Lục trưởng lão Triệu Cao Hiên khôi phục thương thế, hơn nữa tu vi
tăng tiến một cách chóng mặt rất nhanh liền khiến cả Triệu gia sôi trào. Tuy rằng Triệu Cao Hiên không phải là chiến lực đỉnh tiêm của Triệu
gia, nhưng địa vị của tộc lão vô cùng đặc thù, tu vi cũng quan trọng
không kém, vả lại hiện tại hắn chính là một cường giả Thánh Quân cao
giai đỉnh phong hàng thật giá thật, hơn nữa bản thân hắn có thiên phú
cùng chiến lực vô cùng cường hoành, ngoại trừ những tồn tại ẩn giấu bên
trong gia tộc ra thì khó có thể tìm được đối thủ.
Hơn nữa mọi
người cũng biết được rằng thiên địa dị tượng ngày hôm trước chính là do
Triệu Cao Hiên dẫn đến, tuy rằng sau đó thiên kiếp không hiểu sao biến
mất, mọi người cũng chỉ cho rằng đây là thủ đoạn của lão tổ tông Long
Trường Sinh mà thôi, nhưng điều đó cũng gián tiếp khẳng định rằng Triệu
Cao Hiên tu chất thượng thừa, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá trở
thành Thiên Tôn cường giả. Một tộc lão trong tay nắm quyền hành lại có
tu vi Thiên Tôn về căn bản không phải là chưa từng có trong Triệu gia
nhưng hiếm như lông phượng sừng lân, địa vị của Triệu Cao Hiên lúc này
không cần phải nói cũng nghĩ là đã được đề cao lên vô cùng.
Vốn
Triệu Cao Hiên trong trạng thái bị thương nghiêm trọng vẫn còn có thể
bài danh thứ ba về thực lực trong số các tộc lão, hiện tại không những
thương thế đã được chữa khỏi mà tu vi còn tăng mạnh, bài danh của hắn
trực tiếp nhảy lên vị trí đệ nhất, hơn nữa hoàn toàn áp đảo người ở vị
trí thứ hai đó là thất trưởng lão, có thể nói trong số các tộc lão,
Triệu Cao Hiên hiện tại có địa vị cao cả nhất.
Thêm một tin tức
khiến mọi người phải chấn kinh đó là tam trưởng lão Triệu Cảnh Nhạc sau
mấy tháng bế quan đã thuận lợi đột phá cảnh giới Thánh Quân, trực tiếp
bỏ xa những cường giả Thánh Tôn khác cùng trang lứa, trở thành Thánh
Quân cường giả trẻ tuổi nhất của Triệu gia.
Hai vị tộc lão ủng hộ
Triệu Thanh Thanh liên tiếp đột phá khiến tất cả không khỏi choáng váng, có không ít người to gan đoán rằng phải chăng cao tầng của gia tộc cuối cùng cũng quyết định hoàn toàn chống lưng cho Triệu Thanh Thanh ư? Điều này ngược lại cũng không phải là không thể xảy ra, tuy tư chất của
Triệu Thanh Thanh không đáng để vào mắt, nhưng kể từ lúc lên ngôi đến
giờ vẫn có thể xử lý quốc vụ một cách ổn thỏa, không có xuất hiện sai
lầm lớn hay gì, nếu nàng hợp pháp nhãn của mấy vị trưởng bối trong tộc
cũng không phải là chuyện lạ.
Những trưởng bối địa vị siêu nhiên
này mặc dù không bao giờ nhúng tay vào sự vụ của gia tộc và cũng không
có ý định làm như vậy, nhưng người ta chỉ đơn giản ném ra chút đồ vật
hoặc là tiện tay chỉ điểm cho tam trưởng lão và lục trưởng lão cũng là
thiên đại tạo hóa rồi, hơn nữa dù có ai cố tình muốn gây chuyện, nói
rằng các vị trưởng bối nhúng tay vào sự vụ của gia tộc thì cũng không có chứng cứ, cũng không có gan làm vậy. Nhìn bề ngoài thì tam trưởng lão
cùng lục trưởng lão thực lực tăng tiến chính là việc có lợi cho Triệu
gia, ai có thể nói rằng mình không muốn chuyện đó xảy ra, chẳng phải
tương đương há miệng kêu mình muốn tạo phản à.
Đối với chuyện này
Tử Phong cũng không có ý kiến, giấy không gói được lửa, trước sau gì thì trên dưới Triệu gia cũng biết, tam trưởng lão và lục trưởng lão hàng
ngày vẫn lượn qua lượn lại trong gia tộc để xử lí công việc thì sao có
thể giấu mãi được. Hơn nữa đây chẳng phải là đúng theo ý của hắn hay
sao, vốn dĩ chỉ cần một mình Tử Phong cộng thêm Long Trường Sinh chống
lưng là đã quá đủ để Triệu Thanh Thanh ngồi vững trên ngai vàng không sợ gì cả, nhưng chung quy lại thì cả hai người đều không tiện xuất hiện
trước ánh mắt của thế nhân, tam trưởng lão và lục trưởng lão ngược lại
là một nhân tuyển tốt để đảm nhận việc này.
Tam trưởng lão và lục
trưởng lão là trụ cột vững chắc ủng hộ cho Triệu Thanh Thanh, cái này ai cũng biết, khi mà hai người này trở nên mạnh mẽ hơn nữa thì ai sẽ là
người đầu tiên không chịu được đây? Dĩ nhiên đó là Nhị Thân Vương Triệu
Vô Hối, hắn mất bao công sức xây dựng thế lực đến tận bây giờ, trong tay có được sự hậu thuẫn của tám vị tộc lão cùng với hai đại gia tộc mà
cũng chỉ có thể ép Triệu Thanh Thanh một tầng mà thôi, trong thời gian
ngắn không thể nào chiến thắng.
Bây giờ thì hay rồi, tam trưởng
lão và lục trưởng lão trở nên mạnh mẽ như vậy, đối với Triệu Vô Hối
chính là tai ương ngập đầu, rất có thể sẽ khiến các vị tộc lão khác vốn ở thế trung lập đầu nhập về phe Triệu Thanh Thanh, hơn nữa lại khiến đồng minh của mình sợ hãi co đầu rụt cổ, Triệu Vô Hối lúc này có đang đau
đầu muốn chết cũng không phải là chuyện lạ.
Tử Phong suy nghĩ một
chút, nhìn sang bên cạnh thấy Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đang chăm chỉ tu
luyện, hắn phất tay lên tùy tiện bố trí một đạo cấm chế quanh phòng, trừ khi thực lực vượt xa hắn bằng không thì khó lòng nào mà đột nhập vào
bên trong phòng được.
Cấm chế khác với trận pháp, trận pháp căn
bản chính là lợi dụng hiểu biết về phù văn sau đó kết hợp cùng với tài
liệu và hoàn cảnh đặc thù xung quanh để tạo trận. Trong khi đó thì cấm
chế chỉ đơn thuần là thủ đoạn thường thấy của cường giả, dùng lực lượng
của bản thân câu thông với mạch linh khí bày ra một tấm bình chướng ngăn cản người khác, với thực lực của Tử Phong hiện tại thì ngoại trừ Long
Trường Sinh, gần như không có một ai trong hoàng cung có thể vượt qua
được cấm chế của hắn.
Tu vi chỉ cần đến Tôn cấp là đã có thể thử
tạo ra cấm chế đơn giản, bởi vì đây là cấp bậc thấp nhất có thể câu
thông với thiên địa linh mạch, một Thiên Tôn như Tử Phong bày ra cấm chế căn bản không có đơn giản như vậy, kèm theo không gian lực và đạo tắc
của bản thân là chuyện bình thường, tu vi hơi yếu một chút mà cứng rắn
muốn xông vào thì chỉ có mất mạng.
Những năm gần đây…..thực ra thì khoảng thời gian có thể lấy đơn vị vạn năm ra để tính toán, Tử Phong
không còn là dạng võ giả lấy nhất lực phá vạn pháp như xưa, không nói
đến tri thức được bổ sung nhiều, bản thân hắn cũng liên tục trau dồi kỹ
năng của bản thân, học lấy vô vàn thủ đoạn thượng vàng hạ cám mà vốn dĩ
trước kia hắn cảm thấy không có tác dụng quá nhiều.
