Chuyện trong đội ngũ tế tổ hồi cung của Thái tử điện hạ vô thanh vô thức nhiều hơn một người cũng không có kéo tới nhiều sự chú ý của mọi người, nhưng Hi đế và Hoàng hậu vẫn biết được.
Dù sao thì người rời đi
lại cùng Thái tử điện hạ hồi cung xuất hiện trở lại, điều này người đơn
thuần như Hoàng hâu cũng biết, Tạ Bích Sơ nhất định là được Thái tử tìm
về.
Hoàng hậu có chút lo lắng, nếu Tạ Bích Sơ đã được tìm thấy,
nghĩ tới lúc trước bà vì để Cố Thần đi xa mà đề nghị với Hi đế để cho
hắn tới Hoàng Lăng tế tổ cũng sẽ bị bại lộ, cũng hông biết Cố Thần có
trách bà hay không nữa, Hoàng hậu vừa nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng lại bắt đầu oán giận Tạ Bích Sơ rồi.
Hoàng hậu cảm xúc hóa trong lòng rất buồn rầu, cảm giác áy náy trước đó khi Tạ cô nương biến mất
cũng đã tiêu tan, thế là khi đối diện với Hi đế liền 1 bộ nét mặt “ta
không hứng thú ta không vui”.
Hi đế không cần động não cũng biết
bà vì chuyện gì mà không vui, ngồi bên cạnh ôm cả người bà dáng vẻ lười
biếng hỏi: “Vậy nàng thấy nên làm như thế nào? Nàng ta đi nàng không
vui, nàng ta trở về nàng cũng không vui.”
Hoàng hậu lẩm bẩm nói:
“Thiếp không vì người này mà không vui, mà là, mà là Thần nhi a, chuyện
tế tổ quan trọng như vậy, nó còn có tâm trạng đi tìm nàng ta, còn đem
nàng ta cùng trở lại nữa, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì làm thế
nào?”
Hi đế đủ hiểu nhếch môi: “Trẫm biết rồi, nàng căn bản là vì Thái tử coi trọng nàng ta hơn nàng, cho nên ghen. Nhưng nàng còn có
Trẫm, nàng cũng nên đem tâm tư đặt lên người Trẫm, chứ đừng lúc nào cũng nghĩ cho Thái tử.”
Hoàng hậu sắc mặt phiếm hồng, phản bác:
“Thiếp không phải vì ghen tị, nếu Thần nhi và thái tử phi của nó ân ân
ái ái thiếp còn vui mừng là đằng khác, nhưng nàng ta không được, Thần
nhi lại quá để tâm tới nàng ta, nếu cứ kéo dài như vậy, nói không chừng
Thần nhi sẽ không chịu cưới phi.”
Hi đế trong lòng thầm than,
không phải nói không chừng, mà là khẳng định, nhưng lời này ông ta không thể nói với Hoàng hậu được, chỉ là tùy ý nói: “Thái tử sắp đăng cơ rồi, những chuyện này tự trong lòng hắn sẽ có tính toán, nàng không cần quá
lo lắng.”
“Thiếp sao có thể không lo lắng được, Thần nhi tính
tình bướng bỉnh.” Nói rồi nét mặt của bà trở nên ảm đạm, thở dài nói:
“Nói ra cũng đều là lỗi của thiếp, Thần nhi là, nàng ta cũng là, nếu ban đầu…….”
“Được rồi, chuyện lúc trước đừng nhắc tới nữa.” Hi đế
cau mày ngắt lời bà, thấy bà trong mắt ngấn lệ, giọng cũng nhu hòa đi,
vừa nhẹ hôn lên môi bà vừa nói: “Theo như nàng nói, vậy phải là lỗi của
Trẫm, ai kêu Trẫm không thể gặp nàng sớm một chút.”
Hoàng hậu bị lời tâm tình của Hi đế làm cho hơi đỏ mặt, đương nhiên cũng không còn đi lo lắng cho Thái tử điện hạ nữa.
Bà dễ bị Hi đế dụ ngọt lắm, nhưng ngoài hai người ra lại có một người không ai dỗ ngọt, đó chính là Triệu Chỉ Dao cô nương.
Triệu cô nương cũng là người có bản lĩnh, chuyện Tạ Bích Sơ rời khỏi Hoàng
cung mặc dù không phỉ ngày đầu tiên biết được, nhưng hai ngày sau nàng
ta cũng mơ hồ phát giác ra, sau đó trong cung nói mất bảo bối giới
nghiêm Kinh thành nàng ta liền khẳng định, trong lòng vui mừng lại cao
ngạo, hừ, coi như nữ nhân kia thức thời.
