Tử Phong trở về chỗ ở của mình, hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về
việc mấy người của Thái Diễn Thánh Địa, trực giác nói cho hắn chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, dường như có gì đó ẩn khuất đằng sau chuyến viếng thăm lần này. Nếu chỉ đơn thuần là Diễm Quang Đế Quân đến tìm lão tổ của Lăng Hư Cung bàn việc riêng thì căn bản không cần phải dẫn theo
người.
Hắn biết rằng những cường giả đỉnh cao nhất của đại lục khi có chuyện thì thường sẽ tự mình xử lý, hoặc sẽ yêu cầu người dưới
trướng của mình đi làm thay, rất hiếm khi xảy ra việc tự thân xuất mã
còn kéo theo người khác. Kỳ lạ hơn nữa đó là mang theo ai không mang,
lại cố tình mang theo hai người Đổng lão vốn trước kia có xích mích với
mình.
Mặc dù Mai Tôn Giả đã an ủi hắn, nói rằng chuyện ân oán cá
nhân như thế này thì một Linh Đế cường giả đa phần sẽ vì mặt mũi mà
không nhúng tay vào, nhưng với kinh nghiệm của cá nhân Tử Phong, hi vọng vào cái gọi là mặt mũi của cường giả thì thà mong rằng mua bừa một tờ
vé số rồi túng giải độc đắc còn dễ ăn hơn, việc siêu cấp cường giả không thèm để ý mặt mũi mà thẳng tay làm tới xảy ra không ít, Linh Đế cường
giả thì chung quy lại cũng chỉ là con người, hắn không tin rằng nếu mọi
việc không diễn ra theo ý mình thì Diễm Quang Đế Quân sẽ chịu ngồi yên.
Nếu thực sự việc như vậy xảy ra thì kết quả sẽ rất tệ, lấy thân phận địa vị và thực lực của một Linh Đế cường giả, muốn ép chết một người như hắn
dễ như trở bàn tay, dù có trực tiếp đem hắn đi giết thì Lăng Hư Cung
cũng làm được gì cơ chứ. Mối quan hệ của hắn và Lăng Hư Cung là mối quan hệ lợi ích, chừng nào hắn còn có ích với tông môn thì Lăng Hư Cung sẽ
bảo vệ hắn, nhưng chỉ là một sự bảo vệ ở giới hạn nhất định, khi mà ích
lợi thu được kém xa so với nguy hiểm nhận về, cái sự bảo vệ trên danh
nghĩa đó cũng sẽ không cánh mà bay.
Tử Phong dám cá đến mười thành rằng dù Diễm Quang Đế Quân có ngang nhiên dùng một cái tát giết chết
hắn thì Lăng Hư Cung cũng chẳng dám phóng ra một cái rắm, hắn đúng thật
được coi là thiên tài nghịch thiên, nhưng thiên tài chết thì cũng chỉ là cái xác khô vô giá trị, Lăng Hư Cung sẽ không vì một cái xác chết mà
gây chiến với một Linh Đế cường giả, hay sâu xa hơn đó là Thái Diễn
Thánh Địa, một thế lực còn mạnh hơn cả chính Lăng Hư Cung.
Nhận
biết rất rõ sự thật này, Tử Phong cảm thấy tình thế hiện tại giống như
hắn đang bịt mắt bước đi trên bờ vực, lằn ranh sinh tử chỉ cách nhau có
một đường chỉ bé nhỏ. Thực ra thì sinh tử của bản thân mình thì Tử Phong không quá lo lắng, với kỹ năng biến thái đó là Thiên Ngoại Hoá Thân, hắn có thể hồi sinh bất kỳ lúc nào ở phân thân nếu bản thể không may bị chết, đương nhiên sẽ có một số nhược điểm không nhỏ nhưng nhược điểm gì cũng không thể so sánh với cái chết được.
Phân thân của hắn luôn
luôn hiện hữu xung quanh người thân của Tử Phong, nhưng bọn chúng đều ẩn mình một cách cực kỳ kín đáo, hơn nữa chẳng một ai ngoại trừ người thân cận của hắn biết được năng lực ẩn thân này cả. Đối với những người
ngoài đã biết đến việc hắn có thể tạo ra phân thân của chính mình thì
chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là một loại bí pháp có thể tạo ra bản sao một cách tức thời để tăng chiến lực, khó biết rằng phân thân của hắn có thể tồn tại mãi mãi không có giới hạn thời gian.
