"Không có đâu..." A La bật thốt lên, chợt nhớ
tới đời trước mình gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, mà Tiêu Kính Viễn lại là thúc
thúc của hắn.
Trong lòng nàng vừa động, cố ý nói: "Chẳng qua, đã có người trong lòng rồi."
"Nga..." Tiêu Kính Viễn phảng phất như hóa đá, một lúc sau mới thấp giọng nói:
"Không ngờ chỉ nháy mắt một cái, ngươi đã lớn như vậy."
Nghe ngữ
khí hắn có chút rầu rĩ, A La không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ, chắc không phải hắn cảm thấy mình nên gả cho cháu hắn chứ?
Kỳ thật, cùng
sống ở Yến Kinh, khó tránh khỏi gặp mặt nhau, nàng biết mẫu thân Tiêu
Kính Viễn, cũng chính là lão thái thái Tiêu gia rất vừa ý nàng làm cháu
dâu, luôn nói muốn sớm định hôn sự giữa hai nhà. Mẫu thân biết tâm tư
của nàng, mỗi khi nhắc đến chuyện này đều chỉ qua loa vài câu, cũng
không nói rõ ràng.
Nhưng sau này thì sao, nên từ chối thế nào?
Hiện tại tuy phụ thân đã là Binh bộ thị lang, nhưng trải qua chuyện lần này, Tiêu gia có ân đối với hoàng thất, nếu như Tiêu gia thật sự muốn nàng
gả cho Tiêu Vĩnh Hãn thì nhất định sẽ đắc tội nhà bọn họ rồi.
Nghĩ đến đây, nàng hơi nghiêng đầu nhìn qua, lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy
của nam tử, bờ môi mím lại thẳng tắp như thanh kiếm, mặt mày băng hàn,
nhìn có chút dọa người.
Nàng chớp mắt, nhanh chóng nở nụ cười,
giải thích: "Thật ra, ta không nóng vội chuyện đính hôn, tuổi cũng không lớn, không cần phải vội vã gả chồng, hơn nữa, gả chồng cũng không tốt."
"Vì sao không tốt?" hắn không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm củi nổ lách tách trong bếp lò, nhàn nhạt hỏi.
A La nghiêng đầu nghĩ nghĩ, le lưỡi, nhỏ giọng nói: "Ngươi xem, ở nhà,
cha mẹ đối với ta rất tốt, ca ca thương yêu ta, ngay cả đệ đệ đáng giận
kia thấy ta mất hứng cũng sẽ dỗ ta vui vẻ, còn biết đi Như Ý lâu mua
điểm tâm cho ta, ngày tháng thoải mái như vậy, tại sao muốn sớm gả cho
người khác. Làm dâu, mỗi ngày phải hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, còn phải lo liệu việc nhà, quản giáo nha hoàn hạ nhân, phiền não biết
bao nhiêu!"
Tiêu Kính Viễn thong thả dời mắt về phía A La, nhìn
vẻ mặt nghịch ngợm của nàng, mơ hồ có thể thấy bộ dáng tiểu nữ hài bảy
tuổi năm đó.
Khóe môi hắn miễn cưỡng cong lên, nói: "Ngươi đúng là vẫn giống trước kia, tính tình trẻ con."
Lúc này, A La ăn khá no rồi, buông đũa, bưng chén canh nóng, nhẹ nhàng
thổi: "Thời điểm không ai cưng chiều, đương nhiên không thể làm tiểu hài tử, nếu có người sủng ái, vậy tại sao không ngoan ngoãn làm tiểu hài
tử?"
Tiêu Kính Viễn nghe vậy, hơi ngẩn người, đột nhiên có chút đau lòng, vội vàng xoay mặt đi.
----------
A La ăn uống no đủ, tâm tình cũng tốt lên, có điều vẫn lo lắng mẫu thân và đệ đệ.
Thủ hạ của Tiêu Kính Viễn đã đi Yến Kinh báo tin cho Diệp Trường Huân, hẳn
là rất nhanh sẽ có người đến đón, A La dĩ nhiên chờ mong.
Chẳng qua, Tiêu Kính Viễn vẫn nhịn không được nói: "Hiện giờ Yến Kinh cũng chưa hoàn toàn ổn định."
A La nghe hiểu ý hắn.
Nhất thời cúi đầu nghĩ, bây giờ trở về Yến Kinh có khi còn khiến phụ thân
thêm phiền, đã vậy còn không bằng tiếp tục ở lại chân núi, có Tiêu Kính
Viễn ở đây, hắn còn có thể che chở mình.
Nghĩ vậy, nàng cũng
không nóng vội nữa, chỉ ngóng trông Tiêu Kính Viễn có thể nhanh chóng
tìm được mẫu thân và đệ đệ. Tiêu Kính Viễn thấy nàng tuy không nói ra
miệng nhưng trong mắt tràn đầy chờ mong, tất nhiên không đành lòng làm
nàng thất vọng.
