Thời điểm diễn ra lễ tế tổ càng ngày càng gần, Triệu Thanh Thanh về
cơ bản là bận bịu tối tăm mặt mũi không có thì giờ để ý đến Tử Phong
cùng thân nhân của hắn, như vậy cũng vừa khéo, không có ngoại nhân quấy
rầy, hắn có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp bên cạnh người thân đã rất lâu
rồi không cảm nhận được. Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối đoạn thời gian gần
đây cũng cực kỳ im hơi lặng tiếng, giống như con rùa rụt đầu vào trong
mai của mình không quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Mấy ngày hôm
nay Tử Phong trôi qua cũng không tệ, sương lạnh trên khuôn mặt của hắn
đã dần ít đi, thường xuyên xuất hiện nụ cười vui vẻ hơn, chỉ là ngày hôm nay hắn không thể không che giấu tâm tình của mình mà trưng ra cái bản
mặt lạnh như tiền của mình.
Long Trường Sinh đột nhiên tìm đến
khiến Tử Phong buộc phải đón tiếp, trong lòng thầm chửi cái con rắn mối
này đủ mười bảy mười tám lần, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt
không có cảm xúc.
“Nguyệt tiền bối, những ngày qua vẫn vui vẻ chứ?” Long Trường Sinh không thẳng tính như mọi khi mà hỏi dò.
“Vui vẻ thì đương nhiên là có vui vẻ, có ai gặp lại thân nhân của mình mà
lại không vui vẻ chứ?” Tử Phong trừng mắt nói, sau đó bày ta tư thái của bậc tiền bối, nhàn nhạt lên tiếng
“Nói đi, có việc gì muốn nhờ cậy ta?”
Long Trường Sinh thấy Tử Phong hỏi thẳng như vậy cũng không bất ngờ, trong
tiềm thức của hắn thì người trước mặt có tâm tư tinh tế vượt xa thường
nhân, có phát hiện được ý đồ của mình là chuyện bình thường.
“Sắp
tới ta phải rời khỏi Triệu gia một thời gian, ta muốn nhờ tiền bối bảo
hộ nơi này trong lúc ta không có ở đây.” Long Trường Sinh gọi Tử Phong
là tiền bối càng ngày càng quen miệng, cũng không có ngượng ngùng hay gì cả, yêu thú đối với quy tắc cường giả vi tôn còn tuân thủ hơn cả nhân
loại, đối phương đã “mạnh hơn” mình thì có gọi một tiếng tiền bối cũng
không lỗ gì.
“Ngươi rời khỏi Triệu gia? Vậy còn lễ tế tổ thì sao?” Tử Phong hơi bất ngờ.
“Thực ra chuyện ta rời đi cũng liên quan đến lễ tế tổ đó.” Long Trường Sinh xoa cằm, sau đó mới nói tiếp
“Chắc tiền bối đã từng tự hỏi là tại sao một Long Tộc như ta lại làm thủ hộ giả cho một gia tộc nhân loại đúng chứ?”
Tử Phong gật đầu, về cơ bản thì Long Tộc tuy có khác với những loại yêu
thú khác nhưng chung quy thì vẫn là yêu thú, mặc dù không đến mức coi
con người như kẻ thù giống đại đa số yêu thú khác, nhưng nếu nói Long
Tộc hữu hảo với nhân loại thì cũng không phải, Thiên Long hay Cự Long
nhất mạch đều như vậy cả. Theo nhận định của Tử Phong thì bất kể Thiên
Long hay Cự Long đều là một đám lỗ mũi hướng lên trời, luôn tự coi mình
là chủng tộc cao cấp nhất trên thiên địa, mọi giống loài khác đứng trước mặt bọn chúng đều hạ đẳng giống như con kiến.
Đừng nhìn Long
Trường Sinh ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng thấp hơn một bậc, Tử Phong
biết thừa rằng cái con rắn mối này nếu thực lực ngang ngửa hoặc là hơn
bản thân mình thì sẽ lập tức tỏ ra kiêu ngạo ngay lập tức, đó là tôn
nghiêm của Long Tộc. Nhưng một Thiên Long như Long Trường Sinh lại đi
làm thủ hộ giả cho gia tộc của nhân loại, tuy địa vị cũng thuộc dạng
dưới một người trên tất cả mọi người, chỉ có lão tổ tông Triệu Vô Cực đã chết mới cao hơn hắn một chút, nhưng thủ hộ giả là thủ hộ giả, được gọi một tiếng lão tổ tông chẳng qua là vì công lao và thực lực, chứ trên
thực tế Long Trường Sinh cũng không có được quyền hành thực tế là bao,
cứ nhìn việc rõ ràng hắn có ý tứ muốn chống lưng cho Triệu Thanh Thanh
mà đến ba phần tư tộc lão vẫn sẵn sàng nhảy sang trận doanh của Triệu Vô Hối là biết.
“Năm xưa vào thời điểm diễn ra Thiên Ma Chi Chiến,
yêu thú cùng với nhân loại đã hợp sức với nhau để đánh đuổi kẻ địch
chung, đến khi chiến tranh kết thúc, tuy không đến mức hai phe hóa thù
thành bạn sống hữu hảo với nhau, nhưng mức độ thù địch giữa hai bên cũng giảm nhẹ đi rất nhiều. Triệu gia quật khởi mấy ngàn năm trước lập nên
Thiên Hành đế quốc, nhưng ít ai biết rằng Triệu gia vốn dĩ là một đại
tộc thời Thiên Ma Chi Chiến, thực lực có thể sánh ngang với những đỉnh
cấp Thánh Địa thời đó, cường đại không thể tưởng tượng được.
