Gầm lên một tiếng, Tử Phong tung ra một quyền với
mười thành sức lực, nắm đấm giống như kim thiết nghiền nát lớp vảy bên
ngoài của Ác Ma, trực tiếp xuyên thủng một lỗ trên ngực của nó xuyên
suốt ra tận đằng sau lưng. Cánh tay còn lại của hắn vung lên, hoá chưởng thành đao chặt vào cần cổ đối phương, trực tiếp cắt đứt xương cổ bên
trong. Giơ chân lên đạp cái xác trước mặt qua một bên, Tử Phong ngay lập tức nghiêng người tránh né những chiếc vuốt sắc nhọn đâm tới từ bên
cạnh, cả người hắn ngửa ra sau, hai tay chống xuống đất lấy đà bật ngược người lên, chân của hắn thuận theo chuyển động mà tung ra một cước từ
bên dưới lên, lập tức thổi bay đầu lâu của Ác Ma vừa mới công kích.
Vẫn giữ nguyên tư thế, hai chân của hắn dạng ra, cả người hắn dồn lực xoay
tròn giống như một cơn lốc xoáy, đạp văng bất kể mọi thứ tiến đến gần
mình lên không trung. Tử Phong lộn một vòng trên mặt đất, gương mặt thấm đẫm máu tươi đang nhỏ thành từng giọt không biểu lộ một chút cảm xúc
nào, hắn tiếp cận một Ác Ma ngay gần đó, bàn tay duỗi thẳng ra sau đó
móc ngược từ dưới lên, những ngón tay của hắn xuyên qua phần thịt mềm ở
bên dưới cằm đâm thẳng vào khoang miệng của đối phương rồi nắm lấy phần
hàm dưới của nó.
Tử Phong rút mạnh cánh tay lại, trực tiếp tháo
rời quai hàm của đầu Ác Ma trước mắt ra, máu tươi phun ra thành vòi xối
thẳng lên mặt nhưng hắn có vẻ như không quan tâm lắm, bàn tay còn lại
của hắn đã biến thành hình trảo, xuyên qua lỗ hổng mình vừa tạo ra, nắm
lấy hầu kết của đầu Ác Ma rồi bóp vụn thành thịt nát, bàn tay thuận thế
lật mạnh một cái khiến xương cổ của đối phương vỡ vụn rồi mới thu chiêu
lại.
Đây là lần hồi sinh thứ…….thật sự nghiêm túc mà nói thì Tử
Phong đã quên mất luôn chuyện đếm số lần mình hồi sinh, hắn chỉ biết
rằng sau vô số lần tự bạo, sự độc hại tới từ tử khí của Ác Ma đã giảm đi rất nhiều đến mức không còn đáng kể nữa, với kháng tính hiện tại của
hắn thì có thể tự do hấp thu tử khí mà tiến hành chiến đấu liên miên bất tận không ngừng nghỉ.
Hắn giống như một cỗ máy tính đa chức năng, cơ thể thì vẫn di chuyển và chiến đấu như bình thường, nhưng trong đầu
hắn lại vẫn có thể phân tích tình huống xung quanh và suy nghĩ những
chuyện khác mà không làm ảnh hưởng đến hành động của cơ thể, giống như
là thần trí của hắn chia ra làm nhiều phần, một phần để điều khiển cơ
thể, một phần để nắm bắt động tĩnh quanh người, một phần còn lại để tập
trung suy nghĩ.
“Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy!!” Tử Phong bật
thốt lên, đầu không thèm ngoái lại nhìn, tay đã vung lên thổi bay một
đầu Ác Ma đánh lén từ phía sau.
Nếu trên đời thật sự có địa ngục
thì Vạn Quỷ Quật còn tệ hại hơn, đặc tính của nơi này có thể khiến bất
kỳ người nào sụp đổ bất kể người đó cứng rắn ra sao. Đầu tiên là sự đau
đớn của cơ thể, có thể khi một cá nhân tiến vào Vạn Quỷ Quật, hắn ta có
thực lực rất mạnh, có thể tránh được cái chết tức thì, nhưng chiến đấu
với quân đoàn Ác Ma vô cùng vô tận hơn nữa lại không hề có cái gọi là
thời gian nghỉ ngơi nên không sớm thì muộn cũng sẽ bị giết chết.