Nhìn cấm chế
bản thân tùy tiện vung tay một cái cũng có thể tạo ra trong chớp mắt
nhưng lại vô cùng hoàn hảo, Tử Phong không khỏi tự giễu cười khổ, có bao giờ hắn nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại đi học những thứ loạn thất bát
tao như thế này đâu, hơn nữa lại học một cách đến nơi đến chốn. Tạm thời đem ý nghĩ của mình chỉnh đốn, thân hình Tử Phong dần dần tan biến vào
trong không gian, không để lại chút vết tích nào.
Triệu Thanh
Thanh mấy ngày nay cơ bản mà nói thì bận bù đầu, hai vị trưởng lão tu vi tăng mạnh là tin mừng đối với nàng, nhưng cũng đồng thời vì thế mà
khiến sóng ngầm trong kinh thành vốn đã chẳng yên tĩnh càng trở nên sôi
trào, tin tức tình báo điên cuồng như lũ quét tràn tới. Triệu Thanh
Thanh có Tử Phong hậu thuẫn nên về mặt vũ lực có thể coi như là đã được
giải quyết, nhưng nhân lực thì lại thiếu thốn nặng nề, yêu nghiệt như
Triệu Yển Nhạn trợ giúp cũng không thể giải tỏa áp lực công việc cho
nàng, người khác thì lại không đáng tin, cũng chỉ có thể để chính Triệu
Thanh Thanh đi xử lý, nàng cũng không thể bảo Tử Phong ngồi bàn chải
vuốt giấy tờ chứ? Hắn có thể không ngại nhưng nàng không có cái gan đó
a, bảo một vị Bán Thần đại lão đi làm công việc bàn giấy, gan của nàng
có to gấp mười sáu lần hiện tại nàng cũng không dám.
Nghĩ đến việc này Triệu Thanh Thanh không khỏi cười cười, Nguyệt tiền bối thực lực
kinh khủng như vậy mà lại vô cùng hòa ái dễ gần, mặc dù nhiều lúc để lộ
ra một chút thủ đoạn cũng khiến nàng sợ đến đứng tim, nhưng tuyệt đối
không có cái kiểu cao cao tại thượng lỗ mũi hướng lên bầu trời như mấy
vị siêu cấp cường giả khác. Chả nói đâu xa, đến cả lão tổ tông Long
Trường Sinh nhà mình tuy không rõ ràng nhưng thái độ vẫn ở trên cao nhìn xuống phía dưới, có thể thân thiện như Nguyệt tiền bối thật sự rất là
hiếm, có lẽ tâm tính như vậy cho nên mới có thể tu luyện đến đỉnh phong
đi.
“Bệ hạ có chuyện gì vui à?” Một tiếng nói bất thình lình vang
lên khiến Triệu Thanh Thanh giật mình thiếu chút nữa ngã ngửa ra đằng
sau.
“Tiền bối!!!!! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đột nhiên xuất hiện như vậy chứ, hù chết ta rồi!” Triệu Thanh Thanh không cần
nhìn cũng có thể nhận ra giọng nói này là của ai, nàng ôm ngực thở hào
hển một trận sau đó gắt giọng nói, vừa rồi nàng sợ tới mức tí nữa thì
hồn lìa khỏi xác, nếu không phải là giọng nói này có chút quen thuộc thì có khi nàng đã trực tiếp ngất ra đấy rồi.
Tử Phong vừa mới hiện
thân ra có chút câm nín nhìn Triệu Thanh Thanh, đường đường một võ giả
Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong mà lại bị hù chết, nói ra thì có ai tin được hay không? Cơ mà nghĩ lại thì tu vi của nàng gần như là dùng đan dược
để đắp lên, thực chiến vô cùng ít, không có cảm quan của một võ giả thân kinh bách chiến cũng là chuyện bình thường.
“Ta có việc cần hỏi bệ hạ một chút.” Tử Phong không suy nghĩ linh tinh nữa, mở miệng nói.
“Tiền bối cứ nói, không cần phải khách khí như vậy.”
“Về cơ bản thì ta đã nắm rõ vị thế của hai nhà Lý gia và Mạnh gia, nhưng ta vẫn muốn bệ hạ cho một câu trả lời chắc chắn. Lý gia quyền lực đều nằm
trong tay lão tổ tông Lý Khinh Vân, gia chủ Lý Kiếm thực chất là bù nhìn chỉ đâu đánh đấy, còn Mạnh gia thì quyền lực đều thuộc về Mạnh Thiên
Quân một người đúng không?” Tử Phong hỏi.
Triệu Thanh Thanh đối
với tình hình của hai gia tộc này có thể nói là thuộc làu như lòng bàn
tay, nàng không có dị nghị gì mà gật đầu xác nhận. Tử Phong thấy thế
liền mỉm cười
“Nếu đột nhiên Lý Khinh Vân và Mạnh Thiên Quân biến mất thì hai gia tộc này sẽ ra sao?”
Nghe vậy Triệu Thanh Thanh liền ngẩn người ra một chút, sau đó hãi nhiên mà
hít vào một ngụm khí lạnh. Lý Khinh Vân là lão tổ tông của Lý gia, tu vi không phải là mạnh nhất của gia tộc nhưng quyền lực tuyệt đối là có một không hai, địa vị cao cả thậm chí còn áp đảo cả cường giả mạnh nhất của Lý gia. Mạnh Thiên Quân lại càng không cần phải nói, tuy tu vi chưa đạt đến Thiên Tôn nhưng địa vị ở trong Mạnh gia chính là nhất ngôn cửu
đỉnh, đến cả những vị đại lão tu vi thông thiên cũng phải nghe lời hắn.
Nếu hai người này đột nhiên biến mất thì trăm phần trăm cả hai gia tộc này
sẽ đại loạn, không phải bởi vì thiếu đi lãnh tụ thì những người còn lại
không làm được gì, trái ngược, chính vì những người còn lại cũng có tài
năng cùng thực lực không kém nên nội đấu sẽ chắc chắn xảy ra, đến lúc đó thì hai đại gia tộc ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian
để ý đến Triệu Vô Hối.
Triệu Thanh Thanh cúi đầu trầm tư, so với
Tử Phong, nàng mới chân chính là người muốn cho Lý Khinh Vân và Mạnh
Thiên Quân biến mất, tốt nhất là cho cả hai nhà kia đi chết hết lại càng tốt. Nhưng mà việc này không có đơn giản đến như vậy, đây là một đế
quốc, không phải là giang hồ như bình thường, ở đây chơi chính là chính
trị chứ không thuần túy dựa vào nắm tay ai lớn. Nếu chỉ đơn giản là ai
mạnh người đó có quyền thì hai nhà Mạnh Lý đã bị Triệu gia bóp chết từ
lâu rồi.
Mạnh Thiên Quân thì cũng thôi đi, chỉ là một võ giả cấp
bậc Thánh Quân, nếu Nguyệt tiền bối muốn vô thanh vô tức xử lý hắn cũng
không phải không thể, nhưng Lý Khinh Vân là một cường giả Tam Bộ Thiên
Tôn, mặc dù nếu so sánh với “tu vi chân thực” của Nguyệt tiền bối là Bán Thần Cảnh thì không cùng một đẳng cấp, nhưng đạt đến tầng thứ này sao
có thể dễ dàng bị giết chết mà không có chút động tĩnh nào được.
Những ngày qua nàng thường xuyên hướng đến Long Trường Sinh học hỏi tri thức
về cường giả cao tầng, nàng biết được rằng cường giả cấp bậc Thiên Tôn
trở lên đã không động thì thôi, một khi xuất thủ thì chính là thiên địa
hỗn loạn, đại đạo pháp tắc cuồng bạo mất trật tự, có muốn giấu kín cũng
không được, Thiên Tôn đã như vậy, Bán Thần Cảnh động thủ thì lại càng
không cần phải nói, tùy tiện vung tay một cái cũng đủ để lật úp cả cái
kinh thành này lên ấy chứ. Lý Khinh Vân trốn trong nhà mình, dù Nguyệt
tiền bối có thể vô thanh vô tức đột nhập vào cũng không hoàn toàn nắm
chắc có thể xử lý đối phương một cách gọn gàng.
