Đại Hoàn và Đại Hi vì một nữ nhân mà đánh nhau, theo đó chuyện Đế Vương
hai triều vì nữ nhân này mà rơi vào cuộc tình tay ba cũng giống như đôi
cánh tuyên dương ra, cộng thêm chúng thần các loại bổ sung vào đầu………
Người trong cuộc mặc y phục hết sức đơn giản, ngồi trong quán trà cười lạnh: ha ha.
Hồng nhan họa thủy đều là những thứ gì quỷ, chẳng qua cũng chỉ là kẻ không
cam tâm bị đoạt mất vợ, cho nên muốn đoạt lại để chứng minh hắn rất
“được”. Một kẻ khác vì buông bỏ nàng cho nên trực tiếp hủy đi thân phận
của nàng để thuận tiện cho việc mượn cớ gây nên chiến tranh, dù sao thì
cũng đều không phải là thứ tốt đẹp gì.
Ban đầu Tạ Bích Sơ được
Bạch Hoàng hậu từ trong Kinh thành đưa ra, chưa ra khỏi 2 ngày liền bị
người của Nam thần cha tìm được, sau đó Tạ Bích Sơ tất nhiên là đã vứt
bỏ người của Bạch Hoàng hậu rồi.
Xuất cung 2 ngày qua 2 ngày, Tạ
Bích Sơ cũng bình tĩnh trở lại, trước đó vì nghe được chân tướng vô lý
kia mà sinh ra nghi hoặc đối với Nam thần cha, hoàn toàn đã tan thành
mây khói.
Nàng nhất định là não bị hư rồi mới bị Bạch Hoàng hậu ảnh hưởng đi nghi ngờ Nam thần cha.
Tạ Bích Sơ hồi tưởng lại thái độ của Nam thần cha đối với vợ chưa cưới
Bạch thị kia, cũng quả thật giấu kín như bưng, thậm chí có chút oán hận, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà đi báo thù Bạch thị. Càng không nói
đến thủ đoạn trái với luân thường đạo lý như vậy đem nữ nhi ruột gả cho
con trai.
Nàng nhớ khi lần đầu tiên tới Lăng Vân thư viện, Mạc
thúc đó từng nói, Lăng Vân thư viện mệnh danh như vậy, chính là do Bạch
lão gia áy náy với Nam thần cha, như vậy cho thấy Bạch thị có lỗi với
Nam thần cha.
Nhưng Nam thần cha thì sao, mặc dù đó giờ chưa từng tới Lăng Vân thư viện, cũng đã đem tự của mình đổi rồi. Nhưng ông lại
xem hai chữ “Lăng Vân” này như sự tồn tại của một ám hiệu quan trọng.
Ông mặc dù trước giờ chưa từng nhắc tới Bạch thị, nhưng nhiều năm như vậy,
ông đối với phu nhân kế vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, rõ ràng không cách
nào quên đi tình cảm với Bạch thị, còn Bạch thị thì sao, há miệng ra là
nói Nam thần cha đang báo thù bà ta.
Tạ Bích Sơ nhịn không được thoáng nhìn về phía Hoàng cung, trong lòng lẩm bẩm: Vãi chưởng!
Đây là cái thế giới gì a, coi như Cảnh Diệp tên cặn bã đó có một biểu muội
chung tình toàn tâm toàn ý yêu hắn, dù cho cái người biểu muội này tính
khí không tốt chút nào.
Còn nữa chính là Bạch thị nữ cặn bã này,
trước hết có Nam thần cha 10 năm như 1 ngày thương nhớ bà ta, sau lại có Hi đế 3 ngàn hậu cung độc sủng một người.
Ở giữa có một Cảnh Ngự chen vào, mặc dù năng lực không đủ không giữ được sủng phi của mình,
nhưng có thể làm cho Bạch thị trên tay Nam thần cha mất đi, khẳng định
cũng là sức mạnh của chân ái. Dù sao thì khi đó Cảnh Ngự vẫn phải dựa
vào Nam thần cha thay hắn dẹp thiên hạ đấy.
Nếu không phải Bạch thị bản thân đồng ý, Cảnh Ngự dám đoạt vợ của Nam thần cha hay sao?
