Lục Hợp Thuẫn, Đế Khí có thai thể đạt tới cấp bậc Huyền giai Thánh
Khí, khi sử dụng có thể tuỳ ý biến đổi thành sáu loại hình phục vụ cho
những loại mục đích khác nhau, công thủ vẹn toàn, cực kỳ thích hợp với
Nạp Lan Yên Nhiên vốn thiên về phòng ngự. Cốt Xà Kiếm, Đế Khí có thai
thể cấp bậc Địa giai Thánh Khí, vô cùng linh hoạt bất kể trong công thủ, hơn nữa đối với Trần Duệ có xu hướng chiến đấu thiên về tốc độ thì phù
hợp hơn các loại vũ khí khác.
Như Tử Phong tính toán thì với tu vi hiện tại của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, hai kiện Đế Khí này có uy
lực rất lớn, nhưng sẽ bị lép vế khi cả hai đạt tới Tôn cấp và sử dụng
Thiên giai Bảo Khí, cơ mà sẽ lấy lại vị thế của mình khi cả hai đạt tới
Thánh cấp, có thể sử dụng toàn bộ tiềm năng của Đế Khí.
Nói gì thì nói, nhìn vào tràng cảnh hỗn chiến bên dưới lôi đài, Tử Phong rất hài
lòng về hai đệ tử này của mình, không hổ danh là “nhân vật chính”, ngộ
tính thực sự quá mức kinh thế hãi tục, những phản xạ cùng với bản năng
khi chiến đấu mà trước kia Tử Phong phải mất hàng chục năm để rèn luyện
trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh mới có được thì cả hai chỉ cần hơn nửa năm đã có thể nắm bắt được phần lớn, tin rằng dù hắn không tiếp tục
huấn luyện cả hai một cách điên cuồng như lúc trước thì bọn họ vẫn có
thể phát triển một cách ổn định.
Chiến đấu trên lôi đài cũng bắt
đầu đến hồi kết, số lượng đệ tử còn có thể đứng vững càng ngày càng ít,
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đã xử lí xong toàn bộ đám đệ tử vây công
mình, cũng không tiếp tục chủ động tấn công nữa mà chỉ đứng yên theo dõi những trận chiến khác.
“Được rồi, tất cả dừng lại, hỗn chiến đã kết thúc!!”
Tiếng của một vị trưởng lão vang lên khiến toàn bộ đệ tử còn lại trên lôi đài phải dừng tay, nói là toàn bộ chứ trên thực tế cũng chỉ có hai người
vẫn còn đang chiến đấu cho đến lúc kết thúc. Những người còn lại trên
lôi đài là bốn tên đệ tử có tu vi Tôn cấp, hai người Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, ngoài ra còn có bốn đệ tử nữa, ba người có tu vi Vương cấp
cửu phẩm, một người bát phẩm, số lượng vừa đủ mười người.
“Vòng
đấu đầu tiên đã kết thúc, Thanh Long phong chúng ta đã chọn ra được thập cường trong số đệ tử trẻ tuổi, tất cả hãy trở về nghỉ ngơi, ai bị
thương thì có thể đến Dược phong lĩnh đan dược trị thương hoặc yêu cầu y sư chữa trị. Ngày mai tỉ thí chính thức giữa các sơn phong sẽ bắt đầu!” Một vị trưởng lão cao giọng nói.
Ngay khi vị trưởng lão dứt lời,
hàng loạt tiếng vỗ tay cùng reo hò vang dội cất lên từ bên dưới lôi đài, rất nhiều đệ tử đứng ngoài tham chiến cực kỳ hưng phấn cổ vũ cho mười
đệ tử sẽ đại diện cho toàn bộ Thanh Long phong tham gia tỉ thí vào ngày
mai.
Những đệ tử trên lôi đài không tự chủ được mà ưỡn ngực thẳng
lưng đứng đó, một cảm giác tự hào len lỏi trong tim mỗi người khiến ai
nấy mặt mũi đều phấn chấn bừng bừng. Ngay cả bốn tên đệ tử Tôn cấp mặc
dù cả trận hỗn chiến không phải động đến nửa cánh tay cũng cùng chung
cảm giác, bởi vì bọn hắn hiện tại đã trở thành bộ mặt đại diện cho Thanh Long phong tranh tài vào ngày mai, chuyện hệ trọng liên quan tới thể
diện của toàn chủ phong như thế này có không tự hào cũng không được.
