Huyền Linh đại lục sau Thiên Ma Chi Chiến liền trở nên lụi bại, tài nguyên
biến thành khan hiếm, hơn nữa vị trí tập trung cũng không có đồng đều.
Toàn bộ mảnh đại lục phía đông này, vùng lãnh thổ có nhiều mỏ linh thạch cùng với thiên tài địa bảo nhất thuộc về Thiên Hành đế quốc khống chế,
có thể chiếm đến bảy thành tài nguyên của cả đông đại lục, ba phần còn
lại được Xuất Vân đế quốc và Càn Nguyên đế quốc chia cắt.
Tài
nguyên quyết định thực lực và ngược lại, có tài nguyên thì mới có thể
tăng cường thực lực, mà phải có thực lực thì mới có thể đoạt lấy tài
nguyên. Ngoại trừ bảy thế lực cấp bá chủ, Triệu gia chính là mạnh nhất,
vậy nên mới có chuyện Xuất Vân đế quốc và Càn Nguyên đế quốc đánh nhau
đến đỏ mắt nhưng tuyệt nhiên không dám để chiến hỏa lan đến Thiên Hành
đế quốc, bọn họ nếu khiêu khích uy nghiêm của Triệu gia thì ngày vong
quốc cũng cách không xa.
Tạm thời không nói đến Xuất Vân đế quốc,
bên trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc cũng tồn tại rất nhiều tông môn và thế gia võ học mạnh yếu đủ cả, siêu nhất lưu thế lực giống như Lăng Hư
Cung cũng có đến năm sáu cái, nhất lưu trở xuống thì lại càng không cần
phải bàn, nhiều đến mức người ta lười không muốn đếm nữa.
Những
siêu nhất lưu thế lực này so sánh với Lăng Hư Cung đều không chút kém
cạnh, thậm chí còn có phần hơn, Lăng Hư Cung chỉ có một vị Nhị Bộ Thiên
Tôn tổ tông, Thuần Thú Môn có đến bốn vị, trong đó có một vị đã đột phá
Tứ Bộ Thiên Tôn, Thiên Cơ Tông thì lại càng khoa trương hơn, lão tổ tông bọn họ không có, cũng chỉ có hai vị thái thượng trưởng lão Nhất Bộ
Thiên Tôn, nhưng bọn hắn lại sở hữu năm đầu khôi lỗi có thể so sánh với
Lục Bộ Thiên Tôn cường giả, lại thêm mấy kiện cấm đoạn chi khí nghe nói
đủ uy lực để làm thịt cả Linh Đế cường giả.
Đó là còn chưa nói đến Thiên Cơ Tông chủ tu khôi lỗi, trận pháp chi đạo, dù thực lực không
cường đại đến như vậy thì các thế lực khác cũng muốn bán mặt mũi cho bọn hắn, đơn giản vì sở học của bọn hắn rất cần thiết cho mỗi thế lực.
Nhưng bất kể là Thuần Thú Môn, Thiên Cơ Tông hay là các siêu nhất lưu thế lực khác đều không dám trực diện đối đầu với Lăng Hư Cung, thậm chí cường
đại như Thiên Cơ Tông cũng muốn giao hảo với Lăng Hư Cung, để mặc bọn
hắn chưởng khống cả Càn Nguyên đế quốc.
Thái độ của giang hồ với
chuyện này cũng mỗi người một ý, người thì cho rằng Lăng Hư Cung ngoài
mặt phong quang nhưng thực tế vẫn luôn nịnh nọt các siêu nhất lưu thế
lực khác để cầu bình an, lại có người cho rằng Lăng Hư Cung cố tình bày
ra nghi trận, sự thật là thực lực bọn hắn đã viễn siêu các siêu nhất lưu thế lực khác, gần như đặt chân vào hàng ngũ đỉnh tiêm thế lực.
Bí mật của mấy vị đại lão này thường nhân khó mà biết được, cũng chỉ có
thể trong lúc trà dư tửu hậu đem ra bàn luận cho có chuyện để nói, nhưng những siêu nhất lưu thế lực đó lại minh bạch sự thật ở đằng sau. Lăng
Hư Cung không hề nịnh nọt các thế lực khác, lại càng không có ẩn giấu đi thực lực cường đại, bọn hắn xác thực chỉ có duy nhất một vị Phá Quân
Tôn Giả cấp Nhị Bộ tọa trấn, cũng không có pháp khí hay là cấm khí cường đại nào khác.
