Hắn không biết tại sao mẫu thân lại nghĩ tới chuyện này, tại sao nhìn ra tâm tư của hắn.
Hắn càng không biết, nếu mẫu thân dựa vào giao tình với Diệp lão thái thái
năm đó, đích thân đến tìm Diệp Trường Huân để nghị hôn thì Diệp Trường
Huân sẽ xử trí thế nào.
Càng không biết, nếu nàng vẫn như cũ không thích hắn, vậy hắn nên làm thế nào?
Hôm qua, Thái tử nói muốn đích thân tìm Diệp Trường Huân nói việc này, hắn
vội vàng ngăn cản chỉ vì nghĩ rằng, nếu nàng đã không thích mình, mình
hoàn toàn không thể ỷ vào thân phận Thái tử khiến phụ thân nàng khó xử.
Có điều... tối qua hắn một đêm không ngủ, nhớ tới cảnh nàng cùng Tam hoàng tử vui đùa bên thác nước liền đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn thậm chí cảm thấy loại đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ này phảng phất như đã rất nhiều năm rồi.
Hắn cũng hiểu ra, mình thật sự không thể buông tay dễ dàng như mình nghĩ.
Tiêu Kính Viễn giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của mẫu thân, cảm thấy có chút hít thở không thông, chờ đợi lời nói kế tiếp của bà.
Đúng
lúc này, Tiêu lão phu nhân thở dài, hài lòng nói: "Cũng vừa vặn, đứa nhỏ Vĩnh Trạch này lúc trước nhìn thấy A La liền không dời nổi mắt. Tên
tiểu tử ngốc Vĩnh Trạch này bình thường thờ ơ, giờ đây động tâm tư hiển
nhiên là thật lòng. Ngày đó, Tam tẩu ngươi có nói với ta, Vĩnh Trạch đặc biệt nhắc chuyện này, hỏi nàng có thể thỉnh tổ mẫu đích thân đến Diệp
gia bàn hôn sự hay không."
Lời này vừa rơi vào tai Tiêu Kính Viễn, lúc đầu đầu óc hắn trống rỗng, nửa ngày sau mới hiểu ý tứ mẫu thân.
Vĩnh Trạch... đó là cháu ruột hắn.
Mẫu thân muốn hỏi A La cho Vĩnh Trạch...
Trái tim trong ngực Tiêu Kính Viễn cơ hồ ngừng đập.
Thanh âm bên tai trở nên dần xa xôi, xa đến mức hắn không còn nghe thấy gì nữa.
"Kính Viễn?" Lúc này Tiêu lão phu nhân mới phát hiện tiểu nhi tử của mình hai mắt phiếm tơ máu, bộ dáng có chút hoảng hốt, không khỏi kinh ngạc:
"Ngươi hôm nay làm sao vậy?"
Phải biết, tiểu nhi tử này của bà ba tuổi đã đọc sách, bốn tuổi cầm kiếm, tính tình từ nhỏ đã chững chạc, ổn trọng, việc gì cũng có thể tự xử lý thỏa đáng, chưa từng khiến nàng bận tâm điều gì.
Thậm chí bảy năm trước hắn thỉnh cầu đi biên cương, cự tuyệt hôn sự với Tả Hầu gia, nàng cũng hiểu con trai mình có chủ
kiến, có suy nghĩ riêng của hắn, cũng không lo lắng nhiều.
Hôm nay rốt cuộc thế nào, giống như bị bệnh?
Tiêu Kính Viễn thấy mẫu thân lo lắng, rũ mắt, thong thả nói: "Mẫu thân, chỉ
là hôm qua ta uống nhiều mấy chén với bằng hữu, không nghỉ ngơi tốt
thôi, khiến mẫu thân lo lắng."
Tiêu lão phu nhân tin là thật, lắc đầu nói: "Ngươi a, xem ra cũng phải thành hôn thôi, tốt xấu gì còn có người quản ngươi."
"Chuyện này không vội."
"Đã đến tuổi này rồi, cháu trai cũng sắp định thân mà ngươi còn nói không
vội!" Tiêu lão phu nhân bất đắc dĩ, nhưng ngẫm lại tính tình con trai
mình, phiền não nói: "Cái tính tình dầu muối không vào này của ngươi,
chỉ sợ cô nương tầm thường chưa chắc có thể quản được ngươi."
Ngẫm lại cũng đúng, có cô nương nào nhìn cái bản mặt ván gỗ vạn năm không
đổi của nhi tử mà không sợ chứ. Tiêu Kính Viễn cưới cô nương nào về, chỉ sợ ngày ngày phải nơm nớp lo sợ trước mặt hắn.
"Mẫu thân nói đùa." Thanh âm Tiêu Kính Viễn vững vàng, không có bất kì cảm xúc gì.
"Nói đùa cái gì, lại nói, ngươi cũng nên sửa đổi tính tình này đi! Cô nương
người ta chẳng ai thích nam tử như ngươi đâu, các nàng đều thích nam
nhân biết ăn nói, còn phải giỏi thi từ ca phú."
