Một tiếng kêu này làm tất cả mọi người giật nảy mình, Hoàng Tuyền trong
chớp mắt liền nhảy đến trước mặt Phượng Vũ Hoành để bảo vệ nàng, chỉ
thấy Thanh Nhạc vốn đang quỳ trên mặt đất tức khắc lao lên, tay phải
nhanh chóng từ trên đầu Phượng Trầm Ngư rút một cây trâm cài tóc, chạy
thẳng tới Phượng Vũ Hoành, đâm tới.
Phượng Vũ Hoành tránh cũng chả thèm tránh, cứ nhìn Thanh Nhạc kia điên điên khùng khùng, nàng cũng đã thấy Hoàng Tuyền khởi động, môi nàng khẽ mỉm cười, chỉ
thấy Thanh Nhạc đã bị Hoàng Tuyền một cước đá bay thật xa.
Phượng Trầm Ngư lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu bên người nàng động thủ, trước
đây chỉ biết Ngự vương phủ đưa tới hai nha đầu đều biết võ công, nhưng
nàng tuyệt không nghĩ rằng họ lại dũng mãnh đến như vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành, nhìn vị muội muội này ánh mắt trong
trẻo đến lạnh lùng nhưng lại đầy quả cảm, bất chợt liền cảm thấy
bản thân giống như chưa từng quen biết người này. Bất kể là dòng đích
nữ Phượng Vũ Hoành trước đây hay là thứ nữ Phượng Vũ Hoành bây giờ,
dường như cũng không nên như vậy.
Nàng không chỉ ra được Phượng
Vũ Hoành có có điểm nào đó không dúng, chỉ là đáy lòng dần dần có
một loại tuyệt vọng dâng lên.
Vị muội muội này, nàng tựa hồ... đấu không lại.
Thanh Nhạc quỳ một đêm, bây giờ lại bị Hoàng Tuyền đạp một cước, sớm đã hôn
mê trong lúc bay ra ngoài. Lúc rơi xuống đất chỉ có rầm một tiếng, ngay
cả một người tiến lên đỡ nàng cũng không có.
Ma ma kia không
quan tâm việc Hoàng Tuyền tại cửa cung động cước đá người chút nào,
nàng là lão nhân trong cung đã lâu, hai người Hoàng Tuyền và Vong Xuyên này nàng đã từng thấy. Chính xác đó là nha hoàn mà Vân phi đã
từng dùng, ai dám đắc tội?
Nàng cười ha ha nhìn Phượng Vũ Hoành, không để ý tí nào đến Thanh Nhạc đang hôn mê, chỉ cung kính nói:
"Vương phi là muốn xuất cung sao? Có muốn lão nô an bài xe ngựa đưa
ngài về hay không?" Vừa nói vừa đưa mắt nhìn xe ngựa của Phượng gia
đáng đứng đợi cách đó không xa.
Phượng Vũ Hoành cười, ma ma
trong cung quả nhiên đều là người có thể nhìn ra môn đạo, nàng cũng
không khách khí: "Cũng tốt, vậy làm phiền ma ma."
"Vương phi đừng nói vậy." Ma ma kia nhanh chóng hành lễ, xoay người liền sai người chuẩn bị.
Khi Phượng Vũ Hoành ngồi xe ngựa trong cung về đến nhà, đã là giờ Thìn.
Chuyện phát sinh trên cung yến đêm qua, Phượng Cẩn Nguyên mang theo
Tưởng Dung hồi phủ trước, sau đó đã thuật lại với mọi người. Bây giờ
Trầm Ngư còn quỳ bên ngoài cửa cung, lão thái thái vốn là muốn Phượng
Cẩn Nguyên qua xem thử, nhưng Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy nếu hắn mà
làm không tốt sẽ để Hoàng hậu tức giận càng lớn hơn, cũng chỉ có thể
điều động xe ngựa đi đón, bản thân đành phải ở trong phủ yên lặng
chờ đợi.
Đáng tiếc, sáng sớm nữ nhi hắn đợi đã trở về nhưng
cũng không phải là Trầm Ngư, người hắn quan tâm nhất, mà là Phượng
Vũ Hoành.
"Có thấy đại tỷ tỷ của ngươi hay không?" Phượng Vũ
Hoành vừa tiến vào cửa phủ, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp liền tiến lên
đón, mở miệng bèn hỏi một câu như vậy.
Nàng hơi giật mình, cả đêm không ngủ, đúng có chút mệt mỏi, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp hỏi một câu như vậy đã kéo lên lửa giận nơi đáy lòng nàng vẫn ẩn nhẫn... "Nữ nhi ở lại trong cung cả đêm, phụ thân cũng không nói một câu quan tâm
sao?"
Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày lại, không khách khí nói: "Chẳng phải ngươi trở về là không có chuyện gì sao! Còn đại tỷ ngươi bị
phạt quỳ gối ở cửa cung, làm sao có thể so được với ngươi, người
được Hoàng thượng lưu lại chẩn bệnh."
Nàng cũng cau mày nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, trong đầu có bốn chữ như vạn mã lao theo rít gào... không biết xấu hổ!
"Không nhìn thấy!" Nàng lười phải nói nhảm với hắn, dẫn theo Hoàng Tuyền xoay người liền đi về Đồng Sinh Hiên.
Phượng Cẩn Nguyên cũng cả đêm không ngủ, có chút nổi nóng cáu gắt, thấy
Phượng Vũ Hoành mà lại lớn mật lớn gan nói chuyện như vậy với hắn, tức giận gầm lớn một tiếng: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Phượng Vũ
Hoành mà thèm để ý sao, làm như không nghe, dứt khoát rời đi. Nhưng đi
chưa được mấy bước đã bị một tiểu nha đầu từ đường nhỏ chạy đến
ngăn cản... "Nhị tiểu thư, lão thái thái mời người đến Thư Nhã viên
một chuyến!" Lời nói mang theo khách khí và mừng rỡ, so với Phượng
Cẩn Nguyên là hai thái độ một trời một vực.
Phượng Vũ
Hoành gật đầu, dẫn theo Hoàng Tuyền cùng nha đầu kia đi vòng đến Thư
Nhã viên, lúc đi lại gần đến Phượng Cẩn Nguyên liền nói: "Phụ thân
nếu còn gì muốn hỏi, không bằng cùng A Hoành thỉnh an tổ mẫu, đại
tỷ thân là dòng đích nữ Phượng gia, nhưng tự hạ mình đi làm đi làm
nha hoàn cho Thanh Nhạc cô nương, thật không biết nhà chúng ta trong
kinh thành rốt cuộc có địa vị gì."
Phượng Cẩn Nguyên biến sắc,
sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, mắt thấy Phượng Vũ Hoành đã theo nha
hoàn đi đến Thư Nhã viên, bất đắc dĩ giậm chân một cái, cũng đi theo.
Ngược lại với Phượng Cẩn Nguyên một lòng lo cho Trầm Ngư, lão thái thái và
hết thảy người ở Thư Nhã viên vì Phượng Vũ Hoành hồi phủ mà mặt mày
hớn hở. Triệu ma ma trước tiên tới nghênh tiếp, đều không chú ý đến
sự có mặt của Phượng Cẩn Nguyên ở phía sau, trước tiên hướng Phượng Vũ Hoành hành đại lễ: "Lão nô thỉnh an nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư
trong cung bận rộn cả đêm, nhất định mệt muốn chết rồi, lão thái thái
trời còn chưa sáng liền sai người nấu sẵn canh bồ câu non, cho nhị tiểu
thư bồi bổ thân mình."
Trên mặt Phượng Vũ Hoành cũng cười xán
lạn, nói với Triệu ma ma: "Đã làm phiền tổ mẫu rồi, trong phủ này
chắc cũng chỉ còn tổ mẫu là thương ta nhất!"
Triệu ma ma mời nàng vào đại sảnh, đồng thời thuận theo lời của nàng mà nói: "Lão
thái thái yêu thương nhị tiểu thư là thật lòng, không chỉ nấu sẵn
canh bồ câu non, còn định vào trong kinh tìm thợ may tốt nhất, chờ
nhị tiểu thư hồi phủ sau đó cắt cho người vài bộ đồ mới nha."
"Thật sao?" Phượng Vũ Hoành hơi khó hiểu, "Vì sao gấp gáp may thêm đồ mới như vậy?"
Nói chút chuyện phiếm, hai người đã vào đến chính sảnh, lão thái thái
đang ngồi ở trên ghế chủ vị, một gương mặt cười rộ hiền hòa nhìn về
phía Phượng Vũ Hoành, nàng chưa kịp hỏi thì lão thái thái chủ động bị nói: "A Hoành nhà chúng ta thắng được trầm đầu phượng, tất nhiên là muốn vì chiếc trâm kia mà làm xiêm y thích hợp đẹp mắt nhất."
Thì ra là lo nghĩ cái này.Phượng Vũ Hoành thầm nhếch khóe môi, cúi người hạ bái với lão thái thái: "Tôn
nữ thỉnh an tổ mẫu, phiền tổ mẫu nhớ thương, là tôn nữ không tốt."
