Về vật đặc biệt này, rất nhiều người trước đó đã nhận được một ít tin tức, trong chốc lát tinh thần quần chúng phấn chấn hẳn.
Phượng Vũ Hoành chú ý tới Trầm Ngư đang hỏi Thanh Nhạc gì đó, sau đó Thanh
Nhạc lại trả lời, tiếp tục là sắc mặt kinh hãi của Trầm Ngư, tựa hồ sẽ
hét chói tai. Vẫn là Thanh Nhạc bịt kín miệng nàng, lúc này mới không
làm nàng quá bại lộ. Nhưng nhất cử nhất động vẫn dẫn không ít người chú ý tới, Trầm Ngư sợ tới mức vội cúi đầu xuống.
Phượng Vũ Hoành dịch chuyển ghế tựa đằng sau, nàng cảm thấy chuyện tỷ thí này không có một
cọng lông quan hệ với mình, Hoàng Hậu người ta đã nói, là vì để bọn tiểu bối có mối lương duyên giai xứng, nàng là người đã đính hôn chỉ cần đi
theo xem náo nhiệt thôi.
Những nàng không nghĩ muốn vào giúp vui, thì lại có người cố tình không muốn để nàng thanh nhàn. "Cầm kỳ thi hoạ ca vỹ tiễn", bảy loại tỷ thí, sáu loại đầu đều hấp dẫn các tiểu thư yêu kiều tham gia, cho phép chia Lưu Ly viện chia thành sáu sân khấu tỷ
thí, mỗi sân khấu đều tụ tập đầy người.
Lại chỉ có duy nhất ở
ngoài Lưu Ly viên vắng vẻ lạ lùng so với trên sân khấu, trừ một người ở
ngoài, căn bản không còn ai đến chỗ kia.
Mà vị nữ tử kia đang
đứng so tên trong sân khấu, quay đầu nhìn qua chỗ Phượng Vũ Hoành, sau
đó vương ngón trỏ, ngạo nghễ chỉ thẳng nàng... "Ngươi, lại đây so với
ta."
Phượng Vũ Hoành nhìn nàng kia, bỗng nở một cụ cười. Nụ cười
kia mang theo vài phần hiểu rõ, vài phần tà mị, vài phần lười biếng, còn có phần không thấy quan trọng.
Quả nhiên lời nói của Vân phi đã
đúng, chất nữ của Bộ quý phi, cho dù nàng không làm gì đối phương, đối
phương cũng sẽ chủ động chọc đến.
Phượng Vũ Hoành cười như vậy
thật sự làm cho Bộ Nghê Thường cảm thấy chói mắt, ánh mắt không khỏi tàn nhẫn, lại lần nữa nói với Phượng Vũ Hoành: "Ngươi, đến đây tỷ thí bắn
cung với ta!"
Phượng Vũ Hoành không hiểu, đứng dậy bước lên phía trước vài bước, phía sau có rất nhiều người muốn đi xem náo nhiệt.
"Nghe nói vị này là tiểu thư của thượng thư phủ Bộ Nghê Thường, vừa rồi Hoàng Hậu nương nương nói biểu diễn tài nghệ là muốn cho tiểu bối chúng ta
tìm cơ hội để có mối lương duyên giai xứng. Nếu ta nhớ không lầm, tiểu
thư Bộ gia đã đính hôn với tứ điện hạ rồi mà? Thật không hiểu Bộ tiểu
thư vẫn cố ý muốn tỷ thí bắn cung tột cùng có dụng ý gì, chẳng qua ta
cũng không muốn tham gia tỷ thí gì cả, cho dù Bộ tiểu thư đối xử với tứ
điện hạ như thế nào, A Hoàng vẫn nên vì mặt mũi cửu điện hạ mà suy
nghĩ."
Âm thành khi nàng nói chuyện không nhẹ, đủ để cho mọi
người xem náo nhiệt nghe thấy rõ ràng. Mà đế hậu trên cao sớm đã xuống
sân đi xuyên qua đám người, thường cổ vũ một ít cho bọn tiểu bối, làm
cho Lưu Ly viện này vui vẻ hoà thuận.
Khi Phượng Vũ Hoành nói
chuyện, Thiên Vũ dẫn theo Hoàng Hậu cũng đi tới gần, Hoàng Hậu nghe
Phượng Vũ Hoành nói, khoé môi không khỏi mỉm cười, "Thảo nào chỉ thích
nha đầu kia, quả là giống Minh nhi ở cái tính."
