Phong Vạn Đạo chỉ hôn mê bất tỉnh chứ không mất mạng, cơ mà thực tế
ra mà nói thì lão vốn là một âm thi, nói lão còn có mạng sống thì có hơi kỳ quặc, nhưng tóm gọn lại thì Tử Phong không có chặt lão thành mười
tám mảnh mà giao lại cho Triệu Thanh Thanh để thẩm vấn, dù sao thì một
Linh Đế cường giả đột nhiên tập kích hoàng thất Thiên Hành đế quốc cũng
là chuyện khó có thể xảy ra, chắc chắn phải có người đứng sau giật dây.
Còn về việc liệu Phong Vạn Đạo có mở miệng ra cung khai hay không thì Tử
Phong chẳng quan tâm, một Nhất Tọa Linh Đế mà thôi, nếu Triệu gia đến cả như vậy cũng không xử lí được thì hắn buộc phải xem xét lại giá trị của gia tộc này.
Bởi vì những chuyện phải làm tiếp theo không liên
quan đến bản thân, vậy nên sau khi trở về Tử Phong liền trực tiếp bỏ đi
quay trở lại lãnh cung. Đối với hắn hiện tại mà nói thì thời gian dành
cho người thân của mình được đặt lên hàng đầu, những chuyện râu ria khác có thể ném ra sau đầu, đương nhiên việc tu luyện vẫn không đình chỉ
lại, chỉ là ở trạng thái hiện tại của hắn thì thay vì nói là tu luyện,
củng cố thực lực sẽ chính xác hơn.
Khi trở về thì bầu trời đã tối
đen như mực, Tử Phong cũng không đánh động đến mọi người trong nhà, chỉ
lẳng lặng trở về phòng của mình. Khi biết được thực lực hiện tại của Tử
Phong, mặc dù mọi người ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng khi biết hắn vẫn bình an vô sự hơn nữa tu vi lại tăng tiến kinh khủng, nhưng
đồng thời chúng nữ cũng có cảm giác áp lực đang đè lên người mình.
Không phải là áp lực khi đứng trước Tử Phong, mà chỉ đơn giản là cảm thấy bản thân quá vô dụng, không thể giúp ích nhiều cho hắn. Sau khi gặp lại, Tử Phong đương nhiên sẽ không keo kiệt với người nhà của mình, tài nguyên
tu luyện thiết yếu, vũ kỹ công pháp hay đan dược hắn đều tùy ý đưa cho
mỗi người một đống lớn. Tuy là vậy nhưng chúng nữ không một ai là không
cố gắng tu luyện, cốt chỉ mong bản thân sẽ trở thành trợ lực cho Tử
Phong.
Tử Phong biết rõ suy nghĩ trong lòng mỗi người, nhưng hắn
cũng không ngăn cản hay khuyến khích, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên đi. Cơ mà tiến bộ của chúng nữ cũng thập phần không tệ, trên thực tế tốc độ tăng trưởng tu vi của bọn họ có thể nói là có một không hai, đương
nhiên trừ chính hắn ra. Hơn bảy năm qua, chúng nữ đều điên cuồng tu
luyện tăng thực lực của mình lên, Lãnh Băng Băng thời điểm rời khỏi Lăng Hư Cung mới chỉ là Tôn cấp tứ phẩm thì hiện tại đã trực tiếp đặt một
chân vào cấp bậc Bán Thánh, chỉ cần một cơ hội là có thể trực tiếp tiến
vào Thánh Giai.
Diệp Ngưng Tuyết tư chất không quá tốt, nhưng dưới sự nhồi nhét của đan dược đỉnh cấp cũng đã đột phá Tôn cấp, hiện đang
dừng chân ở Tôn cấp tam phẩm, tiến bộ rất mau chóng. Diệp Mị Nhi thì
không cần phải nói, tu luyện bình thường đối với nàng không có nghĩa lí
gì, chỉ có thôn phệ huyết nhục cường giả mới có thể khiến nàng mạnh lên, tuy nghe có hơi tàn nhẫn nhưng đối với nàng thì ngoại trừ chủ nhân của
mình và người thân của ngài ấy, mọi thứ khác chỉ là đồ ăn, nàng đã không còn là Huyết Mị Ma Cơ cấp bậc Thánh Hoàng nữa, thực lực của nàng đã sớm có thể so với Thánh Tôn cao giai rồi.
