Tạ Bích Sơ nhạy bén phát hiện hình như tâm tình Cảnh Diệp đột nhiên trở
nên kém đi, nguy hiểm là nàng căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì,
nàng mới vừa nói cái gì, nàng nói nàng thật thích cung Trường Hoa, vậy
có gì sai sao, nàng ở đây chẳng lẽ còn có thể ghét nơi này hay sao?
Nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy chứ, có lời gì không thể nói
thẳng sao? Bé trai mỏng manh không được tự nhiên ngoài lạnh trong nóng
như thế này. . . . . . Nhất định đã có nam bằng hữu* (nhầm). (ý muốn nói CD có người yêu là nam)
Cho nên mới nói tác giả truyện gốc thiết lập có vấn đề, nghĩ lại thái độ của Cảnh Diệp đối với Cảnh Hoan, hai
huynh đệ này rõ ràng là yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm.
Đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng cho nữ chính đó, ở dưới tay Đức Phi rốt cuộc có còn ngày nổi danh hay không đây.d.đ;loe@quyys/don
Tạ Bích Sơ vui sướng vùi trên giường ngủ một giấc, chờ đến lúc được Cẩm
Đoạn đánh thức thì đã đến thời gian ăn bữa tối rồi, sau đó nàng lại lần
nữa thấy được Hoàng đế Bệ hạ đến cùng có bao nhiêu tùy hứng.
Hắn lại lật thẻ bài Hiền phi.
Một ngụm canh ngậm trong miệng Tạ Bích Sơ thiếu chút nữa đã bị phun, còn
chưa kịp nói chuyện, Cẩm Tú cầm theo một cái hộp đựng thức ăn từ bên
ngoài tiến vào.
"Chủ tử, Huệ phi để người mang tặng vài loại điểm tâm, nói là nàng tự mình làm, mong chủ tử đừng chê."
Chậc, đúng thật là dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, nàng mới vừa ôm lấy
đùi Cảnh Diệp, theo sát sau đó liền bắt đầu có người đến gần muốn ôm đùi của nàng, cảm giác cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà1 cực kỳ rõ ràng.
Tạ Bích Sơ khoát tay một cái nói: "Cất cẩn thận đừng để bị hư, chủ tử ta giữ nó còn có chỗ dùng."
Không nói đến buổi tối hôm đó cả Hậu cung gió nổi mây phun, sáng sớm hôm sau, Hiền phi lại lần nữa mang theo khuôn mặt tái nhợt, kéo thân thể mệt mỏi chạy đến cửa cung Trường Hoa thỉnh an, nhưng mà lần này đến không phải
một mình nàng, còn có một Huệ phi còn sớm hơn so với nàng.
"Ơ,
muội muội đến thật là sớm, Hoàng thượng chân trước mới vừa vào triều,
muội muội chân sau đã đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nói dễ nghe
thì là muội muội giữ lễ, nói khó nghe còn tưởng rằng Hoàng hậu nương
nương khắt khe với muội muội đó, nhìn dáng vẻ đáng thương này của muội
muội, đứng cũng không vững còn muốn đến đây, lát nữa Hoàng thượng lại
đau lòng đó."
Hiền phi nghe lời nói âm dương quái khí của Huệ
phi, trên mặt một chút phản ứng cũng không có, có điều nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xanh, mơ hồ chứa đựng sự khó
chịu, không nhịn được phản bác: "Theo cung quy, phi tần sau khi thị tẩm
đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương là quy củ, muội muội cũng là không
hiểu, Thục phi tỷ tỷ và Đức Phi tỷ tỷ đều chưa được, sao chỉ có một mình Huệ phi tỷ tỷ đến đây."
Huệ phi chỉ xem như nàng ta đang khoe
khoang, tức giận tới mức cắn răng, "Bổn cung kính Hoàng hậu nương nương, thân thể Hoàng hậu nương nương không tốt, bổn cung đến thăm thì có gì
không đúng? Ngược lại ngươi, đây đã là ngày thứ hai thị tẩm, theo lý
không có Hoàng hậu nương nương truyền gặp, ngươi căn bản không cần đến
đây, nhưng ngươi lại cứ nóng lòng chạy tới, bổn cung cũng không tin,
ngươi không phải là đến khoe khoang!"
Một câu cuối cùng, nàng ta
tiến tới bên tai Hiền phi nhỏ giọng nói, có điều từng chữ từng chữ
nghiến rất chặt, Hiền phi trong lòng lại phát khổ, nếu như hôm nay nàng
không đến, chỉ sợ người cả cung đều sẽ mắng nàng một câu làm bộ làm tịch vong ân phụ nghĩa.
Ra mặt là Thục phi, nhưng Hoàng thượng lại
đến chỗ nàng, muốn nói ở giữa không có Hoàng hậu hòa giải cũng căn bản
không có người tin, cũng chính là vì vậy, nàng mới cố ý vội đến thỉnh an Hoàng hậu, mặt khác cũng có ý cảm ơn, có điều đến đây ngày thứ nhất,
ngày hôm sau mặc kệ có đến hay không, nàng đều không làm người tốt được, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng được Hoàng thượng sủng ái, bị cả
Hậu cung ghen ghét.
Đáng tiếc trong mắt những nữ nhân kia chỉ
nhìn nhìn thấy Hoàng thượng sủng ái mà lâm hạnh nàng, lại nhìn không
thấy sự cưng chiều của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu, đó mới thật sự là sủng ái, nếu không thì làm sao Hoàng hậu có khả năng thành công khiến
Hoàng thượng lật thẻ bài của nàng?
Nàng chính là một cái bia, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, khiến cho những người khác đều xem nhẹ
Hoàng hậu, nàng bị đẩy lên trên một đống lửa thật cao, Hoàng hậu thì
đang đứng một bên không liên quan. Nhưng nàng không trách Hoàng hậu, có
sủng ái dù sao cũng hơn không được sủng ái, nếu không thì làm sao có thể sống sót trong cung được.
Chỉ có điều nàng vốn là còn hi vọng
Hoàng hậu có thể chăm sóc bản thân một chút, nhưng Hoàng hậu lại thấy
cũng không chịu thấy mình, ở trong mộng, nàng dường như nhìn thấy ánh
mắt lạnh lùng của Hoàng hậu, giọng nói nhàn nhạt nói: Cho ngươi một cơ
may, sau này đi tới đâu thì phải xem bản lĩnh của ngươi.
Nàng
không còn lời nào để nói, trong thâm cung này, trừ bản thân ra thì không còn người nào có thể dựa vào, cũng không có người nào có thể tin, Hoàng hậu cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nàng không phản
bác Huệ phi nữa, mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào, có lúc lại hâm mộ
người không có đầu óc như vậy, sống được vui vẻ, mặc dù mạng sống khá là ngắn.
Vén áo thi lễ về phía cung Trường Hoa, Hiền phi lần nữa lên kiệu rời đi.d'đ[lê@quý+đôn]
Ngược lại Huệ phi không chịu đi, kiên quyết muốn một trả lời của Hoàng hậu,
Cẩm Tú bị dây dưa đến phiền, liền chạy về dây dưa Tạ Bích Sơ, rốt cuộc
đưa ra một câu nói.
"Huệ phi nương nương, chủ tử nói, mùi vị rất
ngon, nhưng nương nương là người đứng đầu một cung, sau này đừng phí sức như thế nữa."
Chú thích:
1 cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà: dựa hơi người khác để ra oai.