Không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như
tờ, sau đó một cơn chấn động khủng bố xuất hiện khiến mặt đất rung
chuyển.
"Ầm!! Ầm!! Ầm!!"
Liên tiếp hàng loạt tiếng vang lớn
trầm đục giống như một vật gì đó nện xuống mặt đất vang lên, đại địa
dưới chân càng ngày càng xung chấn một cách mãnh liệt, dường như cả ngọn đại sơn đang chao đảo khiến mọi người đứng không vững.
Một màn
tiếp theo khiến ai nấy đều không khỏi trợn mắt há mồm, trái tim như bị
bóp nghẹt, chỉ thấy từ bên dưới sườn núi vươn lên một bàn tay khổng lồ
che kín cả bầu trời. Đại hình cự thủ giơ lên sau đó đập xuống mép ngọn
đại sơn, sau đó một thân ảnh khổng lồ vĩ ngạn đến mức kinh thế hãi tục
dần dần dâng lên.
Nhìn lại thì đấy chính là một siêu cấp cự nhân
có kích thước khủng bố đến cực điểm, cơ thể không có máu thịt mà giống
như là được tạo thành từ năng lượng thuần túy đã hóa thành thực thể. Cự
nhân đứng thẳng người lên, toàn bộ Lăng Hư Cung đặt trên đỉnh núi chỉ
cao đến ngang ngực của cự nhân, trên người cự nhân khoác lên một bộ áo
giáp tỏa ra ánh kim rực rỡ, mũ trụ che kín mặt mũi chỉ để lộ ra sáu khe
hở giống như sáu con mắt, lúc này cự nhân hai tay chống lên đỉnh núi,
hơi cúi người từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người giống như đang
nhìn những con côn trùng nhỏ bé rác rưởi.
Không dừng lại tại đó,
một bàn tay nối tiếp một bàn tay lớn xuất hiện, trong khoảng thời gian
chưa đến mười giây, xung quanh chủ phong Lăng Hư Cung đã xuất hiện đủ
chín vị cự nhân khổng lồ giống như chín chiếc cọc chống trời, mỗi cự
nhân đều mang theo một màu sắc khác nhau, một số cường giả tinh ý liền
ngay lập tức nhận ra màu sắc của mỗi cự nhân ứng với một loại nguyên tố
mà võ giả tu luyện, đó chính là Ngũ Hành, Lôi-Phong-Ám-Quang.
Điểm tương đồng duy nhất đó là mỗi cự nhân này đều có diện mạo tương tự
nhau, khí tức kinh khủng giống như bầu trời sụp đổ ép lên toàn bộ Lăng
Hư Cung. Chín vị cự nhân đứng vây quanh chủ phong Lăng Hư Cung, chỉ dùng khí thế cũng có thể ép sập vô số công trình kiến trúc kiên cố rải rác
khắp nơi, một đám cường giả Thánh Giai lật tay gọi mây lật tay làm mưa
vậy mà có cảm giác hữu khí vô lực, hai chân run rẩy như muốn nhũn cả ra.
Lớp màng chắn đại diện cho Thiên Cương Bắc Đẩu Trận dưới sự xuất hiện của
chín vị cự nhân vậy mà uốn éo vặn vẹo, sau đó hàng loạt vết nứt trải dài khắp nơi, loảng xoảng mấy tiếng liền tan nát, một siêu cấp đại hình
trận pháp dùng đến mấy chục Thánh Giai đỉnh cấp cường giả cứ như vậy mà
sụp đổ vỡ vụn, đủ để biết được uy thế của những cự nhân này kinh khủng
ra sao.
"Thiên....Thiên Tôn Pháp Tướng!!!" Không biết là ai đó run rẩy hét lên, nhưng đại khái thì người này đã đoán đúng lai lịch của
những cự nhân đỉnh thiên này.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn
một màn này mà không khỏi muốn lồi cả ra, thân là cường giả Thánh Giai,
bọn hắn dù chưa được tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể nhận ra đây
chính là Thiên Tôn Pháp Tướng, át chủ bài của Thiên Tôn siêu cấp cường
giả. Cơ mà khiến bọn hắn muốn thổ huyết đó chính là con mẹ nó tận chín
đạo Thiên Tôn Pháp Tướng!!