Nhưng chỉ chớp mắt, Thái tử điện hạ người mà nàng ta ngày đêm mong nhớ trở về cư nhiên lại tìm người về, tim thật sự tức nghẽn.
Triệu cô nương không phải người dễ dàng bỏ qua, nàng ta thích Thái tử điện hạ đã 8 năm rồi, mặc dù 1 năm trước nàng không thể thấy mặt Thái tử điện
hạ, nhưng nàng không quên được, tình yêu đầu nàng đã đặt trái tim lên
Thái tử điện hạ rồi, kết quả thật không dễ dàng gì đợi được ngày Thái tử hồi Kinh tham chính, cư nhiên ở giữa lại xuất hiện 1 Trình Giảo Kim.
Vậy nàng sẽ giết Trình Giảo Kim này!
Triệu cô nương nghiến răng nghiến lợi lăn lộn trên giường cả một đêm, ngày
hôm sau liền mang bộ dạng phờ phạc tiều tụy tới tìm Hoàng hậu nương
nương để bày tỏ nội tâm.
Tỷ như trái tim nàng ta đã dành trọn tám năm cho Thái tử điện hạ, tỷ như nàng ta cảm thấy Thái tử điện hạ sau
khi tham chính cần phải dựa vào lão thần mà cha nàng ta Triệu Các lão
chính là một ứng cử viên sáng giá, tỷ như Hoàng hậu nương nương nếu chọn nàng ta làm Thái tử phi vậy sau này nàng ta nhất định sẽ yêu thương
quan tâm tới Thái tử, hiếu thuận với Hoàng thượng Hoàng hậu, hữu ái với
các tiểu thiếp của Thái tử.
Đương nhiên Triệu cô nương đã trải
qua quá trình giáo dục nghiêm khắc đã dùng những ngôn từ hết sức uyển
chuyển lay động lòng người, sau đó Hoàng hậu nương nương trong lòng cũng khẽ động.
Những điều Triệu Chỉ Dao nói trước mặt kỳ thực Hoàng
hậu lại không hề gì, nữ nhân ái mộ Thần nhi nhà bà rất nhiều, nói không
chừng có người còn từ 10 năm trước đã bắt đầu thích rồi, 8 năm tính là
gì, còn về tìm lão thần để dựa vào cái gì gì đó, Hoàng hậu là người đơn
thuần, nhưng bà không ngốc, lão thần quả thực sẽ có kinh nghiệm hành sự, nhưng như vậy thì sẽ không dễ đối phó với họ.
Còn cái sau cùng,
phàm làm Thái tử phi, đương nhiên sẽ phải yêu quý lấy Thái tử và hiếu
thuận với bố mẹ chồng rồi, lấy chuyện đương nhiên ra nói căn bản không
cần thiết.
Còn khiến cho Hoàng hậu động tâm chính là ngụ ý của câu sau cùng kia.
Hữu ái với tiểu thiếp của Thái tử.
Bà đột nhiên phát hiện kỳ thực Tạ Bích Sơ ở lại với việc Thái tử cưới phi
không hề mâu thuẫn, chỉ cần 1 Thái tử phi có lòng bao dung, Thái tử coi
như là có quan tâm Tạ Bích Sơ đến mấy, dù sao Thái tử cũng chỉ có thể
nhìn mà không thể ăn, nói không chừng nhìn một thời gian dài sẽ chán,
nói không chừng sẽ thành ra chán ghét Tạ Bích Sơ.
Hoàng hậu vừa
nghĩ như vậy liền cảm thấy hiểu ra, những rối rắm lúc trước hoàn toàn
không cần thiết mà, bà thiếu chút nữa đã quên uy lực của thời gian, thời gian có thể khiến cho người ta yêu một người khác, đương nhiên cũng có
thể khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi với một người.
Nói không chừng a, đến sau cùng Thái tử phi thường ngày chung sống với Thái tử lại có được trái tim hắn.
Có điều người được chọn làm Thái tử phi………
Hoàng hậu liếc mắt xuống Triệu Chỉ Dao đang bày một bộ chân thành, trong lòng hơi bế tắc.
Thật ra lúc đầu bà rất hài lòng cô nương Triệu Chỉ Dao này, nhưng Triệu cô
nương bản lĩnh không đủ, không thể có được sự yêu thích của Thái tử, bà
cũng đã tạo cho Triệu cô nương nhiều cơ hội như vậy mà vẫn không có được Thái tử, bà không thể trực tiếp đem Thái tử đưa tới giường của triệu cô nương đấy chứ?