Nhạc Tư Kỳ ngược lại là
người tiến bộ chậm nhất, tư chất của nàng không hề tồi, năm xưa kết hợp
với công pháp nghịch thiên đó là Cửu Chuyển Càn Khôn đã đột phá Thánh
cấp khi mới chỉ hơn 70 tuổi, tuyệt đối là siêu cấp thiên tài. Chỉ là
những năm gần đây, Lãnh Băng Băng khổ tu không ló mặt ra ngoài, Diệp
Ngưng Tuyết thì quá yếu, Diệp Mị Nhi thì không hiểu sự đời, nàng là
người duy nhất có thể ra ngoài chạy đông chạy tây tìm hiểu tin tức của
Tử Phong, thời gian tu luyện rất hạn chế, tu vi của nàng cũng chỉ dừng
lại ở Thánh Hoàng trung giai đỉnh phong.
Tuyết Liên có lẽ là người duy nhất không có thay đổi gì về thực lực của mình, trước kia là Thánh
Hoàng sơ giai thì hiện tại vẫn là Thánh Hoàng sơ giai, cơ mà Tử Phong
hiện tại chỉ hận không thể sủng tiểu nha đầu lên tận mây xanh, nào dám
cho Tuyết Liên tham gia chiến đấu, tu vi của nàng không còn quá quan
trọng nữa.
Nhiếp Tiểu Thiến không còn ngủ chung phòng với Tử Phong nữa, chuyện này cũng là lẽ thường tình, nàng hiện tại đang ở cùng một
chỗ với Diệp Ngưng Tuyết, cả hai đều là người trẻ tuổi, tuy có chênh
lệch kha khá về tuổi tác nhưng với tính cách của nha đầu Diêp Ngưng
Tuyết, hẳn là sẽ ở chung được với nhau một cách vui vẻ mà thôi.
Khi Tử Phong trở về phong của mình thì ngạc nhiên một điều đó là bên trong
vẫn đang sáng đèn, lờ mờ còn có thể nhìn thấy một bóng người ẩn hiện ở
bên trong, thoáng cảm nhận một chút, hắn liền nhận ra người ở bên trong
là ai. Đẩy cửa bước vào bên trong, Tử Phong cười cười nói
“Nhạc Tư Kỳ, nàng vẫn chưa ngủ à?”
Nhạc Tư Kỳ cũng không biết là mình đang làm cái gì nữa, ngày hôm nay Tử
Phong rời đi theo đoàn người của Triệu gia, nghe nói là tham gia lễ tế
tổ gì đó nàng cũng không rõ, nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng của nàng cứ
có cảm giác bồn chồn không yên từ sáng, vậy nên nàng mới không nhịn được mà mò sang phòng chủ nhân của mình đợi đến tận bây giờ.
Vốn đang
ngẩn người suy nghĩ vẩn vơ, Nhạc Tư Kỳ không hề để ý đến sự hiện diện
của Tử Phong, cơ mà điều này cũng không thể trách nàng, đến cả Long
Trường Sinh cũng cảm thấy sự tồn tại của hắn mờ nhạt đến cực điểm, nàng
có thể phát hiện ra mới là lạ. Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên,
Nhạc Tư Kỳ giật nảy cả người lên, vội vàng đứng lên, có chút bối rối nói
“Chủ….chủ nhân, ngài đã về đấy ư?”
Tử Phong phớt lờ vẻ xoắn xuýt của nữ nhân trước mặt, hắn chỉ gật đầu một cái sau đó đóng cửa bước vào, miệng nói
“Nàng có việc gì muốn nói với ta ư?”
“Chuyện này…..” Nhạc Tư Kỳ không biết phải trả lời thế nào, nàng cũng không thể nói rằng hôm nay tâm trạng bồn chồn không yên muốn gặp hắn được chứ?
Mặc dù đã xác nhận chắc chắn rằng mình yêu chủ nhân đến chết đi sống
lại, nhưng thân phận của hai người vẫn bày ra đó, một chủ nhân và một nô lệ, nàng thật sự không dám trèo cao a.
