Giờ này khắc này, Thanh Nhạc thập phần hối hận vì cử chỉ xúc động của
mình, vốn cung yến hôm nay đã loạn như vậy, chuyện này nếu không có
người nhắc tới, Hoàng thượng chắc là sẽ quên. Đáng tiếc, người nhắc nhở, lại chính là nàng.
"Thanh Nhạc quận chúa." Thiên Vũ gọi một
tiếng Thanh Nhạc, một tiếng này, không chỉ Thanh Nhạc phải nín thở, Định An vương cũng liên tục lắc đầu.
Nhưng nín thở cũng không còn
cách nào khác, hoàng mệnh khó cãi, bọn họ cũng không có lá gan của Huyền Thiên Minh mà muốn làm gì thì làm.
Thanh Nhạc bất đắc dĩ đứng dậy tiến lên, quỳ xuống giữa đại điện: "Thanh Nhạc quỵ kiến Hoàng thượng."
Thiên Vũ nhìn quận chúa bên dưới này, trong lòng cười lạnh. Lúc ấy Định An
vương phủ gây chuyện, mặc dù hắn không có ở đó, cũng biết được mọi
chuyện. Thanh Nhạc này có ý đồ hãm hại nữ nhân của nhi tử bảo bối của
hắn, kết quả bị Phượng Vũ Hoành tính kế, đúng là báo ứng!
Đối với chuyện chỉ hôn cho Thanh Nhạc, Thiên Vũ vô cùng thích thú. Vì thế lại
hỏi: "Nam tử cùng tâm đầu ý hợp với ngươi, đã đến đây chưa?" Hắn nhớ đã
để Hoàng hậu mời người nọ đến.
Lúc này chợt nghe bên phái khách
nam có âm thanh vang lên: "Nô tài đã đến!" Sau đó chỉ thấy một nam tử
khoẻ mạnh chạy đến, quỳ xuống cạnh Thanh Nhạc, "Nô tài Vương Nặc, khấu
kiến Hoàng thượng!"
Ánh mắt Thanh Nhạc hung hăng liếc người này, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Thiên Vũ gật đầu, nhìn Vương Nặc một trận, đột nhiên cười ha ha. Sau khi cười xong lại mở miệng nói: "Xứng! Quả nhiên xứng! Xem ra ánh mắt của Thanh
Nhạc không sai."
Định An vương cảm thấy mặt mình vì Hoàng thượng mà bị co rút!
Vương Nặc kia là người khoẻ mạnh, là thị vệ trong vương phủ, trên người có
võ. Đồng ý là có tài, nhưng không thể quá bậy bạ. Người này mặc dù không tính là loại khó coi nhất, nhưng so với chữ đẹp hoàn toàn không chạm
đến ranh giới, càng miễn bàn ở cằm hắn có một vết sẹo, nghe nói là khi
tập võ thì bị thương. Thanh Nhạc lại nói ngày thường cũng như hoa như
ngọc, nói xứng này xứng nọ, sao có thể xứng chứ?
Nhưng Hoàng
thượng nói xứng, lại có ai dám đưa ra điểm dị nghị? Vì thế mọi người
trong sân cùng phụ hoạ: "Có thể được lang quân như ý như thế này, Thanh
Nhạc quận chúa thật sự là có phúc khí tốt!"
Thanh Nhạc ảo não
muốn điên rồi, nhưng nàng có thể nói cái gì? Nếu không thừa nhận là tình đầu ý hợp, vậy thì chỉ là nhầm lẫn? Vậy đã không phải là không khí vui
mừng nữa, mà là tội.
Thiên Vũ đế nhìn một lát phản ứng của mọi
người, lại thưởng thức vẻ mặt xanh xao của Thanh Nhạc, quá thích thú,
rồi mới lại mở miệng lần nữa: "Một đôi tình đầu ý hợp, đây là chuyện
tốt. Định An vương, sao ngươi không nói sớm với trẫm?"
Định An
vương vừa nghe Hoàng thượng gọi tên, nhanh chóng đứng dậy đến bên người
Thanh Nhạc quỳ xuống: "Thần... Thần không muốn thêm phiền toái cho Hoàng thượng."