Tạ Bích Sơ dọc đường nghĩ vậy, nghiêm trọng hoài nghi mình nhất định đã
làm sai nữ chủ của nguyên tác, nữ chủ không phải đang tranh loạn với Chu Tĩnh Tuệ nơi hậu cung, mà là Bạch Thị người đã được Hi đế đặt trong tim sủng ái nhiều năm!
Điều này cũng nói thông rồi, dù sao thì trên
con đường tình yêu của nàng và Cố thần, Chu Tĩnh Tuệ vốn không mang đến
tác dụng trở ngại gì, ngược lại Bạch thị, vừa ra tay là chiêu lớn, trực
tiếp chia rẽ thành công bọn nàng.
Tạ Bích Sơ cảm thấy Bạch Hoàng
hậu nhất định đã niệm lời nguyền “Chúc thiên hạ có tình nhân đều là
huynh muội”. Thật là độc ác mà!
Bình tĩnh nhiều ngày như vậy Tạ
Bích Sơ đương nhiên cũng biết, mình và Cố thần có 8, 9 phần không phải
là tỷ đệ, nàng là không hiểu Bạch thị vì sao lại nói nàng là nữ nhi ruột của bà ta, có điều chưa cần nhắc tới thái độ của bà ta đối với mình căn bản không phải là của 1 mẫu thân ruột nên có, mà nói về tuổi tác kỳ
thực cũng không xứng đi.
Nàng năm nay 14, coi như lớn lên có
khuôn mặt búp bê, lại thêm tính trẻ con và mít ướt, làm sao cũng không
thể nào lớn hơn Cố Thần được!
Càng quan trọng là, Nam thần cha đã biết thân phận của Cố Thần rồi mà, hơn nữa ông cũng không ngăn cản nàng đi theo Cố Thần, vậy còn chưa rõ ràng sao?
Còn về “thuyết trả
thù” kia của Bạch thị, Tạ Bích Sơ càng thêm ha ha rồi, Nam thần cha đối
với nàng tốt như vậy cũng không đến nỗi là giả chứ?
Lùi lại một
bước mà nói, nếu như nàng là nữ nhi của Bạch Thị, Nam thần cha tuyệt đối sẽ không yêu thương nàng như vậy, từ thái độ đặc biệt của ông đối với
Lăng Vân thư viện có thể nhìn ra, tình cảm của ông hết sức hướng nội,
đối với Bạch thị ông quả thực có lòng thương nhớ, nhưng cũng chính vì
như vậy, thái độ của ông đối với tất cả những gì liên quan tới Bạch thị
đều là né tránh.
Cho nên nàng nếu thật là nữ nhi của Bạch thị,
Nam thần cha khẳng định sẽ chỉ lén lút quan tâm nàng, chứ không quang
minh chính đại như vậy cưng chiều nàng.
Mà vì chuyện này, Tạ Bích Sơ kỳ thực đặc biệt muốn lập tức gặp được cha mình, rốt cuộc đã bị tổn
thương đến mức nào, mà có thể khiến ông vì sợ hãi tổn thương trong tình
yêu mà cự tuyệt tiếp xúc với người và vật có liên quan đến Bạch thị?
Đương nhiên những chuyện này chỉ là suy đoán của Tạ Bích Sơ, nàng chỉ muốn
nhanh chút gặp được Nam thần cha hỏi cho rõ ràng, nhanh chóng cởi bỏ cái danh hiệu “thân nữ Bạch thị”, cái này khiến cho cả người nàng đều cảm
thấy khó chịu.
Nhưng, vì Cố Thần phái người đi tìm nàng, nàng chỉ có thể ẩn đi tránh đầu ngọn gió!
Đang lúc hai nước rất nhanh đã liền đánh nhau rồi, mặc dù Tạ Bích Sơ vì
chuyện này bị biến thành “đầu sỏ gây nên”mà hết sức bất mãn, nhưng vì có tin tức tốt nàng rất nhanh sẽ gặp được Nam thần cha khiến cho tâm tình
của nàng cũng nhanh chóng tốt lên.
Hai nước mặc dù giao chiến,
nhưng đối với Giang Nam một dải lực ảnh hưởng không quá lớn, Tạ Bích Sơ
vừa tiến vào địa giới của Nhuận Châu, trong lòng lập tức bắt đầu nóng
nảy.
Nàng chột dạ a.