Nói
ra thì dài nên ta sẽ tóm tắt lại một cách gọn gàng, về cơ bản thì tổ
tiên của Triệu gia có ơn đối với Thiên Long nhất mạch chúng ta. Mà thân
là Long Tộc cao quý có thể coi thường hết thảy sinh linh khác, nhưng tri ân tất báo là chuyện đương nhiên phải làm không thể bàn cãi, vậy nên
năm xưa khi Long Tộc ngỏ ý muốn trả ơn đối với Triệu gia, hai bên đã
thành lập một cái khế ước kéo dài một vạn một ngàn năm, đó là khi Triệu
gia suy yếu thì Thiên Long nhất mạch sẽ trợ giúp bảo vệ truyền thừa của
gia tộc, đổi lại Triệu gia sẽ đều đặn cung cấp tài nguyên tu luyện cho
tộc ta.”
Long Trường Sinh nói một hồi có chút khô họng, hắn nhấp một ngụm nước trà sau đó hăng hái nói
“Nói đến quả thực ta cũng phải bội phục vị tiên tổ của Triệu gia năm xưa,
người đó giống như là có tài tiên tri, có thể ở trong tình huống Triệu
gia cường đại sừng sững như thái sơn vạn trượng mà đoán được gia tộc sẽ
xuống dốc nên phải làm ra cái khế ước kia để bảo hiểm. Về sau thì đúng
như những gì vị tiên tổ đó đã đoán, Triệu gia sau chiến tranh chỉ giữ
vững được thực lực trong vòng khoảng một ngàn năm, sau đó một mực xuống
dốc không ngừng, tộc nhân không hề xuất hiện võ giả có tư chất tốt.
Ta phải thừa nhận rằng Thiên Long nhất mạch chúng ta cũng chẳng phải ăn
chay, mấy việc như là bỏ đá xuống giếng hay chiếm tiện nghi lúc người
khác nguy cấp không phải là không bao giờ làm, nhưng nếu nói về việc giữ lời thì chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất. Bất kể Triệu gia đã xuống
dốc không hề đem lại lợi ích cho Thiên Long tộc, nhưng chúng ta vẫn giữ
lấy lời hứa của mình, cho Long tộc trấn thủ Triệu gia bảo vệ truyền thừa của gia tộc, thẳng cho đến khi cái tên Triệu Vô Cực kia quật khởi.”
Tử Phong gật gù tỏ vẻ đã hiểu, Long Trường Sinh nói nhiều nhưng cũng không quá lan man, lí do thì hắn đã hiểu được, đồng thời hắn cũng đại khái
đoán được tại sao Long Trường Sinh muốn rời đi.
“Thời hạn một vạn
một ngàn năm của khế ước đã dần kết thúc, đúng hơn là chỉ còn lại khoảng vài ba năm gì đó mà thôi, vậy nên lần này ta phải trở về Long đảo một
chuyến.”
“Khế ước hết hiệu lực thì ta đã hiểu, nhưng chẳng phải
như lời ngươi nói vẫn còn vài năm hay sao, hiện tại chạy về Long đảo làm gì?” Tử Phong nhướn mày hỏi.
Long Trường Sinh nghe vậy bỗng lộ ra vẻ xấu hổ, hắn gãi gãi đầu mà ngập ngừng trả lời
“Thực ra thì lần này ta trở về Long đảo là để xin các vị trưởng lão xem có
thể cho phép ta ở lại đây thêm một thời gian nữa hay không. Thực lực của ta ở nơi này chính là vô địch……khụ khụ, đương nhiên trừ tiền bối ra,
nhưng nếu quay trở về Long đảo thì cùng lắm ta chỉ hỗn được một cái chức chấp sự quèn, một ngày không đột phá Thương Hải Cảnh thì ta không thể
lên làm trưởng lão. Tuy ở nơi này chỉ có mình ta là Long tộc cũng có
chút cô đơn, nhưng ai nấy đối với ta đều kính sợ có thừa, việc gì ta
phải quay trở lại Long đảo rồi phải nhìn mặt mũi của mấy lão già đó để
làm việc chứ? Vả lại năm xưa khi Triệu Vô Cực quật khởi, ta có kéo theo
mấy vị bằng hữu Long tộc đến trợ trận, rất không may chết mất vài người, đến bây giờ xác vẫn còn chôn chung một chỗ với tên hỗn đản đó, Long tộc tế bái phải diễn ra trên Long đảo, ta cũng muốn trở về để làm lễ cho
bằng hữu đã khuất của mình.”
Tử Phong dúng một ánh mắt cổ quái
nhìn Long Trường Sinh, vậy rốt cuộc cái tên này ăn chực ở Triệu gia quá
lâu nên đã quen với sinh hoạt sung sướng tự do ở đây, tâm tình biến
chuyển từ Long tộc cao quý trở thành “Thà làm đầu gà không làm đuôi
công”……..à không, với tên này thì phải là “Thà làm đầu rắn còn hơn làm
đuôi rồng”. Đối với chuyện này Tử Phong cũng không có ý kiến, nhân chi
thường tình mà thôi, chẳng ai muốn sinh hoạt của mình tệ hơn cả, mấy thứ như là vinh diệu của gia tộc hay cái gì đó cũng đi gặp quỷ đi.
