Các hư ảnh liên tục bị ép phải bại lui, đạo hư ảnh bị đánh tan lúc
ban đầu cũng đã ngưng tụ lại, chỉ là chiến lực giảm sút gần một phần ba, yếu hơn một cách rõ rệt, tuy nói bảy đạo hư ảnh còn lại vẫn kinh khủng
tựa như hồng thủy mãnh thú, nhưng kiến nhiều cũng có thể giết chết voi,
song quyền nan địch tứ thủ, dưới chiến thuật biển người và sự điên loạn
không màng sống chết của quân đoàn địa ngục kia, hư ảnh chỉ như chiếc
thuyền nhỏ giữa biển khơi giông tố, cật lực chống lại trong tuyệt vọng.
Nhưng không thể không nói Bát Hoang Đồ Tiên Trận thực sự cường đại, các hư
ảnh chiến binh bị ép đến không thể trở mình, nhưng cũng thành công ngăn
cản lấy toàn bộ tinh anh của quân đoàn địa ngục, khiến bọn chúng chỉ có
thể chậm rãi ép lên, không thể nhất cử xông qua trận địa.
Vào lúc
này, tám vạn đầu thây ma pháo hôi kia lại phát huy tác dụng không ngờ
đến. Những thây ma này thuộc về “biên chế” bên ngoài, là những nạn nhân
bị Tử Phong chém giết, bọn chúng chỉ được hưởng lợi từ hiệu ứng bất diệt đến từ Địa Ngục Môn, nhưng tăng phúc cảnh giới tỉ lệ với chủ nhân là Tử Phong thì bọn chúng không được hưởng thụ, vậy nên những thây ma này,
trước khi chết thực lực như thế nào thì sau khi chết thực lực vẫn giữ
nguyên như vậy.
Nhưng cũng không nên vì thế mà coi thường những
thây ma này, bọn chúng có một thứ mà đám quỷ quái kia không thể sánh
bằng, đó là khả năng vận dụng pháp tắc chi lực y như lúc còn sống. Lăng
Hư Cung cũng không phải một mình Lâm gia tạo thành, bản thân tông môn
này còn sở hữu những cường giả Thánh Giai gia nhập trong suốt những năm
tháng sừng sững trên đỉnh Càn Nguyên đế quốc, lại thêm bản thân Lâm gia
cũng là thế gia võ học lâu đời, số lượng cường giả Thánh Giai cũng không ít.
Thế là đội ngũ thây ma pháo hôi này, đại đa số chỉ là võ giả
bất nhập lưu, thậm chí có cả thường nhân không chút tu vi, nhưng cũng có khoảng chừng hơn ba trăm Thánh Giai cường giả, số lượng như thế này nếu đem đối phó với Thiên Tôn đại năng liền mềm yếu vô lực, nhưng với đám
người của Thiên Cơ Tông trước mắt chính là một hồi tai nạn diệt vong.
Thiên Cơ Tông thiện về trận pháp chi đạo cùng với pháp khí, bản thân chiến
lực tuy không đến mức được coi là cặn bã, nhưng so với cường giả cùng
cảnh giới vốn đã trải qua chém giết máu tanh vào sinh ra tử thì kém hơn
rất nhiều, nếu bỏ đi lợi thế về trận pháp hay đạo cụ, một tên cường giả
Thánh Giai đi lên từ núi thây biển máu có thể đem ba bốn tên cường giả
đồng cảnh giới của Thiên Cơ Tông đánh đến mức cha mẹ cũng không thể nhận ra.
Lại thêm vào việc đám cường giả Thiên Cơ Tông lúc này đang
phải tập trung duy trì trận pháp, tuy không hẳn là không thể xuất thủ
giao chiến, nhưng chiến lực chắc chắn sẽ không đạt tới đỉnh phong, đồng
thời cả bọn lúc trước đã tổn hao tương đối nhiều khí huyết để kích hoạt
Bát Hoang Đồ Tiên Trận, mỗi người giữ lại được một nửa chiến lực đã là
tương đối khá.
