Thanh âm quen thuộc khiến Phượng Vũ Hoành kéo cong khoé môi cười nhẹ, cũng làm tâm người Bộ gia chìm xuống hết mức.
Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh, sao hắn lại tới đây?
Người Bộ gia tuyệt đối không ngờ Cửu hoàng tử sẽ đến cúng viếng, bởi vì Bộ
Thượng thư chết có liên quan trực tiếp đến mẫu phi Huyền Thiên Minh là
Vân Phiên Phiên, ai cũng có thể sẽ đến, nhưng hắn không thể.
Cũng có thể do hắn là người làm việc không theo lẽ thường nhất, càng không hắn không tới thì lại càng tới.
Bộ Bạch Kỳ hết cách rồi, dẫn theo toàn bộ Bộ gia quỳ xuống trước chiếc
long xa ấy, hắn dẫn đầu nói: "Khấu kiến Ngự Vương điện hạ."
Rèm
long xa được vén lên, một chiếc xe đẩy bay ra trước tiên, người ngồi
trên đó một thân mặc tử y đeo mặt nạ vàng chính là Huyền Thiên Minh.
Theo sau hắn xuống long xa là một nam tử như thiên tiên mặc áo bào màu
xanh, thì ra là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa.
Bộ Bạch Kỳ nhanh chóng bổ sung một câu: "Thuần vương điện hạ thiên thiên tuế."
Mọi người cùng lặp lại câu nói tương tự, Bộ lão thái thái tim nhảy lên tới
cổ, trực giác nói cho nàng biết, hai vị hoàng tử này chắc chắn không
phải đến cúng viếng.
Nhưng lúc này, lời nói Bộ Bạch Kỳ đã ra khỏi miệng... "Hai vị điện hạ có thể tới cúng viếng cho gia phụ, Bộ phụ cảm
thấy vô cùng vinh hạnh."
Chỉ thấy Huyền Thiên Minh nhíu mày đề cao giọng hỏi một câu: "Đến cúng viếng?"
Phượng Vũ Hoành buồn cười nhìn một màn kịch sắp diễn ra, ánh mắt rơi trên hoa
phục màu tím của Huyền Thiên Minh, hắn thích mặc áo màu tím là thói quen cả thiên hạ đều biết. Trang phục như vậy sao có thể đến cúng viếng
được, thấy vậy Bộ gia và Phượng Trầm Ngư, cứ phải nghĩ thế.
Huyền Thiên Minh hỏi một câu, Bộ Bạch Kỳ hắn cũng không hiểu ý của Huyền
Thiên Minh, lại không dám hỏi ngược lại, chỉ đành khoanh tay đứng tại
chỗ, một câu cũng khoogn nói được.
Đến lúc này Huyền Thiên Hoa mở miệng giải thích: "Bộ đại nhân hiểu lầm rồi, bổn vương và cửu đệ đi đến đại doanh ở kinh giao, vừa khéo gặp gỡ ở đây. Nghe nói đệ muội theo lão phu nhân Phượng gia đến Bộ phủ cúng viếng, nên quyết định qua đây xem
một chút."
Trán của Bộ Bạch Kỳ toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ trách miệng mình lắm lời, nói nhiều sai nhiều.
Huyền Thiên Minh cũng mở miệng, dùng âm thanh quái gở như cũ nói: "May mà bổn vương đi qua, bằng không A Hoành nhà chúng ta phải chăng sẽ bị người ta bắt nạt đến chết." Hắn vừa nói vừa vẫy tay với Phượng Vũ Hoành, nàng đi lên phía trước, nhét bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay hắn. Chợt nghe
Huyền Thiên Minh quay qua hỏi Bộ quý phi: "Bộ Bạch Bình, có phải ngươi
cảm thấy nằm như vật không được thoải mái? Hay muốn nhắm mắt mà nằm?"
Phượng Vũ Hoành suýt bật cười lên tiếng, nhanh chóng cúi thấp đầu, tốt xấu gì cũng phải cho Bộ gia chút thể diện.
Nhắm mắt lại nằm, đó chẳng phải người chết sao.
Đường đường là quý phi bị hắn mỉa mai một câu mà nói không nên lời, Huyền
Thiên Minh lại tiếp tục bổ sung một câu: "Bản vương có thể tác thành tâm nguyện cho ngươi."
Bộ Bạch Bình bị dọa mặt mũi trắng bệnh, nàng
còn nhớ rõ năm ấy Huyền Thiên Minh một roi quất chết sủng phi Hoàng
thượng thích nhất, roi đó hạ thật vô tình, cả mắt cũng chưa nháy một
cái.
