"Lĩnh Vực - Sâm La Vạn Tượng!!! Bá Vương Bóng Đêm!!!"
Tử Phong trong nháy mắt liền dùng mười thành thực lực của mình phóng ra Lĩnh Vực, đồng thời sử dụng năng lực Bá Vương Bóng Đêm đã được cường hóa bởi Sâm La Vạn Tượng trực tiếp đánh tới cả ba người trong phòng.
Sâm La Vạn Tượng vừa ra liền đem trọn vẹn cả căn phòng bao bọc trở thành một tiểu thế
giới biệt lập với bên ngoài, ngăn chặn hoàn toàn linh lực ba động cũng
như là âm thanh phát ra ngoài, trong khi đó Bá Vương Bóng Đêm
trực tiếp nuốt chửng hết toàn bộ không gian trong phòng, đưa mọi thứ
chìm trong bóng tối vô tận giơ bàn tay không thấy nổi năm ngón.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh không một ai có thể kịp thời phản ứng, người mạnh
nhất là Triệu Vương Mẫn căn bản còn chưa kịp thở đến hơi thứ hai thì đã
thấy xung quanh chỉ còn lại màn đêm đen kịt, nàng theo bản năng muốn cử
động nhưng trên thân xuất hiện một luồng áp bức kinh khủng khiến nàng
đến cả vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng khó khăn, đừng nói là phản
kháng.
Trực tiếp không chế toàn bộ mọi người trong phòng, Tử Phong trong đầu liên tục suy nghĩ, vì cái gì Mai Tôn Giả lại xuất hiện ở nơi
này? Hành tung của hắn đã bị lộ ra rồi ư? Liệu Thái Diễn Thánh Địa đã
biết được vị trí của hắn hay không?
Hàng loạt câu hỏi giống như
núi lửa phun trào liên tục nổ tung trong đầu hắn, cơ mà rất nhanh Tử
Phong liền bình tĩnh lại, hắn chợt nhớ đến mục đích của mình đi theo bệ
hạ đến đây, vốn là để gặp mặt cô cô của nàng mà! Trong phòng không có ai khác ngoài Mai Tôn Giả cùng với Triệu Vương Mẫn, xung quanh trong bán
kính mấy trăm mét ngoại trừ cung nữ nha hoàn và một vài hộ vệ ẩn nấp
trong bóng tối ra thì cũng không có ai khác, điều này có nghĩa là Mai
Tôn Giả....chính là cô cô của bệ hạ!!
Hơn nữa việc hắn bị lộ hành
tung là rất khó xảy ra, từ lúc trở lại thế giới thực đến bây giờ, mọi
hành động của hắn đều cực kỳ bí ẩn, căn bản không có người thứ ba nhìn
thấy diện mạo hay là thủ đoạn của hắn, những người thực sự nhìn thấy thì đều đã chết, chỉ trừ Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn, mà hai người
này trăm phần trăm không biết thân phận của hắn, nếu đã cẩn thận ẩn nấp
đến như vậy mà Lăng Hư Cung vẫn có thể tìm ra được thì trên đời căn bản
không còn chốn dung thân cho hắn nữa.
Tử Phong cũng không nghĩ một siêu nhất lưu thế lực chỉ có vẻn vẹn một tên Thiên Tôn cường giả chống
lưng như Lăng Hư Cung lại có bản sự đến mức sắp đặt được mật thám vào
trong Triệu gia. Sau khi suy nghĩ phải trái, Tử Phong liền yên tâm trở
lại, hẳn là mọi thứ vẫn đang ổn, nếu hắn thực sự bị lộ vị trí, lúc này
đứng trước mặt hắn căn bản không phải là Mai TÔn Giả mà là cường giả của Thái Diễn Thánh Địa rồi.