Không phải Triệu
Thanh Thanh quá mức coi trọng Lý Khinh Vân, đánh lén cũng tốt mà trực
diện đối đầu cũng tốt, đối phương căn bản không chịu nổi một cái bạt tai của Nguyệt tiền bối. Nhưng bất kể là như nào thì Thiên Tôn cường giả
cũng không phải nói giết là giết như con gà dễ dàng như vậy, nàng tin
chắc Nguyệt tiền bối có thể diệt Lý Khinh Vân dễ như trở bàn tay, nhưng
như vậy sẽ tạo ra động tĩnh gây nên sự chú ý của những người khác.
Đừng nghĩ rằng hai nhà Mạnh Lý chỉ có Thiên Tôn, thực chất Linh Đế cường giả bọn hắn cũng có đấy, chỉ là không xuất hiện mà thôi. Nàng không nghĩ
rằng Linh Đế xuất hiện thì có thể làm nên trò trống gì, Bán Thần Cảnh
không phải là chuyện đùa, nhưng như vậy thì lộ tẩy mất. Phóng mắt khắp
Thiên Hành đế quốc, thế lực nào có cường giả cấp bậc Bán Thần? Ngoại trừ Triệu gia thì còn ai trồng khoai đất này nữa.
Còn nói rằng Bán
Thần cường giả này căn bản chính là tán tu, không liên quan đến Triệu
gia, có quỷ mới tin. Những thế lực đỉnh cấp này đều có tư cách tham dự
đến tầng thứ tối cao của đại lục, tán tu cấp bậc Bán Thần không hề tồn
tại, Tam Thánh Nhị Viện Nhất Hung Chí Tôn Điện, bọn hắn ai cũng rõ ràng
rằng Bán Thần Cảnh cường giả chỉ có thể từ một trong những thế lực này
đi ra mà thôi, Triệu gia là ngoại lệ duy nhất.
Tam Thánh Nhị Viện
Nhất Hung Chí Tôn Điện, bảy thế lực siêu cấp này căn bản chướng mắt với
chuyện bên ngoài, đến cả Triệu gia bọn hắn cũng không quan tâm, tự nhiên có siêu cấp đại lão Bán Thần từ trong mấy thế lực này đi ra nện hai nhà Mạnh Lý mới là gặp quỷ, ai tin?
Lúc đó thì mũi dùi sẽ chĩa thẳng
lên đầu Triệu gia, bất kỳ một thế lực nào cũng sẽ trở nên sợ hãi, ngày
hôm nay Lý gia Mạnh gia gặp nạn, vậy tiếp theo có thể là chính mình cũng nên. Vô hình chung thế cân bằng vi diệu sẽ bị sụp đổ, Triệu gia sẽ trở
thành công địch của tất cả thế lực trong đế quốc. Tuy rằng Triệu gia
ngạo thị sẽ không gặp phải họa diệt tộc, nhưng Thiên Hành đế quốc sừng
sững hàng ngàn năm sẽ biến mất, như vậy chẳng khác nào đế quốc bị hủy
trong tay của Triệu Thanh Thanh, đây là chuyện nàng không hề muốn xảy
ra.
Đến lúc đó thì chẳng cần tranh đấu ngôi vị làm gì, cao tầng
Triệu gia sẽ lập tức xử tử nàng tại chỗ, dù có may mắn giữ được mạng nhỏ thì cũng đừng mơ đến việc tranh giành cái gì nữa.
“Tiền bối định
giết chết Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân?” Triệu Thanh Thanh rất muốn
kêu Tử Phong đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng nàng chợt nhớ ra
người trước mặt tuyệt không phải là dạng mãng phu tay nhanh hơn não,
trước hết cần phải làm rõ ý đồ của Nguyệt tiền bối đã.
“Không hề,
mặc dù nếu ta muốn thì hai người này trong đêm nay sẽ trực tiếp phơi
thây, nhưng mà làm như vậy cũng chẳng thu được lợi ích gì, hơn nữa lại
khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Ta chỉ muốn hỏi ý kiến của bệ hạ,
ngài cho rằng nếu đột nhiên hai người kia biến mất thì Mạnh gia và Lý
gia sẽ ra sao.” Tử Phong lắc đầu nói, hắn có thể hiểu được sự cố kị của
Triệu Thanh Thanh, trên thực tế hắn cũng không có ý định muốn bóp chết
Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân.
Nếu là lúc trước thì rất có thể
Tử Phong sẽ trực tiếp diệt luôn hai gia tộc này mà không nhíu mày lấy
một cái, nhưng đã qua rồi cái thời hắn dùng nắm đấm để làm việc, hiện
tại hắn luôn cân nhắc lợi và hại trước khi làm ra hành động. Tuy rằng
lúc trước Chúa Tể Hư Không đã hỏi Tử Phong rằng hắn có sẵn sàng diệt
tuyệt nhân tính còn sót lại trong bản thân hay không và câu trả lời là
có.
Nhưng diệt tuyệt nhân tính cũng không có nghĩa là Tử Phong sẽ
đem cả thế giới này nhấn chìm trong biển lửa, nhân tính và trí thông
minh là hai thứ không liên quan đến nhau, bản thân hắn đã không có quá
nhiều quan niệm thiện ác bất kể là kiếp trước hay kiếp này, lại thêm
việc đến chính mình còn chẳng phải nhân loại, nhân tính của hắn cũng vô
cùng mơ hồ, đại khái là hành động luôn có thiên hướng hơi giống con
người một chút mà thôi.
Hiện giờ thì nhân tính đã bị ma diệt, nhân loại, yêu thú hay là con chó con mèo, mấy con côn trùng trong mắt hắn
chẳng khác nhau là bao, không phải là hắn tự cao tự đại không coi ai ra
gì, mà chỉ đơn giản giống như một người bình thường nhìn mấy con trâu
con bò, tâm lý có thể không hề coi thường đối phương, nhưng tổng thể lại thì đều chỉ coi đấy là động vật đơn thuần mà thôi.
Nếu tính toán
chi li hơn, trong thế giới quan của hắn hiện tại chỉ có một là người
thân của mình, hai là kẻ xa lạ. Chừng nào còn chưa được Tử Phong công
nhận là người thân, vậy thì hắn không hề có một chút lòng trắc ẩn hay sự đồng tình nào hết, đừng nhìn hắn trông có vẻ như là chiều chuộng Nhiếp
Tiểu Thiến mà nghĩ rằng hắn không khác gì so với lúc trước, đó chỉ là
hứng thú nhất thời của hắn mà thôi, nếu việc Nhiếp Tiểu Thiến gặp nạn mà có lợi cho hắn, đảm bảo người đầu tiên tự tay đẩy tiểu nha đầu đó xuống vực thẳm sẽ chính là Tử Phong, căn bản không có chút gì gọi là gánh
nặng để mà nói.
Triệu Thanh Thanh đương nhiên không biết được vị
tiền bối “đức cao vọng trọng” trước mặt mình căn bản chỉ coi nàng như là công cụ để lợi dụng, nàng nghe Tử Phong nói vậy, với trí thông minh của mình rất nhanh liền hiểu được dụng ý của hắn, nàng có chút cẩn thận nói
“Ý tiền bối là ngài muốn khống chế Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân?”
“Thông minh! Ta thực sự vốn không muốn tính toán chi li gì nhiều, cũng chỉ là
một Thánh Quân và một Thiên Tôn sơ kỳ mà thôi, muốn đập chết cũng là
chuyện dễ dàng. Nhưng nghĩ lại thì trực tiếp khống chế hai người đó sẽ
có ích lợi lớn hơn.” Tử Phong gật đầu, vô cùng hào phóng ném ra một lời
khen, kế sách này hắn phải mất cả một đêm mới có thể nghĩ ra, vậy mà
Triệu Thanh Thanh chỉ cần vài ba câu là đã có thể đoán được, xem ra đầu
óc của mình căn bản không hề phù hợp với mấy thứ chính trị này a.
