Cơ mà khiến Tử Phong có chút câm nín đó là hắn vẫn như cũ không thể
lợi dụng đan dược để tu luyện. Vốn dĩ thể chất của hắn có phần đặc thù,
không chỉ miễn nhiễm độc tố mà cũng miễn dịch luôn cả dược lực do đan
dược mang lại, bất kỳ loại đan dược nào kể cả Thập Phẩm Thần Đan chui
vào người hắn cũng liền biến thành phế thải không chut tác dụng, thứ đan dược duy nhất mà hắn có thể phục dụng chính là dang đan dược khôi phục
linh lực, vốn là thứ mà hắn không cần.
Trên lí thuyết thì đan dược chính là do các loại dược tài quý giá tạo thành, chủ sinh thuộc tính
Mộc, đáng lẽ ra hắn có thể lợi dụng Hỗn Độn Quyết để phân giải đan dược
từ đó thu được nguyên lực. Cơ mà lí thuyết và thực hành là hai thứ hoàn
toàn khác nhau, Tử Phong xác thực có thể phân giải đan dược, nhưng so
với lúc hắn nuốt đan dược đều không có gì khác nhau, hoàn toàn vô dụng!
Tử Phong hắn không rõ ràng lắm nguyên do, hắn cũng không hề có ý định tìm
hiểu kỹ càng vấn đề này, dù sao thì không có đan dược hắn vẫn có thể tu
luyện không ngừng nghỉ 24/7, bất kể hoàn cảnh xung quanh ra sao. Chỉ
tiếc một điều rằng nếu như hắn có thể phân giải đan dược, vậy thì với số lượng đan dược vô hạn mà hắn có thể lấy ra được từ hệ thống, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc hắn có vô hạn tài nguyên cao giai chồng chất
hay sao.
Đừng nhìn Tử Phong có vẻ hào phóng, ném đan dược cao giai như ném đậu, trên thực tế nếu bàn về tài sản chân chính, hắn không hề
có nhiều đồ tốt như mọi người vẫn nghĩ. Hệ thống thương thành có rất
nhiều đồ vật, hắn cũng có thể miễn phí mua bất kỳ thứ gì, duy chỉ có
linh dược, tài liệu luyện khí và chính bản thân pháp khí là bị giới hạn
số lượng có thể mua sắm.
Linh dược và tài liệu luyện khí cứ mỗi
tuần sẽ lại được làm mới một lần, hắn có thể từ trong danh sách mua mỗi
chủng loại 5 kiện, nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng đừng quên rằng linh dược và tài liệu luyện khí trên đời có hàng vạn chủng loại, không thắng về chất nhưng lại hơn về lượng, cũng tạm đủ để Tử Phong tu luyện.
Nhưng pháp khí thì lại cực kỳ hạn chế, hơn nữa lại không hề được làm mới số
lần mua, mua một kiện liền ít đi một kiện, hắn tổng cộng có tám lần mua
sắm pháp khí, cho đến giờ cũng chỉ mới dám mua có sáu kiện pháp khí để
cho Tài Quyết Chi Nhận thôn phệ, còn lại hai cơ hội mua sắm hắn phải để
dành lại đề phòng trường hợp nguy cấp.
Khối kim loại vừa rồi chính là món tài liệu luyện khí cuối cùng mà hắn có trong tuần này, tên là gì thì hắn không có để ý, chỉ biết là nguyên lực thu được cũng không tệ
lắm. Tốc độ phân giải thiên tài địa bảo nhanh hay chậm phụ thuộc vào cấp bậc của loại thiên tài địa bảo đó, với số lượng mỗi tuần hắn thu được
từ trong hệ thống thương thành, đại khái cũng chỉ mất có hai ngày là Tử
Phong có thể hoàn toàn tiêu hóa tất cả, năm ngày sau hắn chỉ có thể phơi nắng như con cá khô để hấp thu Quang Chi Nguyên Lực.
Trên thực tế thì bản thân hắn có tu luyện Ám hệ, ở trong bóng tối cũng có thể thu
được nguyên lực, chỉ là so với ánh sáng mặt trời, tốc độ chuyển hóa
nguyên lực khi ở trong bóng tối ít hơn nhiều, hắn cũng không rõ ràng làm thế nào để có thể đẩy nhanh được tốc độ tu luyện của Ám hệ.
