Diệp Trường Huân chỉ cho rằng Tiêu Kính Viễn muốn nói tốt cho cháu mình
vài câu mà thôi, thấy hắn rốt cuộc không mở miệng, dĩ nhiên có chút vừa
lòng.
Hắn đương nhiên không biết, chính vị nam tử kém mình tám
tuổi mà chức quan lại cao hơn mình kia thật ra đã sớm nhớ thương nữ nhi
bảo bối của mình rồi.
Ngày đó về đến nhà, hắn cùng Ninh thị
thương nghị một phen, cuối cùng uyển chuyển từ chối Ngưu gia và Hoàng
hậu nương nương, chỉ nói nữ nhi nhà mình còn trẻ người non dạ, tâm tính
chưa trưởng thành, còn phải dạy bảo thêm vài năm.
Đối với Ngưu
gia thì nói thẳng ra là được, nhưng bên Hoàng hậu nương nương thì phải
cẩn thận hơn, vì thế lúc trả hậu lễ cho Ngưu gia, Ninh thị cố ý thỉnh
Ngụy phu nhân nói tốt vài câu, lại từ chỗ Ngụy phu nhân thám thính được, Hoàng hậu nương nương mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng cũng không có gì,
dù sao A La mới mười bốn tuổi, quả thật còn nhỏ.
Hoàng hậu còn
ban cho 2 thất vải sa tanh thượng đẳng Giang Nam tiến cống, nói là cho
tiểu cô nương về sau dùng may y phục, Ninh thị thấy thế, biết Hoàng hậu
nương nương rộng lượng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
A La biết Tiêu gia đến cầu hôn liền không hề do dự từ chối thẳng.
Nàng gả gà gả chó cũng không muốn gả vào Tiêu gia lần nữa!
Diệp Thanh Huyên không khỏi líu lưỡi, chỉ nói A La mệnh tốt, có mẫu thân
xinh đẹp, bản thân lại dung mạo bất phàm, Nhị bá phụ mấy năm nay được
xem trọng, cho nên hiện tại chỉ tiện tay liền chọn được mối hôn nhân
tốt.
Có điều, nàng cũng chỉ hâm mộ mà thôi, chung quy chính nàng cũng có tâm tư riêng.
Bên kia, sau khi Ninh thị hỏi thăm Hầu phủ thì rất nhanh đã có tin tức, thì ra vị thứ xuất Tam công tử kia cũng có ý với Diệp Thanh Huyên, một là
thứ tử Hầu phủ, một là cháu gái Binh bộ Thị lang, cũng coi như môn đăng
hộ đối, vì thế mối hôn sự này liền được định ra.
Đại sự của Diệp Thanh Huyên đã định, vừa xấu hổ vừa vui sướng, đối với Ninh thị vô cùng cảm kích, đối với A La càng thân như tỷ tỷ ruột.
Diệp Thanh
Huyên tất nhiên hiểu rõ, nếu không phải mình mặ dày ở lại nhà Nhị bá phụ thì căn bản không có mối hôn sự này, dù sao phụ thân mình hiện tại
không tốt, Diệp gia cũng sắp xuống dốc, ngay cả một thứ tử Hầu phủ cũng
chưa chắc để ý đến mình như vậy.
Không nói đâu xa, chỉ nhìn hai
vị tỷ tỷ Đại phòng Diệp gia kia việc hôn nhân gian nan thế nào, nàng
liền biết mình thật may mắn.
A La thấy Diệp Thanh Huyên tìm được mối hôn sự tốt cũng mừng cho nàng ấy. Trước mắt lại sắp đến tiết Đoan
Ngọ, nàng liền xuất tiền riêng ra mua sắm, chuẩn bị tiệc rượu, tỷ muội
cùng vui.
Diệp Thanh Huyên tất nhiên vui mừng, cũng cầm tiền riêng ra, không câu nệ là bao nhiêu, cùng góp tiền làm tiệc.
Bên này hai tỷ muội đang kích động chuẩn bị mở tiệc, nào ngờ lại đột nhiên xảy ra đại sự.
Hôm đó trời đã khuya mà Diệp Trường Huân vẫn chưa về nhà, Ninh thị không khỏi tâm thần bất ổn, thấp thỏm bất an.
Lúc đầu A La cũng không nghĩ gì nhiều, chắc là hôm nay phụ thân đi uống
rượu với đồng liêu, thậm chí còn an ủi mẫu thân: "Chắc là mọi người rủ
phụ thân đi uống rượu thôi, không có chuyện gì đâu. Phụ thân luôn lo
chuyện nhà, đợi lát nữa tất nhiên sẽ trở về."
Ninh thị gật đầu, lại phân phó A La: "Ngươi cùng A Huyên về tây sương phòng trước đi, để ta lẳng lặng ngồi một lát."
A La thấy mẫu thân vẫn bất an, trong lòng cũng thầm lưu ý, sau khi trở về phòng liền nói mệt mỏi muốn đi ngủ sớm, bắt đầu nghe lén động tĩnh bên
chỗ mẫu thân. Nào ngờ vừa nghe liền khiến nàng kinh hãi.