“Nếu ngươi đã nhờ ta bảo vệ Triệu gia, vậy thì ta xin từ chối!” Tử Phong
nhàn nhạt nói, đùa nhau sao, thực lực của hắn đúng là mạnh, nhưng tối đa cũng chỉ dám cọ sát với Nhị Tọa Linh Đế, bảo vệ Triệu gia nơi vốn có
Linh Đế trung giai, thậm chí hậu kỳ tọa trấn, bảo vệ cái con cóc khô.
Hơn nữa Triệu gia sừng sững bao nhiêu năm uy chấn bát phương, ngoại trừ
bảy siêu cấp đại thế lực kia gia tay thì làm gì có ai ăn no rảnh rỗi đi
tìm phiền phức với Triệu gia, nhìn kiểu gì cũng không đến lượt hắn bảo
vệ cái gia tộc này.
Long Trường Sinh sắc mặt biến đổi, đang tính mở miệng thì Tử Phong đã nói tiếp
“Bảo vệ Triệu gia thì không thể, nhưng bảo vệ nha đầu Triệu Thanh Thanh kia
thì thoải mái, đó vốn là chức trách của ta. Tuy nhiên, năng lực của ta
cũng có hạn, nếu thật sự có đại họa buông xuống thì ta cũng chưa chắc
làm được gì.”
“Chỉ cần bảo vệ Triệu Thanh Thanh là được rồi, ta
cũng không dám yêu cầu tiền bối phải làm nhiều như vậy. Cơ mà với thực
lực của tiền bối sao có thể nói là không làm được gì.” Long Trường Sinh
cười cười.
Đến rồi!! Tử Phong chỉ đợi có câu này của đối phương, hắn liền nói
“Ta nghĩ có một chuyện này ngươi cần biết rõ về ta.”
Long Trường Sinh đang khó hiểu thì chợt thấy khí tức của Tử Phong không còn
nội liễm nữa mà tùy ý buông thả, có thể dễ dàng cảm nhận được tu vi Cửu
Bộ Thiên Tôn đỉnh phong tỏa ra từ hắn.
“Tiền bối ngài đây là…..”
Long Trường Sinh sửng sốt, hắn tuy bình thường không thể nhìn thấu cảnh
giới của Tử Phong, nhưng hiện tại đối phương không che đậy gì cả, hắn
chỉ cần thoáng liếc qua liền nhận ra được đây là tu vi chân chính, không phải là tu vi thể hiện ra bên ngoài nhưng bên trong ẩn giấu.
“Cái ngươi đang nhìn thấy chính là tu vi chân thực của ta đó, không có nhìn nhầm đâu.”
“Chuyện này…..sao lại có thể…” Long Trường Sinh trừng mắt lên khó có thể tin được.
“Khoan đã, để yên ta nói hết đã nào. Ngươi cũng biết ta với Thái Diễn Thánh
Địa có mối thù không đội trời chung, ngươi nghĩ vì sao với tu vi của ta
lại không trực tiếp đi tìm Thái Diễn Thánh Địa trả thù mà lại trốn chui
trốn lủi ở đây? Bởi vì năm xưa khi đối đầu với cường giả của Thánh Địa,
ta đã bị thương rất nặng, cũng may là căn cơ không bị ảnh hưởng, nhưng
tu vi lại bị bí pháp của Thánh Địa phong ấn, phải từ từ khôi phục lại.”
Tử Phong dừng lại một chút, trông thấy sắc mặt của Long Trường Sinh vô
cùng khó coi, ẩn ẩn có chút phẫn nộ, hắn chợt nở một nụ cười.
“Nhưng mà không có nghĩa là thực lực của ta chỉ có như vậy, nếu cần thiết thì
ta có thể trả giá một chút, cưỡng ép phá phong ấn trong thời gian ngắn,
khôi phục tu vi ban đầu, chỉ là sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu vài ba tháng mà thôi.”
Long Trường Sinh mới nghe được một nửa lời
giải thích của Tử Phong, hắn cảm giác giống như mình bị lừa, cái vị
“tiền bối” trước mặt hắn không ngờ tu vi chỉ là Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh
phong, kém xa so với tưởng tượng của hắn. Nhớ lại những ngày này bản
thân tỏ ra cung kính trước đối phương, Long Trường Sinh khôi phục lại
ngạo khí của Long tộc, trong lòng xuất hiện một cỗ lửa giận.
Chỉ
là hắn còn chưa kịp phát tiết sự bực bội trong lòng ra thì một luồng uy
áp kinh khủng từ trên người đối phương chợt xuất hiện sau đó bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mình, Long Trường Sinh vừa mới mở miệng ra định nói thì
cổ họng giống như bị một gọng kìm bóp chặt lấy đến mức nghẹn thở, khí
huyết trong người đông cứng lại, cả người lạnh ngắt như đứng trong hầm
băng.