Sở dĩ bọn hắn có thể khống chế Càn Nguyên đế quốc
hơn ngàn năm, đơn giản là bởi vì đứng sau lưng Lăng Hư Cung, chính là
Thái Diễn Thánh Địa! Chuyện này thập phần bí mật, chỉ có những Thiên Tôn đại lão của các thế lực kia là biết đến, vậy nên bất kể là bản thân có
thèm nhỏ dãi với tài nguyên của cả một đế quốc rộng lớn đó đến mức như
nào, ai cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, tiểu đả tiểu nháo với
Lăng Hư Cung không sao, nếu chân chính muốn đối đầu thì hậu quả không
phải là thứ bọn hắn gánh chịu được.
Chó cậy gần nhà gà cậy gần
chuồng, thân là chó ngoan của Thái Diễn Thánh Địa, bọn hắn được dựa hơi
chủ nhân để chiếm đoạt tài nguyên khổng lồ, nhưng cũng đồng thời phải
vẫy đuôi nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đó chính là chân diện mục của Lăng Hư Cung.
Sự cố bảy năm trước ở Lăng Hư Cung khiến bọn hắn
tổn thất nặng nề, không chỉ một nửa thực lực nòng cốt biến mất, Lăng Hư
Cung còn mất đi một vị yêu nghiệt trưởng lão, lại bị Thánh Địa trách
tội, hơn nữa buộc phải đảm nhận nhiệm vụ tìm kiếm và diệt sát Tử Phong,
về cơ bản là đã lạnh vì tuyết còn rét vì sương.
Cơ mà mọi chuyện
vốn đang hỏng bét lại vì một lần bái phỏng của Thiên Cơ Tông mà xuất
hiện chuyển biến. Thiếu tông chủ Thiên Cơ Tông lại đưa ra lời cầu hôn
với trưởng lão Tuyết Phi Nhan của Lăng Hư Cung, nguyện đưa đến sính lễ
thập phần trân quý và hậu hĩnh cùng với lời hứa hẹn chính thức kết minh
giữa hai tông môn.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống như này hiển
nhiên là Lăng Hư Cung sẽ vội vàng đớp lấy, thậm chí không biết là vị
trưởng lão nào đột nhiên minh ngộ, trực tiếp biến cọc hôn sự này thành
một cái bẫy dụ Tử Phong, vừa thu được minh hữu cường đại, lại vừa có
được cơ hội tuyệt hảo để xử lí Tử Phong, có thể nói là trăm lợi không
hại.
Mặc dù thủ đoạn này có chút không muốn mặt mũi, nhưng những
năm gần đây, Lăng Hư Cung bị Diễm Quang Đế Quân thúc giục đến phát điên
rồi, mặt mũi có ném đi hay không không quan trọng nữa, thứ bọn hắn muốn
đó là nhanh chóng tìm ra Tử Phong rồi làm thịt hắn, hướng tới Diễm Quang Đế Quân báo cáo thành quả.
Chỉ là Tử Phong giống như là bốc hơi
khỏi nhân gian, đừng nói là lần ra manh mối, đến cả một cái tàn ảnh của
hắn cũng không xuất hiện, buộc Lăng Hư Cung phải nghĩ ra cái kế sách
tuyệt diệu này.
Hôn sự này Lăng Hư Cung chỉ hận không thể chiêu
cáo toàn thiên hạ, trên thực tế bọn hắn đúng thực là khoa trương như
vậy, bất kể là siêu nhất lưu thế lực, xuống đến nhất lưu thậm chí là cả
mấy cái tam lưu thế lực phế vật bọn hắn cũng phái người tới đưa thiệp
mời báo hỷ sự, đến mấy cái đỉnh tiêm thế lực cũng nhận được bái thiếp
của bọn hắn, đương nhiên mục đích của Lăng Hư Cung chỉ là cố gắng lan
truyền tin tức càng rộng càng tốt, bọn hắn cũng không mong đợi gì mấy
đỉnh tiêm thế lực này sẽ tham dự, sứ giả không bị chặn ngang ở ngoài cửa đã là tốt lắm rồi.