Đây là cái quỷ gì, một cường giả Thiên
Tôn chứng đại đạo gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có một Thiên Tôn Pháp
Tướng, bất kể là người đó có bao nhiêu loại linh căn hay tu luyện ra bao nhiêu cái Lĩnh Vực, bởi vì Thiên Tôn Pháp Tướng chính là hiện thân của
đại đạo pháp tắc mà những cường giả đó đã chứng đạo khi đột phá.
Hơn nữa kích cỡ của những Pháp Tướng này cũng vô cùng dọa người, chủ phong
Lăng Hư Cung ở lưng chừng giữa mây mù trên không trung, độ cao đại khái
khoảng gần bảy ngàn mét tả hữu, vậy mà những Pháp Tướng này so với đỉnh
đại sơn này còn muốn cao hơn, tối thiếu cũng phải gần chín ngàn mét, với cái kích cỡ này mà xuất hiện ở một tòa thành trì nào đó, chỉ cần một
bàn tay vỗ xuống cũng có thể khiến phương viên mấy chục dặm san thành
bình địa a.
Biết rằng kích cỡ của Thiên Tôn Pháp Tướng không đại
biểu cho thực lực, có thể tùy ý thay đổi, nhưng nhìn chín đạo Pháp Tướng trước mắt, cái nào cũng thập phần ngưng thực, chính là biểu hiện của
việc lực lượng đã được áp súc đến mức tận cùng, đây con mẹ nó chính là
kích cỡ nhỏ nhất của những Pháp Tướng này a.
Tử Phong lơ lửng trên không trung, khí tức trên người nội liễm không hề thoát ra ngoài nhưng
lại khiến người khác tim đập chân run, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, có
là đồ ngu cũng biết được hắn đã không còn là một võ giả Thánh Hoàng bị
truy sát khắp nơi như lúc trước nữa, mà đã trở thành một đại lão Thiên
Tôn chân chính, hơn nữa còn thuộc dạng quái vật biến thái trong hàng ngũ Thiên Tôn cường giả, bọn hắn dù đông đến mấy thì cũng chưa vượt quá
Thánh Giai, còn đánh cái rắm!!
"Ha ha ha ha!!! Hiện tại nói thử
xem, là ta kẹt trong vòng vây của đám phế vật các ngươi, hay là các
ngươi đang bị kẹt ở trong này với ta!!" Tử Phong cất tiếng cười dài,
giọng nói tràn ngập ý vị trào phúng.
Trên đỉnh chủ phong Lăng Hư
Cung lúc này tụ tập đến xấp xỉ gần ba trăm cường giả Thánh Giai, cỗ lực
lượng kinh khủng này thừa sức quét ngang cả thiên hạ, ai nấy đều là bậc
tiền bối đức cao vọng trọng, vậy mà hiện tại bị một "tiểu bối" lên tiếng mỉa mai mà chỉ có thể giận dữ trong lòng, sắc mặt đỏ lên như đít khỉ,
đến cả một cái rắm cũng không dám phóng, chỉ sợ mình vừa mới lên tiếng
liền xuất hiện một đạo cự thủ từ trên trời giáng xuống đem mình đập
thành cặn bã.
Cơ mà không phải ai cũng thức thời như vậy, có mấy
vị cường giả Thánh Tôn không biết đến từ một siêu nhất lưu thế lực nào
đó tụ tập lại một chỗ, ngửa đầu lên trời quát lớn
"Tiểu bối ngông cuồng, chúng ta với ngươi không thù không oán, ngươi coi rằng Phong Lôi Sơn chúng ta sẽ sợ ngươi??"
Phong Lôi Sơn là một siêu nhất lưu thế lực, thực lực mạnh mẽ có thể sánh
ngang với Thiên Cơ Tông, ở trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc cũng được
xếp vào những thứ hạng đầu tiên, khó trách bọn hắn sẽ cho rằng thân phận của mình vô cùng lợi hại, thậm chí cả chỗ dựa của mình cũng đem ra, ý
đồ muốn hù dọa Tử Phong một trận.
Đám người Phong Lôi Sơn không biết lấy đâu ra dũng khí, liền bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, một bộ dáng tráng sĩ không sợ chết.
Cơ mà Tử Phong là ai, hắn hiện tại không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng
siêu nhất lưu thế lực trong mắt hắn không khác gì một đám rác rưởi, đến
một cái diệt một cái, Phong Lôi Sơn là cái quỷ gì, chưa từng nghe thấy.