Long Trường Sinh có thể tinh tường cảm nhận được thứ uy áp
này khủng bố vô song, so với mấy vị trưởng lão trong tộc còn muốn kinh
khủng hơn, dường như đối phương chỉ cần một bàn tay phủ xuống có thể đơn giản chụp chết hắn đủ bốn mươi chín lần có dư. Trông thấy nụ cười lạnh
lẽo đến tận xương tủy trên môi Tử Phong, Long Trường Sinh không nhịn
được mà rùng mình một cái, hắn hiểu được đây chính là đối phương đang
trắng trợn đe dọa mình.
Nhưng mà hắn có thể làm gì bây giờ, đứng
trước khí tức to lớn kinh thế hãi tục như thế này thì đến cả ý định phản kháng cũng không xuất hiện, Tử Phong đe dọa hắn thì sao, hắn dám chống
lại ư?
Đặt biểu hiện cứng đờ của Long Trường Sinh vào mắt, Tử
Phong không khỏi cười thầm, quả nhiên giống như những gì hắn đã sở liệu. Hắn biết được rằng lừa được nhất thời chứ không thể lừa gạt được mãi
mãi, trên thế gian này có vô số người tài giỏi, không phải ai cũng thuộc dạng hữu dũng vô mưu, cái con rắn mối này tốt xấu gì cũng đã sống đến
mấy vạn năm, dù có là thằng ngu mà sống đến từng đấy năm cũng có thể
tích lũy được kinh nghiệm sống nhiều đến mức đáng sợ, trước sau gì cũng
sẽ nhìn thấy có gì đó không đúng với Tử Phong.
Vậy nên biện pháp
tốt nhất chính là tương kế tựu kế, trực tiếp ngả bài, nhưng Tử Phong
không có ngu ngốc đến mức nói thật ra toàn bộ, cái câu chuyện rắm thí
vừa rồi hắn đã chuẩn bị từ trước, chỉ đợi thời cơ để nói ra mà thôi,
hiện tại thì vừa khéo. Còn về uy áp, chuyện này lại càng đơn giản, hắn
biết rất rõ rằng Tiểu Linh tuy được phép trợ giúp mình, nhưng cái này
cũng có hạn chế rất nhiều, không thể tùy tiện giúp hắn được, cơ mà chỉ
là khiến nàng thả uy áp của bản thân ra bên ngoài hù con rắn mối kia thì không vấn đề, dù sao thì trợ giúp hắn trang bức cũng thuộc danh mục
những việc mà Tiểu Linh được phép làm, đương nhiên vẫn phải xem tình
huống.
Hiệu quả xem ra cũng không tệ, cứ nhìn cái con thằn lằn
trước mặt đang ngẩn ra như pho tượng là đủ biết, dù sao thì Tiểu Linh
cũng là thần chân chính, chỉ một phần nhỏ khí tức cũng đủ để khiến đối
phương cảm thấy như trời sập. Áng chừng như vậy đã đủ, Tử Phong âm thầm
bảo Tiểu Linh thu hồi uy áp, hắn cũng đồng thời kích hoạt Liễm tức che giấu khí cơ của bản thân, chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi híp mắt nhìn Long Trường Sinh.
Long Trường Sinh lúc này mới tỉnh hồn lại, mới chỉ mấy giây trôi qua mà hắn
cảm giác như mình vừa mới dạo quanh một vòng Quỷ Môn Quan, mồ hôi tuôn
ra ướt đẫm lưng áo, đã rất lâu rồi hắn mới có cảm giác tính mạng bị uy
hiếp đến mức như thế này. Hắn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, miệng cười méo xệch
“Vậy thì nha đầu Triệu Thanh Thanh xin nhờ tiền bối
chiếu cố, ta có lẽ sẽ phải lên đường ngay ngày hôm nay để kịp đến Long
đảo, xin cáo từ!”
“Thượng lộ bình an! Mọi việc ở đây cứ giao cho
ta.” Tử Phong gật đầu, hắn không hỏi Long đảo ở đâu, trang bức thì cũng
phải có chừng mực, khi Long Trường Sinh nhắc đến Long đảo hắn xác thực
là có ngạc nhiên, nhưng nếu mở miệng ra hỏi thăm thì hơi có cảm giác
thiếu hiểu biết, tốt nhất là không nói gì mặc kệ đối phương muốn nghĩ
thế nào thì thế ấy sẽ tốt hơn.
Long Trường Sinh đứng dậy sau đó
giống như bỏ chạy mà rời đi như một cơn gió. Tử Phong không đưa tiễn
hắn, cũng không đứng dậy đáp lễ, hắn chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ, bất chợt cái bóng dưới chân hắn bỗng nhiên dao động giống như ngọn sóng, hắn
liếc nhìn xuống bên dưới, khẽ nhíu mày
“Ngươi đói bụng, ngươi bất mãn??”
Cái bóng đung đưa giống như đang trả lời, Tử Phong thấy thế cũng chỉ cười
cười lắc đầu, tu luyện đến tầng thứ này, thần hồn sinh ra cộng minh với
thiên địa đại đạo, mấy ngày hôm nay hắn ẩn ẩn cảm thấy dường như đang có một áp lực vô hình đang từ từ phủ xuống kinh thành, hiện tại Long
Trường Sinh cũng rời đi, mọi dấu hiệu đều giống như một điềm báo có
chuyện chẳng lành sắp diễn ra.
