Đương nhiên cái sự “yêu thích” này của Tử Phong đối với Nhiếp Tiểu
Thiến không phải là tình yêu nam nữ, lại càng không phải là sự thưởng
thức của trưởng bối đối với hậu bối, thực tế thì nó tệ hại hơn rất
nhiều, trong mắt hắn thì nàng giống như là một đầu sủng vật đáng yêu hơn là một con người, điều này cho thấy tâm trí của hắn đã bị bóp méo đến
đáng sợ ra sao.
Tử Phong nghe thấy Nhiếp Tiểu Thiến nói như vậy,
hắn chỉ lắc đầu cười nhạt, không cố gắng thuyết phục nàng nữa, đây chỉ
là chủ ý nhất thời của hắn, dù Nhiếp Tiểu Thiến có chịu đi cùng với hắn
hay không đều không quan trọng, nếu cô bé không muốn rời xa cha mẹ thì
cũng thôi đi. Cơ mà trong mắt của hắn, tiểu cô nương này chính là một
viên ngọc thô ẩn trong cát, chỉ cần trải qua mài dũa thích hợp thì không phải là không thể toả sáng rạn rỡ.
Nhiếp Tiểu Thiến năm nay mười
lăm tuổi, hoàn toàn không có một chút tu vi gì hết, nhưng mọi người
trong làng không biết một điều đó là nàng không phải là không tu luyện
được, mà là nàng không tu luyện, thực tế thì nàng có sở hữu linh căn,
đồng thời thể chất của nàng cũng vô cùng đặc biệt.
Âm Dương Dị
Thể, một loại thể chất đặc biệt còn hiếm hơn cả Ngũ Hành Thiên Thể của
Trần Duệ, hiếm đến mức gần như không một ai biết được loại thể chất này
có tác dụng như thế nào. Nếu như Ngũ Hành Thiên Thể của Trần Duệ giúp
hắn có được năm loại linh căn thuộc về ngũ hành, đồng thời nếu tu luyện
cả năm hệ sẽ tạo thành ngũ hành tương sinh tương khắc cực kỳ lợi hại,
vậy thì Âm Dương Dị Thể lại là một tồn tại dựa trên sự đối lập.
Nhiếp Tiểu Thiến sở hữu Âm Dương Dị Thể, thứ thể chất này khiến nàng sở hữu
tổng cộng bốn loại linh căn, nhưng bốn loại linh căn này lại vô cùng
phiền toái, bởi vì bản thân bọn chúng không hề liên quan tới nhau, hơn
nữa còn bài xích lẫn nhau. Bốn loại linh căn lần lượt là Thuỷ - Hoả, Ám – Quang, bốn loại linh căn này không tồn tại một cách độc lập mà đính vào nhau thành một cặp đối lập, không ngừng chèn ép lẫn nhau, khiến võ giả
khó có thể tu luyện.
Không phải cứ có linh căn thì đều có thể tu
luyện, cũng có một bộ phận rất nhỏ võ giả sở hữu linh căn mà không thể
tu luyện, điển hình chính là Nhiếp Tiểu Thiến. Bởi vì linh căn trong cơ
thể của nàng khắc chế lẫn nhau, vậy nên không cần biết nàng tu luyện
loại công pháp nào, kể cả công pháp vô thuộc tính, một khi trong người
xuất hiện linh lực thì sẽ bị lực bài xích của các linh căn tiêu trừ,
hoàn toàn không có khả năng tạo ra linh lực, mà nếu không thể tu luyện
ra linh lực, vậy thì còn tu luyện làm cái gì nữa.
Đó là lí do tại
sao rõ ràng nàng sở hữu linh căn nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có
một chút tu vi nào cả, không phải là nàng không thể tu luyện, mà chỉ đơn giản là việc tu luyện của nàng luôn có kết quả bằng không. Lúc trước
khi còn ở Lăng Hư Cung, Tử Phong dùng Phân Tích Nhãn liếc qua
một cái cũng đã có thể nhìn ra được Ngũ Hành Thiên Thể của Trần Duệ, vậy nên không có lí gì hắn không nhận ra được thể chất đặc biệt của Nhiếp
Tiểu Thiến. Hả, hắn ta không có mở mắt mà tại sao vẫn có thể dùng Phân Tích Nhãn ư? Đương nhiên là có thể, ai nói Phân Tích Nhãn là phải dùng chính con mắt nhìn chằm chằm vào vật thể để lấy được thông tin đâu, có lẽ trước kia hắn không thể nhưng hiện tại thì có thể a.