Tử Phong cũng không gặng
hỏi, hắn chỉ đứng đó sau đó giang hai tay lên, Nhạc Tư Kỳ nhìn thấy vậy
liền hiểu ý, nàng nhẹ nhàng tiến tới cởi bỏ áo ngoài của Tử Phong, bắt
đầu phục thị hắn thay y phục. Y phục trên người Tử Phong về cơ bản là
chẳng có công năng phòng thủ hay gì hết, thậm chí nó chỉ là một kiện
quân áo đơn thuần mà hắn tạo ra từ việc thực thể hóa linh lực thông qua
bí pháp, cơ mà dù sao thì nó cũng vẫn là y phục, lẽ đương nhiên là cởi
ra được.
Suốt từng đấy năm sống cùng nhau, Nhạc Tư Kỳ không phải
là chưa từng phục thị Tử Phong thay quần áo rồi đi ngủ, đối với nàng mà
nói thì đây là một việc nghiễm nhiên mà nàng phải làm, hơn nữa nàng lại
còn cảm thấy vui vẻ khi bản thân có thể hầu hạ chủ nhân là đằng khác.
Tử Phong đối với chuyện này cũng nhắm mắt làm ngơ, mặc dù y phục của hắn
chỉ cần một ý niệm là có thể thay đổi, nhưng nhìn Nhạc Tư Kỳ rất là vui
vẻ mỗi khi phục thị mình, hắn cũng không nỡ khiến nàng phải thất vọng,
dù sao thì trái với mục đích ban đầu, Nhạc Tư Kỳ đã từ lâu không còn tác dụng gì với hắn, hắn cũng không cô nàng là một nô lệ để sai sử mà là
người thân của mình, nếu nàng thích thì cứ để cho nàng làm, lâu dần cũng thành một thói quen.
Võ giả căn bản không nhất thiết phải đi ngủ, nhất là võ giả cao giai, một đêm tu luyện còn sảng khoái hơn nhiều so
với đi ngủ, nhưng ngủ đối với việc khôi phục tinh thần lực vẫn luôn là
phương pháp tối ưu nhất mà không phải trả giá nhiều, Tử Phong ngày hôm
nay vừa sử dụng Thống Trị và Hư Không Vô Lượng, cả hai đều tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, tuy không đến mức khiến hắn phải
mệt mỏi nhưng để khôi phục lại thì cách nhanh nhất vẫn là đi ngủ, hơn
nữa ít nhất lúc ngủ thì hân có thể tạm thời không để ý tới cơn đau trong cơ thể nữa.
Nhạc Tư Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều khi cởi y phục
trên người của Tử Phong ra, cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn
thấy cơ thể trần truồng của hắn, tiếp theo như thường lệ thì nàng sẽ
thay đồ ngủ cho hắn rồi ngủ cùng một chỗ với chủ nhân mình, chuyện này
không có gì là lạ lẫm cả, có thể nói ngoại trừ bước cuối cùng kia ra thì ngủ cũng ngủ chung, thân mật này nọ cái gì cũng đã làm rồi.
Cơ mà khi cởi áo của Tử Phong ra, nàng không kìm được mà hét lên một tiếng,
trước mặt nàng là một cơ thể với từng thớ cơ bắp vô cùng cân xứng, không to mà không không quá nhỏ, từng sợi cơ rắn chắc ẩn chứa lực bạo tạc
kinh người, tám múi cơ bụng trải dài vô cùng hoàn hảo, nhưng đó không
phải là thứ khiến Nhạc Tư Kỳ chú ý đến, bởi vì ở trên cái cơ thể gần như là một tuyệt tác kia, đó là một viên ngọc to cỡ nắm tay nằm sâu ở giữa
ngực Tử Phong, da thịt xung quanh viên ngọc đó xuất hiện hàng loạt vết
nứt kéo dài vằn vện giống như phù văn, những vết nứt mang theo màu tử
sắc khiến phần ngực của hắn có cảm giác giống như đang chết dần chết
mòn.
“Chủ....chủ nhân.....đây là....” Nhạc Tư Kỳ lắp bắp nói.
Tử Phong cũng không lấy làm kì, hắn đã biết trước rằng nàng hẳn là sẽ có
phản ứng như thế này, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Nhạc Tư Kỳ, hắn nhàn nhạt
nói
“Bình tĩnh lại nào, nàng nghĩ rằng ta có thể khôi phục lại tu vi Cửu Bộ Thiên Tôn mà không phải trả giá à.”