“Chịu khó một chút đi, ta cảm thấy sắp đến lúc ngươi được ăn no rồi…..”
------------------------------------
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, ngày tế tổ đã tới, lúc trước thì ngày này chính là quốc lễ, bất kể là đại gia tộc trong kinh thành hay là ở
mấy nơi khỉ ho cò gáy nào thuộc về Thiên Hành đế quốc đều phải dừng tất
cả mọi chuyện lại mà tổ chức đại lễ, chỉ là về sau các đời tiên đế thấy
việc này là không cần thiết, ngoại nhân bái tế lão tổ tông nhà mình cũng coi như vinh quang nhưng được mấy người trong số đó thực sự thành kính
đâu, nếu chỉ được hình thức bên ngoài thì không tổ chức đại lễ cũng
được, về lâu về dài chuyện tế tổ cũng chỉ gói gọn lại trong nội bộ Triệu gia, khoa trương hơn một chút thì mời một vài đại diện của các gia tộc
lớn ở đế đô.
Triệu Thanh Thanh bản ý là không muốn phô trương, vậy nên tế tổ lần này chỉ có nàng, Thái Hậu, các vị tộc lão tham gia, nàng
cũng đưa thiệp mời các vương công quý tộc khác bao gồm cả Triệu Vô Hối
nhưng cũng chỉ có vài người tham dự, đa phần đều cáo bận mà không tham
gia. Chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra nên cũng không ai cảm
thấy có vấn đề gì, không tính là mạo phạm quyền uy của hoàng đế, dù sao
thì đến cả tiên đế cũng bế quan không thèm để ý, bọn họ tính toán cái
gì?
Triệu Vô Cực được chôn ở một bình nguyên rộng lớn bao la bát
ngát phía bắc kinh thành tám trăm dặm, nơi này vốn là một cổ chiến
trường năm xưa khi Triệu gia giao chiến với một tá các thế lực khác để
tạo nên Thiên Hành đế quốc ngày nay, ở đây cũng chôn hàng chục vạn thi
thể các chiến sĩ đã bỏ mình trong cuộc chiến dai dẳng năm đó, có thể nói đây là một cái nghĩa địa cực lớn.
Nơi chôn cất của lão tổ tông dĩ nhiên được Triệu gia kiểm soát chặt chẽ, tuy không đến mức trực tiếp
biến cả cái bình nguyên thành cấm địa, nhưng ngoại nhân không được phép
sinh sống ở đây, dù có tiến vào thì cũng phải nhanh chóng đi ra, bằng
không thì cường giả của Triệu gia canh gác xung quanh sẽ xông vào lôi cổ đối phương ra ngoài tháo thành mười tám khối.
Quãng đường tám
trăm dặm đối với người thường thì vô cùng xa xôi, nhưng với cường giả
thì chỉ là chuyện vặt, đoàn người của Triệu gia bao gồm Triệu Thanh
Thanh, Triệu Yển Nhạn, Thái Hậu Triệu Vương Mẫn, toàn bộ mười bảy vị tộc lão cùng với hơn bốn ngàn cấm quân, tu vi thấp nhất cũng là Vương cấp
hậu kỳ, tốc độ di chuyển không thể nào là chậm được.
Nhưng đây là
đi bái tế tổ tiên chứ không phải là đánh giặc, tốc độ có nhanh cũng
không thể nào tùy tiện để Thánh cấp cường giả vạch phá hư không chạy
thẳng một mạch tám trăm dặm được. Sau nửa ngày hành quân, khi mặt trời
lên đến đỉnh điểm thì đoàn người mới đến nơi. Tử Phong trốn ở trong bóng của Triệu Thanh Thanh, âm thầm thả ra thần thức quan sát môi trường
xung quanh.
Chỉ thấy đây là một bình nguyên cỏ xanh mơn mởn kéo
dài không biết bao nhiêu là cây số, ở trung tâm là một ngọn đồi nhân tạo cao khoảng trăm mét, phía trên là cung điện nguy nga tráng lệ, hiển
nhiên đó chính là nơi đặt thi hài của Triệu Vô Cực.
Đối với mấy lễ nghi tế tổ Tử Phong hoàn toàn không thèm để ý, tổ tiên của chính mình
hắn còn không biết là ai, tổ tiên của người khác thì liên quan gì đến
hắn mà phải quan tâm. Có một chuyện khiến Tử Phong phải chú ý đó là xung quanh đây có dấu vết của phù văn.
Phù văn tự nhiên sinh ra không
phải là không có, nhưng dấu vết này hiển nhiên là do con người tạo ra,
cơ mà những phù văn này ẩn hiện ở sâu trong lòng đất, Tử Phong cũng
không rõ ràng hiệu quả của những phù văn có phần ảo diệu này nên hắn
chẳng thể xác nhận được đây là kiệt tác của Triệu gia dùng để bảo vệ nơi này hay là có người động tay động chân.
Tử Phong suy tính tỉ mỉ
thì khả năng thứ hai vẫn cao hơn một chút, hắn càm nhận được nơi này có
điểm gì đó kỳ lạ, một thứ khí tức hơi quen thuộc vẫn phảng phất quanh
đây, chỉ là hắn nhất thời không nhớ ra được khí tức này là gì, nhưng
chắc chắn là hắn đã từng gặp qua.
