Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tử
Phong, đây là một nam tử có dáng người thon dài, nếu không muốn nói là
có chút gầy gò thư sinh, gương mặt anh tuấn đầy chất lãng tử lúc này
đang nở một nụ cười hiền hoà nhưng ẩn ẩn lại khiến người khác có cảm
giác ơn lạnh khi nhìn vào, giống như đằng sau nụ cười mỉm đó là một con
rắn độc chết người. Nam tử mặc trên người một bộ quần áo màu xanh lá cây nhạt pha chút màu xám, mái tóc dài của hắn ta đa phần đều là màu đen
tuyền nhưng có mấy dải tóc ở phía trước hoàn toàn là một màu lục không
hẹn mà hợp cùng với y phục đang mặc.
Nam tử lạ mặt đứng đó nhưng
giống như không tồn tại, khí cơ nội liễm giống như hoà thành một mảnh
với thiên địa xung quanh, nếu không dùng mắt để nhìn thì tuyệt đối không thể biết được ở đó có người đang đứng. Trên tay hắn lúc này đang cầm
theo một chiếc quạt xếp trông vô cùng hoa mỹ, tổng hợp lại thì đây là
một nam tử đậm chất thư sinh tuấn lãng, nhưng trong tầm nhìn của Tử
Phong thì người này cực kỳ nguy hiểm!
“Ngươi nhận ra ta?” Nam tử lục y phe phẩy chiếc quạt cầm trên tay, có chút ngạc nhiên nói.
“Dù có cố che giấu đến mức nào thì Long Tộc cũng vẫn là Long Tộc, hơi thở
của ngươi khác hẳn với nhân loại thông thường, người khác có thể không
nhận ra nhưng ta là một ngoại lệ.” Tử Phong âm thầm đánh giá nam tử
trước mặt, miệng hời hợt nói.
Lúc này Triệu Thanh Thanh mới kịp làm ra phản ứng, nàng đưa tay hướng về phía nam tử lục y, có phần cung kính nói
“Nguyệt tiền bối, xin giới thiệu với ngài, đây là thủ hộ giả tối cao của Triệu
gia chúng ta, tên là Long Trường Sinh, ngài ấy là….”
“Tiểu nha
đầu, không cần phải giới thiệu nữa đâu, hắn ta chắc chắn đã biết được
bản thể của ta rồi, phải vậy chứ?” Lục y nam tử có tên Long Trường Sinh
phất tay nói, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Tử Phong.
“Không ngờ ở đây ta lại có thể gặp được Thiên Long nhất mạch, thật là hạnh ngộ.” Tử Phong gật đầu nói.
Long Trường Sinh nghe vậy liền cất tiếng cười ha hả, trông vô cùng hứng chí, trong khi đó thì Triệu Thanh Thanh đứng chôn chân tại chỗ, không biết
phải phản ứng ra sao, một bên thì Long Trường Sinh đang cười nghiêng
cười ngả, một bên thì Nguyệt tiền bối vẫn đang nhắm mắt, khuôn mặt lạnh
tanh không chút cảm xúc, nàng không muốn làm phật lòng bất kỳ một ai cả.
“Lúc trước tiểu nha đầu này nói rằng lần này ra ngoài gặp phải ám toán,
nhưng mà nhân hoạ đắc phúc lại thu được một trợ thủ đắc lực, ta vẫn cứ
bán tín bán nghi không biết đó là thần thánh phương nào mà có thể khiến
tiểu nha đầu đó sùng bái liên miên, không ngờ ngươi thực sự rất thú vị
đó.” Long Trường Sinh một hồi lâu sau mới lên tiếng.
“Người thì
cũng đã gặp, ta cũng không nghĩ mình có chuyện gì để nói với ngươi, nếu
không còn việc gì nữa thì ta nghĩ mình nên rời khỏi đây.” Tử Phong lạnh
lùng nói.
“Khoan đã, nơi này không phải là chỗ để ngươi nói đến là đến mà đi là đi, đừng có khinh người quá đáng!!” Long Trường Sinh đột
nhiên âm trầm nói.
“Gọi ta đến đây cũng là ngươi, mà muốn giữ ta
lại đây cũng là ngươi, ngay từ ban đầu ta không biết đến nơi này và cũng không hề muốn đến nơi này, ai khinh ai chắc ta cũng không cần phải nói
nữa. Nếu mục đích của ngươi chỉ là dò xét ta thì ngươi đạt được mục đích rồi đấy!” Tử Phong ngay lập tức đáp trả, thái độ vô cùng quyết liệt.
