Trong lúc Tử Phong đang làm loạn ở trên khán đài, ở bên dưới nơi các
đệ tử tham gia tỉ thí đang tập trung, Trần Duệ nhìn sư phụ của mình ở
trên đó, hai mắt không khỏi giật giật, tuy không rõ là chuyện gì đang
xảy ra nhưng nhìn Tử Phong bị Mai Tôn Giả gõ đầu mấy cái, hắn không khỏi thở dài một tiếng, sư phụ cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách là hơi bị
quái gở, thích gây chuyện lung tung.
“Xin chào sư đệ.” Một giọng
nói vang lên khiến Trần Duệ giật mình nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy đứng
đó chính là đệ tử chân truyền của Bạch Nghiệp phong chủ Thanh Long
phong, Vũ Long.
Hắn đương nhiên biết người này là ai, nhưng mà
Trần Duệ mới chỉ trở thành đệ tử của Lăng Hư Cung hơn nửa năm, chẳng
quen biết mấy người, tự nhiên bị bắt chuyện hắn cũng thấy hơi bất ngờ
một chút, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
“Chào buổi sáng sư huynh.”
“Chuẩn bị tốt cả rồi chứ, có nắm chắc sẽ dành phần thắng không?” Vũ Long cười nói.
“Đệ không biết, ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh cả, đệ chỉ có thể
mong bản thân có thể làm tốt để không khiến sư phụ mất mặt là được.”
Trần Duệ lắc đầu nói.
“Yên tâm đi, ta tin rằng dù sư đệ có gặp
thất bại thì cũng không khiến thập thất trưởng lão mất mặt đâu, dù sao
thì cũng không có mấy người ở đây có thể so sánh với người đã lọt được
vào thập cường như đệ đâu.” Vũ Long vỗ vai Trần Duệ, giọng điệu thập
phần thân thiết.
Trần Duệ không nói gì, chỉ hướng ánh mắt lên lôi
đài, thầm nghĩ vị sư huynh này căn bản không biết bình thường sư phụ
nghiêm khắc ra sao, lọt vào danh sách thập cường cũng chẳng có gì đáng
kể, ít nhất hắn phải thắng thêm vài trận nữa thì mới được.
“Biểu ca, vị tiền bối ngồi bên cạnh sư phụ là ai thế?” Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ hỏi.
Trần Duệ còn chưa kịp trả lời thì Vũ Long đã lên tiếng trước
“Sư muội nhập tông chưa lâu nên không biết, đó là Mai Tôn Giả, một trong số những Thánh Tôn cường giả lợi hại nhất của Lăng Hư Cung chúng ta đó.”
“Trông sư phụ có vẻ thân thiết với ngài ấy nhỉ?” Nạp Lan Yên Nhiên lơ đãng nói.
“Đệ tử như chúng ta không nên bàn chuyện của các tiền bối ở sau lưng như
vậy đâu. Nhưng mà nói nhỏ cho hai người biết, ta nghe nói giữa Mai Tôn
Giả và thập thất trưởng lão hình như có quan hệ mờ ám nào đó đấy, hai
người bọn họ đúng là gần gũi với nhau thật.” Vũ Long làm ra vẻ thần bí
nói.
Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền đầy hứng thú quan sát sư phụ
và Mai Tôn Giả trên khán đài, trong khi đó thì Trần Duệ lại nghĩ ngợi
sâu xa hơn. Hắn biết được sư phụ mình rất mạnh, nhưng ở trong một tông
môn đỉnh cấp như Lăng Hư Cung, thực lực của Tử Phong cũng chỉ có thể xếp ở hạng trung đẳng trong cao tầng, có uy quyền lớn lao như hiện tại là
một chuyện lạ, trước kia hắn vẫn thắc mắc chuyện này nhưng hiện tại
không còn nữa, chỉ cần nhìn vào sự thân thiết giữa Mai Tôn Giả và sư phụ hắn, rất dễ để đoán được Tử Phong chắc là có hậu đài chống lưng ở đằng
sau.