“Hừm…” Triệu Thanh Thanh vuốt trán, não bộ chuyển động nhanh chóng, Nguyệt
tiền bối nói rằng muốn khống chế hai người Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh
Vân, chuyện này ngược lại không phải là không thể làm, chỉ là diệt sát
cũng tốt, khống chế cũng tốt, căn bản khó có thể vô thanh vô tức làm đến mà không để lọt một điểm động tĩnh nào, đây cũng là điểm mấu chốt cần
phải giải quyết.
Tử Phong mất cả đêm để suy nghĩ đối sách, lẽ
đương nhiên là đã tính toán chu toàn mọi thứ, hắn biết được Triệu Thanh
Thanh đang lo nghĩ cái gì, hắn cũng không có rảnh rỗi đợi nàng tự nghĩ
ra đối sách, lập tức nói
“Ta biết bệ hạ lo nghĩ chuyện gì, vấn đề này cũng không khó giải quyết.”
Hai mắt Triệu Thanh Thanh sáng lên, nếu Nguyệt tiền bối đã nói là có cách,
vậy thì chuyện này đã nắm chắc thành công đến tám phần, lúc trước nàng
không có hảo thủ ở bên cạnh nên thập phần bó chân bó tay, hiện tại thông qua lão tổ tông Long Trường Sinh biết được một Bán Thần Cảnh cường giả
khủng khiếp đến mức nào, lòng tin của nàng dâng lên cao như chưa từng
có, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại dễ dàng tín nhiệm một người
mới quen chưa được bao lâu như thế này, nhưng đại khái nàng cũng hiểu
được nếu Nguyệt tiền bối muốn hại nàng thì trực tiếp ra tay là được, ai
có thể ngăn cản, ít nhất lão tổ tông cũng tự nhận là không chịu nổi một
hiệp nếu giao thủ trực tiếp a.
“Trước hết thì ta cần phải xác nhận một chuyện, chúng ta có nội gián ở trong hai nhà Mạnh-Lý chứ?” Tử Phong hỏi.
Triệu Thanh Thanh gật đầu, nàng mặc dù lên ngôi chưa được quá lâu nhưng tốt
xấu gì cũng nắm trong tay toàn bộ hệ thống tình báo của Triệu gia, nội
gián cài cắm ở khắp các thế lực cũng có không ít, bằng không thì đào đâu ra tình báo để mà thu thập cơ chứ, một chút lực lượng này nàng vẫn có.
“Vậy thì đơn giản, nội gián mà ngài sắp đặt ửo trong hai gia tộc này hẳn là
để thu thập thông tin tình báo, mà để làm được việc đó thì hẳn là địa vị cũng không thấp, ít nhất cũng không đến mức thấp như là tạp dịch quét
sân gì gì đó đúng chứ. Bỏ qua Lý gia một bên, ta cần ngài triệu tập một
nội gián…à không, vài người đi, tốt nhất là những nội gián có địa vị kha khá ở trong Mạnh gia, có đủ tư cách để tiếp cận Mạnh Thiên Quân.”
“Nguyệt tiền bối định….dụ Mạnh Thiên Quân rời khỏi Mạnh gia?” Triệu Thanh Thanh thông minh cỡ nào, nàng ngay lập tức hiểu được ý định của Tử Phong.
“Đúng thế, ta mặc dù tự nhận thực lực không tệ, nhưng cũng không thể cứ như
vậy xông vào đại bản doanh của hai gia tộc như chỗ không người được. Lý
Khinh Vân ta có thể nắm chắc dụ được ra ngoài, nhưng Mạnh Thiên Quân
không dễ dàn như vậy, cần phải có một chút tác động cùng với mồi nhử.”
Tử Phong nở một nụ cười nói.
“Nội gián như ngài yêu cầu, ta có thể triệu tập một đám, trên thực tế ở trong chi lực lượng bí mật của Mạnh
gia cũng có nhân thủ của ta lẫn vào, bằng không thì lúc trước ta sao có
thể giám thị nhất cử nhất động của Mạnh gia được, chỉ là ngài tính dùng
cái gì làm mồi……” nói đến đây, Triệu Thanh Thanh chợt im bặt, nàng chợt
nhớ ra một chuyện, nhi tử duy nhất của Mạnh Thiên Quân là Mạnh Kinh Hà
hiện tại vẫn còn đang thoi thóp trong tay Nguyệt tiền bối đấy.
Tử Phong đưa một ngón tay lên ra hiệu im lặng, miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười quỷ dị.
---------------------------------------
Mạnh Thiên Quân cầm cái chén ngọc trong tay ném thẳng vào tường, chiếc chén
ngọc giá trị liên thành cứ như vậy chia năm xẻ bảy, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy, thực ra thì lúc này trong thư phòng của hắn đã vô cùng bừa
bộn, chiếc chén ngọc kia chính là thứ duy nhất còn lại vẫn nguyên vẹn….à không, hiện tại nó cũng biến thành một đống mảnh vỡ dưới mặt đất rồi.
Cũng không thể trách Mạnh Thiên Quân lên cơn nổi điên ở trong phòng, tâm
tình của hắn lúc này vô cùng hỏng bét. Giấy không gói được lửa, đúng hơn là từ đầu người ta căn bản không có ý định giấu diếm, tin tức Lý gia
được bệ hạ khâm điểm đảm nhận hai chức vụ mới bị khuyết đó là thống lĩnh quân đoàn phía tây và tổng giáo đầu của cấm quân kinh thành đã lan ra
khắp nơi. Nếu là bình thường thì Mạnh Thiên Quân sẽ không coi việc này
ra gì, thậm chí còn có chút vui mừng, đơn giản bởi vì nắm trong tay hai
vị trí này sẽ đưa đến vô vàn lợi ích chính trị, tuy không phải là chính
Mạnh gia được hưởng lợi, nhưng đây cũng là quyền lực chính trị bổ sung
cho phe phái Nhị Thân Vương, nước lên thì thuyền lên, bản thân gia tộc
của mình cũng được lợi.
Nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm
bình thường, nhi tử của hắn mất tích vẫn chưa tìm thấy, mọi manh mối đều chỉ hướng Lý gia, đây chính là nghi phạm lớn nhất, không phải là Mạnh
Thiên Quân không nghi ngờ vụ việc này là do nữ hoàng bệ hạ ra tay, nhưng tra tới tra lui đều không có chút sơ hở nào cả, hắn vẫn cảm thấy Lý gia đáng nghi ngờ hơn.
Mạnh gia và Lý gia là minh hữu, nhưng cái gọi
là minh hữu ở trên mặt bàn chính trị căn bản chính là trò cười, không
phản bội chẳng qua là bởi vì cái giá để phản bội chưa đủ lớn mà thôi.
Lúc trước Mạnh Thiên Quân đã nghi ngờ Lý gia chân đạp hai thuyền, trứng
chim không để cùng một ổ, bí mật giao hảo với Triệu Thanh Thanh, hiện
tại nhìn thấy Triệu Thanh Thanh ưu ái đưa cho hai vị trí kia thì hắn lại càng khẳng định.
Cũng không thể loại bỏ trường hợp Triệu Thanh
Thanh cố tình làm như vậy để khiến hai nhà mâu thuẫn, nhưng mà nàng
không phải đồ ngu, sao có thể cho rằng hai nhà Mạnh Lý không nhận ra
được điều này. Hơn nữa hai vị trí này cũng rất quan trọng trên cán cân
chính trị, nàng căn bản không bỏ ra được tiền vốn này, nếu cho rằng Lý
gia âm thầm đi theo ủng hộ Triệu Thanh Thanh thì có lý hơn.
Không
thể không nói Triệu Yển Nhạn là một yêu nghiệt, không nói đến việc nàng
đầu thai mang theo đầy đủ ký ức của kiếp trước, bản thân nàng cũng thuộc dạng nhạy cảm đối với vấn đề về chính trị đi, bằng không thì cũng chẳng nghĩ ra được kế sách dùng trí thông minh của đối phương để lừa đối
phương được.
