Bên trong căn nhà gỗ đơn sơ nằm cách biệt với ngôi làng, Triệu Thanh
Thanh có chút nhức đầu nhìn vào hai thân ảnh trước mắt, một người dĩ
nhiên là Nhiếp Tiểu Thiến, người còn lại không ai khác chính là dã nhân
mà nàng mới gặp một lúc trước. Lúc này cả ba người đang trực tiếp ngồi
thẳng trên nền đất bởi vì trong căn nhà này chẳng có đồ đạc gì cả, đến
cả một cái ghế cũng không có, dã nhân tóc tai bù xù kia đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, trong khi đó thì Nhiếp Tiểu Thiến đang ngồi lọt thỏm vào trong lòng hắn ta, một tay của hắn vòng qua ôm lấy eo nàng, tay còn lại không ngừng xoa xoa vuốt vuốt trên đầu nàng.
“Chuyện này là sao đây?” Triệu Thanh Thanh thở dài nói.
“Tỷ tỷ xem này, hắn ta lần nào gặp cũng xoa đầu muội, báo hại mái tóc của
muội cứ rối tung hết cả lên, mất cong muội chải chuốt nó mỗi sáng.”
Nhiếp Tiểu Thiến phụng phịu nói.
Triệu Thanh Thanh nghe thế không
khỏi trợn mắt lên nhìn nha đầu trước mắt, Nhiếp Tiểu Thiến miệng thì kêu ca nhưng lưng lại dựa sát vào người dã nhân kia, gương mặt chẳng có
chút bất mãn nào mà lại có phần hưởng thụ, một bộ dáng nhu thuận giống
như một con mèo nhỏ, dám cá là nếu Tiểu Thiến có một cái đuôi thì hẳn là bây giờ nó đang vẫy qua vẫy lại không ngừng.
“Không phải chuyện đó, ta muốn hỏi đây là ai?” Triệu Thanh Thanh chỉ vào dã nhân kia, miệng nói.
“À ra vậy, thực ra thì muội cũng không biết a.” Nhiếp Tiểu Thiến giơ tay
lên đẩy bàn tay đang đặt trên đầu mình ra, hành động tự nhiên giống như
đã trở thành một thói quen, bâng quơ nói.
“Hả, hắn ta không phải là người trong làng ư?”
“Không phải a, ngốc tử này đến đây vào khoảng bảy hay tám năm trước gì đó….”
Nhiếp Tiểu Thiến lục lọi ký ức của mình, bắt đầu kể lại.
Theo
những gì mà Nhiếp Tiểu Thiến thuật lại, vào khoảng bảy tám năm trước,
lúc nàng còn nhỏ đã từng trốn nhà chạy vào trong rừng chơi mặc kệ ngăn
cấm của cha mẹ, sau đó thì chuyện không hay đã xảy ra, nàng bị một đầu
nhị giai yêu lang đuổi giết. Nhiếp Tiểu Thiến lúc đó mới chỉ là một cô
nương sáu tuổi, đừng nói là lúc đó đến cả thời điểm hiện tại nàng cũng
không thể đối phó với một đầu nhị giai yêu thú, nàng bị đầu yêu lang đó
săn đuổi phải chạy trốn khắp rừng.
May mắn cho nàng đó là đầu yêu
lang đó dường như đang bị thương nên tốc độ giảm sút, vừa đủ để cho một
tiểu cô nương như nàng có thể miễn cưỡng chạy trốn, nhưng mà thể lực của nàng với yêu thú vẫn có một sự cách biệt không hề nhẹ, nàng cuối cùng
đã kiệt sức, không thể tiếp tục bỏ chạy được nữa.
Vào lúc Nhiếp
Tiểu Thiến nghĩ rằng mình sẽ chết dưới nanh vuốt sắc nhọn của đầu yêu
lang kia, thì một thân ảnh rách rưới tả tơi lao ra từ bên trong rừng cứu nàng một mạng.
“Hắn ta ngốc đến nỗi còn không biết nói, đến cả
khả năng giao tiếp cũng không có nhưng thực sự lợi hại lắm, đầu yêu lang muội gặp lúc đó còn to lớn hơn cả một con trâu mà hắn ta chỉ tát một
cái đã lăn ra chết, so với trưởng làng còn lợi hại hơn a.”