Nhạc Tư Kỳ sững sờ tại chỗ, nàng có chút run rẩy đưa tay ra chạm vào viên ngọc màu tím trên ngực Tử Phong, miệng khẽ thì thầm
“Chủ nhân, cái giá phải trả mà ngài nói....chính là thứ này hay sao.....nó là gì vậy?”
Tử Phong thở dài một tiếng, sau đó lấy hai ngón tay chạm vào ngực mình,
trong lòng âm thầm mặc niệm hai chữ, viên ngọc trên ngực hắn bỗng nhiên
sáng rực lên, sau đó một luồng năng lượng tử sắc pha lẫn hắc sắc từ bên
trong viên ngọc đó lao ra ngoài, giống như một đầu linh xà quấn lấy hai
ngón tay của Tử Phong. Tử Phong làm ra một động tác rút kiếm, trong tay
hắn lúc này là một thanh kiếm đơn lưỡi dài khoảng 1.8m, quá nhỏ so với
một thanh đại kiếm nhưng lại quá lớn so với trường kiếm bình thường,
lưỡi kiếm hơi cong nhưng không phải là một đường cong hoàn hảo mà cực kỳ gai góc bén nhọn, khắp thân kiếm là vô số đường rãnh nhứt kéo dài tỏa
ra ánh sáng màu tím yêu dị.
Toàn bộ thanh kiếm chìm trong một tầng hào quang hừng hực giống như một ngọn lửa tử sắc, Nhạc Tư Kỳ có thể cảm nhận được một tia áp lực tuy mờ nhạt nhưng lại vô cùng khủng khiếp
truyền tới từ lưỡi kiếm trước mặt, dường như thanh kiếm này tuy hiện tại giống như đang ngủ say, nhưng một khi nó thức tỉnh thì toàn bộ thế giới này sẽ bị chôn vùi trước uy năng khủng bố của nó.
“Ta biết rằng
nàng muốn hỏi đây là thứ gì, ta có thể trực tiếp trả lời luôn với nàng,
đây chính là linh hồn của ta....đúng hơn mà nói thì nó chính là linh hồn của ta tồn tại dưới dạng vũ khí, chính là hồn binh bản mệnh của ta, tên là Tài Quyết Chi Nhận.” Tử Phong vuốt nhẹ thanh kiếm trên tay, thanh âm trầm thấp không rõ hỉ nộ.
“Tài Quyết Chi Nhận.....ngài nói rằng
đây là linh hồn của ngài ư?” Nhạc Tư Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm có chút run rẩy nói.
Tử Phong thu hồi Tài Quyết, hắn cười cười nói
“Đây là bí pháp độc môn của Thiên Ma Nhất Tộc, cũng chỉ có hoàng tộc Thiên
Ma mới có thể sử dụng, lấy Hỗn Độn Thiên Hỏa làm lửa rèn, dùng huyết
nhục bản thân làm chất đốt, đem xương cốt làm nguyên liệu, tế ra linh
hồn của mình làm thai thể vũ khí, càng nhiều phần linh hồn dung nhập vào trong Hồn Binh thì Hồn Binh sinh ra sẽ càng mạnh mẽ.” hắn không muốn
lừa dối nàng, nhưng sự tồn tại của hệ thống hay Chúa Tể Hư Không là
không thể tiết lộ, cũng chỉ có thể đổ thừa cho Thiên Ma Nhất Tộc mà
thôi.
Nhạc Tư Kỳ nghe vậy mà không khỏi chấn động, nàng không biết Hỗn Độn Thiên Hỏa có bao nhieru lợi hại, nhưng khi biết Tử Phong phải
dùng đến huyết nhục, xương cốt cả linh hồn của mình để tế luyện Hồn
Binh, nàng không thể tưởng tượng được hắn đã phải trải qua đau đớn đến
mức nào. Hơi nước bắt đầu dâng lên trong tròng mắt nàng, Nhận nhìn Tử
Phong, có chút nghẹn ngào nói
“Chủ nhân.....ta không hề biết ngài
đã phải trải qua đau khổ như vậy.....ta thật là vô dụng, không thể giúp
đỡ chủ nhân một chút nào....”
“Mọi chuyện cũng đã qua rồi, chẳng phải hiện tại ta vẫn đang khỏe mạnh đứng trước mặt nàng đấy sao?”