Chết ở trong Vạn Quỷ Quật cũng không phải là vấn đề lớn, bởi vì có chết thì
cũng được hồi sinh, vấn đề ở chỗ đó là cái giá phải trả mỗi khi hồi
sinh. Chết ở đây là một chuyện không thể tránh khỏi, bởi vì không phải
ai cũng có thể chiến đấu mãi mãi, sự thống khổ dày vò mà bản thân phải
nhận mỗi lần hồi sinh cứ thế tăng dần lên, gây nên gánh nặng cực lớn cho người tiến vào đây.
Không chỉ là cơ thể, mà cả tinh thần cũng bị
dày vò đến cực điểm, chiến đấu liên tục có thể khiến cơ thể mệt mỏi,
nhưng chỉ cần chết đi xong hồi sinh trở lại, nếu có thể vượt qua được
nỗi đau thì thể lực cũng sẽ được khôi phục, nhưng tinh thần khó tránh
khỏi việc bị quá tải, kết hợp với cơn đau thể xác sẽ bào mòn dần dần
thần trí của người tiến vào Vạn Quỷ Quật, rồi đến một giới hạn nào đó
hắn ta sẽ sụp đổ, sẽ triệt để chết đi.
Tử Phong tự nhận bản thân
mình có khả năng chịu đựng đau đớn và thần kinh giống như làm bằng thép
nguội, thế nhưng mà kể cả như vậy hắn cũng khó mà chịu được sự tàn khốc
của Vạn Quỷ Quật, ý chí cùng với tinh thần của hắn cứ bị bào mòn dần dần mà hắn không thể nào làm được việc gì cả. Nhưng mà với người khác thì
có lẽ đã vong mạng từ lâu, Tử Phong lại tiếp tục sống sót, không phải vì hắn có sức chịu đựng hơn người, mà mỗi khi thần trí của hắn có dấu hiệu sụp đổ thì sâu bên trong tinh thần thức hải, xuất hiện từng tia linh
quang không ngừng trợ giúp hắn, giống như là kẹt ở trong vực thẳm không
có chút ánh sáng lại xuất hiện một tia quang mang nho nhỏ mang tới hi
vọng, thần trí của hắn cứ như vậy mà tiếp tục kiên cường chống chọi,
vững vàng sống sót.
Hiện tại rốt cuộc Tử Phong cũng hiểu được
chuyện gì đang xảy ra với mình, đó chính là hiệu quả của việc hắn dung
hợp với hai “tâm ma” của mình. Nói thật lòng thì hắn cũng không chắc
chắn đó có phải là “tâm ma” của mình hay không nữa, nhưng việc hắn dung
hợp cả hai vào chính bản thân mình là sự thực. Hắc Tử Phong và Bạch Tử
Phong tuy có biểu hiện giống như là tâm ma, là một phần tách ra từ bản
thể là hắn nhưng cả hai đều tồn tại giống như những cá thể độc lập hoàn
chỉnh, việc dung hợp tất cả vào một thể chẳng khác gì một người nhưng
thực chất là ba người.
Tử Phong không phải là không thể nhất tâm
nhị dụng, thậm chí nhất tâm đa dụng cũng có thể, nhưng còn xa mới đạt
được hiệu suất thần thánh như hiện tại, đến bây giờ hắn mới nhận ra đây
chính là điều hắn đạt được khi dung hợp Hắc-Bạch. Giả sử tâm trí của một người có mười phần, khi nhất tâm đa dụng thì mười phần đó sẽ bị chia
nhỏ ra, chẳng hạn nếu Tử Phong suy nghĩ về ba việc khác nhau thì mười
phần tâm trí đó sẽ bị chia nhỏ thành ba phần, nhưng sau khi dung hợp,
thần trí của hắn giống như là thần trí của ba người, tức là có đến tận
ba mươi phần hợp thành.