Vũ Long đứng trên lôi đài, đón nhận những tràng pháo tay liên miên như một điều hiển nhiên, chỉ là khoé mắt hắn kín đáo nhìn sang phía Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đứng. Trong lúc ai nấy đều cực kì hưng phấn thì sắc
mặt của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí
nếu tinh ý thì còn có thể thấy được một chút chán nản ẩn đằng sau, chẳng hề có chút vui mừng khi lọt được vào danh sách thập cường cả.
Tinh ý nhận ra điều đó, đánh giá của Vũ Long đối với hai người lại càng tăng lên, không chỉ chiến lực cường hãn mà tâm tính cũng cực kỳ trưởng
thành, thắng không kiêu bại không nản, quả nhiên là đệ tử của “ngài ấy”, tố chất vô cùng tốt, trong tương lai tuyệt đối sẽ trở thành một trong
những tinh anh hàng đầu của Thanh Long phong.
Điều mà Vũ Long
không biết đó là Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên chẳng hề trưởng thành như hắn nghĩ, chỉ là trong quá trình dạy dỗ hai người của Tử Phong đã khiến cả hai bị đả kích trầm trọng. Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không cho
rằng tiến vào thập cường thì có gì đáng để tự hào, mục tiêu của bọn họ
chính là trở thành đệ nhất dưới Tôn cấp trong lứa đệ tử trẻ tuổi, chỉ
như vậy thì mới xứng đáng với những gì mà sư phụ bọn hắn đã bỏ ra để cả
hai có được ngày hôm nay.
Sau vòng đấu đầu tiên sẽ có một khoảng
thời gian để các đệ tử đủ điều kiện đi tiếp vào vòng trong nghỉ ngơi lấy lại sức đồng thời chữa trị thương thế, đảm bảo khi tỉ thí mỗi đệ tử đều ở trong trạng thái tốt nhất của mình. Với nhãn quan của Tử Phong thì
hắn đương nhiên biết được hai đệ tử của mình chẳng bị thương cũng chẳng
mất sức là bao, vậy nên ngay khi hỗn chiến kết thúc, hắn liền quay lưng
bỏ đi trước khi bị đám trưởng lão xung quanh bu lấy hỏi han linh tinh,
hắn không có thời gian rảnh rỗi như vậy a.
Trở về sơn phong của
mình, Tử Phong bất chợt cảm thấy một luồng khí tức khác thường đang hiện hữu trong phòng khách, hiển nhiên là có người lạ đến làm khách, mang
theo chút tò mò, hắn rảo bước tiến về nơi ấy.
“Ái chà, xem ai trở về kìa?” Ngay khi Tử Phong bước chân vào trong phòng, một giọng nói của nữ nhân vang lên.
Trong phòng khách lúc này chỉ có Lãnh Băng Băng và một nữ nhân khác, tình cờ
thì đây lại là người quen cũ của Tử Phong, Lâm Nguyệt Đồng. Nghe thấy
Lâm Nguyệt Đồng cao giọng nói, Lãnh Băng Băng ở một bên cười nhẹ một
tiếng, sau đó nói
“Mừng chàng trở về, tỉ thí đã kết thúc rồi ư, có xảy ra vấn đề gì không?”
Sau khi trở về từ Sinh Hồn Bí Cảnh, Lãnh Băng Băng theo lời của Tử Phong,
trực tiếp dọn đến ở cùng với hắn, ý vị trong đó không cần phải nói thì
ai cũng biết. Đối với việc thân phận hai người cách xa nhau đến bảy vạn
tám ngàn dặm mà lại ở cùng một chỗ thì ngạc nhiên một điều đó là trên
dưới Lăng Hư Cung đều không ai nói gì cả.