Đám người mới gào lên được vài câu, bỗng nhiên thấy xung quanh tối sầm, ánh sáng ban ngày giống như bị một vật gì đó che khuất, cả bọn không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ngay lập tức sắc mặt trở nên kinh hãi cắt không còn một giọt máu.
Chỉ thấy một chi đại thủ che trời tỏa ra lôi điện
cuồng loạn từ trên không trung đang dần dần ép xuống, khí tràng khủng bố vô song ép cả bọn đến mức nghẹt thở, huyết dịch trong người đông cứng
không thể vận chuyển, không gian xung quanh giống như bị một thứ lực
lượng cường đại nào đó nén chặt khiến tất cả mất đi khả năng né tránh,
chỉ có thể trơ mắt nhìn cự thủ kia giáng xuống.
"Ầm!!!"
Một
tiếng vang long trời lở đất cất lên, theo sau đó là một luồng dư chấn
giống như bài sơn đào hải, cả ngọn đại sơn rung lắc tưởng chừng như muốn vỡ vụn. Cự thủ nhấc lên, để lại một cái hố lớn trên mặt đất lúc này vẫn còn đang bốc lên từng tia điện mang, đám cường giả Phong Lôi Sơn gần
hai mươi người đến cả kêu lên một tiếng thảm thiết cũng không thể, trực
tiếp bị một chưởng kia chôn vùi, thi thể biến thành một đám thịt vụn
nhão nhoẹt nát bét đến mức không thể nát hơn được nữa, có đem ra làm
nhân há cảo thì cũng không cần phải băm nhỏ nữa, cứ thế mà trực tiếp
dùng là được.
"Ta chỉ nhắm vào Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông, một
đám côn trùng các ngươi biết điều thì nhanh chóng rời khỏi đây, còn ai
muốn ở lại theo gót mấy con kiến Phong Lôi Sơn kia thì cứ việc!" Tử
Phong chắp tay lạnh lùng nói, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía hậu sơn
Lăng Hư Cung, hoàn toàn không để mấy trăm cường giả Thánh Giai trước mặt vào mắt, dường như hắn đang đợi thứ gì đó.
Đám khách nhân nhìn
gần hai mươi cái bánh thịt nát bấy mang nhãn hiệu Phong Lôi Sơn kia mà
không khỏi khiếp đảm, tất cả đồng loạt bay lên trời sau đó vắt chân lên
cổ mà chạy, đến dũng khí thả lại một câu ngoan thoại cũng không có, lúc
này ai nấy đều chỉ hận bản thân không mọc ra thêm mấy cái chân nữa để có thể chạy càng nhanh càng tốt, hi vọng cái tên điên kia không lên cơn
làm thịt bọn hắn, phải biết rằng Thánh Giai và Thiên Tôn chính là một
cái lạch trời, dù có là Bán Bộ Thiên Tôn cũng không chịu nổi một chưởng
của Thiên Tôn đại lão, nếu Tử Phong muốn bọn hắn chết thì không ai có
thể cản nổi.
Gần hai trăm vị cường giả Thánh Giai của Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông lúc trước hung hăng càn quấy đến mức nào, vậy thì hiện tại càng sợ hãi bấy nhiêu, gương mặt trắng bệch không còn chút máu,
không cần ai ra lệnh liền lùi lại, tận lực tránh xa cái thân ảnh đơn bạc phiêu phù trong gió trời kia.
"Lão tổ tông, ngươi còn đợi đến lúc nào nữa, không muốn đi ra gặp lại cố nhân hay sao?" Tử Phong hướng về
phía hậu sơn, giọng nói lạnh nhạt nhưng vang vọng không gian cất lên.
"Hừ!!"
Một tiếng hừ lạnh chấn đãng không gian vang lên, sau đó là một luồng kim
quang phá không bay lên sau đó phóng tới nơi này. Luồng kim quang bay
tới không trung trên đỉnh đại điện liền dừng lại, hóa thành một lão giả
quắc thước râu tóc bạc phơ, mười phần tiên phong đạo cốt, cơ thể già cỗi nhưng vẫn thẳng tắp, những nếp nhăn trên mặt không khiến lão trông xấu
xí, ngược lại mang đến cảm giác không giận tự uy, khí tức Nhị Bộ Thiên
Tôn phóng xuất ra ngoài, đối chọi gay gắt với uy áp đến từ Pháp Tướng
của Tử Phong.