Có điều nàng ta yêu Thần nhi sâu đậm như vậy,
hành động cũng rộng lượng hơn nữa thân phận cũng thích hợp, cho nàng ta 1 cơ hội thì tốt, thế là Hoàng hậu nhấp một ngụm trà nói: “Bổn cung đương nhiên sẽ không ngăn trở ngươi, ngươi nếu có thể được Thái tử xem trọng
thì là tốt nhất, nếu không bổn cung cũng không thể giúp được ngươi.”
Lời này của bà cũng đồng nghĩa với việc đồng ý nàng ta, tiếp theo chỉ cần Thái tử đồng ý, thì tất cả đều sẽ không thành vấn đề.
Triệu Chỉ Dao đột nhiên kích động khóc lên, không đúng, căn cứ theo tướng
khóc của Triệu cô nương, phải dùng một từ văn nhã, gọi là cực vui mà
khóc.
Nàng ta nén lệ dập đầu với Hoàng hậu, trong đầu đã nhanh
chóng hoạt động, trong nháy mắt đã bổ sung thêm mười mấy loại kế hoạch
công lược nam thần, 1 2 3 4 5 kế bày ra nàng âm thầm nắm chắc chuẩn bị
áp dụng.
Đáng tiếc Triệu Chỉ Dao đầu óc hưng phấn quá độ đã quên
mất lúc trước nàng ta thật ra đã đem kế hoạch áp dụng đến bước thứ 8
rồi, cho nên nàng nhiều lần gặp phải trắc trở không chỉ Đông cung không
được tiến vào mà ngay cả một sợi tóc của Thái tử điện hạ cũng không thể
gặp, nàng lúc này mới giác ngộ ra.
Nam thần không phải người bình thường, muốn theo đuổi nam thần, sao có thể đi trên con đường bình thường được a?
Thế là nàng ta giở cuốn kế hoạch của mình ra, sau cùng phát hiện, cư nhiên
chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là——trực tiếp công kích tường
lũy.
Con đường này thật ra chính là chiêu lớn cuối cùng, mà thân
thể nàng ta chính là vũ khí cuối cùng, Thái tử điện hạ nếu đụng phải
nàng ta, vậy chỉ có 2 con đường có thể đi, thứ nhất, giết chết nàng ta,
nhưng nàng ta không phỉa là một tiểu cung nữ tùy tiện, giết nàng ta như
giết một con kiến sao, nàng ta trong triều là nhi nữ của một nhất phẩm
đại viên nói giết là giết được sao?
Cho nên Thái tử chỉ có thể chọn con đường thứ 2, cưới nàng ta.
Hơn nữa bởi vì nàng ta thân phận quý trọng, sau cùng nhất định sẽ có được chiếc ghế Thái tử phi.
Triệu cô nương nghĩ trong lòng một phen, cuối cùng hài lòng phát hiện, đây quả thật là một chủ ý hay.
Tiếp theo chính là áp dụng, đầu tiên phải có công cụ gây án, cái này đã
chuẩn bị sẵn rồi, tiếp theo phải có nơi gây án, cái này thật ra cũng
không phải vấn đề lớn lao gì, dù sao thì nàng ta cũng đã có giấy thông
hành của Hoàng hậu nương nương rồi, trong Hoàng cung rất nhiều nơi đối
với nàng ta mà nói đều có thể thông hành mà không có trở ngại gì.
Sau cùng cũng là quan trọng nhất chính là đối tượng gây án, cái này tương
đối khó giải quyết, bởi vì nàng ta đến bây giờ vẫn chưa gặp được Thái tử điện hạ, nàng ta vốn cảm thấy có thể rat ay từ Tạ thị nơi đó, nhưng
nàng ta bây giờ Đông cung cũng không thể vào rồi.
Triệu cô nương
không có còn đường nào có thể đi quyết định mở ra một con đường mới,
nàng ta chạy đến tỷ tỷ nhà mình gần đây hết sức tiều tụy Vương Văn Phi
nơi đó, sau khi thực hiện một cuộc giao lưu tỷ muội, nhằm vào vấn đề
Vương Văn Phi gặp phải lúc này, Triệu cô nương nói: “Tỷ tỷ nếu có chút
giao tình với vị Tạ cô nương kia, vì sao không hướng nàng ta cầu xin sự
giúp đỡ, nàng ta vị trí trong lòng Thái tử điện hạ vô cùng quan trọng,
nghĩ tới chỉ cần nàng ta khẽ nhắc với Thái tử điện hạ một chút, điện hạ
tất sẽ không hạn chế tỷ phu nữa.”