Trên thực tế Tử Phong không thể không tỏ ra quyết liệt như vậy, bởi vì hắn
biết rất rõ lục y nam tử trước mắt là ai, Long Trường Sinh chi là cái
tên của hắn, còn bản thể của hắn là một đầu Thiên Long huyết mạch tinh
thuần chân chính. Long tộc có tồn tại ở Huyền Linh đại lục, chia ra làm
hai chi khác nhau cả về đặc điểm chủng loài lẫn hình dáng bên ngoài.
Thiên Long là long tộc có hình dạng giống như rồng của Trung Hoa ở kiếp
trước của Tử Phong, thân hình khổng lồ thon dài giống như linh xà, lớp
vảy rắn chắc có thể đánh bật bất kỳ các loại công kích nào phóng tới,
hơn nữa Thiên Long còn có thiên phú thần thông đặc biệt có thể điều
khiển nhiều loại nguyên tố, có chút giống với phân thân trước kia của Tử Phong.
Loại thứ hai đó chính là Cự Long, hình dáng giống với rồng phương Tây ở kiếp trước của Tử Phong, nhìn thoáng qua không khác gì một đầu khủng long có cánh nhưng có kích thước siêu cấp khủng bố, Cự Long
sở hữu năng lực tái sinh vô cùng cường hãn, bất kỳ vết thương nào không
phải chí mạng đều có thể phục hồi nhanh chóng mà không để lại di chứng,
hơn nữa toàn thân bách độc bất xâm, lớp da bên ngoài cũng cứng rắn chẳng kém cạnh gì so với Thiên Long, tuy không sở hữu năng lực điều khiển
nguyên tố nhưng nếu nói về sức mạnh nhục thể thuần túy thì có mười đầu
Thiên Long cũng không thể so bì được với một đầu Cự Long.
Dù là
Thiên Long hay Cự Long thì đều không phải Long tộc chân chính, ít nhất
thì bọn họ chỉ tự coi bản thân là Long tộc, chứ Long tộc chân chính thì
phải nói đến hai chủng loại thần thú thượng cổ đó là Thanh Long và Thần
Long, Thiên Long có thể coi như là hậu duệ trực tiếp của thần thú Thanh
Long, trong khi Cự Long lại là hậu đại của Thần Long nhất mạch. Hai đại
Long tộc này bất kể là tổ tiên thần thú hay là hậu đại đều không hòa hợp với nhau, tuy không đến mức tranh đấu một mất một còn nhưng hiển nhiên
là không nhìn nhau vừa mắt. Chỉ là Huyền Linh đại lục kể từ sau Thiên Ma Chi Chiến đã không còn thấy Long tộc xuất hiện nữa, có tin đồn rộ lên
là Long tộc đã tuyệt chủng hoặc là đã ẩn cư tại nơi thâm sâu cùng cốc
nào đó, cơ mà tin đồn cũng chỉ là tin đồn, chẳng mấy ai biết được sự
thật.
Long Trường Sinh chính là một đầu Thiên Long chân chính
không thể nghi ngờ, Tử Phong sẽ không nhìn nhầm điểm này, hơn nữa chính
miệng y cũng đã thừa nhận chuyện đó. Không cần Triệu Thanh Thanh giới
thiệu, Tử Phong đã có thể đoán ngay ra thân phận của Long Trường Sinh.
Một nhân vật quan trọng của Triệu gia muốn gặp hắn, người này không ngờ
lại một mình chiếm lấy một động thiên phúc địa làm nơi ở, không thể nghi ngờ địa vị của hắn cực cao trong Triệu gia, có khi còn cao hơn cả mấy
lão quái vật cấp lão tổ, kết hợp với sự thật bản thân y là một đầu Thiên Long, Tử Phong không khó khăn lắm khi liên tưởng đến mấy chữ “thần thú
thủ hộ gia tộc”.
Sau khi nghe Triệu Thanh Thanh giới thiệu, Tử
Phong trong lòng hô lên mấy tiếng “quả nhiên là vậy”, chẳng trách Triệu
gia có thể tồn tại hàng ngàn năm mà không hề có dấu hiệu suy bại, đến cả kẻ thù cũng không có, lực lượng mạnh mẽ của gia tộc là một phần, phần
lớn chính là vì sự tồn tại của Long Trường Sinh. Phải biết rằng Long tộc bất kể là Thiên Long hay Cự Long đều có huyết mạch cực kỳ khủng bố, ấu
long vừa mới sinh ra đã là lục giai cao cấp yêu thú, sau một thời gian
ngắn có thể đạt đến thất giai trung cấp thậm chí cao cấp, Long tộc
trưởng thành không cần biết thiên phú cá nhân ra sao đều nhất nhất trở
thành bát giai yêu thú, còn lại thì tùy vào việc sống lâu đến mức nào mà có thể dễ dàng đạt đến cửu giai hoặc thập giai, cường hãn đến rối tinh
rối mù.
