Nơi ở của các Tôn Giả là cấm khu không cho phép người ngoài ra vào,
đương nhiên cái gọi là cấm khu ở đây cũng chỉ là tương đối, ít nhất thì
một số người có thân phận đặc biệt vẫn có thể tiến vào, tiêu biểu nhất
đó là trưởng lão nội môn. Nhưng mà trưởng lão nội môn trên danh nghĩa là được phép tiến vào, nhưng đa phần trừ khi có việc khẩn cấp, bằng không
thì chẳng ai muốn đi vào trong đó cả.
Các vị Tôn Giả có phân lượng cực lớn ở trong Lăng Hư Cung, kể cả tông chủ Lăng Chấn Hạo cũng phải nể mặt vài phần, những nhân vật như vậy nếu có thể làm quen thân thiết thì đối với tiền đồ của bất kì ai cũng có ích lợi rất lớn, cả đệ tử thông
thường hay trưởng lão cũng như nhau. Lí do những trưởng lão nội môn thà
rằng làm bạn với mấy vị thái thượng trưởng lão già như gốc cây cổ thụ
nhăn nheo còn hơn làm quen với mấy vị Tôn Giả, đó là bởi vì bọn họ tất
cả đều là một lũ biến thái.
Người ta vẫn hay nói lắm tài nhiều
tật, bản thân các Tôn Giả tu vi thông thiên là một chuyện, thiên phú của bọn họ cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong số các thiên tài, có chút lập dị
cũng không phải là chuyện gì to tát. Vấn đề nằm ở chính chỗ đó, các vị
Tôn Giả nếu dùng từ lập dị để hình dung thì vẫn còn thiếu chút phân
lượng, nói thẳng ra thì phải gọi bọn họ là một lũ biến thái bệnh tật.
Đương nhiên biến thái ở đây không liên quan đến mấy chuyện dâm ô nam nữ này
nọ, nhưng mà trên dưới Lăng Hư Cung đều đồng ý một việc, ngoại trừ khi
xử lí công chuyện, thần kinh của mấy vị Tôn Giả đều không được bình
thường, nói khó nghe một chút thì có vẻ như họ bị thiếu mất mấy sợi dây
thần kinh quan trọng nào đó.
Lấy ví dụ như Mai Tôn Giả, lúc bình
thường khi xử lí nội vụ ở Dược phong, nàng là một con người làm việc rất có trách nhiệm, gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ đâu vào đấy không thể tìm ra được một lỗi nhỏ. Nhưng mà ngay khi bỏ qua công chuyện, Mai Tôn Giả
trực tiếp biến thành một “nhà khoa học điên” siêu cấp, sẵn sàng đem
chính cơ thể mình ra để thử dược, gần đây thì trực tiếp coi Tử Phong như chuột bạch phiên bản bất tử.
Đấy là Mai Tôn Giả vẫn được coi là
người bình thường nhất trong số các Tôn Giả, có vị Tôn Giả khác cực kỳ
thích nghiên cứu khôi lỗi, trong nhà tràn ngập các thể loại khôi lỗi đủ
mọi loại hình dáng cùng chức năng, thậm chí còn nảy ra ý tưởng biến
người sống thành khôi lỗi rồi thí nghiệm đủ kiểu, bước chân vào nhà của
vị Tôn Giả này mà không cẩn thận có khi bị khôi lỗi thủ vệ được sắp xếp
khắp nơi chặt ra thành mười tám khúc cũng là chuyện bình thường.
Một vị Tôn Giả khác thì vô cùng hiếu sát, không phải là dạng cuồng nhân
nghiện chiến đấu, mà đúng hơn là nghiện giết người, chỉ cần có thể giết
người thì dù giết theo kiểu nào cũng có thể làm hắn ta thoả mãn, đã có
lần tông chủ Lâm Chấn Hạo phải nói chuyện riêng với vị Tôn Giả này về
vấn đề giết chóc lung tung đó, nhưng đổi lại là một hồi đánh nhau long
trời lở đất, ai thắng ai thua thì không bàn đến, chỉ biết là từ đó về
sau tông chủ tuyệt nhiên không đặt chân đến chỗ của vị Tôn Giả đó một
lần nào nữa.