Dù Diễm Quang Đế
Quân hay Đổng lão có trực tiếp giết Tử Phong, phân thân của hắn có khả
năng rất cao vẫn còn sống nhờ khả năng ẩn nấp, mà nếu phân thân còn sống thì hắn cũng còn sống, vậy nên mới nói sinh tử của bản thân hắn không
thực sự lo lắng lắm. Điều hắn lo lắng đó là người thân cận của mình, Tử
Phong tự nhận mình có chút tiểu thông minh, hơn người bình thường một
chút nhưng so với bậc trí giả chân chính thì kém xa, nếu hắn cũng có thể ngộ ra tầm quan trọng của việc trảm thảo trừ căn thì người khác cũng có thể làm tương tự, đến lúc đó thì người thân của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Suy nghĩ một hồi, Tử Phong đột nhiên lên tiếng
“Nhạc Tư Kỳ, Diệp Mị Nhi, tới đây!”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Nhạc Tư Kỳ cùng với Diệp Mị Nhi đột ngột xuất
hiện trước mặt hắn, cả hai quỳ một gối xuống đất, hành lễ nói
“Chủ nhân có việc gì phân phó?”
“Hai ngươi mang theo Tuyết Liên, Diệp Ngưng Tuyết và Lãnh Băng Băng rời khỏi Lăng Hư Cung, sau đó tìm một nơi thật xa tạm thời ẩn náu một thời gian, ta sẽ để một phân thân đi theo, chúng ta sẽ liên lạc thông qua phân
thân của ta, nếu không có lệnh thì tuyệt đối không được trở về đây.” Tử
Phong ra lệnh.
“Chủ nhân, có chuyện gì xảy ra hay sao?” Nhạc Tư Kỳ nghi hoặc hỏi.
“Chuyện kể ra thì dài dòng lắm, chỉ là ta có linh cảm không hay, các ngươi cứ
làm theo lời ta dặn dò, Tuyết Liên thì không sao, con bé có thể tự bảo
vệ bản thân, nhưng an toàn của Ngưng Tuyết và Lãnh Băng Băng phải được
đặt lên hàng đầu!” Tử Phong lắc đầu nói, sau đó ném cho hai người mấy
chiếc không gian giới chỉ.
“Bên trong này có đủ mọi thứ cần thiết
từ đan dược cho đến phù lục, cả linh thạch và lộ phí nữa, ngay lập tức
khởi hành đi, đừng chậm chễ.”
Nhạc Tư Kỳ cùng Diệp Mị Nhi quay sang nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh nói
“Tuân lệnh, thưa chủ nhân!”
Sở dĩ hắn đặc biệt muốn đưa Tuyết Liên và Diệp Ngưng Tuyết ra ngoài là bởi vì đó là hai người khiến hắn lo lắng nhất. Diệp Ngưng Tuyết tu vi còn
thấp, tuy mấy năm nay đã tăng tiến không ít nhưng đối với cường giả thực sự thì cũng chỉ là con kiến, có xảy ra chuyện thì nàng chỉ có nước bó
tay chịu chết. Tuyết Liên tuy có tu vi Thánh Hoàng, về mặt thực lực thì
có thể tự bảo vệ cho bản thân, nhưng tâm trí của con bé vẫn còn non nớt, rất dễ rơi vào cạm bẫy của kẻ thù đặt ra, hơn nữa qua nhiều năm nay,
hắn đã coi đoá Băng Sơn Tuyết Liên hoá hình này giống như con gái của
mình, cưng chiều còn chưa xong nữa là, dù có xảy ra chiến đấu thì hắn
cũng tuyệt nhiên không muốn con gái của mình dính vào.
Lãnh Băng
Băng là nữ nhân của hắn, tuy vẫn chưa đi đến bước cuối cùng nhưng an
nguy của nàng hắn vẫn phải đảm bảo, hơn nữa nàng suy cho cùng cũng chỉ
là một đệ tử hạch tâm của Lăng Hư Cung, nói trắng ra là có chết cũng
không ai quan tâm, đưa nàng đi lánh nạn là lựa chọn tốt nhất.