Triệu
Thanh Thanh nhìn Nhiếp Tiểu Thiến hào hứng kể lại, ánh mắt của nàng
không khỏi chăm chú nhìn vào thân ảnh to lớn kia, nhị giai yêu thú thì
cũng chỉ mạnh hơn Sĩ cấp võ giả một chút, nếu là nàng thì chẳng cần đến
một cái tát, chỉ cần trừng mắt nhìn một cái cũng có thể khiến đầu yêu
lang đó phụt máu mà chết, nhưng mà trực giác của nàng nói rằng thực lực
của dã nhân này không đơn giản đến thế, dù sao thì có thể khiến một Tôn
cấp đỉnh phong như nàng cảm thấy nguy hiểm thì sao có thể đơn giản được.
“Và sau khi cứu muội thì hắn ta ở lại tại đây à?” Triệu Thanh Thanh hỏi.
“Đúng vậy a, tên ngốc này cứu muội một mạng nên muội nghĩ rằng nên đưa hắn ta về làng để trả ơn, nhưng mà như muội đã nói trước đó, hắn ta rất ngốc
a, chẳng hiểu lời nói của bất kỳ ai cả. Đối với tất cả mọi người trong
làng thì hắn rất hung dữ, cũng chỉ với muội là hắn chịu nghe lời ở một
mức độ nào đó, cực chẳng đã nên muội phải nhờ phụ thân dựng tạm một căn
nhà gỗ ở xa cho hắn trú ngụ, cũng không thể để hắn lang thang mãi ở
trong rừng a.” Nhiếp Tiểu Thiến hồn nhiên nói.
Nhìn bộ dáng chẳng
khác gì một đầu sủng vật dễ thương của nàng, Triệu Thanh Thanh cũng có
thể dễ dàng đoán ra được lí do tại sao dã nhân lại chỉ đối xử tốt với
Nhiếp Tiểu Thiến, dù sao đến cả chính nàng cũng muốn cưng nựng tiểu nha
đầu ngây thơ đáng yêu này, dã nhân kia tuy rằng ngốc nghếch nhưng hẳn là vẫn còn một phần nhân tính, có như vậy cũng không phải là chuyện lạ.
“Ài, cũng không biết cha mẹ của ngốc tử này là ai, lại để hắn lang thang một mình ở trong rừng rậm như thế này, nghĩ lại cũng thấy khổ thân, muội
cũng thường xuyên mang chút đồ ăn đến cho hắn. Nhưng mà lạ lắm nhé, hắn
có ăn đồ mà muội mang đến, nhưng bình thường muội không bao giờ thấy hắn tự mình đi tìm đồ ăn cả, có khi đến cả tháng trời hắn cũng không ăn
không uống, vậy mà vẫn sống khoẻ mạnh như thường, tỷ thấy có lạ không?”
Nhiếp Tiểu Thiến nghi hoặc nói.
Nghe vậy, Triệu Thanh Thanh lại
càng tin vào trực giác của mình hơn, ích cốc chính là tiêu chí đầu tiên
của cường giả ở đẳng cấp cao, những võ giả ở cấp bậc đó thường không mấy khi ăn uống, chỉ cần hấp thụ thiên địa linh khí cũng đủ sống, bản thân
nàng dù có nhịn ăn nhịn uống dăm bữa nửa tháng cũng không có vấn đề gì
lắm, nàng có thể khẳng định dã nhân này tuyệt không đơn giản như vẻ bề
ngoài.
Tuy trong lòng đinh ninh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng hiền
lành của dã nhân đang nghịch mái tóc trên đầu của Nhiếp Tiểu Thiến,
Triệu Thanh Thanh không khỏi lắc đầu tự giễu, nàng lại theo thói quen
nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh rồi, dã nhân này có không đơn giản
thì cũng chẳng liên quan đến nàng, hắn đã ở đây một thời gian dài như
thế mà không có chuyện gì xấu xảy ra thì hẳn cũng không phải là một mối
nguy hại đến người dân trong làng, nàng cần gì phải lo lắng xa vời đến
như thế.
