Màn đêm buông xuống, cường giả của Mạnh gia lại một lần nữa xuất
hiện, lần này Mạnh Thiên Quân không còn đủ kiên nhẫn nữa, số lượng nhân
thủ được phái ra tăng lên rất nhiều, Thánh Tôn lên đến hai mươi sáu vị,
đến cả cường giả cấp bậc Thánh Quân cũng có bốn người, thanh thế cực kỳ
to lớn, dường như muốn lật úp cả cái kinh thành lên để tìm Mạnh Kinh Hà. Những người này tuy hành đã tận lực ẩn giấu khí tức của bản thân nhưng
vẫn không thể qua mắt được các thế lực lớn trong kinh thành, giấy không
gói được lửa, tin tức Mạnh Kinh Hà bị bắt cóc đã lan truyền khắp nơi,
các thế lực lớn khác sau khi biết được chuyện này liền trở nên yên tâm,
không phái người của mình ra điều tra động tĩnh của đám người Mạnh gia
nữa, tránh liên luỵ đến bản thân.
Hai mươi sáu Thánh Tôn, bốn
Thánh Quân, cỗ lực lượng khổng lồ này thừa đủ để khiến kinh thành đại
loạn, có thể thấy được tâm tình của Mạnh Thiên Quân lúc này đang gấp gáp ra sao. Đám cường giả này chia thành nhiều nhóm nhỏ toả ra khắp nơi,
tận lực điều tra không bỏ sót một chút động tĩnh nào, chỉ cần nơi nào đó có ba động linh lực một cách bất thường là sẽ có người của Mạnh gia đến đó tra xét, hơn nữa mục tiêu toàn nhắm vào những hơi thở mỏng manh phát ra từ những cường giả có cấp bậc tương đương.
Phía trên một gốc
đại thụ chọc trời cành lá um tùm, xuất hiện năm thân ảnh hắc y thần bí,
ai nấy đều toả ra khí thế bàng bạc vô cùng mạnh mẽ, chỉ đơn thuần dựa
vào thứ khí tức kinh khủng này cũng có thể thấy được tu vi của năm người này cực kỳ cao thâm.
“Lão đại, phía trước là Lý gia, chúng ta có cần phải qua đó điều tra không?” Một hắc y nhân mở miệng nói.
“Tra, đương nhiên phải tra, không nghe gia chủ ra lệnh à, không được bỏ qua
bất kỳ một ngõ ngách nào phải tìm bằng được dấu vết của thiếu gia, Lý
gia thì làm sao? Kể cả Lý gia có là đồng minh của chúng ta thì cũng
không thể bỏ qua, ai biết được nhỡ đâu vì chúng ta có chút cố kỵ mà
không tra xét kỹ lưỡng, bỏ qua manh mối quan trọng thì ngươi có chắc
mình chịu được lửa giận của gia chủ không. Đừng nói là ngươi, đến ta
cũng không chịu được.” Một hắc y nhân khác trầm giọng nói.
“Ta
đương nhiên là không thể chịu được lửa giận của gia chủ, nhưng mà dù sao đó cũng là Lý gia, chúng ta cứ như vậy xông vào có phải là hơi không nể mặt mũi bọn họ không?” hắc y nhân kia ngần ngừ nói.
“Hừ, ngươi
ngày thường luôn khoác lác tu vi cao thâm của bản thân nhưng hoá ra lại
là một tên gan thỏ đế à? Không nể mặt Lý gia thì làm sao, ta tốt xấu gì
cũng là một Thánh Quân cường giả, tuy không dám nói không để Lý gia vào
mắt nhưng bọn hắn cũng không tự nhiên chọc đến một Thánh Quân đâu. Vả
lại dù chúng ta có xông vào thì cũng làm trong bí mật, kể cả Lý gia có
trở mặt muốn lưu chúng ta lại cũng khó khăn, tuyệt đối sẽ đánh động tới
những người còn lại, lo sợ cái rắm.” hắc y nhân cầm đầu hừ lạnh một
tiếng.
Thống nhất hành động, cả năm người này tung mình nhảy lên
không trung, không gian lực khẽ động liền tạo ra hàng loạt nếp gấp không gian, tạm thời che đi thân ảnh bọn họ khỏi mắt thường, cứ như vậy mà
một đường tiềm nhập vào trong phủ đệ của Lý gia một cách thần không biết quỷ không hay.
Bên trong thư phòng của Lý gia gia chủ Lý Kiếm,
một lão giả râu tóc bạc phơ ung dung ngồi ở ghế chủ vị uống trà, trong
khi đó thì vị gia chủ Lý Kiếm lại đang cung kính hầu trà ở một bên.