"Ôi trời!" Thiên Vũ vung tay lên, "Việc này sao lại
phiền toái? Ngươi là Vương gia khác họ, Thanh Nhạc là quận chúa, ở trong lòng trẫm nha đầu kia và Thiên Ca có phân lượng như nhau."
Mọi người nhìn Hoàng thượng trợn mắt nói dối, một đám lựa chọn không chú ý từ "như nhau" này.
Như nhau? Như nhau mới là lạ.
Thanh Nhạc lại muốn vì mình tranh thủ lần cuối, chỉ thấy nàng dập đầu với
Thiên Vũ, cầu xin nói: "Thanh Nhạc còn muốn ở nhà tận hiếu với phụ vương mẫu phi hai năm, xin Hoàng thượng thành toàn."
Thiên Vũ nghiêm
mặt: "Nhỏ gì nữa? Trẫm nhớ rõ tháng mười vừa rồi ngươi mới sinh nhật,
qua hai tháng nữa đến tuổi cập kê mười lăm. Nữ tử Đại Thuận đến tuổi cập kê xuất giá là chuyện đại hỷ. Hôm nay trẫm vì hai người các ngươi tứ
hôn, ngày thành thân định vào sinh nhật mười lăm tuổi của Thanh Nhạc,
làm cùng với lễ cập kê luôn! Ngươi là quận chúa, cưới quận mã nhập phủ
là chuyện bình thường, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng phụ vương và mẫu phi ngươi không ai chiếu cố. Đúng rồi, Định An vương, ngươi thấy
thế nào?"
Định An vương còn nói được cái gì nữa, Hoàng thượng nói đi nói lại mấy lần, căn bản không để con đường thương lượng. Vì thế
đành phải dập đầu: "Thần, tạ long ân Hoàng thượng."
Thanh Nhạc cũng theo phụ thân nàng cúi đầu xuống, cắn răng nói: "Thanh Nhạc, tạ Hoàng thượng tứ hôn."
Trên điện có ba người đang quỳ, mọi người đang chờ tiếng tạ ơn thứ ba rồi
tiếp tục thưởng thức ca múa, nhưng lúc này, nghe thấy nam tử cường tráng kia gào to: "Thần xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban."
Một câu làm tứ phía khiếp sợ.
Thanh Nhạc càng chấn kinh.
Thanh Nhạc lúc này đã nghĩ, nháo đi, ngươi tốt nhất nháo đến khi Hoàng thượng tức giận, sau đó một đao chém ngươi là tốt nhất. Bản quận chúa cho dù
không lấy chồng cả đời, cũng không muốn gả cho cẩu nô tài như ngươi.
Nhưng mà, Thiên Vũ cũng không vì vậy mà tức giận, hắn hứng thú nhìn Vương Nặc kia hỏi: "Ngươi không muốn cưới Thanh Nhạc quận chúa sao?"
Vương Nặc gật đầu: "Nô tài không muốn."
"Vì sao?"
"Bởi vì..." Vương Nặc nhìn thoáng qua Thanh Nhạc, "Bởi vì nàng ta quá xấu." Lúc nói, bỗng tay đưa về phía Thanh Nhạc.
Thanh Nhạc không có chuẩn bị, bị Vương Nặc giật mạnh khăn xuống.
Một quả đầu trọc nháy mắt lộ ra bên ngoài, trên đầu có một khối thịt lộ dữ
tợn lại ghê tởm lộ ra trước mắt mọi người, có phu nhân thể lực kém thậm
chí bắt đầu nôn khan.
Huyền Thiên Ca "phụt" một cái đã vui lên, kéo tay áo Phượng Vũ Hoành, "Do nam nhân của ngươi đốt."
Tưởng Dung không nhìn nổi nữa, lấy khăn tay che miệng, xoay người cũng nôn hai cái.