“Muội biết Thanh tỷ hẳn là một võ giả rất lợi hại, lợi
hại hơn trưởng làng nhiều, muội lén đi theo tỷ cũng chỉ vì sợ tỷ ra tay
đả thương tên ngốc này a, tỷ tỷ đừng giận Tiểu Thiến nha…” Nhiếp Tiểu
Thiến cúi đầu lí nhí nói.
Triệu Thanh Thanh nghe vậy chỉ có thể
cười khổ, tiểu nha đầu này đã đánh giá nàng quá cao rồi, nếu thực sự
nàng đánh với dã nhân này thì ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, dù sao thì nàng vẫn tin vào trực giác của mình a.
--------------------------
Đã hai tuần kể từ lúc Triệu Thanh Thanh trú ngụ tại làng, thương thế của
nàng đã hoàn toàn, độc tố trong cơ thể cũng đã được thanh lọc, tu vi của nàng khôi phục lại mười phần vẹn mười, nàng đã tính đến việc rời khỏi
làng trở về nơi vốn thuộc về mình, nhưng vì Nhiếp Tiểu Thiến cầu xin nên nàng đành phải ở lại thêm ít ngày.
Nhưng mà rất nhanh Triệu Thanh Thanh đã hối hận với quyết định của mình. Vào một ngày bầu trời có chút âm u giống như muốn đổ mưa, không khó có phần lạnh lẽo và ảm đạm, Triệu Thanh Thanh đang có phần nhàm chán ngồi ở trong nhà, đột nhiên thần
thức của nàng phát hiện thấy một vài động tĩnh khả nghi đang tiếp cận
ngôi làng, nàng nhíu mày bành trướng thần thức của mình ra xa hơn nữa,
chỉ để ngay sau đó sắc mặt của nàng trở nên tái mét, vội vàng lao ra
khỏi cửa sổ với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ là đã quá muộn, không phải
Triệu Thanh Thanh phản ứng chậm, mà là đối phương đến với tốc độ quá
nhanh, ngay khi nàng vừa mới phi thân ra giữa làng thì hàng loạt uy áp
khủng bố phô thiên cái địa đã ập xuống, kèm theo đó là hơn chục thân ảnh lăng không với khí thế bàng bạc đang từ trên cao nhìn xuống nàng. Tổng
cộng có mười hai người xuất hiện, tất cả đều mặc y phục tương tự nhau đó là một loại giáp trụ có phần tinh xảo, nhìn thoáng qua thì thấy bọn
chúng có vẻ như là người trong quân đội của đế quốc, nếu tinh ý nhìn kỹ
thì có thể thấy tiêu ký của Thiên Hành đế quốc được trạm khảm trên giáp
vai của mỗi người.
Sự xuất hiện đột ngột của đám người lạ khiến
tất cả mọi người trong làng không khỏi hiếu kỳ chạy ra khỏi nhà để xem
xét, chỉ để ngay khi nhìn thấy những thân ảnh lơ lửng trên không trung
thì ai nấy đều cảm thấy sợ hãi. Tuy cách biệt với thế giới bên ngoài
nhưng dân làng không phải là không có hiểu biết đối với cấp bậc của võ
giả, có thể lăng không phi hành giống như dẫm trên đất bằng thì chỉ có
thể là võ giả Vương cấp trở lên, đương nhiên võ giả ở cấp bậc đó không
phải là thứ mà người dân trong làng có thể đối phó được.
Người
mạnh nhất trong làng chính là vị trưởng làng tuổi trạc tứ tuần, tu vi Sĩ cấp bát phẩm, chính là một trong số ít những võ giả của ngồi làng này,
ngày thường tuy hắn được coi là người có thực lực cao nhất làng nhưng
hắn cũng tự biết phân lượng của bản thân, đối phó với một vài đầu yêu
thú cấp thấp trong rừng thì dư dả nhưng đối mặt với những cường giả
trước mắt thì không khác gì lấy trứng chọi đá. Không biết những người lạ mặt này đến đây mang theo địch ý hay không, nhưng thân là trưởng làng,
hắn không thể lùi bước được, hít sâu một hơi lấy dũng khí, trưởng làng
cố gắng đè nén sự sợ hãi, bước ra khỏi đám đông dân làng tập trung lại
với nhau, ôm quyền cung kính nói.