Long Trường Sinh theo như phân tích của Tử Phong thì hiển
nhiên không phải là một đầu Thiên Long mới trưởng thành, mà là một lão
long đã sống đến mấy vạn năm, từng đấy thời gian thì một con thằn lằn
cũng có thể trở thành cửu giai yêu thú, đừng nói đến Thiên Long có huyết mạch bản nguyên của thần thú, tuy không nhiều nhưng huyết mạch của thần thú vẫn là thứ nghịch thiên.
Tử Phong không thể nhìn ra được tu
vi của Long Trường Sinh, trong đầu hắn có suy nghĩ lớn mật rằng chẳng lẽ đây là thập giai yêu thú? Nếu sự thật là như vậy thì an nguy của Tử
Phong ngược lại không gặp vấn đề gì cả, bởi vì đừng nói là thập giai
Thiên Long, chỉ cần là cửu giai thôi cũng có thể dùng một đầu ngón tay
đập chết hắn, nếu có ác ý thì Tử Phong đã chết vểnh râu từ lâu rồi. Suy
đi tính lại, hắn nhận ra Long Trường Sinh có lẽ chính là người chống
lưng cho Triệu Thanh Thanh, bằng không thì một kẻ không nắm trong tay
chút thế lực nào như nàng sao có thể yên ổn ngồi lên ngai vị, chẳng qua
có thể vì một lí do nào đó mà Long Trường Sinh không thể trực tiếp nhúng tay vào nội bộ của Triệu gia cho nên mới tạo nên cục diện giằng co như
hiện tại.
Nhận ra được điều này, Tử Phong cuối cùng cũng biết được lí do tại sao hắn được gọi tới đây, xem ra Long Trường Sinh muốn quan
sát đánh giá cái vị Nguyệt tiền bối đức cao vọng trọng trong lời của
Triệu Thanh Thanh có thể mang lại lợi ích gì cho nàng, liệu có đáng tin
hay không, thậm chí y còn muốn thử xem thực lực của Tử Phong ra sao..
Nếu là như vậy thì Tử Phong hắn không được phép tỏ ra một chút yếu thế
nào cả, đứng trước mặt Triệu Thanh Thanh hắn đúng thật là mang danh
thuộc hạ của nàng, nhưng chỉ dựa vào thực lực của bản thân cũng đủ để
giúp hắn nắm được thế chủ động mọi lúc mọi nơi.
Cơ mà mọi chuyện
khác hẳn khi Long Trường Sinh xuất hiện, có Long Trường Sinh chống lưng, thực lực của hắn có mạnh hơn Triệu Thanh Thanh hàng vạn lần thì có thể
làm được gì, hắn cũng không phải là đối thủ của một đầu cửu giai hoặc là thập giai Thiên Long a, chỉ cần hắn bị khí thế của đối phương trấn áp
dù chỉ một chút thì người thông minh như Triệu Thanh Thanh sẽ ngay lập
tức nắm được thế chủ động trong tay, đến lúc đó thì mặc kệ Tử Phong hắn
có thực lực ra sao, mãi mãi sẽ thua nàng một bậc, mà như vậy thì không
hề hợp với kế hoạch ban đầu chút nào cả.
Vậy nên mặc dù biết là
đánh không lại nhưng Tử Phong phải tỏ ra cường thế hết mức có thể, dù
chỉ trên mặt khí thế cũng không được phép thua cuộc, bởi vì chỉ cần hắn
lui về sau nửa bước thôi thì mọi thành quả cố gắng xây dựng hình tượng
của hắn trước mặt Triệu Thanh Thanh sẽ đều đổ xuống sông xuống biển cả,
về sau nếu hắn muốn ở trong bóng tối âm thầm giật dây điều khiển nàng sẽ rất khó khăn.