Còn một lí do cuối cùng nữa khiến Tử
Phong mười phần yên lòng chính là bản thân Mai Tôn Giả. Thời điểm hắn
vẫn còn ở Lăng Hư Cung, Mai TÔn Giả là người đã phát hiện thân phận
Thiên Ma của hắn, mặc dù có chút hung hiểm nhưng cuối cùng hắn vẫn được
trọng dụng trở thành Thanh Long thập thất trưởng lão, quyền lợi cùng uy
vọng trong tông môn không hề kém những tiền bối đi trước, thậm chí hung
danh còn hơn một bậc, câu nói truyền miệng trong tông môn là "thà chọc
chưởng môn, không chọc thập thất" cũng không phải là để đấy cho có.
Quan hệ của hắn với Mai Tôn Giả cũng cực kỳ thân thuộc, thân thuộc đến mức
trên người mình ngoại trừ hạ thân ra thì mỗi tấc da thịt đều đã được Mai Tôn Giả sờ nắn đủ kiểu. Đương nhiên sờ nắn ở đây không mang theo hàm
nghĩa hương diễm nào hết, có thể ví quan hệ của hai người tương đương
với nhà thí nghiệm và chuột bạch, mỗi tội chuột bạch chính là hắn mà
thôi.
Quan trọng nhất đó là Tử Phong đối với Mai Tôn Giả vẫn còn
đang nợ một thiên đại ân tình, ngày hôm đó nếu không phải nàng liều mạng phái tử sĩ ngàn dặm xa xôi đi mật báo cho mình, có lẽ đến Hồ Phi Nguyệt chết như thế nào, kẻ thù là ai hắn cũng không hề hay biết. Mặc dù đến
cuối cùng hắn vẫn không thể cứu được thê tử của mình, nhưng ân tình vẫn
là ân tình, hắn từ trước đến nay luôn là người có thù phải trả có ơn tất báo, khoan chưa nói đến ân tình này, cảm giác của hắn đối với nàng vẫn
không tệ.
Tử Phong không thu hồi Lĩnh Vực cũng như kỹ năng của
mình, hắn chỉ để bản thân hiện ra trong tầm nhìn của Mai Tôn Giả, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt nàng, thần thái có chút phức tạp, một hồi
lâu mới lên tiếng
"Đã lâu rồi không gặp, Mai Tôn Giả!"
Mai
Thường Hi có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào thân ảnh vừa mới từ
ngoài cửa bước vào, người này là ai, tại sao lại giống "hắn" đến như
vậy? Khoan đã, gương mặt này, ánh mắt này, thần thái này, đây chính là
"hắn"!! Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy bản thân bị bóng đêm nuốt chửng, toàn thân bị kiềm hãm không thể nhúc nhích, cũng không thể điều
động được lực lượng, pháp tắc chi lực hoàn toàn biến mất.
Nàng còn đang bối rối thì thân ảnh nam tử kia đã lại một lần nữa xuất hiện trước mặt, giọng nói quen thuộc mười phần vang lên bên tai. Mai Thường Hi có
chut ngẩn ngơ, nàng trước kia không phải là chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ gặp lại Tử Phong, dù sao thì trong Lăng Hư Cung vẫn còn sinh mệnh
ngọc bài thuộc về hắn, nàng biết rằng hắn vẫn chưa chết, tái ngộ chỉ là
sớm hay muộn.
Chỉ là nàng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến việc mình
sẽ gặp lại đối phương trong hoàn cảnh này. Lấy trí tuệ của mình, Mai
Thường Hi căn bản không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết Tử Phong và vị Nguyệt tiền bối trong lời của biểu tỷ mình là cùng một người. Nhưng mà
từ lúc nào hắn lại trở thành cung phụng của gia tộc nhà mình, hơn nữa
mới chỉ hơn bảy năm trôi qua, làm thế nào mà thực lực của hắn lại trở
nên mạnh mẽ đến mức khiến lão tổ tông phải kiêng kỵ?