Lễ tế tổ theo thường lệ là màn
dạo đầu, đọc điếu văn sau đó mới là nghi thức triều bái này nọ, chỉ là
ngay khi Triệu Thanh Thanh chuẩn bị bước lên cung điện đặt di thể của
Triệu Vô Cực thì dị biến nảy sinh. Thiên không đột nhiên kéo đến vô số
mây đen khiến xung quanh tối đen, từng cơn gió mạnh mang theo khí tức âm lãnh liên tục thổi qua khiến người khác rùng mình.
Trong lúc mọi
người không hiểu chuyện gì xảy ra thì phía chân trời đột nhiên xuất hiện một lớp màn chắn màu xám xịt xông lên tận cửu thiên, tứ phương tám
hướng bao bọc lại cả cái bình nguyên tạo thành một cái lồng bất khả xâm
phạm. Nếu không nhận ra là có biến thì những người ở đây sẽ phải tự hỏi
lại về trí thông minh của bản thân mất. Cấm quân yên lặng tạo thành đội
ngũ chỉnh tề vây lấy các tộc lão và mấy người Triệu Thanh Thanh, vũ khí
đã được rút ra, ánh mắt mỗi người tuy hơi có chút ngưng trọng nhưng biểu tình trên khuôn mặt mỗi người vẫn thập phần lãnh tĩnh, không thể không
nói tố chất của những cấm quân này vô cùng tốt.
“Trận pháp ư??” một vị tộc lão cất tiếng kinh hô.
Một tiếng cười khó nghe đến cực điểm chợt vang vọng khắp không gian, chỉ là chẳng ai phát giác được tiếng cười này tới từ phương hướng nào. Có một
vị tộc lão hơi nóng tính, trực tiếp phi thân lrrn không trung, lớn tiếng quát
“Tặc nhân to gan giả thần giả quỷ, mau cút ra đây chịu chết!!!”
Vừa dứt lời liền vận công đề khí, trên tay xuất hiện một thanh trường đao
màu vàng óng ánh, vung đao lên chém thẳng lên trời. Đao quang hiện ra
trong nháy mắt liền phóng đại ra mấy chục lần, trực tiếp biến thành một
luồng đao quang dài mấy trăm mét, phát ra tiếng kim thiết ma sát mà rít
gào phóng về phía chân trời, thanh thế cực kỳ kinh khủng.
Chỉ là
đao quang cường đại đập thẳng vào lớp màn chắn kia liền vỡ vụn thành vô
vàn mảnh nhỏ, đến cả một tia tác dụng cũng không có, Vị tộc lão này cũng không nghĩ rằng mình tùy tiện chém bừa một đao liền có thể phá được lớp lá chắn kia, đối phương dám dùng trận pháp vây khốn tất cả mọi người
thì hẳn phải có tự tin tương đối. Thấy một đao của mình không có hiệu
quả, vị tộc lão này liền muốn tế ra Lĩnh Vực của mình, trực tiếp cưỡng
ép đánh tan trận pháp.
Cơ mà vừa mới điều động pháp tắc chi lực,
lão liền cảm thấy một trận đau nhói từ trong phế phủ xuất hiện, tâm thần bị một luồng công kích không biết từ đâu ra đánh cho tan rã, lão chỉ có thể há miệng rú lên một tiếng thảm thiết, sau đó giống như diều đứt dây mà ngã từ trên không trung xuống.
“Thập nhất trưởng lão ngài không sao chứ??” Một vị tộc lão khác nhanh nhẹn tiếp lấy thân ảnh đang rơi xuống, vội vàng hỏi.
Thập nhất trưởng lão hộc ra một búng máu, trong mắt xuất hiện tơ máu, sắc mặt trắng bệch nói
“Trận pháp này có điểm kỳ quái, ta không thể sử dụng pháp tắc chi lực, chỉ
cần muốn điều động pháp tắc lực thôi cũng khiến ta bị nội thương, hơn
nữa tinh thần trong nháy mắt bị đánh tan rã!!”
“Cái gì??!” đám tộc lão không khỏi kinh hãi, ở đây ngoại trừ Triệu Vương Mẫn ra thì chỉ có
mười bảy vị tộc lão là có tu vi Thánh Giai, sức chiến đấu không hề nhỏ
chút nào. Nhưng cường giả Thánh Giai mà không thể điều động pháp tắc chi lực để tế ra Lĩnh Vực thì chẳng khác nào lão hổ bị bẻ răng, so với Tôn
cấp vẫn cường đại hơn rất nhiều nhưng thực lực chỉnh thể bị giảm đi đến
bảy thành.
“Khặc khặc, ở trong Tỏa Long Trận mà nghĩ muốn sử dụng
pháp tắc chi lực ư, các ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách!!” giọng nói khó
nghe kia lại muốn lần nữa xuất hiện, mang theo ý tứ trào phúng một cách
rõ ràng.
Triệu Vương Mẫn vẫn bình tĩnh quan sát nãy giờ lúc này mới động, nàng híp mắt lại nhìn lên không trung, lạnh lẽo nói
“Bọn hắn không có tư cách, vậy bổn cung thì sao?”