Hắn để lại một phần nhân thủ che chở nàng, sau đó đích thân dẫn theo nhân mã vào núi diệt trừ tàn quân, ép buộc vài ngày, cuối cùng đám tàn quân kia đều bị diệt không còn một mống.
Ngày
ấy khải hoàn trở về, mọi người đều hân hoan vui mừng, duy chỉ có Hoắc
Cảnh Vân đi đằng sau, lầm bầm lầu bầu: "Tướng quân sao vậy nhỉ, mấy ngày nay cứ như ăn phải thuốc nổ, ánh mắt thì ngoan độc, những tàn quân kia
rơi vào tay hắn, bắt sống thì không nói, phàm là ai muốn chạy trốn, đều
chết tương đối thảm."
Tính ra, bọn họ đã giết không biết bao
nhiêu mạng người rồi, chẳng ai là chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng
tướng quân xưa nay không phải người đuổi tận giết tuyệt, làm việc luôn
lưu lại một đường, ở biên quan nổi danh là nho tướng, không ngờ hôm nay
đối với đám tàn quân kia lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
"Ngày xưa thấy ngươi thông minh, sao bây giờ đầu óc lại choáng váng vậy, còn
có thể vì cái gì, chính là vì vị cô nương ở chân núi kia!"
Người
mù cũng có thể nhìn ra, thời điểm ở dưới chân núi, ánh mắt tướng quân
đều hướng về phía cô nương kia, người ta chỉ rời khỏi tầm mắt tướng quân một lát là tướng quân liền bắt đầu lo lắng. Sau đó không biết thế nào,
có thể là vì tướng quân và cô nương kia ở chung không vui, ngay cả dùng
bữa cũng không qua xem cô nương kia, ngược lại để cho thủ hạ truyền lời.
"Nam nhân gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, khó tránh khỏi muốn bù lại ở
phương diện khác." lời này vừa nghe liền biết là người có kinh nghiệm,
nói năng đạo lý rõ ràng.
"Có ý gì, ý là cô nương kia căn bản
không nhìn trúng tướng quân của chúng ta? Vì sao?" Trong mắt Tô Ngũ,
Tiêu Kính Viễn chính là nam nhân tốt nhất thiên hạ, biết bao nhiêu cô
nương biên quan hận không thể trực tiếp nhào vào lòng tướng quân, nhưng
tướng quân chẳng hề liếc mắt một cái.
Mọi người đều nói tướng
quân mắt cao hơn đầu, hiện tại vất vả lắm mới nhìn trúng một cô nương,
vậy mà cô nương kia lại làm bộ làm tịch?
"Ai biết được, dù sao
theo ta thấy, tướng quân chúng ta gặp hạn rồi, bị một tiểu cô nương đắn
đo như thế, còn không biết sau này sẽ thế nào!"
"Này..." Tô Ngũ nhíu mày, "Cô nương kia thoạt nhìn tuổi tác còn rất nhỏ, không ngờ lại có thủ đoạn như vậy."
"Bộ dáng đẹp đi! Ngươi gặp được mấy cô nương lớn lên đẹp như vậy?"
"Cũng phải." Tô Ngũ nhớ tới gương mặt kia, dáng người kia, đẹp như thiên
tiên, ai nhìn mà không động tâm? Ngay cả bọn họ, tự biết thân phận không xứng nên mới không có ý niệm gì mà thôi!
"Các ngươi đang nói cái gì?" Một thanh âm băng lãnh bất chợt truyền vào tai.Mọi người cả kinh, cứng ngắc quay đầu lại, nhân vật trong cuộc đàm luận -
tướng quân nhà bọn họ đang đứng phía sau, ánh mắt lẫm liệt nhìn chằm
chằm bọn họ.
Ánh mắt kia, sắc bén như dao.
"Tướng, tướng quân..." bọn họ vội vàng đứng thẳng lưng, không dám hé răng.
Tiêu Kính Viễn nhướng mày, đi tới, mắt lạnh đảo qua đám người trước mắt.
Từ năm mười bốn mười lăm tuổi, hắn đã theo phụ thân ra sa trường lịch lãm, hiện tại hai mươi sáu tuổi, trải qua bao nhiêu năm chinh chiến, mưa
tuyết gió sương, đao quang kiếm ảnh đã sớm ma luyện cho hắn khí thế sắc
bén, không giận mà uy. Lúc này, hắn chỉ đảo mắt qua, mọi người liền cảm
thấy như có lưỡi đao lạnh lẽo lướt trên mặt mình.
"Các ngươi thân là tướng sĩ, không lo bảo vệ quốc gia mà ở đây bàn luận thị phi như mấy phụ nhân nông thôn, ảnh hưởng thanh danh người khác?"
Mọi người không dám động, đồng thanh đáp: "Không dám!"
"Không dám? Các ngươi tốt nhất là không dám!"