Đỉnh tiêm thế lực sẽ không tự hạ thấp bản thân mà tham dự, nhị lưu, tam lưu thế lực lại sẽ không trèo cao mà tới, nhất lưu thế lực cũng muốn tham dự lắm, nhưng bọn hắn cũng tự biết thân biết phận, không dám chen chân vào giữa những siêu nhất lưu thế lực kia, chỉ có thể đưa lên lễ vật chúc mừng, cuối cùng cũng chỉ còn những siêu nhất lưu thế lực là chân chính góp mặt.
Đi ăn cưới thì hiển nhiên là
phải mang theo lễ vật, hạ lễ của siêu nhất lưu thế lực căn bản không
phải là mấy cái nhất lưu thế lực có thể so sánh, Lăng Hư Cung lần này
chỉ thu lễ thôi cũng đủ để kiếm đầy bồn đầy bát, tài nguyên của tông môn trong nháy mắt tăng vọt.
Tử Phong thân phận bại lộ, lại bị Diễm
Quang Đế Quân ra lệnh tất sát, hắn cuối cùng bị gắn đến cái mác phản đồ
của Lăng Hư Cung, Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan thân là nữ nhân của hắn
cũng không có khá hơn là bao, cả hai tuy không gặp tra tấn bức cung hay
là tổn thương, nhưng lại bị Lăng Hư Cung phong cấm tu vi, tiến hành giam lỏng, cuối cùng là bị mang ra làm hàng hóa trao đổi với Thiên Cơ Tông
và mồi nhử Tử Phong sa lưới.
Hôn điển diễn ra vào ngày hôm nay,
Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên đều là tân nương tử, mỗi nữ nhân trong cuộc
đời của mình có lẽ không phải chỉ có một lần cưới hỏi, nhưng lần đầu
tiên bao giờ cũng là thời khắc quan trọng và đáng nhớ nhất với mỗi
người.
Chỉ là đối với Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên, đây không phải
là một kỷ niệm đẹp đáng ghi nhớ, mà là sự tình so với tra tấn còn muốn
thống khổ hơn. Lúc này cả hai đang ngồi ở trong phòng cùng với nhau,
trên người đã được cưỡng ép mặc lên hỉ phục đỏ chót, diện mạo nhị nữ vốn đã xinh đẹp, nay được trang điểm kỹ càng lại càng trở nên động lòng
người hơn cả.
Nhưng trên hai gương mặt mỹ miều đó, không có một
chút nào vẻ vui sướng của tân nương tử, ngược lại là biểu cảm chết lặng
giống như cái xác không hồn.
"Diệu Yên, chúng ta cuối cùng phải làm sao bây giờ?" Tuyết Phi Nhan thở dài một tiếng, có chút run rẩy nói.
"Còn như nào nữa, chấp nhận kết hôn thôi." Diệu Yên liếc Tuyết Phi Nhan, nhàn nhạt nói.
"Ngươi muốn phản bội phu quân?!" Tuyết Phi Nhan nghe vậy liền trở nên phẫn nộ.
"Vậy ngươi muốn ta phải làm như thế nào, hiện tại chúng ta bị phong ấn tu
vi, xung quanh đều có người giám sát, đến cả tự sát cũng không thể làm
được, không chấp nhận cọc hôn sự này thì phải làm gì?" Diệu Yên không
trả lời, hỏi ngược lại.
Tuyết Phi Nhan bối rối, nàng cũng minh
bạch tình cảnh của cả hai hiện tại, chỉ là nàng thật sự không cam lòng,
trông thấy Diệu Yên biểu lộ có phần hờ hững, nàng giận mà không có chỗ
phát tiết, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương.
"Ngươi không cần
nhìn ta như vậy." Diệu Yên lắc đầu nói, sau đó cố tình nhìn xung quanh
một chút, vươn tay ra tóm lấy bàn tay của Tuyết Phi Nhan, ở trong lòng
bàn tay của nàng viết chữ.
"Chúng ta lúc này bị giám sát chặt chẽ, nhưng không có nghĩa là sẽ mãi mãi như vậy, chẳng lẽ thời điểm động
phòng bọn hắn vẫn còn muốn làm như vậy?"
