Nhà ăn của khách điếm khá đơn sơ, chỉ có vài cái bàn và mấy cái ghế dựa mà thôi. Hiện tại cũng không có vị khách nào
khác, chỉ có mỗi nàng và Tiêu Kính Viễn.
Tiểu nhị cung kính mang
cơm canh lên, tất nhiên là không so được với thức ăn ở nhà, chỉ có cháo
và bánh bao, nhưng nhìn cũng sạch sẽ.
Nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn
dĩa bánh bao nóng hầm hập, hương thơm dụ hoặc chui vào mũi, bụng nàng
càng kêu to hơn, nhịn không được nuốt nước miếng. A La lặng lẽ nhìn Tiêu Kính Viễn bên cạnh, đang nghĩ chờ hắn động đũa trước, ai ngờ lại nghe
hắn nhà nhạt nói: "Chắc không phải không biết cầm đũa chứ?"
Tiêu
Kính Viễn đối với mấy loại chuyện này thật không ôm chút hi vọng nào,
hắn đã nhìn ra, tiểu cô nương này chính là tiểu thư hầu môn được nuông
chiều từ bé, không nói đến mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chỉ
sợ ăn một bữa cơm, mặc một bộ y phục cũng là vấn đề.
"Ta biết, ta biết nha!" khuôn mặt trắng nõn của A La ửng hồng, vội vàng biện giải: "Ta muốn nói là, mời Thất thúc dùng trước."
Nàng cũng là đứa trẻ ngoan biết chú ý cấp bậc lễ nghĩa đấy, trước khi trưởng bối động đũa, nàng chắc chắn sẽ không tùy tiện ăn trước.
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng lấy lòng của nàng, đạm mạc nói: "Không cần, ta đã ăn rồi."
"A?" A La nghiêng đầu nhìn bàn thức ăn thơm ngào ngạt, "Vậy ta liền không cần khách khí?"
"Ừm."
Tiêu Kính Viễn đặt bánh bao tới trước mặt nàng, lại mang thìa canh qua cho nàng ăn cháo.
A La cảm động vô cùng, nhẹ gật gật đầu với Tiêu Kính Viễn rồi vội vàng ăn.
Lúc này nàng đã đói lắm rồi, mặc dù ăn rất nhanh nhưng động tác vẫn ưu nhã, sau khi quất sạch một dĩa bánh bao, cơn đói đã giảm bớt, tốc độ của
nàng cũng chậm lại, vừa nhai kỹ nuốt chậm vừa quan sát hoàn cảnh xung
quanh.
Nhìn qua cửa sổ, nàng phát hiện không biết từ lúc nào đã
có hai hàng hắc y nhân đứng chỉnh tề bên ngoài, thân thể cường tráng,
mặt không đổi nghiêm chỉnh đứng gác.
"Bọn họ là ai?" nàng khó hiểu hỏi.
Bọn họ đến lúc nào, vì sao nàng không nghe thấy chút động tĩnh gì.
Đúng lúc này, tiểu nhị lại mang lên một dĩa đậu và một dĩa trái cây. Tiêu
Kính Viễn vừa bóc đậu vừa lơ đãng nói: "Thuộc hạ của ta."
"Nga?" A La nghi hoặc, hắn hẳn là vừa từ Bắc Cương trở về thì được phong hầu,
nhưng là chức vị gì ấy nhỉ, hình như là tổng binh kiêu kỵ binh của kinh
thành. Kiêu kỵ binh cũng chính là quân đội bảo vệ Yến Kinh, trực tiếp
nghe lệnh thiên tử, quyền hành khá lớn, quan viên bình thường gặp kiêu
kỵ binh cũng phải lễ độ nhường nhịn ba phần.
Nói vậy, hai hàng hắc y nhân bên ngoài chính là kiêu kỵ binh?
A La đương nhiên có nghe nói đại danh của kiêu kỵ binh, giờ mới gặp bọn
họ, nàng có chút tò mò, nhịn không được cẩn thận đánh giá.