Cái thể chất này có thể nói là phế thể, nhưng đó là với người khác, với Tử
Phong thì không hẳn, hắn vẫn có cách để giúp Nhiếp Tiểu Thiến tu luyện
được, hơn nữa bởi vì sự đối lập quỷ dị của Âm Dương Dị Thể, một khi đã
có thể tu luyện được thì thực lực của Tiểu Thiến sẽ hơn xa võ giả cùng
giai, thậm chí so với Trần Duệ còn muốn trâu bò hơn.
Dĩ nhiên đó
chỉ là lí thuyết, nếu Nhiếp Tiểu Thiến không chịu đi theo Tử Phong thì
hắn cũng chẳng rảnh rỗi đến mức ở lại đây trợ giúp nàng tu luyện cả, hắn không có tốt bụng đến thế. Đúng lúc này, một cặp nam nữ trung niên từ
bên trong đám dân làng vẫn còn sống chạy đến chỗ Tử Phong đang đứng, vừa đến nơi liền quỳ xuống, nam tử trung niên cất tiếng nói
“Tiền bối, ngài định mang con gái của tiểu nhân đi ư?”
Tử Phong nhận ra hai người này chính là cha mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà khoé miệng đột nhiên mỉm cười một cách
hiền dịu, trong thâm tâm cảm thán, đúng là không gì sánh được bằng tình
thân. Có thể dễ dàng nhận ra hai người này cực kỳ sợ hãi đối với hắn,
nhưng đứng trước việc con gái có thể bị một siêu cấp cường giả thần bí
mang đi thì nỗi sợ đã không còn là vấn đề nữa, tuy rằng biết được bản
thân mình bất lực không thể làm được gì nhưng cả hai vẫn lấy hết dũng
khí để có thể tới trước mặt hắn, nói ra suy nghĩ của mình.
“Không
cần phải sợ hãi, ta chỉ đơn giản là thấy Tiểu Thiến có khả năng tu
luyện, nếu để con bé ở lại đây thì có chút phí phạm tiền đồ rộng mở của
nó nên muốn đưa nó đi theo thôi, nhưng nếu Tiểu Thiến không muốn thì ta
cũng không cưỡng cầu.” Tử Phong nói.
Cha mẹ Nhiếp Tiểu Thiến nghe
vậy mà không khỏi sửng sốt, bọn họ là thân nhân của nàng nên biết rất rõ việc nàng không thể tu luyện, tuy có chút nghi ngờ lời nói của Tử Phong nhưng nghĩ lại thì cường giả bậc này căn bản không cần phải nói láo với hai con kiến như bọn họ, hắn ta có trực tiếp mang Nhiếp Tiểu Thiến đi
cũng chẳng ai ngăn cản được, đâu cần phải mất thời gian nói nhiều như
vậy.
“Chuyện này….là sự thực sao? Con gái của tiểu nhân có thể trở thành võ giả?” phụ thân Nhiếp Tiểu Thiến nuốt một ngụm nước bọt, có
chút khó tin nói.
“Nếu đi theo ta thì được, không những trở thành
võ giả, mà còn có thể trở thành tuyệt thế cường giả ấy chứ.” Tử Phong
gật đầu nói.
Phụ mẫu Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy liền quay sang nhìn nhau, sau đó dường như đưa ra một quyết định trọng đại, cả hai dập đầu
xuống trước mặt Tử Phong, đồng thanh nói
“Kính mong tiền bối hãy chăm sóc tiểu nữ nhà ta!!”
“Cha!! Mẹ!! Hai người đang làm gì vậy??” Nhiếp Tiểu Thiến la lên thất thanh.