Thiên Vũ cũng gật đầu: "Đâu chỉ giống Minh nhi, nhìn nàng, có thể làm trẫm nhớ lại thời
còn trẻ." Thiên Vũ nói xong, sắc mặt trầm xuống, "Chỉ mong sau này đứa
nhỏ đừng bắt chước."
Hoàng Hậu an ủi hắn: "Không đâu, chỉ có tính tuỳ hứng thôi, đứa trẻ này ta thấy là đứa rất có tinh thần."
Đế hậu hai người nói nhỏ tất nhiên không ai có thể nghe thấy, lúc này trên sân khấu, Phượng Vũ Hoành nói mấy câu đã kích thích hoàn toàn ý chí
chiến đấu của Bộ Nghê Thường. Nếu nói trước đó chính nàng khiêu khích,
nếu Phượng Vũ Hoành không thể tỷ thí, nàng sẽ dễ dàng nói Phượng Vũ
Hoành không dám. Nhưng hiện tại, Bộ Nghê Thường kiên quyết quyết tâm,
không tỷ thí không được.
Trong đám người vây xem, vài vị hoàng tử đã ở đó, Huyền Thiên Hoa giúp Huyền Thiên Minh, tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch thong thả bước đến, hai tay chắp phía sau, đè thấp âm thanh nói:
"Vương phi tương lai của cửu đệ, đúng là nhanh mồm nhanh miệng!"
"Thật không?" Huyền Thiên Minh híp mắt nhìn nàng, đám người vốn chắn trước
mắt hắn không biết từ lúc nào đã tự động tránh xa, tạo cho ắn một con
đường nhỏ. "Ta cả thấy Hành Hành nói rất đúng, đứa trẻ như vậy, sao lại
là nhanh mồm nhanh miệng. Tứ ca đừng dùng từ dễ nghe khen nàng, sẽ kiêu
ngạo."
Huyền Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, không hề đáp lời,
trong khi nhìn Bộ Nghê Thường ánh mắt dẫn theo chút băng hàn, lời nói
của Phượng Vũ Hoành đã thành công để lại trong lòng hắn một dấu vết.
"Người hay nói nhiều, động thủ sẽ không chịu nổi một chiêu." Bộ Nghê Thường
cũng cười, nhìn Phượng Vũ Hoành nói: "Có công phu khua môi múa mép,
không bằng lắp cung tên, cùng bổn tiểu thư tỷ thí một trận."
Nhâm Tích Phong nhìn không nuốt nổi, bước vài bước đứng trước mặt Phượng Vũ
Hoành, căm tức Bộ Nghê Thường: "Ngươi là nữ nhi của nhà võ tướng, bắt
nạt đứa trẻ của nhà quan văn, không ngại xấu mặt? Muốn tỷ thí, bổn tiểu
thư với ngươi!" Nàng là nữ nhi của Bình Nam tướng quân, luận đấu võ dĩ
nhiên sẽ không cam lòng yếu thế.
Nhưng Bộ Nghê Thường vô cùng
chướng mắt Nhâm Tích Phong, vừa lắc đầu vừa nói, "Thủ hạ bại tướng liên
tục ba năm, năm thứ tư ngươi vẫn còn muốn xấu mặt? Nhâm Tích Phong, ta
không xuống tay được."
Nhâm Tích Phong bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, quả thật, nàng liên tục thua ba năm. Luận về bắn cung, Bộ Nghê
Thường xuất thần nhập hoá, nàng dường như hoài nghi đối phương vì tỷ thí hàng năm mà tập luyện.
Phượng Vũ Hoành lại không biết còn có
chuyện như vậy, nhìn Nhâm Tích Phong một cái, lúc này thấy biểu tình của Nhâm Tích Phong thì đã hiểu Bộ Nghê Thường nói đều là sự thật. Suy nghĩ nàng vừa chuyển, đúng là nổi lên vài phần hứng thú.