Đó chỉ là những ví dụ “nhẹ nhàng” nhất về độ thần
kinh của mấy vị Tôn Giả, cũng không có gì kì lạ khi hết mười vị trưởng
lão thì mười một người không bao giờ có hứng thú làm quen với bất kì vị
Tôn Giả nào, ai mà biết được mấy vị đại năng tu vi thông thiên đó dở
chứng lúc nào nữa, cứ né xa cho lành.
Nhưng mà chuyện gì cũng có
ngoại lệ, đương nhiên ngoại lệ ở đây cũng chỉ có một người đó là Tử
Phong. Trong con mắt người ngoài thì hắn cũng chính là một tên biến thái bệnh tật cần phải tránh xa, theo lí thuyết mà nói thì hắn và mấy vị Tôn Giả sẽ cực kỳ hợp với nhau. Và ngạc nhiên thay, hay đúng hơn là chẳng
ngạc nhiên mấy, Tử Phong cực kỳ được lòng mấy vị Tôn Giả “chập mạch”
này.
Bỏ qua việc tất cả các vị Tôn Giả đều biết Tử Phong là một
Thiên Ma, thì những gì hắn làm và cách thức thực hiện của hắn suốt những năm qua khiến các vị Tôn Giả cảm thấy “thân thiết”, nếu không muốn nói
là giống như tìm thấy “đồng loại” của mình, hắn cũng là một trong số ít
người có thể tiến vào trong cấm khu thuộc về các vị Tôn Giả một cách
thoải mái nhất.
Đương nhiên đó chỉ là chuyện bên lề, bởi ngày hôm
nay Tử Phong không đến khu vực đó, đúng hơn mà nói thì hắn đang bị gọi
đến một nơi mà hắn chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ bị gọi đến. Nghị sự đường, nơi cao tầng Lăng Hư Cung tụ tập với nhau và đưa ra những kế hoạch hay
quyết định trọng đại đến toàn thể tông môn, cũng là nơi được dùng để
tiếp khách, nhưng không phải khách nhân thông thường, chỉ có khách quý
có thân phận cực cao mới có thể được tiếp đón ở đây.
Tử Phong bị
gọi đến sảnh nghị sự đường với lí do là “hỗ trợ tiếp khách”, cái lí do
không đầu không đuôi này khiến hắn khó hiểu một trận bởi người trực tiếp cho gọi hắn là tông chủ Lâm Chấn Hạo. Nếu không tính đến tồn tại huyền
thoại như Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương hay là lão tổ tông của Lăng Hư
Cung, Lâm Chấn Hạo chính là người duy nhất ngoài những Tôn Giả biết được bí mật thân phận của hắn.
Tông chủ Lâm Chấn Hạo hẳn biết rất rõ
việc bảo Tử Phong đi tiếp khách theo kiểu ngoại giao không khác gì bắt
chó đi cày, thà bảo hắn đi diệt thêm mấy cái tông môn nhất lưu nữa có
khi còn hợp lý hơn. Nhưng mà mệnh lệnh là mệnh lệnh, Tử Phong dù có hình tượng kiệt ngạo bất tuân trong mắt người khác thì cũng không thể làm
bừa được, cực chẳng đã hắn đành phải vác xác tới nghị sự đường.
Vừa mới tới nơi, khiến Tử Phong ngạc nhiên đó là toàn bộ các vị Tôn Giả đều có mặt ở đây. Sở dĩ hắn ngạc nhiên là bởi vì trong vấn đề ngoại giao
với thế giới bên ngoài, các vị Tôn Giả tuy tu vi cao nhưng không phải là nhân tuyển tốt nhất, so ra thì còn kém xa những lão hồ ly già đời trong số các thái thượng trưởng lão, những Tôn Giả về mặt tính chất cũng có
phần giống với chính hắn, vũ lực thì được nhưng tiếp khách thì không a.
Ấy vậy mà ở đây lại không hề có bóng dáng vị thái thượng trưởng lão nào
cả, tất cả đều là Tôn Giả, hiển nhiên cũng được gọi đến đây để tiếp
khách giống như hắn. Nhưng mà phải để Tôn Giả ra mặt thì cái dạng “công
nhân viên chức” không cao không thấp như hắn đến đây được cái tích sự gì chứ, tại sao lại phải cất công cho người gọi hắn tới đây?