Cả hai đều không thể sử
dụng một chút linh lực nào, truyền âm nhập mật là không thể, kể cả có hạ giọng nói nhỏ cũng khó tránh khỏi thính giác cường đại của người khác,
cũng chỉ có thể như này mới có thể đảm bảo bí mật, tuy hơi chậm nhưng
lại an toàn.
Tuyết Phi Nhan nháy mắt liền hiểu ý, nàng cũng dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay của Diệu Yên
"Nhưng khẳng định là tu vi của chúng ta vẫn sẽ bị phong ấn, dù không bị giám sát thì chúng ta lại có thể làm gì?"
"Chúng ta không thể tẩu thoát, cũng không thể phản kháng, nhưng chúng ta có
thể tự sát!!" Ánh mắt của Diệu Yên lóe lên quang mang mãnh liệt.
"Ta có nghe lén được mấy tên nha hoàn nói chuyện, Thiên Cơ Ngạo muốn cả hai chúng ta ở chung một chỗ, cùng lúc động phòng với cả hai chúng ta. Hiển nhiên một tên sắc quỷ đói khát như hắn sẽ không muốn bản thân đang
khoái hoạt mà vẫn bị giám sát, ngươi hiểu ý của ta chứ."
"Trong
lúc hắn ý loạn tình mê, chúng ta trực tiếp tự sát? Rất tốt, dạng này hắn ta sẽ không kịp đề phòng, hơn nữa lại không đủ thời gian phản ứng lại
để cứu mạng chúng ta, chỉ là như vậy.........cả ta và ngươi trước khi
chết cũng không thể giữ mình trong sạch được....." Tuyết Phi Nhan cắn
răng nói.
"Sự cấp tòng quyền, tự sát đối với chúng ta lúc này cũng là một điều xa xỉ, không thể làm khác đi được. So với việc bán thân
sống tạm bợ, ta thà đi chết còn hơn!!" Diệu Yên cắn chặt môi đến mức bật máu.
"Chỉ tiếc rằng, chúng ta không đợi được phu quân....." Tuyết Phi Nhan hai vành mắt phiếm hồng, con ngươi tràn ngập thủy vụ, hai hàng thanh lệ chảy dài trên má nàng.
Diệu Yên cả người cũng run rẩy, hô hấp trở nên trầm trọng, miệng khẽ lẩm bẩm
"Phu quân.....là chúng ta có lỗi với chàng...."
-------------------------
Giờ lành đã tới, tân nương và chú rể đã xuất hiện, bầu không khí vô cùng
náo nhiệt và trang nghiêm, sứ giả của các siêu nhất lưu thế lực trên mặt đều mang theo tiếu dung, lời hay ý đẹp tuôn ra không ngừng, chẳng ai
biết được những lời này có được bao nhiêu phần thật lòng, nhưng sẽ không có ai vào thời điểm này phá hư bầu không khí.
Nghi lễ kết hôn
trên Huyền Linh đại lục không có một tiêu chuẩn riêng, tùy vào tập tục
và văn hóa của mỗi vùng miền, nghi lễ sẽ có sự khác biệt nhất định, ở
Càn Nguyên đế quốc cũng không ngoại lệ. Cơ mà Lăng Hư Cung lại cố tình
kéo dài nghi lễ nhiều nhất có thể, vừa là để phóng đại mặt mũi của bản
thân, lại có thể câu giờ chờ cá lọt lưới, nhất cử lưỡng tiện.
Thiên Cơ Tông cũng được thông tri kế hoạch này, thiếu tông chủ Thiên Cơ Ngạo
thập phần hiểu chuyện, không vì thế mà cảm thấy bất mãn, ngược lại hắn
còn nói rằng nghi lễ trang trọng như vậy lại càng thể hiện ra được địa
vị cao quý của bản thân. Hai nhà trai gái đều không có ý kiến, khách
khứa tham dự tuy có chút thắc mắc tại sao nghi lễ lại dài đến như vậy,
nhưng sẽ không có một ai mở miệng ra phá đám.