Văn Vương Phi bể đầu sứt trán
lúc này đã lâm vào đường cùng mạt lộ rồi, nàng ta vẫn luôn bị một tiểu
bạch hoa áp chế đến không thở nổi, cho nên vừa nghe thấy lời muội muội
mình, nàng ta đương nhiên động lòng, nhưng rốt cuộc vẫn có chút do dự
nói: “Nhưng ta cũng mới chỉ có gặp qua nàng ta 2 lần mà thôi, có lẽ chưa thể nói là giao tình.”
Triệu Chỉ Dao lập tức khuyên: “Tỷ tỷ chi
bằng nghĩ mà xem, nàng ta trừ tỷ ra còn có vị mệnh phụ thân cận nào đâu, muội lần trước ngược lại còn cảm thấy nàng ta đối với người khác đều
nhàn nhạt, nhưng đối với tỷ lại có mấy phần chân ý, hơn nữa tỷ tỷ cũng
không có vì chuyện triều đường mà cầu xin nàng ta, chẳng qua chỉ là một
chút chuyện riêng tư, huống hồ Vương gia ái thiếp diệt thê, truyền ra
ngoài có thể sẽ mất mặt Hoàng gia, Thái tử điện hạ sẽ không khoanh tay
đứng nhìn, bây giờ tỷ tỷ đích thân đi cầu xin, chẳng qua cũng là để nhắc nhở cho Thái tử điện hạ mà thôi.”
Văn Vương Phi hoàn toàn không
biết muội muội mình có tính toán khác cứ như vậy bị thuyết phục, ngày
hôm sau liền thay chế phụ chính quy vào cung cầu kiến Tạ Bích Sơ.
Nhưng Tạ cô nương dễ gặp như vậy sao?
Lúc trước có thể dễ một chút, nhưng bây giờ, vì để đề phòng nàng chạy trốn
lần nữa, bên cạnh Tạ cô nương trước giờ chưa từng chặn người tới, hơn
nữa phàm là người ngoài muốn gặp Tạ Bích Sơ, nhất định phải trải qua các loại kiểm tra, đề phòng người tới lén đổi trắng thay đen đem Tạ cô
nương đổi ra ngoài.
Thế là đợi đến khi Văn Vương Phi gặp được Tạ Bích Sơ, cảm thấy tim khá là mệt, cơ thể cũng rất mệt.
Tạ Bích Sơ thấy mặt nàng ta hiện rõ vẻ mệt mỏi, thoáng có chút áy náy, mở miệng nói: “Ngươi ngồi xuống trước đi.”
Văn Vương Phi thở dốc một hơi, uống một ngụm trà mới lấy lại tinh thần,
nhìn đội hình phục vụ bên cạnh Tạ Bích Sơ không khỏi cảm thán: “Điện hạ
thật xem trọng ngươi.”
Tạ Bích Sơ như cười như không nhếch khóe
môi, cự tuyệt bất cứ người nào nói tới vấn đề liên quan đến Cố Thần,
trực tiếp đổi chủ đề hỏi: “Ngươi hôm nay tới là có chuyện gì?”
Văn Vương Phi quét một lượt sau lưng nàng một hàng 4 cung nữ, có chút lúng túng nói:
“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là đã lâu không gặp ngươi, tới nhìn ngươi một chút.”
Tạ Bích Sơ đương nhiên biết nàng ta là ngại nói, nhưng 4 cũng nữ này không phải nàng là người có thể làm chủ, chỉ có thể hướng 4 người nói: “Các
người đứng xa một chút, ta và Văn Vương Phi có chút chuyện riêng cần
nói.”
Bốn cung nữ theo lời tản ra 4 góc của đại điện, vẫn có thể
trông thấy Tạ Bích Sơ, nhưng không thể nghe được giọng nói nhẹ nhàng của bọn họ.
Tạ Bích Sơ áy náy hướng Văn Vương Phi nói:
“Đều là người của điện hạ, hi vọng ngươi không để ý.”
Nói thì nói vậy, Tạ Bích Sơ cũng biết Văn Vương Phi phần sẽ không để ý,
nàng mới không tin Văn Vương Phi đến chỉ để thăm mình, có thể khiến nàng ta tới, nhất định có chuyện muốn cầu xin, mà người cầu xin nhất định là Thái tử, dù sao thì nàng ở Đại Hi cũng không quyền không thế mà.
Quả nhiên Văn Vương Phi nghe xong lời này không những không giận mà còn lấy làm mừng, vội vàng nói: “Đương nhiên không để ý, dù sao thì cũng là tâm ý của điện hạ đối với ngươi.”
Tạ Bích Sơ lại lần nữa mặc kệ lời
nói của nàng ta, nét mặt có chút lo lắng nói: “Sắc khí ngươi nhìn có vẻ
không được tốt cho lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cho ngươi một
cây cột, nhanh mà leo lên, nếu lần nữa không thức thời nhắc tới Cố Thần
kia, ha ha, vậy nàng thật sự muốn khổ cực một chút djay cho nàng ta một
bài học nên làm người như thế nào!
