìn nàng đối với mấy bọc thức ăn như hổ đói, thỉnh
thoảng sẽ giúp nàng uống nước, lại còn giúp nàng lau miệng.
Phượng Vũ Hoành cũng không hỏi xe ngựa này là muốn đi về phía nào, chỉ nhớ rõ
phía trước thật giống đường tới kinh thành. Về việc có phải là hồi kinh
hay không, nàng cũng không thèm quan tâm chút nào. Có Huyền Thiên Minh ở đây, nàng không cần hỏi chỉ để ý đi theo, không cần quan tâm quá nhiều, hắn có thể an bài thỏa đáng mọi thứ.
Nàng biết, đây là tin tưởng, cũng là an tâm.
Phượng Vũ Hoành mất quá nhiều sức nên ăn xong lại ngủ. Trong khi đang ngủ,
chợt nghe được Huyền Thiên Minh dường như đang cùng Ban Tẩu nói gì đó,
nghe không rõ lắm, nhưng đến khi tỉnh lại, là bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Mở mắt ra, người nàng hiện tại vẫn ở trong lòng Huyền
Thiên Minh, màn xe không có xốc lên, bên ngoài có một người đang hắng
giọng hướng xe ngựa kêu to — " Cửu điện hạ, Bộ Thông chỉ hỏi ngài một
câu, có thật là A Hoành bị thiêu chết tại Phượng Đồng huyện? "
Phượng Vũ Hoành nhíu mày, Bộ Thông?
Huyền Thiên Minh cảm nhận được tâm tình của nàng, đầu không cúi, nhưng lấy
ngón tay chuẩn xác xoa mày của nàng, nhẹ nhàng cho đến khi giãn ra, sau
đó thì nghe hắn cất giọng nói với người ngoài xe: "Ngươi nghe được cái
gì thì là cái ấy, nếu không tin, thì tự mình đi hỏi thăm, bổn vương
không có nghĩa vụ làm người đưa tin của ngươi."
Người ngoài xe giận dữ, chợt gào lên một tiếng, y hệt dã thú, dọa cả chim thú bốn phía.
Phượng Vũ Hoành kinh ngạc nhìn về phía Huyền Thiên Minh, nàng đã chết?
Huyền Thiên Minh cho một mình nàng một nụ cười trấn an, đỡ người nàng ngồi
dậy, nói với người bên ngoài: "Nếu ngươi có thời gian để hét, chẳng bằng tự mình đi Phượng Đồng huyện bên kia thử. Bổn vương cũng là mới trở về
từ bên kia, chà chà, Phượng gia đối với nhị tiểu thư cũng không mấy quan tâm."
"Cửu điện hạ cứ như vậy mà buông tha cho Phượng gia?" Bộ
Thông tuyệt đối không tin vị hôn thê của mình bị người khác thiêu chết
mà Cửu hoàng tử lại có thể bình tĩnh như thế.
"Bổn vương buông
tha cho Phượng gia hay không, đấy là chuyện của bổn vương, còn chưa tới
phiên ngươi đến chất vấn. Bộ Thông, tránh ra, nói nhảm nữa là bổn vương
để kỵ binh và xe ngựa này dẫm lên ngươi mà đi đấy. "
" Ngươi dám? "
Hừ!" Huyền Thiên Minh có chút không vui: "Bổn vương có cái gì mà không dám?
Còn có, bổn vương cũng muốn hỏi thử, Ngự vương phi bị hại chết, ngươi
gấp gáp cái gì? Bộ gia ngươi chẳng phải còn luôn miệng đem cái chết của
Bộ thượng thư đổ lên đầu Ngự vương phi hay sao? Sao vậy? Chỉ mới mấy
ngày, muốn đổi ý hay sao?”
Bộ Thông bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được.
"Được rồi." Huyền Thiên Minh ném lại câu cuối cùng: “Bổn vương cũng đã chỉ
đường cho ngươi đi, còn đi như thế nào là do ngươi, Bạch Trạch, chúng ta đi.”
Bên ngoài Bạch Trạch đáp ứng, vung roi trong tay, lái xe ngựa rồi xoay người đi về phía trước.
Chợt nghe bên ngoài có một tiếng động, tuy là xe ngựa đụng trúng Bộ Thông, nhưng cũng không nghe Bộ Thông kêu một cái.
Phượng Vũ Hoành nghĩ muốn xốc mành cửa sổ xe lên nhìn thử Bộ Thông kia lớn lên có thành hình dáng ra sao, nhưng lại cảm thấy hiện tại có Huyền Thiên
Minh ở đây làm thế không tốt lắm, tuy trong lòng có chút bứt rứt, nhưng
cũng chẳng thể làm gì.
Huyền Thiên Hoa chủ động mở miệng, giải
thích cái nghi hoặc của nàng: "Đoạn đường này chúng ta vừa đi vừa thả
tin tức, nói là nhị tiểu thư Phượng gia lúc trở về tế tổ, bị thiêu chết
tại tổ trạch. "
"Tại sao?" Nàng khó hiểu: "Ta rõ ràng còn sống."
"Thế nhưng trừ chúng ta ra, đâu còn ai biết ngươi còn sống chứ?" Huyền Thiên Minh nháy mắt với nàng mấy cái: "Đôi khi phải tìm đường sống trong chỗ
chết, mới biết ai thật tâm với mình.”
Huyền Thiên Hoa nói tiếp:
"Thí dụ như Phượng gia chuẩn bị kết cuộc như thế nào, thí dụ như Bộ
Thông thì chọc giận đến mức nào, lại ví như nói... "
"Nói thế nào cũng là phải cho phụ thân ngươi chút bài học, cũng tìm cho hắn chút
phiền phức." Huyền Thiên Minh tiếp lời: "Mặt khác, ngươi đại nạn không
chết, phụ hoàng cũng cần biểu hiện chút đau lòng."
Phượng Vũ Hoành bĩu môi: "Ngươi đến cả phụ thân mình cũng lừa.”
Huyền Thiên Minh không tỏ rõ ý kiến: "Có gì không thể?"
Phượng Vũ Hoành nói: "Kỳ thực hoàng thượng đã cho ta không ít, cho ta trâm đầu phượng, còn cho ta cung Hậu Nghệ. Tuy biết rõ là hắn đang thử thách ta, xem ta có khả năng bảo vệ hai thứ đồ này không, nhưng ta có thể, ta tự
tin tưởng chính mình có thể giữ được, cho nên đó là ân điển hoàng thượng ban cho ta.”
Huyền Thiên Minh gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ như
vậy là tốt, hai thứ đồ kia tự nhiên cũng sẽ dẫn người khác đến, cuộc
sống ngươi từ nay về sau sẽ them thú vị.”
Huyền Thiên Hoa nhìn
hai người nói chuyện, khóe môi không tự chủ liền cười, nhưng rồi lo lắng lại hiện lên trên long mày, hỏi: “Bộ Thông nắm binh quyền phía đông, uy phong Bộ gia vẫn như cũ, nhưng thực tế đó cũng chẳng phải là chuyện gì
tốt, hay đó chính là đầu nguồn Bộ gia sau đó chiêu đến họa diệt tộc."