Tiêu Kính Viễn cười lạnh, dứt lời liền đi thẳng.
Đợi đến khi thân ảnh kia đi thật xa, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương.
Xem ra... tướng quân thật sự nghiêm túc?
Chỉ có nam nhân thất bại tình trường, không có chỗ phát tiết, cho nên mới hung dữ với thuộc hạ như vậy...
----------
A La dứt khoát ở lại chân núi, có thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn che chở,
nàng cũng không cần lo về Yến Kinh sẽ liên lụy phụ thân, chỉ có điều
trong lòng vướng bận mẫu thân và đệ đệ thôi.
Cứ như thế qua vài
ngày, cuối cùng nghe được tin tức từ Yến Kinh truyền đến, An Nam Vương
hiện tại đã lên ngôi hoàng đế, tàn quân trong và ngoài Yến Kinh đều đã
quét sạch, tình hình đã ổn định, mà phụ thân rốt cuộc cũng nhận được thư của mẫu thân và đệ đệ, thì ra lúc ấy bọn họ được hộ vệ dẫn dắt trốn
thoát, sau đó vì lo lắng A La nên không dám rời đi, chỉ trốn trong một
nông hộ ở ngọn núi bên kia rồi tìm kiếm tung tích A La.
Ba mẹ
con, hai người ở núi này, một người ở núi kia, bây giờ cùng liên lạc
được với phụ thân, vì thế cũng biết được tin tức của nhau.
A La đương nhiên vui sướng cực kỳ, vội vàng muốn trở lại Yến Kinh gặp cha mẹ.
Tiêu Kính Viễn cũng diệt trừ hết tàn quân, đại công cáo thành dẫn binh về kinh, dĩ nhiên tiện đường đưa A La về cùng.
Một đêm trước khi đi, A La hưng phấn trò chuyện với Vương đại thẩm, còn đưa cho bà một cái vòng tay vàng, cũng hứa hẹn, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm nàng, bà ấy tất nhiên vui mừng, luôn miệng nói gặp được quý nhân.
Kỳ thật, mấy ngày nay ở chân núi, A La cảm thấy rất thư thái tự tại, ở đây không khí nhẹ nhàng khoan khoái, các tướng sĩ còn săn bắt thú rừng mang về, mới mẻ và ngon miệng hơn đồ ăn trong Yến Kinh, nếu không phải vì
nhớ mẫu thân, nàng đều sắp vui đến quên cả trời đất.
Trong phòng, A La đang nói chuyện với Vương đại thẩm thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Lúc đầu, nàng chỉ cho là tiếng bước chân của các tướng sĩ tuần tra, bởi vì
mấy ngày nay các tướng sĩ luôn không ngừng tuần tra canh gác.
Nhưng sau đó nàng phát hiện, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, chỉ có
tiếng hít thở trầm ổn, nghe hơi quen tai, hình như là Tiêu Kính Viễn.
Vì thế nàng chạy qua mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong bóng đêm thanh lãnh,
núi non mông lung dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngoài hàng rào rõ ràng có
một thân ảnh cao ngất.
Nàng không thấy rõ hắn đang nhìn về hướng nào, cũng không biết vẻ mặt hắn thế nào, nhưng có thể cảm nhận được tư vị tịch mịch.
Núi non tĩnh lặng, hắn so với núi non còn im lặng hơn.
A La nhất thời không biết nên đóng cửa sổ hay cứ để mở như vậy.
Bên cạnh, Vương đại thẩm vừa nhìn cũng nhận ra: "Đây không phải là Tiêu tướng quân sao?"
Nói xong, bà dường như ý thức được điều gì, cười khuyên nhủ: "Cô nương, đã
mấy ngày không thấy tướng quân đến gặp ngươi, chắc là bận rộn đi? Ngày
mai sẽ khởi hành về Yến Kinh rồi, muộn như vậy mà hắn còn qua đây, hẳn
là có chuyện muốn nói với ngươi đó."
Không biết tại sao, mặt A La đột nhiên nóng lên, thấp giọng nói: "Ta và hắn, vốn cũng chẳng có chuyện gì để nói."
Dứt lời, nàng liền hung hăng muốn đóng cửa sổ.
Nào ngờ Vương đại thẩm ngày xưa đã từng làm bà mối, rất có kinh nghiệm, lập tức lôi kéo tay A La, vừa đẩy nàng ra ngoài vừa nói: "Xung quanh đây
cũng không có ai, hắn đã đến rồi thì ngươi tốt xấu gì cũng nên trò
chuyện với hắn một chút, dù sao ngươi ta cũng đã cứu ngươi!"
Đẩy A La ra ngoài xong, Vương đại thẩm liền lưu loát đóng cửa lại.
Bà không hề ngốc, đã sớm nhìn ra ánh mắt tướng quân kia nhìn vị tiểu cô
nương này, chậc chậc chậc, quả thật là hận không thể nâng trong lòng bàn tay mà sủng đi!