“Lão tổ tông, dường như có cao thủ của Mạnh gia xâm nhập vào đây, ngài có
muốn ta…” Lý Kiếm cung kính châm trà cho lão giả, miệng nói nửa chừng
rồi bỏ lửng nhưng tin rằng vị lão tổ tông này có thể hiểu ý của hắn.
Lão giả nhìn chén trà trong tay, ánh mắt hờ hững quan sát lá trà đang phiêu động trong nước, miệng chậm rãi nói
“Tiểu tử Mạnh Thiên Quân xem ra đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi, đến cả
Thánh Quân cũng dám lôi ra ngoài, cơ mà không cần phải lo lắng, cứ để
cho bọn chúng tra, Lý gia cây ngay không sợ chết đứng, sao cần phải giấu diếm. Hơn nữa, ta đã phong toả khí cơ của bọn chúng rồi, nếu chúng dám
không kiêng nể gì mà đào xới bí mật của Lý gia ta thì ta không ngại cho
bọn chúng một bài học.”
Lý Kiếm nghe vậy liền yên tâm, dù sao thì
mang tiếng hắn làm gia chủ nhưng quyết sách trong gia tộc vẫn do một tay vị lão tổ tông này quản lí hết, nếu lão tổ đã nói không sao thì chắc
hẳn là không có việc gì lớn, Mạnh gia muốn náo đến mức nào thì náo.
Năm hắc y nhân vừa xâm nhập vào phủ đệ của Lý gia liền ngay lập tức toả ra
mỗi người một hướng, tận lực thăm dò xung quanh, thậm chí còn ra tay túm lấy vài người thuộc Lý gia để tra hỏi, nhưng khiến bọn họ thất vọng đó
là Lý gia mấy ngày hôm nay đều không có đại sự gì xảy ra, đến cả khách
đến thăm nhà cũng không có, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì kỳ quái
cả.
“Ta đã nói rồi mà, Lý gia sao có thể liên quan đến chuyện này, lão đại đúng là lo lắng vớ vẩn, tốn bao nhiêu thời gian của chúng ta.”
Hắc y nhân ban nãy lên tiếng chất vấn kẻ cầm đầu sau khi bắt đến tên gia nhân thứ tám của Lý gia để tra hỏi liền thất vọng lẩm bẩm.
Hắn
nhẹ nhàng ném tên gia đinh đã bất tỉnh nhân sự vào trong một bụi cây,
chuẩn bị tung mình rời khỏi Lý gia, mặc kệ đồng bọn của mình muốn làm gì thì làm, bỗng nhiên bầu không khí xung quanh chợt biến đổi, một cơn gió mạnh bất thường thổi qua khiến cây cối xung quanh lay động phát ra
tiếng xào xạc.
Cảm giác trận gió mạnh này có điểm không bình
thường, hắc y nhân trong nháy mắt liền trở nên ngưng trọng, linh lực
trong người vận chuyển, cơ bắp toàn thân căng lên như dây đàn, tinh thần lực toả ra xung quanh chú ý hết thảy mọi thứ, chỉ cần một động tĩnh
đáng nghi liền ra tay ngay lập tức.
Không gian xung quanh vẫn
không có gì khác thường, chỉ có những cái cây xung quanh vẫn lay động
ngà nghiêng phát ra từng tiếng xào xạc, lá khô trên cây rơi rụng xuống
từng mảng. Hắc y nhân sau một hồi chú ý xung quanh nhưng không phát hiện ra điểm gì đáng nghi vấn, đến cả một chút khí tức của võ giả cũng không có, hắn liền buông lỏng cơ thể ra, thầm nhủ chắc là bản thân mình đã
nghi thần nghi quỷ, chỉ là một cơn gió hơi mạnh thôi mà.
Cơ mà
nghĩ đến đây, hắc y nhân chợt ngẩn người ra, những cái cây xung quanh
vẫn đang lay động, nhưng mà…..lúc này làm gì có gió? Nếu không có gió
thì mấy cái cây xung quanh làm thế quái nào mà chuyển động được, hơn nữa với thần thức của hắn mà vẫn không thể nắm bắt được khí tức của võ giả
phụ cận, điều đó chỉ có thể dẫn đến một kết quả, kẻ địch mạnh hơn hắn
rất nhiều!!
Hắc y nhân hoảng hồn, lông tơ trên người hắn dựng đứng hết cả lên, trực giác báo hiệu một sự nguy hiểm chưa từng có trong đời, hắn muốn xé rách không gian bỏ chạy ngay lập tức nhưng tất cả đã muộn.
