Triệu Thanh Thanh miệng tuy hỏi nhưng trong đầu đã tưởng tượng đến
tận mây xanh, nàng đại khái cũng biết được Mạnh Kinh Hà là người có đức
hạnh ra sao, rất có thể là hắn ta nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến rồi sinh
lòng tà dâm nên mới ra nông nỗi này, nhưng mà khiến nàng khó hiểu một
trận là nếu mọi chuyện như vậy thì tại sao Nguyệt tiền bối lại bắt cóc
Mạnh Kinh Hà chứ không trực tiếp làm thịt hắn tại chỗ, dù sao thì tiền
bối cũng không phải là dạng người ngại để tay dính máu a.
Không
thể không nói phán đoán của Triệu Thanh Thanh vô cùng chính xác, mọi
chuyện xác thực là xảy ra không khác nàng nghĩ là bao, chỉ là nàng thật
sự không thể đoán được dụng ý của Tử Phong khi làm việc đó. Tử Phong
nghe Triệu Thanh Thanh hỏi, không nhanh không chậm mà bưng chén trà lên
làm một ngụm, giây lát sau mới nói
“Thông minh tài trí như bệ hạ mà không thể đoán được ta làm vậy là có ý gì à?”
Hơi nhíu mày lại, Triệu Thanh Thanh không khỏi trầm ngâm, nếu Nguyệt tiền
bối chỉ đơn thuần nói rằng ngài ấy nhìn tên nhị thế tổ kia không vừa mắt nên muốn giáo huấn một trận thì cũng thôi, nhưng ngài ấy đã nói như vậy thì hẳn là có lí do khác. Nhưng mà là lí do gì mới được, Nguyệt tiền
bối đến đế đô không lâu, nói thẳng ra là mới được có hơn một ngày, đáng
lẽ ra không thể biết được Mạnh Kinh Hà mặt mũi ra sao, cơ mà ngài ấy nói như vậy chắc hẳn là có dụng ý ngầm nào đó.
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Triệu Thanh Thanh, nhưng nàng hồn nhiên không hề để ý
tới một chuyện đó là mọi nghi vấn của mình đều lấy tiền đề là Tử Phong
không biết thân phận của Mạnh Kinh Hà mà suy tính, nếu nàng chịu khó
thay đổi suy nghĩ của mình một chút, nhận ra rằng cái tên Mạnh Kinh Hà
kia có khả năng đã tự báo thân phận của mình ra để chấn nhiếp người khác thì mọi thứ sẽ dễ hiểu hơn hẳn.
“Đừng rồi, bệ hạ đừng suy nghĩ
nữa, chỉ cần trả lời mấy câu hỏi của ta mà thôi. Mạnh Kinh Hà có địa vị
như thế nào trong Mạnh gia?” Tử Phong thấy Triệu Thanh Thanh trầm ngâm
liền lên tiếng.
“Mạnh Kinh Hà tuy là phế vật nhưng lại là nhi tử
duy nhất của gia chủ Mạnh gia Mạnh Thiên Quân. Mạnh gia nội bộ cực kỳ
bền chắc, không hề xuất hiện nội đấu, tất cả đều nhất nhất nghe theo
Mạnh Thiên Quân, địa vị của Mạnh Kinh Hà cũng từ đó mà nước lên thì
thuyền lên, bất kể hắn có rác rưởi ra sao thì vẫn là truyền nhân chính
thống duy nhất của Mạnh gia, hai chữ quan trọng không thể nào diễn tả
hết được, ít nhất thì trước khi Mạnh Thiên Quân chết thì không ai có thể lay động địa vị của Mạnh Kinh Hà.” Triệu Thanh Thanh trả lời.
“Vậy nếu Mạnh Kinh Hà đột nhiên bị bắt cóc thì sao?”
“Còn sao nữa, đương nhiên là……ý của tiền bối…..” Triệu Thanh Thanh đột nhiên nhận ra chuyện gì đó.
“Phải, Mạnh Kinh Hà địa vị cao cả, dù không thực sự quan trọng đi chăng nữa
thì hắn cũng là nhi tử duy nhất của Mạnh Thiên Quân, đột nhiên giữa ban
ngày ban mặt bị bắt cóc chẳng khác gì là một phát tát vả thẳng vào mặt
mũi của Mạnh gia cả. Bất kể là vì tình thương đối với nhi tử hay không
thì vì mặt mũi của gia tộc, Mạnh Thiên Quân sẽ tìm mọi cách để có thể
truy bắt hung thủ, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà nuốt nỗi nhục như
thế này được.” Tử Phong hời hợt nói.