Vừa dứt lời, khí thế trên người nàng liền không giữ lại mà bùng nổ giống
như núi lửa phun trào, một thân tu vi Bát Bộ Thiên Tôn bày ra rõ ràng
như ban ngày. Không gian xung quanh người nàng vặn vẹo, một hư ảnh từ
sau lưng nàng xuất hiện sau đó phóng thẳng lên không trung, dần dần tạo
thành hình ảnh một nữ nhân thân mặc cung trang hoa lệ, tay cầm thiết
phiến, diện mạo có bảy phần tương tự với Triệu Vương Mẫn.
“Thiên
Tôn Pháp Tướng ngưng thực rõ ràng, pháp tắc chi lực hoàn hảo không tì
vết, không hổ danh là Thái Hậu của đế quốc, tu vi như thế này cũng đã đủ để làm bá chủ một phương, chỉ là........ngươi vẫn không xứng!!!”
Theo giọng nói kia vang lên, Thiên Tôn Pháp Tướng của Triệu Vương Mẫn đột
nhiên bị vô số làn khói màu xám quấn lấy không thể nhúc nhích, có thể
nhìn thấy rõ ràng pháp tướng đang cố vùng vẫy nhưng vô ích, trên bề mặt
pháp tướng dần xuất hiện từng vết rạn nứt, sau đó vỡ tung thành hàng
ngàn mảnh mà tiêu tán vào trong không trung.
Triệu Vương Mẫn một
giây trước khí thế bất phàm giống như nữ đế, một giây sau liền ảm đạm vô quang, khóe miệng trào ra máu tươi, ôm ngực lùi lại mấy bước, Triệu
Thanh Thanh cùng với Triệu Yển Nhạn phải cùng đỡ lấy nàng thì mới có thể đứng vững.
“Không hổ là Tỏa Long Trận, xác thực lợi hại!!” lau vết máu trên khóe miệng, Triệu Vương Mẫn cắn răng nói.
“Mẫu hậu, Tỏa Long Trận là gì?” Triệu Thanh Thanh lo lắng nói.
“Đây là một trận pháp thượng cổ đã thất truyền từ lâu, ở trong trận pháp này võ giả sẽ bị áp chế không để điều động pháp tắc chi lực, chỉ có tu vi
vượt qua thi trận giả thì mới có thể sử dụng lực lượng pháp tắc, nhưng
đồng dạng sẽ bị áp chế tu vi xuống ngang bằng với thi trận giả. Hơn nữa
trận pháp này còn cắt đứt liên hệ với ngoại giới, hình thành một không
gian độc lập, dù người ở trong có đủ tu vi để sử dụng pháp tắc chi lực
thì số lượng cũng có hạn, sử dụng quá nhiều sẽ dần cạn kiệt, trong khi
đó thi trận giả không có những hạn chế như vậy, nói trắng ra chính là
một khi đã bị Tỏa Long Trận vây khốn, dù tu vi có mạnh hơn thi trận giả
thì cũng sẽ bị chậm rãi mài chết, vậy nên mới có tên là Tỏa Long Trận,
đến cả chân long cũng bị trói buộc không thể làm gì.”
“Thái Hậu
quả nhiên là kiến thức phong phú, lão phu bội phục, cơ mà hình như Thái
Hậu nương nương vẫn còn nói thiếu một phần, sao không giải thích nốt để
cho mộ người mở mang tầm mắt?” thanh âm kia lại một lần nữa vang lên tỏ
vẻ thán phục.
“Tỏa Long Trận đối với võ giả cấp bậc Thiên Tôn trở
lên không có lực áp chế mạnh mẽ đến như vậy, nhưng để có thể cưỡng ép
phá hủy pháp tướng thì thi trận giả phải có tu vi cao hơn người trong
trận ít nhất hai tiểu cảnh giới, nói cách khác.......thi trận giả của
Tỏa Long Trận có tu vi tối thiểu là Nhất Tọa Linh Đế!!” sắc mặt Triệu
Vương Mẫn vô cùng khó coi.
Trên trời vang lên tiếng vỗ tay, sau đó một thân ảnh rẽ mây xuất hiện, người này có thân hình gầy gò, cái lưng
hơi còng xuống, trên người khoác áo choàng đen rách rưới trông như ăn
máy cùng với khăn che mặt chỉ để hở đôi mắt đỏ rực như máu, lúc này y
đang vỗ hai bàn tay khẳng khiu gầy gò giống như que củi của mình vào
nhau, cười khó nghe
“Thái Hậu nương nương đúng là không làm lão phu thất vọng, đến cả chuyện này cũng biết.”
“Tỏa Long Trận đã thất truyền từ lâu, các hạ là ai, tại sao lại muốn đối
địch với Triệu gia chúng ta?” Triệu Vương Mẫn lớn tiếng nói.
“Đừng lôi Triệu gia ra đây để dọa ta, lão phu cũng không còn sống đuoẹc bao
lâu nữa đâu mà phải sợ, hơn nữa ai nói ta muốn làm địch với Triệu gia
nào? Còn về việc ta là ai, ngươi không cần biết, chỉ cần biết mình bỏ
mạng trong tay của Phong Vạn Đạo là được.” lão giả cười hắc hắc nói.