Phượng Vũ Hoành nâng cằm thưởng thức cái đầu trọc của Thanh Nhạc, bệnh nghề
nghiệp lại tái phát... Ừm, không khó chưa, chỉ là cho dù chữa khỏi, có
một bệnh loại được gọi là "Bệnh viêm da không tái tạo" cũng phải đi cùng cả đời với Thanh Nhạc. Đến lúc đó da dầu nhỏ như móng tay, từng cái
từng cái bong ra, cho đến khi chết."A!" Đột nhiên, Thanh Nhạc kêu lên
một tiếng sợ hãi doạ mọi người run lên. Chỉ thấy hai tay nàng ôm đầu
liều mạng muốn che đi, nhưng sao có thể che hết được. Một cái đầu trọc
không còn một cọng tóc, đã sớm khắc vào lòng người, ở đáy lòng mọi người đã khắc hình thượng này của Thanh Nhạc quận chúa suốt đời.
"Hoàng thượng!" Vương Nặc chỉ vào đầu Thanh Nhạc nói: "Xin Hoàng thượng khai
ân! Nô tài mà có vợ như vậy, ban đêm đều gặp ác mộng!"
Định An
vương tức giận, đứng dậy, đá một cước vào Vương Nặc... "Cho dù nữ nhi
của ta toàn thân đều cháy hết, nàng cũng vẫn là quận chúa, không tới
lượt ngươi ghét bỏ!"
Thiên Vũ cũng thu hồi thái độ trêu tức, sắc
mặt giận dữ lại trở về trên khuôn mặt, ánh mắt trừng Vương Nặc: "Một nô
tài mà cũng lớn mật như thế, Định An vương sau này phải quản giáo nô tài cho tốt!"
Định An vương nhanh chóng lại quỳ: "Thần tuân chỉ."
"Thôi!" Thiên Vũ vung tay, "Hôm nay là Nguyệt Tịch, lại là ngày lành tứ hôn cho Thanh Nhạc, trẫm không muốn cùng so đo với các ngươi, đừng vô duyên vô
cớ làm hỏng không khí."
Phượng Vũ Hoành trởn mắt, không khí đã sớm bị ngài phá có được không? Ngài đã quên ngài ném chết Lại bộ thượng thư sao?
"Tháng mười ngày Thanh Nhạc cập kê, là ngày đại hôn của các ngươi, đến lúc đó, trẫm chắc chắn đưa đến một phần hậu lễ!" Thiên Vũ nói một câu, cuối
cùng cũng hạ câu chuyện này xuống.
Vương Nặc kia tập võ mỗi ngày dễ động khí, nhưng không dám lỗ mãng, cũng quỳ xuống tạ ơn.
Đầu óc Thanh Nhạc hỗn loạn, theo bản năng nhìn về phía Huyền Thiên Minh.
Nhưng vốn cũng không nhìn nàng, ánh mắt thâm thuý quay đầu nhìn hướng
khác.
Thanh Nhạc xoay người trở lại, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành làm mặt quỷ với Huyền Thiên Minh, vốn ngày thường chỉ cười khẽ, làm mặt quỷ lại rất đáng yêu. Đặc biệt, một đầu tóc đen kia của Phượng Vũ Hoành,
làm Thanh Nhạc ghen tị muốn điên lên rồi.
Nàng cũng không biết
mình làm thế nào mà trở về chỗ được, đến khi Trầm Ngư giúp nàng ngồi
xuống, lại ở bên tai nàng thì thầm một câu, lúc này mới khôi phục lại
tinh thần.
Thấy gia sự của Định An vương đã xử lí xong, mọi người cảm thấy không khí cung yến hôm nay thật sự quỷ dị, tốt nhất vẫn sớm
chấm dứt, cứ như vậy mà tiếp tục, không chừng sẽ lại xảy ra chuyện nữa.
Cũng có người không kiềm chế được, chủ động đẩy mạnh các hạng mục trong cung yến lên: "Hoàng hậu nương nương, ngày trước thần có được một bức tượng
quý, hôm nay Nguyệt Tịch đặc biệt tiến cung tặng nương nương, mong nương nương quốc sắc thiên tư, thường khai bất tạ, vĩnh thịnh bất suy."
Phượng Vũ Hoành hiểu, đây là bắt đầu tặng lễ cho Hoàng hậu.
Nàng xoay người hỏi Hoàng Tuyền: "Mọi chuyện đều làm tốt rồi chứ?"
Hoàng Tuyền gật đầu: "Tiểu thư yên tâm."