Đội ngũ thây ma lại có ưu thế tuyệt đối về số
lượng, đồng thời lực lượng cũng áp đảo, đây chính là một nguy cơ to lớn
khủng bố đối với môn nhân Thiên Cơ Tông. Hư ảnh chiến binh có thể ngăn
cản đám quái vật tinh anh kia, nhưng không còn dư thừa chút tinh lực nào để ngăn cản đám thây ma, bọn chúng tuân theo mệnh lệnh của Tử Phong, cứ thế xông thẳng qua chiến trường sát phạt khủng bố kia, tên bay đạn lạc
khiến cả đám chết đi đến quá nửa, nhưng số thây ma còn lại đang vọt tới
chỗ Thiên Cơ Tông đều là những thây ma có thực lực mạnh nhất.
Nói
thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ trên cao nhìn xuống, mấy vạn đầu thây
ma giống như một đám kiến đen đông nghịt trực tiếp va chạm với đám môn
nhân Thiên Cơ Tông, trong nháy mắt liền cất lên cuồng phong bạo vũ, âm
thanh giao chiến chấn động thương khung, linh khí thiên địa cùng với
pháp tắc chi lực rối loạn như tơ vò.
Tử Phong nhàn nhã lăng không ở phương xa, cánh tay bị chặt gãy ban nãy đã khôi phục lại nguyên vẹn,
hắn lúc này đang chắp tay sau lưng quan sát chiến trận trước mặt, bộ
dáng giống như quân vương ngự giá thân chinh, thần thái lạnh lùng trước
tràng cảnh nhân gian luyện ngục.
Sở dĩ nói là nhân gian luyện
ngục, bởi vì nơi thây ma giao chiến với môn nhân Thiên Cơ Tông lúc này
chính là như vậy, tay cụt chân gãy rơi vãi lung tung, khắp nơi có thể
thấy được thi thể không toàn vẹn của cả hai phe vương vãi đầy đất, ruột
gan nội tạng cùng với óc tủy tràn ra xung quanh, biến đại địa thành một
vũng lầy tanh hôi nhầy nhụa, máu tươi của võ giả cùng với dòng máu màu
tím của thây ma từ trên không trung rơi xuống như mưa rào mùa hạ, chốc
chốc lại có tiếng gào thét thảm thiết cất lên, theo sau đó là một bộ thi thể cắm đầu xuống sình lầy bên dưới.
Tử Phong cũng lười không
quan sát nữa, chiến cuộc bên này đã định, Thiên Cơ Tông căn bản không đủ khả năng để đối đầu với Địa Ngục Môn. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, thế lực siêu nhất lưu sừng sững hàng ngàn năm không sụp đổ, nay lại trực
tiếp vẫn lạc chỉ bởi vì đúng một chiêu thức của đối phương, nên nói rằng Thiên Cơ Tông là phế vật một kích cũng không chịu được, hay là Địa Ngục Môn quá mức phi lí đây?
Tính toán một chút, Tử Phong nghiêng về
trường hợp thứ hai nhiều hơn, dù sao thì Địa Ngục Môn mà hắn vừa sử dụng vẫn không phải ở trạng thái mạnh nhất, đợi đến khi đám nô lệ bên trong
thích ứng với cảnh giới mới tăng lên của hắn, hơn một vạn Linh Đế sơ kỳ
là một con số chắc chắn, ngẫm lại cũng đủ kích động.
Tử Phong như
có như không phóng thần thức quan sát biểu hiện của chúng nữ lúc này
đang ẩn nấp trong hư không ở phía xa, đúng hơn là hắn tập trung vào Mai
Tôn Giả. Trong số các át chủ bài của hắn, không thiếu thứ có thể diệt
Thiên Cơ Tông, nhưng hắn lựa chọn sử dụng Địa Ngục Môn không phải là
không có lí do.
Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan, Nhạc Tư Kỳ, Diệp Mị Nhi, Dương Tử Hàm và cả Trần Duệ lẫn Nạp Lan Yên Nhiên, tất cả đều là người
mà hắn có thể yên tâm tin cậy, nhất là hai tên đệ tử của hắn, biểu hiện
của bọn họ khiến Tử Phong cảm thấy vô cùng hài lòng. Dù sao thì hắn mất
tích đã hơn bảy năm, quan hệ với đệ tử cũng chỉ là chút tình thầy trò
chưa đến một năm ngắn ngủi,Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên không biết rõ nội tình mà vẫn có thể tận trung tận hiếu với Tử Phong, suốt mấy năm
qua vẫn luôn bí mật tìm kiếm tung tích của hắn, dạng đồ đệ như này hắn
sao có thể không ưa thích được.