Long Trường Sinh thấy Tử Phong quyết liệt như vậy
không khỏi ngẩn người ra trong chốc lát, sau đó rất nhanh liền tỉnh lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, đôi đồng tử chuyển sang hình dạng
giống như hai con mắt của rắn độc nhìn chằm chằm vào hắn, miệng nói
“Gan của ngươi to lắm! Dám lí luận với ta ư? Được thôi, ngày hôm nay tâm
tình của ta rất tốt, ngươi muốn nói lí với bản tôn thì ta sẽ chiều theo
ngươi đến cùng. Ngươi nói rằng ta khinh thường ngươi? Đúng thế, bản tôn
khinh thường cái loại kiến hôi như ngươi không biết trời cao đất dày,
nhưng chẳng phải chính ngươi đã khinh thường ta trước đấy ư?”
“Ta
là kiến hôi thì ngươi cũng chỉ là một con rắn mối biết bay, tại sao ta
lại không thể khinh thường ngươi? Hơn nữa, ta đã khinh thường ngươi lúc
nào?” Tử Phong không chút yếu thế đáp trả.
“Ta tuy rằng không phải con người nhưng vẫn nắm rõ phép lịch sự tối thiểu của nhân loại, hai
người lạ gặp nhau thì ít nhất cũng phải nhìn mặt nhau để nói chuyện chứ, đằng này ngươi từ đầu tới cuối đến cả hơi hé mắt ra nhìn ta một cái
cũng không làm, đấy chẳng phải là ngươi đang coi thường hình dạng này
của ta còn gì. Hơn nữa cũng đừng có nói rằng ngươi bị mù nên nhắm mắt
lại, bản tôn không có kém cỏi đến mức không nhận ra được ngươi có bị mù
hay không đâu.” Long Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tử
Phong nghe vậy mà không khỏi ngẩn ra, ủa cái con rắn mối này đang nói
cái gì vậy, thế hóa ra không phải là hắn ta đang cố gắng ném cho mình
một cái hạ mã uy mà chỉ là vì cái lí do vớ vẩn này hả, nói trắng ra thì
cũng chỉ là mặt mũi mà thôi, vậy mà khiến Tử Phong phải suy tính một
hồi, cái con rắn thối này! Không đúng, nếu chỉ là như vậy thôi thì không khỏi quá đơn giản rồi, Long Trường Sinh là Long tộc, mà trí thông minh
của Long tộc đứng hàng đầu trong số yêu thú, thậm chí so với con người
còn có phần hơn, một lão long đầu như Long Trường Sinh sao chỉ có được
chút bản sự như vậy. Trông thấy nụ cười lành lạnh của Long Trường Sinh,
Tử Phong lại càng khẳng định suy đoán của mình, cái tên này đang giăng
bẫy chờ mình nhảy vào đây.
Cơ mà Tử Phong không sợ, mặc kệ bẫy rập trước mặt là gì, việc Long Trường Sinh yêu cầu hắn phải mở mắt ra nhìn
đã thửa đủ để khiến hắn vượt qua mọi loại cạm bẫy rồi, hắn đang tự hỏi
không biết làm cách nào để có thể lập uy, chứng tỏ sự cường thế của mình không phải chỉ là hư chiêu, không ngờ Long Trường Sinh lại tốt bụng đến thế, trực tiếp vẽ đường cho hươu chạy.
“Ngươi nói rằng muốn ta mở hai mắt ra nhìn ngươi lúc nói chuyện? Ngươi có chắc không?” Tử Phong nở một nụ cười quỷ dị.
“Có gì mà không chắc, đấy là phép lịch sự tối thiểu khi giao tiếp đấy.” Long Trường Sinh khoanh tay cười khảy.
“Vậy thì, chiều theo ý ngươi.....” Tử Phong bỏ lửng câu nói, sau đó chậm rãi mở hai mắt của mình ra.
Triệu Thanh Thanh nãy giờ đứng ở một bên nhìn cảnh hai vị tiền bối mình tin
tưởng nhất đấu khẩu mà không khỏi có chút xoắn xuýt không biết phải làm
gì, cảm giác bản thân có chút dư thừa, cơ mà lúc này nghe thấy Tử Phong
nói sẽ mở hai mắt của mình ra, nàng có chút hiếu kỳ mà quan sát một cách cẩn thận, Nguyệt tiền bối từ lúc cứu nàng cho đến giờ vẫn chưa từng mở
mắt ra, tuy rằng ngài ấy đã giải thích nhưng cách giải thích kiểu bỏ đầu bỏ đuôi chỉ nói phần giữa như vậy chỉ càng khiến nàng cảm thấy tò mò
hơn mà thôi.