“Tại hạ là người đứng đầu của
ngôi làng nhỏ bé này, xin hỏi các vị cường giả tôn kính ngày hôm nay đến đây có việc gì?” Trưởng làng cũng là một người khôn ngoan, hắn biết
rằng bản thân phải tỏ ra hèn mọn yếu kém nhất có thể trước mặt những
cường giả này thì mới có cơ hội được lên tiếng, dù sao thì những cường
giả bậc này hẳn là sẽ không bận tâm đến một con kiến hôi miễn là con
kiến hôi đó không có thái độ quá mức.
Những gì tên trưởng làng suy tính rất hợp tình hợp lý, chỉ là hắn vẫn bỏ qua một trường hợp, đó là
nếu như những cường giả đó đến cả một con kiến hôi cũng không muốn dây
dưa thì sao. Chỉ thấy một người mặc giáp trụ lặng lẽ bay lên phía trước
một đoạn ngắn, nhìn thoáng qua có thể thấy giáp trụ của người này dường
như có phần tinh xảo hơn những người còn lại, hẳn đây là thủ lĩnh của
đám người mới tới.
Tên thủ lĩnh hời hợt vung tay lên một cái, không gian xung quanh người trưởng làng xuất hiện ba động nhè nhẹ, sau đó thì……
“Xoẹt xoẹt xoẹt….”
Không chỉ tên trưởng làng, hơn chục người đứng gần hắn trong chớp mắt liền
chia năm xẻ bảy, cơ thể giống như bị hàng chục lưỡi đao vô hình chém đứt đoạn, máu tươi bắn tung lên không trung nhuộm đỏ mặt đất, khắp nơi là
những mảnh thịt vụn cùng với nội tạng vương vãi toả ra mùi huyết tinh
nồng nặc.
“Ahhhhhh!!”
Cũng không biết là người dân làng nào
thét lên, tràng cảnh máu tanh đột ngột xảy ra ngay trước mắt khiến tất
cả mọi người không khỏi hoảng loạn như ong vỡ tổ, ai nấy đều dùng hết
sức bỏ chạy thục mạng đi tứ phương tám hướng. Cơ mà mọi người còn chưa
đi được mấy bước, một luồng uy áp kinh khủng đã phủ xuống khiến tất cả
cùng ngã úp mặt xuống đất không thể cử động mảy may, đến cả hít thở cũng khó khăn.
“Chỉ là mấy con côn trùng nhỏ bé mà cũng dám lên tiếng
với bản tướng quân ư? Không biết sống chết!!” Tên thủ lĩnh hừ lạnh nói,
cánh tay lại một nữa giơ lên.
“Mau dừng tay lại!!!”
Triệu
Thanh Thanh hét lớn, trong nháy mắt liền xuất hiện đứng chắn trước mặt
những dân làng đang bị ép phủ phục trên mặt đất, khí tức cường hãn của
một Tôn cấp cửu phẩm đại viên mãn tỏa ra, trung hòa một phần áp lực do
tên thủ lĩnh tạo ra giúp mọi người có phần dễ thở hơn, tuy rằng vẫn
không thể cử động mảy may.
“Đã lâu rồi không gặp, Lã tướng quân!!” Triệu Thanh Thanh dùng một ánh mắc sắc lẹm nhìn đối phương, gằn giọng nói.
“Đúng thật là đã một khoảng thời gian khá dài kể từ lần cuối ta nhìn thấy
ngài rồi đó, nữ hoàng bệ hạ! Mạt tướng nghe nói ngài bị kẻ xấu hãm hại
nên không quản đường xá xa xôi, vội vàng triệu tập nhân thủ đến đây hộ
giá, cũng may là ta đã tìm thấy ngài.” tên thủ lĩnh có vẻ được gọi là Lã tướng quân híp mắt nói.