“Trong lúc bắt cái tên nhị
thế tổ kia, ta có tuỳ tiện giết chết mấy tên hộ vệ cấp Thánh Hoàng, tin
rằng để lộ chút thực lực như vậy sẽ khiến Mạnh Thiên Quân không thể coi
thường, nhân thủ phái ra để truy lùng hung thủ như ta sẽ không thể là
hạng người yếu kém được. Ta không có ý gì đâu, nhưng mà hệ thống tình
báo của bệ hạ dù có lợi hại đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng khó lòng dò xét được thực lực chân chính ẩn giấu của Mạnh gia, coi như lần này
là một cơ hội để dụ rắn ra khỏi hang đi.”
Triệu Thanh Thanh nghe
vậy không khỏi bội phục, Nguyệt tiền bối mới đến đế đô chưa được bao
lâu, tình hình nắm trong tay không được bao nhiêu mà đã có thể nghĩ ra
một diệu kế như thế này, quả nhiên là bậc tiền bối lão luyện nhìn thấu
thế gian, chỉ riêng kinh nghiệm sống thôi cũng không phải là mình có thể so sánh được. Triệu Thanh Thanh vốn có chút tự phụ về bản thân, tuy
thực lực yếu kém nhưng luận về tài trí nàng không kém một ai, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận Nguyệt tiền bối chỉ cần một kế sách đơn
giản đã có thể giải quyết bài toán khó nhằn bao lâu nay của nàng, đó là
tìm hiểu nông sâu của các gia tộc đối địch.
“Hơn nữa ta làm vậy
cũng không chỉ đơn thuần là để điều tra Mạnh gia, nếu muốn thì ta có thể làm nghiêm trọng vấn đề lên, trực tiếp làm thịt một vài tên có thực lực mạnh mẽ để khiến Mạnh gia chó sủa gà bay một trận. Ta muốn thông qua
việc này có thể nắm được các mối quan hệ của Mạnh gia, liệu rằng giữa
chúng và Lý gia có thực sự là thuộc về một phe hay không, hoặc là Nhị
Thân Vương sẽ phản ứng như thế nào khi biết thế lực phụ thuộc vào mình
gặp đại địch, những chuyện này đều có thể trở thành thông tin tốt để
chúng ta có thể lợi dụng.”
Ánh mắt của Triệu Thanh Thanh nhìn Tử
Phong mà không khỏi sáng lên, không ngờ Nguyệt tiền bối lại tính toán xa đến như vậy, nàng hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, xem ra lần này
mình bị đuổi giết thiếu chút nữa mất mạng lại là nhân hoạ đắc phúc,
không chỉ thu được cường giả trợ lực mà còn cả một trí giả học rộng hiểu nhiều nữa, tuyệt đối là đại thu hoạch.
Nếu Tử Phong mà biết được
hình tượng của mình bị gắn thêm hai chữ “trí giả” thì đảm bảo hắn sẽ
phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, toàn bộ kế hoạch của hắn nghe có vẻ
như cực kỳ hoàn hảo, nhưng đa phần đều không phải là tự hắn nghĩ ra, tất cả chỉ là kinh nghiệm đúc kết được từ việc đọc tiểu thuyết mà thôi. Bất kể là tiểu thuyết nào thì chẳng diễn ra theo mô típ như vậy, đại gia
tộc đặt thể diện lên hàng đầu, chỉ cần có thể giữ mặt mũi thì cái giá gì cũng có thể trả, hơn nữa kiểu gì cũng có lực lượng ẩn tàng chỉ có lúc
quan trọng mới bộc lộ ra, hắn chỉ đơn giản là lợi dụng những đặc điểm
hiển nhiên này thôi.
Nhưng mà Tử Phong không nhận ra một chuyện,
hắn đứng ở góc nhìn của một độc giả có thể dễ dàng nhìn ra được bản chất của vấn đề, nhưng Triệu Thanh Thanh là người trong cuộc thì quan điểm
lại khác đi, dù có suy tính sâu xa đến đâu cũng vẫn bị vấn đề trước mắt
che lấp, khó có thể đứng ở bên ngoài mà có được cái nhìn toàn cục được,
vậy nên trong mắt của nàng thì Tử Phong là một bậc trí giả không thể sai đi đâu được.