Gió
thu se lạnh, hôm qua lại mưa cả đêm, không khí ẩm ướt, nhưng kiêu kỵ
binh vẫn sừng sững đứng đó, thân hình cao ngất, bất chấp thời tiết, hết
sức cường hãn.
Tiêu Kính Viễn chỉ cho rằng A La không hiểu, cũng
khó trách, tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé làm sao hiểu được
mấy thứ này, liền nói thêm: "Đây là thân tín của ta từ khi ta ở Bắc
Cương, sau này theo ta trở lại kinh thành, đều trở thành kiêu kỵ binh,
ngày thường chỉ nghe mệnh lệnh của ta."
Hắn nhìn nàng một cái,
giải thích tiếp: "Ngươi không cần lo lắng gì cả, những người này miệng
còn kín hơn vỏ trai, chuyện không nên nói thì một chữ cũng không nhiều
lời."
Hắn nói như vậy là vì, tuy A La còn nhỏ, mới bảy tuổi, chưa cần chú ý kiêng kị nhiều, nhưng dù sao cũng là tiểu thư hầu môn, nếu để người khác biết chuyện tối qua, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến
thanh danh.
"Ân, ta biết, cảm ơn Thất thúc."
A La dĩ nhiên hiểu ý hắn, không khỏi thầm cảm thán hắn suy nghĩ chu đáo.
"Nam nhân kia, ta đã xử lý rồi." hắn vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói, vừa đặt dĩa đậu mới bóc xong ở trước mặt A La.
"A?" A La nhìn dĩa đậu đã được hắn bóc vỏ sạch sẽ, nghe lời hắn nói liền nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
"Ta đưa phụ nhân kia đến nha môn, để bọn họ thẩm tra xử lý vụ án này." Tiêu Kính Viễn thản nhiên nói.
Về phần tên hán tử kia bị hắn xử trí thế nào thì không cần nói cho nàng biết.
Thủ hạ của hắn vốn ra tay tàn nhẫn, huống chi lần này là hắn đích thân động thủ, kết cục của hán tử kia đương nhiên là muốn sống không được muốn
chết cũng không xong.
Có điều, ngẫm lại tối qua tiểu cô nương bị kinh hách, ngón cái hắn khẽ động.
Không đem tên kia rút gân lột da, nghiền xương thành tro là hắn đã nhân từ lắm rồi.
A La nghe Tiêu Kính Viễn giải thích liền hiểu ra. Tuy nàng tuổi nhỏ nhưng chuyện này mà truyền ra cũng không dễ nghe, âm thầm xử lý hán tử kia,
chỉ để lại phụ nhân làm chứng, bắt đến nha môn thẩm tra.
Nàng
ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn nam nhân trước mắt, khuôn mặt luôn lạnh lùng,
kiên nghị giống như đầu gỗ vậy. Nhưng không ai có thể tưởng tượng được,
một nam tử như hắn lại hành sự chu đáo, cẩn thận đến thế, chu toàn mọi
phương diện.
Tiêu Kính Viễn nghe ngữ khí mềm mại, có xu hướng khóc lóc nức nở của nàng,
nhất thời đau đầu không thôi, nhíu mày nói: "Thôi thôi, mau ăn đậu đi."
A La cúi đầu, hai mắt rưng rưng ăn đậu, lại nhìn Tiêu Kính Viễn một cái,
rốt cuộc nhịn không được, thật lòng nói ra một câu: "Ngươi còn tốt hơn
cả cha mẹ ta!"
Tiêu Kính Viễn nghe lời này, im lặng nửa ngày, nâng tay vuốt huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau.
--------------
A La suy nghĩ một lát, nói ra nguyên nhân mình viết thư cầu cha trở về với Tiêu Kính Viễn.
Dĩ nhiên, nàng còn nhỏ như vậy, không thể nói tỉ mỉ, chỉ hàm hồ nói đại bá không phải người tốt, cố ý muốn khi dễ nương.
Khôn khéo như Tiêu Kính Viễn tất nhiên hiểu ý tứ trong đó.
