Mỉa mai thì mỉa mai, Tử Phong cũng không muốn để ý tới tên "Đường
Tam" này lắm, dù sao thì đầu năm nay xuyên việt chính là mốt, xuyên việt giả nhiều như châu chấu, hắn có thể xuyên việt được thì người khác cũng có thể làm tương tự, không có gì hiếm lạ cả, chỉ cần những tên xuyên
việt giả này không cản đường đi của chính mình, Tử Phong mới lười không
muốn quản.
Có điều nhìn đi nhìn lại Tử Phong đều cảm thấy cái
gương mặt tươi cười kia rất đáng ăn đòn, không biết có phải là vì ác cảm của hắn đối với một nhân vật giả tưởng kia hay không, nhưng xác thực là tên Đường Tam trước mắt này chính là một tên mười phần ngụy quân tử,
trùng hợp là loại người mà Tử Phong căm ghét nhất.
Nếu là trước
kia thì Tử Phong căn bản không cần biết đối phương có phải là ngụy quân
tử hay không, ở dưới tiền đề là hành động của bản thân không thể đem tới hậu quả nghiêm trọng nào, hắn sẽ lập tức tặng cho đối phương một cú bạt tai đủ để bán thân bất toại, sống thực vật nửa đời người còn lại. Chỉ
là hiện tại Tử Phong đã thu liễm lại rất nhiều, nếu không phải cực chẳng đã thì hắn sẽ không ngẫu nhiên nổi điên như vậy.
Thực ra nếu Tử
Phong có thể quan sát được gương mặt của Triệu Vương Mẫn hiện tại, hắn
sẽ ngay lập tức phát hiện ra rằng biểu cảm trên mặt hai người giống y
như nhau. Bản thân Tử Phong với kinh nghiệm nhìn người và khả năng nắm
bắt tâm lý mục tiêu tốt mà đoán được dụng ý của Đường Tam, Triệu Vương
Mẫn thì dùng chính lịch duyệt phong phú của mình để nhân thấy hàm ý của
hắn.
Theo như hai người thì tên Đường Tam này cơ bản chính là đang tìm cách tán tỉnh Triệu Thanh Thanh chứ không phải chỉ là khách sáo
nịnh bợ đơn thuần.
Cũng phải công nhận một điều đó là bất kể thân
phận cách biệt, có thể ôm đùi Triệu Thanh Thanh chẳng khác nào thiếu đi
mấy chục năm phấn đấu, gì thì gì nàng cũng là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, quyền lực nắm trong tay có một không hai. Mà bản thân Đường Tam
sinh ra có một bộ túi da đẹp mắt mười phần suất khí, trừ những nữ nhân
có "khẩu vị" siêu đặc thù ra thì bất kỳ nữ tử nào trông thấy hắn cũng
khó mà phủ nhận nhan trị của hắn, hơn nữa xuất thân của hắn cũng rất
tốt, cử chỉ hành động lại vô cùng lịch thiệp nhã nhặn, khó trách Đường
Tam dám có ý nghĩ lớn mật như là tán tỉnh nữ hoàng bệ hạ, hắn xác thực
có đủ vốn liếng để làm vậy.
Theo như kịch bản thường thấy của mấy
tên tác giả lười dùng não, chỉ muốn yy ra một cái máy dập làm nhân vật
chính để câu lượt xem, hẳn sẽ là một hồi tình cảm oanh liệt giữa công tử thế gia và nữ hoàng bệ hạ quyền khuynh thiên hạ, "thuận tiện" nhặt luôn mấy vị tỷ muội a di cô cô thậm chí cả mẹ của nữ hoàng vào trong hậu
cung của mình, từ đó phong lưu khoái hoạt, mọi việc đều thuận lợi, viết
nên cái kết cho một bộ truyện sảng văn dùng đầu bên dưới để viết ra chứ
không phải đầu trên.
Cả Triệu Vương Mẫn và Tử Phong đều biết khả
năng Triệu Thanh Thanh thật sự gục ngã trước chiêu trò của Đường Tam là
một con số không to như trứng Địa Long. Triệu Vương Mẫn không có mấy cái suy nghĩ loạn thất bát tao như Tử Phong vừa nghĩ, nhưng nàng hiểu rõ
con gái của mình hơn ai hết, Triệu Thanh Thanh không có nông can đến như vậy, mà nếu giả sử nàng có thật sự nông cạn đi chăng nữa thì cũng sẽ
không chọn Đường Tam, đơn giản là vì Tử Phong còn đang ngồi lù lù tại
đó, có ai bỏ một núi vàng đi lấy một cục bạc hơi lớn hơn bình thường
không?