Khiến Mạnh Thiên Quân có xúc động muốn đập đầu vào
vách nhà hơn nữa đó là việc hai vị trưởng lão Triệu gia vô cùng ủng hộ
Triệu Thanh Thanh lần lượt đột phá tu vi, tin tức này chẳng khác nào sao chổi rơi thẳng vào đầu khiến hắn choáng váng. Luận thực lực thì chính
hắn cũng không có thua kém hai vị trưởng lão kia, nhưng đây là vấn đề
quyền lực chứ không phải thực lực. Không cần phải dò la hắn cũng biết
được chuyện này đối với thế lực của Nhị Thân Vương có ảnh hưởng nghiêm
trọng đến mức nào, cùng một đạo lý nước lên thì thuyền lên, ngược lại
nước động thì thuyền có thể lật úp, Nhị Thân Vương gặp họa chẳng lẽ lại
không ảnh hưởng đến Mạnh gia bọn hắn?
Nhi tử mất tích không chút
tăm hơi, minh hữu không đáng tin tưởng, chủ tử của mình có khả năng lật
thuyền trong mương, ba chuyện liên tiếp xảy ra khiến Mạnh Thiên Quân đầu to như cái đấu, tâm tình có thể tốt được mới lạ. Trong lúc hắn đang khổ não không biết phải làm gì, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa rất có quy luật, hiển nhiên là ký hiệu ngầm.
“Vào đi!” Mạnh Thiên Quân
nhíu mày, tùy tiện nói, đây là ký hiệu đặc thù của chi lực lượng ngầm mà mình âm thầm bồi dưỡng trong bao năm qua, đa phần thời gian đều là hắn
gọi người tới chứ chẳng mấy khi bọn họ tự tìm đến, nói cách khác, hẳn là có việc gì quan trọng.
Cửa mở ra, một bóng người áo đen bịt mặt
chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài tiến vào, đến cả chính Mạnh Thiên Quân
cũng không biết người này là ai trong số những thuộc hạ của mình, cơ mà
điều đó cũng không quan trọng, tất cả đều là tử sĩ của gia tộc, độ trung thành là tuyệt đối, quản nhiều làm gì.
“Gia chủ, có tin tức của
thiếu chủ!!” hắc y nhân vừa tiến vào liền lạnh lùng nói, trong giọng nói hoàn toàn không mang theo chút tình cảm nào, nghe qua rất giống với
cương thi nói chuyện.
Mạnh Thiên Quân lúc này cũng không có tâm tư nào để ý tới giọng điệu của đối phương, hắn bật người đứng dậy, hai tay túm lấy bả vai của hắc y nhân, ngón tay như những chiếc móc sắt cắm
thẳng vào da thịt, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị nứt vỡ. Chỉ là hắc y nhân vẫn đứng thẳng người, đôi mắt không hề nháy đến một cái,
nhịp thở đều đều lạnh nhạt nói
“Điều tra được manh mối ở khu vực
ngoại thành phía đông nam khoảng chừng hai mươi dặm, có một sơn động
nhỏ, bọn thuộc hạ phát hiện được có một nhóm người thần bí canh giữ ở
nơi đó. Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng kêu gào ở bên trong phát ra,
chúng ta có thể xác nhận được đó là giọng nói của thiếu chủ.”
“Kinh Hà bị nhốt ở trong đó?? Chẳng lẽ nó bị tra tấn??” Hai mắt Mạnh Thiên Quân lóe lên sát khí, trầm giọng nói.
“Tiếng kêu phát ra không phải vì đau đớn, chỉ là kêu gào chửi bới loạn một
trận đòi thả người mà thôi, hẳn thiếu chủ chỉ đơn thuần bị giam ở đấy.”
hắc y nhân lắc đầu.
Mạnh Thiên Quân tận lực để bản thân bình tĩnh lại, hắn buông vai hắc y nhân trước mặt ra, đôi mắt hơi nheo lại, chậm rãi nói
“Việc này có những ai biết?”
“Thuộc hạ, thập ngũ, tam thập tứ và thất thập lục, ngoài ra không còn người nào khác.”
“Gọi bọn hắn đến đây rồi đi theo ta một chuyến.” Mạnh Thiên Quân phất tay ra lệnh.
Hắc y nhân y lệnh rời đi, sau đó một lát liền quay trở lại cùng với ba
người nữa, trang phục đều giống nhau, một thân hắc y che kín chỉ hở đôi
mắt, ngoại trừ chiều cao và thể hình có chút khác biệt ra thì đến cả ánh mắt cũng y hệt, hoàn toàn là ánh mắt chết lặng không có thần thái.
Mạnh Thiên Quân khẽ động bí pháp một chút, phát hiện trên cơ thể cả bốn
người này đều có lạc ấn của bí pháp độc môn thuộc về mình, hắn yên tâm
hơn một chút, bốn người này xác thực đều là tử sĩ của mình mà không phải bị giả mạo.
“Đi theo ta!!”
Dẫn theo bốn hắc y nhân, Mạnh
Thiên Quân đi một mạch đến bảo khố của gia tộc, sau một hồi loay hoay
giải trừ cấm chế trận pháp các thứ hắn mới tiến vào, nhưng không hề đi
đến nơi đặt bảo vật, ngược lại vòng sang một bên chui vào trong một
thông đạo ngầm hướng lòng đất.
“Tiểu Quân, sao tự nhiên lại đến thăm lão già này vậy?”
Vừa mới đặt chân vào thông đạo, tất cả liền cảm thấy một trận hoa mắt, sau
đó cảnh vật trước mắt đã thay đổi, thông đạo đã biến thành một căn phòng nhỏ bằng đá có chút tối tăm, chỉ có duy nhất một viên dạ minh châu gắn
trên tường tỏa ra ánh sáng leo lét vừa đủ để nhìn thấy xung quanh, đồng
thời một giọng nói già nua vang lên.
Đưa mắt nhìn thì thấy ở trong góc phòng, một lão già râu tóc bạc phơ, hàm răng đã rụng hơn phân nửa,
da thịt khô héo nhăn nheo, thân thể gầy đến mức da bọc xương trông không khác gì cái xác khô, lúc này đang dùng đôi mắt đục ngầu nhìn cả đám.
Mạnh Thiên Quân cung kính hành lễ
“Thiên Quân thỉnh an thái thượng trưởng lão!”
Đám hắc y nhân đằng sau ngược lại không hề động đậy chút nào, chỉ đơn thuần liếc nhìn lão già một cái sau đó liền coi như không thấy gì, căn bản
chẳng hề quan tâm thái độ của gia chủ đối với lão già. Lão già cũng
không để ý, chỉ phất tay một cái ra hiệu miễn lễ, miệng nói
“Bình
thường cả chục năm cũng không thấy mặt của ngươi đến một lần, tự nhiên
hôm nay lại đến gặp lão phu hẳn là có chuyện xảy ra, nói đi, cần ta hỗ
trợ việc gì?”
Mạnh gia có hai vị thái thượng trưởng lão, một người là Nhị Tọa Linh Đế siêu cấp cường giả, chỉ là quanh năm suốt tháng bế
quan không hỏi thế sự, trừ khi Mạnh gia gặp họa diệt tộc thì may ra mới
thấy xuất hiện, người còn lại tu vi yếu kém hơn nhiều, chỉ là Lục Bộ
Thiên Tôn, so với Nhị Tọa Linh Đế thì không là cái gì cả, chỉ là Lục Bộ
Thiên Tôn đã thuộc dạng ngưu bức lắm rồi, bới tung cả Mạnh gia lên thì
Thiên Tôn cường giả cũng không quá ba người, mà không một ai có tu vi
cao hơn Tam Bộ Thiên Tôn.
Lão già trước mắt đương nhiên chính là
vị thái thượng trưởng lão có tu vi Lục Bộ Thiên Tôn, tên là Mạnh Kim
Lương, danh hiệu là cái gì thì chỉ có trời mới biết, sở dĩ có bộ dáng
người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này là bởi vì thọ nguyên của
lão đã gần hết, chỉ còn lại mấy trăm năm gì đó, vô pháp đột phá. Đối với lão thì bế quan tu luyện đã vô dụng, tính tình lại có chút quái gở nên
thường trốn trong này không ra ngoài, nhưng cũng đồng thời vì không cần
bế quan tu luyện, ngược lại mỗi lần lão ra ngoài thì chắc chắn là có
việc cần đến tu vi của mình, đối với việc này Mạnh Kim Lương cũng không
có gì gọi là phiền hà, còn có vài trăm năm thọ nguyên, không làm chút
việc cho con cháu thì còn đợi đến bao giờ nữa.