Tử Phong mỉm cười, hai người này xem ra không phải là ngu ngốc, ngược lại
rất sáng suốt, có thể hiểu được Nhiếp Tiểu Thiến đi theo mình trăm lợi
không hại, hơn nữa còn có cơ hội trở thành võ giả, điều mà vốn trước kia bọn họ cho rằng không thể nào. Nhưng mà hắn cũng không ngay lập tức
nhận lời, một đầu sủng vật à nhầm một tiểu cô nương tốt là một tiểu cô
nương vui vẻ, hắn dù không thực sự coi Tiểu Thiến như con người nhưng dù sao thì lúc nàng vui vẻ vẫn dễ thương hơn nhiều a.
“Tiểu Thiến,
nói chuyện với cha mẹ ngươi một chút đi, sau đó rồi hẵng trả lời ta, có
muốn rời khỏi nơi này hay không?” Tử Phong dùng khong gian lực nâng
người cha mẹ Nhiếp Tiểu Thiến dậy, sau đó thả nàng xuống trước mặt hai
người, quay người đi nói.
Cha mẹ Tiểu Thiến ngẩn người ra một chút sau đó vội vàng kéo tay nàng ra một chỗ khác
“Tiểu Thiến, con làm gì vậy, đừng chọc giận vị tiền bối này chứ.” mẫu thân
Nhiếp Tiểu Thiến run giọng nói, hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi với Tử Phong.
“Nhưng mà mẫu thân, con không muốn rời khỏi nơi này a.” Nhiếp Tiểu Thiến có chút ủy khuất nói, nàng đâu có làm gì sai đâu.
“Ài, con còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng vị tiền bối này nhìn trúng con
chính là thiên đại hảo sự, là chuyện tốt có cầu cũng không được, con
chẳng lẽ không nghĩ đến tương lai của mình sao?” phụ thân nàng thở dài
nói.
“Con muốn mãi mãi ở bên chăm sóc cho cha mẹ a.” Nhiếp Tiểu Thiến nói.
“Con gái ngốc, cha mẹ cũng không muốn phải rời xa con, nhưng mà trên đời làm gì có bậc phụ mẫu nào lại không muốn dành điều tốt cho con cái của mình đâu. Cha mẹ chỉ có một người con gái là con, lẽ đương nhiên là cha mẹ
mong muốn con có một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp. Nhưng mà thế giới này
không có đơn giản như vậy, đây là một thế giới cường giả vi tôn, cha mẹ
con không phải là võ giả, chỉ là phàm nhân không chút lực lượng, sao có
thể bảo hộ con suốt cả đời được. Chính vừa rồi con cũng đã nhìn thấy,
sống chết của người bình thường chúng ta trong mắt những cường giả tuyệt thế đó còn không bằng sâu kiến. Ngày hôm nay chúng ta may mắn được vị
tiền bối đó cứu mạng, nhưng ai biết được lần sau sẽ có ai cứu chúng ta
hay không, mong đợi người khác giúp đỡ không bằng tự mình cố gắng a.”
phụ thân Nhiếp Tiểu Thiến thấm thía nói.
“Cha con nói đúng đấy,
vừa rồi con chẳng phải đã nghe tiền bối nói rồi sao, con có cơ hội để
trở thành võ giả, hơn nữa không phải võ giả thông thường, mà là tuyệt
thế cường giả, quan trọng là con có nắm bắt được cơ hội đó hay không mà
thôi. Cha mẹ không có bản lĩnh, chỉ là người bình thường cùng lắm sống
đến bảy mươi tám mươi tuổi là sẽ nối gót theo tổ tiên, nhưng con thì
khác, con còn cả một tương lai rộng mở phía trước, đừng vì nghĩ cho
chúng ta mà đánh mất cơ hội này.” mẫu thân nàng phụ họa.
Nhiếp
Tiểu Thiến không phải là đồ ngốc, những gì phụ mẫu của nàng nói nàng đều hiểu rõ, nhưng mà hiểu rõ là một chuyện, đó là về mặt lí trí, nhưng về
mặt cảm xúc của nàng thì thật sự khó có thể cứ như vậy mà rời bỏ mái nhà quen thuộc đầm ấm này.