Không lâu trước đó nàng vẫn còn ở tại nơi này vỗ ngực đảm bảo nàng và Cố Thần nhất định sẽ tốt đẹp, kết quả
thì sao, nhanh như vậy đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi.
Thế là
đợi sau khi nàng lề mà lề mề gặp được Tạ nam thần, Tạ Bích Sơ đối diện
với ánh mắt hiền từ bao dung của ông, quả quyết “oa” một tiếng khóc.
Khóc như vậy trực tiếp đã khiến tim Tạ nam thần vỡ nát.
Tạ nam thần ôm tiểu bảo bối nhà mình nghiến răng kèn kẹt, vừa vỗ vỗ lưng
nàng vừa nói: “Bảo nhi đừng khóc, phụ thân chuyến này hồi kinh xin
chiến, đi giúp con giáo huấn tên khốn kia! Phụ thân sẽ đánh dẹp Đại Hi
để cho con tự làm Hoàng đế, để cho tên tiểu tử kia phải quỳ gối dưới
chân con!”
Tạ Bích Sơ trực tiếp sững người, ngẩng đầu ngẩn người
nhìn Nam thần khí phách ngời ngời nhà mình, cảm giác ánh hào quang quanh ông đều tỏa ra vạn trượng, # Nam thần nhà mình vì sao lại như vậy? #
Nhưng Tạ Bích Sơ thật quá sùng bái Nam thần khí phách như vậy, đột nhiên các
loại chột dạ ngượng ngùng đều quên sạch, mắt lấp lánh gương mặt hào hứng nói: “Phụ thân thật lợi hại!”
Không đúng, Tạ cô nương hồi phục
tinh thần lập tức nhao nhao thử Nam thần cha nói: “Không cần đâu phụ
thân, Hoàng đế cái gì con đây không hiếm, con chỉ cần phụ thân ở bên
cạnh con là đủ rồi, thật!”
Mặc dù nghĩ tới cảnh hét lớn với Cố
Thần “quỳ xuống cho Trẫm” sau đó bộ dạng quỳ mọp xuống của hắn, nàng
trong lòng rất sảng khoái, nhưng nàng lại không hi vọng cha mình đã về
hưu rồi lại phải lên chiến trường.
Tạ nam thần thấy nàng không
khóc nữa, cũng yên tâm trở lại, nhưng vẫn không cam tâm nói: “Bảo nhi
đừng sợ, phụ thân đều đã biết tên tiểu tử kia khi dễ con như thế nào
rồi, phụ thân nhất định sẽ thay con xả giận!”
Tạ Bích Sơ nghĩ một chút, thăm dò nói: “Thật ra cũng không phải là hắn khi dễ con, mà là
mẫu hậu của hắn, Hoàng hậu nương nương của Đại Hi, ấn tượng của bà ấy
đối với con không tốt cho lắm.”
Sắc mặt của Tạ nam thần có chút phức tạp:
“Lan hậu, bà ấy vì sao không tốt với con, vì biết con là nữ nhi của ta?”
“Không phải.” Tạ Bích Sơ thấy sắc mặt ông có chút ảm đạm, cắn cắn môi vẫn là nói: “Bà ấy nói, nói con là nữ nhi ruột của bà ấy.”
Bên này lời nàng vừa rơi xuống, bên kia Tạ nam thần đã lật tung cái bàn rồi.
Tạ Bích Sơ bị dọa cho giật mình, lại thấy sắc mặt phụ thân nhà mình đã âm
trầm chảy nước, giọng như rít qua kẽ răng: “Chính vì chuyện này mà bà ta không cho phép con gả cho Cố Thần?”
Tạ Bích Sơ trong lòng giật
mình, nghe Nam thần cha nói như vậy lẽ nào nàng thật sự chính là nữ nhi
của Bạch thị? Nhưng nghĩ lại một chút, nếu thật sự như vậy, sao phụ thân vãn còn hỏi vấn đề này? Lẽ nào Cố Thần không phải con trai ruột của
Bạch thị, nhưng cũng không đúng a.