Ngay
khi nhìn sang một bên, Tử Phong đã có ngay cho mình câu trả lời. Chỉ
thấy ở hàng ghế ngồi dành cho khách nhân, có ba thân ảnh đang ngồi ở đó, bỏ qua trung niên nhân tóc muối tiêu đang ngồi mân mê cái quạt xếp
trong tay ra thì hai người còn lại hắn cực kỳ quen thuộc. Đúng thế, hai
người đó là “người quen” của hắn, quan hệ đôi bên “thân thiện” tới mức
cách đây một thời gian ngắn hắn đã từng suýt giết chết một trong hai
người, đó chính là nữ tử có tu vi Thánh Hoàng mà hắn gặp ở Thiên Nguyên
Cổ Giáo cùng với gia gia của nàng, một cường giả Thánh Tôn.
“Tử
Phong, đến rồi à, vào đây đi, mấy vị khách quý của chúng ta nói rằng
trước kia đã từng có cơ hội may mắn được tiếp xúc với cậu nên hiện tại
muốn gặp lại.” Lâm Chấn Hạo nhìn thấy Tử Phong đến liền cười nói, ra
hiệu cho hắn bước vào.
Tử Phong không ngờ hai người này lại trực
tiếp đến tận nơi này, phải đến quá nửa chính là kịch bản hưng sư vấn tội thường thấy, hơn nữa khiến hắn phải dè chừng đó là trung niên nhân đang ngồi bên cạnh lão giả Thánh Tôn kia. Phân Tích Nhãn của hắn hiện tại đã trở thành Chân Phân Tích Nhãn, về cơ bản chính là kết quả của sử dụng Chân Dạng – Phân Tích Nhãn nhưng chỉ cần kích hoạt một kỹ năng là đủ, về phương diện tác dụng thì tuyệt đối cường hãn hơn trước rất nhiều.
Vậy mà khi hắn theo thói quen dò xét trung niên nhân kia, toàn bộ thông tin hắn có được chỉ là những dấu hỏi to đùng, tu vi không rõ, chỉ số không
rõ, trạng thái hiện tại không rõ, mật độ linh lực không rõ, ngoại trừ
việc chủng tộc của y là con người ra thì Tử Phong không thể thu được một chút thông tin nào cả.
Tạo ra kết quả như thế này thì chỉ có hai
trường hợp, đối phương hoặc là người bình thường, hoặc là siêu cấp cường giả, đương nhiên hắn biết được truyền thống của tiểu thuyết ra sao, chỉ có thể là trường hợp thứ hai chứ không thể khác đi được. Nhận ra điều
này, hắn lại càng trở nên cẩn thận hơn nữa, đối phương đến mang theo trợ lực cường đại, đến quá nửa là không có ý tốt, cần phải nâng mức cảnh
giác lên tối đa.
Đó chỉ là suy nghĩ, nhưng bề ngoài hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, tim không đập nhanh, nhịp thở đều không rối loạn, ánh mắt
cũng chỉ liếc qua đối phương đúng một lần sau đó không hề quay lại một
lần nào nữa, Tử Phong chậm rãi đi vào bên trong, ôm quyền hành lễ.
“Bái kiến tông chủ, bái kiến các vị Tôn Giả!!”
“Nói là tiếp xúc chứ trên thực tế chỉ là bèo nước gặp nhau, không đáng để
nhắc tới. Nói ra có chút xấu hổ chứ đúng là ta có nhận ra hai vị khách
quý ở đây nhưng đến cả thân phận bọn họ ra sao ta cũng không biết, mong
tông chủ khai sáng cho ta.” Tử Phong chậm rãi nói.
“Trước tiên thì bỏ mặt nạ của cậu ra đã, không nên để khách nhân chê cười. Xin giới
thiệu với cậu, ba vị khách quý đến từ một đỉnh cấp thế lực có tên là
Thái Diễn Thánh Địa, vì muốn gặp lại cố nhân là cậu nên mới không ngại
đường xá xa xôi tìm đến Lăng Hư Cung chúng ta.” Lâm Chấn Hạo cười nói.
“Đỉnh cấp thế lực gì chứ, chúng ta chỉ là một ít lão đầu tử gần đất xa trời
tự tiện chiếm lấy một mảnh đất nhỏ để sống cho qua ngày thôi, đâu có to
tát đến như vậy.” Lão giả Tôn cấp cười nhã nhặn nói.