Văn Vương Phi đương nhiên rất
thức thời, nàng ta đang lo lắng không biết nên mở lời như thế nào, kết
quả Tạ Bích Sơ lại chủ động nhắc tới thật đáng kinh ngạc, thế là một mặt ai oán nói ra tình cảnh của mình.
Tạ Bích Sơ chống cằm lên nghe
có chút tư vị, vừa tiến hành phê phán với các hành vi của tiểu bách hoa, vừa tỏ ra đồng tình với Văn Vương Phi bày tỏ chút an ủi, khiến cho Văn
Vương Phi nét mặt một bộ “Ngươi là bạn gái tri âm của ta.”
Nhưng
thật ra Tạ Bích Sơ trong lòng đang cười ha ha, Văn Vương Phi đang phiền
não về Tiểu Tam phách lối, nhưng nếu nàng ta biết được muội muội của
nàng ta, Triệu Chỉ Dao cũng phách lối không kém gì Tiểu Tam, không biết
nàng ta sẽ tỏ ra như thế nào, thật sự mong đợi a.
Đợi đến khi tâm tình của Văn Vương Phi kết thúc, Tạ Bích Sơ một mặt đồng tình và tiếc
nuối nói: “Đáng tiếc ta có tâm mà không có lực, đây là lần đầu tiên nghe thấy người như vậy nên không có cách nào cho ngươi ý kiến được, hơn nữa đây cũng là chuyện gia đình, cho nên ngươi chỉ có thẻ dựa vào chính
mình mà thôi.”
Văn Vương Phi lập tức khoát tay nói: “Không sợ
ngươi chê cười, thật ra thì ta bực bội cũng đã lâu, tìm một người nói
chuyện mà thôi, ta cũng đã từng nói với nhà mẹ bên kia, hy vọng có thể
khuyên Vương Gia một lời, nhưng vừa nói hai câu, những gì có được đều
khiến ta nhịn không được, nói đó chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi mà
thôi, không thể lay được vị trí của ta, nhưng cái ta muốn, đâu phải chỉ
là cái vị trí kia?”
Nàng ta nói xong, vẻ mặt dần dần trở nên ủ
dột, cả người giống như mặt trời đang từ buổi trưa chói chang chuyển
sang mộ quang lặn ở phía tây.
Tạ Bích Sơ cũng thầm thở dài, đúng
a, người là quan trọng nhất, nàng có lúc còn nghĩ, coi như không có danh phận, chỉ cần Cố Thần yêu nàng, nàng ở lại bên cạnh hắn thì thế nào,
nhưng rốt cuộc tính khó dằn.
Hắn có thể vì một chút nguyên nhân
mà chặn đứt con đường tương lại giữa nàng và hắn, vậy sẽ có một ngày,
hắn sẽ vì một lý do nào đó mà trực tiếp vứt bỏ nàng.
Nàng cho dù
là có yêu hắn đi nữa, cũng không đồng ý để hắn tùy ý làm bậy, nữ nhân vì độc lập mà xinh đẹp, nữ tử như hoa tầm gửi, cũng được cưng chiều, nhưng không có tư tưởng độc lập, không có quan điểm đặc biệt, thời gian dài
lấy gì ra mà hấp dẫn người khác, níu giữ trái tim nam nhân?
Tình
yêu thực ra chỉ có 9 phần, lưu giữ một con đường sống mới là đẹp nhất,
bất kỳ vật gì quá vẹn toàn, với người ta hay với cả mình đều chuốc lấy
mệt mỏi.
Mà đối với Tạ Bích Sơ mà nói, 1 phần dư lại, chính là độc lập và tự tôn của nàng.
Nàng có chút xuất thần, Văn Vương Phi lại hồi phục lại tinh thần, ngại ngùng nói: “Là ta quá lời rồi, vốn không nên nói với ngươi những lời này, chỉ là, chuyện này vẫn cần ngươi giúp một tay.”
Nàng ta rõ ràng đã
nói ra, không có tâm để chơi, ấn tượng của Tạ Bích Sơ đối với nàng ta có tốt hơn chút, tỷ muội ruột, nhân phẩm cuẩ Văn Vương Phi hiển nhiên là
tốt hơn nhiều so với Triệu Chỉ Dao.
“Nếu là việc ta có thể làm
được, ta đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là bây giờ lời của ít có
trọng lượng, chỉ sợ không giúp được ngươi.”