Tạ Bích Sơ cảm thấy có chút
loạn, nghĩ một chút vẫn là thành thật trả lời: “Chính là vì chuyện này,
con là nữ nhi của bà ấy, Cố Thần cũng là con trai của bà ấy, chúng con
nếu ở bên nhau, chuyện này vốn trái với luân thường đạo lý, mà con ở
trong lòng bà ấy không quan trọng bằng Cố Thần, cho nên bà ấy đương
nhiên chọn vứt bỏ con bảo toàn lấy Cố Thần.”
Tạ Dịch Giang nghe vậy có chút sững người, không nhịn nổi hỏi: “Cố Thần là con trai bà ấy, con trai ruột?”
Lần này đến phiên Tạ Bích Sơ có chút mụ mị: “Cố Thần lẽ nào vẫn chưa nói cho cha biết?”
Lông mày Tạ Dịch Giang nhíu chặt lại, không trả lời mà hỏi: “Vậy phụ thân hắn là ai?”
Tạ Bích Sơ càng thêm kỳ quái: “Tất nhiên là tiên đế a.”
Tạ Dịch Giang trầm mặc tư lự 1 hồi, sau đó hoàn toàn hiểu ra, trên mặt
cũng hiện lên vẻ phức tạp, thật thấp thở dài một câu: "Thì ra là vậy."
Sau đó Tạ Bích Sơ nghe được một đời “truyền kỳ” của một nữ nhân.
Bạch thị tên Hương Tuyết, là con của một đại nho tiền triều, từ nhỏ đã được
Bạch lão gia tử cưng chiều trong lòng bàn tay, do đó mà hình thành nên
tính cách đơn thuần không hiểu tục sự, nhưng cũng chính vì cưng chiều
như vậy, nên Bạch Hương Tuyết sinh ra bệnh công chúa.
——Có điều nàng ta vốn đã là nhân vật cấp công chúa rồi, có bệnh công chúa cũng là bình thường.
Nhưng bệnh công chúa loại này vừa kiêu ngạo vừa hung hăng, khi kết hôn gả cho kỵ sĩ chung thủy hay Vương tử phong độ nhanh nhẹn đều không phải là tư
thế chính xác, nàng ta chỉ có gặp phải ác ma tàn nhẫn cường thế mới có
thể bị khuất phục.
Mà thật bất hạnh, Tạ nam thần ở trong cuộc đời nàng ta, vai diễn chính là kỵ sĩ chung thủy kia.
Tạ Dịch Giang thiếu niên đã thành danh, thông tuệ khác thường, lại vì Tạ
thị bách niên thế gia, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, đối với quân
thân sư chữ tín đều rất tín phục, cho nên sau khi được đại nho đương
thời Bạch lão gia tử thu nhận làm môn hạ, Tạ Dịch Giang đối với Bạch lão gia tử rất là tôn kính.
Trong quá trình học tập với Bạch lão gia tử, đối với minh châu trên tay của Bạch lão gia tử cũng rất là quan tâm cưng chiều, dần dần, Tạ Dịch Giang sớm thông minh đã bị nụ cười hồn
nhiên cùng suy nghĩ ngây thơ của Bạch Hương Tuyết hấp dẫn.
Ông
mặc dù từ nhỏ đã thông tuệ, nhưng rốt cuộc kinh nghiệm rất ít, còn không hiểu thế nào là che giấu bản thân cho tốt, Bạch lão gia tử sao có thể
không nhìn thấu lòng ái mộ hắn đã che giấu đối với Bạch Hương Tuyết?
Thế là sau khi Bạch Hương Tuyết đến tuổi cập kê, Bạch lão gia tử liền thuận lý thành chương gả Bạch Hương Tuyết cho Tạ Dịch Giang.
Tạ Dịch Giang đạt được ước muốn, dĩ nhiên là mừng như điên.
Còn Bạch Hương Tuyết cũng không hề phản đối, nàng và Tạ Dịch Giang trước
giờ thân cận, đối với việc từ sư ca biến thành chồng chuyện này cũng
không có gì là không chấp nhận được.
Sau khi thành hôn, cuộc sống hai người mặc dù bình thường, nhưng cũng coi như là tốt đẹp, Bạch Hương Tuyết ngây thơ hồn nhiên, lại có Tạ Dịch Giang bao dung hết mực, phu
thê hai người thậm chí trước giờ chưa từng cãi nhau.