Bước cuối cùng của
nghi lễ đó là hai vị tân nương tử cùng chú rể sẽ sánh vai đi trên một
tấm thảm đỏ trải dài từ đại điện Lăng Hư Cung kéo ra tận giữa quảng
trường mấy trăm mét. Vào thời điểm ba người đặt chân lên thảm đỏ, cùng
lúc đó ở phía bên ngoài chủ tông Lăng Hư Cung, cách xa bốn mươi dặm, bốn bóng người lơ lửng ở trên không trung, ánh mắt hướng về ngọn siêu cấp
đại sơn bị chặt ngang lưng chừng đang đỡ lấy toàn bộ Lăng Hư Cung kia.
"Ngươi chắc chắn là muốn làm như vậy? Ta biết là ngươi có đủ bản lĩnh để lẻn
vào đưa người ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay mà, có nhất
thiết phải quang minh chính đại hiện thân không?" Mai Tôn Giả nhìn Tử
Phong, trầm giọng nói.
"Đương nhiên là cần thiết, ta có thể không
cần đến mặt mũi, nhưng nữ nhân của ta thì khác, ta muốn quang minh chính đại cứu các nàng ra khỏi hố lửa, để cho toàn thiên hạ biết rằng các
nàng không phải là người cô đơn không nơi nương tựa. Ta sẽ không để cả
hai phải chịu thêm chút ủy khuất nào nữa." Tử Phong trên mặt bình tĩnh,
nói xong liền phất phất tay.
Mai Tôn Giả, Diệp Mị Nhi và Hồ Tâm Nguyệt thấy thế liền lùi lại ra xa mấy trăm mét, đúng lúc này, Tử Phong động!
Một luồng hắc khí từ giữa ngực hắn xuất hiện sau đó phóng tới lòng bàn tay
trái của hắn, trong nháy mắt liền thực thế hóa, dần dần có được hình
dạng thực sự. Bàn tay Tử Phong nắm chặt lại, một luồng hắc vụ nổ tung
sau đó rất nhanh liền tan biến, chỉ thấy trên tay hắn lúc này đang cầm
lấy một cây cung đen tuyền thập phần hoa mỹ, từng đường nét uốn lượn
tinh xảo đến cực điểm, giữa cây cung là một viên ngọc lấp lánh màu tím
đậm ám khói.
Thân cung màu đen chốc chốc lại ánh lên từng đạo
quang mang tử sắc mờ nhạt, cả cây cung không ngừng bốc lên hắc vụ đậm
đặc đến cực điểm. Tử Phong đưa mắt nhìn Thần Cung Địa Ngục Vijaya
Dhanush trong tay mình, đúng hơn phải nói là bản sao của Vijaya Dhanush
do Tài Quyết Chi Nhận thôn phệ rồi biến hóa thành.
Hắn hít sâu một hơi sau đó giơ cung lên, làm một động tác kéo cung, chỉ thấy linh lực
trên người hắn bùng nổ mãnh liệt giống như nộ sơn cuồng hải, linh khí
thiên địa xung quanh người hắn hóa thành một đạo lốc xoáy phóng lên tận
thiên không, không gian xung quanh người hắn vặn vẹo liên hồi sau đó
không ngừng nứt đoạn, vỡ vụn.
Ống tay áo của Tử Phong hóa thành
tro bụi, những vết nứt kéo dài khắp hai cánh tay của hắn sáng lên quang
mang tử sắc chói lòa, tay phải của hắn vô cùng khó nhọc kéo cung, một
đạo hắc tiễn được cấu thành hoàn toàn bởi năng lượng xuất hiện, trên
thân tiễn tràn ngập phù văn đan xen phức tạp mà huyền ảo.
Tam nữ
chưa bao giờ trông thấy chiêu thức này của Tử Phong, nhưng không cần
phải hỏi các nàng cũng biết được một mũi tên này khủng bố đến mức như
nào, bởi vì đã đứng cách xa hàng trăm mét, các nàng vẫn có thể cảm nhận
thấy áp lực phô thiên cái địa đè ép lên bản thân, tưởng chừng như chỉ
cần chạm vào mũi tên đó các nàng cũng có thể trực tiếp hôi phi yên diệt, chưa bao giờ các nàng cảm nhận thấy tử vong tiến sát bản thân đến như
vậy.
Tử Phong kéo căng cung, y phục trên người không gió mà bay
phần phật, từng đạo vết nứt từ hai mắt của hắn lan ra khắp mặt, tròng
mắt bốc lên ngọn lửa tử sắc hừng hực.