Tử Phong vuốt ve gương mặt của Nhạc Tư Kỳ, trong lòng âm thầm thở dài, hân chỉ dám nói đến mức như vậy, nếu như để nàng biết được Hồn Binh sinh ra sau đó phải làm cách nào để giữ ổn định sự tồn tại của nó thì nàng châc sẽ không chịu nổi mất. Hồn Binh là một tồn tại đặc thù, tuy rằng uy lực nghịch thiên nhưng chung quy lại cũng chỉ là bí pháp, mà bí pháp không
phải là thứ có tác dụng vĩnh viễn mà chỉ mang tính chất tạm thời.
Hồn Binh sau khi tế luyện thành công sẽ có uy lực kinh thế hãi tục, nhưng
chỉ có thể tồn tại một khoảng thời gian tối đa vài năm, vậy nên nói bí
pháp này là dạng bí pháp diệt địch một ngàn tự tổn tám trăm là còn nhẹ
nhàng. Bởi vì phần linh hồn dùng để luyện chế Hồn Binh, theo sự biến mất của nó cũng sẽ vĩnh viễn ra đi, mà một võ giả chỉ cần trong linh hồn
xuất hiện một chút thiếu sót thôi cũng có thể coi như là đoạn căn cơ,
không thể tiếp tục tiến giai, đừng nói Tử Phong dùng toàn bộ lonh hồn
của mình để tạo Hồn Binh, khi Hồn Binh biến mất thì hắn cũng chỉ còn lại cái xác không hồn, chẳng khác nào tự sát.
Tuy nhiên cho đến hiện
tại thì Tử Phong vẫn sống sờ sờ, vậy hiển nhiên là vẫn có cách khắc phục điểm yếu này của bí pháp “Triệu Hoán Hồn Binh”. Thực ra cũng đơn giản
thôi, Hồn Binh về bản chất vẫn là linh hồn của người sử dụng tồn tại
dưới một hình thái khác, Hồn Binh biến mất thực chất là linh hồn được
dùng để tạo nên Hồn Binh đã tiêu hao hết lực lượng, chỉ cần tìm cách
liên tục bổ sung lực lượng cho Hồn Binh là có thể giữ cho nó tồn tại
vĩnh viễn.
Nguyên lí rất đơn giản nhưng đi đâu tìm ra nhiều thiên
tài địa bảo như vậy để không ngừng bổ sung tiêu hao đây? Chúa Tể Hư
Không khi để cho Tử Phong sử dụng bí pháp này đương nhiên đã tính đến
tất cả, lão đã cho hắn một thứ dùng để giải quyết vấn đề trí mạng này.
Phệ Hồn Âm Hỏa, một loại hỏa diễm sinh ra từ đại đạo pháp tắc, là tử vong
tuyệt đối với linh hồn của bất kỳ vật sống nào, nhưng với Hồn Binh thì
lại là thuốc bổ không gì sánh bằng. Hồn Binh được Phệ Hồn Âm Hỏa thiêu
đốt sẽ giống như binh khí bình thường trải qua lửa nóng thiên truy bách
luyện, sẽ chỉ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tuy Hồn Binh không thể đơn giản trở nên cường đại hơn như vậy, nhưng Phệ Hồn Âm Hỏa có thể giữ cho Hồn Binh không bao giờ biến mất, điều kiện tiên quyết là phải liên
tục để cho Hồn Binh bị thiêu đốt bởi ngọn lửa này.
Chúa Tể Hư
Không cho Tử Phong Phệ Hồn Âm Hỏa, hơn nữa lại là hỏa chủng tinh khiết
nhất của thiên địa, sẽ không bao giờ bị dập tắt, Tử Phong chỉ cần để Hồn Binh của mình chìm trong Phệ Hồn Âm Hỏa là đủ. Nhưng Tài Quyết chính là linh hồn của hắn, vậy nên hàng giờ hàng phút, từng khoảnh khắc hắn đều
phải chịu nỗi thống khổ của linh hồn mình đang bị thiêu cháy, sự đau đớn này vượt xa bất kỳ thứ đau đớn thể xác nào từng tồn tại trên thế gian
này, Tử Phong có thể giữ bình tĩnh trong khi nỗi đau bỏng cháy này dày
xéo linh hồn của mình không ngừng nghỉ thì chỉ có thể nói hắn chính là
quái thai.