Hồ
Phi Nguyệt có tu vi Bán Thánh Tôn, về mặt thực lực có thể so cao thấp
với chính hắn, nếu có nguy hiểm thì cũng có thể bí mật rời khỏi nơi này
không quá mức khó khăn, hơn nữa nàng ở lại đây cũng có thể xem như là
một trợ lực đối với hắn. Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan thì không cần phải
bàn, quan hệ của cả hai đối với Lăng Hư Cung không phải là mối quan hệ
dựa trên lợi ích như Tử Phong, dù có xảy ra chuyện gì với hắn thì hai
nàng vẫn sẽ được an toàn.
Sự tồn tại của Nhạc Tư Kỳ và Diệp Mị Nhi là bí mật không ai biết, nhưng đã có phân thân của hắn đi theo, việc
đưa cả bọn rời khỏi Lăng Hư Cung cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Còn một lí do nữa đó là Tử Phong đề phòng trường hợp xấu nhất, hắn vẫn
sẽ có một phân thân còn sống, ai mà biết được Linh Đế đại năng có bao
nhiêu lợi hại, lỡ như để lại toàn bộ phân thân quanh quẩn bên trong Lăng Hư Cung rồi bị diệt sạch toàn bộ thì hỏng bét.
Hai thân ảnh trước mặt Tử Phong đồng loạt biến mất, Tử Phong nhắm mắt lại sau đó thở dài một cái.
“Mong rằng mình chỉ đang lo nghĩ không đâu mà thôi!”
Tử Phong bất tri bất giác nhớ lại thời điểm hắn vẫn còn một thân một mình, độc lai độc vãng, không cần phải lo nghĩ nhiều thứ như vậy. Nhưng mà
cái gì cũng có giá của nó, hắn có được một gia đình êm ấm thì hắn cũng
phải trả giá, nhưng nói gì thì nói, nếu cho hắn chọn lại thì hắn vẫn sẽ
chọn việc có được hạnh phúc giống như bây giờ, bất kể là phiền não hay
đau đớn đến mức nào thì hắn cũng thấy đáng giá.
“Chàng đang lo nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói của Hồ Phi Nguyệt vang lên sau lưng khiến Tử Phong không khỏi giật mình.
“Nàng đến từ lúc nào vậy?”
“Thiếp vừa mới tới, phu quân làm gì mà nghĩ ngợi đến nhập thần như vậy, thiếp
xuất hiện mà chàng cũng không nhận ra nữa.” Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Có chút chuyện mà thôi, nàng không cần phải lo lắng đâu.” Tử Phong miễn cưỡng nở một nụ cười.
Hồ Phi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tử Phong, nàng biết rằng nụ cười lúc này
của hắn trông không khác gì lúc bình thường, nhưng ẩn chứa trong đó là
một sự sầu lo khó có thể nói lên lời, nàng bước tới ôm lấy phu quân của
mình, khẽ nói
“Thiếp không biết tại sao chàng lại muốn đưa mấy
người bọn họ rời khỏi Lăng Hư Cung, nhưng ý chàng đã quyết thì thiếp sẽ
không có ý kiến gì. Chỉ là có một chuyện chàng phải hứa với thiếp!”
“Nàng là thê tử của ta, nàng muốn ta hái sao trên trời thì ta cũng phải làm
được bằng mọi giá, chỉ một lời hứa thì có đáng kể gì.” Khẽ hít mùi thơm
ngọt ngào toả ra từ mái tóc trắng muốt của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong hơi
bình ổn tâm tình của mình lại, miệng nói.
“Miệng lưỡi trơn chu,
thảo nào nữ nhân gặp chàng khó có thể thoát được khỏi ma trảo. Nhưng mà
như chàng vừa nói, chúng ta là phu thê đồng tâm nhất thể với nhau, nếu
gặp chuyện khó khăn thì phu quân nên nhớ rằng thiếp sẽ luôn và mãi mãi ở bên cạnh chàng, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, dù có chuyện gì
xảy ra đi chăng nữa thì thiếp cũng sẽ cùng đối mặt với chàng, đừng tự
đặt tất cả mọi thứ lên vai mình như vậy. Chàng cảm thấy đó là chuyện
đương nhiên nhưng với thiếp đó là chàng đang không tin tưởng thiếp, điều đó khiến thiếp đau lòng đấy.” Dường như cảm nhận được tâm tình của Tử
Phong đã ổn định hơn, Hồ Phi Nguyệt nghiêm túc nói.