“Tiền bối nói rất đúng, ta sẽ cho người để ý kỹ tình hình của Mạnh gia, nhưng mà làm vậy có sợ khiến Mạnh gia chĩa mũi dùi
vào chúng ta hay không?” Triệu Thanh Thanh nghi vấn.
“Không cần
phải sợ, Mạnh gia chắc chắn sẽ nghi ngờ việc này là do phe cánh của bệ
hạ làm ra, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ không hơn không kém, hơn nữa hiện
tại bệ hạ vốn đang không ở đế đô, đây chính là bức bình phong
che mắt tốt nhất. Đó là chưa kể lần này ta ra tay rất gọn gàng sạch sẽ,
dấu vết để lại rất ít, không có một chút manh mối nào chỉ về phía của
chúng ta hết. Tình thế bây giờ đã khác, địch ở ngoài sáng ta ở trong
tối, tuỳ vào tình hình mà chúng ta có thể đưa ra được sách lược vẹn
toàn. Chỉ cần bệ hạ để ý một chuyện đó là nếu có cho người để ý tới Mạnh gia thì cũng phải cực kỳ bí mật, bề ngoài giả bộ như là chúng ta nhận
ra có chuyện gì đó bất thường rồi điều tra như thường lệ thôi, tuyệt đối không được tỏ ra quá hứng thú, ta có thể nảy ra kế hoạch này thì người
khác cũng có thể nhìn thấu nó.” Tử Phong căn dặn.
Những điều này
Triệu Thanh Thanh cũng biết rõ, nàng không có dị nghị gì nhiều, sau một
hồi thương thảo với Tử Phong liền rời đi, căn phòng này nghiễm nhiên
nhường cho hắn và Nhiếp Tiểu Thiến nghỉ ngơi, dù sao nơi này cũng cực kỳ bí mật, không lo có người khác phát hiện.
Triệu Thanh Thanh đã
rời đi một hồi lâu nhưng Tử Phong vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn lúc này đang
chắp tay đứng bên bục cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh trăng
nhàn nhạt chiếu xuống khuôn mặt anh tuấn khiến khí chất của hắn tăng
thêm một tầng mờ ảo huyền bí. Không ai biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì, chỉ biết rằng khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc này dường như đang
phủ lên một tầng băng sương, cảm giác có chút buồn bã không nói lên lời.
Bỗng nhiên sắc mặt của Tử Phong kịch biến, cánh tay hắn bám lên thành cửa sổ mà khuỵu người xuống, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng lên, gân xanh nổi
lên trên trán của hắn, mồ hôi vã ra như suối, bộ dạng vô cùng thống khổ, phải là đau đớn đến mức nào thì mới có thể khiến một người đã trải qua
hàng vạn năm hành hạ ở trong Vạn Quỷ Quật trở nên như thế này cơ chứ.
Một hồi lâu sau Tử Phong mới từ từ đứng lên, cơ thể hắn vẫn thi thoảng giật giật chứng tỏ cơn đau vẫn chưa dừng lại, nhưng hắn vẫn cưỡng ép đè nén
xuống, bề ngoài đã trở lại như lúc bình thường nhưng bên trong ra sao
thì chỉ có một mình hắn biết rõ, miệng hắn khẽ lẩm bẩm
“Tư vị linh hồn thời thời khắc khắc bị thiêu cháy quả nhiên không hề dễ chịu chút
nào, chỉ là……để có thể hoàn thành mục đích của ta thì cái giá này có là
gì.”
---------------------------------------
Tử Phong án
binh bất động trong suốt mấy ngày tiếp theo, không phải là hắn không
muốn ra ngoài tự mình điều tra, mà bởi vì mấy hôm nay thật sự hắn không
thể ra ngoài được, có việc quan trọng cần phải làm. Nhiếp Tiểu Thiến đã
khôi phục sức lực, trở lại làm một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, cũng đã đến lúc Tử Phong giải quyết vấn đề không thể tu luyện của nàng.