Nếu
nói hệ nguyên lực nào có tốc độ tu luyện chậm nhất có lẽ chính là Phong
hệ, cương phòng về cơ bản chỉ là không khí chuyển động với tốc độ cao,
nguyên lực thu được gần như bằng không, trừ khi là có một tên cường giả
cùng giai liên tục chém ra phong nhận khủng bố đánh tới thì may ra hắn
mới thu được nguyên lực đáng kể một chút.
Cơ mà Tử Phong cũng
không quá ham hố hệ nguyên lực này cho lắm, chung quy lại thì tốc độ tu
luyện của hắn đã đủ nhanh, hơn nữa bản thân hắn tu luyện phong hệ cũng
chỉ là cho đủ đội hình, phục vụ cho Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng mà thôi.
Kết thúc tu luyện, Tử Phong lại có chút nhàm chán, ở trạng thái không có
thiên tài địa bảo cấp cao để luyện hóa thì hắn vẫn có thể tự động tu
luyện kiếm nguyên lực từ môi trường xung quanh, chỉ là quá trình này
không cần hắn phải tập trung tinh thần mà thôi.
Tử Phong chợt lấy
ra một chiếc sáo ngọc cầm trên tay, bất kể là kiếp trước hay kiếp này
hắn đều ở trong tình trạng nửa nốt nhạc bẻ đôi cũng không thông, cũng
may là hắn kiếp này còn có hệ thống. Hệ thống không thể dạy hắn âm nhạc, nhưng công pháp hay võ kỹ sử dụng âm công lại có không hề ít, Tử Phong
chỉ cần tùy tiện chọn bừa một vài loại để học là hệ thống sẽ ngay lập
tức hack cho hắn 100% lĩnh ngộ, tuy không dùng để chiến đấu được nhưng
nếu chỉ là chơi nhạc cụ thì dư xài a.
Trong đầu nhớ lại một bản
nhạc mà kiếp trước đã từng nghe qua, Tử Phong đặt cây sáo lên môi, hai
mắt nhắm lại. Không lâu sau, một tiếng sáo du dương cất lên giữa màn đêm tĩnh lặng, làn điệu này nghe vào có cảm giác nhẹ nhàng bồng bềnh như
mây trắng trên trời, nhưng đồng thời cũng réo rắt nỉ non tràn đầy cảm
xúc, bất kỳ ai nghe thấy cũng có thể cảm nhân được một nỗi buồn man mác
lan tỏa có phần não lòng.
Chẳng phải là Tử Phong rảnh rỗi đến mức
nửa đêm leo lên nóc nhà thổi sáo, đến chính hắn cũng thấy hành động này
có phần hơi bị thần kinh, hắn thổi sáo vừa là để ổn định lại tâm cảnh
của bản thân, vừa là để phát tiết cảm xúc của mình.
Những ngày qua đại gia đình của hắn lại xuất hiện thêm một người đó là Hồ Tâm Nguyệt,
về cơ bản thì cùng với vị tỷ tỷ tiện nghi này ở chung cũng không có vấn
đề gì lắm, nàng không nháo sự, cũng không có thái độ khiến người khác
chán ghét, trên thực tế Hồ Tâm Nguyệt so với muội muội của mình còn lạnh lùng hơn cả trăm lần, hảo hảo một bộ dạng ngự tỷ băng lãnh uy vũ.
Chỉ là vấn đề không nằm ở đấy, Tử Phong hàng ngày nhìn một khuôn mặt giống y đúc với Hồ Phi Nguyệt, hơn nữa cử chỉ của cả hai có đôi lúc trùng hợp
đến mức khó tả, khiến hắn tưởng chừng như đang nhìn thấy thê tử của mình ngay trước mắt.
Lý trí khiến hắn tỉnh táo nhưng cảm xúc thì lại
không dễ dàng đến thế, hắn mỗi lần nhìn Hồ Tâm Nguyệt lại nghĩ đến Hồ
Phi Nguyệt, theo bản năng muốn cách xa nàng ra một chút để tĩnh tâm, cơ
mà lại nghĩ đến việc đây là thân nhân cuối cùng của Phi Nguyệt, hắn hẳn
phải chăm sóc nàng cho tốt, cuối cùng lại không thể cứ như vậy mà lạnh
nhạt tránh mặt được.