Hắn cũng chưa từng gặp mẫu thân A La, nhưng loáng thoáng có nghe người nhà
nhắc tới, biết bị phu nhân Nhị phòng Diệp gia dung mạo không tầm thường, từng nổi danh khuynh quốc khuynh thành.
Kỳ thật không cần nghe
nói, chỉ nhìn tiểu cô nương trước mắt là có thể đoán được, hiện giờ nàng còn nhỏ nhưng đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng khi lớn lên.
Như vậy, dung mạo mẫu thân nàng dĩ nhiên sẽ không kém.
Phu quân đi phòng thủ biên cương, để lại thê tử dung mạo tuyệt thế ở nhà, bị người khác mơ ước cũng là chuyện thường.
Tiêu Kính Viễn trầm tư nửa ngày mới nói: "Phụ thân ngươi đóng quân ở Nam
Lạc, cho dù nhận được thư của ngươi, nhưng không có lệnh điều quân, chỉ
sợ cũng không dễ dàng trở về."
Bất luận thế nào, phòng thủ biên quan không phải trò đùa, là một quân nhân, không thể tự mình làm chủ được.
"Ta cũng biết là không có lệnh thì phụ thân không thể trở về, nhưng tình
cảnh trong nhà hiện giờ, ta nên làm thế nào cho phải..." A La lo lắng
nói.
Nghe nương nói, ba tháng phụ thân mới về nhà một lần, nếu có trở về thì cũng phải chờ rất lâu.
Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn ánh mắt u sầu của nàng, đột nhiên cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Điều này cũng giống như trên bầu trời xanh thẳm lại có vài áng mây đen, khiến người ta không khỏi muốn xóa đi tì vết đó.
"Người là trẻ con, không cần quan tâm chuyện này, đây đều là chuyện của người lớn."
"Nhà ta làm gì có người lớn làm chủ a!" A La bất đắc dĩ, cắn môi nói.
Người lớn duy nhất mà nàng có thể dựa vào chính là lão tổ tông, nhưng lão tổ
tông lớn tuổi rồi, thân thể cũng không tốt, nàng không dám để bà phiền
lòng vì chuyện này.
Tiêu Kính Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn
vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu nàng: "Ta sẽ nghĩ biện pháp để phụ thân
ngươi được điều về kinh thành."
"A? Thật sao?"
A La chợt ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Tiêu Kính Viễn.
Tiêu Kính Viễn chỉ cảm thấy, đôi mắt nàng vụt sáng, tràn đầy kinh hỉ, tựa
như viên bảo thạch phản chiếu ánh sáng mặt trời, lại giống như vầng
trăng hoa mỹ giữa trời đêm.
Hắn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Chuyện này cũng không khó."
Vấn đề quan binh và thu hoạch mùa đông mỗi năm đều do Binh bộ định ra rồi
trình lên cho Hoàng thượng xem xét phê duyệt. Tuy hắn không lệ thuộc
Binh bộ mà trực tiếp nhận lệnh của thiên tử, nhưng Binh bộ thượng thư
hiện tại là bạn chí thân của phụ thân năm đó. Hơn nữa, phụ thân của A La chỉ là một thiên tướng chứ không phải đại tướng quân, dù điều động một
thiên tướng cũng không ảnh hướng đến đại cục, việc nhỏ như vậy, hắn đi
tìm Binh bộ thượng thư nói một câu là xong, cùng lắm là tốn chút quà cáp mà thôi.
Nhưng A La không biết chi tiết bên trong, nàng chỉ nhớ
Tiêu Kính Viễn rất có địa vị ở kiêu kỵ binh, sau này còn dẫn dắt mấy
chục vạn đại quân, nắm giữ ấn soái, về phần Tiêu Kính Viễn mười chín
tuổi ở trong triều có địa vị thế nào thì nàng không rõ.
"Cám ơn ngươi, Thất thúc!" ánh mắt A La tràn đầy cảm kích, thanh âm cũng cực kỳ vui sướng.
Tiêu Kính Viễn nhìn tiểu cô nương trước mắt, lại nghĩ đến bộ dáng nàng khóc nhè, khóe môi bất giác cong lên.