Đối với lời tâng bốc rõ ràng đến mức không muốn mặt của
Đường Tam, Triệu Thanh Thanh cũng chỉ có thể cười cười từ chối cho ý
kiến. Tư chất của mình như thế nào bản thân nàng biết rõ nhất, Thánh cấp là nằm trong tầm tay, nhưng vượt ra khỏi Thánh Giai thì gần như không
thể, trừ khi có được đại cơ duyên gì đó. Nghĩ đến đại cơ duyên, Triệu
Thanh Thanh không khỏi nghĩ nếu có một vài loại thiên tài địa bảo nào đó có thể tăng lên tư chất của bản thân thì tốt biết mấy.
"Từ từ
khoan đã, hình như Nguyệt tiền bối có đan dược cải tạo thể chất của võ
giả, không phải Tiểu Thiến vốn đã qua tuổi dẫn linh tu luyện mà hiện tại đang tiến cảnh ầm ầm đó sao? Tiền bối có vẻ như không quan tâm lắm tới
mấy loại đan dược cao giai đó, có lẽ hôm nào mình thử bỏ xuống mặt mũi
mà hỏi xin ngài ấy coi."
Càng nghĩ Triệu Thanh Thanh càng thấy ý
tưởng này có thể thực hiện được, nếu thành công thì không còn gì tốt hơn nữa, nếu không thành công thì cũng chỉ ném đi chút mặt mũi, đều là
người một nhà cả, mặt mũi không quan trọng lắm, dù sao thì đã từ lâu ở
trước mặt Tử Phong, nàng đã không có chút giá đỡ nào của nữ hoàng bệ hạ
rồi.
Đường Tam cũng biết là mình đã lỡ lời, hắn không rõ là liệu
vừa rồi bản thân bổ cứu có tác dụng hay không, nhưng trông thấy Triệu
Thanh Thanh trên mặt hơi lộ ra ý cười, hắn cũng âm thầm vui mừng. Tuân
theo nguyên tắc dưa hái xanh không ngọt, Đường Tam cũng không gấp gáp,
ngày hôm nay để lại một ấn tượng mà hắn tự cho là tốt đối với nữ hoàng
bệ hạ là đủ rồi, ngày tháng còn dài, với thân phận của hắn không quá khó khăn để có thể gặp được nàng, hắn quyết định tạm thời lui binh.
"Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, là Đường Tam đã làm ảnh hưởng tới thời
gian thư giãn của ngài rồi, thần xin được cáo lui." Đường Tam cúi người
hành lễ một cách ưu nhã, ôn tồn nói.
Triệu Thanh Thanh cũng thuận
theo nói vài lời khách sáo sau đó ra hiệu cho Đường Tam có thể lui.
Đường Tam rời đi không ảnh hưởng gì đến Tử Phong cả, nhưng hắn cảm nhận
thấy ánh mắt của tiểu hồ ly trong ngực hắn càng nhìn Đường Tam thì sát
khí nó phát ra càng lợi hại, thứ sát khí này hoàn toàn nhằm vào Đường
Tam và chỉ một mình hắn mà thôi, hoàn toàn bỏ qua hai tên hộ vệ bên
cạnh.
Về lí mà nói thì tuy đầu hồ yêu này bị Đường gia bắt sau đó
bán lại cho đấu giá hội, nhưng cái công việc bắt yêu thú này hắn không
đến mức phải để cho thiếu gia chủ là Đường Tam phụ trách, hắn không thể
nào là người trực tiếp bắt giữ nàng được, tiểu hồ ly có hận ai thì cũng
không đến lượt Đường Tam a.
Tử Phong cảm thấy trong chuyện này có chút gì đó kỳ quặc, Tà Vương Chân Nhãn của hắn lại lóe lên, lần này là dùng mười thành thực lực của hắn. Ngay
khi thông tin phản hồi lại, Tử Phong liền hơi nhíu mày, Đường Tam ngoại
trừ thân phận xuyên việt giả và có tàn hồn lão gia gia cận thân thì
không có gì kỳ lạ cho lắm, à không, xác thực có một việc hơi kỳ lạ, đó
là linh lực của Đường Tam không hiểu sao lại lẫn vào một phần không nhỏ
yêu khí.