Về lâu về dài, hai loại tâm tình xoắn xuýt
với nhau đến mức khiến Tử Phong mắc nghẹn, hắn cũng không thể tùy tiện
vỗ một chưởng thổi bay cả dãy núi để phát tiết, cuối cùng đành phải lựa
chọn phương pháp này. Không thể không nói, ngôn ngữ giữa các chủng tộc
hay là giữa các thế giới có phần khác nhau, duy chỉ có âm nhạc chính là
thứ ngôn ngữ vượt qua mọi rào cản. Tử Phong lợi dụng âm nhạc để phát
tiết tâm tình cũng có hiệu quả nhất định, ít nhất tâm trí của hắn có thể bình tĩnh lại.
"Xoạt."
Có tiếng động nhẹ vang lên, theo sau là một thân ảnh phiêu miểu nhẹ nhàng đặt chân xuống mái nhà bên cạnh Tử Phong, hắn nhàn nhạt liếc mắt qua, tâm trạng vốn đã có phần bình tĩnh
lại bắt đầu nổi sóng. Chỉ thấy trước mắt hắn lúc này là một nữ nhân toàn thân một màu đen, y phục màu đen, mái tóc màu đen, đôi con ngươi đen
tuyền phán chiếu ánh trăng đẹp tựa những viên ngọc trai đen hoàn hảo
không tì vết. Nữ nhân này sở hữu một khuôn mặt thiên kiều bá mỵ, dường
như nhan sắc của nàng đã đạt đến một loại cực hạn nào đó, xê dịch bất kỳ nét nhỏ nào trên mặt nàng dù chỉ một chút cũng có thể phá hủy hoàn toàn bức tranh mỹ lệ này.
Dáng người của nàng cao hơn nữ tử thông
thường một chút, y phục rộng rãi không bó chặt nhưng cũng không thể che
giấu vóc người hoàn mỹ đằng sau lớp vải. Làn da trắng ngần dưới ánh
trăng như đang lóe ra bạch quang, cần cổ thon gọn duyên dáng, bên vai để lộ phần xương quai xanh nhưng không khiến nàng trông có vẻ gầy gò,
ngược lại mang đến một loại mỹ cảm kỳ dị khó có thể diễn tả được. Ngực
nở, eo nhỏ thắt đáy lưng ong, kiều đồn no đủ vểnh lên tạo thành những
đường cong quyến rũ chết người. Bên dưới là một đôi chân dài thon thả
thẳng tắp ẩn hiện sau xiêm y, loáng thoáng còn có thể thấy được cặp đùi
trắng nõn đầy đặn bên trong.
Nữ nhân này đẹp, cực hạn của cái đẹp, khí chất lại mang theo một loại thanh lãnh cao ngạo trời sinh vô cùng
tự nhiên không chút làm bộ làm tịch, giống như là một nữ vương từ trên
cao nhìn xuống khiến người khác không tự chủ được phải hóa thân thành
liếm cẩu.
Tử Phong đương nhiên sẽ không kém cỏi tới mức chỉ nhìn
Hồ Tâm Nguyệt cũng sẽ trở thành liếm cẩu, nhưng nói hắn không rung động
thì là nói láo, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, huống hồ đây lại cũng
chính là diện mạo của nương tử nhà mình, nhưng lại có một khí chất khác
hẳn, cũng là một loại kích thích khác thường.
Tử Phong bị kinh
diễm bởi Hồ Tâm Nguyệt, nàng đồng dạng cũng cảm thấy xao động trước hình ảnh mình nhìn thấy. Một nam tử cao lớn nhàn nhã tựa vào mái nhà cong
cong phía sau mình, một chân duỗi thẳng một chân lại chống lên, mái tóc
bạc trắng cùng với y phục thuần một màu bạch sắc dưới ánh trăng chiếu
sáng trở nên nổi bật giữa màn đêm tĩnh lặng. Gương mặt anh tuấn không có góc chết, trong nhu có cương, trong cương có nhu, sắc mặt lạnh nhạt
tưởng chừng như mọi thứ trên thế gian chỉ là phù vân, đặc biệt một đôi
mắt đen kịt với cặp con ngươi màu tím tỏa ra quang mang màu tím yêu dị
kia khiến Tử Phong trông vô cùng tà mị khó có thể diễn tả được.