“Đa tạ Lã tướng quân đã có lòng lặn lội
tới đây để hộ giá cho ta, nhưng mà từ lúc nào thủ hạ của ngài lại toàn
là Thánh cấp cường giả như thế này, nếu trí nhớ của ta không bị nhầm lẫn thì trong quân đội cũng không có đến tận mười một vị cường giả cấp
Thánh như thế này đâu.” Triệu Thanh Thanh mỉa mai nói.
Lã tướng
quân bị chất vấn cũng không nao núng, hắn cười lớn một tiếng sau đó
khoát tay chỉ về phía những người đằng sau mình, miệng nói
“Nữ
hoàng bệ hạ đã quá lời rồi, đây là những bằng hữu trên giang hồ của ta,
nghe tin bệ hạ gặp nguy liền không ngại nguy hiểm mà muốn đi cùng với ta để bảo vệ ngài. Ta nghĩ rằng vào thời điểm khẩn cấp như thế này thì có
thêm trợ lực sẽ tăng thêm phần bảo đảm đối với an nguy của ngài nên nên
đành mạn phép tạm thời thu họ làm cấp dưới, mong bệ hạ thứ tội.”
“Hừ, lí do hay lắm, vậy thì chưa có lệnh của bổn hoàng mà đã ra tay giết hại dân thường, cái này đáng tội gì??” Triệu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.
“Bệ hạ hiểu lầm rồi, ta nghi ngờ đám dân đen này thực tế chính là nội gián
của kẻ địch cài vào mang theo ý xấu với bệ hạ, ta cũng chỉ là lo lắng
cho an nguy của bệ hạ mà thôi, tấm lòng thành này xin được thiên địa
chứng giám.” Lã tướng quân tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
“Một tiếng bệ hạ
hai tiếng bệ hạ, miệng của ngươi cũng dẻo đấy, nhưng mà tại sao thấy ta
mà còn chưa cút xuống đây hành lễ, từ lúc nào bổn hoảng phải ngẩng đầu
lên để nói chuyện với ngươi rồi?”
“Thưa bệ hạ, vi thần hiện đang
mặc giáp trụ, cử động có phần khó khăn nên không thể hành lễ, mong bệ hạ thứ lỗi.” Lã tướng quân hơi cúi đầu nói.
“Bớt giả mù sa mưa đi,
đã có lòng tạo phản thì cũng nên có dũng khí thừa nhận hành động của bản thân, người các ngươi muốn là ta, hãy tha cho những người ở đây!” Triệu Thanh Thanh tức giận nói.
Nụ cười trên mặt Lã tướng quân tắt ngấm, thay vào đó là một biểu cảm lạnh lùng mang theo sát khí, hắn âm trầm nói
“Tạo phản? Đừng có đùa với ta, ngươi căn bản không xứng đáng ngồi lên hoàng
vị, nếu không phải thủ hộ giả đế quốc đột nhiên thiên vị ngươi thì vương vị đã thuộc về Nhị Thân Vương rồi. Để một nữ nhân như ngươi trị vì thì
ngày tàn của Thiên Hành đế quốc cũng không còn xa nữa. Ta một lòng suy
nghĩ vì tương lai của đế quốc, sao có thể nói là tạo phản được.”
Nhìn Lã tướng quân chính khí lẫm liệt tuôn ra một tràng lời hay ý đẹp, Triệu Thanh Thanh cưới khảy, giọng điệu châm chọc nói
“Nói đi nói lại thì ngươi cũng chỉ là con chó của nhị hoàng thúc mà thôi, cái gì mà nghĩ cho tương lai của đế quốc, ta nhổ vào.”
Lã tướng quân sắc mặt trở nên khó coi, bản thân hắn chính là đại tướng
quân chỉ huy một trong bốn quân đoàn lớn nhất Thiên Hành đế quốc, thực
lực lẫn địa vị đều xứng đáng với chức vụ của mình, sự thực đúng là hắn
đã đầu quân về phe Nhị Thân Vương, nhưng với thân phận cao quý của mình, hắn ghét nhất là người khác coi rằng hắn là con chó của Nhị Thân Vương, đây là cấm kị của hắn. Lã tướng quân đang định nổi bão thì trong đầu
chợt lóe lên một luồng tinh quang, hắn cười ngạo nghễ nói
“Nữ
hoàng....à không, Triệu Thanh Thanh, nếu ngươi nghĩ rằng chọc giân ta để kéo dài thời gian chờ viện binh thực sự đuổi đến đây thì xin chúc mừng, ngươi thực sự đã thành công trong việc chọc giận ta, nhưng mà còn viện
binh ư? Nằm mơ đi, đúng thật là nếu bọn ta đã có thể tìm ra ngươi thì
bọn chúng cũng có thể, nhưng mà vào thời điểm chúng tới đây thì việc duy nhất còn lại đó là nhặt xác của ngươi mà thôi!!”