Đáng sợ hơn là, Hoàng thượng cũng không trách hắn một câu,
lại sai người qua loa mang sủng phi ra chôn. Ân sủng ngày xưa như mây
khói phù vân, ngay cả mẫu tộc của sủng phi ấy cũng bị liên lụy, toàn tộc bốn mươi lăm khẩu, không một ai còn sống.
Nàng thừa biết, trong
lòng Hoàng đế, nữ nhi và nhi tử không thể đánh đồng với nhau, đặc biệt
là nữ nhân như nàng, kẻ không có con trai.
Bộ gia một người cũng
không dám lên tiếng, các hài tử nhỏ tuổi nhất cũng bị người bên cạnh lấy tay che kín miệng, chỉ sợ nói một câu không đúng chọc giận một vị ôn
thần.
Nhưng họ cũng thấy rõ ôn thần trước mặt họ cũng chả thèm
ngó đến Bộ gia bọn họ, chỉ một lòng nói chuyện với nhi tức nhà mình
thôi. Chỉ là lời nói ra làm người khác nghẹn khuất... "Một tên quan nhị
phẩm đã chết, ngươi lanh chanh đến viếng làm gì?"
"Đi bái nhân tình."
"Phụ thân ngươi là đại quan nhất phẩm, Thừa tướng đương triều, hắn cùng một tiểu quan nhị phẩm có nhân tình gì?"
"Không thể nói như vậy, tất cả đều là thần tử dưới chân thiên tử, phải biết sống hoà thuận với nhau!"
"Nếu người đều chết hết, hắn sống chung với ai? Ta thấy Phượng Cẩn Nguyên cũng sống quá lâu rồi đó."
Phượng Vũ Hoành liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ở trước mặt người ngoài nói chuyện chú ý một chút."
"Ừ, dù sao Phượng gia ngươi cũng đã cho Bộ gia hắn đủ mặt mũi rồi, nhưng
người ta cho bọn hắn thể diện mà bọn hắn không cần, vậy cũng không cần
phải đi vào. Đi về, lấy Hậu Nghệ cung của ngươi, ta dẫn ngươi vào đại
doanh dạo chơi."
Hai người nói chuyện như chốn không người, nhưng lời nói lại lộ ra rất nhiều tin tức. Đặc biệt câu cuối cùng, tất cả mọi người đều nghe ra bảo vật trấn quốc Hậu Nghệ cung ở trong tay Phượng Vũ Hoành, tin này làm cho toàn bộ người Bộ gia đều hít một hơi khí lạnh.
Bộ Nghê Thường lại vô cùng phẫn hận!
Thì ra một trận so tài tiễn thuật kia, Phượng Vũ Hoành không những thắng
một cái trâm đầu phượng mà đến kỳ vật trấn quốc Hậu Nghệ cung cũng rơi
vào tay nàng.
Mắt thấy Bộ gia lão thái thái lườm nàng, Bộ Nghê Thường cúi đầu, nàng biết, bản thân thua thật sự quá thảm rồi.
"Không." Phượng Vũ Hoành lại mở miệng nói, tay không ngừng lôi kéo cánh tay
Huyền Thiên Minh mà lắc lắc: "Cũng đã đến đây rồi, nên vào thắp một nén
hương. Dù sao ngày ấy Thượng thư đại nhân chết trước mặt ta, không đi
thắp nén hương trong lòng luôn bất an."
"Cũng tốt." Huyền Thiên Minh
không nhìn người khác như cũ, trong mắt hắn tất cả chỉ có duy nhất vị
hôn thê chưa qua cửa này. "Nhưng nếu như ngươi muốn đi vào, thì phải đem khí độ hoàng thất mà vào, đừng để bổn vương mất mặt, càng đừng làm cho
phụ hoàng mất mặt!"
Huyền Thiên Minh ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa xoa đầu nàng, chợt nghe Bộ Nghê
Thường truyền đến thanh âm: "Điện hạ không cảm thấy Phượng gia nhị tiểu
thư quá kiêu ngạo sao?"
Huyền Thiên Minh không thèm so đo với
nàng, cũng không tức giận, vẫn nhìn Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại: "Bổn
vương tình nguyện sủng nịnh nàng thành thế này, thế nào, ngươi có ý kiến gì?"
Khuôn mặt Bộ Nghê Thường hiện lên vẻ đố kỵ, trong mắt lại
hiện lên sự quật cường. Cùng là nữ nhân đính ước với hoàng tử, vì sao Tứ hoàng tử đối với nàng, thái độ thua xa Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh,
như vậy.
Nàng không cam lòng!