Nhìn Tử Phong rõ ràng ở ngay trước mắt mình nhưng lại mang đến cảm giác
giống như hắn chính là một thể với bóng tối xung quanh, Hồ Tâm Nguyệt
lắc lắc đầu, tiến lên mấy bước, miệng nói
"Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
"Tu luyện!" Thu hồi ánh mắt khỏi trên người đối phương, Tử Phong nhìn lên bầu trời, lạnh nhạt nói.
"Nhìn có vẻ không giống như là đang tu luyện cho lắm a. Ngươi có tâm sự?" Hồ Tâm Nguyệt liếc xéo hắn một cái.
"Tâm sự ư? Cái thứ đồ chơi này lúc nào mà ta chả có. Vậy còn ngươi thì sao,
nửa đêm không nghỉ ngơi lại tìm đến đây làm gì?" Tử Phong đưa tay lên
vuốt gọn mấy sợi tóc mai bị gió đêm thổi tán loạn, miệng nói.
Hồ
Tâm Nguyệt nhìn Tử Phong mà đột nhiên ngây người, không phải vì hành
động vừa rồi của hắn có vấn đề gì, ờ thì phải công nhận rằng vừa rồi
trông hắn đẹp trai muốn chết, nhưng đó không phải là thứ khiến nàng chú ý đến.
Tử Phong vừa rồi đưa tay lên, ống tay áo hơi trượt xuống một đoạn để lộ một chút cánh tay của hắn, Hồ Tâm Nguyệt tinh ý nhìn ra
được, từ cổ tay hắn nhìn lên phía trên, trên da thịt của hắn xuất hiện
chằng chịt từng đạo vết nứt nhìn giống như là rễ cây cái to cái nhỏ kéo
dài vào bên trong nơi có tay áo che khuất, những đạo vết nứt này ẩn ẩn
lóe lên chút quang mang tử sắc nhạt nhòa, làn da của hắn không có màu
sắc tươi tắn như là người bình thường, ngược lại có phần nhợt nhạt giống như đang chết dần chết mòn vì thiếu sinh khí.
Tu vi của Hồ Tâm
Nguyệt so với Tử Phong thì không đáng nhắc đến, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả Thánh Tôn siêu phàm nhập thánh, giác quan của nàng linh mẫn
hơn người thường trăm vạn lần, nàng có thể cảm nhận được cánh tay, hay
thậm chí là cả cơ thể của đối phương run rẩy với biên độ rất nhỏ, nhỏ
đến mức nếu như không dùng mười thành tinh thần lực để chú ý thì khó mà
phát hiện ra được.
Hồ Tâm Nguyệt biết rất rõ rung động này có ý vị như thế nào, đây chính là biểu hiện của một người đang phải trải qua
đau đớn, không thể sai biệt đi đâu được. Liên tưởng tới những gì Nhạc Tư Kỳ nói lúc trước, tâm tình của nàng chợt trở nên phức tạp.
Những
ngày qua sống chung dưới cùng một mái nhà, Hồ Tâm Nguyệt thông qua trò
chuyện với chúng nữ cũng đã biết được rất nhiều về những chuyện trong
quá khứ của Tử Phong, nàng cũng đồng thời quan sát và tự đánh giá hắn,
cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận sơ bộ.
Vị muội phu này của mình tuyệt đối không phải là thứ gì tốt lành, lạnh lùng, tàn nhẫn, coi
hết thảy sinh mạng chỉ như cỏ rác, hắn cùng với hai chữ người tốt chính
là hai đường thẳng song song với nhau, hoàn toàn không chút liên hệ.
Nhưng nàng cũng phải công nhận rằng hắn đối người nhà của mình là một bộ dạng khác biệt, hắn có thể không phải là người tốt, nhưng tuyệt đối là
một trượng phu tốt, một ca ca tốt và là một vị phụ thân tốt.
Hồ
Tâm Nguyệt phải thừa nhận một chuyện, lấy biểu hiện của Tử Phong trước
mắt, nếu nàng là Hồ Phi Nguyệt thì cũng sẽ rất dễ ủy thân cho hắn, ác
nhân trên thế gian này rất nhiều, ác nhân có thực lực cường đại càng
không thiếu, nhưng một cá nhân thuộc về cả hai nhóm trên lại hết sức
trân trọng người nhà của mình thì rất hiếm thấy.