Thế chất của Nhiếp Tiểu Thiến là Âm Dương Dị Thể, nổi tiếng với tên gọi
khác là “phế thể”, người có được thể chất này đừng mong có thể tu luyện
cho ra hồn, dù rằng cơ thể sở hữu linh căn thượng thừa nhưng bởi vì đặc
thù của loại thể chất này, tu luyện được hai bước thì lùi ba bước, vĩnh
viễn không thể tu luyện.
Bởi vì lực bài xích lẫn nhau của bốn loại linh căn Thuỷ - Hoả, Ám – Quang khiến Âm Dương Dị Thể trở thành phế
vật, dù rằng chỉ tính riêng mỗi loại linh căn này thôi cũng có thể đạt
đến cấp độ cực phẩm. Cơ mà người khác không có cách giải quyết loại thể
chất này không có nghĩa là Tử Phong không thể.
Thực ra cách giải
quyết Âm Dương Dị Thể rất đơn giản, đó là bằng một cách nào đó cân bằng
âm dương, đồng thời tu luyện cả bốn loại thuộc tính một cách đồng đều,
nhưng mà nói thì dễ hơn làm. Kể cả Trần Duệ với Ngũ Hành Thiên Thể, về
lí mà nói thì phải đồng thời tu luyện cả năm loại thuộc tính ngũ hành,
nhưng đến lúc tu luyện thì chỉ cần giữ cho các thuộc tính ở cùng một
cảnh giới với nhau là được, bên nhiều bên ít vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng mà Âm Dương Dị Thể thì không thể làm như vậy được, không những cần phải giữ cho bốn loại thuộc tính ở cùng một cảnh giới, mà nồng độ linh lực
của mỗi loại thuộc tính phải trăm phần trăm đồng đều với nhau, chỉ chênh lệch một tia linh lực siêu nhỏ cũng có thể khiến sự cân bằng sụp đổ. Mà càng lên cảnh giới cao thì lượng linh lực trong cơ thể lại càng nhiều,
đến lúc đó lại càng khó có thể duy trì thế cân bằng như vậy mãi mãi, chỉ cần một giây bất cẩn thôi cũng có thể đem công sức bấy lâu nay đổ sông
đổ bể, thậm chí có thể bị phản phệ mà mất mạng.
Tử Phong đương
nhiên là không dùng cái cách vớ vẩn kiếm củi ba năm thiêu một giờ như
thế, hắn có cách còn đơn giản hơn, đó là đan dược. Cửa hàng hệ thống của hắn sở hữu vô vàn các loại đan dược thượng vàng hạ cám, từ đan dược
nhất phẩm vô dụng như mấy viên kẹo cho đến thập phẩm thần đan đoạt thiên tạo hoá, muốn kiếm đan dược phù hợp với thể chất của Nhiếp Tiểu Thiến
là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Cơ mà giải quyết thể chất của Nhiếp Tiểu Thiến thì không cần đến thập phẩm đan dược, quan trọng là phải thích
hợp chứ không phải cứ cao cấp là được. Cốt Linh Huyền đan, bát phẩm cao
giai đan dược, công dụng có phần giống với tẩy tuỷ đan thông thường, có
thể phạt kinh tẩy tuỷ, loại bỏ hết thảy cặn bã độc tố ra khỏi cơ thể võ
giả. Nhưng đan dược này không chỉ có thế, nếu đơn giản như vậy thì dùng
Lục Phẩm Tẩy Tuỷ Đan là được, điều khiến Cốt Linh Huyền Đan trở nên khác biệt đó là loại đan dược này có thể cải biến cốt cách của một võ giả.
Võ giả sinh ra có thể thông qua tu luyện mà cải biến thể trạng của bản
thân, bất kể là kinh mạch hay thậm chí cả ngoại hình cũng có thể phát
sinh biến hoá, nhưng duy nhất khung xương của cơ thể thì không thể thay
đổi được, cùng lắm là khiến nó trở nên cứng rắn hơn mà thôi. Nếu linh
căn và kinh mạch quyết định tương lai tu luyện có thể tiến xa được bao
nhiêu thì cốt cách chính là thước đo thực lực của một võ giả. Võ giả có
cốt cách thích hợp với chiến đấu sẽ có chiến lực cao hơn người thường,
một số võ giả khác lại sở hữu cốt cách cho phép bọn họ có tốc độ kinh
nhân, vậy nên cốt cách đóng vai trò rất quan trọng đối với thiên phú của một người.