Đó là lí do tại sao Tử Phong cho Nhạc Tư Kỳ biết cách
luyện chế Hồn Binh nhưng không nhắc gì đẻn chuyện này, nếu nàng biết
được thì sẽ đau lòng đến chết mất, hắn nói ra không phải là để khiến
người thân của mình phải đồng cảm với hắn, Tử Phong chỉ muốn người xung
quanh mình luôn được vui vẻ, sống một cuộc đời không chút phiền não, mọi đau khổ chỉ cần một mình hắn gánh chịu là đủ.
Nhạc Tư Kỳ nghe vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, chỉ là nàng vẫn cảm thấy đau lòng
thay cho chủ nhân của mình, nhưng nhìn Tử Phong dường như không cô
chuyện này ra gì, nàng dù muốn nói ra mấy lời an ủi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Tử Phong đương nhiên không muốn kéo dài cái chủ đề nặng nề này, hắn vận linh lực tạo ra một chiếc áo ngủ mỏng khoác lên người,
trực tiếp bế Nhạc Tư Kỳ lên sau đó nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy
nàng, một đạo linh lực phóng ra tắt đi ngọn đèn chiếu sáng, nhất thời
trong phòng chỉ còn lại chút ánh trăng mờ ảo, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói
“Cũng muộn rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bồi ta ngủ một đêm nay đi.”
Cảm nhận vòng tay rắn chắc vững chãi kia ôm lấy eo mình, Nhạc Tư Kỳ không
khỏi cứng người một chút, nhưng rất nhanh liền thả lỏng cơ thể mình,
cũng chả phải là lần đầu tiên chủ nhân ôm nàng ngủ, chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Nhưng mà hôm nay khác với mọi ngày, khổng hiểu sao Nhạc
Tư Kỳ dù cố vẫn không thể làm bản thân mình bình tĩnh được, dường như
đang có một giọng nói bí ẩn trong đầu thúc giục nàng làm chuyện gì đó.
Tử Phong đang định nhắm mắt lại thì chợt thấy Nhạc Tư Kỳ thoát khỏi vòng
tay của mình, nàng xoay người nhổm dậy, trực tiếp ngồi lên trên eo hắn,
sau đó trước con mắt kinh ngạc của Tử Phong mà bắt đầu cởi y phục trên
người mình ra. Da thịt mịn màng trắng như mỡ đông, vòng eo nhỏ nhắn chỉ
dùng một cánh tay cũng có thể ôm trọn, phần bụng bằng phẳng không chút
mỡ thừa, ẩn ẩn còn có thể thấy được những đường vân của cơ bắp trông cực kỳ đẹp mắt, bả vai nhỏ gầy với xương quai xanh hơi lộ ra mang theo mỹ
cảm kỳ dị, bên dưới là đôi gò bồng đảo no đủ không chút che đậy lộ ra
trước mắt Tử Phong, từng đường cong tinh tế dưới ánh trăng chiếu rọi như ẩn như hiện, cặp đùi thon dài nở nang kẹp lấy eo hổ của hắn, cơ thể
nàng giống như một bức tranh tuyệt đẹp không chút tì vết, lại mang theo
tỉ lệ hoàn hảo đến nghịch thiên, dù chỉ thay đổi một chút cũng có thể
khiến mọi thứ mất đi sự hoàn mỹ.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần
mang theo vẻ vũ mị động lòng người đồng thời lại có chút ngượng ngùng
chỉ có ở thiếu nữ của Nhạc Tư Kỳ ửng đỏ lên vô cùng kiều diễm, nàng vạch lớp áo ngủ mỏng manh trên người Tử Phong ra sau đó cúi xuống nhẹ nhàng
hôn lên ngực hắn, sau đó ghé đầu vào bên tai hắn mà ôn nhu nói
“Chủ nhân.....Kỳ nhi muốn hoàn toàn trở thành người của ngài....”
Lần đầu tiên nghe thấy Nhạc Tư Kỳ tự xưng như vậy, hơn nữa hơi thở ấm áp
thơm mùi lan xạ của nàng phả vào bên tai khiến Tử Phong không khỏi trợn
tròn mắt, hắn lấy tay nâng đầu nàng lên sau đó nhìn thẳng vào mặt nàng.
