Theo sự hướng dẫn của Lý ma ma, hai nhan hoàn khác cũng tới chào ba người, một người gọi Mãn Hỉ, một gọi là Bảo Đường.
Hai nha đầu nhìn dáng vẻ chừng mười sáu mười, mười bảy tuổi, Mãn Hỉ cao
hơn, Bảo Đường có chút hơi mập, nhưng dựa vào ánh mắt của nàng ở thế kỷ
21 mà đánh giá, hơi mập chính là nhìn vẫn có cảm tình nhất.
Nàng
lạnh nhạt nhìn ba người trước mắt, nói là hạ nhân, nhưng quần áo vô cùng chỉnh tề, thái độ đều không chút khiêm tốn nào, thậm chí hai nha đầu
này còn có dụng tâm đánh nhẹ một lớp trang điểm. Lại nhìn ba mẹ con
nàng, mặc quần áo làm bằng vải thô, một thân chật vật vì đi đường xa,
người biết còn tôt, người không biết còn tưởng các nàng mới là nha hoàn.
Lý ma ma lớn tuổi, công phu hàm dưỡng rất tốt, mặc kệ trong lòng nghĩ như
thế nào, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười. Nhưng Mãn Hỉ cùng Đường Bảo
không như vậy, Phượng Vũ Hành nhìn rõ sự kinh thường trên mặt các nàng,
nhìn hai người mặc vải lụa một xanh một vàng, làm việc như thế nào.
Tâm tình nàng trong nháy mắt tốt hơn – “Người đã tới, vậy bắt đầu làm đi!”
Phượng Vũ Hành vỗ tay “ Mãn Hỉ cùng Bảo Đường đi quét cái sân đầy bụi này đi,
Lý ma ma phụ giúp chung quanh, Tôn ma ma cùng ta đi dọn dẹp phòng bên
trong.”
Nàng vừa nói vừa đi tới trong góc, cầm ra hai cái chổi,
không chút khách khí ném tới chỗ Mãn Hỉ: “Song cửa sổ nhiều bụi, phòng
ở, đồ dùng hỏng trong viện ta sẽ quét sạch. Mặt đất phải dùng nước giội, lấy bàn chải chà sẽ sạch lại, các ngươi làm hạ nhân, chắc những chuyện
này không cần ta phải nhắc nhở, làm nhanh một chút, làm xong mới được ăn cơm trưa.”
Nàng một hơi nói xong, dẫn đầu đi tới cửa phòng
chính, chỉ thấy đập vào mặt một màn tro bụi mù mịt, sau đó quát: “Lý ma
ma, đi xách cho ta thùng nước tới đây, rồi tìm một cái chậu.”
Nhìn Phượng Vũ Hành đi vào trong phòng, Tôn ma ma cũng đỡ Diêu thị cùng Tử
Duệ đi vào. Lưu lại ba người đứng phía sau choáng váng, đặc biệt là Mãn
Hỉ cùng Bảo Đường, nói là hạ nhân nhưng các nàng là nha hoàn nhất đẳng
bên người Đại phu nhân, bình thường không làm gì ngoài bưng trà rót
nước, thì cũng bồi phu nhân nói chuyện phiếm, những việc nặng này cũng
chưa có làm qua nha!
Hai nha đầu lộ vẻ khó xử nhìn Lý ma ma, thấy đối phương cũng lắc đầu đành chịu, liền biết không có cách nào, ai bảo
Đại phu nhân phái các nàng tới đây. Nói là hỗ trợ, nhưng người nào cũng
không biết làm chỉ biết làm dáng, các nàng ở bên Đại phu nhân có địa vị, nên cũng không có chủ tử di nương nào dám thật sự coi các nàng là hạ
nhân mà sai bảo.
Nhưng vị Nhị tiểu thư mới hồi phủ này lại không
theo lẽ thường, chẳng những sai bảo, còn coi đó là chuyện đương nhiên,
còn nói gì… làm xong được ăn trưa?
“Ma ma.” Mãn Hỉ cau mày mở miệng, “Chúng ta thật sự phải làm những việc nặng mà nàng nói sao?”
Lý ma ma trừng mắt nàng, giận tái mặt: “Các ngươi nếu cứ muốn như vậy trở
về gặp Đại phu nhân, ta cũng không ngăn cản, chỉ là phải suy nghĩ thật
kỹ chuyện mà Đại phu nhân đã phân phó. Việc không thành đã trở về, cẩn
thận da thịt ngươi!”
Hai nha đầu bị hù cũng không dám nhiều lời
nữa. Đúng vậy, bọn họ còn nhiệm vụ ở Liễu Viên, vừa tới bị dọa lui, trở
lại Đại phu nhân hẳn muốn lột da các nàng a!
Nghĩ như vậy, liền
đau lòng nhìn y phục mặc trên người, nắm cây chổi bắt đầu quét dọn, Lỹ
ma ma cũng tới giếng trong sân múc nước.
Trong phòng bốn người vén tay áo bận rộn dọn dẹp, ngay cả Tử Duệ cũng bắt tay làm.