"Cửu điện hạ từng hỏi ta một câu." Cười tủm tỉm quay đầu nhìn Huyền Thiên Minh,
"Điện hạ hỏi: "Hành Hành, ngoại trừ y thuật, rốt cuộc ngươi còn am hiểu
gì nữa? Lúc ấy ta trả lời hắn, bí mật mà muốn tiết lộ từng thứ, tất cả
đáp án đều bị tiết lộ, chơi không vui." Nàng xoay người đối diện với Bộ
Nghê Thường: "Hôm nay vốn không muốn tỷ thí, nhưng Bộ tiểu thư lại nhiệt tình khó cưỡng, vậy ta sẽ vì cửu điện hạ mà tiết lộ một trong những đáp án đó, thoả mãn tính hiếu kỳ của hắn!"
Bộ Nghê Thường hừ lạnh
một tiếng: "Nói nhiều." Sau đó nâng bước vào trong sân, có thái giám đưa cung đến, nàng cầm cung trên tay, chỉ vào hồng tâm cách đó hai mươi
bước, nói: "Chiếu theo quy định, ba mũi tên định thắng bại."
Phượng Vũ Hoành cũng đi lên phía trước, nhìn hồng tâm kia, lắc đầu liên tục: "Quá gần."
"Cái gì?" Bộ Nghê Thường dường như đã nghĩ Phượng Vũ Hoành này điên rồi. Một nữ nhi của thừa tướng tỷ thí bắn cung với nữ nhi của tướng quân, nàng
còn bắt bẻ?
"Vậy đưa xa ra chút!" Tứ hoàng tử đã mở miệng, nhìn
Bộ Nghê Thường, mặt không thay đổi nói: "Tỷ thí với nhau, đều là dâu
Huyền gia ta đã định, sao lại hẹp hòi như vậy." Hắn nhìn hồng tâm, cao
giọng nói: "Đem xa mười bước.""Được!" Bộ Nghê Thường cũng đầy hứng trí, gật đầu với tứ hoàng tử, hai người vô cùng ăn ý.
Có thái giám tiến lên đem bia ngắm kia lùi ra sau mười bước, sau đó nhìn
về phía Bộ Nghê Thường, thấy Bộ Nghê Thường gật đầu rồi mới trở về.
"Lúc này có thể rồi chứ?" Bộ Nghê Thường lại khiêu chiến Phượng Vũ Hoành.
Ai ngờ Phượng Vũ Hoành vẫn lắc đầu, "Ai, quá gần, thật sự là quá gần. Bộ
tiểu thư nếu chỉ mời ta chơi, vậy A Hoành thật sự không thể bụng bồi."
Mọi người ồ lên.
Ba mươi bước, hai cô nương tỷ thí, đã đủ xa rồi.
Hoàng Hậu nhìn cũng có chút lo lắng, không khỏi mở miệng thảo luận với Thiên
Vũ: "Nha đầu Phượng gia kia có phải tự tin quá không? Nghe nói cô nương
Bộ gia từ nhỏ đã đi theo Bộ Thông tập võ, nhưng chưa từng nghe qua trong nhà Phượng tướng mời võ sư?"
Thiên Vũ cười lắc đầu: "Bình thường càng là người không hề chú ý đến, lại càng có thể chiếm thế thượng
phong cuối cùng. Nữ nhi này của Phượng gia nàng cũng không phải không
biết, bị Phượng Cẩn Nguyên ném đến Đại Sơn tây bắc khoảng ba năm, nghe
nói kỳ ngộ bái sư một vị kỳ nhân Ba Tư, một tay dạy nàng còn cao minh
hơn Diêu lão nhân nữa, trời mới biết kỳ nhân Ba Tư kia có võ hay không."
Hoàng Hậu còn có chút lo lắng, nhìn lại sân khấu, chỉ thấy trên sân thái giám đã đem bia ngắm lui lại về phía sau mười bước.
"Bốn mươi bước, vậy là đủ rồi." Hoàng Hậu vì Phượng Vũ Hoành mà lau một tầng mồ hôi, nàng đúng là sợ Phượng Vũ Hoành thua, chẳng những bản thân mất
mặt, điểm chết người là đánh mất Huyền Thiên Minh, trời mới biết Huyền
Thiên Minh nóng giận có làm cung yến hôm nay bị hỏng hay không!
Bộ Nghê Thường sinh một bụng tức giận với Phượng Vũ Hoành. Khoảng cách bốn mươi bước, nàng không phải là chưa từng luyện, cũng không thể cam đoan
bách phát bách trúng. Đừng nói cái hồng tâm hình tròn kia, ngay cả bia
ngắm mà làm không tốt thì cũng không "sờ" đến được.