“Hừ, dù ngươi có là Linh Đế cường giả thì sao, muốn chèo chống Tỏa Long Trận cần vô số lực lượng, ta không tin ngươi có thể giữ chúng ta ở lâu trong này, đừng bao giờ coi thường người của Triệu gia chúng ta. Cấm quân,
hợp trận!!!” lục trưởng lão Triệu Cao Hiên cất cao giọng nói.
Bốn
ngàn cấm quân trong nháy mắt liền tạo thành một trận thế kỳ quái, khí cơ của bốn ngàn người dường như hóa thành một thể sau đó phóng đại gấp
trăm lần tạo thành một tầng phòng hộ màu xanh lục bảo bao lấy tất cả mọi người, trên lá chắn xuất hiện vô số quang hoa huyền ảo.
“Huyền Vũ đại trận, Triệu gia các ngươi cũng nhiều bài tẩy lắm, đúng là ta nhất
thời không thể làm gì được các ngươi, nhưng mà ai nói là ta phải hao tốn lực lượng của bản thân để duy trì Tỏa Long Trận?” Phong Vạn Đạo cười
khảy.
“Ngươi không cần phải hoa ngôn xảo ngữ, Huyền Vũ đại trận có thể thủ vững trước công kích của siêu giai cường giả trong hai canh
giờ, ta không tin Tỏa Long Trận của ngươi có thể kéo dài đến vậy.” Triệu Cao Hiên lạnh lùng nói.
“Nếu chỉ có mình ta thì đúng là không đủ
chèo chống Tỏa Long Trận hai canh giờ, nhưng nếu thêm vào sinh mệnh lực
của mười vạn người thì sao??” Phong Vạn Đạo âm hiểm nói.
“Cái gì??” mọi người nghi hoặc nói, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý của đối phương.
Chỉ thấy từ phía trên trời, khắp bốn phương tám hướng xuất hiện hàng ngàn,
hàng vạn, hàng chục vạn thân ảnh đang chậm rãi lê bước tiếp cận bọn hắn, khi khoảng cách rút ngắn lại chỉ còn ngàn mét, bọn họ rốt cuộc có thể
nhìn rõ được diện mạo của những thân ảnh này. Trước mặt mọi người là vô
số xác chết đang di chuyển, da thịt lở loét phân hủy xú khí xung thiên,
thân thể tàn tạ không lành lặn, miệng phát ra những tiếng gầm gừ như dã
thú.
“Âm thi!!!! Là âm thi!!!”
“Trời ạ, đây toàn bộ đều là âm thi, hơn nữa vẫn còn khá tươi mới, là âm thi được chế tạo trong thời gian gần đây!”
“Tên súc sinh Phong Vạn Đạo huyết tế mười vạn người cho Tỏa Long Trận, đồng
thời luyện chế bọn họ thành âm thi, thủ đoạn thật độc ác!!”
Từng
tiếng kinh hô vang lên, đám người Triệu gia thần tình căm phẫn nhìn
chòng chọc vào đám âm thi, nghiến răng nghiến lợi nói. Một vị tộc lão
quan sát trang phục trên người những âm thi này, ánh mắt chợt nhận ra
một vài bộ trang phục quen thuộc.
“Đây là y phục của vệ binh Xích Tinh Thành, kia là Cổ Nguyệt Thành, còn kia là Hoặc Thiên Thành!!!”
“Tinh mắt lắm, lão phu phải mất mấy ngày diệt một mạch tám tòa thành của đế
quốc các ngươi mới gom đủ số người để hiến tế cho Tỏa Long Trận đấy. Thế nào, gặp lại người một nhà có xúc động hay không hắc hắc.” Phong Vạn
Đạo âm dương quái khí nói.
Triệu Thanh Thanh cắn răng nhìn biển âm thi vô cùng vô tận trước mặt, đây toàn bộ đều là con dân của nàng a,
không ngờ lại bị tàn sát sau đó còn bị biến thành âm thi, đến cả lúc
chết rồi di thể cũng không được yên nghỉ mà biến thành quái vật như bây
giờ.
“Nguyệt tiền bối.....” Triệu Thanh Thanh đang định cất tiếng
gọi chợt im bặt, không chỉ nàng mà cả đám người Triệu gia đang lớn tiếng chửi rủa cũng ngậm miệng lại, tất cả không hẹn mà cùng nhìn lên không
trung.
Chẳng biết từ lúc nào, một thân ảnh dột ngột xuất hiện ngay trên đầu bọn họ, lăng không đối diện với lão quỷ Phong Vạn Đạo, bạch y
phất phơ, dung mạo anh tuấn như tranh vẽ, khí tức trên người tựa như
thiên nhân giáng phàm. Người này hiện thân một cách bất ngờ, không hề có chút động tĩnh nào, cứ như vậy trong chớp mắt liền hiện thân, giống như là trực tiếp bước ra từ hư không vậy.
“Cuối cùng thì ngươi cũng
chịu xuất hiện, để đối phó với nguoie ta đã phải bỏ ra bao nhiêu công
sức, bộ xương già này của ta cũng mệt muốn chết, chỉ mong là ngươi xứng
đáng với sức lực mà ta đã bỏ ra.” Phong Vạn Đạo nhìn chằm chằm vào thân
ảnh trước mặt, có chút hưng phấn nói.
Tử Phong yên lặng nhìn Phong Vạn Đạo, một lúc sau mới nghiêng đầu nói