Lão thái thái vội liếc mắt ra hiệu cho Triệu ma ma. Triệu ma ma vội
tiến lên đỡ Phượng Vũ Hoành dậy, chợt nghe lão thái thái lại nói: "A
Hoành có chỗ nào không tốt, được Hoàng thượng Hoàng hậu yêu thương
là phúc phận của con, cũng là phúc khí Phượng phủ chúng ta. Con có thể
giành cho Phượng gia thể diện lớn như vậy, ta và phụ thân con vì con
mà cao hứng."
"Thật sao?" Phượng Vũ Hoành nhẹ xoay người, nhìn
người đã vào tới phòng khách Phượng Cẩn Nguyên: "Chỉ sợ phụ thân
cũng không cảm thấy đây là thể diện?"
"Hừ!" Phượng Cẩn Nguyên
dùng sức vung tay áo một cái, cũng không đoái hoài tới việc thỉnh an
lão thái thái, dứt khoát ngồi vào ghế bên cạnh, trừng Phượng Vũ Hoành cả giận nói: "Chỉ biết một mình làm náo động, nhưng hoàn toàn không để ý
tới đại tỷ ngươi, Phượng gia ta không có đứa con như ngươi!"
"Cẩn Nguyên!" Lão thái thái chỉ lo thái độ này của Phượng Cẩn Nguyên sẽ làm Phượng Vũ Hoành nổi giận, vội quát bảo ngưng lại: "A Hoành là A
Hoành, giành thể diện chính là giành thể diện, con kéo Trầm Ngư vào làm gì?" Thấy Phượng Cẩn Nguyên vẫn là sắc mặt tức giận, bà lại nói tiếp:
"Trâm phượng là vật gì? Bây giờ Thánh thượng ban nó cho A Hoành, đối với Phượng phủ mà nói, chẳng phải phúc khí trời cho là cái gì? Con làm
cha, không khen thì thôi vậy, sao còn muốn răn dạy?"
Nghe lão
thái thái nhắc tới trâm phượng, lúc này sự tức giận của Phượng Cẩn
Nguyên mới giảm đi một chút. Nói thật, lúc Phượng Vũ Hoành có kia trâm
đầu phượng kia, hắn cũng chấn động. Đặc biệt là khi Phượng Vũ Hoành bắn
ra ba mũi tên kia, không chỉ triệt để diệt trừ khí thế của Bộ Nghê
Thường, cũng đã làm cho tất cả mọi người ở đó thán phục.
Hắn không quên được biểu tình một đám quan chức lúc đó nhìn hắn, tuy
phức tạp, nhưng hắn biết, ai nấy đều vì hắn có thể sinh ra một nữ nhi
như vậy mà hâm mộ đến ghen tị. Mà chính hắn, sau khi chấn động thì
nghi hoặc nhiều hơn.
Cho dù hắn có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, Phượng Vũ Hoành sống trong núi lớn chỉ có ba năm
sao có thể có thay đổi lớn đến như vậy? Chẳng những thay đổi tính tình, tâm địa cũng thay đổi, nhưng một thân công phu giỏi thế này,
rốt cuộc đến từ đâu?
Nhẹ thu tâm tư, liếc nhìn Phượng Vũ Hoàn lần nữa, hơi hòa hoãn. "A Hoành thắng trâm đầu phượng, dĩ nhiên là vì
Phượng Gia mà vinh danh, nhưng..." Hắn cứ nghĩ tới chuyện của Trầm
Ngư thì trong lòng lại khó chịu: "Đại tỷ tỷ ngươi bây giờ vẫn còn quỳ
trước cửa cung, ngươi trong cung yến có được thể diện lớn như vậy, sao
cũng không biết vì đại tỷ tỷ ngươi cầu xin đôi ba câu?"
Phượng
Vũ Hoành hít sâu một hơi, nàng rất ít khi nổi giận, nhưng đối mặt với vị phụ thân không biết xấu hổ của cái thân xác này, ngay lúc này
nàng thật muốn bay lên phía trước tát mạnh hắn mấy bạt tai.
"Phụ
thân, làm người phải biết cái gì là thoả mãn. Ta tuy được Hoàng thượng
Hoàng hậu sủng ái, nhưng nếu không biết điều, lòng tham không đáy,
Phượng gia cái gì cũng không giữ được." Ánh mắt nàng dần bắt đầu ác liệt hơn, "Ta thắng trâm đầu phượng, Hoàng thượng ban thưởng, Hoàng hậu
nương nương tự tay cài lên cho ta, Hoàng thượng lại cho phép ta gọi
hắn phụ hoàng. Vinh dự như vậy, nhưng Phượng gia thậm chí ngay cả xe
ngựa cũng không cho ta ngồi, việc này, chỉ sợ đã truyền vào trong
cung rồi."