Trong lúc cha mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến đang cật lực khuyên bảo nàng, Triệu Thanh Thanh bên này chỉ biết đứng chôn
chân tại chỗ, không dám làm ra hành động gì đột ngột. Nàng không biết vị tiền bối này ưng ý điểm nào ở Nhiếp Tiểu Thiến, nhưng nàng có thể khẳng định tất cả những người ở đây đều không lọt vào mắt hắn, trong đó có cả nàng. Dù gì thì lí do mà vị tiền bối này cứu nàng cũng chỉ bởi vì ngày
thường nàng không cậy mình là một võ giả Tôn cấp mà vẫn đối xử ngang
hàng với Nhiếp Tiểu Thiến, chứ nàng có thể khẳng định mình trong mắt vị
tiền bối này cũng chẳng khác gì mấy xác chết trên mặt đất là bao, không
có giá trị.
Đúng lúc này, thiên không phía xa truyền đến vô số
tiếng gió rít mạnh mẽ giống như có ai đó đang phá không mà bay đến khiến Triệu Thanh Thanh phải chú ý đến. Khoảng chừng mấy phút sau, mấy chục
thân ảnh dùng một tốc độ kinh khủng cắt ngang bầu trời bay đến chỗ nàng, từ trên không trung lao xuống mặt đất. Xuất hiện trước mặt Triệu Thanh
Thanh lúc này là hơn ba mươi người thân mặc hắc y, được cầm đầu bởi một
trung niên nam tử, ai nấy đều tỏa ra khí tức bàng bạc mà nặng nề, hiển
nhiên thực lực mỗi người đều vô cùng cường hãn.
Toàn bộ những
người này sau khi hạ xuống mặt đất đều đồng loạt quỳ xuống, hướng về
phía Triệu Thanh Thanh mà hành lễ, miệng hô lớn
Triệu Thanh Thanh tạm thời không phản ứng với những người này, nàng theo bản
năng nhìn sang chỗ Tử Phong đang đứng, chỉ để thấy rằng hắn đang dùng
một vẻ mặt “đã tin ta chưa” hướng về phía nàng như đang trêu tức. Sắc
mặt nàng hơi bối rối một chút, hiển nhiên là vị tiền bối này đã nhìn ra
vẻ nghi hoặc lúc trước của nàng đối với lời nói của hắn. Nghĩ đến đây,
Triệu Thanh Thanh chợt ngớ người ra, từ lúc Tử Phong nói rằng có người
đến cho đến bây giờ đã gần mười phút trôi qua, với tốc độ của mấy người
này thì mười phút đồng hồ có thể bay một quãng đường cực dài, ở khoảng
cách xa như vậy mà vị tiền bối này có thể cảm nhân thấy, rốt cuộc thần
thức của hắn ta phải cường hãn đến mức nào cơ chứ.
Dường như có
thêm nhận thức về mức độ cường hãn của vị tiền bối sâu không lường được
này, Triệu Thanh Thanh âm thầm hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần,
sau đó mới quay đầu về phía đám người đang quỳ gối, khí chất của nàng
trong nháy mắt đó thay đổi một cách chóng mặt, từ một nữ nhân bình
thường trở thành một hoàng giả cao cao tại thượng, tràn đầy quyền uy nói
“Miễn lễ, mau đứng lên đi.”
“Tạ ơn bệ hạ!” nam tử trung niên hô lớn một tiếng sau đó lục đục đứng dậy,
những hắc y nhân đang quỳ gối cũng đứng dậy, bộ dáng cực kì có quy củ,
nghiêm túc mà chỉnh tề, đến cả một chút cử động dư thừa cũng không có.
“Thưa bệ hạ, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Hạ thần cảm nhận thấy chấn động
khủng khiếp ở gần đây nên mới có thể tìm tới.” Nam tử trung niên đưa mắt nhìn xung quanh, hắn nhíu mày quan sát mấy xác chết của dân làng và
những bãi máu rải rác khắp nơi mà nói.
“Lã tướng quân đem theo người đã tìm đến đây không lâu trước đó.” Triệu Thanh Thanh nói.
“Hừ, ngày trước thần đã nghi ngờ hắn đã phản bội bệ hạ quay sang đầu nhập
dưới trướng của Nhị Thân Vương nhưng không có chứng cớ, không ngờ hắn ta to gan lớn mật đến thế, dám âm mưu ám sát bệ hạ. Tên phản đồ đó đâu
rồi, thần muốn lột da rút gân hắn xả giận cho bệ hạ.” Nam tử trung niên
căm phẫn nói.