Chỉ là rất
nhanh, vì tiền triều mục nát, thiên hạ đại loạn, các nơi đều có nghĩa
quân khởi nghĩa vũ trang, lúc đó Bạch lão gia tử đã quy ẩn, Tạ Dịch
Giang danh tiếng đang thịnh, cho nên rất nhiều thủ lĩnh nghĩa quân đều
lén lút lôi kéo Tạ Dịch Giang.
Tạ Dịch Giang phiền muộn không
thôi, hơn nữa ông từ nhỏ đã tiếp nhận nên giáo dục chính thống cho nên
không thể nào chấp nhận những con đường khởi nghĩa hoang dã này, thế là
ông đã làm ra một quyết định mà cả đời này hối hận.
Ông hướng
Hoàng đế xin chỉ đi trấn thủ biên quan, ý là hiện tại quốc gia nội loạn, cho nên càng không thể để cho biên quan bất ổn.
Hoàng đế cảm thấy ông nói rất đúng, nên đã đồng ý.
Tạ Dịch Giang hướng Bạch lão nói rõ sự tình, Bạch lão đối với chuyện này
cũng rất ủng hộ, thế là Tạ Dịch Giang đưa Bạch thị về nhà mẹ đẻ nhờ Bạch lão gia tử trông nom giúp, một mình đi biên quan.
Có điều sau
khi ông khởi hành được một tháng, ông mới nhận được tin tức, Bạch thị đã mang thai, Tạ Dịch Giang mừng như điên, nhưng cũng vì ràng buộc thánh
chỉ cho nên không cách nào lập tức hồi Kinh, chỉ có thể theo như kế
hoạch đi tới biên quan trấn thủ.
Ông ở biên quan ngày nhớ đêm
mong thê tử, lại hoàn toàn không biết, Cảnh Ngự khi đó là thủ lĩnh của
một nghĩa quân nho nhỏ, vì tìm không thấy Tạ Dịch Giang, cho nên trực
tiếp tìm tới cửa Bạch lão gia tử.
Rồi sau đó, không biết là số
mệnh an bài, hay là bà nguyệt đùa giỡn, tóm lại Cảnh Ngự sau khi gõ cửa, đầu tiên nhìn thấy chính là, chính là nữ tử có nụ cười tỏa nắng ở trong viện.
Nụ cười đó giống như mũi tên nhọn, trong nháy mắt đã bắn
xuyên vào tim Cảnh Ngự, hắn ngơ ngẩn đứng tại nơi đó hoàn toàn chưa hoàn hồn lại.
Bạch lão gia tử đương nhiên cũng từ chối Cảnh Ngự,
nhưng cũng không ngăn được Cảnh Ngự liên tục tới cửa, về sau, Cảnh Ngự
không biết đã bao nhiêu lần hắn tới, rốt cuộc vì xin Bạch gia lão tử
xuống núi, hay là vì liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ tử kia.
Mà trong lần gặp đầu tiên đó, động lòng không chỉ dừng lại một mình Cảnh
Diệp, Bạch Hương Tuyết cũng đồng dạng ngơ ngẩn nhìn hắn, ngực giống như
con thỏ vậy, không ngừng đạp nước, lần đầu tiên trong đời nàng biết, lời vốn là từ tâm nói ra, tư vị lại đẹp đẽ như vậy.
Khi thấy hắn không đến, từng khắc nhớ nhung hắn, khi gặp được hắn, lại không biết nói gì cả.
Tình chàng ý thiếp, gặp lại chẳng qua cũng là chuyện dễ dàng mà thôi.
Có gặp lại, vậy nhiều lần vẫn còn thiếu sao?
Hai người sau nhiều lần “tình cờ” tương phùng, đã nhanh chóng trải nghiệm làm quen với tình yêu và cuộc sống riêng tư.
Bạch Hương Tuyết rơi vào ái tình đã hoàn toàn quên mất thân phận thiếu phụ
đã kết hôn của mình, hoàn toàn quên mất người chồng đang trấn thủ nơi
biên quan của nàng, cũng hoàn toàn quên mất nàng lúc này đang mang thai.
Biết hai người 1 lần nào đó “tình không kiềm chế” được có chút quá lửa, Bạch Hương Tuyết thấy hồng, cả người đều luống cuống, Bạch lão gia tử lúc
này mới biết chuyện hoang đường của nữ nhi nhà mình.