Lại nói đến đây, Huyền Thiên Minh và Huyền Thiên Hoa cũng không định sẽ ở chỗ này lâu, hai người
cùng dặn dò Phượng Vũ Hoành vài câu, lúc này mới một trước một sau lên
long xa.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất đưa tiễn, chờ đến khi long xa bắt đầu chậm rãi cất bước, người nhà họ Bộ mới thở phào một
hơi.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe được trong long xa kia càng đi
càng xa lại có thanh âm của Huyền Thiên Minh nói rõ ràng: "Người nhà họ
Bộ, các ngươi cần phải nhớ đến Phượng phủ dập đầu cho Đại phu nhân qua
đời, từ cửa phủ vào đụng đến trước bài vị, một bước cũng không thể
thiếu."
Tiếp theo, Huyền Thiên Hoa cũng dùng thanh âm xuất trần
mà nói, thanh âm nhưng tại nhắc nhở Bộ Nghê Thường... "Nữ hài tử không
cần có lòng háo thắng quá mạnh, bởi vì đôi khi càng là sự việc mình chắc chắn sẽ thua một cách thảm hại nhất."
Bộ Nghê Thường gục đầu
xuống, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Huyền Thiên Minh đối xử với
Phượng Vũ Hoành, càng nghĩ càng thấy uất ức.
Mà vị quý phi Bộ
Bạch Bình kia, sớm đã mất khí thế lúc trước, nuốt cổ họng đau nhói nằm ở trên cáng, mục nhan hướng lên trời cao, trong mắt là một mảnh trống
rỗng.
Mà người lúc này cảm thấy thõa mãn đã ghiền nhất là Phượng
lão thái thái. Nàng vốn cảm thấy Cửu hoàng tử chỉ là nhằm vào Phượng gia thôi, nhưng bây giờ mới biết, đối tượng hắn nhắm đến là người không tốt với Phượng Vũ Hoành. Bộ gia thì đã làm sao? Quý phi thì thế nào? Còn
không phải bị mắng xối xả! Còn không phải bị chỉnh đốn cho á khẩu không
trả lời được!
Nàng càng nghĩ càng thấy có Phượng Vũ Hoành bên
cạnh Phượng gia càng ngày càng phát dương quang đại, liền kéo đứa nhỏ
vào lòng ngực mình an ủi một phen, thoáng nhìn lại ở giữa sân, lại chứng kiến Phượng Trầm Ngư đang mất hồn mà nhìn phương hướng long xa đi xa,
trên mặt càng hiện lấp lửng điểm ửng hồng.
Nàng bỗng nhiên nhớ
tới Phượng Cẩn Nguyên từng đề cập tâm tư của Trầm Ngư, không khỏi trầm
mặt xuống dưới, lôi kéo Trầm Ngư một phen, cuối cùng cũng kéo lại suy
nghĩ của nàng.
Ai nghĩ được, Bộ quý phi lúc này cũng chú ý tới
Trầm Ngư, chỉ thấy thần sắc nàng cân nhắc nhìn đến nửa ngày, mới nghi
hoặc mà mở miệng: "Người nhà họ Phượng lá gan ai cũng lớn như vậy sao?"
Nghe nàng nói chuyện như vậy, Bộ lão thái thái trừng mắt liếc nàng, nhỏ
giọng quát lên: "Phụ thân ngươi đã không còn, đừng có lại sinh sự thêm
nữa."
Bộ Bạch Bình cảm thấy ủy khuất, "Mẫu thân, rõ là vị đại tiểu thư Phượng gia này dám kháng chỉ!"
Một câu nói, tất cả mọi người sửng sốt, không ai rõ Bộ quý phi nói vậy là có ý gì.
Phượng Vũ Hoành lại nhìn Bộ quý phi nhưng chỉ cười không nói, nhất quyết
khoanh tay đứng nhìn làm lòng lão Phượng thái thái mát lạnh, nàng nghĩ
tới, Hoàng hậu nương nương có ý chỉ, Trầm Ngư chỉ cần xuất môn ra phủ,
nhất định phải tô phấn đen lên mặt, thế nhưng hôm nay...
"Quý phi nương nương minh giám!" Trầm Ngư cũng là người thông minh, nghĩ chút
liền quỳ xuống, "Trầm Ngư cũng chẳng phải có ý kháng chỉ, chỉ là hôm nay là tang lễ Thượng thư đại nhân, Trầm Ngư một thân thuần trắng tang phục còn có tóc mai hoa bạch sắc hoa, thực sự không thích hợp tô son kẻ
phấn! Nương nương có thể người nhìn cho rõ, Trầm Ngư hôm nay chưa thoa
một chút phấn son, một tâm đến vì Thượng thư đại nhân mà thắp nén
hương."