"Vâng, nhi tử sẽ ghi tạc trong lòng." Tiêu Kính Viễn cúi đầu đáp.
Tiêu lão phu nhân nhìn nhi tử này, thật sự không có biện pháp, cũng lười nói nữa.
"Vừa rồi ta đề cập đến A La cô nương Diệp gia, ý của ta thật ra là, ngươi và Nhị phòng Diệp gia quan hệ tốt, ngươi thử dò hỏi ý tứ hắn trước, nếu
hắn cũng có ý đó, ta đến nói chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng giao tình
giữa hai nhà."
"Cô nương Diệp gia kia..." Tiêu Kính Viễn im lặng
một lúc, rốt cuộc mở miệng, có điều, khi nói đến bốn chữ "Cô nương Diệp
gia" thì giọng nói có chút run rẩy: "Nghe nói dung mạo rất tốt, ngay cả
Hoàng hậu nương nương cũng thích, sợ là tâm cao khí ngạo, chưa hẳn sẽ để ý dòng dõi Tiêu gia."
"Bàn về dòng dõi, Tiêu gia chúng ta ở Yến
Kinh cũng tính là gia tộc lớn, về phần Hoàng hậu nương nương thích, vậy
tất nhiên là muốn lựa chọn Tam hoàng tử phi, nhưng nhà bình thường cũng
chưa chắc muốn gả nữ nhi vào hoàng thất, chung quy không an ổn bằng gả
vào Hầu môn."
Đối với dòng dõi và con cháu nhà mình, Tiêu lão phu nhân rất có tin tưởng: "Hơn nữa, Vĩnh Trạch và A La từ nhỏ đã quen
biết, Vĩnh Trạch lại một lòng thích A La, ta thấy chúng ta cứ thử xem,
ngươi đề cập với phụ thân A La trước, khả năng chuyện thành là rất lớn."
Đã đến nước này, Tiêu Kính Viễn còn có thể nói cái gì, hắn cắn răng phun ra một chứ: "Vâng."
- -----------
Hôm nay thời tiết tốt, nha hoàn mang thảm lông dê Ba Tư trải trên bậc thang trước cửa, A La cùng Diệp Thanh Huyên cùng nhau ngồi phơi nắng, tùy ý
thêu thùa vài món.
Kỳ thật, A La căn bản không biết thêu thùa, chẳng qua nhìn Diệp Thanh Huyên làm, nàng cũng miễn cưỡng cho ra dáng mà thôi.
Trong lúc thêu, hai tỷ muội lại thì thầm to nhỏ. Lúc nhắc đến Tam công tử Hầu gia, A La thấy trong mắt Diệp Thanh Huyên tràn đầy vui thích, biết lần
này nàng ấy thật sự nghiêm túc, bây giờ chỉ có thể trông mong mối hôn sự này có thể thành.
"Hôm qua ta có đề cập với mẫu thân, để mẫu
thân giúp ngươi tìm hiểu một chút." Nếu để Ninh thị ra mặt tất nhiên có
thể diện hơn nhiều so với Diệp gia Tam thái thái.
"Tam tỷ tỷ, cảm ơn ngươi và Nhị bá mẫu!" Diệp Thanh Huyên thật tâm cảm tạ.
"Chúng ta là tỷ muội, việc này có tính là gì." A La cũng hi vọng Diệp Thanh
Huyên được hạnh phúc, đời trước nàng và bị muội muội này cũng không thân cận, đời này tiếp xúc nàng thật lòng thích muội ấy.
Hai tỷ muội
đang tâm sự thì thấy Diệp Thanh Việt nhảy chân sáo lại đây, cười hề hề
nhìn tỷ tỷ mình, thần bí nói: "Hảo tỷ tỷ, ta biết một chuyện có liên
quan tới ngươi, có muốn nghe hay không?"
A La liếc đệ đệ mình một cái, thản nhiên nói: "Không muốn."
Diệp Thanh Việt nhất thời mất hứng, hừ một tiếng, chống quai hàm ngồi xổm
trước thềm cửa: "Chuyện này thật sự có liên quan đến ngươi, chẳng lẽ
ngươi thật sự không muốn biết? Nếu ngươi không biết e là sẽ hối hận đó."
Từ sau khi trải qua chuyện trên núi, Diệp Thanh Việt thật ra đã hiểu
chuyện hơn rất nhiều, chẳng qua vẫn là tiểu hài tử bảy tuổi, tính tình
nghịch ngợm, thường xuyên muốn trêu chọc A La.
"Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi!" A La dứt khoát.
Một tiểu hài tử bảy tuổi, nàng mới không mắc mưu đâu.
Diệp Thanh Huyên thấy vậy không khỏi bật cười: "Thanh Việt, có chuyện gì
ngươi nói thẳng là được, nếu không còn bị chán ghét đấy!"