Yêu thú cũng hấp thu linh khí sau đó chuyển hóa thành
linh lực, nhưng linh lực của bọn chúng thường mang theo khí tức của bản
thân chính là yêu khí nên được gọi là yêu lực. Đường Tam trong linh lực
có lẫn yêu khí cũng hơi kỳ lạ, nhưng nếu nghĩ lại thì Đường gia thường
xuyên tiếp xúc với yêu thú, trong phủ hẳn đồng dạng không thiếu sự tồn
tại của yêu thú cao giai, có lẫn vào mấy tia yêu khí cũng là dễ hiểu.
Chỉ là Tử Phong vẫn cảm giác có gì đó không đúng, tròng mắt hắn khẽ đảo,
một đạo bóng đen từ trong góc tối trên mặt đất nhanh chóng nương nhờ
bóng tối xung quanh luồn lách một trận sau đó dung nhập vào trong cái
bóng dưới chân của Đường Tam, mọi thứ diễn ra chỉ trong cái nháy mắt,
lại không có động tĩnh gì phát ra, dù có người để tâm chú ý cũng chưa
chắc đã phát hiện ra, Đường Tam và hai tên hộ vệ hiển nhiên sẽ không cúi xuống nhìn xem cái bóng của mình dài hay ngắn, dĩ nhiên là không nhận
ra điều gì cả.
----------------------
Sau đó cũng không có
chuyện gì xảy ra nữa, tam nữ Triệu Thanh Thanh cùng với Tử Phong trở về
trong cung, đương nhiên trong quá trình không thể thiếu được cái tiết
mục dạo phố mua đồ. Có một định lý không đổi đó là nữ tử bất kể tuổi tác địa vị hay tính cách, đối với việc dạo phố mua sắm là không thể kháng
cự, đường đường nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc cùng với muội muội của
mình, lại thêm cả đương kim Thái Hậu vậy mà trông như ba tiểu cô nương
lần đầu đi chơi, hết chạy đông đến chạy tây, bỏ tiền ra mua vài chục món đồ vô bổ.
Trong khi đó thì Tử Phong ẩn thân đi theo có chút buồn
chán muốn chết, chán đến mức mà hắn nửa đường liền bỏ cuộc, ném lại một
đạo phân thân để bảo vệ cho tam nữ sau đó cứ như vậy mà chạy trối chết
về lãnh cung.
Các đại gia tộc biết về sự hiện diện của Tử Phong
thì chỉ có một nửa là công lao thuộc về hệ thống tình báo của bọn họ,
nửa còn lại phải quy công lao cho chính Triệu Thanh Thanh. Nhị Thân
Vương Triệu Vô Hối đã không còn có khả năng uy hiếp đến vương vị của
mình nữa, nàng cảm thấy việc che giấu sự tồn tại của Tử Phong là không
cần thiết và không công bằng đối với hắn nên mới cố tình lộ ra chút chân ngựa.
Tử Phong thì không cảm thấy có vấn đề gì hết, sự tồn tại
của hắn bị phơi bày ra trước ánh sáng là chuyện sớm hay muộn, chỉ cần
không thực sự để lộ mặt hay tên tuổi thân phận của hắn là đủ. Thực tế
thì nội bộ Triệu gia, chính xác hơn là ngoại trừ một đám cường giả ở bên dưới địa cung đang bế quan tu luyện, cao tầng các tộc lão, thái thượng
trưởng lão và một cơ số các cá nhân quan trọng khác đều đã được gặp mặt
hắn.
Đương nhiên quá trình gặp mặt không thể thiếu được tiết mục
trang bức giả làm tiền bối tu vi thông thiên dưới sự trợ giúp của Tiểu
Linh, nhưng ít nhiều gì thì cũng không có chuyện gì đáng kể xảy ra, mặt
mũi của con rắn mối tên Long Trường Sinh cũng giúp ích không nhỏ, đến cả lão tổ tông còn phải kính vị tiền bối này mấy phần, đám trưởng lão
Triệu gia tính là cái lông gì mà dám mạo phạm.
Lãnh cung nghiễm
nhiên trở thành nơi ở chính thức của Tử Phong, chỉ là ngoại trừ thân
nhân của hắn, nơi này cũng không có cung nữ hay người hầu nào khác,
đương nhiên mật thám từ đủ các loại thế lực tìm cách đột nhập vào đây
không hề ít, chỉ là tất cả đều không hẹn mà cùng "biến mất" một cách bí
ẩn.