Văn Vương Phi nghe
vậy vui mừng, vội vàng nói: “Kỳ thật, nói rat a quả thực có chút lòng
riêng, nhưng cũng liên quan đến thể diện của Hoàng gia, Vương gia của
chúng ta mặc dù vẫn không tham gia vào triều chính, nhưng bây giờ cũng
là thời điểm quan trọng nhất điện hạ sắp tiếp vị, nếu bị truyền ra ngoài việc Vương gia sủng thê diệt thiếp, chỉ sợ danh vọng của Hoàng thất sẽ
bị tổn hại.”
Tạ Bích Sơ liền hiểu ra ngay, cân nhắc một chút
ngược lại cảm thấy nàng ta nói rất đúng, đương nhiên lời này nói ra từ
miệng Văn Vương Phi, thật ra cũng không cần mình đặc biệt đi tới nói vào tai Cố Thần, xung quanh đều là người của Cố Thần, chỉ sợ lúc này đây
lời của Văn Vương Phi cũng đã truyền tới tai hắn rồi.
Tạ Bích Sơ gật gật đầu nói: “Ta sẽ nhắc với điện hạ, nhưng có thể thành hay không, còn phải xem điện hạ bên đó.”
Văn Vương Phi vui mừng gật đầu liên tục: “Vậy đa tạ ngươi rồi, ta, ta cũng
không nói nhiều, chỉ là sau này nếu như ngươi có việc gì cần ta giúp sức thì cứ việc nói ra.”
Tạ Bích Sơ trên mặt hàm ý cười, nhưng trong lòng lại bế tắc, nàng bây giờ đang có việc cần giúp đây, nhưng nàng
không dám nói, hơn nữa nói ra cũng vô dụng.
Việc đã giải quyết
xong rồi, Văn Vương Phi tâm trạng rất vui vẻ, tiếp đó liền cùng Tạ Bích
Sơ đơn thuần là tán gẫu, nàng ta tiếp xúc qua Tạ Bích Sơ, tự nhiên thấy
có thể tin tưởng Tạ Bích Sơ, liền đem tất cả những chuyện thu lượm được
trong Kinh thành nói cho nàng nghe.
Hia người đang nói chuyện vui vẻ, Lạc Quỳ tiến vào bẩm báo: “Cô nương, Triệu cô nương cầu kiến Văn Vương Phi.”
Tạ Bích Sơ khẽ nhướn mày, lại trông thấy ánh mắt Văn Vương Phi có chút
kinh ngạc, lập tức hiểu ra xảy ra chuyện rồi, xem ra Triệu Chỉ Dao lại
không an phận rồi.
Văn Vương Phi quả thực có chút kinh ngạc, đến
Đông cung không cầu kiến Thái tử cũng không cầu kiến Tạ Bích Sơ, mà lại
cầu kiến nàng, người khách này có chuyện gì vậy?
Nàng ta không
nhịn được liếc nhìn Tạ Bích Sơ, bén nhạy phát hiện ra nơi khóe môi Tạ
Bích Sơ kia có chút giễu cợt, trong lòng lập tức lộp cộp một tiếng.
Nàng ta mấy ngày này bận việc trong phủ đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không
có thời gian rảnh quan tâm tới muội muội nhà mình, lại nghĩ Triệu Chỉ
Dao trước đó đã lâu vậy cũng không có tới Vương phủ, sao hôm qua lại đột nhiên chạy tới nghĩ kế cho nàng ta?
Vừa nghĩ như vậy Văn Vương
Phi còn không rõ hay sao, mặc dù không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì, nhưng nàng ta bị muội muội ruột lợi dụng một phen quả thực là sự
thật.
Văn Vương Phi lập tức đứng dậy nói: “Nếu đã là muội muội
tới tìm ta, nhất định là có chuyện gì gấp, ta liền trở về đây, sau này
nếu Thái tử phi có thời gian rảnh thì tới tìm ta nói chuyện nhé.”
Tạ Bích Sơ cũng không làm khó nàng ta, gật gật đầu: “Ngươi đi đi.”
Mà lúc này, Thái tử điện hạ vì chuyện của Văn Vương Phi mà vội vàng đi tới, cứ như vậy “ngẫu nhiên gặp” Triệu Chỉ Dao.
Triệu Chỉ Dao lúc này tâm lý hoạt động chỉ một từ “kích động” liền có thể
hình dung ra được, thấy thân hình cao to trước mặt, gương mặt tuấn dật
kia, khí chất cao ngạo đó, nàng ta bấm lòng bàn tay đến sưng lên mới có
thể trấn tĩnh lại được.