"Tiểu oa nhi đừng có tự mãn, dạng như ngươi mà muốn
vọng tưởng một mình đối địch với chúng ta hay sao?" Phá Quân Tôn Giả
Trác Thanh Phàm híp mắt lại, giọng điệu lạnh lẽo nói, không hề che giấu
sát ý của mình.
Tử Phong không trả lời mà chỉ nhún vai cười khẩy,
nếu nói đầu sỏ dẫn đến cái chết của Hồ Phi Nguyệt là Diễm Quang Đế Quân, vậy thì lão già trước mặt chính là tòng phạm số một, hắn có thể tha cho Lăng Hư Cung, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho lão cẩu vật này.
Trác Thanh Phàm cực kỳ bất ngờ trước thực lực cường đại của Tử Phong, lão
căn bản không thể ngờ được chỉ bảy năm ngắn ngủi, một tiểu Thánh Hoàng
nhỏ nhoi lại có thể trực tiếp đột phá cấp bậc Thiên Tôn, thân phận sánh
ngang với chính mình, chỉ là bất ngờ thì bất ngờ, lão không chút nào sợ
hãi, mặc dù chín đạo Thiên Tôn Pháp Tướng có chút khoa trương, nhưng khí tức mà đối phương bày ra cũng chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, kể cả cân nhắc
đến chiến lực vượt trội của Tử Phong, lão vẫn có lòng tin chỉ trong vòng mười chiêu có thể cầm xuống hắn.
"Còn ai nữa xuất hiện nốt đi, ta không tin là chỉ có một mình ngươi ở đây chờ đợi ta!" Tử Phong trầm giọng quát.
Ngay lập tức, xuất hiện thêm hai đạo khí tức cường hãn phóng xuất, bên người Trác Thanh Phàm đột ngột hiện ra hai thân ảnh, trên người khoác đạo bào có ấn ký của Thiên Cơ Tông, khí tức yếu hơn lão một chút, nhưng cũng là Nhất Bộ Thiên Tôn đỉnh phong. Hai người này vừa ra liền phất tay một
cái, đằng sau lưng bọn hắn xuất hiện năm thân ảnh nam tử, mỗi người sắc
mặt đều cứng nhắc như cương thi, trên người hoàn toàn không có sinh khí
nhưng ẩn ẩn lại mang đến cảm giác nguy hiểm cho người khác, đây chính là năm bộ khôi lỗi Lục Bộ Thiên Tôn do Thiên Cơ Tông chế tạo, thực lực
tuyệt đối là vô cùng kinh khủng.
Tử Phong nở một nụ cười, khí tức
trên người hắn không còn thu liễm mà triển lộ ra ngoài, uy áp kinh khủng phóng lên tận trời cao khiến thương khung run rẩy, sát khí nồng nặc từ
trên người hắn tỏa ra làm người khác cảm thấy toàn thân như đặt trong
hầm băng, trước mặt dường như xuất hiện cảnh tượng thi sơn huyết hải
tràn ngập máu tanh bạo ngược.
Trác Thanh Phàm cùng với hai vị
cường giả của Thiên Cơ Tông cũng không dài dòng, vũ khí cầm chắc trên
tay, há miệng hú dài một tiếng, pháp tắc chi lực giữa thiên địa giống
như bị một luồng hấp lực cuốn lấy lao về phía bọn hắn, khí tức cuồng bạo của Thiên Tôn siêu cấp cường giả phóng xuất ra ngoài thổi bay toàn bộ
Thánh Giai quan chiến xung quanh ra xa, trong nháy mắt cả ba đều tế ra
Pháp Tướng của mình.
Pháp Tướng của ba người thân cao không quá
năm mươi mét, so với Pháp Tướng của Tử Phong thì không khác gì con ruồi, nhưng cơ thể thập phần ngưng thực, hiển nhiên không phải là Pháp Tướng
mới được tế luyện, thực lực không thể đong đếm. Năm đầu khôi lỗi kia vốn là vật chết, không thể triệu tập pháp tắc chi lực tạo thành Pháp Tướng, nhưng bọn chúng vốn dĩ không cần đến Pháp Tướng để chiến đấu, bản thân
cơ thể của chúng chính là vũ khí kinh khủng có thể đánh tan cả Pháp
Tướng, không thể xem nhẹ.