Chỉ thấy một trận lá khô rơi ào ào xuống, một thân ảnh bạch y mờ ảo đã
đứng ngay trước mặt hắn cách chưa đến nửa mét, người này rõ ràng mặc đồ
trắng nhưng không hiểu sao lại giống như hoà mình làm một với bóng tối
xung quanh, âm trầm mà quỷ dị đến cực điểm.
Bạch y nhân vươn một
ngón tay ra, cử động vô cùng chậm rãi nhưng trong mắt hắc y nhân thì
ngón tay này giống như một cự chỉ khổng lồ từ thiên không giáng xuống,
khí tràng kinh khủng khiến hắn không thể di động một chút nào, đến cả ý
nghĩ tránh né cũng không có. Ngón tay điểm lên mi tâm, trong khoảnh khắc đó hắc y nhân cảm thấy linh lực cùng với cơ nhục của mình hoàn toàn
đình chệ lại, đến cử động một ngón tay cũng khó khăn, hai mắt hắn mở to
trừng trừng nhìn thân ảnh trước mắt mà không dám tin, phải có tu vi kinh thiên động địa đến mức nào mới có thể dùng một ngón tay chế trụ một
Thánh Tôn cường giả như mình được.
Khoan đã, gương mặt của bạch y
nhân này có phần quen thuộc….Hắc y nhân đột nhiên tỉnh ngộ, đây chẳng
phải là thần bí nhân đã bắt đi thiếu chủ Mạnh Kinh Hà sao, chính là
người mà mình đang tìm kiếm, nhưng mà tại sao gia chủ không nói với mình rằng tu vi của người này lại đáng sợ đến thế, trình độ như này không
phải là một Thánh Tôn như hắn có thể đảm đương a.
“Bình tâm tĩnh
khí, đừng sợ hãi, hãy nhìn vào mắt ta…..” Một thanh âm hư vô phiêu miểu
giống như vọng tới từ nơi nào đó xa thẳm đột nhiên vang lên bên tai hắc y nhân, không ngờ chỉ nghe thấy những lời này mà cơ thể của hắn đã tự
động làm theo, linh lực trong người không bị chặn đứng mà tiếp tục vận
chuyển, chỉ là hoàn toàn không tuân theo ý niệm của chính mình nữa, cơ
bắp toàn thân thả lỏng nhưng lại không nhấc lên nổi tí lực lượng nào,
đến cả tinh thần của chính mình cũng không tự chủ được mà trở nên mê
muội.
Bạch y nhân trước mặt hắn từ từ mở đôi mắt vốn vẫn nhắm chặt từ đầu ra, một cặp mắt đen sâu thẳm với hai nhãn đồng màu tím yêu dị
toả ra quang mang màu tím bí ẩn hiện ra trước mắt hắc y nhân. Hắn chỉ
cảm thấy trong đầu ong lên một cái, sau đó không tự chủ được mà bị hút
vào trong cặp mắt huyền bí kia, nhãn thần từ từ trở nên trống rỗng, bên
tai nghe thấy từng tiếng thì thầm to nhỏ mà giống như tiên nhạc.
Hắc y nhân lúc này không còn bị chế trụ nữa nhưng vẫn cứ đứng yên bất động
tại chỗ, thần tình ngơ ngác như người mất hồn, hai mắt trống rỗng không
có tiêu cự, miệng há ra thiếu chút nữa chảy dãi, một hồi lâu sau mới
giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh một trận, giống như không nhìn
thấy bạch y nhân đứng ngay trước mặt mà hoá thành một đạo tàn ảnh bỏ đi.
Tử Phong thở dài một tiếng sau đó nhắm hai mắt mình lại, một dòng máu đen
tuyền từ hai bên khoé mắt của hắn chảy xuống cơ mà dường như không khiến hắn phải quan tâm đến, cả người hắn dần dần bị bóng tối xung quanh nuốt chửng rồi hoàn toàn biến mất giống như chưa từng có người nào từng tồn
tại ở đây.
Hắc y nhân sau khi rời đi liền có chút khó hiểu, dường
như bản thân mình đã quên mất một chuyện gì đó quan trọng, nhưng mà nghĩ tới manh mối mà mình vừa tìm được liền không khỏi cảm thấy hưng phấn,
thân hình máy động liền tăng tốc độ di chuyển lên, vừa mở miệng phát ra
mấy tiếng cú vọ kỳ quái. Đây vốn là mật lệnh tập hợp của đám hắc y nhân, bốn người còn lại đang tra xét ở những nơi khác trong Lý phủ nghe thấy
tiếng cú vọ này liền ngay lập tức dừng hành động của mình lại, nhanh
chóng vọt ra khỏi phủ đệ Lý gia, trở về điểm tập kết được định sẵn từ
ban đầu.