Thứ nhất đó là không ai
lên cơn tự nhiên lời qua tiếng lại động chạm đến vị thập thất trưởng lão tính khí thất thường này cả. Thứ hai đấy là xét đến việc Tử Phong tuy
mang danh trưởng lão nhưng ở thời điểm đó cũng chỉ mới hơn hai mươi
tuổi, có nảy sinh tình cảm với Lãnh Băng Băng vốn ở cùng một độ tuổi như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả. Vả lại đến cả Chu Tước phong vốn là nơi
Lãnh Băng Băng thuộc về cũng không lên tiếng thì còn ai ăn no rảnh rỗi
xông ra làm ngọn cỏ đầu tường cơ chứ.
“Tỉ thí xong rồi, cũng chỉ
là một đám nhóc hỗn chiến với nhau mà thôi, làm sao xảy ra chuyện gì
được cơ chứ. Còn nữa, Lâm Nguyệt Đồng, cô tự nhiên đến đây làm gì?” Tử
Phong gật đầu nói, sau đó cực kỳ tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh
Lãnh Băng Băng, đưa tay bế nàng ngồi lên đùi mình rồi ôm lấy.
Lãnh Băng Băng đột nhiên bị hắn ôm lấy, gương mặt vốn có chút lạnh lẽo của
nàng trở nên đỏ bừng, khẽ giãy dụa một chút sau đó rất nhanh liền đầu
hàng, cả người dựa vào trong lồng ngực ấm áp của nam nhân. Lâm Nguyệt
Đồng híp mắt nhìn một màn trước mặt, khoé miệng nhếch lên cười nói
“Ta đến đây đương nhiên là có việc, thứ nhất đó là từ lúc Băng Băng tỷ dọn
đến chỗ ngươi xong thì gần như không thấy tỷ tỷ đặt chân ra bên ngoài
nữa, ta vì lo lắng cho an nguy của tỷ ấy, sợ rằng Băng Băng tỷ bị một
con sói già gian xảo nào đó lừa ăn thịt đến cả xương cũng không còn nên
đành phải đến đây xem thực hư thế nào. Cơ mà có lẽ ta đã lo lắng thừa
rồi, hắc hắc..”
“Tiểu nha đầu, dám gọi một trưởng lão nội môn là
sói già gian xảo, đấy chính là tội phỉ báng đấy, theo luật thì ta phải
đánh cho cô một trận đó.” Tử Phong cười nói.
“Đúng rồi đấy Nguyệt
Đồng, Tử Phong hiện tại đã là trưởng lão đức cao vọng trọng, không thể
cứ tuỳ tiện như xưa được nữa.” Lãnh Băng Băng ở một bên cũng phụ hoạ.
“Xì, vậy thì một đệ tử nội môn như tỷ đang rúc vào người vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào đó thì tính ra sao hả? Ta biết mà, tỷ tỷ có nam nhân rồi thì không
thèm để ý đến ta nữa, chỉ tiếc cho một tấm lòng thành của ta một mực lo
lắng cho an nguy của tỷ tỷ, thật là đau lòng mà.” Lâm Nguyệt Đồng bĩu
môi nói.
Lãnh Băng Băng nghe vậy không khỏi đỏ mặt, nhưng chưa kịp mở miệng phản bác thì Tử Phong ở một bên đã nói trước
“Không phải nàng ấy không đi ra ngoài, mà bởi vì nàng ấy còn bận tu luyện chăm chỉ, không như ai đó đến giờ vẫn chỉ là Vương cấp lục phẩm, so với mấy
đệ tử nội môn thông thường còn kém hơn.”
“Bổn tiểu thư là thiên
tài, tu luyện đối với ta chỉ là chuyện vặt, chẳng qua ta không thích tu
luyện mà thôi. Với cả ta cũng không như ai đó, có phu quân là
một Thánh Hoàng cường giả, tài nguyên tu luyện nhiều như nước biển a.”
Lâm Nguyệt Đồng không hề yếu thế, ngay lập tức cãi lại, vừa nói vừa nháy mắt với Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng nghe vậy liền á khẩu không thể nói được gì, bởi vì những gì Lâm Nguyệt Đồng nói là sự thực, mấy
năm nay nàng ở bên Tử Phong, được hắn cung cấp cho vô số tài nguyên tu
luyện mà đến cả trưởng lão Chu Tước phong cũng chưa chắc đã được hưởng
đãi ngộ cao như thế, tu vi của nàng thuận thế mà tăng lên nhanh chóng.