Lão thái thái sửng sờ, "Xe ngựa gì?"
Phượng
Cẩn Nguyên có chút xấu hổ, nhưng lại cảm thấy mình làm không có gì
sai, vì vậy nói: "Nhi tử phái xe ngựa tại cửa cung chờ đón Trầm Ngư."
"Kia A Hoành làm sao trở về?" Lão thái thái dường như nghĩ tới điều gì: "Con chỉ phái xe ngựa đi đón mình kẻ bị quỳ phạt Trầm Ngư, nhưng lại không phái một chiếc nữa đi đón A Hoành?"
Phượng Cẩn Nguyên cúi đầu không nói.
Phượng Vũ Hoành nói: "Thưa tổ mẫu, lão ma ma ở cửa cung thấy tôn nữ tội
nghiệp, nên đã chuẩn bị xe rồng tiễn tôn nữ về phủ. Bằng không...
chỉ sợ tôn nữ phải đi bộ mà về nhà."
"Hồ đồ!" Lão thái thái tức giận gõ mạnh cây trượng lên đất: "Trầm Ngư là do tự Hoàng thượng
giáng tội, A Hoành là do chính miệng Hoàng thượng khen thưởng, bên nào nặng bên nào nhẹ, sao con không hiểu?"
Phượng Cẩn Nguyên bị
lão thái thái mắng có chút phiền não, không khỏi cãi lại: "Sao không
hiểu? Nhưng cho dù khen thưởng, nàng cũng chỉ thứ nữ! Cầm giữ trâm
đầu phượng thì sao? Cửu hoàng tử cũng là phế nhân không có hy vọng gì
với hoàng vị! Phượng gia ta muốn bảo vệ nữ nhi là ai, mẫu thân sẽ không quên chứ?"
Hắn nhắc nhở như vậy, lão thái thái ngả ra phía sau,
trong lòng gợn sóng lại bắt đầu thiên vị. Đúng vậy! Nàng chỉ cao hứng
Phượng Vũ Hoành có được trâm đầu phượng, nhưng quên rằng Cửu hoàng tử
kia cùng hoàng vị là vô vọng!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong chính sảnh càng đè nén. Lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên tâm
niệm luân chuyển, đặc biệt lão thái thái, con ngươi chuyển loạn, tâm tư
phức tạp.
Đêm qua, nàng nghe Phượng Cẩn Nguyên nói tới chuyện
xảy ra trên cung yến, tất cả tâm tư đều bị chiếc trâm đầu phượng kia
hấp dẫn. Nàng biết, có trâm đầu phượng, đã tương đương có một nửa thiên
hạ. Hoàng thượng đến nay không lập Thái tử, nhưng trên cung yến năm nay
lại thưởng trâm đầu phượng, đây phải chăng là đang ngầm nhận định
Thái tử tương lai?
Đối với nàng mà nói, bất kể là Phượng Trầm Ngư hay là Phượng Vũ Hoành, hoặc cho dù là Tưởng Dung hay Phấn Đại cũng
được, chỉ cần là con cháu Phượng gia, mặc kệ trưởng thứ, có trong tay
trâm cài đầu phượng, đó đều là vinh quang của cả nhà Phượng gia.
Cho nên nàng không để ý tới Trầm Ngư đang quỳ gối ở cửa cung, một lòng
nịnh bợ Phượng Vũ Hoành, nhưng bây giờ con trai của nàng lại nhắc nhở
như vậy, lão thái thái lại cảm thấy so với tưởng tượng của nàng thì
mọi thứ không được tốt đẹp như vậy.
Nàng theo bản năng đưa
mắt sang Phượng Vũ Hoành, liền muốn hỏi một chút đêm đó nàng ở lại,
Hoàng thượng còn nói thêm gì hay không.
Chỉ thấy Phượng Vũ
Hoành giờ khắc này mặt mày đầy đen lại, ánh mắt sắc bén như đao,
thân mình từ trên ghế đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Phượng
Cẩn Nguyên.
Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy một loại cảm giác áp
bách chưa từng có, từng bước, từng bước một theo bước chân của
Phượng Vũ Hoành mà đến, y hệt như trên cung yến khi nàng bắn ra ba mũi tên ấy, mà hắn thì biến thành hồng tâm, Phượng Vũ Hoành càng ngày càng
gần, hô hấp của hắn càng lúc càng khó khăn.
"Phụ thân..." Rốt cuộc, nàng đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, tay chống góc bàn, thân thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn ép thẳng tới... "Vừa
rồi ngươi nói ai là phế nhân?"