“Lão tứ, ngươi gọi cả bọn lại đây có chuyện gì, chẳng lẽ
ngươi đã phát hiện ra thứ gì sao?” Tên hắc y nhần cầm đầu dẫn theo những người còn lại, khi đến địa điểm hẹn trước thì đã thấy một người đang
đứng sẵn ở đó.
Tuy thân ảnh trước mặt đứng quay lưng về phía mọi
người, lại còn mặc áo choàng đen phủ kín cơ thể, nhưng dáng người cùng
với khí tức của người này bọn hắn vô cùng quen thuộc, dù sao thì cũng là huynh đệ lâu năm, kể cả có là người lạ thì cũng chỉ vừa mới chia tay
chưa được bao lâu, hiển nhiên đây chính là “lão tứ” trong lời của tên
cầm đầu.
Chỉ là đối với câu hỏi của lão đại cầm đầu thì vị lão tứ
kia vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không lên tiếng trả lời, nếu không phải người trước mắt vẫn đang tỏa ra khí tức sinh mệnh bình
thường thì chắc cả đám đã tưởng đây chỉ là một hình nhân vô tri vô giác. Mang theo tâm tình khó hiểu, bốn người còn lại bước lên, vòng ra trước
mặt lão tứ, chỉ thấy lão tứ đứng đó bất động, trên mặt không mang theo
một biểu tình gì cả, ngược lại mà nói thì có chút đờ đẫn, cơ mà hô hấp
của hắn vẫn bình thường không chút khó khăn, khí cơ vẫn ổn định không có vẻ như là bị thương cho lắm.
“Lão tứ ngươi làm cái gì vậy, có gì
mau nói ra, tính dọa ma chúng ta chắc?” Một tên hắc y nhân cười cười sau đó vỗ một cái vào vai lão tứ.
Chỉ là bàn tay vừa mới đập lên vai
lão tứ, dị biến đột nhiên xảy ra, chỉ thấy cả người lão tứ trực tiếp ngã ngửa ra đằng sau, cả người run lên bần bật như người bị động kinh, chân tay vung loạn lên mất trật tự, cơ bắp trên người căng cứng lên đến mức
nứt vỡ phụt máu, gương mặt co quắp vặn vẹo méo mó giống như đang phải
chịu một nỗi thống khổ vô tận, máu tươi từ bên trong tai, mũi, miệng
chảy ra ngoài ồ ạt, đến cả đôi mắt đang trợn trừng lên cũng đỏ quạch sau đó xuất huyết liên hồi, hai con ngươi lồi ra như muốn nhảy khỏi hốc
mắt, điểm quỷ dị đó là mặc kệ những dị biến xảy ra đó, biểu cảm trên
gương mặt của lão tứ vẫn đờ đẫn vô hồn giống như không có chút cảm xúc
nào, cứ như vậy giãy dụa một lúc rồi tuyệt khí bỏ mình, cả gương mặt bị
nhuộm thành một màu đỏ, hai con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trên
không nhắm lại được.
Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột khiến bốn
tên hắc y nhân đứng chết trân trong sự ngỡ ngàng, tên vừa mới vỗ vai lão tứ không khỏi trợn mắt nhìn tay mình, con mẹ nó vừa rồi một vỗ của lão
tử đừng nói là linh lực ngoại phóng, đến cả nửa phần lực đạo cũng không
có, cùng lắm chỉ đủ để đập chết con ruồi, sao lão tứ lại tự nhiên lăn ra chết bất đắc kỳ tử vậy, chẳng lẽ là trúng gió, cơ mà Thánh Tôn còn có
thể trúng gió mà chết à?
Sự tình quỷ dị đến mức không nói lên lời
khiến bốn người không rét mà run, ai nấy đều ngay lập tức ngồi xuống đưa tay dò xét thi thể của lão tứ, chỉ để không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên
nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Một Thánh Tôn cường giả
trên người không có lấy một vết xước, nội tạng cũng không bị tổn thương, cũng không hề có dấu hiệu bị trúng độc, lại càng không có vết tích của
việc nhận phải công kích tinh thần vậy mà cứ thế lăn ra chết, hơn nữa
xét theo trạng thái của cơ thể thì nguyên nhân cái chết là do chính lão
tứ tự đoạn kinh mạch, phế tu vi, nghịch đảo linh lực trong cơ thể, hoàn
toàn chính là hành vi tự sát, dù người khác có muốn làm cũng không làm
được. Nhưng mà đang yên đang lành thì tại sao lại tự nhiên lên cơn tự
sát, lão tứ cũng không phải là dạng người u sầu chán đời mà ngược lại là một người rất vui vẻ hòa đồng, ngày hôm trước còn bày tiệc chiêu đãi
các huynh đệ khoe rằng mình vừa có cháu nội, người như vậy sao lại có
thể nghĩ quẩn tự sát được.