Vốn dĩ Lãnh Băng Băng cũng không phải không có thiên phú, sở hữu hai linh
căn Quang và Thuỷ, trong đó có Quang linh căn là dị linh căn cực kỳ hiếm có, chỉ cần có tài nguyên tu luyện hợp lí thì nàng không kém bất kỳ đệ
tử chân truyền nào. Sở dĩ năm xưa nàng chỉ là đệ tử hạch tâm, bối phận
cao hơn đệ tử nội môn thông thường khác một tầng mà không phải đệ tử
chân truyền chỉ đơn giản là nàng xuất thân từ phân đà của Lăng Hư Cung ở nơi khác, hơn nữa lại không hợp pháp nhãn của các vị trưởng lão Chu
Tước phong nên tiến trình tăng tiến tu vi bị hạn chế.
Nhưng mà ở
với Tử Phong thì khác, tài nguyên tu luyện của hắn không thể dùng từ
“hợp lí” để hình dung được, tu vi của Lãnh Băng Băng tăng lên cực nhanh, từ Vương cấp lục phẩm khi chuyển đến chỗ của hắn, hai năm trước đã đột
phá Tôn cấp, hiện tại đã là Tôn cấp tứ phẩm, đặt ra bên ngoài cũng có
thể coi là cường giả một phương.
“Tử Phong…không phải là phu…” Lãnh Băng Băng lí nhí nói.
“Băng Băng là nữ nhân của ta, đương nhiên là có gì tốt thì ta phải cho nàng
ấy sử dụng, chẳng phải đấy là điều hiển nhiên ư?” Tử Phong ngắt lời Lãnh Băng Băng.
“Băng Băng tỷ là nữ nhân của ngươi lúc nào? Đến tận
bây giờ tỷ ấy vẫn còn là xử nữ đấy, ngươi không biết lúc nãy tỷ ấy còn u oán kêu ca…..” Lâm Nguyệt Đồng còn chưa nói hết câu thì Lãnh Băng Băng
đã lao ra bịt miệng.
“Chàng đừng nghe Nguyệt Đồng muội muội nói
linh tinh, ta không có u oán gì hết!!” Gương mặt Lãnh Băng Băng đỏ bừng
lên như muốn chảy máu, vội vàng nói.
Tử Phong cười khổ không nói
gì, trên thực tế thì Lãnh Băng Băng mặc dù đã ở cùng hắn mấy năm nay,
đến cả buổi đêm ngủ cùng một giường cũng là chuyện bình thường nhưng hắn chưa hề đi đến bước cuối cùng với nàng. Hắn là một người cực kỳ có
trách nhiệm, nếu chỉ là chơi đùa vớ vẩn thì cũng thôi đi, nhưng Lãnh
Băng Băng đã chân chính được hắn thừa nhận là nữ nhân của mình, đương
nhiên hắn không ngại ăn nàng, bản thân nàng vẫn còn giữ được thân xử nữ cho đến hiện tại không phải là không có lí do.
Nguyên âm của nữ tử, nhất là võ giả đều chứa đựng năng lượng rất lớn, chính vì vậy mà các công pháp song tu hay thải bổ đều có một điểm chung là rất
coi trọng nguyên âm của nữ nhân. Mất đi nguyên âm đối với nữ võ giả mà
nói thì không có gì to tát lắm, không hề ảnh hưởng đến việc tu luyện,
thậm chí nhờ vào âm dương giao hợp có thể điều hoà được khí cơ trong cơ
thể, đối với một số nữ nhân có âm khí quá thịnh là một liều thuốc bổ
không hơn không kém.
Lãnh Băng Băng trời sinh mang theo khí tức
lạnh lẽo, không phải là do nàng cố tình tỏ ra như vậy, điển hình một nữ
nhân có âm khí thịnh, đáng lẽ ra thì việc âm dương giao hợp với Tử Phong sẽ mang lại lợi ích cho nàng. Nhưng vấn đề nằm ở chính chỗ đó, với
những nữ nhân bình thường có âm khí thịnh thì đó là một cách giải quyết
đơn giản, nhưng với võ giả lại không dễ dàng như vậy.