Hơn nữa nghĩ lại thì cả Trần Duệ
và Nạp Lan Yên Nhiên đều thuộc dạng khí vận chi tử, được thượng thiên
chiếu cố, đại khái liền là loại nhân vật chính trong tiểu thuyết, hiển
nhiên cả hai chính là tuýp nhân vật chính một thân hạo nhiên chính khí,
nhân cách mị lực tràn đầy hơn nữa tuyệt đối trọng tình cảm, người kính
ta một thước ta lui lại một trượng, tỉ lệ nảy ra ý đồ xấu với “tôn sư
tại thượng” như hắn là gần như bằng không, miễn là Tử Phong không làm ra chuyện gì xin lỗi hai người này.
Mà trên thực tế, tuy mục đích
ban đầu khi Tử Phong thu đồ đệ không quá mức thuần chính, nhưng hắn cũng không hề có ý định gì xấu đối với hai tên đệ tử này. Hắn muốn dựa vào
khí vận của cả hai để được lợi, bù lại hắn cũng cho Trần Duệ và Nạp Lan
Yên Nhiên tài nguyên tu luyện vô cùng trân quý cùng với sự bảo hộ, có
thể nói là hai bên đều được lợi.
Người mà Tử Phong chú ý đó là Mai Tôn Giả, hắn không biết tại sao, nhưng mà rõ ràng Mai Tôn Giả chỉ có
thể được coi như là bằng hữu của hắn, nhưng hắn đối với vị bằng hữu khác phái này vô cùng tín nhiệm, cảm giác như là dù mình có đem hết thảy bí
mật nói ra nàng cũng sẽ không chút do dự đứng cùng một trận tuyến với
hắn. Tử Phong không cho rằng bản thân mình có lực hấp dẫn theo kiểu hổ
khu chấn động, vạn thú triều bái, khiến người đối diện bất tri bất giác
thần phục, vậy thì có lẽ bản thân Mai Tôn Giả sở hữu mị lực đặc thù
khiến hắn cảm thấy nàng đáng giá tin tưởng.
Hoặc chỉ đơn giản là
bởi vì nàng lúc trước đã từng có ơn đối với hắn, nếu như không có nàng
thì hắn tuyệt đối không thể ngờ được Hồ Phi Nguyệt lại gặp nguy hiểm,
mặc dù kết cục không hề thay đổi, thê tử của hắn vẫn ra đi, nhưng cũng
không thể phủ nhận ơn huệ của Mai Tôn Giả đối với hắn.
Bất kể thế
nào, Tử Phong tin tưởng vào phán đoán của chính mình, Mai Tôn Giả đáng
được hắn đối xử như người trong nhà, nhưng hắn vẫn phải đặt sự chú ý của mình lên người nàng, không vì gì khác, mà vì chính Triệu gia. Quan hệ
của Tử Phong với Triệu gia lúc này vẫn khá là phức tạp, một mặt hắn ôm
lấy bắp đùi của Triệu Thanh Thanh để tìm kiếm một chốn nương tựa, ẩn
mình phát triển, một mặt khác hắn cũng đưa ra một cái “giả tượng”, rằng
bản thân chính là cường giả siêu cấp đến cả lão tổ Long Trường Sinh cũng phải kiêng kỵ, từ đó kinh sợ Triệu gia.
Tuy là hiện tại hắn đã
trở nên danh xứng với thực, ngoại trừ Long Trường Sinh ra thì Tử Phong
không cho rằng Triệu gia có thể sinh ra uy hiếp nào đối với mình, nhưng
chỉ như vậy không thì chưa đủ để hắn vững chân ở gia tộc này, Triệu
Thanh Thanh địa vị tốt, nhưng khó mà kiểm soát được cao tầng chân chính
của Triệu gia, nàng chỉ có làm cầu nối quan hệ giữa Tử Phong và Triệu
gia mà thôi.