Chẳng hạn như hiện tại hắn đang nhất tâm
tam dụng, một phần tâm trí của hắn điều khiển cơ thể, một phần khác thì
thu thập thông tin có được từ các giác quan của hắn rồi xử lí và tính
toán, một phần còn lại thì suy nghĩ riêng về các vấn đề khác. Ba mươi
phần tâm trí chia ra làm ba, mỗi công việc đều dùng mười phần tâm trí để hoạt động, chẳng khác gì một người hoàn chỉnh đang tập trung mười thành tinh lực để làm một việc, hiệu suất khủng bố đến mức như vậy đã vượt
quá thường nhân không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại tinh thần của
Tử Phong có thể chia làm ba phần có nguồn gốc khác nhau, một thuộc về
bản thể, một thuộc về Hắc Tử Phong, một thuộc về Bạch Tử Phong, đó cũng
là lí do tại sao hắn lại có thể kiên cường chống chọi lại được sự ăn mòn của Vạn Quỷ Quật. Cứ mỗi khi tinh thần của hắn xuống dốc thì sẽ lại có
một phần tinh thần khác tới thế chỗ, tạo điều kiện cho phần tinh thần bị tổn thương kia có thời gian hồi phục.
Nếu so sánh tình trạng hiện tại của Tử Phong với “suy nghĩ tự chủ” của mỗi phân thân trước kia, thì giới hạn của hắn hiện giờ vượt trội hơn trước kia rất nhiều. Trước kia
dù thực sự có nhiều phân thân, mỗi phân thân đều có khả năng tự chủ
trong suy nghĩ, nhưng chung quy lại cũng chỉ là những cá thể duy nhất
lấy Tử Phong làm chủ với mười phần linh trí cho mỗi phân thân. Một sự
tồn tại duy nhất nhưng linh trí lại gấp ba lần bình thường, hơn nữa
không giống như tâm thần phân liệt, tất cả linh trí của Tử Phong đều nằm dưới sự kiểm soát của một mình hắn, điều này nghịch thiên đến mức nào
cơ chứ.
Nhưng mà cũng không hẳn là không tồn tại nhược điểm, dung
hợp với Hắc Tử Phong và Bạch Tử Phong đồng nghĩa với việc bản thân hắn
cũng bị ảnh hưởng bởi tính cách cũng như suy nghĩ của hai người này,
nhưng mà nói thực là Tử Phong không còn để tâm tới điều này nữa, ảnh
hưởng thì ảnh hưởng, chừng nào nắm giữ chủ đạo vẫn là bản thể của hắn
thì chút ảnh hưởng này không là vấn đề gì hết.
Chẳng hạn như hiện
tại, hắn đang chiến đấu một cách điên cuồng tuân theo bản năng của Hắc
Tử Phong, trong khi đó thì bản thể của hắn lại đảm nhận việc xử lí thông tin, còn phần linh trí với chỉ số thông minh ngút trời của Bạch Tử
Phong lại tiến hành suy nghĩ những việc khác, điển hình đó là việc hắn
nhận ra những gì đã và đang xảy ra với bản thân mình sau khi dung hợp.
Ở trong Vạn Quỷ Quật, 1600 năm trôi qua, quãng thời gian dài đằng đẵng
đối với Tử Phong lại chỉ giống như một khoảnh khắc nhỏ bé không đáng để
tâm đến. Cái gì đến rồi cũng phải đến, hắn chẳng nhớ mình đã trảm sát
bao nhiêu là Ác Ma, nhưng cuối cùng hắn cũng đã đạt tới giới hạn, level
79 99% kinh nghiệm, tức tương đương với Thánh Quân cao giai đỉnh phong.
Khoảnh khắc cột kinh nghiệm của hắn đạt tới 99%, toàn bộ Ác Ma xung quanh hắn
đồng loạt biến mất, chỉ để lại một bãi chiến trường nơi hàng tỷ Ác Ma
phơi thây, mùi máu tanh cùng với mùi xác chết thối rữa bốc lên nồng nặc, không gian tràn ngập tử khí âm trầm. Tử Phong đứng lặng người trên biển xác chết, đến lúc này hắn mới có thời gian để thở ra một hơi, hắn cảm
nhận lực lượng cuồng bạo chảy trong thể nội mình, miệng khẽ lẩm bẩm
“Thì ra đây là thứ sức mạnh mà một Thánh Quân nắm giữ…..Lĩnh Vực – Đại Thiên Kiếp!!”