"Đích tôn lần này gặp chuyện không may, sợ là sẽ liên lụy lão gia." đây là thanh âm mẫu thân.
"Thái thái không cần nghĩ nhiều, hôm nay lão gia về trễ chắc là bị ai mời đi
uống rượu, lão gia trong triều nhân duyên tốt, thường xuyên đi gặp bằng
hữu, không có chuyện gì đâu." Lỗ ma ma nói.
Nhưng mẫu thân lại
thở dài một tiếng: "Không đâu, xưa nay nếu hắn về trễ cũng sẽ sai người
truyền tin về, hôm nay đã trễ thế này còn chưa trở về, ta phái người ra
ngoài hỏi thăm cũng không có tin tức, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi."
Ninh thị dừng một chút, nói tiếp: "Kỳ thật, đêm qua hắn tâm sự
nặng nề, nói rằng, chuyện của đích tôn chỉ sợ không dễ giải quyết, nhất
định phải xử lý cẩn thận, tránh bị dẫn lửa thiêu thân."
Kế tiếp, mẫu thân nói cái gì, A La đều không nghe vào.
Nàng nhướng mày, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện.
Đầu tiên, lúc trước cha mẹ từng đề cập đích tôn có thể gặp chuyện không
may, hai người thương lượng có nên giúp hay không, nghe ý tứ phụ thân là có thể giúp đơn nhưng không thể để liên lụy bản thân.
Sau đó, ở hội đạp thanh, Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung xuất hiện đều có cảm
giác sa sút, tiêu điều, ít nhiều cũng khiến người khác nhìn ra, đích tôn Diệp gia thật sự gặp khó khăn.
Về phần khó khăn gì, đến mức nào thì không biết.
Bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện, thậm chí còn liên lụy đến cha mình?
A La nhíu mày, nhớ lại đời trước, năm đó Đại bá mẫu dẫn Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung đến Tiêu gia.
Đời trước, Tiêu gia hiển nhiên đã cự tuyệt, không xuất thủ tương trợ Diệp
gia, vậy đời này thì sao, chẳng lẽ đời này phụ thân ra tay giúp đỡ nên
bị liên lụy?
Nhưng theo tính tình phụ thân thì lại không giống,
phụ thân cực kỳ coi trọng ba mẹ con các nàng, còn có khúc mắc với Đại
phòng, sẽ không đến mức vì Đại phòng mà bồi cả bản thân vào.
A
La nghĩ vậy, không khỏi lo lắng, bận tâm thay mẫu thân, cả đêm không
ngủ, chỉ lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa, ngóng trông phụ thân có thể
về sớm một chút, tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Nào ngờ chờ đến nửa đêm vẫn không thấy phụ thân trở về, ngược lại nghe thấy tiếng ồn ào, náo động.
Đó là tiếng vó ngựa rất chỉnh tề, nhân số cũng đông, trong không khí còn có tiếng của ngọn đuốc đang cháy.
Những người này nhanh chóng đi đến trước cửa nhà mình, phiên thân xuống ngựa.
Đại sự không ổn!
A La vội vàng đứng dậy mặc quần áo, chạy thẳng đến phòng mẫu thân: "Nương, đã xảy ra chuyện."
Thật ra lúc nàng chạy đến đã không còn kịp nữa rồi, những người đó bắt đầu phá cửa.
Chuyện kế tiếp, đời này A La đều chưa từng trải qua, cũng là đêm đáng sợ nhất
của Nhị phòng Diệp gia sau khi dọn ra khỏi tổ trạch.
Những người đó trực tiếp bao vây Diệp gia, bắt trói Ninh thị và Diệp Thanh Việt, về phần Diệp Thanh Xuyên, bởi vì đang ở trường học nên họ đã sớm phái
người đi bắt.
A La và Diệp Thanh Huyên đều là nữ hài tử nên
không bị bắt, chỉ bị trông giữ ở hậu viện, còn tất cả nha hoàn, ma ma
đều bị giam giữ ở chỗ khác.
Diệp Thanh Huyên sợ tới mức mặt đầy
nước mắt: "Tam tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ, bọn họ, bọn họ có khi dễ chúng ta hay không?"
Trong lòng A La đang lo lắng an
nguy cả nhà mình, đặc biệt là mẫu thân, nghe Diệp Thanh Huyên nói vậy
liền lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì, nhìn y phục thì họ là người của Lục Phiến Môn, hẳn là muốn điều tra án, chỉ nghe lệnh làm
việc, hoàn toàn không đến mức khi dễ nữ tử khuê các."
Nhưng hiển nhiên Diệp Thanh Huyên sợ hãi, khiếp đảm hơn A La nghĩ, nàng cắn môi,
mặt mày trắng bệch nhìn đám người bên ngoài, run giọng nói: "Nhưng mà,
nhưng mà, Tam tỷ tỷ... ta kinh hoảng, ta rất sợ hãi..."