Quay trở lại với vấn đề ban đầu, Tử Phong sử dụng Địa Ngục Môn chính là để cho Mai Tôn Giả trông thấy. Hắn tin tưởng nàng,
nhưng nàng đồng thời cũng có một thân phận khác đó là tộc nhân của Triệu gia, hơn nữa địa vị không hề thấp, đừng nhìn nàng mang họ Mai, nhưng
thực tế đó là nàng theo họ của mẫu thân, nàng vẫn là tộc nhân Triệu gia
hàng thật giá thật, có tiếng nói nhất định trong tộc.
Những gì
nàng quan sát được ngày hôm nay, nếu Tử Phong cố tình không để cho nàng
giữ bí mật, hắn nắm chắc đến tám thành rằng nàng sẽ đem mọi việc bẩm báo cho tỷ tỷ của nàng là đương kim Thái Hậu Triệu Vương Mẫn. Đây chính là
hợp ý của hắn, Tử Phong có thể thoải mái lộ ra một phần bản lĩnh của
mình để củng cố hình tượng, nhưng tự hắn phô trương ra bên ngoài khác
với việc có người tuồn thông tin cho nội bộ Triệu gia.
Cái trước
khiến người ta có cảm giác Tử Phong như đang khoe khoang giá trị của bản thân, với hình tượng phong khinh vân đạm ẩn thế cao nhân của hắn không
quá hợp với nhau. Cái sau thì lại khiến Tử Phong trở nên thần bí khó
lường, rõ ràng có thủ đoạn kinh khủng như vậy nhưng có thể hời hợt tung
ra, cũng không thèm che giấu, giống như thủ đoạn này chỉ là bất nhập lưu trong mắt hắn, không đáng để giấu diếm, từ đó sẽ khiến người khác khó
mà dò ra được sâu cạn của hắn mà trở nên kinh sợ.
Triệu gia cường
đại là không thể nghi ngờ, chắc chắn Linh Đế hậu kỳ cường giả cũng không phải một vị, nhưng kể cả như vậy, quân đoàn địa ngục của hắn với mấy
vạn Thiên Tôn cũng cực kỳ khủng bố, không thể không khiến cao tầng Triệu gia xuất hiện một ý nghĩ, nếu hắn đã có thể triệu hoán ra mấy vạn Thiên Tôn cường giả, vậy lấy “thực lực” có thể khiến lão tổ tông kiêng kỵ của hắn, liệu hắn có thể trở tay triệu hoán ra mấy ngàn Linh Đế đại năng
hay không? Không, chỉ cần hắn có thể lôi ra mấy trăm Linh Đế đại năng
cũng là một chi lực lượng kinh thế hãi tục rồi, mà lấy “bản lĩnh” của
hắn, dường như chuyện này khả năng cao là có thể xảy ra!
Tử Phong
có thể khẳng định trăm phần trăm Triệu gia sẽ trúng chiêu này của hắn,
bởi vì đây thuần túy là dương mưu, kể cả cao tầng Triệu gia nghi ngờ
cũng sẽ phải cắn răng mà đạp vào bẫy của hắn, bởi vì hắn rất rõ ràng
nhân tính ra sao, càng ở địa vị cao thì lòng nghi ngờ càng nồng đậm, dễ
dàng từ một cái biểu hiện chẳng ra đâu vào với đâu mà não bổ ra đủ thứ,
hà huống chi Triệu gia nhân tài đầy rẫy, như vậy thì khả năng não bổ lại càng lợi hại.
Tử Phong thực sự không thích động não cho lắm, hắn
thuộc dạng người nếu có thể sử dụng vũ lực thì sẽ không dùng đến đầu óc, nhưng tình thế hiện tại khi hắn chưa đủ lực lượng trực diện đối kháng
Thái Diễn Thánh Địa, hắn buộc phải làm như vậy, lợi dụng hết thảy những
thứ có thể lợi dụng, chỉ có như vậy mới đảm bảo được sự an toàn cho hắn
và thân nhân.