Bầu trời với những đám mây đỏ như máu nhanh chóng tối đen lại, mây đen kéo
đến ùn ùn che phủ thiên không, sấm chớp ngập trời giáng xuống tạo thành
một khung cảnh huỷ thiên diệt địa. Tử Phong nhớ rằng Chúa Tể Hư Không đã nói rằng ở trong này có thể sử dụng Lĩnh Vực, nhưng về cơ bản thì pháp
tắc ở trong này không có tác dụng, nên sử dụng được là một chuyện, có
thể làm được trò trống gì hay không là chuyện khác, cơ mà ít nhất thì
hắn cũng có thể tu luyện Lĩnh Vực.
“Không đúng, có gì đó không đúng. Lĩnh Vực – Thuỷ Luân Hồi!!”
Biển khơi dậy sóng nhấn chìm núi xác chết chất đống, mặt nước hoá thành một
màu đỏ bởi máu thịt của Ác Ma đã ngã xuống, mỗi một giọt nước đều mang
theo thuỷ chi pháp tắc cường đại vô song.
“Thật sự không ổn, vẫn còn thiếu cái gì đó, Lĩnh Vực – Hắc Ám Thiên Mạc!!!”
Thế giới xung quanh dường như mất đi màu sắc chỉ còn lại hai màu đen trắng, màn đêm sâu thẳm lan tràn nuốt chửng lấy tất cả mọi thứ, bầu không khí
trở nên âm u không chút động tĩnh có thể khiến người khác phát điên.
“Quả nhiên đúng như ta nghĩ, những Lĩnh Vực này, tất cả đều là giả!!” Tử
Phong quan sát xung quanh một hồi lâu, sau cùng mới nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, thiên địa dị tượng biến mất, ba Lĩnh Vực của hắn đều tan biến
không để lại chút dấu vết nào, khôi phục lại quang cảnh chiến trường
chất đầy xác chết như ban đầu. Tử Phong hiện tại đã là một Thánh Quân
cao giai đỉnh phong, với việc lên level và tính phi lý của hệ thống,
những cảm ngộ của hắn đối với thiên địa pháp tắc giống như được cưỡng ép nhét vào trong đầu, có thể nói khả năng lí giải của hắn đối với pháp
tắc chi lực không hề thua kém gì với những Thánh Quân cường giả tu luyện theo cách thông thường, thậm chí còn hơn.
Vừa rồi khi thi triển
Lĩnh Vực, Tử Phong dường như nhận ra những Lĩnh Vực của mình thiếu sót
một thứ gì đó không rõ ràng, giống như bản thân hắn đang nhìn vào những
hình nhân không có sinh mệnh hồn phách, chỉ là một công cụ cường đại chứ không phải là một thực thể chân chính tồn tại, nói ngắn gọn thì Lĩnh
Vực của hắn chỉ được vẻ bề ngoài chứ thực chất bên trong rỗng tuếch.
Tử Phong truy cầu sức mạnh, điều đó là sự thực, nhưng hắn cũng muốn thứ
sức mạnh mình đạt được phải là sức mạnh chân chính chứ không phải chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài, nếu Lĩnh Vực của hắn đã xuất hiện thiếu sót
thì hắn buộc phải tìm cách để cải thiện, mặc dù Lĩnh Vực của hắn không
hề thiếu sự mạnh mẽ.
Hắn thật sự muốn hoàn thiện những Lĩnh Vực
này, nhưng nhất thời hắn không biết phải bắt đầu từ đâu. Những cường giả Thánh Quân bên ngoài ai mà không phải là tuyệt thế thiên tài, vậy mà
bọn hắn cũng phải mất đến hàng trăm năm cũng chưa chắc đã có thể hoàn
thiện Lĩnh Vực của bản thân. Tử Phong hắn tự nhận mình cũng có một lực
lĩnh ngộ tương đối khá, nhưng chẳng có gì đảm bảo hắn sẽ hơn được những
tuyệt thế thiên tài kia, việc hắn rất có thể phải mất đến mấy trăm năm
để hoàn thiện Lĩnh Vực cũng không phải là không thể xảy ra.
Nếu
hắn rời khỏi Vạn Quỷ Quật mà hỏi ý kiến Tiểu Linh thì tin rằng mình sẽ
nhận được câu trả lời tương đối thoả đáng, nhưng mà cũng không có nghĩa
là hắn sẽ đạt được mục đích trong một sớm một chiều. Ở trong Vạn Quỷ
Quật hơn một vạn năm cũng chỉ tương đương với một năm bên ngoài, đây
chính là nơi tuyệt hảo nhất để Tử Phong có thể tìm cách giải quyết vấn
đề của mình, nhưng đổi lại thì hắn sẽ phải tự thân vận động, không thể
nhờ cậy đến ai cả.