Ông bởi vì
yêu thương đứa con gái này, cho nên đối với hành vi của nàng cũng không
có chút nào gò bó, không phải là không biết nàng ta và Cảnh Ngự tiếp xúc nhau, nhưng lại cho rằng nữ nhi chỉ là kết giao bạn bè bằng hữu bình
thường, dù sao thì cũng vì loạn thế, lại vì mang thai, Bạch lão gia tử
đã hạn chế phạm vi hoạt động của nàng rất nhiều.
Không ngờ dưới con mắt giám sát của ông, nữ nhi vẫn làm ra chuyện như vậy.
Nhưng đối diện với viên minh châu trên lòng bàn tay rưng rưng khẩn cầu, Bạch
lão gia tử giằng xé hồi lâu, sau cùng vẫn là ngầm cho phép, điều kiện
duy nhất chính là, Bạch thị phải dưỡng thai cho tốt, đem đứa con của tạ
Dịch Giang sinh ra cho khỏe mạnh.
Bạch Hương Tuyết dưới sự vui mừng đương nhiên đồng ý, từ đó cùng Cảnh Ngự càng quang minh chính đại.
Thế là đợi Tạ Dịch Giang từ biên quan trở về, bởi vì lặng lẽ thoát khỏi
quân đội trở về trước muốn đem tới cho Bạch Hương Tuyết 1 niềm vui bất
ngờ, lại không ngờ đụng gặp phải cảnh nàng ấy và Cảnh Ngự đang bên nhau.
Tạ Dịch Giang cả người đều ngây ngốc, ông còn chưa kịp phản ứng, bên kia Bạch Hương Tuyết đã vì sợ hãi mà sinh non rồi.
Mặc dù chỉ là sinh non trước 1 tháng, nhưng Bạch Hương Tuyết dưới sự kinh
hoảng dẫn đến khó sinh, Bạch gia lão tử dưới sự bất đắc dĩ đã chọn bảo
vệ đại nhân.
Tạ Dịch Giang trong lúc chờ đợi đã được Bạch gia lão tử ấp a ấp úng kể cho biết toàn bộ sự tình, ông mặt không biểu cảm trầm mặc, nhưng tự đáy lòng cũng đã bị đốt cháy thành một vùng đất cằn cỗi.
Cho đến sau khi Bạch gia lão tử nói cho ông biết Bạch Hương Tuyết khó sinh
còn ông ấy lựa chọn bảo vệ đại nhân, Tạ Dịch Giang cả người chấn động,
một miệng máu liền thổ ra.
Nội trong 1 ngày, đại hỉ đại bi, cộng thêm nhiều ngày bôn ba gian khổ, đến người sắt thép cũng không trụ được.
Mất thê tang con, trên đầu còn bị cắm sừng, đả kích lớn này, đủ khiến cho Tạ Dịch Giang hoài nghi cuộc sống.
Thông minh quá lại phải đau, tình thâm không thọ, thành danh từ thuở thiếu
niên, đa mưu túc trí, Tạ Dịch Giang lúc này đây lại thất bại thảm hại.
Huống hồ ân sư nhiều năm lại gạt bỏ tư thái khổ khổ cầu khẩn, Tạ Dịch Giang
cực kỳ khổ sở, lại cũng không cách nào từ chối thỉnh cầu của ông ấy, chỉ là cả hai đều biết, tình thầy trò nhiều năm, hôm nay đã tận.
Con sau cùng vẫn là chưa có, Tạ dịch Giang không quan tâm huyết khí, ngồi
bên cạnh Bạch Hương Tuyết đợi nàng tỉnh lại, sau đó cho nàng 1 đáp án đã chờ đợi rất lâu.
Ông nói với Bạch Hương Tuyết, đứa con thuộc về
ông, Bạch Hương Tuyết cái thân phận này cũng khó sinh mà mất, lui về sau sống tiếp, là tỷ tỷ song sinh của Bạch Hương Tuyết từ nhỏ nuôi dưỡng
trong miếu chùa, Bạch Hương Lan.
Bạch Hương Tuyết đã đổi thân phận, đáng lẽ chuyện cũng đến đây là kết thúc.