Bốn người đều là cường giả Thánh Tôn
hàng thật giá thật, lão đại thậm chí tu vi còn đạt tới Thánh Quân, tâm
lý mỗi người đều cứng rắn và vững chắc như bàn thạch, nhưng trong mắt
mỗi người lúc này ngoại trừ khiếp sợ thì chỉ có sự kinh hãi, có thể dọa
một đám cường giả như vậy đủ để biết được cái chết của lão tứ quỷ dị và
có sức ảnh hưởng đến mức nào.
Bốn người mặc dù đang cực kỳ kinh
hãi nhưng theo bản năng vẫn trải rộng thần thức của mình ra, thần thức
của Thánh Tôn Thánh Quân cường giả đích thực cường hãn, nhưng bọn họ
không hề nhận ra rằng bóng tối xung quanh họ đang ngày càng trở nên dày
đặc, ban đầu nhờ vào chút ánh sáng từ các khu phố lân cận và ánh trăng
thì nơi này vẫn còn khá là sáng, nhưng lúc này toàn bộ đã bị bao phủ bởi một màu đen kịt giơ bàn tay không thấy được năm ngón, bóng tối hư ảo
không chân thực giống như những tấm lưới khổng lồ đang vô thanh vô tức
tiếp cận bốn hắc y nhân, tạo thành trận thế bủa vây không có lối thoát.
Bốn hắc y nhân mất một lúc mới có thể tỉnh táo lại, ngay lập tức nhận ra
điều bất thường xung quanh, cả bọn không hẹn mà cùng há miệng rú lên một tiếng đề tỉnh tinh thần, pháp tắc chi lực được điều động hình thành
Lĩnh Vực trong nháy mắt. Chỉ là tất cả mọi thứ đã muộn, ngay khi miệng
bọn họ vừa mở ra, tiếng nói còn chưa được cất lên thì bóng tối xung
quanh đã hóa thành hàng trăm sợi xích xông tới trói nghiến cả đám lại,
một sợi xích to lớn tỏa ra hàn khí âm u đến cực điểm chặn ngang miệng
khiến không ai có thể phát ra tiếng, Lĩnh Vực vừa mới chớm thành hình đã bị bóng đêm vô tận kia nuốt chửng rồi nghiền nát không chút thương
tiếc, dễ dàng giống như bóp vụn một miếng đậu hũ vậy.
Bốn vị Thánh Giai siêu cấp cường giả cố gắng vùng vẫy nhưng những sợi xích này cứng
rắn một cách khủng khiếp, lấy lực lượng của bọn họ mà không thể nhúc
nhích mảy may, linh lực ngoại phóng hoàn toàn vô dụng, thủ đoạn lợi hại
nhất đó là Lĩnh Vực thì không có cơ hội để thi triển, đúng hơn là có thi triển cũng không làm được gì, mỗi lần Lĩnh Vực xuất hiện liền bị một cỗ lực lượng thần bí bóp nát một cách oan uổng, khiến cả bọn bị phản phệ
không nhỏ. Cả đám bị bao vây bởi bóng tối vô cùng vô tận, mỗi người
dường như mất đi hoàn toàn các giác quan của bản thân, thị lực của một
Thánh cấp cường giả biến mất, hai tai cũng không nghe thấy gì, mũi không ngửi thấy mùi, vị giác hoàn toàn tê liệt, thú duy nhất còn lại đó là
cảm giác lành lạnh trên da thịt của mình.
Trong khoảng không gian
đen kịt như thâm uyên không đáy đó, một cặp mắt màu tím sáng rực xuất
hiện chỉ trong một cái nháy mắt rồi biến mất, những sợi xích trói buộc
bốn người trong nháy mắt liền xiết chặt lại, hàng loạt tiếng động kỳ lạ
vang lên, cơ thể của đám hắc y nhân kia cứ như vậy bị đống dây xích xé
thành nhiều mảnh, nội tạng xương trắng cùng với thịt nát văng khắp nơi,
theo sát ngay sau đó là một ngọn lửa màu đen tuyền mang theo khí tức âm
tà cực độ trút xuống, trong chốc lát liền thiêu rụi toàn bộ mọi thứ
thành tro tàn, dù có là Thánh Quân cường giả cũng vô pháp sống sót.