Tử Phong vắt óc suy nghĩ, ngày qua ngày hắn
ngồi trên đống xác chết đang dần thối rữa mà hoàn toàn không thèm quan
tâm, cũng chẳng biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết lúc này
hắn đang ngồi trên một núi xương trắng gần như đã mục nát, bỗng nhiên
hắn bật người dậy, trong mắt loé lên từng tia tinh quang.
“Phải
rồi, lão già đã nói rằng một khi mình đạt tới Thánh Quân đỉnh phong thì
Ác Ma sẽ không xuất hiện nữa, nhưng lão đồng thời cũng nói rằng trong
Vạn Quỷ Quật không tồn tại cái chết. Vậy có nghĩa là Ác Ma vẫn tồn tại,
hơn nữa số lượng vẫn như vậy, chỉ là bởi vì tu vi của ta đã đến hạn mức
đặt ra nên bọn chúng không hiện thân nữa mà thôi. Nếu là thế thì…..”
Tử Phong nở một nụ cười khiến người khác sởn gai ốc, hắn trực tiếp vỗ một
chưởng lên người mình, bên trong cơ thể hắn phát ra từng tiếng nổ trầm
đục, da thịt của hắn nứt vỡ chảy máu đầm đìa, kinh mạch bên trong bị phá nát, khí tức của hắn giảm sút với tốc độ chóng mặt, hắn tự phế tu vi
của bản thân.
“…..thiên phú thần thông của Thiên Ma Nhất Tộc vẫn được giữ lại….”
Lời nói của Chúa Tể Hư Không vang lên bên tai Tử Phong, hắn biết rằng cái
tên này luôn luôn thích ẩn giấu huyền cơ bên trong mỗi lời nói, vậy thì
hiển nhiên câu nói này của lão ta không chỉ là một lời dặn dò thông
thường, hắn quyết định mạo hiểm! Ngay khi hắn tự phế tu vi của mình, quả nhiên huyết mạch Thiên Ma của hắn đã phát huy tác dụng.
Người
bình thường tự phế tu vi xong rất khó để tu luyện trở lại đơn giản là
bởi vì khi phế tu vi, kinh mạch bị tổn hại rất trầm trọng, tu vi ban đầu càng cao thì thương thế nhận phải càng lớn, hơn nữa linh khí ẩn chứa
trong kinh mạch cũng theo đà đó mà phóng xuất ra bên ngoài, khiến cơ thể vốn đang được linh khí tẩm bổ trở nên khô kiệt mà xuất hiện ám thương.
Nhưng mà với thể chất của một Thiên Ma như Tử Phong, khi hắn tự phế tu vi,
kinh mạch bị tổn thương của hắn nhanh chóng được chữa lành hoàn hảo vô
khuyết, hơn nữa sau khi hồi phục vẫn giữ được đặc tính giống như là chưa bị phế tu vi, để dễ liên tưởng thì hắn hiện tại không có tu vi nhưng mà kinh mạch của hắn lại là kinh mạch đã trải qua thiên chuy bách luyện
của cường giả cấp Thánh Quân, bất kể là hấp thu linh khí hay vận chuyển
linh lực đều cực kỳ thông suốt dễ dàng.
Linh lực trong người hắn
vốn theo đà kinh mạch bị phá huỷ cũng sẽ thoát ra ngoài giống như bao
người khác, nhưng mà bởi vì kinh mạch của hắn được hồi phục nhanh chóng
mà một bộ phận linh lực được giữ lại, kết quả đó là hiện tại Tử Phong
không chút tu vi nhưng lại sở hữu một lượng linh lực gần như tương đương với một Sư cấp tứ phẩm võ giả.
Nhận ra được những biến hoá này,
Tử Phong không khỏi nở một nụ cười đắc thắng, hắn đưa mắt nhìn những Ác
Ma lại một lần nữa xuất hiện xung quanh bao vây lấy chính mình, miệng
thở ra một tia khí lạnh, nheo mắt nói
“Nào, đến lúc trải qua địa ngục một lần nữa thôi!!”