Nghĩ đến việc nam nhân trước mắt giống như đang chết dần chết mòn, từng giờ từng khắc đều cảm thấy đau đớn khó nhịn, tất cả chỉ để đổi lấy lực lượng để có thể
báo thù, để bảo vệ người thân xung quanh, tâm tình của nàng lại trở nên
phức tạp khó nói, giá như lúc trước nàng có thể gặp được một người như
hắn thì tốt biết bao.
"Không có gì, chỉ là không ngủ được nên mới
ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, tình cờ nghe thấy tiếng sáo
của ngươi nên tìm đến thôi." Hồ Tâm Nguyệt che giấu tâm trạng của mình,
tùy tiện nói.
Tử Phong nhạy cảm phát giác biến hóa của nàng, dường như ánh mắt nàng nhìn về phía mình trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cơ mà hắn không để chuyện đó trong lòng, hiếm có thời gian riêng tư giữa hai
người, hắn liền hỏi cái vấn đề mà bản thân vẫn luôn thắc mắc từ trước.
"Ngươi cùng Đường gia thiếu chủ Đường Tam có thù?"
Nhắc đến Đường Tam, sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt chợt tối sầm xuống, trong mắt ánh lên tia nhìn cừu hận, nàng nghiến răng nói
"Có thù ư? Ta chỉ hận không thể lột da uống máu hắn cho hả giận, nào chỉ đơn giản mấy chữ có thù là đủ để diễn tả!"
Tử Phong không chút ngạc nhiên nào trước phản ứng này của nàng, sát khí mà nàng tỏa ra khi nhìn thấy Đường Tam ngày hôm đó rõ ràng như ban ngày,
chỉ có thù không đội trời chung mới khiến một người có thể tỏa ra sát
khí đến mức như vậy.
Cơ mà Tử Phong cũng không định đào sâu hơn
thêm nữa, hắn hơn ai hết hiểu rõ tư vị bị động chạm đến nỗi đau, nếu Hồ
Tâm Nguyệt không muốn nhắc tới chuyện này thì thôi, chỉ là chuyện này
hắn đã nhầm, không cần hắn mở lời, chính nàng liền lập tức kể lại câu
chuyện của mình.
Ngày hôm đó để muội muội của mình mang theo
Nguyệt Quang Bảo Thạch chạy trốn, Hồ Tâm Nguyệt cùng với một vài vị
trưởng lão trong tộc còn lại sau cuộc tấn công của Ngân Nguyệt Lang Tộc
đều quyết định ở lại chặn hậu, không cầu sống sót, chỉ cầu kéo dài đủ
thời gian để Hồ Phi Nguyệt có thể thành công đào thoát.
Kết quả
thì không cần phải nói cũng biết, trưởng lão của Nguyệt Ảnh Hồ Tộc tử
thương gần như toàn bộ, chỉ có một số ít người may mắn chạy thoát được,
Hồ Tâm Nguyệt vận khí đột nhiên bạo rạp, bằng cách kỳ diệu nào đó chỉ bị đánh trọng thương rớt vách núi chứ không chết. Lấy thể chất của yêu
thú, nói là trọng thương nhưng ít nhất không đến mức động đến căn cốt,
nàng chỉ mất vài ngày để có thể khôi phục lại mấy thành thực lực vừa đủ
để hành động.
Lúc trước Tử Phong đoán rằng Nguyệt Ảnh Hồ Tộc không có người sống sót, nhưng không hẳn là như vậy, tuy đại bộ phận tộc nhân đều bị Ngân Nguyệt Lang Tộc đồ sát không chút thương tiếc, nhưng vẫn có một số ít kịp thời đào thoát. Hồ Tâm Nguyệt sau khi lấy lại được năng
lực hành động, nàng liền theo dấu vết để lại cùng với một vài thủ đoạn
đặc hữu của bản tộc tìm đến những tộc nhân còn sống đang chốn chui lủi
rải rác khắp nơi, đồng thời cũng tìm thấy được hai vị trưởng lão vẫn
chưa bị hạ độc thủ.
Tộc đàn ban đầu mấy ngàn yêu hồ giờ chỉ còn
lại không đến năm mươi, dù căm phẫn tột cùng nhưng Hồ Tâm Nguyệt cũng
biết rằng mình hiện tại không có khả năng làm được chuyện gì hết, nàng
bèn dẫn theo tộc nhân vạn dặm đào vong, rời xa khu vực rừng rậm đang bị
Ngân Nguyệt Lang Tộc quấy đến chướng khí mù mịt, một đường chạy tới tận
khu vực Yêu Thú Sâm Lâm tiếp giáp với Thiên Hành đế quốc.
