Lúc này, Tôn ma ma đi nhặt bao y phục mà Phấn Đại ném xuống đất lúc ban nãy cũng đã trở về,
vừa vào phòng vừa nói: "Tính tình Tứ tiểu thư vẫn rất ương ngạnh ngang
ngược, nhưng những năm này cũng không đến nỗi như ngày hôm nay. Rõ ràng
là đến gây chuyện, chúng ta đã đắc tội với nàng ta khi nào cơ chứ?"
Phượng Vũ Hành hừ lạnh một tiếng, "Có một số người luôn thích kết thù với
người khác, các nàng rất ưa thích kiếm chuyện để mà gây khó dễ một cách
vô lý, không gió cũng muốn thổi lên ba tầng sóng, huống chi chúng ta vừa mới trở về, nàng đến đây để tuyên bố chủ quyền. Đáng tiếc a, Phượng phủ cho tới bây giờ không có chỗ cho một thứ nữ lên tiếng, ta là thứ nữ,
nàng cũng thế."
Diêu Thị tiếp nhận bao y phục trong tay Tôn ma
ma, vừa mở ra liền thấy bên trong đều là một ít y phục mà Phượng Vũ Hành đã từng mặc trước khi bị buộc phải rời khỏi phủ. Diêu Thị nhìn một
chút, vành mắt liền đỏ lên.
Đối mặt với loại người hay đa sầu đa
cảm như Diêu Thị, Phượng Vũ Hành cũng không biết nên an ủi như thế nào,
kiếp trước sống trong quân doanh, những người nàng tiếp xúc dù có gãy
chân cũng không kêu la một tiếng, người nào cũng tỏ ra rất kiên cường,
nào gặp phải loại người hễ xúc động một tí là bắt đầu rơi nước mắt khóc
sướt mướt như Diêu thị,
Bất quá cũng may còn có Tôn ma ma cùng
Phượng Tử Duệ, đặc biệt là tiểu tử Tử Duệ này, có thiên bẩm trời sinh
trong việc chọc cười người khác, gặp vành mắt Diêu Thị bắt đầu đỏ, thằng bé lập tức liền đem bàn tay nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay của mẫu
thân, sau đó ngẩng đầu, dùng âm thanh mềm mại nói: "Mẫu thân không khóc, y phục nhỏ vừa vặn có thể cho Tử Duệ mặc."
Diêu Thị bật cười, lôi kéo bàn tay Tử Duệ nói: "Đứa nhỏ ngốc, đây đều là y phục của nữ nhi, ngươi làm sao mặc được."
Diêu Thị cười là cười, nhưng vẫn là có lo lắng, nàng kéo Phượng Vũ Hành lại
gần, chỉ về phía bên ngoài: "Lý ma ma là nhũ mẫu của Thẩm thị, bây giờ
nàng lại đem người này đến chỗ chúng ta, chắc chắn không phải chỉ đơn
giản đến giúp quản lý nhà cửa giùm chúng ta.”
Tôn ma ma cũng nói
tiếp: "Còn có Mãn Hỉ và Bảo Bường, từ trước đến giờ Đại phu nhân đề ưa
thích những đồ vật quý giá, bởi vậy mà dùng bốn chữ Kim Ngọc Mãn Đường
để đặt tên cho nha hoàn thiết thân của mình, hai người này là nha hoàn
nhất đẳng bên người Đại phu nhân."
Diêu Thị lại nói: "Từ nhỏ ta
đã rất yêu thích đứa bé Tưởng Dung kia, ban nãy nàng tới ta sợ nàng sẽ
bị liên lụy cho nên không dám quá thân cận. Hiện tại bên cạnh chúng ta
còn có ba người này, chỉ sợ mỗi lời nói mỗi hành động của chúng ta đều
truyền sang Kim Ngọc Viện."
Diêu Thị cùng Tôn ma ma tỏ vẻ lo
lắng, Phượng Vũ Hành lại không hề cảm thấy bất ngờ, nếu như Phượng phủ
không dàn xếp người vào đây giám thị, nàng mới cảm thấy kì.
Lại
nhìn quần áo trong bao y phục, y phục tuy hơi cũ nhưng có thể nhìn ra
không giống vẻ đã bị ‘bỏ xó’ trong ba năm, thậm chí có một chiếc áo
ngoài đã bị sờn tay áo. Trước kia nàng là đích nữ Phượng phủ, làm sao có khả năng mặc loại y phục rách nát như vậy đi ra ngoài.
Nghĩ
đến, sau khi nàng rời phủ, đống y phục này hẳn là bị Phượng Phấn Đại cầm đi. Đối với một cái thứ nữ mà nói, chất liệu của những y phục này đều
vô cùng tốt, các nàng chênh lệch nhau chỉ có hai tuổi, y phục của nàng
đương nhiên Phấn Đại có thể mặc vừa.