Tử Phong chỉ ẩn thân khi ở ngoài, một khi đã tiến vào trong
lãnh cung thì hắn liền hiện thân, cũng không tận lực ẩn giấu khí tức của bản thân và đầu yêu hồ trong lòng. Thời điểm hiện tại đã không còn sớm, nhưng đại khái cũng chỉ mới đầu giờ chiều, mặt trời vừa mới qua đỉnh
không lâu, chúng nữ không phải là hạng người vô công rồi nghề chẳng có
việc gì làm, hầu như tất cả đều đang tập trung tu luyện, ngoại trừ.....
"Ba ba đã về!!!" Giọng nói non nớt mềm nhũn của một tiểu la lỵ vang lên,
sau đó là một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu lao đến như đạn pháo, hai cánh
tay nho nhỏ phấn nộn ôm chặt lấy cổ của Tử Phong, cả cơ thể treo trên
người hắn.
"Chủ nhân đã về ~~!"
Cùng một thời điểm đó, tiếng nói của một nữ nhân trưởng thành tràn ngập tính mị hoặc vang lên một
cách vô cùng quyến rũ, sau đó là một thân hình thành thục đầy đặn xông
tới ôm lấy Tử Phong từ phía sau, hai tay hai chân như bạch tuộc quấn
chặt lấy người hắn, Tử Phong còn có thể cảm nhận được có hai khối mềm
mại đầy tính đàn hồi đang đè ép lên lưng mình.
Bị tiền hậu giáp
công, phía trước là một tiểu la lỵ, phía sau là một đại "la lỵ" khiến Tử Phong không khỏi dở khóc dở cười, hắn có chút bất đắc dĩ nói
"Được rồi được rồi! Tuyết Liên, Mị Nhi, mau xuống, đều lớn cả rồi, không thể cứ như tiểu hài tử thế được."
Mị Nhi cũng rất nghe lời, từ trên lưng hắn tụt xuống, chỉ là Tuyết Liên
vốn từ trước tới nay vẫn luôn thuận theo ý của hắn lại lắc lắc đầu, chu
môi nói
"Con không xuống! Con vốn là tiểu hài tử a, sao ba ba lại nói con lớn rồi?!"
Tử Phong bất ngờ nhìn cô con gái nuôi của mình, Tuyết Liên nói như vậy
cũng không có sai cho lắm, tuy rằng tiểu nha đầu chính là linh thụ vạn
năm hóa hình, nếu nghiêm khắc bình xét thì tuổi của nàng phải tính bằng
đơn vị vạn năm, nhưng chính thức sinh ra linh trí cũng không được bao
lâu, chiếu theo tuổi thọ dài lâu của linh thụ, nàng xác thực vẫn chỉ là
một tiểu hài tử.
Khiến Tử Phong phải ngạc nhiên đó là Tuyết Liên
vốn thường ngày là một tiểu cô nương khả ái vô cùng nghe lời, không hiểu sao hôm nay lại có chút bướng bỉnh, chẳng lẽ con gái của hắn đã đến cái tuổi nổi loạn rồi hay sao? Có nằm mơ Tử Phong cũng chưa từng nghĩ đến
có ngày mình phải trải nghiệm tình huống này giống như bao bậc phụ huynh khác.
Hắn có thể kiêu ngạo nói rằng kinh nghiệm sống của mình
thừa đủ để ứng phó với đủ loại tình huống, nhưng chỉ riêng vụ nuôi dạy
con cái thì Tử Phong bó tay, hắn cũng chỉ biết sủng con gái của mình lên tận trời mà thôi.
Tuyết Liên bị Tử Phong nhìn chằm chằm mà không
khỏi bối rối, tâm trí của nàng tuy còn non nớt nhưng không phải là
chuyện gì cũng không hiểu, ngược lại một linh thụ hóa hình như nàng nếu
xét về độ thông minh cùng tinh ý thì có thể vượt qua chín thành người
trong thiên hạ, nàng không hẳn là nổi loạn, tất cả chỉ là nàng đang muốn làm nũng mà thôi.