Lúc này A La mới phát hiện không thích hợp, vội vàng đi qua ôm lấy Diệp Thanh
Huyên: "A Huyên làm sao vậy, không có chuyện gì, bọn họ không dám, Lục
Phiến Môn đang điều tra vụ án này, chứng tỏ vẫn chưa có kết luận, bọn họ cũng chỉ dám trông giữ chúng ta thôi, không dám khi dễ chúng ta đâu,
ngươi đừng sợ a!"
Nhưng an ủi căn bản không có tác dụng gì, hai mắt Diệp Thanh Huyên vẫn đăm đăm nhìn ngoài, toàn thân run rẩy không ngừng.
Đến lúc này, A La bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng đỡ Diệp Thanh
Huyên ngồi xuống giường, lại rót cho nàng ấy một tách trà lạnh.
Diệp Thanh Huyên không nhận tách trà mà trực tiếp nhào vào lòng A La, khóc nức nở.
"Tam tỷ tỷ, ngươi nhất định cho rằng ta vì tìm mối hôn sự tốt mà không biết
liêm sỉ chạy đến ở nhà ngươi, thậm chí còn không tiếc thông đồng với bọn họ..."
"Ta không nghĩ như vậy, ngươi muốn tìm một mối hôn sự tốt là chuyện nhân chi thường tình..."
"A La tỷ tỷ, ngươi không hiểu..."
Nói đến đây, Diệp Thanh Huyên tựa như hỏng mất, run giọng nói chuyện cũ với A La.
Vừa kể xong, Diệp Thanh Huyên run rẩy cầm tách trà lạnh trên bàn, uống hết.
Cuối cùng, nàng rùng mình một cái, nói tiếp: "Đến ngày thứ hai, bọn họ đi
rồi, ta bò ra, kéo Vũ Đào và Phong Diệp vào phòng, các nàng, các nàng đã sắp không xong."
A La đau lòng ôm vị đường muội này, nhất thời không biết nên dỗ dành nàng ấy thế nào.
Bất luận là đời trước hay đời này, nàng đều trốn vào núi, tuy có gặp chút
chuyện ngoài ý muốn, phải chịu khổ nhưng cũng chỉ là lo lắng hãi hùng và bị thương da thịt, nếu nói thật sự bị khi dễ thì không có, cho nên sau
chuyện đó, nàng vẫn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, vẫn có thể
thong dong lựa chọn vị hôn phu.
Nhưng còn Diệp Thanh Huyên, mặc
dù không bị khi dễ nhưng chứng kiến nha hoàn bên cạnh gặp chuyện như
vậy, đối với một nữ tử khuê các không hiểu thế sự mà nói, chính là đả
kích rất lớn.
"A La tỷ tỷ, ta muốn gả đi, nhanh chóng gả cho
người khác, muốn gả cho một người có quyền thế, như vậy ta sẽ không bao
giờ nhìn thấy những chuyện đó nữa, ta căn bản không muốn ở nhà, ta thậm
chí hận cha mẹ ta, bọn họ căn bản không quản ta..." Diệp Thanh Huyên lẩm bẩm.
Một lát sau, Diệp Thanh Huyên rốt cuộc ngủ mất.
A
La canh giữ bên cạnh giường, nhờ ánh trăng bên ngoài, nàng có thể nhìn
thấy vệt nước mắt còn vương trên mặt Diệp Thanh Huyên, hai mí mắt sưng
húp vì khóc lâu.
Kỳ thật, có đôi khi đêm khuya tỉnh mộng, nàng
nhớ tới mười bảy năm hắc ám đời trước, trong lòng sẽ cảm thấy bi thương, nhưng bây giờ ngẫm lại, khoảng thời gian mười bảy năm kia tuy ẩm ướt,
hắc ám, tịch mịch và tuyệt vọng nhưng dù sao cũng không thiếu ăn thiếu
uống, cũng chưa từng chịu khổ sở tra tấn.
Cuộc đời vốn có rất
nhiều nỗi đau khổ, nàng cho rằng tình cảnh của mình rất thê thảm, thật
ra người khác ngoài mặt thì áo gấm thêu hoa, sau lưng còn không biết bao nhiêu xấu hổ.
Như vị đường muội này, đời trước vội vàng gả cho
người, tuy rằng không quá tốt nhưng cũng xem như có thể diện. Ai có thể
biết được những thấp thỏm lo âu trong lòng nàng ấy khi vội vàng muốn gả
đi.
Nghĩ như vậy, nàng lại khó tránh khỏi nhớ thương người trong nhà.
Không biết phụ thân và ca ca, đệ đệ thế nào, mẫu thân nhu nhược như vậy làm sao chống đỡ được biến cố này?
Rũ mắt xuống, A La nhíu mày nghĩ, chẳng lẽ mình cứ ngồi yên như vậy? Phải tìm cách nào đó, tốt xấu gì cũng giúp được cho cha mẹ?