"Đệ Nhất Tiễn - Vẫn Tinh!!"
Tử Phong thả tay ra, mũi tên thoát khỏi khống chế trực tiếp hóa thành một
đạo hắc mang xuyên phá không gian phóng thẳng tới Lăng Hư Cung, mục tiêu của nó......chính là ngọn núi chứa toàn bộ các truyền tống trận của
Lăng Hư Cung ở ngay gần đó.
Mũi tên nhanh chóng dùng một tốc độ
không thể tưởng tượng được vượt qua khoảng cách mấy chục dặm, trực tiếp
đâm vào ngọn núi khổng lồ. Không có tiếng nổ lớn, cũng không có dư chấn
xuất hiện, tất cả chỉ có một màu sắc đen tuyền từ dưới mắt đất phóng
thẳng lên trời cao, đem toàn bộ ngọn núi đó bao phủ vào bên trong, khí
tức hủy diệt tinh thuần đến cực điểm phóng xuất ra khiến thiên địa run
rẩy.
Thương khung trong nháy mắt liền biến thành một màu đen,
không gian phong bạo xuất hiện khắp nơi tưởng chừng như bầu trời muốn
sập xuống. Cột năng lượng màu đen kinh khủng đó cứ ngùn ngụt mà phóng
thẳng lên trời không ngừng nghỉ, cảnh tượng giống như tận thế hàng lâm
khiến lòng người kinh hãi muốn chết.
Trong bán kính vạn dặm tính
từ trung tâm vụ nổ, toàn bộ cây cối, động vật thậm chí cả yêu thú cấp
thấp nháy mắt liền giống như gỗ mục mất hết sinh cơ mà hóa thành tro tàn phiêu phù trong gió, nước trong ao hồ biến thành một đám dịch thể sẫm
màu tràn ngập tử khí, tôm cá trong đó cũng nhất tề hóa thành cặn bã nổi
lên mặt nước.
Cột năng lượng cuồn cuộn chuyển động không ngừng kéo dài tới mấy phút, khí tức hủy diệt mà nó phát ra trực tiếp khiến hộ
tông đại trận của chủ phong Lăng Hư Cung ngay gần đó nát thành cám vụn,
nha hoàn tạp dịch không có tu vi trong tông môn ngay lập tức liền hóa
thành tro tàn, toàn bộ đệ tử tu vi dưới Tướng cấp lăn ra đất tuyệt khí
bỏ mình, Tôn cấp và Vương cấp võ giả chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị
rút sạch sinh mệnh lực, mềm yếu vô lực không đứng dậy nổi, một số liền
trực tiếp hôn mê.
Cũng chỉ có Thánh cấp cường giả trở lên mới có
thể ngăn chặn khí thế hủy diệt kinh hồn táng đảm này, nhưng chỉ là ngăn
chặn, chứ không phải là miễn nhiễm, Thánh Giả cao giai trở xuống đều cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình đảo lộn một trận, nội lĩnh vực tán
loạn như bị đánh tan, thương thế không nhẹ chút nào.
Mấy phút trôi qua, cột năng lượng khủng khiếp kia mới tán đi, chỉ là khi nhìn vào
những gì nó để lại, mọi người không cảm thấy vui mừng mà ngược lại trở
nên sợ hãi càng sâu.
Chỉ thấy ngọn núi khổng lồ có đường kính cả
chục dặm sừng sững biết bao nhiêu tuế nguyệt đó đã biến mất triệt để,
đúng hơn là trong tầm ảnh hưởng của cột năng lượng, hoàn toàn không còn
lại một thứ gì cả, đến nửa hạt cát cũng không thấy. Ngọn núi, mặt đất
đều bị xóa sổ khỏi thế gian này, chỉ để lại một mảng không gian mờ mịt
thuần một màu đen tuyền, từ bên trong không truyền tới động tĩnh gì cả,
thần thức quét tới liền giống như rơi xuống vực sâu, một đi không trở
lại, chỉ có thể dùng mắt thường để nhìn thấy vùng không gian bị tàn phá
đó, trông giống như là nơi đó vốn không tồn tại trên thế gian này.