Nhưng Bạch Hương Tuyết là người bình thường sao, nàng ta có bệnh công chúa
giai đoạn cuối, nàng ta còn chưa có sang tháng đã liên gặp Cảnh Ngự rồi, đợi sau khi sang tháng, lập tức muốn giải quyết phiền não của tình
lang.
Nàng ngây thơ tìm đến Tạ Dịch Giang, không phải là để hỏi
đứa bé, mà là thuyết phục Tạ Dịch Giang ủng hộ nghĩa quân của Cảnh Ngự.
Tạ Dịch Giang đã tra xét bối cảnh của Cảnh Ngự một lần rồi, đương nhiên
biết thân phận của Cảnh Ngự, cũng biết Cảnh Ngự bên thân kỳ thực sớm đã
không chỉ có 1 nữ nhân.
Ngay cả khi đối với sự phản bội của Bạch
Hương Tuyết rất là tức giận, nhưng rốt cuộc là sư muội nhiều năm bên
nhau, cộng thêm Tạ Dịch Giang cũng có ý sớm bình định nội loạn, cho nên
sau khi suy xét kỹ càng, vẫn là nhịn uất ức, vì Cảnh Ngự đưa ra kế sách, cũng có thể ở gần bên quan tâm Bạch Hương Tuyết, tránh để nàng bị những nữ nhân bên cạnh của Cảnh Ngự làm hại.
Cảnh Ngự bản thân quả
thực cũng có chút bản lĩnh, cộng thêm Tạ Dịch Giang trợ giúp, hai người
dưới thế mạnh mẽ đã đánh bại tiền triều, áp chế nghĩa quân, nội trong
một năm đã thành công xây dựng lên Đại Hoàn.
Cũng chính 1 năm
này, Tạ Dịch Giang vì để tránh cho Cảnh Ngự vừa mới đăng cơ hiểu lầm, đã cưới Triệu Thanh Hà vốn là thị nữ của Bạch Hương Tuyết.
Bạch
Hương Tuyết đối với chuyện này vô cùng tức giận, cảm thấy Tạ Dịch Giang
là vì mối thân cận giữa nàng và Triệu Thanh Hà nên mới cưới Triệu Thanh
Hà làm thế thân, vì thế từ đó Tạ Dịch Giang bắt đầu xa lánh Triệu Thanh
Hà. Đậu phúng thấu ngập.
Lại theo đó, nước láng giềng Đại Hi thừa dịp Đại Hoàn căn cơ bất ổn, xuất binh xâm phạm, Tạ Dịch Giang lúc này
bị Cảnh Ngự phái đi Giang Nam chỉnh hợp thế lực, còn chưa kịp đi tới
biên quan, Đại Hoàn đã chiến bại, hơn nữa khi đó còn bắt đại Hoàng tử
làm tù binh.
Cảnh Ngự thỉnh cầu hòa đàm, đối phương yêu cầu Bạch
Hương Tuyết tới hòa thân, Cảnh Ngự giả vờ đồng ý, cũng sắp xếp xong sau
khi đổi được đại Hoàng tử sẽ đón Bạch Hương Tuyết về.
Nhưng hiển
nhiên hắn đã đánh giá thấp thế lực Đại Hi bên đó, sau cùng đại Hoàng tử
bị Đại Hi giết hại, mà Bạch Hương Tuyết cũng bị Đại Hi mang về Hi Kinh.
Tất cả những chuyện này diễn ra nhanh chóng khiến cho người ta không kịp
phản ứng, Tạ Dịch Giang ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam nhanh chóng thúc
ngựa tới, lại chỉ biết tin Bạch Hương Tuyết đã bị đưa về Hi Kinh.
Tạ Dịch Giang không chút do dự mang theo mấy tâm phúc lẻn vào Đại Hi, mất 1 năm mới thành công gặp được Bạch Hương Tuyết, nhưng Bạch Hương Tuyết
lại 1 miệng cự tuyệt yêu cầu cùng ông rời đi, hơn nữa còn dùng 1 mặt ảo
mộng nói với Tạ Dịch Giang, người mà nàng ta yêu nhất vẫn là Hi đế Vương gia.
Tuyệt vọng sau khi mong đợi rất lâu, vách đá sau khi khó
khăn lắm mới trèo lên được, sau bao thiên tân vạn khổ cố gắng, tất cả
đều thành 0.