Đương nhiên chuyện này chỉ là bản thân Trần Duệ suy đoán, chứ không có căn cứ gì cả, sư phụ hắn thường không nói nhiều về bản thân,
còn những gì hắn tìm hiểu được thì thân thế của Tử Phong vẫn còn rất
nhiều ẩn số. Nếu Tử Phong mà biết được những gì đồ đệ của mình đang nghĩ thì hắn sẽ ngửa mặt lên song song với bầu trời mà tự hào về bản thân,
cái kế hoạch “vị sư phụ thần bí cường đại” thành công một cách xuất sắc
ngoài dự kiến a.
Rút thăm bắt cặp rất nhanh đã được hoàn thành, để đảm bảo tính công bằng, chính tay tông chủ Lâm Chấn Hạo sẽ thực hiện
việc đó, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cũng đã biết được đối thủ cuẩ
mình là ai. Bởi vì chẳng quen biết ai ở trong Lăng Hư Cung, với cả hai
thì đối thủ nào cũng như nhau cả, không có gì phải lo lắng, cũng may đó
là theo như kết quả rút thăm thì hai người không phải trực tiếp đối đầu
với nhau ngay vòng đầu.
Đối thủ đầu tiên của Trần Duệ là một đệ tử của Huyền Vũ phong, tu vi Vương cấp bát phẩm, ngay khi được xướng tên,
cả hai liền tung mình nhảy lên lôi đài, nghiêm túc đánh giá lẫn nhau.
Trần Duệ dò xét đối thủ của mình, tuy nhận ra đối phương kém mình một
tiểu cảnh giới nhưng hắn vẫn không dám coi thường, lôi đài tỉ thí nghiêm cấm sử dụng trợ lực ngoại thân như cấm khí hay phù lục, nhưng cũng
không có gì đảm bảo đối phương không sở hữu bí pháp nghịch thiên nào đó
cho phép chiến đấu vượt cấp, sư phụ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại rằng bất
kể kẻ địch ra sao vẫn luôn phải tung toàn lực khi đánh nhau.
Bản
thân Trần Duệ cũng đã được tự thân trải nghiệm lợi ích của việc sử dụng
toàn lực khi chiến đấu, khi còn ở Ngoạ Long Sơn Mạch, rất nhiều lần hắn
có thể xử lí dễ dàng yêu thú đối địch, đôi khi cả võ giả dong binh cùng
cảnh giới, chỉ để đến cuối cùng sư phụ hắn chỉ ra rằng đa phần đều có
tuyệt chiêu áp đáy hòm nhưng còn chưa kịp dùng đã bại trận, hắn có thể
chiến thắng dễ dàng cũng chỉ nhờ một lời khuyên đơn giản như thế.
Linh lực trong người Trần Duệ dâng trào, cơ bắp trên người hắn căng cứng sẵn sàng làm ra hành động bất kì lúc nào, cả người nhìn bên ngoài không
thấy có gì khác biệt nhưng bên trong hắn đã sẵn sàng để tốc chiến tốc
thắng ngay lập tức. Khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên từ phía trọng tài,
tên đệ tử của Huyền Vũ phong ngay lập tức xông lên, hai tay bắt ấn
quyết, trên người toả ra hào quang ánh sáng chói lọi che mắt người đối
diện, đây chính là một môn vũ kỹ thân pháp khá là lợi hại của Lăng Hư
Cung, chuyên dành cho Quang thuộc tính võ giả tu luyện.
Nhưng mà
Trần Duệ vốn đã chuẩn bị kỹ càng, hắn hành động còn nhanh hơn, ngay khi
đối phương vừa mới di chuyển, trong đầu hắn liền tính toán vị trí di
động của đối thủ, trong chớp mắt cả người hắn giống như đạn pháo lao
thẳng trực diện vào vị trí mà tên đệ tử kia đang di chuyển đến, căn bản
mặc kệ luồng ánh sáng mạnh mẽ khiến đôi mắt đau nhức, hắn mở rộng thần
thức của mình ra, trong khoảnh khắc cảm nhận được vật cản, Trần Duệ bất
kể là mình đụng phải cái gì, bàn tay xoè rộng tung ra một chưởng.