Nữ võ giả có âm khí thịnh thường sẽ có xu hướng chọn loại công pháp phù hợp có thể
lợi dụng lượng âm khí dồi dào đó để có lợi cho tu luyện, mất đi nguyên
âm cũng đồng nghĩa với việc âm khí vốn dùng để tu luyện đó sẽ không còn
nữa, ảnh hưởng đến tu luyện mai sau. Lãnh Băng Băng cũng không ngoại lệ, ngày xưa nàng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có nam nhân, công pháp
nàng chọn cũng là loại lợi dụng âm khí để tu luyện, nếu cứ như vậy thì
không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà trời xui đất khiến thế nào mà nàng gặp được Tử Phong, sau đó thì rơi vào lòng bàn tay của hắn không thoát
ra được. Theo lẽ thường thì dù nàng có mất đi nguyên âm thì cũng không
xảy ra vấn đề đến tu vi hiện tại, chỉ là tốc độ tăng trưởng sẽ chậm đi,
gián tiếp ảnh hưởng đến tương lai. Tử Phong biết rất rõ Lãnh Băng Băng
không hề quan tâm tới chuyện đó, nàng chỉ muốn được dâng hiến bản thân
cho lang quân của mình, nhưng chuyện liên quan đến tương lai của nàng,
sao hắn có thể để nửa thân dưới của mình làm ảnh hưởng được.
Đặc
thù của những công pháp lợi dụng khí cơ của nữ nhân như này để tu luyện
đó là dưới điều kiện thích hợp như là tài nguyên dồi dào, tu vi có thể
tăng tiến rất nhanh, nhưng đồng thời nếu muốn bỏ ngang giữa chừng để tu
luyện công pháp khác sẽ gây ra thương tổn rất lớn đối với linh căn, hơn
nữa lại phải tự phế bỏ một thân tu vi hiện tại, mai sau tu luyện lại dù
linh căn có hoàn chỉnh thì cũng ẩn tàng một vài hiểm hoạ khó lường.
Không phải Tử Phong không có đan dược đỉnh cấp có thể bảo toàn linh căn cho
nàng, nhưng đan dược không phải toàn năng, tu vi càng cao khi bị phế thì thương tổn càng lớn, cũng chỉ có Trần Duệ khi tự phế thì tu vi vẫn còn
thấp nên không có vấn đề gì, Lãnh Băng Băng nếu tự phế thì với tu vi
hiện tại dù có dùng đan dược cũng sẽ có một tỉ lệ nhỏ xác suất bị thương tổn, lúc đó thì mất nhiều hơn được.
Chính vì thế nên Tử Phong
chọn cách dễ dàng hơn mà lại không có chút tệ đoan, đó là không hề phá
nguyên âm của Lãnh Băng Băng cho đến khi nàng đạt tới Thánh cấp. Thánh
cấp cường giả trong tên mang theo một chữ Thánh, cơ thể của bọn họ đã
thoát thai hoán cốt vượt ra khỏi khái niệm nhân loại thông thường, khí
cơ trong thể nội có thể tuỳ ý điều khiển, đến lúc đó bất kể là Lãnh Băng Băng có mất đi nguyên âm hay là đổi công pháp tu luyện cũng không xảy
ra vấn đề gì quá lớn nữa.
Người chịu khổ ở đây cũng chỉ là Tử
Phong, ôm người ngọc trong lòng nhưng lại không được động tay chân gì
cả, đối với nam nhân mà nói thì có khổ mà không nói ra lời được. Nhưng
mà để có thể đảm bảo tương lai cho nữ nhân của mình, chút khổ cực này
đối với hắn không là gì cả.
Đương nhiên nguyên do trong này thì
không tiện nói ra cho người ngoài như Lâm Nguyệt Đồng, nhận thấy không
khí có phần khó xử, Tử Phong hắng giọng một cái, sau đó nói
“Được
rồi đừng có hồ nháo nữa, Lâm Nguyệt Đồng, lúc nãy cô có nói là mình đến
đây có việc đúng không? Việc thứ nhất là thăm hỏi Băng Băng thì ta đã
biết, thế còn những việc khác là gì?”
Lâm Nguyệt Đồng gạt tay Lãnh Băng Băng ra khỏi miệng mình, cười tinh quái nói
“Việc thứ hai đó là ta đến đây để thông báo cho ngươi một chuyện. A di của ta xuất quan rồi!!”