Cho dù là vậy, hai chân nàng vẫn như nhũn ra, đôi tay khẽ run, ngay cả hành lễ cũng thiếu chút nữa quên mất.
“Thỉnh an điện hạ.”
Ánh mắt Thái tử điện hạ lướt qua nàng ta, giống như nhìn cây ven đường vậy, cứ tự nhiên như vậy mà đi qua, bước chân không có dừng lại, trực tiếp
hướng Đông cung đi tới.
Triệu Chỉ Dao lúc này mới nhớ ra lời kịch còn chưa có đọc, lập tức tiến lên một bước nói: “Điện hạ, lần trước
thần nữ tới bái kiến Tạ cô nương, Tạ cô nương nói với thần nữ………” Đậu
tại ỷ ba.
Câu nói tiếp theo bị ánh nhìn băng lạnh của Thái tử điện hạ làm cho đóng băng lại giữa môi nàng ta.
Triệu Chỉ Dao chỉ cảm thấy như cả người mình bị xách đi thả vào trong hầm
băng vậy, cả người đều không chịu được run lẩy bẩy, nhưng thấy hắn lại
như sắp rời đi, nàng ta lại cố hết sức nặn ra âm thanh: “Nàng ấy nói,
nàng ấy muốn rời xa điện hạ.”
Câu nói này, bước chân Cố Thần lại
lần nữa đặt xuống, hắn thật ra thì cũng không quan tâm Tạ Bích Sơ và
Triệu Chỉ Dao nói cái gì, điều hắn quan tâm là, Tạ Bích Sơ vì sao lại
nói lời này với Triệu Chỉ Dao, hắn muốn nghe một chút xem nàng rốt cuộc
đã nói những gì, đoán xem có phải nàng thật sự muốn đem hắn đẩy tới chỗ
nữ nhân khác hay không.
Triệu Chỉ Dao thấy hắn hất cái cằm lên ý
bảo mình nói tiếp, trong lòng thầm thở phào một hơi, sau đó khó xử nhìn
xung quanh nói: “Điện hạ hi vọng thần nữ nói ở đây sao?”
Cố Thần
đưa tầm mắt nhìn qua, sau đó không nói tiếng nào sải bước về phía đình
nghỉ chân cách đó không xa, Triệu Chỉ Dao vội vàng theo sau hắn, lại khi hắn dừng bước đột nhiên đụng đầu một cái vào lưng hắn.
Cố Thần
thân thể nhanh nhẹn thoáng một cái đã né ra, Triệu Chỉ Dao chút nữa là
ngã nhào về phía trước, không dễ gì mới giữ vững được người, giương mắt
ai oán nhìn về phía Cố Thần, nhưng ẩn dưới ai oán lại là nụ cười đã thực hiện được.
Cố Thần tránh ánh mắt của nàng ta, chắp tay đứng ở một bên lạnh nhạt nói: “Nói đi.”
Nhưng còn chưa đợi Triệu Chỉ Dao nói, Cố thần đột nhiên quay người, dùng một
loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng ta, hai mắt nhanh chóng thấm ra tia máu đỏ, âm thanh như rít qua kẽ răng mang theo sự tức giận
khắc sâu: “Ngươi to gan!”
Triệu Chỉ Dao lại yêu kiều cười, chầm
chậm tiến tới hắn, vừa khẽ nói: “Là chàng ép thiếp a điện hạ, thiếp cũng không muốn, nhưng thiếp đã quá yêu chàng rồi, thiếp nằm mơ cũng muốn
gần gũi người, nhưng chàng lại một mực không chịu gặp thiếp, ngược lại
Tạ cô nương kia, cô ta có gì tốt mà lại khiến cho chàng tâm tâm niệm
niệm nhớ tới?”
Nàng ta tiến tới gần hắn cách hai bước thì dừng
lại, sau đó thăm dò hướng hắn chìa tay ra, vừa nhỏ giọng nói, giống như
trấn an hắn, lại giống như lầm bầm một mình: “Điện hạ, chàng cự tuyệt
không nổi đâu, đây là dược hiệu mạnh nhất, vì chàng, ta cũng không ngại
nơi đây ban ngày ban mặt, chàng yên tâm, nếu thiếp thành Thái tử phi,
thiếp sẽ không làm khó Tạ cô nương kia, cũng có thể lập nàng ta làm trắc phi, chỉ cần nàng ta………”
Lời nàng ta đúng là không còn gì để
nói, sau đó cả người liền phi tới đình nghỉ chân, phịch một tiếng rơi
vào trong nước, Cố Thần chống vào cây cột thở một hơi, cả người như ném
vào trong lửa, cảm giác khó nhẫn nhịn hừng hực từ dưới bụng lan đến toàn thân, khó kiềm chế đến nỗi hắn tê dại suýt thì không đứng vững.