Bộ Bạch Bình vốn định nói lại hai câu, nhưng Bộ lão thái
thái đã dành nói trước... "Tâm ý Phượng gia đại tiểu thư lão thân nhận,
thỉnh chư vị mau mau vào phủ, để Bạch Kỳ pha trà bồi tội." Vừa nói vừa
trừng mắt về phía Bộ Bạch Bình, trong ánh mắt toàn là cảnh cáo.
Bộ Bạch Bình cũng không phải người ngu, tự nhiên rõ ràng cái gì gọi là có chừng có mực. Phượng gia dù sao cũng đã đè lên đầu Bộ gia rồi, cho dù
có nàng làm quý phi thì sao, cũng chỉ là một quý phi không có con, trong cung so với một tiệp dư thì... khác gì nhau? Nói cho cùng, Bộ gia bây
giờ cũng chỉ có thể dựa vào con trai độc nhất của đại ca Bộ Bạch Kỳ là
Bộ Thông mà thôi.
Nàng bất đắc dĩ nằm lại cáng cứu thương, khoát tay, thái giám dốc sức nhấc nàng vào bên trong phủ.
Phượng gia cũng cùng vào Bộ phủ, Tưởng Dung đi sau cùng, trong lòng bàn tay
toàn là mồ hôi lạnh. Nàng cảm thấy chắc chắn phải về rèn luyện lòng can
đảm một chút, đặc biệt là những lúc nàng cùng nhị tỷ tỷ ra ngoài, chứ
không lần nào cũng gặp chuyện như thế này nàng chắc sẽ bị dọa chết mất.
Rốt cuộc vào linh đường, bởi vì tất cả người của Bộ phủ đều đi ra cửa
nghênh tiếp quý phi, chỉ lưu lại chút hạ nhân, nhưng tiền giấy vẫn đốt
không ngừng, đốt đến nỗi trong linh đường đều là mùi tiền vàng mã dày
cộm.
Người nhà họ Bộ trở lại linh đường, liền thay vị trí cho bọn hạ nhân, Phượng lão thái thái mang theo ba vị cô nương cùng nhau tiến
lên nhận hương đốt, cắm hương vào trong lư hương linh tiền. Cứ nghĩ mọi
việc thuận lợi, nhưng khi đến phiên Phượng Vũ Hoành cắm hương, bất chợt
không biết từ nơi nào chạy ra một tiểu hài tử, thoáng cái đã đụng vào
trên người nàng.
Tay run một cái, hương rơi mất.
Nàng cũng không để tâm tư đi đón nhang hương rớt xuống, mặc cho nó rơi trúng đám vàng mã mà hừng hực bóng cháy.
Hạ nhân của Bộ gia nhanh chóng tiến lên đạp tắt ngọn lửa, Bộ Bạch Kỳ quát
mắng đứa nhỏ: "Đây là nơi nào? Cho phép ngươi chạy tán loạn khắp nơi
sao?"
Hài tử bị doạ oa oa khóc lớn, Phượng Vũ Hoành không để ý
chút nào, chỉ là nói: "Cũng chỉ là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, Bộ lang trung chớ trách hắn. Chỉ là hài tử nhất định phải coi chừng, đặc
biệt ở nơi này, vừa rồi chỉ là đánh rơi nhang, nếu đụng ngã chậu than,
vậy chính là đại sự không tốt. Lúc trước linh đường mẫu thân ta chính là vậy bị thiêu hủy, a, nói đến mới nhớ, là cả thi thể cũng cháy hỏng a?"
"Phượng tiểu thư xin nói chuyện ý tứ chút!" Bộ lão thái thái nổi giận.
Phượng Vũ Hoành lại cười cười, cũng không biện giải, chỉ là nói: "Lời thật cũng không dễ nghe, lão phu nhân thứ lỗi."
Nàng một lần nữa cắm hương lại cho tốt, sau liền lui vài bước, liền chuẩn bị đứng ở bên cạnh chờ Phượng lão thái thái trở về. Thời điểm nàng lui về
sau, thì cái tiểu hài tử vừa va vào nàng giơ chân ra cố ý gạt chân nàng
ngã, nàng nâng bước chân lên liền chần chừ một lúc rút chân lại, thân
mình lay nhẹ, chỉ cảm thấy cánh tay có người đỡ một cái, sau đó một cái
thanh âm mang theo oán khí giận dữ trên đỉnh đầu vang lên: "Cẩn thận."