“Ta nào dám
khiến thê tử đại nhân phải đau lòng được, nói như vậy oan cho ta quá.
Nhưng mà……cảm ơn nàng, cảm ơn nàng luôn ở bên cạnh ta bất kể nắng mưa
bão tố hay lúc vui buồn, cảm ơn nàng đã chấp nhận bản chất thật sự của
ta, thật sự thì ta chưa từng nghĩ rằng mình xứng với nàng. Cơ mà lúc này nói những lời như vậy cũng chỉ là dư thừa, nếu nàng đã chọn ta là nam
nhân của nàng, vậy thì ta cũng phải cố gắng để trở thành một nam nhân
hợp cách.”
“Chàng biết thế là tốt! Ài, thiếp nhớ ngày xưa khi tu
vi của chàng chưa khôi phục, lúc đó thiếp là một trợ lực cực tốt cho
chàng, chỉ là thiếp không ngờ có ngày bản thân mình lại thành đối tượng
để được chàng bảo vệ đó.” Hồ Phi Nguyệt nháy mắt nói.
“Chẳng phải
ta đã nói rồi còn gì, ta muốn nàng không hối hận khi chọn ta làm nam
nhân của mình, mà nam nhân không thể bảo vệ được người thân trong mắt ta chỉ là rác rưởi, nàng không muốn ta tự khinh bỉ bản thân thành thứ vứt
đi như vậy chứ?” Tử Phong cười nói.
Hồ Phi Nguyệt vỗ lên đầu Tử Phong một cái, cười mắng
“Đương nhiên là không, phu quân của thiếp chính là hạng người đỉnh thiên lập
địa, hơn nữa lại còn là hoàng tộc Thiên Ma cao quý, sao có thể ví với
rác rưởi được.”
“Được rồi, không cần phải nịnh ta như thế, bản thân ta như nào thì chính ta biết rất rõ, ta cũng không có tốt như nàng nói đâu.”
“Trong mắt thiếp thì chàng chính là như vậy!” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
“Còn nói nữa, nếu ta tuyệt vời như vậy thì nàng không sợ có ngày ta bị cướp mất à?” Tử Phong trừng mắt nói.
Hồ Phi Nguyệt tự nhiên co rúm người lại, vẻ mặt đượm vẻ buồn bã, cố tình nói
“Chàng vốn dĩ đã bị cướp đi rồi mà, có một mình thiếp vẫn chưa đủ, chàng lại
còn đi câu dẫn nữ nhân bên ngoài nữa, hiển nhiên là đã chán thiếp rồi…”
Khoé mắt Tử Phong giật giật, hắn nghiêng người trực tiếp bế bổng Hồ Phi Nguyệt lên đi tới bên giường, miệng cười tà
“Chán là chán thế nào, ta vẫn còn chưa ăn no đâu!!”
Hồ Phi Nguyệt mỉm cười quyến rũ, đôi tay trắng nõn thon thả tựa như ngó
sen vươn lên ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên vũ mỵ thở ra một hơi
“Vậy thì…..sủng ái thiếp đi…..”
Thư phòng của Tử Phong bỗng nhiên bị một luồng lực lượng không tên xông ra
đóng hết tất cả các cánh cửa lại, bên trong vang lên một bản nhạc hương
diễm vô ngần khiến người nghe không khỏi đỏ mặt thở gấp. Khúc nhạc
nguyên thuỷ kéo dài từ xế chiều cho đến nửa đêm mới dừng lại, không gian buổi đêm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu.
Tử Phong
ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng sau cao trào đang rúc vào
lòng mình ngủ say mà không khỏi cảm thấy thoả mãn, không hẳn là thoả mãn về thể xác, mà là tinh thần của hắn lúc này đang rất tốt đẹp. Hắn biết
rằng Hồ Phi Nguyệt không phải tự nhiên lại cố tình muốn kéo hắn lên
giường như thế này, Tử Phong hiểu rằng nàng đây là đang dùng một biện
pháp khác để xoa dịu tinh thần đang căng cứng của hắn, một biện pháp tuy có chút hương diễm nhưng cũng nhẹ nhàng thấu hiểu lòng người, không cần câu từ dài dòng, chỉ có ôn nhu vô tận mà thôi.