Nàng thật giống thời tiết tháng ba, nói khóc liền khóc, thích cười liền cười.
Cũng không biết tối qua là ai lo lắng hãi hùng như trời sập.
"Ta đã sai người báo cho người nhà ngươi rồi, bọn họ sẽ đến đón ngươi nhanh thôi. Nếu người nhà ngươi có hỏi thì ngươi cứ khăng khăng nói mình bị
người què bắt, sau đó không lâu thì được kiêu kỵ binh cứu, cũng không
cần nhắc tới ta. Bởi vì tối qua cửa thành đóng sớm nên ngươi được kiêu
kỵ binh sắp xếp ở lại khách điếm, do nương tử chưởng quầy chiếu cố. Còn
những chuyện khác ngươi đều không biết, nhớ kỹ chưa?"
Tiêu Kính Viễn chung quy vẫn không yên tâm, dặn dò kỹ lưỡng từng câu.
"Ân, ta biết, ta đều nói đúng theo lời Thất thúc dặn, còn những chuyện khác
ta không hề biết gì cả, ta bị sợ choáng váng đầu óc, đã sớm quên mất!"
Nàng vội vàng gật đầu lia lịa.
Tiêu Kính Viễn thấy vậy, khóe môi
lại cong thêm một chút, lúc nói lời này, nhìn bộ dáng nàng rất thông
minh, ai không biết còn tưởng tiểu cô nương này thông minh cỡ nào, kỳ
thật nàng chính là tiểu hồ đồ.
Đúng lúc này, A La ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, liền bắt gặp ý cười như có như không trong mắt hắn.
"Ách, làm sao vậy?" Thật hiếm khi nàng thấy Tiêu Kính Viễn cười, trong nụ
cười đó mang theo vài phần cười nhạo và bất đắc dĩ, hắn đang cười cái
gì, cười nàng sao?
Khóe môi Tiêu Kính Viễn lập tức hạ xuống, nét mặt bình tĩnh, cứng ngắc.
"Không có gì." Hắn nhíu mày nhìn tiểu cô nương, tiếp tục căn dặn: "Còn nữa, về sau không được nghịch ngợm chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà, không thể gây
chuyện lung tung!"
A La nghe vậy, tự biết đuối lý, khẽ gật đầu, chột dạ nói: "Ân... ta biết, về sau sẽ không dám nữa."
"Còn nữa..." hắn lại muốn nói tiếp.
Trong lòng A La kêu khổ, thầm nghĩ vẫn chưa hết sao?
Nàng không khỏi nhớ lại, hình như ngày xưa Tiêu Vĩnh Hãn rất kính sợ vị Thất thúc này, khi đó nàng không hiểu, tự nhiên cũng học theo hắn, nhìn thấy Thất thúc liền nơm nớp lo sợ.
Bây giờ suy nghĩ một chút, xem ra đều có nguyên nhân hết, vị Thất thúc này đúng là quản giáo nghiêm khắc...
"Còn cái gì a?" A La chậc lưỡi, thấp thỏm chờ hắn nói tiếp.
Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên nhìn thấy bộ dáng nàng sợ sệt, nhưng hắn xưa nay xử
sự công bằng, nghiêm khắc, không mềm lòng chút nào, tiếp tục nói: "Tuổi
ngươi cũng không nhỏ lắm, hẳn là độ tuổi đi học, vì sao mỗi ngày đều
chơi bời lêu lổng, lang thang ngoài đường mà không đi học?"
A La
nghe hắn nói thế, vừa ủy khuất vừa kinh ngạc, lại dở khóc dở cười, rốt
cuộc mở miệng giải thích: "Thất thúc, mấy ngày trước ta rơi xuống nước,
bệnh nặng một trận, cho nên phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Ngày
trước ta tất nhiên có đi học chứ không phải ngày ngày chơi bời lêu lổng, lang thang ngoài đường."
Nghe hắn nói như vậy, giống như nàng là tên lưu manh ngoài phố không bằng.