Một loạt câu
hỏi dâng lên trong đầu nàng nhưng không có câu trả lời, nàng không biết
là cố tình hay vô ý phớt lờ đi khung cảnh kỳ dị xung quanh, nhẹ nhàng
cười một tiếng
"Đúng thật, đã nhiều năm trôi qua rồi....Tử Phong!"
Không cần Mai Thường Hi phải nói ra câu này, Tử Phong chỉ cần nhìn vào ánh
mắt trước đó của nàng cũng đủ để hiểu một chuyện, nàng nhận ra hắn, gần
như ngay lập tức!
Diện mạo của hắn tuy không thay đổi quá nhiều,
nhưng so với lúc trước thì vẫn có điểm khác biệt, hơn nữa cả khí chất
cũng như nội tức hắn phát ra đều không giống với trước kia, nếu là người không thực sự thân thiết với hắn thì khó mà nhận ra trong nháy mắt
được. Cơ mà Mai Tôn Giả lại có thể nhận ra hắn chỉ bằng một cái nhìn
thoáng qua trong tích tắc, hắn nên cảm thấy vui vẻ vì nàng vẫn còn nhớ
đến mình, hay là cảm thấy phiền não vì bị nhận ra thân phận thực sự ở
đây bây giờ?
Mai Tôn Giả chỉ có tu vi Thánh Tôn, kể cả nàng có là Thánh Quân thì Tử Phong cũng có thể nắm chắc sử dụng Tà Vương Chân Nhãn thôi miên điều khiển tâm trí của nàng, dễ dàng che giấu được thân phận
của mình. Cơ mà không nói đến việc nàng có ân với hắn, nàng cũng là một
trong số ít, nếu không muốn nói là người duy nhất mà Tử Phong thực sự
coi như là bằng hữu, trừ khi là hoàn toàn hết cách, hắn không muốn biến
nàng trở thành một khôi lỗi mất đi ý thức bản thân.
"Đừng lo lắng, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi." Mai Tôn Giả dường như nhận ra nỗi khó xử của Tử Phong, trực tiếp mở miệng nói.
Tử Phong nghe vậy liền thở phào một tiếng, giải trừ trói buộc đối với Mai
Tôn Giả, tuy bình thường nàng vẫn thích đùa cợt không nghiêm túc nhưng
thực tế vẫn là người đáng tin cậy, nếu nàng đã nói rằng sẽ giữ bí mật
giùm hắn thì nàng sẽ làm như vậy.
Cơ mà Tử Phong còn chưa kịp
mừng, Mai Thường Hi khôi phục lại năng lực hành động đã đứng lên, trực
tiếp túm lấy cổ áo của Tử Phong mà kéo xuống, hạ thấp đầu của hắn xuống
ngang hàng với mình, lúc này gương mặt của hai người chỉ cách nhau chưa
đến một đốt ngón tay, hắn có thể trực tiếp ngửi thấy hơi thở thơm ngát
như lan xạ của nàng phả lên mặt.
Tử Phong không phản kháng, bởi vì hắn biết được nàng làm vậy không có ác ý, lúc trước khi còn ở Lăng Hư
Cung thì hành động như này xảy ra không ít, hơn nữa nếu thực sự nàng có ý xấu thì với chênh lệch thực lực hiện tại, tất cả chỉ là vô dụng mà
thôi.
Còn đang không hiểu nàng muốn làm gì, Mai Thường Hi chợt
ngửa đầu ra sau, tiếp đến liền trực tiếp lấy đầu mình nện thẳng vào trán hắn một cú như trời giáng khiến hắn phải choáng váng, tuy không có tổn
thương nhưng ngạc nhiên là không thể tránh khỏi.
"Một lát nữa ta
sẽ đi tìm ngươi nói chuyện, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích
thỏa đáng thì đừng mong ta giữ bí mật!!" Mai Tôn Giả trừng mắt hạnh lên
nhìn hắn một cái sau đó mới buông cổ áo của hắn ra, trở về chỗ ngồi như
không có chuyện gì xảy ra.