Vậy nên mặc dù biết rằng Mạnh Thiên Quân tìm lão đến chín thành là muốn mượn nhờ thực lực
của mình, nhưng Mạnh Kim Lương không quan tâm lắm, cũng coi như là ra
ngoài hít thở chút không khí đi.
Mạnh Thiên Quân hít sâu một hơi,
đem chuyện Mạnh Kinh Hà bị bắt cóc cùng thế cục hiện tại trong kinh
thành nói ra tất cả, bao gồm cả manh mối vừa mới tìm được. Im lặng nghe
từ đầu tới cuối, Mạnh Kim Lương đưa mắt nhìn bốn hắc y nhân, lạnh nhạt
nói
“Tiểu Thiên Quân, bảo bọn hắn tự sát.”
Mạnh Thiên Quân
giật mình một cái, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của lão giả, hắn quay đầu nhìn đám hắc y nhân, miệng nói
“Tự sát đi!!”
Cả bốn hắc y nhân đều đồng loạt giơ tay lên, lòng bàn tay linh lực ngoại
phóng, vô cùng gọn gàng dứt khoát vỗ một chưởng lên thiên linh cái của
mình, bốn người đều có tu vi Tôn cấp, một chưởng này đừng nói là đầu của mình, có là kim thiết cũng có thể trực tiếp phá toái, hiển nhiên là
chấp hành mệnh lệnh của Mạnh Thiên Quân đến tận cùng.
Chỉ là bàn
tay của bọn hắn còn chưa chạm tới đầu liền dừng lại trên không trung,
chẳng phải là bọn hắn đổi ý, mà là không gian xung quanh đã bị đông cứng lại, căn bản không thể nhúc nhích.
“Được rồi, không cần tự sát nữa.” Mạnh Thiên Quân phất tay nói.
“Xuất thủ nhanh nhẹn dứt khoát, hơi thở không hỗn loạn, tim không đập nhanh,
ánh mắt không xuất hiện dị trạng, bọn hắn đều ổn, không có gì đáng lo
ngại hết, hẳn tin tức này là thật.” Mạnh Kim Lương gật đầu nói, giải trừ không gian cầm cố.
“Việc này thái thượng trưởng lão tính sao?” Mạnh Thiên Quân gấp gáp nói.
“Không có gì phải tính toán cả, Kinh Hà chính là thiếu chủ của Mạnh gia ta, dù bản thân hắn có nhiều tật xấu nhưng đó cũng là việc nội bộ của chúng
ta, không phải ngoại nhân muốn làm gì thì làm.” Mạnh Kim Lương đứng dậy, khí tức trên người dần dần dâng lên, tuy không tạo ra áp lực thực chất
nhưng lại to lớn sừng sững giống như núi cao vạn trượng.
“Đi thôi, bảo mấy tên này dẫn đường, ta muốn xem thử là tên nào đui mù dám động đến Mạnh gia chúng ta!!”
-----------------------------
Trái ngược với tâm tình hỏng bét của Mạnh Thiên Quân, Lý Khinh Vân mấy ngày
hôm nay cảm thấy vô cùng sảng khoái. Lý Kiếm sau khi gặp mặt Triệu Thanh Thanh liền trở về, việc đầu tiên làm đó là đem tin tức tốt đẹp kia báo
cho lão tổ tông nhà mình. Lý Khinh Vân khi nghe được còn không kìm nổi
mà trừng mắt lên, vô cùng bất ngờ khó mà tin được, miếng bánh miễn phí
từ trên trời rơi xuống, hơn nữa lại còn to và thơm ngon đến mức bất
thường khiến lão hoàn toàn không thể lường trước được.
Cả Lý Khinh Vân và Lý Kiếm đều cảm thấy trong chuyện này có chút bí mật ẩn giấu,
nhưng mà tính tới tính lui đều không thấy có gì đó khác thường cả, kết
luận duy nhất của bọn họ đó là hoặc Triệu Thanh Thanh muốn dụ dỗ Lý gia
bọn họ về phe mình, hoặc là nàng căn bản bị điên rồi.
Triệu Thanh
Thanh bị điên là không có khả năng, vậy chỉ còn trường hợp thứ nhất,
chuyện này ngược lại không phải là không thể xảy ra, dù sao thì Lý gia
bọn hắn cũng có nghi ngờ nàng đã đạt được sự hậu thuẫn của gia tộc, lúc
này chính là thời điểm thích hợp để bành trướng thế lực của bản thân,
bằng không nếu đánh đến mức người chết ta sống thì đối với cả Triệu gia
lẫn Lý gia cũng đều không có lợi ích gì, đó là kết luận sau vài ngày bàn bạc của Lý Kiếm và Lý Khinh Vân.
“Lý Kiếm ngươi tự đi an bài, sắp xếp người tiếp nhận hai vị trí đó đi, đồ ăn đưa tới tận miệng không có
đạo lý không đớp lấy.” Lý Khinh Vân ra lệnh cho Lý Kiếm, cũng không biết ai mới là gia chủ ở đây nữa.
Nhìn bóng lưng Lý Kiếm ngoan ngoãn
nghe theo mệnh lệnh của mình đi chuẩn bị, Lý Khinh Vân thở ra một hơi
khoan khoái, nhẹ nhàng bưng tách trà lên uống một ngụm, cảm giác ngày
hôm nay trà có điểm ngọt. Tâm tình của lão tốt đẹp cũng đúng thôi, hiện
tại không chỉ Nhị Thân Vương mà đến cả Triệu Thanh Thanh cũng muốn mời
chào Lý gia của lão, chân đạp hai thuyền hay không thì chưa biết được,
nhưng lợi ích thu được chắc chắn sẽ vô cùng lớn, cứ nhìn món quà làm
lành của Triệu Thanh Thanh ném ra thì biết, hai vị trí kia đối với thực
lực tổng thể và địa vị chính trị của Lý gia có tác dụng rất lớn.
Chỉ cần vài ba năm thôi là không chỉ quân đoàn phía tây đế quốc, đến cả cấm quân kinh thành cũng sẽ toàn là người của Lý gia, ích lợi lớn như vậy
sao có thể không khiến Lý Khinh Vân cảm thấy vui vẻ cho được. Vừa mới
uống một ngụm nước trà vào miệng, một đạo khí kình sắc bén đến cực điểm
từ phía sau lưng lão phóng tới, thẳng tiến một đường đến cần cổ của lão.
Công kích tới vô cùng bất ngờ, lại đúng vào lúc lão đang thả lỏng toàn thân
phải nói là thiên y vô phùng, căn chuẩn xác thời điểm thích hợp để ra
tay, nhưng mà Lý Khinh Vân là cường giả Tam Bộ Thiên Tôn hàng thật giá
thật, lão trong một tích tắc liền bật người lên không trung, khí kinh
xuyên qua tàn ảnh của lão để lại trực tiếp đâm thủng một cái lỗ nhỏ
xuyên thấu trên tường, kích cỡ chỉ to bằng một cái đũa nhỏ nhưng lực đạo vô cùng kinh khủng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy gần như toàn bộ kiến
trúc đều bị đạo khí kình đó đâm qua một đường thẳng tắp.
Lý Khinh
Vân ở trên không trung xoay người một cái liền nhìn thấy một hắc y nhân
không biết từ bao giờ đã đứng ở trong góc phòng, lúc này lão cũng không
có thời gian để tự hỏi làm thé quái nào đối phương có thể vô thanh vô
tức lọt vào trong phòng lại còn có thể ra tay đánh lén giữa ban ngày ban mặt, lão giơ một ngón tay lên phất nhẹ, không gian đột nhiên tách ra
như bị một lưỡi kiếm vô hình cắt ngang, một đạo không gian phong nhận
phóng thẳng về phía hắc y nhân.
Không gian phong nhận phóng thẳng
tới chỗ hắc y nhân bỗng nhiên tiêu thất vô tung vô ảnh, hiển nhiên là bị đối phương hóa giải. Hắc y nhân không hề có ý định chiến đấu, đánh lén
thất bại liền ngay lập tức phi thân ra ngoài cửa sổ bỏ trốn mất dạng.