Thị vệ bên người nhanh chóng vây tới, lại bị tiếng rống giận trầm thấp của Cố Thần làm cho lui hết: “Cút!”
Một tiếng rống giận này dường như đã lấy hết khí lực còn lại của hắn, dục
vọng mãnh liệt kia trong nháy mắt như chiếm lấy hết thân thể hắn, động
tác hắn lảo đảo, bên tai một mảnh ong ong, ngay cả tầm nhìn cũng có chút mơ hồ, chứ đừng nói gì đến việc suy nghĩ.
“Điện hạ………….”
Tiếng kêu hình như từ 1 nơi rất xa truyền đến, mang theo hồi âm trống trải,
hắn cảm giác cánh tay mình như bị thứ gì đó đỡ đưa đi, hắn theo bản năng mượn lực muốn đứng lên, trong lòng lại đột nhiên dâng lên vui mừng.
“Thanh Ngọc………”
Hắn dường như không còn suy nghĩ được điều gì nữa, nhưng trong miệng lại
vẫn 1 mực kêu gào tên nàng, hắn không nhớ rõ mình đang ở đâu, nhưng vẫn
còn nhớ là hắn đến là để tìm nàng.
Thị vệ dìu hắn nghe hắn từng tiếng kêu la, lập tức đưa hắn tới chỗ Tạ Bích Sơ nơi đó, vừa kêu người lập tức đi mời Thái y.
Tạ Bích Sơ bị bộ dạng rũ rượi của hắn làm cho hết hồn, theo bản năng xông tới đỡ lấy hắn, “Chuyện này là sao vậy?”
Thị vệ nói: “Điện hạ trúng độc, vẫn phải phiền cô nương chăm sóc điện hạ, Thái y sẽ lập tức tới.”
Tạ Bích Sơ lo lắng gật gật đầu, đỡ hắn lên giường, nhưng còn không kịp rút người ra, đột nhiên trời đất quay cuồng, khi định thần lại thì môi đã
bị hung hăng cắn lấy.
Sau đó tất cả đều mất đi khống chế, Cố Thần bị tình dược mê hoặc tâm trí theo bản năng toàn tâm đầu nhập đi vào
trong, dùng hết tất cả khát vọng chiếm cứ bá đạo chưa từng có trước giờ.
Còn Tạ Bích Sơ lúc đầu còn giãy giụa, nhưng dần dần, không biết vì bột
thuốc rơi vãi trên y phục hắn, hay là vì cường thế của hắn mà trầm luân, cho dù là vậy khi không còn tỉnh táo, những gì thổ ra từ trong miệng
hắn, vẫn như cũ từng tiếng từng tiếng là tên nàng.
Tình ý của hắn giờ phút này đây bị gỡ đi tất cả những vật che đậy, cứ như vậy tự nhiên bạo lộ ra trước mặt nàng, cũng lúc này đây Tạ Bích Sơ mới phát hiện,
nàng cho rằng tình cảm của hắn là 1 con sông, sau đó khi xuất hiện trước mặt nàng, lại là một biển lớn.
“Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, ta……..” y phục của nàng tất cả đều bị xé ra ném xuống dưới giường, thân thể trắng nõn tuyệt đẹp, giống như dương chi ngọc thượng hạng tinh tế trác mà
thành, nhưng cảnh đẹp như vậy thời điểm đặt dưới thân thể hắn, trong đôi mắt đỏ của hắn lại lộ ra chút tỉnh táo: “Thanh Ngọc, cản ta lại,
mau………”
Nhưng Tạ Bích Sơ không muốn ngăn trở, nàng yêu hắn, cho
nên khi cơ hội tới gần, vì sao lại không chứ? Hắn vì cố kỵ Hoàng hậu, vì chuyện tình đời trước mà chia tay với nàng, nhưng nàng sẽ không cố kỵ
những chuyện đó, nàng muốn có được hắn!
Không nhìn hắn phí sức giằng xé giữa tỉnh táo và mê ly, Tạ Bích Sơ kiên định ngẩng đầu lên hôn môi hắn.
Sắc máu lại như cũ chiếm cứ mắt hắn, hắn bị nàng kéo đi, hoàn toàn rơi vào bể trầm luân.
Thân hình nguyên bản phù hợp lúc này chân chính kết hợp lại với nhau, Tạ
Bích Sơ nghiêng mặt, trên đôi môi cắn đỏ mọng, từ trong mơ hồ thở dốc
ra, gương mặt ửng hồng, dưới con mắt lông mi hơi khép, giọt nước mắt
trong suốt lại từ từ tràn ra.