“Bớt nói lời thừa thãi cho ta, nếu ngươi đáng tin
cậy đến thế thì ta đã không lưu lạc đến tận đây, còn Lã tướng quân cũng
không đến lượt ngươi xử lí đâu.” Triệu Thanh Thanh hừ lạnh nói.
Nam tử trung niên nghe vậy liền ngay lập tức quỳ xuống lần nữa, miệng cung kính nói
“Vi thần có tội, đã không thể hoàn thành trách nhiệm bảo hộ chu toàn cho bệ hạ, nhưng thứ cho hạ thần nhiều lời, ngài nói Lã tướng quân không đến
lượt ta xử lí là sao?”
“Đợi ngươi xử lí hắn ta thì đã chết đến
không thể chết hơn được nữa rồi, nếu không phải có vị tiền bối kia ra
tay cứu giúp thì ta đã không thể đứng ở đây được rồi.” Triệu Thanh Thanh nói, tay giơ lên chỉ về phía Tử Phong.
Nam tử trung niên theo
hướng chỉ của Triệu Thanh Thanh nhìn sang, không nhìn thì thôi, đến khi
ánh mắt của hắn trông thấy một thân ảnh bạch y đang đứng ở đó liền không khỏi sửng sốt. Bạch y nam tử này đứng sừng sững ở đấy mà hoàn toàn
không phát ra chút khí tức nào, toàn thân giống như hòa thành một thể
với thiên địa, tồn tại mà như không tồn tại, nếu không phải mắt hắn đang trông thấy rõ ràng thì hắn hoàn toàn tin tưởng rằng ở đấy không có một
ai đang đứng hết, ít nhất là cho đến khi Triệu Thanh Thanh chỉ ra.
Có thể làm được như vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là bạch y nam tử
này quá yếu, yếu đến mức thần thức của trung niên nhân tự động bỏ qua sự tồn tại của hắn, trường hợp thứ hai đó là người trước mặt này đã đạt
tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, vượt quá khỏi nhận thức của bản thân
mình.
Trường hợp thứ nhất tự nhiên được bỏ qua, trung niên nhân
nhớ lại lời nói của Triệu Thanh Thanh, trong lòng ngay lập tức đưa ra
kết luận, người này không dễ trêu chọc!
Trung niên nam tử nhíu mày đứng dậy, khẽ truyền âm cho Triệu Thanh Thanh
“Bệ hạ, có thể kể lại cho hạ thần toàn bộ mọi chuyện đã diễn ra kể từ lúc Lã tướng quân tìm đến đây không?”
Triệu Thanh Thanh hơi bất ngờ trước yêu cầu này, nhưng cũng thuận theo, truyền âm kể lại những gì đã xảy ra.
“Thứ cho ta nói thẳng thưa bệ hạ, người này có đáng tin hay không? Chẳng
phải hắn ta xuất hiện quá mức xảo diệu hay sao? Lã tướng quân vừa mới
tới chưa được bao lâu thì người này đã hiện thân, hơn nữa lại có thể dễ
dàng diệt sát đám người Lã tướng quân. Tuy rằng ta nói lời này có chút
không phải, nhưng mà thực lực của Lã tướng quân không có yếu đến mức như vậy, chỉ dùng uy áp mà có thể khiến hắn ta phải nằm dí xuống đất ư,
chuyện này quá mức khó tin. Đó là chưa kể cường giả bực này sao lại ẩn
cư ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này cơ chứ. Hạ thần nghi ngờ hắn ta chính là gian tế của Nhị Thân Vương, dùng mưu kế để đạt được lòng tin của bệ
hạ.” Trung niên nhân nghiêm giọng nói.
Không phải là Triệu Thanh
Thanh không nghĩ tới khả năng này, nhưng nàng nhanh chóng phủ nhận nó
ngay từ đầu, chỉ đơn giản bởi vì...
“Nếu muốn thì ta có thể trực
tiếp đứng yên nhìn cô ta bị giết, không cần phải mất nhiều công sức đến
như vậy đâu.” Giọng nói lạnh lùng của Tử Phong đột nhiên vang lên bên
tai khiến Triệu Thanh Thanh và trung niên nhân không khỏi giật mình.