Tiêu Kính Viễn nghe nàng nói bị rơi xuống nước sinh bệnh, càng nhíu mày chặt hơn, nhất thời nhớ tới thằng cháu Vĩnh Hãn của mình cũng rơi xuống
nước, còn lưu lại bệnh chứng, lập tức vươn tay cầm lấy cổ tay nàng.
A La cả kinh, mặc dù nàng nhỏ tuổi nhưng cũng là nữ hài tử, tối qua bị
hắn ôm vào ngực là vì tình huống đặc thù, nhưng hiện tại, sao hắn lại
cầm cổ tay mình?
Đang kinh ngạc thì thấy ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn nhẹ nhàng đặt lên mạch tượng ở cổ tay mình.
Thì ra hắn còn biết bắt mạch a...
Một lúc sau, Tiêu Kính Viễn buông tay nàng ra, thản nhiên nói: "Thân thể
ngươi rất tốt, chỉ là thể hư mà thôi, trở về điều dưỡng vài ngày là
được."
"Ân, ta biết rồi." ở trước mặt vị Thất thúc này, A La không có cơ hội lắc đầu, chỉ có thể gật đầu.
Nàng thu tay lại, theo bản năng vuốt nhẹ cổ tay.
Chẳng biết tại sao, loại xúc cảm mà hắn lưu lại thật lâu không biến mất.
-------------
A La được đại đường huynh Diệp Thanh Tông dẫn người tới đón về.
Diệp Thanh Tông mặc trường bào xanh đen, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ. Lúc hắn
tới, Tiêu Kính Viễn đã đi rồi, hắn chỉ gặp một vị tham tướng trong kiêu
kỵ binh. Diệp Thanh Tông cung kính cảm tạ tham tướng xong liền qua khách điếm đón A La về.
Lúc này, A La đang ngồi trò chuyện với nương tử chưởng quầy, thật đại đường huynh đến, lập tức chạy qua chào hỏi.
Trong trí nhớ của nàng, vị đại đường huynh này là người thành thật, xử sự cẩn thận, bị đại bá chê là yếu đuối, cũng không được đại bá yên thích. Nàng thì ngược lại, rất tín nhiệm vị đường huynh này, có chuyện gì cũng sẽ
nói với hắn.
Dĩ nhiên, hiện giờ đã biết chuyện đại bá muốn khi dễ mẫu thân, ít nhiều gì nàng cũng có lòng phòng bị đối với hắn.
Diệp Thanh Tông lại không nhìn ra tiểu đường muội phòng bị mình, thấy nàng
không có việc gì liền thở phào một hơi, nhịn không được khiển trách: "A
La, ngươi lần này thật sự hơi quá rồi, lão tổ tông rất lo lắng cho
ngươi, cả nhà đều không được yên ổn."
A La đuối lý, cúi đầu đáp: "Đại đường huynh giáo huấn phải, về sau A La không dám nữa."
Diệp Thanh Tông thấy nàng như vậy thì có chút ngoài ý muốn, hắn cho rằng
nàng sẽ cợt nhả ngụy biện một phen cơ, nhưng chỉ giật mình chút thôi,
liền mềm lòng, thở dài nói: "Không phải là bị người què dọa sợ chứ?
Ngươi đừng sợ, bây giờ không sao rồi, lúc trở về nhận sai, xin lỗi lão
tổ tông là được."
"Ân, A La biết." nàng biết rõ sau khi trở về sẽ không có chuyện tốt.
Diệp Thanh Tông đón nàng ra xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Lỗ ma ma và mấy nha
hoàn cũng đến, một đám vây quanh nàng hỏi han ân cần, Lỗ ma ma còn ôm
nàng suýt khóc.
Về đến Diệp phủ đã thấy lão tổ tông đích thân ra
cửa chờ, vừa thấy A La liền hai mắt đẫm lệ, ôm chặt nàng, cẩn thận nhìn
trên dưới trước sau, xác định nàng bình an vô sự mới yên tâm.
Sau đó liền nổi giận, trách mắng: "Nha đầu ngươi đúng là vô tâm vô phế,
ngày đó chiều theo ý ngươi, lại gặp phải chuyện lớn như vậy! Ngươi có
biết nếu ngươi thật sự bị bắt cóc, từ nay về sau sẽ không thể gặp được
cha mẹ, cũng không gặp được lão tổ tông nữa không!"