Khóe miệng Tử Phong giật giật mấy cái,
hắn khẽ đảo mắt một lượt, thu hồi lại Lĩnh Vực và bóng tối xung quanh,
khôi phục lại năng lực hành động cho tất cả mọi người. Ngay khi mọi thứ
trở lại bình thường, Triệu Thanh Thanh còn chưa lên tiếng thì Triệu
Vương Mẫn đã đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi nhìn hắn nói
"Tiền bối, vừa rồi ngài đã làm gì?"
Tử Phong cố tình đánh mắt sang liếc nhìn Mai Tôn Giả, hơi cúi người xuống một chút, miệng nói
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhìn thấy người quen nên có phần xúc động. Ta
không biết Mai cô nương là người của Triệu gia, đã đắc tội rồi."
Triệu Vương Mẫn nhạy bén phát hiện thấy ánh mắt của Tử Phong, lại nghe thấy lời giải thích của hắn, nàng hơi nhíu mày thầm nghĩ
"Nguyệt tiền bối quen biết Thường Hi? Nhưng mà là loại quen biết gì mà vừa nhìn thấy đã muốn động thủ? Hẳn không phải là có thù với nhau chứ?"
Những lời này nàng chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra, trước hết thì Tử Phong
đã tự nhận lỗi, hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì thực sự xảy ra, vả lại
nhìn biểu hiện của tiền bối thì không giống như là hai người có thù oán
với nhau, tạm thời cứ coi như là không biết đi.
Mai Tôn Giả đồng
dạng trông thấy Tử Phong liếc mắt nhìn mình, vốn dĩ năm xưa cả hai đều
thường xuyên cùng nhau quậy phá khắp nơi trong Lăng Hư Cung, với nhau
tồn tại một loại ăn ý khó nói nên lời, nàng liền biết được lúc này mình
nên lên tiếng, sau một hồi suy nghĩ nàng mới mở miệng
"Biểu tỷ
đừng suy nghĩ nhiều, muội cùng với tiền bối là người quen cũ của nhau,
năm xưa đã từng gặp qua một vài lần, muội chỉ hơi ngạc nhiên đó là không ngờ vị cung phụng trong lời của tỷ tỷ lại là tiền bối mà thôi."
Mai Thường Hi dừng lại một chút, sau đó bí mật truyền âm cho Triệu Vương
Mẫn: "Tiền bối với muội không có ác ý, tỷ tỷ đừng để trong lòng, chỉ là
ngài ấy có khúc mắc với Lăng Hư Cung mà thôi."
Triệu Vương Mẫn
nghe vậy liền ngay lập tức hiểu được tình hình, âm thầm thở hắt ra một
tiếng, còn tốt, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cũng không có nghiêm trọng
như mình vẫn nghĩ.
"Tiền bối xin đừng nói như vậy, chỉ là một hồi
hiểu lầm mà thôi, đều là người một nhà cả, không có vấn đề gì hết."
Triệu Vương Mẫn cười cười nhẹ nhàng nói, Tử Phong đã tự mình tạ lỗi
trước, lấy thực lực của hắn thì đây đã là cho nàng mặt mũi lắm rồi,
không thể nào làm hơn được nữa, nàng cũng nên thuận nước đong thuyền,
tìm một bậc thang cho cả hai bước xuống.
"Đúng vậy, đều là người một nhà cả, tiền bối xin đừng để trong lòng." Triệu Thanh Thanh ở một bên cũng nói.