Diệp
Thanh Việt sờ sờ đầu, nghĩ cũng có lý, lập tức nói: "Vừa rồi ta nghe
trộm được bên chỗ nương, Tiêu gia đưa mấy hộp gấm và lễ vật tới, nghe ý
tứ nương và ma ma nói chuyện hình như là Tiêu gia nhìn trúng tỷ tỷ làm
con dâu!"
Diệp Thanh Huyệt nhất thời nói không nên lời, khó tin nhìn A La.
A La cũng ngây ngẩn.
Chuyện Tam hoàng tử và Ngưu gia còn chưa làm rõ, bây giờ tự dưng lại thêm một Tiêu gia?
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Huyên bỗng bật cười: "Mấy ngày nay ngươi sầu
khổ chọn Hoàng gia và Ngưu gia, mỗi ngày đều lải nhải, ta chỉ nghĩ ngươi tùy ý chọn một trong hai nhà là được, không ngờ còn mọc ra cái thứ ba!"
Diệp Thanh Việc nghe lời này, nhịn không được chen miệng: "Chẳng lẽ còn có
hai nhà khác cầu hôn tỷ tỷ, đây chẳng phải là tam gia tranh bá, ý đồ
tranh giành Trung Nguyên! Diệp Thanh Việt ta muốn nhìn xem, rốt cuộc
hươu chết vào tay ai!"
A La nghe Tiêu gia cầu hôn, tự nhiên trong đầu hiện ra thân ảnh Tiêu Kính Viễn, vốn đã ngượng ngùng không chịu
nổi, lại nghe tiểu tử này dùng từ loạn "tranh giành Trung Nguyên" rồi
"hươu chết vào tay ai" gì đó, tức giận đến mức trực tiếp cầm khung thêu
ném hắn.
"Nói bừa cái gì! Cẩn thận ta mách phụ thân đó!"
- ----------
Vì mẫu thân đã dặn dò, Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên không thể dương phụng âm vi.
*Dương phụng âm vi: Ngoài mặt thì thuận theo, trong lòng lại thầm chống đối.
Hắn mời Diệp Trường Huân đi uống trà.
Hai nam nhân ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng.
Diệp Trường Huân tất nhiên biết nhà mình nhận được ba phần lễ từ Hoàng hậu nương nương, Ngưu gia và Tiêu gia.
Nương tử do dự, A La lại không đặt tâm tư vào mấy thiếu niên này cho nên dứt khoát để vài năm sau rồi tính.
Như vậy, ba bên đều không thể đắc tội.
Hôm nay Tiêu Kính Viễn mời riêng hắn đi uống trà, có ý tứ gì hắn đương nhiên biết rõ.
Nếu Tiêu Kính Viễn không mở miệng, hắn cũng liền giả ngu.
Hai người lẳng lặng ngồi uống trà, uống đến khi mặt trời sắp lặn, Tiêu Kính Viễn rốt cuộc mở miệng.
"Hôm nay tìm Diệp huynh uống trà thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ đơn thuần là uống trà mà thôi."
Chỉ uống trà?
Diệp Trường Huân nghe vậy, cười cười, sảng khoái uống một hơi cạn tách trà.
"Đúng, chỉ uống trà mà thôi!"
Đến tối, Diệp Trường Huân về nhà, nhướng mày nói với nương tử mình: "Tiêu
gia thì không cần bận tâm, nàng xem thế nào trả lời với Hoàng hậu nương
nương và Ngưu gia là được."
"Vì sao? Hôm nay Tiêu Thất gia mời chàng đi uống trà đã nói cái gì?"
"Không nói gì."
"Không nói gì?"
Diệp Trường Huân sờ sờ cằm: "Chính vì hắn không nói gì nên ta mới hiểu được ý tứ hắn."
Tiêu Kính Viễn hiển nhiên là tới làm thuyết khách giúp mẫu thân hắn hỏi
chuyện A La gả qua làm cháu dâu Tiêu gia, chẳng qua, hôm nay Tiêu Kính
Viễn không mở miệng sợ là cũng nghĩ đến, Hoàng hậu và Ngưu gia tranh,
Tiêu gia hắn tham gia náo nhiệt cũng không thích hợp, cho nên dứt khoát
biết khó mà lui.
"Dù sao, không cần bận tâm Tiêu gia!"
Diệp Trường Huân kết luận.
Tiêu Kính Viễn còn không đến mức chạy đến nhà hắn đoạt cháu dâu đâu! Tiêu
Kính Viễn căn bản không phải loại hay ép buộc người khác, càng không vì
cháu trai mình mà ép buộc cháu dâu!
Diệp Trường Huân đương nhiên không hề biết tâm tư Tiêu Kính Viễn hôm nay mời hắn uống trà cả nửa ngày.
Cho đến khi vị Tiêu Kính Viễn từng cùng hắn ngồi uống trà đàm đạo như tri
âm kia gọi hắn một tiếng nhạc phụ, hắn quả thực cảm thấy cả người lâng
lâng như đi trên mây.