Tàn nhẫn nhìn Phượng Vũ Hoành một cái, nàng thật sự không tin, một thứ nữ của nhà quan văn, còn có thể mạnh hơn nàng sao?
Nghĩ như thế, Bộ Nghê Thường cầm cung đi đến giữa sân, lòng nàng đầy suy
nghĩ bốn mươi bước đã là cực hạn, Phượng Vũ Hoành nếu không hài lòng vậy nhất định là đầu óc có bệnh.
Thật ra, từ Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Hoa và Thiên Vũ đại đế, tất cả mọi người và Bộ Nghê Thường đều có chung một suy nghĩ, ngay cả Tưởng Dung và Huyền Thiên Ca các nàng cũng
vì Phượng Vũ Hoành mà rịn một tầng mồ hôi. Nhâm Tích Phong thầm nói với
Phượng Vũ Hoành: "A Hoàng, không cần miễn cưỡng, tuy ta thua nàng vài
năm, nhưng không sao, dù sau chúng ta chỉ là nữ nhân trong nhà, dùng
cung tên tám phần cả đời cũng không dùng, coi như cùng nàng biểu diễn
cho Hoàng Thượng xem. Ngươi đừng so với nàng, không đáng."
Phượng Vũ Hoành nổi giận!
Không phải nổi giận với Nhâm Tích Phong, mà là nổi giận với Bộ Nghê Thường.
Chỉ thấy nàng đi lên phía trước hai bước, trợn mắt, chỉ vào bia rồi quát:
"Bắn cung, chỉ dùng bắn chết ngoại địch chiến trường! Ngươi từng nghe
nói có ngoại địch nào người nào đứng ở nơi gần như vậy cho ngươi bắn? Bộ gia ngươi cầm binh ngăn địch, chẳng lẽ dạy ngươi chỉ là nhất định phải
chờ giặc đến gần trong vòng bán kính bốn mươi bước, mới có thể bắn tên?"
Khi nàng nói chuyện, nhưng câu hỏi, lại là những câu không cần câu trả lời. Nghi vấn chính là khẳng định, khẳng định chính là răn dạy. Bộ Nghê
Thường đột nhiên hoảng hốt một trận, giống như người trước mặt nói
chuyện với nàng không phải là Phượng Vũ Hoành, mà là ca ca quân quy sâm
nghiêm kia Bộ Thông.
Thời gian trôi qua, Phượng Vũ Hoành đã chỉ
vào thái giám di chuyển bia lớn tiếng nói: "Lùi về phía sau! Muốn tỷ
thí, một trăm bước trở lên! Tên bay trăm bước, một ván định thắng bại!"
Xôn xao!
Tất cả mọi người điên rồi, Thiên Vũ đế trừng mắt nhìn. Huyền Thiên Minh
nhíu mày, Huyền Thiên Hoa khom lưng, hỏi hắn: "Đệ muội thật sự làm sao?"
Khoé miệng Huyền Thiên Minh run rẩy một trận, "Làm sao ta biết."
Trên trán Hoàng Hậu chảy mồ hôi, hỏi thăng Thiên Vũ: "Muốn ngăn cản các nàng không? Hai nhà đỡ bị mất mặt."
Thiên Vũ cũng trầm tư trong chốc lát, nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành hồi lâu. Chỉ cảm thấy trên người nha đầu kia không chỉ có tinh thần không chịu
thua, dường như đúng là theo lời nàng nói, có rất nhiều đáp án chưa được tiết lộ. Hắn cũng tò mò, một cô nương mười hai tuổi, đến tột cùng có
thể mang đến cảm giác phấn khích gì?
"Tốt!" Bỗng trong không gian, Thiên Vũ cao giọng mở miệng, một chữ "tốt" chấn vang tứ phương.
Các cuộc tỷ thí đều dừng lại, mọi người tụ tập đến sân bắn cung.
Chợ nghe Thiên Vũ nói: "Hôm nay trẫm vốn chuẩn bị phần thưởng đặc biệt cho
người đứng đầu cầm kỳ thi hoạ ca vũ bắn cung, nếu so với các sân khác
cũng phấn khích như vậy, vậy chọn phần bắn cung này!"
Hoàng Hậu
phối hợp đem trâm đầu phượng giơ lên trước mặt, "Cô nương Bộ gia và
Phượng gia, nếu ai thắng trận bắn cung này, trâm đầu phượng này, bản
cung tự mình đưa lên trước mặt người đó!"