Tử Phong chỉ gật đầu một cái sau đó lặng lẽ đứng sau lưng Triệu Thanh
Thanh giống như một hộ vệ tiêu chuẩn, trừ khi là có người hỏi đến, bằng
không hắn vẫn bảo trì im lặng từ đầu tới cuối. Chỉ là khiến hắn không
yên lòng đó là cứ chốc chốc lại thấy Mai Thường Hi bí mật nhìn hắn một
cái, hai mắt nàng híp lại giống như sư tử nhìn thấy con mồi, lại kèm
theo một tia cổ quái khó hiểu, khiến hắn không khỏi nhớ lại thời điểm
vẫn còn làm chuột bạch thí nghiệm cho nàng khi ở Lăng Hư Cung, tuy thực
lực của cả hai đã không còn như xưa nhưng ánh mắt của nàng vẫn khiến hắn cảm thấy nhột nhột sau lưng.
Cổ nhân vẫn nói, ba nữ nhân hợp lại
thành một cái chợ là không sai, nhất là khi ba nữ nhân này đã rất lâu
rồi mới gặp lại nhau, chuyện để nói có thể kéo dài đủ hai ngày hai đêm
không kể hết. Tử Phong ban đầu còn nghe ngóng một chút, cho đến khi Mai
Tôn Giả kể tới việc nàng đã từng tìm thấy một thí nghiệm phẩm cực kỳ phù hợp, không những tu vi cao, chủng tộc hiếm thấy mà lại còn khó chết, có thể thoải mái làm thí nghiệm thì hắn trực tiếp phong bế giác quan của
mình lại, mắt không thấy tai không nghe tâm không phiền.
"Biểu tỷ, muội vẫn sẽ ở lại đây một thời gian nữa, hiện tại nói đến đây thôi,
muội còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo tiền bối, để cho muội mượn ngài
ấy một chút a." Mai Tôn Giả nắm tay Triệu Vương Mẫn, thân mật nói.
"Cũng đúng, muội đường xa vất vả trở lại đây cũng đã mệt, nếu muốn thỉnh giáo Nguyệt tiền bối thì nên làm nhanh rồi còn nghỉ ngơi. Chỉ là người mà
muội cần xin phép không phải là ta, mà là nha đầu này." Triệu Vương Mẫn
chỉ chỉ Triệu Thanh Thanh.
"Cô cô nói gì vậy, không cần phải xin
phép, việc này ta đồng ý, cô cô cứ trực tiếp cầm lấy tiền bối mang đi là được.......úi đau!!" Triệu Thanh Thanh đối với vị cô cô này cũng thập
phần thân cận, không chút nghi ngờ liền đồng ý, có điều lời còn chưa
dứt, trên đầu đã ăn một cú cốc đau điếng, giọng nói nhàn nhạt của Tử
Phong vang lên sau lưng
"Bệ hạ, ta không phải là hàng hóa để tùy tiện cầm qua cầm lại đâu nhé."
Triệu Thanh Thanh lấy tay xoa xoa đầu, hơi bất mãn lẩm bẩm: "Tiền bối cũng biết ta không có ý như vậy mà..."
"Được rồi được rồi, tiền bối chỉ đùa mà thôi, đi nào!!" Mai Tôn Giả đột nhiên đứng dậy, nói một tràng sau đó trực tiếp kéo tay Tử Phong chạy thẳng ra khỏi phòng, trong chớp mắt liền mất dạng.
Triệu Vương Mẫn và
Triệu Thanh Thanh ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, hai người không ngờ đến
quan hệ giữa Mai Thường Hi và Nguyệt tiền bối lại thân thiết đến như
vậy, có thể tùy ý kéo tay lôi đi mà không gặp phải chút cản trở nào hết, xem ra cần phải tra xét kỹ lưỡng hơn chuyện này mới được.
Mai Thường Hi kéo Tử Phong chạy một đoạn, sau đó mới thả chậm cước bộ, nhàn nhã sóng vai đạp từng bước đi bên cạnh hắn.
"Ngươi đã thay đổi." Im lặng một hồi lâu, Mai Thường Hi chợt lên tiếng.