Tạ Dịch Giang cũng không biết ông đã làm thế nào rời được Đại Hi, chỉ là sau khi ông trở về Đại Hoàn, liền cắt đứt tất cả
tin tức của Đại Hi, không hỏi không nhớ, không thương.
Ông sau
khi nghỉ dưỡng 1 tháng, như không có chuyện gì vào triều xử lý công
việc, mà Cảnh Ngự trong thời gian hơn 1 năm này, cũng đã sớm bình ổn cảm xúc, hai nam nhân đối với chuyện này, cơ hồ như đã quên hoàn toàn.
Nhưng kỳ thực, đối với Cảnh Ngự xem trọng quyền thế mà nói, cho dù hoài niệm, cũng vẻn vẹn chỉ buồn bã mà thôi, cho dù ông ta đã từng tỏ ra yêu sâu
đậm Bạch Hương Tuyết.
Đối với Tạ Dịch Giang mà nói, mới là thương chí mạng, bởi vì bề ngoài hoàn chỉnh, nhưng vết thương bên trong, lại
nát rữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí có những lúc, ông còn không muốn đi đối diện với Cảnh Ngự, mối hận cướp vợ sao có thể dễ dàng quên được?!
Những lúc ông cảm thấy không thể khống chế nổi mình, ông chủ động xin chỉ đi
bình định, cũng chính tại lần này, ông dưới thần tâm hoảng loạn đã bị
thương, được 1 tiểu gia Bích Ngọc cứu, trong thời gian sống chung hai
người nảy sinh tình cảm, tuy không nồng tình, nhưng lại cạn ý.
Tạ Dịch Giang thậm chí vì chuyện này mà sinh ra ý nghĩ từ quan quy ẩn, lại không dự liệu được, người mà ông định cả đời bầu bạn lại 1 lần nữa khó
sinh, mà khi ông còn chưa kịp phản ứng, mẫu thân của đứa bé đã chọn cách bảo vệ lấy đứa trẻ.
Tạ Dịch Giang mặc dù tình cảm đối với nàng
ấy chỉ nhàn nhạt, nhưng hành động của nàng ấy lại khiến thâm tâm ông
kính nể, ông đột nhiên cảm thấy, cuộc sống muôn màu, cũng không phải tất cả mọi người đều vô tình như Bạch Hương Tuyết kia.
Ông mang đứa
trẻ hồi Kinh, đồng thời cũng đem nàng lên lòng bàn tay cưng chiều, bởi
vì đứa bé này đã chứng kiến chính nghĩa và sự vĩ đại của cuộc sống, là
sự cứu rỗi của đời ông.
Mà đứa bé này, chính là Tạ Bích Sơ.
Tạ Dịch Giang nói đến đây, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, nhìn ánh mắt ông
lại có chút hoảng hốt, giống như nhìn nàng, ông lại như trông thấy nữ tử mất sớm kia, ông thậm chí còn chưa kịp cho nàng danh phận gì, nhưng
nàng ấy lại mãi mãi ghi tạc trong tim ông.
Tạ Bích Sơ ngây ngốc
một hồi, nàng không ngờ Nam thần cha lại chịu nhiều ủy khuất lớn như
vậy, không nhịn được nắm lấy tay ông, đau lòng cực kỳ.
Tạ Dịch Giang khẽ giọng nói: “Cho nên, bà ấy không phải là mẫu thân của Ngọc nhi, bà ấy sao xứng chứ?”
Tạ Bích Sơ dùng sức gật gật đầu, không ngờ nam thần cha lại nhắc tới Bạch
Hương Tuyết, liền làm nũng nói: "Phụ thân thật là xấu, vẫn luôn không
nói cho Bảo Nhi, hại Bảo nhi nhiều năm như vậy ngay đến nén hương cũng
không thắp cho mẫu thân.”
Tạ Dịch Giang thở dài, vẻ mặt lại vui mừng:
“Phụ thân không muốn để con gánh vác nhiều như vậy, nếu không phải bà ấy
nhắc tới, phụ thân vĩnh viễn sẽ không nói cho con biết, nhưng nếu đã
biết rồi, ngày mai theo cha tới thắp hương cho mẫu thân con nhé, nàng ấy ở Nhuận Châu này. Nhưng, con và Cố Thần, con định như thế nào?”