Diễn
biến tiếp theo khiến Tử Phong xuất hiện cảm giác giống như là đang nghe
chuyện về chính mình, một đầu yêu hồ bị kẻ thù đánh trọng thương phải
chạy trốn từ sâu trong Yêu Thú Sâm Lâm ra ngoài, tình cờ được một thanh
niên nhân loại cứu giúp, từ đó hai người quen nhau, dần dần xây dựng
tình cảm, thề nguyền sống chết với nhau.
Con mẹ nó ngoại trừ một
vài chi tiết nhỏ không đáng kể, đây chẳng phải là bê y nguyên quá trình
gặp gỡ cho đến lúc trở thành người một nhà của hắn và Hồ Phi Nguyệt hay
sao? Rốt cuộc là cái thể loại tác giả não tàn lười biếng nào mà lại làm
trò này, sao chép ý tưởng của những bộ truyện khác thì cũng thôi đi, sao chép chính ý tưởng của bản thân đã từng dùng là cái quỷ gì?
Tử
Phong âm thầm nhổ nước bọt mấy câu linh tinh trong đầu, nhưng ngoài mặt
hắn vẫn chăm chú nghe Hồ Tâm Nguyệt giảng cố sự, mở bài và thân bài có
phần giống nhau, nhưng chắc chắn kết bài cũng sẽ có sự thay đổi, bằng
không thì nàng đã chẳng thể ở trước mặt mình lúc này. Tự nhiên trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ, tên Đường Tam kia không lẽ đem thanh niên nhân loại kia của Hồ Tâm Nguyệt làm thịt chăng?
Cơ mà những lời tiếp
theo của Hồ Tâm Nguyệt khiến hắn phải trừng mắt lên, con mẹ nó quay xe
như thế này mà cũng được à? Đường Tam không hề giết thanh niên nhân loại kia như Tử Phong đã đoán, mà thanh niên nhân loại kia chính là Đường
Tam, hắn là người đã tình cờ gặp gỡ và cứu Hồ Tâm Nguyệt, là người mà
nàng đã thề nguyền sống chết đi theo.
"Khoan đã, yêu hồ bình
thường khác thì không có gì đáng nói, nhưng chẳng phải những tộc yêu hồ
sở hữu huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ như các ngươi luôn luôn coi trọng
việc có ân báo ân có oán báo oán à? Sao tự nhiên Đường Tam lại trở thành kẻ thù của ngươi, chẳng lẽ hắn bỏ ngươi đi với nữ nhân khác?"
"Nếu chỉ là như vậy thì đã chẳng có vấn đề gì xảy ra, ngươi cho rằng ta là
một nữ nhân hẹp hòi đến mức như vậy à?" Hồ Tâm Nguyệt lườm hắn một cái
mang theo đầy đủ phong vị của nữ nhân thành thục, bị coi thành nữ nhân
hẹp hòi bởi Tử Phong khiến nàng có chút sinh khí, bất tri bất giác tản
mác ra một chút mỵ lực, mặc dù không phải là cố tình nhưng cũng thừa đủ
quyến rũ.
Tử Phong hiển nhiên không ăn cái thể loại này, bàn về
quyến rũ thì Diệp Mị Nhi thân là Huyết Mị Ma Cơ, bản thân nàng chính là
mị hoặc, Nhạc Tư Kỳ thì xuất thân từ ma giáo lấy song tu làm chủ đạo, bề ngoài tỏ ra bình thường nhưng lúc lên giường thì lại là một tràng cảnh
hương diễm khác hoàn toàn, đó là còn chưa kể đến từng đấy năm hắn một
mực ở bên cạnh Hồ Phi Nguyệt, chút mị ý đấy căn bản đến cả chút gợn sóng cũng không bốc lên được.
"Đừng có nhìn ta, tiếp tục đi!" Tử Phong thúc giục nói.
Hồ Tâm Nguyệt rất muốn đạp đối phương một cái, người cắt ngang lời của
nàng là hắn mà người giục nàng tiếp tục nói cũng là hắn, cái thể loại gì đây? Đương nhiên nàng cũng chỉ rủa thầm trong đầu như vậy, nàng không
dám đạp Tử Phong và cũng không đủ thực lực để làm thế, nàng bèn tiếp tục giảng cố sự.