Một khoảnh khắc vừa rồi Lý Khinh Vân thoáng cảm nhận được một chút khí
cơ mà đối phương phát ra, đại khái chỉ là một võ giả cấp bậc Thánh Quân, nhưng mà có thể hóa giải được công kích của một Thiên Tôn cường giả,
hắc y nhân này cũng có chút môn đạo, chẳng trách dám ẩn thân chui vào
tận trong này ám sát lão.
Nhưng mà cũng chỉ đến vậy mà thôi, Thánh Quân có chút thủ đoạn thì cũng vẫn chỉ là Thánh Quân, so với Thiên Tôn
đại lão căn bản không cùng một cái cấp bậc, đánh lén thì cũng thôi chứ
trực diện giao chiến tuyệt đối không phải đối thủ của lão, Lý Khinh Vân
không chút do dự tung mình đuổi theo.
Lý Khinh Vân hành động chỉ
so ra chậm hơn hắc y nhân có nửa giây, nhưng đến khi lao ra ngoài thì đã thấy đối phương hóa thành một cái chấm nhỏ xa xa phía chân trời. Nhưng
mà điều đó cũng không khiến lão từ bỏ ý đồ, khoảng cách đối với mấy vị
đại năng đùa nghịch không gian trong lòng bàn tay như lão căn bản chính
là trò đùa, Lý Khinh Vân tâm niệm khẽ động, không gian trực tiếp bị xé
rách ra thành một cái thông đạo xuyên suốt đến tận chỗ hắc y nhân phía
xa, lão lắc mình tiến vào trong thông đạo, chớp mắt đã xuất hiện phía
trên đầu đối phương, bàn tay giương lên muốn phong tỏa không gian cầm tù hắc y nhân.
Chỉ là trong một khoảnh khắc đó, hắc y nhân trên tay
xuất hiện một viên cầu nhỏ bóp nát, không gian xung quanh vặn vẹo mất
trật tự, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, nhìn lại thì đã thấy hắn
xuất hiện ở cách xa mấy ngàn dặm, tất cả chỉ diễn ra trong khoảng thời
gian chưa đủ một cái nháy mắt.
“Không gian cấm khí!!” Lý Khinh Vân thầm hô, cũng không có ngạc nhiên lắm.
Không gian cấm khí chỉ đơn thuần là một loại cấm khí có thể xé rách không
gian, truyền tống người sử dụng rời khỏi nguy hiểm, thứ này hiện tại rất hiếm nhưng không phải là tuyệt tích hoàn toàn, đối phương đã có thể tu
luyện đến cảnh giới Thánh Quân thì gia tài bản thân cũng hẳn là không
kém, có được thứ đồ chơi này cũng không ngoài ý muốn.
Trong nháy
mắt viễn độn vài ngàn dặm nghe rất ngưu bức, nhưng trên thực tế Thiên
Tôn cường giả chỉ cần hơi chút dùng sức là có thể trực tiếp xé mở không
gian đi xuyên qua, tốc độ không hề thua kém chút nào, thủ đoạn này của
đối phương căn bản chính là múa rìu qua mắt thợ.
Lý Khinh Vân
không tốn nhiều công sức liền tiếp cận đối phương, chỉ là khiến lão muốn thổ huyết đó là hắc y nhân lại một lần nữa lấy ra một viên cầu y hệt
lúc trước rồi bóp nát, tiếp tục viễn độn thêm ngàn dặm. Không phải là Lý Khinh Vân không có biến pháp đối phó, đạt tới tu vi của lão thì tạo
nghệ không gian pháp tắc đã vô cùng cao cấp, không gian xung quanh đã bị lão dùng không gian lực nén ép cứng rắn cực kỳ, rất khó để có thể xuyên phá.
Chỉ là không gian cấm khí tốt xấu gì cũng là cấm khí, uy lực rất kinh khủng, nếu không phải không gian đã được gia cố thì đâu chỉ có thể truyền tống ngàn dặm, mấy ngàn dặm vẫn dư lực a. Quá tam ba bận, Lý Khinh Vân không tin là đối phương có thể lôi ra một kiện không gian cấm khí nữa, đây là cấm khí chứ không phải là củ cải trắng vứt đầy đường,
tùy tiện trảo một cái cũng ra cả bó lớn.
Sau đó Lý Khinh Vân nhìn
thấy hắc y nhân lại tiếp tục móc ra không gian cấm khí, lần này không
phải là một cái, mà là cả chục cái đồng loạt bóp nát, lực lượng cường
đại trực tiếp phá tan không gian cầm cố của lão, trong nháy mắt đã phi
độn đi vạn dặm. Lần này thì Lý Khinh Vân nổi giận thực sự, đường đường
là Thiên Tôn siêu cấp cường giả mà không bắt được một tên Thánh Quân,
việc này lộ ra chắc lão sẽ bị lão hồ ly nhà Đông Phương sẽ cười thối mũi mất, Lý Khinh Vân không quản nhiều nữa, dùng toàn lực xé rách không
gian đuổi theo.
Trong nháy mắt trên bầu trời không còn lại một
bóng người, chỉ còn lại không gian lực có chút hỗn loạn, nhưng rất nhanh liền bị một thân ảnh thần bí xuất hiện phất tay một cái liền che giấu
hoàn toàn.
“Đáng tiếc ta phải ở đây dọn dẹp dấu vết, nếu có thể
tiến đến bên kia xem Nguyệt tiền bối động thủ thì tốt biết mấy.” Bóng
người thần bí chính là Long Trường Sinh, hắn nhìn về phía chân trời lắc
đầu mấy cái rồi rời đi.
Hắn xác thực là muốn đi quan chiến một
chút, Thương Hải Cảnh Bán Thần động thủ không phải là tràng cảnh dễ dàng gặp được, đối với một Khai Thiên Cảnh sơ kỳ như hắn chỉ cần quan sát
một chút có khi lại thu được cảm ngộ tu hành cũng không biết chừng,
nhưng mà không được, hắn cần phải ở lại xóa đi dấu vết còn sót của không gian lực, bằng không thì mấy lão bất tử trong kinh thành sẽ nhìn ra
chút manh mối mất.
Nhưng mà thần thức của một Bán Thần Cảnh khủng
bố vô song, Long Trường Sinh có thể cảm nhận được khí tức của Lý Khinh
Vân dừng lại ở khu vực ngoại thành phía đông nam chỉ khoảng mấy chục
dặm, tính theo đường thẳng thì nơi đó cũng chỉ cách trung tâm kinh thành có ngàn dặm, hiển nhiên là Lý Khinh Vân bị dụ dỗ quay ngược trở lại.
Khoảng cách ngàn dặm xuất hiện chiến đấu cấp bậc Thiên Tôn, đừng nói là Linh
Đế hay Bán Thần, kể cả Thiên Tôn thông thường cũng có thể cảm nhận được
động tĩnh, đại đạo hỗn loạn, lực lượng cuồng bạo khó có thể che giấu,
cũng không biết vị tiền bối kia làm cách nào để che giấu qua nữa. Long
Trường Sinh cũng không xoắn xuýt quá nhiều, đã Nguyệt tiền bối tự mình
đưa ra chủ ý này, hẳn là có cách để giải quyết, mình quan tâm làm gì.
-------------------------------------------
Mạnh Kim Lương dẫn theo Mạnh Thiên Quân và bốn tên thủ hạ, theo chỉ dẫn của
bọn chúng rất nhanh liền tìm đến sơn cốc đã được nhắc đến. Chỉ là khiến
cả bọn ngớ người ra đó là ở đây căn bản không hề có bóng dáng của ai cả, đừng nói là bóng người, đến cả khí tức của nhân loại cũng không hề có,
sơn động thì có nhưng không có vết tích của người để lại, chứng tỏ nơi
này căn bản chính là một sơn động thiên nhiên hoang dã, nào có thiếu chủ Mạnh Kinh Hà ở đây.
Hai con hồ ly một già một trẻ Mạnh Thiên Quân và Mạnh Kim Lương trong nháy mắt liền biết chuyện này có trá, bọn hắn
không nói hai lời liền quay người muốn bỏ chạy, đến cả việc động thủ
giết bốn tên thủ hạ làm phản kia cũng không thèm làm, đối phương đã dụ
bọn hắn đến đây thì rõ ràng nắm chắc có thể giữ bọn hắn lại, không chạy
thì làm gì, mặt mũi cường giả cũng không bằng cái mạng nhỏ a.