Tên đệ tử của Huyền Vũ phong cũng không phải người bình thường, tốc độ di
chuyển và thi triển vũ kỹ của hắn cực nhanh, kể từ lúc cơ thể hắn cử
động cho đến lúc phát ra quang mang chói loà chỉ chưa đến một giây,
nhưng đối thủ của hắn lại là Trần Duệ. Trần Duệ không có thế mạnh về lực lượng cũng như sức bền, nhưng lại có thiên phú về tốc độ cũng như bản
năng công kích sắc bén, đây cũng là hai thứ mà Tử Phong tập trung khai
thác khi huấn luyện cho hắn.
Trần Duệ nhanh hơn một bước, trước
khi đôi mắt bị phế bởi thứ ánh sáng kì dị kia, hắn đã bắt kịp đối
phương, bàn tay ngưng tụ kình khí sau đó phóng ra một chưởng, trực tiếp
đập mạnh vào bụng đối thủ của mình. Kình khí phóng ra xuyên qua hộ thể
cương khí của tên đệ tử Huyền Vũ phong, va chạm rất mạnh vào nội tạng
bên trong, cả người hắn ngay lập tức văng mạnh ra đằng sau, vũ kỹ vừa
mới thi triển đã bị ngắt quãng, căn bản không có thời gian để có thể
tiếp tục biến chiêu.
Đối thủ bay ra đằng sau đập người vào màng
chắn của võ đài sau đó dội ngược lại, Trần Duệ không cho đối phương có
cơ hội thở dốc, linh lực trong người hắn tuôn trào như biển khơi dậy
sóng, cả người hoá thành một cái bóng mờ tiếp cận đối phương lúc này
đang trên đà bị bật ngược trở lại lôi đài, một tay vươn ra bắt được vai
của đối phương, tay còn lại nắm lấy cổ tay, sau đó một chân gạt xuống,
xoay người dùng một đòn vật nện mạnh đối thủ xuống mặt đất.
Tên đệ tử của Huyền Vũ phong cảm thấy ruột gan bên trong bụng vặn xoắn lại
trong đau đớn, còn chưa kịp ổn định lại thân hình thì vai và tay đã bị
hai gọng kìm bắt lấy, sau đó cả người mất thăng bằng bay lên không trung sau đó đập thật mạnh xuống nền đất. Cú va chạm khiến cả lôi đài rung
lên một trận mãnh liệt, mặt đất bên dưới vỡ tan thành từng mảnh, một
ngụm máu phun ra từ miệng tên đệ tử xấu số.
Theo lời dạy của sư
phụ, đánh rắn thì phải đánh dập đầu, một khi đã công kích trúng thì
tuyệt đối không được để đối phương có cơ hội thở đến hơi thứ hai. Ngay
khi nện mạnh người tên đệ tử Huyền Vũ phong xuống đất, Trần Duệ giơ một
chân cao lên sau đó hạ xuống một cước toàn lực, gót chân hắn đập mạnh
vào ngực đối phương, bên tai nghe thấy mấy tiếng xương sườn gãy vang lên răng rắc, đồng thời mặt đất vốn đã nứt nẻ nay lại xuất hiện thêm mấy
đạo vết nứt nữa kéo dài, cả người tên đệ tử Huyền Vũ phong bị chôn vùi
trong mặt đất.
Vẫn nắm lấy cổ tay của đối phương, Trần Duệ khẽ hô
lên một tiếng, hai tay kéo mạnh một cái lôi tên đệ tử Huyền Vũ phong ra
khỏi mặt đất, chỉ để ngay sau đó hắn xoay người sang bên cạnh, coi đối
thủ của mình giống như một con búp bê rách nát mà đập xuống mặt đất một
lần nữa. Cốt Xà Kiếm xuất hiện trong tay, Trần Duệ đang định xiên đối
phương phát nữa cho chắc ăn thì một luồng lực lượng kì lạ đã bao bọc lấy cơ thể khiến hắn không thể cử động, bên tai vang lên tiếng nói của
trọng tài
“Đủ rồi, đối thủ của ngươi đã mất đi khả năng chiến đấu, người chiến thắng là Trần Duệ của Thanh Long phong.”