Sắc mặt Triệu
Thanh Thanh không khỏi trở nên khó coi, nàng xác thực có ý đồ muốn kéo
dài thời gian, những truy binh đuổi theo nàng lúc trước đều đã táng mạng trước uy lực của Quý Thủy Thần Lôi, không ai biết hành tung của nàng
cả. Nếu đám người Lã tướng quân có thể tìm đến đây thì những người trung thành với nàng cũng có thể, dù sao thì nàng cũng có một chi đội ngũ ẩn
nấp trong bóng tối chuyên truy tung và tìm kiếm dấu vết, về năng lực tìm người thì bọn họ không hề kém so với Lã tướng quân, thậm chí còn có
phần hơn.
Đó là hi vọng sống cuối cùng của Triệu Thanh Thanh,
những người này tới đây ngày hôm nay không hề muốn bắt sống nàng mà thực sự muốn giết chết nàng tại chỗ, dù nàng có bằng cách kỳ diệu nào đấy
tại chỗ đột phá đến Thánh cấp thì cũng không thể nào làm đối thủ của tất cả những cường giả Thánh Giai trước mắt chứ đừng nói hiện tại tu vi của nàng đến cả Bán Thánh cũng chưa tới.
Chỉ là ý đồ của nàng đã bị
nhìn thấu, Triệu Thanh Thanh không phải không có một ít bài tẩy phòng
thân, dù sao nàng cũng là nữ hoàng duy nhất của Thiên Hành đế quốc, một
trong tam đại đế quốc của Huyền Linh đại lục, nhưng những chiêu trò đó
nàng đã phải dùng để cắt đuôi những người đuổi theo nàng lúc trước, thủ
đoạn còn lại thì không đủ để đối phó với Thánh cấp cường giả a.
Nhưng mà Triệu Thanh Thanh cũng tuyệt đối không chịu chết dễ dàng như thế, dù biết rằng phía trước là cái chết nhưng lòng kiêu hãnh của nàng không
cho phép bản thân đầu hàng, chết vinh còn hơn sống nhục, nàng không thể
làm mất mặt liệt tổ liệt tông của mình được. Triệu Thanh Thanh rút ra
một thanh bảo kiếm trông có vẻ lợi hại, linh lực trong người bùng nổ
giống như núi lửa phun trào, nàng quyết định phản kháng đến cùng, dù có
phải bỏ mạng tại đây thì cũng không thể lui bước!
Nhìn gương mặt quật cường của Triệu Thanh Thanh, Lã tướng quân cười khinh miệt, giơ một cánh tay lên, miệng nói
“Rất có chí khí, nhưng mà vô dụng, để ta cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa
một Thánh Hoàng cường giả với một con kiến hôi như ngươi lớn đến mức
nào!”
Uy áp khủng bố của Thánh Hoàng cường giả bạo phát ra hoàn
toàn, Lã tướng quân không hề cử động chút nào nhưng uy áp của hắn giống
như hóa thành một ngọn thác khổng lồ cao vạn trượng đổ ập lên đầu Triệu
Thanh Thanh, trực tiếp khiến nàng phụt ra một ngụm máu mà đổ gục xuống
đất, những người dân làng xung quanh chỉ dính một chút phong mang thôi
cũng không chịu được, tuyệt khí bỏ mình trong nháy mắt.