Mặc rách xong liền vứt lại
cho nàng? Khóe miệng Phượng Vũ Hành hơi cong, có đôi lúc nàng thật không tài nào lý giải nổi tâm tư của một đứa trẻ, chỉ dựa vào loại mánh khoé
này mà muốn chọc cho nàng tức giận? Thật sự là quá ngây thơ rồi!
Nàng ra bên ngoài quan sát, chỉ thấy mặt trời ở tít trên cao, ước chừng đã
đến giữa trưa. Lúc ban nãy quá bận rộn nên không thấy cảm thấy đói, ăn
một khối điểm tâm nhỏ mà Tử Duệ đưa, giờ thì bụng nàng bắt đầu biểu
tình.
Mặc dù ban nãy nói với ba người kia, dọn dẹp không xong thì không cho cơm trưa ăn, nhưng nàng cũng không có ý định gây khó dễ cho
hạ nhân, cho nên phân phó Tôn ma ma: "Ma ma ra bảo ba người người kia
ngừng tay đi, ăn cơm xong thì làm tiếp. Mặt khác việc cơm nước trong phủ này như thế nào? Ta nhìn thấy trong viện này có căn bếp nhỏ, chúng ta
tự làm à?"
Tôn ma ma lắc đầu liên tục: "Đó là dựa theo tiêu chuẩn cao nhất của các chủ tử trong viện mà thôi, ba bữa cơm bình thường đều
phòng bếp chung chuẩn bị, sau đó lại để cho hạ nhân bưng thức ăn đến các viện. Tiểu thư và phu nhân đều đói, các ngài cứ nghỉ ngơi đi, ta đi
phòng bếp nhìn thử."
Tôn má má nói xong liền ra khỏi phòng, kêu ba người bên ngoài cùng mình đến phòng bếp chung.
Phượng Vũ Hành đối với thức ăn của Phượng phủ chẳng hề có có chút lòng tin,
theo các loại biểu hiện ngày hôm nay của Phượng phủ, có thể cho các
nàng thứ gì đó bỏ vào bụng đã là không tệ rồi, đừng hy vọng được ăn no.
Còn có về trình độ đối đến mức nào, còn phải nhìn lượng ăn của mỗi
người.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Phượng Vũ Hành đối bữa cơm trưa
không có nhiều mong chờ. Thừa dịp Diêu Thị và Tử Duệ không chú ý, tay
phải xoa cái bớtphượng hoàng trên cổ tay trái, ý thức tiến vào, trong
nháy mắt liền lấy ra hai thanh chocolate Snicker.
Phượng Vũ Hành
xé bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài ra thanh kẹo Snicker ra, sau đó nàng mới đưa
chúng cho Tử Duệ cùng Diêu Thị một người một thanh-- " Ở trong núi may
mắn gặp được một vị quý nhân, người này tặng thứ này cho con nhưng bản
thân lại không nỡ ăn , mẫu thân cùng Tử Duệ dùng thứ này để lót dạ trước đi, đừng quá trông cậy vào cơm canh chút có thể ăn no."
Việc gặp được Cửu hoàng tử ở trong núi bị Phượng Vũ Hành thay đổi thành gặp được một vị quý nhân, chẳng những dạy cho nàng càng nhiều tri thức về dược
lý, mà còn tặng cho nàng một chút ngân lượng.
Đây là lai lịch của hai mươi lượng mà Phượng Vũ Hành biên soạn, bởi vì trên chạy về kinh
thành phải bỏ tiền ra để ở trọ ăn cơm, nàng chỉ đành đem số bạc này
dùng.
Sử dụng hết số tiền kia khiến cho nàng có chút đau lòng,
bởi ban đầu nàng vốn không có dự định dùng. Người kia là người đầu tiên
nàng tiếp xúc khi bước vào thế giới này, loại cảm giác này tựa như động
vật nhỏ vừa mới ra đời khi nhìn thấy sinh vật đầu tiên nó sẽ nghĩ người
đó là mẹ mình.
Huống chi, cho đến tận bây giờ nàng đều không phủ
nhận chính mình đã từng bị gương mặt đó làm cho kinh diễm một phen, cứ
việc khi đó hai chân hắn bị gãy,cả người rất chật vật, nhưng đóa tử liên giữa tâm mi của hắn luôn lẩn quẩn trong đầu nàng, mãi không chịu biến
mất.
Tuy nhiên vẫn còn may mắn, khi trở về kinh thành nàng và hắn lại nhiều thêm một tầng quan hệ.
Vốn cho rằng kiếp này sẽ không gặp lại người đó, chẳng hiểu ra sao hắn lại
trở thành vị hôn phu của nàng. Mặc dù thái độ Phượng phủ từ đầu đến cuối khó bề phân biệt, nhưng đó là người Phượng Vũ Hành nàng chọn trúng, làm sao có thể để hắn rơi vào trong tay người khác được.