Những tưởng sau cơn mưa trời lại đổ nắng, Hồ Tâm
Nguyệt cuối cùng cũng tìm được một bến đậu khiến nàng nguôi ngoai đi nỗi đau mất người thân, nhưng mà sự thật còn tàn nhẫn hơn như thế. Đường
Tam căn bản không hề có chút tình cảm nào với nàng, ngoại trừ việc ngẫu
nhiên cứu được nàng, tất cả mọi thứ chỉ là hư tình giả ý, hắn một mực
lừa nàng từ đầu tới cuối.
Theo lời Hồ Tâm Nguyệt nói, Đường Tam tu tập một loại công pháp kỳ lạ nào đó, có thể thông qua việc hấp thu
huyết mạch của yêu thú để tăng cường tốc độ tu luyện, cấp bậc huyết mạch mới là thứ quan trọng, tu vi của yêu thú ngược lại không có ý nghĩa gì
nhiều. Đừng nhìn Nguyệt Ảnh Hồ Tộc chỉ có một tia huyết mạch của thần
thú Cửu Vĩ Thiên Hồ, cả tộc đến cả một bát giai cũng không có, nhưng đấy không thể khẳng định được tiềm lực của bọn họ kém, chỉ là do nhiều
nguyên nhân đến từ bên ngoài mà trong tộc không có cường giả mà thôi.
Huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ như Hồ Tâm Nguyệt xét về cấp bậc đơn thuần thì
rất cao, đến cả một số yêu thú cửu giai cũng không thể so sánh với nàng
về cấp bậc của huyết mạch. Nói đến đây thì Tử Phong cũng có thể đại khái đoán ra diễn biến tiếp theo.
Quả nhiên là như hắn đã nghĩ, Đường
Tam lừa gạt Hồ Tâm Nguyệt tất cả chỉ để nàng buông lỏng cảnh giác với
hắn, sau khi thu được tín nhiệm của nàng liền điều động cường giả trong
gia tộc một mẻ hốt gọn cả nàng cùng với những tộc nhân đã cùng đào vong
với nàng.
Kết quả vô cùng thảm khốc, toàn bộ tộc nhân của Hồ Tâm
Nguyệt bị Đường Tam hút khô khí huyết thành xác khô, bản thân nàng cũng
bị hắn rút lấy tám thành huyết mạch trong cơ thể, đả thương trầm trọng
căn cơ của nàng, dẫn đến tình trạng cơ thể tồi tệ như đèn đã cạn dầu mà
lúc trước Tử Phong đã từng trông thấy.
Vốn Đường Tam cũng không có ý định thương hương tiếc ngọc, nhưng mà cùng một thời điểm hắn cũng
không thể hấp thụ lấy quá nhiều khí huyết của yêu thú, cần phải tiêu hóa dần dần, mà lần này khí huyết hắn thu được vô cùng no đủ, không mất
thời gian mấy năm là không thể xong xuôi được, đến lúc đó thì Hồ Tâm
Nguyệt cũng chẳng sống được, hơn nữa huyết mạch chi lực còn lại trên
người nàng không còn lại bao nhiêu, chẳng bằng đem bán lại cho đấu giá
hội, coi như là thu được một món lợi không nhỏ.
Về sau thì không
cần nàng phải kể tiếp bởi vì Tử Phong là người đã mua nàng về, lại còn
chữa trị tổn thương của Hồ Tâm Nguyệt, nói hắn chính là vị cứu tinh của
nàng cũng không sai ở đâu cả.
"Nói đến cũng kì lạ, ngày hôm đó
ngươi cho ta phục dụng một giọt tinh huyết, vậy mà có thể khiến ta trong thời gian ngắn khôi phục toàn bộ thương thế, thậm chí đến cả huyết mạch chi lực của ta cũng được phục hồi, thậm chí so với lúc trước còn mạnh
hơn đến mấy lần. Tinh huyết của cường giả là vật đại bổ, nhưng cũng
không đến mức độ như thế, rốt cuộc ngươi....là cái thứ gì vậy?" Hồ Tâm
Nguyệt nhíu mày nhìn Tử Phong mà nói.