Nghiêm túc hơn mà nói, thì Tuyết Liên xa cách
Tử Phong đã lâu, bình thường nàng chính là một tiểu nha đầu dính người,
hơn bảy năm liền không được ở gần hắn, thậm chí đến cả một chút tin tức
cũng không có, sinh tử vị phụ thân tiện nghi của nàng cũng không rõ,
trong lòng nàng có cảm giác trống rỗng cô đơn như thế nào chỉ có mình
nàng hiểu rõ. Chỉ là nàng là một tiểu cô nương hiểu chuyện, những cảm
xúc này vẫn luôn bị nàng chôn giấu ở sâu trong lòng, chưa từng biểu hiện ra bên ngoài.
Vốn gặp lại chính là một sự kiện vui mừng, nhưng Tử Phong dạo gần đây không chạy loạn bên ngoài thì cũng bồi tiếp mấy người Nhạc Tư Kỳ hay Lãnh Băng Băng, thời gian dành cho nàng không có mấy,
Tuyết Liên cảm thấy bản thân bị vắng vẻ mà muốn gây sự chú ý cũng không
có gì là lạ.
Cảm giác Tử Phong vẫn đang nhìn mình chằm chằm không
bỏ, Tuyết Liên ban đầu còn tỏ ra cứng rắn, rất nhanh liền nhụt chí muốn
thối lui, nàng dần dần nới lỏng cánh tay đang ôm cổ hắn, sau đó trượt
xuống đất, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt mép váy, đầu hơi cúi xuống tựa
hồ như tiểu hài tử làm sai chuyện.
Một hồi vẫn không thấy Tử Phong có động tĩnh gì, Tuyết Liên cảm giác có chút ủy khuất, nàng cũng đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ là muốn ba ba chú ý tới mình nhiều hơn một chút
thôi mà.
Tử Phong trong đầu nghĩ linh tinh một trận, đến lúc hắn
hoàn hồn thì đã thấy Tuyết Liên không biết từ lúc nào đã nhảy xuống đất, bộ dáng nhăn nhó giống như tiểu hài tử bị khi dễ, đôi mắt to tròn long
lanh lúc này đã ầng ậng một tầng hơi nước.
Tử Phong cả đời không
sợ trời không sợ đất chỉ sợ vợ.....khụ, là tôn trọng vợ, sau đó chính là con gái nuôi của mình. Bình thường hắn chỉ hận không thể cưng chiều,
sủng ái tiểu nha đầu Tuyết Liên lên tận trời, nào có thể chịu được cảnh
cô bé khóc lóc, chuyện này so với trời sập còn muốn đáng sợ hơn.
Trực tiếp quẳng đầu hồ ly trong tay xuống đất, Tử Phong vội vàng ôm lấy
Tuyết Liên bế lên, một tay đỡ lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, một tay
nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng tựa như đang vuốt ve một kiện trân bảo,
dùng một giọng nói ôn nhu từ tính đến cực điểm dỗ dành cô bé.
"Đừng khóc đừng khóc, có phụ thân ở đây với con mà. Con nói thử xem là ai đã khi dễ con? Phụ thân đi trút giận cho con!"
"Người đấy là ba ba đấy!! Ba ba không thương con nữa!!" Tuyết Liên ngược lại
không hề cảm thấy tốt hơn, nàng tự nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, bao
nhiêu oán khí tích tụ trong lòng suốt mấy năm nay liền vỡ òa, nàng không thèm để ý nhiều đến như vậy nữa, trực tiếp úp mặt vào ngực Tử Phong mà
khóc lớn.
Tâm tình của Tử Phong lúc này có chút hỏng bét, hắn vô
cùng khẩn trương ôm chặt lấy tiểu bảo bối vào lòng, không ngừng vỗ về
Tuyết Liên đang khóc lóc, miệng nói
"Làm gì có chuyện ba ba không
thương con! Tiểu Tuyết Liên nhà ta là cô nương xinh đẹp nhất, khả ái
nhất, ngoan ngoãn nhất trên đời, ba ba có thể không thích bất kỳ thứ gì
trên đời cũng không thể không thích Tuyết Liên a!"
Tuyết Liên
ngẩng lên nhìn Tử Phong, khuôn mặt khả ái phấn nộn lúc này đỏ ửng lên,
nước mắt tèm nhem dính khắp nơi, trông vừa đáng thương lại có điểm đáng
yêu, hắn dù lòng dạ có làm bằng sắt cũng không khỏi mềm lòng. Khẽ nấc
một tiếng, Tuyết Liên khịt khịt mũi, hai mắt đẫm nước long lanh nhìn
hắn, có chút nức nở nói
"Ba ba nói thật chứ?!"