Triệu
Thanh Thanh cảm thấy cả người giống như bị một ngọn núi nặng hàng ức vạn cân đè lên, linh lực trong người tán loạn, kinh mạch nứt vỡ, máu tươi
không ngừng trào ra khỏi miệng, tầm nhìn của nàng ngày càng trở nên mờ
nhạt, sinh mệnh của nàng dần dần trôi đi, tiêu tán vào trong không gian
giống như một làn khói nhỏ bé yếu ớt. Đúng lúc này bên tai nàng đột
nhiên nghe thấy tiếng một hơi thở nhẹ nhàng phát ra, thứ âm thanh đáng
lẽ ra phải nhỏ đến mức không thể nghe thấy nổi lại giống như một tiếng
sét đánh ngang tai.
Áp lực khủng khiếp của Thánh Hoàng cường giả
ép trên người Triệu Thanh Thanh biến mất, đúng hơn là toàn bộ uy áp mà
Lã tướng quân tạo ra bị một hơi thở yếu ớt đó đánh tan không còn một
mảnh, nàng chống tay đứng dậy có phần ngơ ngác, nàng theo bản năng nhìn
về phía Lã tướng quân, chỉ để nhận ra ánh mắt của hắn không tập trung
vào nàng mà lại hướng về một phía khác.
Triệu Thanh Thanh quay đầu nhìn về hướng đó, hai mắt của nàng ngay lập tức mở to hết cỡ, tròng mắt co rút một cách kịch liệt. Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở cuối làng, người này có một mái tóc dài bạc trắng rối tung rối mù che khuất cả khuôn mặt ở bên dưới, chòm râu dài rậm rạp kéo dài xuống tận
bụng, quần áo trên người hắn rách rưới tàn tạ không khác gì mấy miếng
giẻ vụn.
Những dân làng còn sống sót trong đó có cả Nhiếp Tiểu
Thiến đều nhận ra thân ảnh này, đó chẳng phải là dã nhân vẫn sống ở
ngoài làng hay sao. Triệu Thanh Thanh cũng bất ngờ trước sự xuất hiện
đột ngột của hắn, nhưng điều xảy ra tiếp theo còn khiến nàng bất ngờ hơn nữa. Chỉ thấy dã nhân kia nhấc chân bước từng bước chậm rãi về phía
nàng, mỗi một bước chân hạ xuống đều mang theo một thứ áp lực quỷ dị
khiến tim của mọi người lỡ nhịp, đồng thời diện mạo của hắn cũng dần dần biến hóa theo từng lần nhấc chân.
Đầu tiên là những làn gió đột
nhiên xuất hiện xung quanh người hắn, mái tóc dài bù xù của hắn trở nên
gọn gàng giống như được chải vuốt cẩn thận, mái tóc sau khi thu gọn lại
liền bị một lưỡi đao vô hình cắt xén, vốn là một mái tóc dài chạm gót
chân nay ngắn lại đến ngang lưng. Bộ râu rậm rạp của hắn rơi rụng dần
xuống đất giống như lá khô mùa thu, để lộ gương mặt phía sau. Một luồng
năng lượng màu tím đậm pha lẫn màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường
bao phủ lấy người hắn rồi xoáy tròn, vào thời điểm hắn đặt chân đến đứng giữa Triệu Thanh Thanh và đám người Lã tướng quân thì đám năng lượng đó đột ngột bùng nổ lan ra xung quanh rồi hóa thành khói mờ tiêu tán.
Đứng trước mặt tất cả mọi người lúc này là một thân ảnh bạch y bồng bềnh,
thân hình cao lớn nhưng không khiến người khác có cảm giác áp bức ngộp
thở mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, mái tóc dài bạc trắng khẽ đung đưa trong gió trông cực kỳ bắt mắt, ở phía
trên là một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhưng anh tuấn đến cực điểm, kèm
theo đó là một thứ khí chất bí ẩn mờ ảo vô cùng hấp dẫn ánh mắt người
nhìn, đôi mắt của hắn nhắm nghiền không hề mở ra nhưng mọi người đều có
cảm giác giống như hắn đang trực tiếp nhìn thẳng vào tất cả mọi thứ xung quanh.
Bạch y nam tử khẽ mở miệng thở ra một hơi nhẹ nhàng, sau đó là một giọng nói mang theo áp lực kỳ dị vang lên