Pháp Tướng khổng lồ có cái lợi và cũng
có cái hại, dùng để bao vây chấn nhiếp hay là nghiền ép kẻ địch thì dư
sức, nhưng gặp phải địch nhân nhỏ hơn bản thân rất nhiều thì có chút bó
chân bó tay, chiến đấu ở cấp bậc này không chỉ đơn giản là đem pháp tắc
chi lực ngưng tụ rồi đánh ra như viễn trình công kích, Pháp Tướng cận
thân trông thì giống như là một đám du côn đầu đường xó chợ quần ẩu,
nhưng thực tế mỗi chiêu đánh ra đều mang theo uy năng hủy thiên diệt
địa, chỉ là lực lượng được khống chế tinh diệu, không gây ảnh hưởng lớn
tới môi trường xung quanh mà thôi.
Bất quá, Tử Phong không hề có ý định sử dụng Pháp Tướng của mình, chín đạo Pháp Tướng của hắn chỉ có
duy nhất một tác dụng đó là vây kín Lăng Hư Cung, tuyệt đối không để kẻ
nào có cơ hội đào thoát, lấy thực lực của hắn, đánh với mấy tên đến cả
Thiên Tôn hậu kỳ còn không đến mà phải dùng đến Pháp Tướng thì quá mất
mặt, một thân tu vi vứt đi cho chó gặm.
Một luồng uy áp phô thiên
cái địa từ trên người hắn bùng nổ giống như tạc đạn, linh lực cuồng bạo
từ trong thể nội của hắn phun trào ra ngoài tạo thành một cơn lốc linh
lực khủng bố, từng đạo vết nứt xuất hiện từ hai khóe mắt của hắn, lan
rộng sau đó kéo dài ra khắp cơ thể, bên trong mỗi khe nứt sáng lên quang mang màu tử sắc yêu dị. Quần áo trên người hắn trong nháy mắt liền hóa
thành tro bụi, da thịt của hắn vừa bạo lộ ra ngoài liền bị từng tầng phù văn kỳ bí bao phủ lấy.
Hắc khí nồng đậm cuồn cuộn phóng ra bao
lấy cơ thể hắn, bên trong màn hắc khí, da thịt trên người hắn bốc lên vô số khói đen giống như bị thiêu cháy, làn da trong nháy mắt liền sạm lại giống như than cốc, rất nhanh liền biến thành một thứ vật chất hắc sắc
bao lấy cơ thể hắn giống như kim loại.
Hắc khí bùng nổ tràn ngập
không gian, chỉ thấy ở trung tâm làn hắc khí đậm đặc đó, một thân ảnh
được bao bọc trong một bộ giáp kim loại màu đen đang đứng đó, trên người loáng thoáng xuất hiện tử quang tối màu, mười ngón tay hóa thành mười
chiếc móng vuốt sắc nhọn tựa như vuốt rồng.
Một chiếc mũ trụ che
kín toàn bộ phần đầu của hắn, chỉ có sáu cái khe hở tựa như sáu con mắt, bên trong lóe lên từng tia quang mang sắc lẹm như muốn xuyên thủng
người đối diện. Khí tức của Tử Phong lúc này cuồng loạn đến cực điểm,
mang theo một cỗ hơi thở tràn ngập dã tính cùng bạo ngược, tưởng chừng
như hắn chính là một đầu ác quỷ thị huyết bò lên từ cửu trùng địa ngục, ý niệm duy nhất chính là tàn sát hết thảy mọi thứ nhúc nhích ở trước mắt.
"Aaaarrrghhhhh!!!!"
Tử Phong gồng cứng cả người lên, sau đó ngửa mặt lên trời phát ra một
tiếng cuồng khiếu kinh thiên động địa, linh áp giải phóng ra kinh khủng
như cuồng phong bạo vũ, chấn cho không gian sụp đổ, thương khung vặn
vẹo, mặt đất bên dưới cách xa mấy chục mét dâng lên sau đó nổ tung thành một cái hố lớn, vô số đất đá văng lên rồi rơi xuống như mưa rào. Cùng
lúc đó, tinh thần lực của hắn giống như những cơn sóng thần vỗ vào bờ,
lan tỏa ra tứ phương tám hướng, không thể cản phá, không thể ngăn chặn,
khủng khiếp đến mức khó có thể dùng từ ngữ để diễn tả.