A La quỳ xuống, dập đầu nhận sai.
Mọi người xung quanh đều lên tiếng khuyên lão tổ tông bớt giận.
Lão tổ tông mắng nửa ngày, rốt cuộc nguôi giận, lại phân phó hạ nhân bưng trà lên hầu hạ A La, chuyện này mới yên tĩnh xuống.
Đêm đó, A La dĩ nhiên ngủ lại phòng lão tổ tông, hỏi han ân cần, lời ngon
tiếng ngọt, dỗ lão tổ tông vui vẻ, đừng tức giận vì chuyện nàng nghịch
ngợm.
Lão nhân gia bị A La chọc cười, ngáp dài đi ngủ.
Lỗ
ma ma hầu hạ A La lên giường nằm, nhưng xoay qua xoay lại vẫn không ngủ
được, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua khiến nàng chấn động không nhỏ. Lúc ấy tình huống quá rối ren, căn bản không có thời gian suy nghĩ kỹ
càng, bây giờ nằm trong chăn, nghe tiếng gió thu bên ngoài, liền nhớ tới chuyện ở ngôi miếu đổ nát.
Nghĩ lại đúng là quá nguy hiểm, nếu
Tiêu Kính Viễn không xuất hiện đúng lúc thì hậu quả sẽ thế nào, nàng
ngẫm nghĩ, nhịn không được rùng mình.
Vì vậy, nàng không khỏi nhớ lại những việc Tiêu Kính Viễn đã làm, cuối cùng chớt nhớ tới một việc,
liền bật dậy hỏi: "Con rối gỗ của ta đâu?"
Lỗ ma ma vừa mới nằm xuống, sắp ngủ thì nghe thấy nàng hỏi, kinh ngạc nói: "Rối gỗ nào cơ?"
Dứt lời, bà lại đau lòng khuyên: "Cô nương, nháo cả ngày rồi, ngươi không
mệt sao? Vẫn nên nghỉ sớm chút đi, nhìn xem, hai mắt ngươi còn hồng
hồng, ngủ sớm một chút mới nhanh khỏe lại được."
"Chính là vật
lúc trước ta đặt trên bàn!" A La khẽ đá chăn xuống: "Là vật mà sau khi
dự thưởng cúc yến về, ta tiện tay ném trên bàn."
Lỗ ma ma giật mình nhớ lại: "Lúc ấy ngươi tiện tay ném, ta chỉ nghĩ là ngươi không thích, nên sai Vũ Xuân đặt dưới đáy thùng."
A La khẩn cầu nhìn Lỗ ma ma: "Ma ma, ta muốn nó, nếu không ta sẽ không ngủ được."
Lỗ ma ma thương A La nhất, làm sao chịu được ánh mắt khẩn cầu của nàng chứ, lập tức đứng dậy đi tìm.
Một lát sau rốt cuộc cũng tìm được, A La ôm con rối gỗ như ôm bảo bối, vui sướng chui vào chăn đi ngủ.
Đêm nay, A La gặp một giấc mộng hơi đáng sợ.
Trong mộng, Tiêu Kính Viễn đến trước giường nàng, trên tay cầm con rối gỗ kia, khuôn mặt cứng nhắc, đứng đắn.
Hắn nâng tay lên, dùng rối gỗ gõ đầu nàng, gõ một cái lại hỏi một câu.
"Ngươi còn dám nghịch ngợm nữa không?"
"Về sau có dám chạy loạn hay không?"
"Không nghe lời, phải đánh!"
"Còn không mau đi học đi!"
"Ngươi biết đánh đàn không? Biết làm thơ không?"
"Hôm nay luyện chữ thế nào?"
A La đau đầu quá, lập tức giật mình tỉnh lại.
Nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lục lọi cầm con rối gỗ ra, nghiêng đầu nhìn kỹ nửa ngày, cuối cùng le lưỡi, lắc đầu.