“Đổng lão
khiêm tốn quá rồi, ai chả biết Thái Diễn Thánh Địa là một trong ba thế
lực duy nhất trong thiên hạ mang trong tên hai chữ Thánh Địa, bất kể là
địa vị hay thực lực đều khiến những đỉnh cấp thế lực khác phải ngước
nhìn, sao có thể nói là không to tát được.” Mai Tôn Giả cười nói thập
phần thân thiết, ánh mắt của nàng kín đáo hướng về phía Tử Phong ra
hiệu.
Hắn hiểu được đây chính là Mai Tôn Giả đang gián tiếp giới
thiệu qua về thân phận của ba người này cho hắn, tránh việc hắn không
biết mà làm ra chuyện thất lễ. Tử Phong thu hồi chiếc mặt nạ của mình,
làm bộ giống như bừng tỉnh đại ngộ, quay sang phía ba người Đổng lão mà
cúi người hành lễ
“Thì ra là cường giả của Thái Diễn Thánh Địa,
hạnh ngộ hạnh ngộ, ta vốn ngưỡng mộ Thánh Địa đã lâu, chỉ hận không có
duyên kết giao với những nhân vật anh minh thần võ của Thánh Địa, ngày
hôm đó tuy chúng ta chỉ gặp mặt một chút ngắn ngủi nhưng ta vẫn luôn
ngưỡng mộ tư thái tràn đầy chính nghĩa của các vị, không ngờ các vị lại
là người của Thái Diễn Thánh Địa tiếng tăm lẫy lừng. Ài, thật sự có lẽ
kiếp trước của ta đã làm vô số chuyện tốt nên ngày hôm nay ta mới có cơ may ngàn năm khó được để có thể chính thức làm quen với các vị, xin hãy nhận một lễ của ta.”
Tử Phong người vừa cúi xuống, miệng đã tuôn ra một tràng dài những ngôn từ khen ngợi thổi phồng mà ai nghe cũng cảm thấy buồn nôn theo một cách
mượt mà giống như mây bay nước chảy, đến cả một chút dừng lại để lấy hơi cũng không có, chẳng khác gì đang cầm một tờ giấy đọc lại y nguyên,
người không biết còn tưởng Thái Diễn Thánh Địa có ơn tái sinh đối với
hắn.
Đổng lão vừa mới nhấp môi một ngụm trà nghe thấy vậy liền
thiếu chút nữa chết sặc, phải nhờ đến tu vi thượng thừa của mình chỉ để
kìm nén không phun nước trà ra ngoài, mạch máu trên đầu phập phồng như
người già bị nhồi máu cơ tim, lão dùng một cặp mắt cổ quái nhìn Tử Phong đang cúi đầu nở nụ cười tươi rói trước mặt.
Trong khi đó thì lục y nữ tử dùng một ánh mắt hình viên đạn mà nhìn hắn, khi Tử Phong nhắc đến mấy chữ “tư thái đầy chính nghĩa”, nàng cảm thấy giống như mình bị mỉa
mai, bàn tay đang nắm lấy thành ghế không tự chủ được phát ra mấy tiếng
răng rắc, chỉ khổ cho chiếc ghế làm từ gỗ quý bị vạ lây, bên trong đã bị bóp thành cám vụn.
“Không ngờ tiểu hữu lại yêu quý Thánh Địa
chúng ta đến như vậy, chỉ tiếc là ngày hôm đó thời gian gặp gỡ của chúng ta quá ngắn, không thì ta đã mời tiểu hữu về Thánh Địa để làm khách
rồi.” Khẽ hắng giọng mấy cái, Đổng lão nói.
Ý lão là nếu có thêm
chút thời gian thì sẽ lấy xích trói ta mang về Thánh Địa xử lí chứ gì,
Tử Phong âm thầm nghĩ trong đầu, miệng vẫn tươi cười.
“Chuyện đó
thật sự đáng tiếc, nhưng mà ta không ngờ mình lại được yêu quý như vậy,
chỉ là một vị khách qua đường ngẫu nhiên gặp nhau mà ngài cũng có thể bỏ bao công sức tìm đến tận đây để gặp ta, thật là vinh hạnh.”