"Thật thật,
thiên chân vạn xác, ba ba có bao giờ không thương tiểu Tuyết Liên của ta đâu. Nhưng mà nữ hài tử khóc nhiều sẽ trở nên xấu xí đó, mà ba ba thì
không thích nữ hài tử không khả ái." Tử Phong đưa tay vuốt vuốt nước mắt trên mặt Tuyết Liên, cười cười nói.
Tuyết Liên hiểu chuyện đến
mấy thì vẫn là tiểu hài tử, nghe Tử Phong nói vậy liền ngay lập tức
ngừng khóc, cả người rúc vào trong lồng ngực của hắn, tuy vẫn hơi sụt
sịt một chút nhưng hiển nhiên là không có thương tâm như lúc trước nữa.
Tử Phong âm thầm thở phào một cái, trong lòng cũng âm thầm tự trách bản
thân, hắn chiếu cố đến cảm xúc của mấy nữ nhân bên cạnh mình cũng không
thể không bỏ qua tiểu hài tử như Tuyết Liên a, xem ra lúc trước là bản
thân đã thất trách.
Diệp Mị Nhi ở một bên nhìn Tử Phong ôm lấy
tiểu Tuyết Liên cưng nựng một trận, đùa đến tiểu cô nương từ khóc chuyển thành cười mà không khỏi có chút hâm mộ, nàng cũng muốn được chủ nhân
chiều chuộng như vậy a. Cơ mà nghĩ lại thì buổi tối nàng cũng sẽ được
chủ nhân ôm ấp như bình thường, nàng rất nhanh liền ném chút hâm mộ này
ra khỏi đầu, ân, mình cũng được chủ nhân sủng ái không thua kém gì ai
cả, không cần thiết phải tị nạnh.
Tốn hết sức chín trâu hai hổ mới dỗ dành được Tuyết Liên, Tử Phong thiếu chút nữa quên béng mất mục đích chính của mình. Hắn đưa mắt nhìn tiểu hồ ly bị hắn không chút thương
tiếc quăng xuống đất, lúc này vẫn đang bị ảnh hưởng bởi Tà Vương Chân Nhãn mà không thể nhúc nhích, âm thầm điều động không gian lực nhấc nó lên, sau đó thả Tuyết Liên xuống đất, miệng nói
"Tuyết Liên ở đây chờ ba ba một lát, ta có chuyện quan trọng cần phải xử lí,
xong việc ta liền bồi tiếp con chơi, có được không?"
Tuyết Liên
khóc cũng đã khóc, làm nũng cũng đã làm nũng, phát tiết một trận khiến
tâm tình của nàng thoải mái hơn nhiều, nghe vậy liền nhỏ giọng thỏ thẻ
một cách vô cùng đáng yêu trả lời hắn
"Con chờ ba ba!"
"Ngoan lắm." Tử Phong sủng nịch xoa đầu tiểu Tuyết Liên cười nói, ngón tay khẽ móc một cái, đầu yêu hồ kia cứ thế lơ lửng đi theo hắn một đường tiến
vào trong phòng.
Diệp Mị Nhi nhìn thân ảnh Tử Phong biến mất sau cánh cửa đóng chặt, có chút hồ nghi gãi gãi đầu nói
"Kỳ lạ thật, kia hẳn là một đầu thất giai hóa hình yêu hồ, chủ nhân sao lại mang nó về đây?"
"Mị Nhi a di, đầu yêu hồ kia có gì kỳ lạ hay sao?" Tuyết Liên kéo mép quần của Diệp Mị Nhi, ngơ ngác hỏi.
"Ngoại trừ việc đầu yêu hồ này là con cái, hơn nữa tu vi đã đạt đến thất giai
có thể hóa hình, khí tức lại giống hệt với chủ mẫu thì không có gì kỳ lạ cả."
Diệp Mị Nhi vô thức trả lời, nói xong nàng mới nhận ra vấn
đề trong đó, nàng có chút ngây thơ nhưng không hề ngốc, suy nghĩ một
chút liền đi tới một cái khả năng. Nàng trừng mắt lên nhìn gian phòng
đóng kín kia một lúc, sau đó vội vàng nhấc lên Tuyết Liên rời đi, trong
miệng còn lẩm bẩm
"Không được, chuyện này phải báo lại cho Lãnh chủ mẫu và Nhạc tỷ tỷ!!"