Tôn ma ma vốn không muốn làm phiền mấy vị chủ tử, nhưng các gian phòng kia
nếu không được quét dọn sạch sẽ liền không có chỗ ở, nhìn thấy Diêu thị
làm mấy việc vặt vãnh rất thuận tay, cũng biết những ngày sống tại sơn
thôn nhất định là làm thành thói quen, bà nghiêng đầu lau khóe nước mắt, cũng không có khuyên chủ tử nên nghĩ ngơi nữa.
Rất nhanh, Lý ma ma đem chậu nước đổ đầy, Phượng Vũ Hành vắt khăn đi lau bàn.
Cả đám đang làm việc rất có khí thế ngất trời, liền nghe ngoài cửa truyền
đến một tiếng khẽ kêu: "Sặc chết ta rồi! Đây là nơi quái quỷ gì?"
Phượng Vũ Hành quay đầu, thấy trước cửa viện có hai nữ tử đi vào, nhìn tầm
mười tuổi, đi trước một thân vận váy hồng dài đường thêu tinh tế, một
tay lấy khăn che lên mặt. Vừa đi vừa đá đá mấy cái ghế hỏng trong viện,
động tác mạnh bạo.
Phía sau đi theo nội liễm hơn, thân vận lụa
mỏng thủy lam nổi bật, mặc dù cũng lấy khăn che lại, nhưng cũng không
toát ra cảm xúc không thích, ngược lại giương mắt to dò xét bốn phía.
Thấy nữ tử phía trước đá văng ghế, còn đưa tay kéo tay áo đối phương, khuyên câu: “Tứ muội, đừng như vậy”
“Còn muốn ta như thế nào? Tam tỷ ngươi yên tâm, phụ thân để các nàng ở chỗ
này, rõ ràng cho thấy người chán ghét bọn họ. Nhà mẹ đẻ Diêu thị xảy ra
chuyện lớn, Phượng phủ chúng ta không có bị liên lụy theo đã là vạn
hạnh, hiện tại đưa các nàng hồi phủ đã là đại ân, chẳng lẽ còn muốn nói
lời lẽ tốt đẹp dỗ dành?”
Phượng Vũ hành đã nhìn ra thân phận hai
người này, nguyên lai là hai thứ nữ khác của Phượng phủ, tam tiểu thư
Phượng Tưởng Dung cùng tứ tiểu thư Phượng Phấn Đại.
Trí nhớ của
nguyên chủ cũng không có quá nhiều ký ức liên quan tới hai vị muội muội
này, chỉ biết các nàng nhỏ hơn nàng hai tuổi, sinh cùng năm, theo thứ tự là nữ nhi của Tam di nhương cùng Tứ di nương.
Đang nói chuyện,
hai vị tiểu thư gần đến cửa. Phượng Vũ Hành bưng chậu nước bẩn đi ra
ngoài, tới cổng cũng không thèm nhìn, trực tiếp đem hất chậu nước bẩn ra ngoài, liền nghe “A” một tiếng sợ hãi, Phượng Phấn Đại bị nước bẩn dội
từ đầu tới chân lạnh thấu tim. Mà sau lương Phượng Tưởng Dung được nàng ở phía trước cản trở, dù cũng ảnh hưởng chút, nhưng không đáng lo ngại.
“Đồ nô tài mắt chó đui mù!” Phượng Phấn Đại con mắt cũng không kịp mở ra
liền la hét , "Đồ hỗn trướng! Đều kéo ra ngoài loạn côn đánh chết cho
ta! Loạn côn đánh chết! A a a!"
Nàng bên này tựa như phát điên
kêu to, Phượng Tưởng Dung lại thấy rõ rằng người hắt nước là chủ nhân
của viện này, Nhị tỷ của mình.
Phượng Tưởng Dung đi nhanh lên đến Phượng Phấn Đại trước mặt, liều mạng kéo tay áo của nàng nhắc nhở: "Tứ
muội muội đừng kêu, nhanh đi về thay quần áo khác đi, bộ dạng này bị
người coi không được."
Thời gian cuối mùa hè, mặc dù sớm tối thời tiết dần lạnh, nhưng vào ban ngày lại rất nóng. Các cô nương đều là mặc sa mỏng, bị nước thấm liền dính sát thân, mơ hồ nhìn thấy cái yếm nhỏ.
Phượng Phấn Đại vừa thẹn lại giận, hai tay ôm ngực, trừng mắt nhìn Phượng Vũ
Hành còn cầm chậu, trong mắt cơ hồ có thể phun ra lửa.
"Phượng,
Vũ, Hành!" Nàng cắn răng nghiến lợi kêu cái tên này, nếu không phải
Tưởng Dung kéo lấy, thật muốn nhào tới đem trước mặt cái này khuôn mặt
tươi cười cho xé cái nhão nhoẹt.
Phượng Vũ Hành lại cầm chậu
trong tay lên, dõng dạc nói một câu: "Tứ muội muội đi đường cũng không
nhìn lấy một chút, ta vừa quét sạch sẽ cổng trước, lại bị ngươi ngăn cản một chậu nước, thật sự là phiền phức – Mãn Hỉ!" Nàng cất giọng kêu,
"Mau ra rửa sạch cổng!".