Hơn nữa võ giả lúc chiến đấu khó tránh khỏi tổn
thương, nếu chỉ là tổn thương da thịt thì còn đỡ, nhưng nếu gặp phải
công kích khiến bản thân thương gân động cốt thì khó có thể giải quyết
được, dễ trở thành ám tật cả đời. Cốt Linh Huyền Đan không chỉ cải biến
cốt cách của một người mà còn có thể chữa lành những tổn thương như vậy, giải thoát võ giả khỏi ám tật sinh ra từ chiến đấu.
Nhiếp Tiểu
Thiến cốt cách không tồi, nhưng dù sao cũng đã sống đến mười lăm năm
không hề trải qua tu luyện hay bất kỳ một loại hình rèn luyện cơ bản
nào, nàng đã sớm qua thời kỳ tốt nhất để tu luyện, cốt cách đã thành
hình khó có thể uốn nắn được. Phục dụng Cốt Linh Huyền Đan sẽ giúp nàng
một lần nữa trọng tổ gân cốt, đưa cơ thể về trạng thái lí tưởng nhất để
có thể tu luyện.
Loại đan dược thứ hai mà Tử Phong cho nàng sử
dụng là Âm Dương Hoà Hợp Tán, đừng nhìn cái tên nghe không khác gì xuân
dược, trên thực tế đây là thập phẩm thần đan cực kỳ hiếm có trên đời,
không nói đến việc đan phương đã thất truyền không biết từ bao giờ, mà
dù có đan phương thì chỉ riêng việc tìm đủ nguyên liệu luyện chế cũng
khiến người khác thúc thủ vô sách, đến tám phần nguyên liệu đều là những dược tài đã tuyệt chủng hàng vạn năm, dù có lật úp cả cái Huyền Linh
đại lục lên cũng không tìm ra được.
Cơ mà việc đó vốn không thể
làm khó Tử Phong vốn sở hữu “hack” ở trong lòng bàn tay, đan dược có quý hiếm hơn nữa thì miễn là ở trong cửa hàng hệ thống có thì hắn liền lấy
được. Âm Dương Hoà Hợp Tán công dụng như tên gọi, là loại đan dược
nghịch thiên có thể cải biến thể chất của một võ giả, cụ thể hơn ở đây
đó là Âm Dương Dị Thể, đan dược này sinh ra gần như là để dành cho loại
thể chất này. Không cần phải giái thích nhiều, Âm Dương Hoà Hợp Tán xuất ra, dù thể chất của Nhiếp Tiểu Thiến có tệ hại hơn đi chăng nữa thì
cũng trở nên cân bằng, hơn nữa loại đan dược này có tác dụng vĩnh viễn,
chỉ cần sử dụng một lần trong đời, về sau bất kể nàng có tu luyện theo
kiểu cẩu thả gì thì linh lực bốn thuộc tính trong người cũng hoàn toàn
cân bằng một cách tự nhiên.
Còn về công pháp, không dùng thì thôi, đã dùng thì phải là tốt nhất, Tử Phong bỏ vốn gốc, thực ra cũng chẳng
phải thứ gì quá mức quý giá, đưa cho Nhiếp Tiểu Thiến một bộ công pháp
vô thuộc tính cấp bậc Thiên Giai thượng phẩm, mà phẩm giai này là theo
tiêu chuẩn của hệ thống chứ không phải của Huyền Linh đại lục, tức là
công pháp này vượt xa công pháp đỉnh cao ở thế giới này.
Khai
Thiên Tạo Hoá Công, nghe nói tu luyện đến tầng thứ cao nhất có thể
nghịch thiên cải mệnh, xảo đoạt thiên công. Đương nhiên với cái thuyết
pháp này Tử Phong hoàn toàn không quan tâm, nghe trâu bò như vậy nhưng
chắc gì công pháp này đã có thể so sánh được với Hỗn Độn Quyết và Sinh
Tử Quyết của hắn, phải biết rằng hai loại công pháp này được chính tay
“lão đại” Chúa Tể Hư Không chọn lựa cố tình cho hắn tu luyện, tuy đến
giờ vẫn không thấy hai công pháp đó có gì kì diệu nhưng so với cái công
pháp “thổi da trâu” kia thì mạnh hơn là cái chắc chắn.
Mấy ngày nay Tử Phong phải ở bên cạnh hộ pháp cho tiểu nha đầu, hắn không hề hay biết rằng ở bên ngoài đang sóng gió động trời.