Nàng nhếch miệng nở một nụ cười, ánh mắt ném qua chỗ Phượng Trầm Ngư, chỉ
thấy đang cúi xuống nói với Thanh Nhạc cái gì đó, trên mặt hiển nhiên
kích động.
Thanh Nhạc quấn khăn trùm đầu lần nữa, không được tinh tế như trước, lộn xộn một ống, sao còn nửa điểm khí thế quận chúa nữa.
Nàng nhẹ kéo tay áo Tưởng Dung, ghé sát nói với nàng: "Lát nữa trong cung yến này sẽ có trò hay, mở to mắt để xem đi."
Tưởng Dung khó hiểu, "Còn trò hay? Nhị tỷ tỷ, hôm nay Tưởng Dung đúng là được mở rộng tầm mắt, hoá ra trong cung yến còn kích thích như vậy, chuyện
giết người cũng đã diễn ra, còn có tiết mục hay nữa sao?"
Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Trước đó màn biểu diễn không liên quan tới ta, trận sau, mới là quan trọng."
Tưởng Dung vốn không hiểu rõ lời Phượng Vũ Hoành nói là có ý gì, nhưng nàng
có một năng lực, chính là chủ động cho rằng mọi thứ nhị tỷ tỷ nói đều
đúng. Vì thế ngồi ngay ngắn, chờ xem kịch vui.
Huyền Thiên Ca
xuất hiện, từ lúc bắt đầu tặng lễ, ánh mắt Thanh Nhạc luôn nhìn về phía
bàn của các nàng. Nàng chọc chọc Phượng Vũ Hoành: "Nữ nhân kia nhìn
ngươi hả?"
Phượng Vũ Hoành xem thường, "Bằng không thì nhìn ngươi à!"
"Vậy khẳng định không phải, ta thấy ta luôn luôn hiền lành, không bắt nạt kẻ yếu, ánh mắt ác độc của nàng ta không đến chỗ ta được."
Phượng Vũ Hoành giật giật khoé miệng, Huyền Thiên Ca ngươi nói lời này không sợ cắn vào đầu lưỡi sao?
Nguyện Tịch cung yến của Đại Thuận, cũng không biết là bắt đầu từ năm nào, đã
tự động tặng lễ vật cho Hoàng hậu. Nếu Thái hậu còn thì cũng phải đưa
cho Thái hậu, còn Hoàng thượng thì không cần.
Nói như vậy, lễ vật quý giá đều cho đại thần có tiền đưa, nữ quyến bên này chỉ đưa chút lễ vật nhỏ coi như là có ý.
Phượng Cẩn Nguyên là một Thừa tướng, dĩ nhiên là muốn làm gương trước, sau khi người thứ nhất tặng lễ vật trở lại chỗ ngồi, Phượng Cẩn Nguyên đứng
lên, mang theo một hộp gỗ đến giữa đại điện, quỳ lạy Hoàng hậu, đồng
thời nói: "Thần đại diện cho Phượng gia hiến một viên thất thải thạch,
dâng lên để Hoàng hậu nương nương thưởng thức."
Tất cả mọi người híp mắt nhìn, thất thải thạch? Nó là cái quỷ gì?
Một đám người vương dài cổ để nhìn đến chỗ Phượng Cẩn Nguyên.
Chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên vừa từ từ mở hộp trong tay ra, vừa giải thích
thất thải thạch cho mọi người, hắn nói: "Thất thải thạch hình thành từ
thiên nhiên, thuộc loại ngọc, nhưng trên mặt toả ra bảy màu, thất thải
thạch có thể hình thành dạng đoá hoa, thoạt nhìn giống như một đoá hoa
bảy màu..."
Nói xong, hộp gỗ đã hoàn toàn mở ra, tất cả mọi người được hắn giải thích mà thấy hứng thú, bao gồm Hoàng thượng và Hoàng
hậu. Thiên Vũ đế thích kỳ trân, Hoàng hậu cũng thích thưởng thức vật
mới, hai người cùng nắm tay từ long ỷ ngồi dậy, đi phía trước vài bước,
ánh mắt nhìn thẳng vào hộp gỗ kia.
Nhưng mà, Phượng Cẩn Nguyên vốn đang đắc ý, một khắc hộp gỗ mở ra thì choáng váng... trong hộp trống không.