Tử Phong từ lâu đã biết rằng Nhạc Tư Kỳ có tình cảm kỳ lạ với mình, hắn
thực sự không rõ liệu nàng động tình với hắn chỉ vì công pháp của bản
thân quấy phá, hay đó là tình cảm thực thụ, nhưng nhìn vào biểu cảm xấu
hổ nhưng ánh mắt lại kiên quyết tràn ngập yêu thương của nàng lúc này,
hắn chẳng nghi ngờ gì mà biết được câu trả lời.
Nghĩ lại thì cũng
không có gì phải ngạc nhiên, Nhạc Tư Kỳ xuất thân từ Âm Dương Thánh
Giáo, nếu không phải nàng ánh mắt cao hơn đầu, nam nhân khác không thể
lọt vào mắt thì nàng đã chẳng thủ thân như ngọc, gần như nghịch thiên mà luyện Cửu Chuyển Càn Khôn lên đến Thánh cấp không hề trải qua song tu.
Tử Phong tuy là dị tộc nhưng thực lực cường đại đến rối tinh rối mù,
“thân phận” cũng cao quý, không vì nàng trở thành nô lệ của hắn mà đối
xử tệ bạc với nàng, ngược lại còn tốt đến độ khó có thể dùng từ ngữ để
hình dung, hơn nữa ngoại hình của hắn lại đẹp mắt đến như vậy, Nhạc Tư
Kỳ không phải nữ nhân có ham muốn đặc thù, đứng trước một nam nhân như
vậy mà không động lòng mới gặp quỷ.
Đó là còn chưa kể đến sự tồn
tại của Chủ Bộc Khế Ước, Nhạc Tư Kỳ cả đời này căn bản không thể tách
rời khỏi Tử Phong, dù xét theo khía cạnh nào, công hay tư, tình cảm hay
lí trí, việc nàng trở thành nữ nhân của hắn đã là chuyện ván đóng
thuyền, quan trọng nhất đó là bản thân chính nàng cũng yêu hắn, dưới
từng này lí do, nàng chẳng muốn giấu diếm tình cảm của mình nữa, nàng
muốn trở thành nữ nhân của Tử Phong, kể cả mai sau dù vẫn giữ nguyên
thân phận nô lệ của mình mà không được công nhận làm nữ nhân bên cạnh
hắn thì nàng cũng tuyệt không hối hận.
Nếu là lúc trước có lẽ Tử
Phong sẽ từ chối Nhạc Tư Kỳ, không phải hắn không ưa thích nàng, mà chỉ
đơn giản là hắn muốn mọi thứ thuận theo tự nhiên, nhưng hiện tại tâm
thái của hắn đã đổi khác. Hắn cảm thấy Nhạc Tư Kỳ đã làm đến tận nước
này mà mình còn từ chối thì quả thật quá tàn nhẫn đối với nàng, mười mấy năm qua nàng đã đợi hắn, hắn không chấp nhận nàng bao lâu thì nàng đợi
hắn bấy lâu, mặc kệ công pháp phản phệ, mặc kệ tình cảm không được đáp
lại, nàng vẫn một mực chờ đợi không một câu oán hận, bất kể là có khế
ước ràng buộc hay không đều không quan trọng.
Tử Phong lạnh lùng
tàn nhẫn nhưng hắn không phải hòn đá vô cảm, hắn cảm động trước tình cảm của Nhạc Tư Kỳ, hơn nữa tận sâu trong thâm tâm của chính mình, hắn biết rõ rằng mình đã nghiễm nhiên coi nàng là nữ nhân của bản thân từ lâu
rồi, nếu đến cả chuyện này còn không dám thừa nhận thì hắn sao có tư
cách nói rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho người thân được đây.
Ánh mắt của Tử Phong trở nên mềm mại, hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân hình kiều
diễm của Nhạc Tư Kỳ rồi xoay người đặt nàng xuống giường, bàn tay thô
ráp vuốt ve gò má ửng hồng của nàng, khóe miệng hắn nở một nụ cười trìu
mến sau đó đột nhiên cúi đầu xuống. Màn đêm tĩnh mịch bỗng nhiên xuất
hiện một tiếng ngân khẽ giống như ảo mộng, trăng sáng trên cao giấu mình vào trong mây mù, dường như muốn trả lại sự riêng tư cho cặp uyên ương
bên dưới trần gian.