Tử Phong ở trên khán đài không ngừng gật gù, một trận chiến khá đẹp mắt,
gần như lấy thế áp đảo hoàn toàn mà kết thúc, đối thủ của Trần Duệ căn
bản chỉ kịp tung ra đúng một cái vũ kỹ thân pháp phụ trợ sau đó liền như miếng giẻ rách mà bị giày vò thê thảm, đối với kết quả này hắn rất hài
lòng. Tử Phong biết được rằng để với tu vi Vương cấp bát phẩm mà lọt
được vào danh sách thập cường, hẳn là tên đệ tử Huyền Vũ phong kia cũng
có một vài lá bài tẩy lợi hại, nhưng mà lợi hại đến mấy mà không dùng
được thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi, xem ra tiểu tử này vẫn nhớ lời hắn dạy.
Trận chiến của Trần Duệ không phải là trận duy nhất diễn ra, cùng lúc hắn đang bán nguyên một cánh đồng hành cho đối thủ của mình
thì đồng thời cũng có ba trận đấu nữa được diễn ra. Đối với tất cả mọi
trận đấu không có mặt đệ tử của hắn, Tử Phong hoàn toàn không quan tâm,
thay vì ngồi xem mấy đứa nhóc nhảy múa lung tung thì thà hắn ngồi tám
nhảm với Mai Tôn Giả còn hơn.
“Này, ta nhớ không nhầm thì hơn nửa
năm trước tên đệ tử này của cậu tu vi còn chưa đến Tướng cấp đúng
không?” Mai Tôn Giả nhíu mày nói.
“Đúng thế, so với bây giờ thì hắn yếu như sên ấy.” Tử Phong lơ đãng nói.
“Đừng nói với ta là cậu vì muốn thắng cược mà bất chấp dùng đan dược quá liều cưỡng ép tăng tu vi của hắn lên nhé, hẳn cậu cũng biết việc đó để lại
bao nhiêu tác hại mà?” Mai Tôn Giả nói.
“Đúng là ta có sử dụng đan dược, nhưng tác hại thì ngài xem cái này trước đi rồi hẵng trách tội
ta.” Tử Phong gật đầu nói, khẽ lật tay một cái, cầm lấy một chiếc bình
ngọc nhỏ đưa cho Mai Tôn Giả.
Mai Tôn Giả nghi hoặc đón lấy chiếc
bình ngọc trông có vẻ tinh xảo vốn được dùng để đựng đan dược, nàng dùng không gian lực phong bế một khoảng không gian nhỏ xung quanh người mình để tránh dược hương thoát ra đánh động tới những người xung quanh, xong rồi mới mở nắp bình ra.
Một luồng dược hương thơm ngọt dịu nhẹ
bốc lên khiến nàng không tự chủ được mà hít vào một hơi thật sâu, chỉ
ngửi đan hương thôi cũng khiến nàng thần thanh khí sảng một trận, cảm
giác cơ thể trở nên bồng bềnh nhẹ nhàng, linh lực trong người vận chuyển nhanh và dễ dàng hơn một vài phần. Sắc mặt Mai Tôn Giả biến đổi lộ rõ
vẻ ngạc nhiên, vội vàng đóng nắp bình ngọc lại, sửng sốt nói
“Cửu giai Tạo Hoá Đoán Thể Đan!! Làm thế nào mà cậu có được thứ này?”
Tạo Hoá Đoán Thể Đan là siêu cấp đan dược cửu giai, về cấp bậc đã vô hạn
tiếp cận thập giai Thần Đan, công dụng chính cũng giống như lục giai Tẩy Tuỷ Đan, có tác dụng thanh lọc cơ thể võ giả, loại trừ tạp chất cũng
như dược lực dư thừa từ đan dược trong tu luyện. Nhưng còn hơn Tẩy Tuỷ
Đan, Tạo Hoá Đoán Thể Đan còn củng cố kinh mạch võ giả, tinh lọc linh
lực trong cơ thể, tăng cường sinh mệnh lực, đồng thời đẩy mạnh khả năng
chuyển hoá linh lực cùng với lực lĩnh ngộ, có thể nói đây là loại đan
dược dùng để củng cố cơ thể võ giả lợi hại nhất chỉ dưới Thần Đan thập
giai.