Khoé
mắt Đổng lão giật giật mấy cái, cáo già như lão đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời Tử Phong, đại khái là chửi lão thù dai, bám dính như keo,
đã nói là đường ai nấy đi rồi vậy mà còn leo lên tận Lăng Hư Cung để tìm hắn, lão cười như không cười, miệng nói
“Trưởng lão là nhân trung long phụng, là bậc kỳ tài hiếm thấy, ngày hôm đó những gì ngài dạy dỗ cho cháu gái của ta thật sự là khắc cốt ghi tâm, khiến cả ta lẫn tiểu nữ đều không thể nào quên được.”
Đương nhiên là “khắc cốt ghi tâm” rồi, chính tay ta bẻ xương xong lấy chân
đạp vỡ tim tiểu nha đầu đó mà, quên được mới là lạ, Tử Phong làm ra bộ
mặt bất ngờ, sau đó cực kỳ thân thiện nói
“Hành tẩu giang hồ không thể không tránh được thế gian hiểm ác, ta thân là một võ giả có tu vi
không tệ, cũng có một chút kinh nghiệm lăn lộn ngoài đường, thấy cháu
gái của ngài còn có chút thiếu hiểu biết mà ta thì vốn là một người có
lòng tốt hiếm có,đương nhiên phải có trách nhiệm dạy bảo cô nương một
cách tử tế, tránh cho mai sau chỉ vì không biết lại gây ra hoạ lớn thì
hỏng bét.”
“Ài, người vẫn còn có tâm địa tốt như trưởng lão thật
sự là hiếm có, tiểu nữ nhà ta không biết phải tích góp bao nhiêu công
đức mới có thể gặp được một người tốt như ngài, thật sự khiến cho gia
gia của nàng là ta phải cảm thấy xấu hổ một trận vì đã không dạy dỗ cháu gái của mình một cách đầy đủ.” Đổng lão lắc đầu, thấm thía nói.
“Xin Đổng lão đừng tự trách bản thân, con cháu có phúc phận riêng của con
cháu, trẻ tuổi non dạ cũng phải trải qua một chút mưa gió thì mới nên
người được, ngài không phải là thánh nhân để có thể lường trước được mọi tình huống.” Tử Phong an ủi nói.
Người không biết khi nghe thấy
đoạn hội thoại trên sẽ nghĩ hai người này có quan hệ cực kỳ tốt với
nhau, chỉ hận không thể đem mạng ra giao phó cho nhau, ai biết được rằng mấy câu này có thể được dịch ra theo thứ tự như sau
“Cháu gái của ngươi về căn bản là một con nhóc miệng còn hôi sữa ngu hết chỗ nói, không phải bổn trưởng lão tốt bụng dạy dỗ cho một trận thì khéo mai sau còn có thể chọc đến hoạ sát thân cũng không chừng.”
“Cháu gái của ta có ngu ngốc thì cũng không đến lượt ngươi dạy dỗ, tâm địa
của ngươi tốt hay không thì tự ngươi biết, nhưng ta cực kỳ rõ một chuyện đó là cháu gái ta không bao giờ giết người tốt.”
“Con mẹ nó chính vì lão già ngươi đến dạy con cháu trong nhà cũng không xong nên mới phải có những người như lão tử tặng miễn phí cho một bài học nhớ đời thì mới khôn ra được đấy.”
Những người ngồi ở đây không ai là không phải dạng cáo già sống lâu thành
tinh, có thể dễ dàng nghe ra giọng điệu trào phúng trong mỗi câu từ mà
Tử Phong và Đổng lão nói ra, tất cả không khỏi nhìn nhau mà không biết
phải làm sao, chuyện quỷ gì đang diễn ra thế này.
Đúng lúc này,
trung niên nhân tóc muối tiêu không ngồi nghịch cây quạt xếp nữa, y ngửa đầu lên cười ha hả, tiếng cười lớn vang vọng khắp đại sảnh khiến mọi
người phải chú ý
“Ha ha ha ha, thú vị, thú vị lắm. Vị trưởng lão
này, có thể cho ta biết tên của mình được không??” Đôi mắt của trung
niên nhân ánh lên hào quang kỳ dị, nhìn thẳng vào Tử Phong, miệng hỏi.