Đúng lúc hai người vừa nhấc chân lên thì bỗng không gian vặn vẹo, một thân
ảnh hắc y phá không xuất hiện lảo đảo hạ xuống mặt đất, đằng sau xuất
hiện một cái không gian thông đạo, từ bên trong phóng ra một lão già,
khí thế cuồng bạo đến cực điểm, miệng rống giận vang trời
“Con chuột nhắt chết tiệt, nạp mạng tại đây đi!!!”
Trong mắt hai người họ Mạnh, hắc y nhân kia lúc này khí cơ thập phần suy yếu, căn bản chính là bộ dáng tinh bì lực tẫn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại
thủ của lão già kia tiến tới, trực tiếp đập thẳng lên người mình. Hắc y
nhân ngay lập tức chia năm xẻ bảy, sinh cơ đoạn tuyệt, hoàn toàn không
còn chút khí tức nào sót lại, nhưng quỷ dị một chỗ đó là không hề có
cảnh tượng máu thịt vung vãi, ngược lại hắc y nhân giống như một con búp bê bằng vải bị xé rách, mảnh vụn văng khắp nơi nhưng nếu nhìn kỹ thì đó thuần túy chỉ là y phục mà thôi, không có huyết nhục.
Người nào ở đây cũng là cường giả nhất lưu, hiển nhiên là nhận ra dị trạng đó, chỉ
là lúc này hai phe mới nhận ra sự tồn tại của nhau, nhất thời kinh ngạc
đến há hốc mồm.
“Lý Khinh Vân, sao ngươi lại ở đây?!” Mạnh Kim Lương thần sắc cổ quái nói.
“Ta mới là người hỏi câu này mới đúng, Mạnh tiền bối sao lại xuất hiện ở
nơi này……chẳng lẽ tên sát thủ vừa rồi chính là các ngươi phái đến ám sát ta không thành lại muốn dụ ta đến đây!!” Lý Khinh Vân vô thức lùi lại
sau mấy bước, linh lực âm thầm vận chuyển, dè chừng nói.
Mạnh Kim
Lương về bối phận có thể so với ông cố nội của Lý Khinh Vân, nghe lời
này cũng kém chút nữa muốn phun ra một ngụm máu, cơ mà nhìn cái cơ thể
da bọc xương như cương thi của lão thì không biết phun ra một ngụm máu
liệu có trực tiếp lăn ra đất giãy chết hay không, nhưng trong lòng lão
có xúc động muốn chửi người không phải là giả.
“Con mẹ nó bớt ở
đây ngậm máu phun người, lão tử cũng là bị dụ đến đây mà thôi, đừng nói
là phái người ám sát ngươi, hiện tại ngươi ở ngay trước mặt ta đã sớm bị ta tát chết rồi chứ ở đấy mà nghi thần nghi quỷ.” Nói đến đây, Mạnh Kim Lương cũng là động chân nộ, trực tiếp vung tay một cái liền chấn nát
không gian nơi bốn tên thủ hạ phản gián đang đứng.
Vốn chỉ là một
hành động trút giận, nhưng diễn biến tiếp theo khiến ba người Mạnh Thiên Quân phải ngẩn người ra. Bốn tên thủ hạ kia bị không gian lực xoắn
thành mảnh vụn cũng đồng dạng không hề xuất hiện huyết nhục, chỉ có y
phục bị chia năm xẻ bảy rơi lả tả trên mặt đất, từ bên trong lớp vải vụn thoát ra một đám khói đen phiêu phù trôi dạt tụ tập lại thành một chỗ.
Đám khói đen này cuộn lại thành một đoàn, sau đó từ từ thực thể hóa thành
một thân ảnh hoàn chỉnh, cơ thể cao lớn, mái tóc bạc trắng xõa xuống kéo dài ngang lưng, một thân bạch y trắng muốt không nhiễm bụi trần, gương
mặt lạnh lùng góc cạnh vô cùng anh tuấn lại mang theo chút cảm giác tà
dị, một đôi mắt nhắm nghiền nhưng khiến ba người trước mặt cảm giác mình giống như bị lột trần ra trước muôn vàn con mắt.
Bạch y nhân xuất hiện liền nở một nụ cười, giọng nói có chút phiêu miểu
“Rốt cuộc cũng đến đông đủ!”
-----------------------------------------
Đã lâu rồi không gặp các đạo hữu thân mến, về lí do mà ta tự nhiên mất
tích.........cũng không có gì để nói cả, ta đơn giản là bận, và cũng khá mệt mỏi nên không muốn viết, chuyện này coi như lỗi của ta đi.
Đồng thời ta cũng thấy có nhiều người cảm thấy khó hiểu đối với hướng đi
hiện tại của truyện, cảm giác nó hơi khác đi so với lúc trước, cái này
ta không phủ nhận, nhưng mà người cũng vậy mà truyện cũng thế, cái gì
cũng có quá trình trưởng thành và thay đổi. Có người nói rằng Tử Phong
không còn cái chất như ngày xưa nữa, mở mồm nói là diệt tuyệt nhân tính
nhưng lại bi thương lụy tình như mấy đứa nhóc cấp 2.
Haizzz, ta
nói này, diệt tuyệt nhân tính chứ không phải là diệt tuyệt IQ, hắn ngay
từ ban đầu cũng chẳng có bao nhiêu nhân tính cho cam, chẳng qua suy nghĩ vẫn có xu hướng thiên về "người bình thường" mà cân nhắc, hiện tại thì
không còn nữa, chỉ vậy thôi. Cả về việc bi thương lụy tình, ủa cái này
có vấn đề gì à? Tử Phong từ bỏ nhân tính ko có nghĩa hắn từ bỏ luôn cả
tình cảm của mình, chẳng lẽ hắn phải biến thành sát nhân cuồng ma đem cả thiên hạ nhấn chìm trong biển lửa thì mới đúng à?
Hơn nữa hắn
sống hai kiếp ăn không biết bao nhiêu khổ cực dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, kiếp này được hưởng một chút ấm áp của gia đình thì hai lần bị
cướp đi ngay trước mắt, lần thứ hai còn nhìn thấy người mình thương yêu
còn hơn cả cái mạng của chính mình chết trong tay, bản thân hai lần như
một, bất lực không thể làm gì. Sang chấn tâm lý lớn như vậy hắn chưa
phát điên đã được coi là thần kinh thép, bi thương nhớ vợ một chút thì
đã sao? Mà Tử Phong cũng phải trưởng thành, cũng phải dùng đến cái đầu
chứ, không lẽ cứ mãi như thuở ban đầu, dùng nắm đấm luận đạo à, ta xây
dựng nhân vật có đầu óc hẳn hoi chứ ko phải dạng tứ chi phát triển, ngồi bật hack vô địch thiên hạ nhé.
Cũng có người nói rằng ta câu
chương, dài dòng ko vào thẳng vấn đề, cái này thật sự oan còn hơn oan
Thị Kính a. Nhiều vấn đề nó là câu trả lời cho những cái hố trước kia
đào, cũng có những thứ mà hơi loằng ngoằng lắt léo, ko phải ai cũng hiểu được, bản thân ta khi đọc truyện mà gặp phải mấy thứ mờ mịt ko hiểu nổi mà tác giả lại ko giải thích ta cũng bực muốn chết, đây chỉ là cách mà
ta cho rằng hợp lí thôi. Vậy nên là những ai ko hiểu thì có thể nhờ vào
giải thích của ta mà hiểu vấn đề, những ai hiểu rồi thì có thể đọc lướt, cái này ai cấm đâu, ta cũng đọc lướt suốt mà, việc gì phải nói lời cay
đắng khiến người khác khó chịu.
Vậy nên ta có thể khẳng định là
mấy người làm ra đc cái phát biểu đó căn bản không hiểu truyện của ta,
và cũng sớm hay muộn thì sẽ drop, coi như là đạo bất đồng vi bất tương
mưu, ko hợp thì từ bỏ, coi như không phải bây giờ bọn hắn drop thì mai
sau cũng drop, không quan trọng. Ta đây chỉ là muốn nói mấy lời tâm
huyết.