Tử Phong ghé sát tai Mai Tôn Giả, cười thần bí nói
“Ngài đoán thử xem, gợi ý đó là đan dược này mới được luyện chế cách đây không lâu đâu.”
Mai Tôn Giả thân là đan sư thiên tài, nàng chỉ cần ngửi đan hương cũng có
thể biết ngay được tên gọi cũng như phẩm chất của đan dược, lẽ dĩ nhiên
nàng biết được trong bình không phải là đan dược đã được luyện chế từ
lâu.
“Chẳng lẽ…đây là do ngươi luyện chế??” tròng mắt Mai Tôn Giả co rút, không khỏi bật thốt lên.
“Ngài không phải là người duy nhất có thể luyện chế đan dược đâu!! Hẳn là bây giờ ngài cũng đoán được ta đã làm gì với hai đệ tử của mình rồi chứ.”
Tử Phong cười hắc hắc nói.
Mai Tôn Giả có chút thẫn thờ, một hồi
lâu sau mới tỉnh táo lại, khẽ thở dài một tiếng sau đó đưa chiếc bình
ngọc trở lại. Cơ mà Tử Phong ngay lập tức đẩy ngược tay nàng lại, điềm
nhiên như không nói
“Thứ này ta không cần nữa, ngài cứ cầm lấy mà dùng, muốn làm gì thì làm, có đem ra cho cá ăn ta cũng không có ý kiến đâu.”
Thất giai đan dược hiếm như lông phương sừng lân nhưng không phải là không
có cách kiếm được, bát giai đan dược thì chỉ có thể ngộ không thể cầu,
vậy mà bên trong cái lọ nhỏ bé trên tay của Mai Tôn Giả có đến hơn chục
viên đan dược cửu giai, chừng đó cũng đủ để khiến đủ các loại thế lực
đỉnh cấp tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, tiện tay ném một viên đan dược này ra giang hồ cũng có thể đánh động tới Linh Đế cường giả ra tay cướp bóc.
Phải biết rằng đạt tới tầng thứ như Linh Đế, có rất ít bảo
vật có thể có tác dụng trong tu luyện, cửu giai đan dược nằm trong số
đó, hơn nữa tu vi cao như vậy khó tránh khỏi việc xuất hiện tạp chất
trong cơ thể, đây lại còn là Tạo Hoá Đoán Thể Đan có thể trợ giúp những
bậc chí tôn Linh Đế trực tiếp trong tu luyện, không ai là không thèm
muốn.
Đan dược trân quý như vậy mà Tử Phong nói cho là cho, khiến
Mai Tôn Giả không khỏi xoắn xuýt một trận. Nhưng mà nghĩ lại hắn ta là
một Cửu giai Đan Đế có thể luyện chế Tạo Hoá Đoán Thể Đan, chắc hẳn
trong mắt Tử Phong thứ này cũng không có quá mức đáng giá, thậm chí hắn
còn đem ra cho hai đệ tử đến cả Tôn cấp còn chưa đến kia sử dụng, Mai
Tôn Giả cũng chỉ có thể yên lặng mà thu bình ngọc về.
“Thiệt tình, cái tên này muốn thắng mình đến mức nào nữa….” đang nghĩ ngợi, Mai Tôn
Giả chợt nhớ ra là nếu Tử Phong thắng cược thì hắn có thể đưa ra cho
mình một điều kiện bất kỳ trong khả năng. Nhớ lại chuyện đó, không biết
trong đầu nàng nghĩ đến cái gì mà gương mặt không khỏi ửng đỏ, vội vàng
cúi gằm mặt xuống che giấu sự bối rối.
Trong khi đó thì cái tên nam nhân trời đánh ở bên cạnh chẳng biết chuyện gì vừa mới xảy ra, hào hứng nói