Tử Phong quay sang nhìn nàng, gương mặt trẻ trung chỉ khoảng 24-25 tuổi gì đó, mắt ngọc mày ngài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi son đỏ mọng, không
có vẻ ngây thơ tươi tắn của thiếu nữ mới vào đời nhưng lại không giống
với thiếu phụ thành thục, nàng giống như một trái đào vừa đủ độ chín tới vô cùng vừa vặn, vẫn giữ được màu sắc tươi mới mà lại mọng nước ngọt
ngào.
Khí chất của nàng cũng mười phần đặc thù, không ôn nhu, cũng không táo bạo, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nhiệt tình, nếu nói khí chất của nàng giống cái gì, Tử Phong chỉ có thể dùng một cụm từ để miêu tả, đó là "người điên", chính xác hơn mà nói, đó là "bác học điên"!!
Không phải ngẫu nhiên mà Tử Phong và Mai Tôn Giả lại dễ dàng kết thân
với nhau đến như vậy, chung quy lại thì cả hai đều thuộc dạng thần kinh
không được bình thường cho lắm, một khi đã điên lên thì trời cũng không
cản được bọn họ.
Nhưng mà bất kể nàng điên ra sao, Tử Phong vẫn
phải công nhận rằng nàng là một mỹ nhân khó ai sánh kịp. Lúc này trên
người nàng đang mặc một bộ lục y đơn giản quen thuộc, vẫn là bộ y phục
mà nàng hay thường mặc, rất đơn giản không chút hào nhoáng nhưng đủ để
phơi bày những đường cong quyến rũ trên cơ thể lồi lõm mê người của
nàng. Không biết là do nàng chủ tu một loại võ kỹ cận thân chiến đấu sử
dụng cước lực hay vì lí do gì khác, mà hai chân của nàng cực gì săn chắc khác với nữ nhân thông thường, ít đi chút vẻ mềm mại nhưng lại mang đến mỹ cảm hoang dã động lòng người.
"Ai rồi cũng thay đổi, chỉ Mai Tôn Giả ngài vẫn như vậy." Tử Phong thu hồi ánh mắt của mình, nhẹ giọng nói.
Nữ nhân vốn cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt của người khác nhìn lên cơ thể
mình, càng không cần phải nói Mai Tôn Giả vốn là một cường giả siêu phàm nhập thánh, hơn nữa Tử Phong căn bản không thèm che giấu hành động của
mình, cứ như vậy mà thoải mái nhìn nàng từ trên xuống dưới. Mai Thường
Hi không phản ứng, ngược lại còn cố tình thẳng lưng ưỡn ngực, phô bày cơ thể mình cho hắn thoải mái ngắm nghía, nghe vậy cũng chỉ lắc đầu cười
khổ
"Ai rồi cũng thay đổi, nhưng nào có ai chỉ trong vòng có vài
năm trời lại thay đổi lớn như ngươi, vừa rồi khi gặp mặt ta còn thiếu
chút nữa không nhận ra đấy là ngươi đó."
"Nhưng chẳng phải ngài vẫn nhận ra ta đấy thôi."
"Đương nhiên, ngươi nghĩ ta là ai?! Đừng quên khắp người ngươi chỗ nào tròn
chỗ nào méo ta cũng đều biết hết, ngươi là thí nghiệm phẩm ưa thích của
ta, sao có thể không nhận ra được." Mai Tôn Giả nhếch miệng nói, Tử
Phong dám đảm bảo nếu hiện tại cho nàng một cặp kính mắt để đeo lên thì
bộ dáng của nàng sẽ y hệt mấy tên bác học điên hắn đã từng nhìn thấy
trong phim ảnh, không thể sai đi đâu được a.
"Được rồi, không đùa với ngươi nữa, đến lúc nghiêm túc rồi." Mai Thường Hi đột nhiên thu hồi tiếu dung của mình, nghiêm mặt nói.
Tử Phong không biết Mai Tôn Giả đang định nói gì, chỉ là càng nghe nàng
nói, sắc mặt của hắn càng biến âm trầm, hai mắt bắn ra sát khí sắc bén
như đao cương.