Trong tầm nhìn của Triệu Thanh Thanh, Tử Phong từ từ
chậm rãi mở hai mắt của mình ra, ngay khi nhìn vào hai mắt của hắn,
trong đầu nàng lập tức xuất hiện hai chữ “đẹp quá”! Đôi mắt màu đen sâu
thẳm như thâm uyên không đáy, ở giữa là một cặp đồng tử màu tím trông
như hai viên ngọc tinh xảo lấp lánh, lúc này đang tỏa ra quang mang tử
sắc nhàn nhạt vô cùng yêu dị, nàng không biết phải miêu tả cảm giác của
mình ra sao, cũng không thể nói được rằng đôi mắt của Tử Phong đẹp ở chỗ nào, nhưng theo cảm nhận của nàng, đây chính là đôi mắt kỳ dị mà đẹp
nhất nàng từng trông thấy.
Nhưng mà Triệu Thanh Thanh không có cảm thán được lâu, chỉ một khắc sau đó, nàng cảm thấy tầm nhìn của mình tối sầm lại, ánh sáng xung quanh người Tử Phong bị bóng tối nuốt chửng,
không đúng, là toàn bộ ánh sáng ở trong một khoảng không gian rộng lớn
hoàn toàn bị chôn vùi chỉ còn lại bóng tối âm u. Còn đang bất ngờ trước
biến cố đột ngột, Triệu Thanh Thanh bỗng giật mình đánh thót, từ trong
bóng đêm sâu thẳm tràn ngập khắp không gian đột nhiên xuất hiện hàng
ngàn, hàng vạn, hàng trăm vạn con mắt đồng loạt mở ra, những con mắt đó
trông không khác gì đôi mắt của Tử Phong, nhưng bọn chúng lúc này phiêu
phù trên không trung một cách cực kỳ mất trật tự, xoay ngang quay dọc
thậm chí chồng chéo lên nhau.
Hàng trăm vạn con mắt từ bên trong
thâm uyên không đáy đột nhiên xuất hiện sau đó nhìn chằm chằm vào bản
thân, Triệu Thanh Thanh cảm thấy một thứ áp lực quỷ dị mà kinh khủng vô
bờ bến đè nặng lên tinh thần của mình, mới chỉ có một giây mà nàng ngỡ
rằng đã hàng trăm năm trôi qua, quần áo trên người nàng ướt đẫm mồ hôi
lạnh.
Long Trường Sinh vốn còn đang cười cợt thì Tử Phong đã mở
hai mắt ra, hắn đột nhiên trở nên im bặt sau đó lùi lại nửa bước, mục
quang kinh hãi nhìn về phía đối phương. Hắn chỉ cảm thấy khi Tử Phong mở hai mắt ra thì một thứ khí tức áp bức vô cùng kinh khủng xuất hiện,
không khác một đầu thái cổ thần ma bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say trăm vạn
năm đang chuẩn bị huỷ diệt hết thảy mọi thứ khiến lông tóc trên người
hắn dựng đứng hết cả lên.
Khí tức âm trầm mà khủng bố đó khiến
Long Trường Sinh bất tri bất giác lùi lại nửa bước, về mặt khí thế đã bị đánh tan hoàn toàn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là cường giả mạnh mẽ hơn
nhiều so với Tử Phong, trong chớp mắt hắn đã lấy lại được tinh thần, sau đó gầm lên một tiếng vang dội, cả người nhảy lên không trung.
Một luồng ánh sáng màu lục bao trùm lấy cơ thể của Long Trường Sinh, trong
tích tắc thân ảnh nhân loại đã biến mất, thay vào đó là một hình dáng to lớn vĩ ngạn không lời nào tả xiết, xuất hiện trên bầu trời là một đầu
Thiên Long khổng lồ, cơ thể dài đến ba trăm mét có dư, thân mình to như
gốc cây cổ thụ hai mươi người ôm, trên người có đủ mười trảo, lớp vảy
màu lục bóng loáng lúc này đang toả ra một thứ ánh sáng màu xanh ngọc
trông vô cùng uy vũ.
Bản thể của Long Trường Sinh xuất hiện, kéo
theo long uy thần thánh vô cùng vô tận từ trên không trung đổ ập xuống
như muốn nghiền nát vạn vật, như là muốn khẳng định chúng sinh đều chỉ
là con kiến hôi trước mặt Thiên Long. Cơ mà long uy cuồn cuộn đó ngay
khi tiếp cận đến vùng không gian đặc thù của Tử Phong liền bị đánh tan
không còn một mảnh, khí thế quỷ dị mang theo áp lực trầm trọng của Tử
Phong vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, cũng không tiếp tục bành trướng,
mặc dù bị long uy vây khốn nhưng lại lộ vẻ thong dong kỳ lạ.