Đối với vấn đề này, Tử Phong chỉ nhún vai mà không trả lời, huyết mạch của hắn mặc dù đã biến dị,
rời khỏi phạm trù Thiên Ma thông thường, nhưng cấp bậc tuyệt đối là vô
cùng cao, huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ còn không đáng để so với Thiên
Ma Chân Tổ, một Cửu Vĩ Yêu Hồ như Hồ Tâm Nguyệt sao có thể so với hắn.
Tuy khác giống loài nhưng huyết mạch chi lực tinh thuần sẽ không có phân
biệt nhiều như vậy, không nói đến diệu dụng đặc thù thuộc về tinh huyết
của hắn, chỉ riêng huyết mạch chi lực ẩn chứa trong đó đã đủ để nàng
chữa khỏi thương thế hoàn toàn đến mấy lần có dư, nếu thay vào đó là một giọt tinh huyết có cùng cấp bậc huyết mạch nhưng thuộc về hồ tộc của
nàng, hẳn Hồ Tâm Nguyệt đã trực tiếp thuế biến thành Cửu Vĩ Ma Hồ rồi
chứ chẳng chơi.
Hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, Tử Phong nghĩ đến
Đường Tam mà không khỏi híp mắt lại, bảo sao trên người đối phương lại
xuất hiện yêu khí, công pháp tà đạo như vậy lại xứng với thân phận xuyên việt giả của hắn. Cơ mà xuyên việt giả hay không, Đường Tam đã chính
thức được đặt vào danh sách tất sát của Tử Phong.
Những chuyện mà
tên ngụy quân tử Đường Tam kia làm không khiến Tử Phong phản cảm, không
may cho hắn đó là hắn đã động đến người không nên động.
Tử Phong
với Hồ Tâm Nguyệt không có chút cơ sở tình cảm nào cả, nhưng thân phận
của nàng lại gắn liền với Hồ Phi Nguyệt, nếu hắn không thể chăm sóc tốt
cho nàng thì dù có chết xuống suối vàng cũng không có mặt mũi nào để
nhìn thê tử của mình. Vậy nên Đường Tam.......phải chết!!
Tử Phong đột nhiên đứng lên, ánh mắt lóe lên từng tia quang mang lạnh lẽo, thời
tiết lúc này không mang theo quá nhiều hàn ý nhưng không hiểu sao Hồ Tâm Nguyệt lại rùng mình mấy cái. Nàng len lén nhìn hắn, cảm thấy cái biểu
tình lạnh nhạt khác thường này của hắn giống hệt với biểu tình lúc trước khi hắn giết người ở hội đấu giá, liên tưởng đến chuyện mình vừa kể,
nàng chợt nghĩ đến một cái suy đoán lớn mật
"Ngươi.....đừng nói ngươi định làm thịt Đường Tam nhé?"
"Làm sao? Không muốn hắn chết?" Tử Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ hỏi ngược lại.
"Hắn ta đương nhiên đáng chết, nhưng mà...." Hồ Tâm Nguyệt nói một nửa rồi
dừng lại, lí do khiến nàng ngập ngừng không cần nói cũng biết, nàng tin
rằng Tử Phong sẽ hiểu được.
"Không cẫn phải lo lắng, ta nói hắn
chết thì hắn sẽ phải chết, không chỉ hắn, mà cả gia tộc của hắn cũng
phải chôn cùng." Tử Phong cười lạnh một tiếng.
"Khoan đã, ta không phủ nhận mình chỉ muốn lăng trì tên khốn Đường Tam ra thành trăm ngàn
mảnh, nhưng gia tộc của hắn không phải là chủ mưu a, không nhất thiết
phải diệt tộc bọn hắn chứ." Hồ Tâm Nguyệt bề ngoài trông có vẻ lạnh lẽo
nhưng vốn không phải người có tâm địa xấu xa, nàng chỉ đơn giản nghĩ
rằng tội lỗi của ai thì người ấy chịu, không nên liên lụy tới người
khác.
Chỉ là vừa mới nói xong, một đạo ánh mắt sắc lẹm như đao
phóng tới khiến nàng rùng mình, đang tính nói thêm chút gì đó thì Tử
Phong đã nói ra một câu khiên nàng ngẩn ngơ.
"Rất tiếc, người mà
Đường Tam đắc tội chính là ngươi, cho nên là.....Đường gia không cần tồn tại nữa!!" Tử Phong nở một nụ cười tràn ngập sát khí nói.